Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 59: Thay đổi.

177@-

Âm thanh xung quanh vang vọng phóng đại, hỗn tạp như một khối mây mù đặc quánh. Thịnh Ngộ ngồi yên, ngẩn ra một lúc lâu, đầu óc càng lúc càng hỗn loạn.


Cậu lặng lẽ đứng dậy rời khỏi bàn, định tìm chỗ hít thở một chút.


Mới ra cửa, cánh cửa nặng phía sau đã bị người đẩy mở rồi khép lại, tạo ra luồng gió nhẹ như mang theo men say.


Lộ Dữ Chu đứng ngay sau lưng cậu, trong mắt như phủ một lớp sương mỏng, mí mắt lười biếng khép hờ, hé ra khe mắt dài hẹp:


“…… Cậu đi đâu?”


Giọng anh trầm thấp kéo dài, nghe không rõ là đã say hay chưa.


Thịnh Ngộ quay người, lo lắng đưa hai ngón tay ra trước mặt anh:


“Đây là mấy?”


“Hai.”


Thịnh Ngộ giơ bốn ngón tay:


“Thế đây là mấy?”


“…… Bốn.” Lộ Dữ Chu bực mình nắm lấy ngón tay đang quơ quào của cậu.


“Tôi nói không say là không say, cậu định đi đâu?”


“Mua chút đồ uống, không muốn uống hồng trà lạnh nữa.” Thịnh Ngộ ngập ngừng, không chấp nhặt với một con ma men, mặc kệ anh vẫn nắm tay mình,


“Đi với tôi đi, lỡ lúc tôi không có ở đó, bọn họ lại rót rượu cho cậu.”


Lộ Dữ Chu vui vẻ đồng ý.


Sau khi kéo nhau một lúc, họ bước ra khỏi cửa hàng và đối mặt với đám đông chen chúc thì ăn ý cùng buông tay nhau ra.


Lúc này, ưu điểm của việc cảm xúc không lộ ra mặt mới bộc lộ rõ. Cổ của Lộ Dữ Chu đỏ ửng, gương mặt cũng nhuộm một lớp hồng nhạt, nhưng bước đi, ngồi đứng, hay phản ứng giao tiếp của anh đều không hề mất kết nối, như thể cơ thể và linh hồn đang vận hành riêng biệt. Dù não giống đang treo máy, lúc trả tiền anh vẫn nhanh nhẹn như thường, thậm chí còn biết đòi lại khi bị nhân viên tính dư một đồng.


Thịnh Ngộ nhìn mà buồn cười.


KTV ở tầng ba, cả hai không muốn về phòng hát nữa mà ngồi nghỉ ở khu ghế ngoài.


Thịnh Ngộ hỏi:


“Cậu say rồi à?”


“Không.”


“Hôm nay ngày mấy tháng mấy?”


“Ngày 8 tháng 5.”


“Mật mã thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu?”


Thịnh Ngộ cười đến gập người.


Việc thử xem Lộ Dữ Chu có say hay không đúng là trò vui, ít nhất với Thịnh Ngộ là vậy. Cậu thích nhìn anh lộ ra đủ kiểu biểu cảm sống động, bất lực, muốn nói lại thôi, hay nghiến răng nghiến lợi.


“Vì sao cậu lại lưu tên tôi là ngày sinh nhật?”


Mọi cảm xúc dần lắng xuống, chỉ còn lại sự chân thành.


Trong thoáng chốc, Lộ Dữ Chu dường như muốn nói rất nhiều điều. Anh tựa lưng vào ghế, ánh mắt chuyển động nhanh hơn bình thường, nhưng sau một hồi im lặng, Anh chỉ khẽ thở ra:


“Tôi không biết nên lưu tên cậu là gì.”  


Với anh, Thịnh Ngộ là một sự tồn tại đặc biệt. Anh ghim cậu ở đầu danh sách nhưng lại không biết ghi chú thế nào, đành chọn một ngày có ý nghĩa đặc biệt với cả hai.


Có thể là sinh nhật của Thịnh Ngộ, cũng có thể là sinh nhật của anh. Ý nghĩa mơ hồ ẩn chứa đằng sau nó chính là cảm xúc xao động mà anh nhất thời không biết diễn tả như thế nào.



Thịnh Ngộ còn muốn hỏi nhiều câu nữa, nhưng xung quanh quá đông người và ồn ào, cậu đành nuốt hết những lời đó xuống.


Hai người cứ thế ngồi trò chuyện mấy đề tài vặt vãnh vô nghĩa.


Đang nói dở giữa chừng, Tăng Đồ đi ra thấy bọn họ, từ xa liền vui vẻ chào hỏi.


“Cậu ấy vẫn ổn chứ?” Tằng Đồ đứng trước mặt họ, liếc nhìn Lộ Dữ Chu, lo lắng hỏi:


“Hay là đưa cậu ấy về khách sạn trước?”


Lộ Dữ Chu ngẩng mắt:


“Cậu ra đây làm gì?”


Tăng Đồ: 


“À, tôi thua trò chơi, rút phải thẻ đại mạo hiểm, phải gắp một con thú bông mang về.”


Ngay đối diện KTV là khu trò chơi, có một máy gắp thú bông cỡ lớn.


Lộ Dữ Chu nghiêng đầu liếc qua, nói:


“Xem ra bọn họ không định cho cậu quay lại.”


Thịnh Ngộ: “……”


Kỹ năng châm chọc của Lộ Dữ Chu có ngưỡng nhất định — ai nhạy cảm mới hiểu được. Ít nhất Tăng Đồ thì không hiểu, chỉ gãi đầu:


“Không sao, nếu không gắp được thì mua của chủ máy, cùng lắm tốn thêm chút tiền.”


Thịnh Ngộ từ sớm đã nhận ra Lộ Dữ Chu không mấy thích Tăng Đồ. Chẳng qua thầy Lộ thể hiện không nhiều, rõ ràng là chẳng muốn nói chuyện với người này, nhưng ngoài Thịnh Ngộ ra thì ngay cả Tăng Đồ cũng không hề hay biết.


Thịnh Ngộ cười bảo:


“Lâu rồi không thấy cậu mắng ai, thấy hơi lạ… Nhưng người ta có đắc tội gì với cậu đâu ——”


Nói đến đây, cậu chợt nhận ra điều gì đó, nửa câu sau đột nhiên nghẹn lại.


Lộ Dữ Chu chống tay lên trán, đôi mắt khẽ cụp xuống để lộ vài tia ánh nhìn thoáng lẩn tránh rồi dừng lại trên mặt cậu.


Thịnh Ngộ vội uống một ngụm trà sữa, quay mặt đi, mắt nhìn lung tung.


Chẳng bao lâu, Tăng Đồ ôm một đống thú bông đi ngang qua, tiện tay đưa cho Thịnh Ngộ một con mèo trông ngây ngô đáng yêu:


“Ông chủ không chịu bán lẻ, tôi đành mua hết cả máy. Tặng cậu một con, ai gặp cũng có phần.”


Nói xong, cậu ta nhìn sang Lộ Dữ Chu, mở rộng chiếc túi to tướng:


“Chọn một con đi anh bạn.”


“Cảm ơn, không cần.” Lộ Dữ Chu đáp.


Tăng Đồ cũng không ép, xách túi thú bông lớn quay lại KTV.


Đám người đi xa, Thịnh Ngộ vừa lúc uống xong trà sữa, cậu đứng dậy đưa con mèo bông nhỏ cho Lộ Dữ Chu, nói:


“Tôi đi vệ sinh, cầm giúp tôi với.”


Lộ Dữ Chu nhận lấy thú bông, sắc mặt không mấy dễ coi.


Khi Thịnh Ngộ đi vệ sinh xong quay lại, khu nghỉ đã không còn bóng dáng Lộ Dữ Chu. Nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện người kia đã vào khu trò chơi, đang khom lưng vật lộn với một máy gắp thú bông .


“……”


Thịnh Ngộ bước lại gần, thấy trong tay anh cầm một giỏ nhỏ đầy ắp xu trò chơi.


“Cậu muốn con này à?” Thịnh Ngộ nhìn sang một máy có thỏ bông, ngạc nhiên hỏi.


Sau một lần gắp thất bại, Lộ Dữ Chu đứng thẳng, gãi gãi tóc, biểu cảm còn lạnh nhạt hơn khi nãy:



“Không phải. Thử xem máy này có thật khó gắp như vậy không.”


Rồi anh hỏi Thịnh Ngộ: “Cậu có muốn gì không?”


Thịnh Ngộ lắc đầu: “Trong này chẳng có con nào mà tôi thích cả.”


“……” Lộ Dữ Chu quay mặt đi, không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục cho xu vào máy.


Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thấy anh không định đi, Thịnh Ngộ khoanh tay dựa vào một máy khác, xem anh đấu với cái máy gắp.


Lộ Dữ Chu chắc chắn đã say.


Khi ngấm hơi men, thầy Lộ còn bướng bỉnh hơn bình thường. Ánh mắt anh dán chặt vào máy gắp như sói nhìn thấy thịt. Thịnh Ngộ hiếm khi thấy anh ngoài lúc cắm đầu làm đề, lại lộ ra ánh mắt nhất định phải có được như thế này.


Thực ra Thịnh Ngộ không thích mấy con thú bông ở máy gắp trung tâm thương mại, chất lượng đều na ná nhau, sờ vào chẳng dễ chịu. Nhưng đứng xem một lúc, cậu lại bất chợt muốn một con. Thế là chỉ vào một con thỏ bông ngốc nghếch, nói:


“Gắp con này đi.”


Thỏ bông cũng có nhiều loại: mặt cười, mặt khóc, và cả loại mặt chết giống hệt Lộ Dữ Chu.


Lộ Dữ Chu:


“…… Không phải cậu nói không muốn sao?”


Thịnh Ngộ:


“Đổi ý rồi, tôi muốn con này. Gắp cho tôi đi.”


Lộ Dữ Chu cười lạnh, mạnh miệng nói:


“Cậu tự gắp đi ——”


Miệng nói vậy nhưng tay anh lại rất thành thật, nhanh chóng nhét mấy đồng xu vào máy, cúi người xuống, nghiêm túc nhắm ngay con thỏ, rồi bấm nút.


Một lần trúng ngay.


Thịnh Ngộ cảm thán trước xác suất thần kỳ này. Cậu ôm con thỏ, nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của nó, nói:


“Tôi sẽ treo nó lên cặp sách, con thỏ này có duyên với tôi.”


Lộ Dữ Chu dùng nốt số xu còn lại, giơ con mèo bông nhỏ khác lên trước mặt cậu ra hiệu:


“Còn con này thì sao?”


Không cần suy nghĩ, Thịnh Ngộ đáp:


“Cất đi, cặp của tôi không treo nổi nhiều gấu bông như vậy.”


Lộ Dữ Chu nhướng mày, thần sắc dịu đi một chút, tùy tiện nhét mèo bông vào túi quần.


-


Trên đường, mọi người rủ nhau đi ăn cơm. Một số người vẫn chưa chơi đã đời, ăn xong lại muốn đi hát karaoke. Thịnh Ngộ nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ nên khéo léo từ chối tăng hai.


Cậu kéo Lộ Dữ Chu trông vẫn còn thanh tỉnh trở về khách sạn.


Điều kỳ lạ là, vừa rời khỏi không khí ồn ào náo nhiệt của trung tâm thương mại, Thịnh Ngộ lại mơ hồ thấy bất an, cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.


Lộ Dữ Chu vào phòng tắm tắm rửa, còn cậu ngồi một mình trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất, lôi điện thoại ra lướt qua hết tất cả ứng dụng.


Cậu rất nghi ngờ có ứng dụng nào đó lén trừ tiền mình, bởi trực giác của cậu xưa nay luôn rất chuẩn.


Lật xem từng ứng dụng một, vẫn chẳng tìm ra gì, Thịnh Ngộ uể oải gập điện thoại lại, ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.


Khi Lộ Dữ Chu bước ra, cậu đã cuộn mình ngủ thiếp đi trên ghế sô-pha.


Một giọt nước từ mái tóc rơi xuống khóe mắt anh, khiến tầm nhìn trở nên mờ nhòe. Lộ Dữ Chu cầm khăn lau khô, cảm giác như trái tim mình cũng bị giọt nước ấy chạm vào — hơi tê, hơi ấm, khẽ co lại.


Thịnh Ngộ bảo anh say, nhưng điều đó chưa chắc.



Khung chat vẫn đầy những dòng ‘Nhớ cậu một lần’. Với Thịnh Ngộ, đó là những tin nhắn an toàn, nên không bị thu hồi. Nhưng trong mắt Lộ Dữ Chu, lại không hề đơn giản như vậy.


Anh không hiểu vì sao Thịnh Ngộ lại nhớ mình tới hai mươi hai lần… Chỉ là vài ý nghĩ mơ hồ khiến anh muốn giải nghĩa nó theo một hướng khác.


Có lẽ, có khả năng, mỗi một lần ấy… đều là vì cậu nhớ anh.


Đương nhiên, khả năng này còn thấp hơn cả trúng số, nhưng điều đó không ngăn được Lộ Dữ Chu mua vé với một chút hy vọng.


Máy điều hòa mở lạnh, Lộ Dữ Chu lấy từ vali ra một chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ.


Thịnh Ngộ ngủ rất say, lông mi không hề nhúc nhích.


Lộ Dữ Chu cúi xuống, ánh mắt dừng ở vị trí gần cằm cậu một chút, rồi lại rời đi.


Lại gần hơn, anh có thể cảm nhận nhịp thở đều đặn của Thịnh Ngộ.


Tuổi này vừa ngây ngô vừa bồng bột, suy nghĩ chẳng theo lẽ thường, giống như một con diều bay lung tung không đầu không đuôi.


Giống như bây giờ, người mình thích đang ở ngay trước mặt, Lộ Dữ Chu lại chỉ cúi mắt, đếm từng nhịp thở của Thịnh Ngộ.


Đếm xong một phút, anh cúi sát xuống, mũi khẽ cọ vào chóp mũi của cậu.


“… Mơ đẹp nhé.”


-


Lúc chơi trò rút thẻ, Thịnh Ngộ cũng uống hai ly. Còn tưởng không ảnh hưởng gì, ai ngờ tắm xong ngã đầu liền ngủ ngay.


Hiếm lắm mới có một đêm cậu không thức khuya, ngủ sâu say sưa, kết quả nửa đêm lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.


Tiếng chuông vừa vang lên, tim Thịnh Ngộ giật thót, cậu hít mạnh, trừng mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà trong vài giây. Mãi mới nhớ ra phải với tay tìm điện thoại để nghe máy.


Trước khi nhận cuộc gọi, cậu liếc sang bên cạnh. Lộ Dữ Chu nằm nghiêng quay lưng về phía cậu, ngang hông phủ tấm chăn mỏng. Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua cửa sổ, soi rõ từng nhịp phập phồng khẽ nơi bả vai.


Thịnh Ngộ nhẹ nhàng xuống giường, ra ban công nghe điện thoại.


Người gọi là Thịnh Khải Cơ.


“... Xuất huyết não tự phát, phát hiện kịp thời... Phẫu thuật xong rồi, tình hình ổn định, nhưng vẫn đang trong giai đoạn hôn mê...”


Có lẽ do vừa tỉnh ngủ, những câu nói rời rạc len lỏi vào tai, không sao ghép thành một mạch hoàn chỉnh.


Thịnh Ngộ hỏi: “Ai bị xuất huyết não?”


Thịnh Khai Tế: “... Bà nội con.”


“Ừm.”


“Tình hình thế nào rồi?”


“Người đang ở bệnh viện, ca mổ rất thành công, các chỉ số đều ổn. Mọi người ở nhà nói con thân với bà nhất, nên dặn phải báo ngay cho con... Nhưng con yên tâm, tuổi bà đã cao, kiểu bệnh này cũng không hiếm. Bác sĩ chính kinh nghiệm dày dặn, phẫu thuật còn nhanh hơn dự kiến nửa tiếng. Ba sẽ ở bệnh viện trông, bà vừa tỉnh sẽ báo con. Con cứ lo chuyện của mình, đừng lo lắng quá.”


Thịnh Ngộ hỏi thêm vài câu, hai cha con bình tĩnh trao đổi tin rồi mới cúp máy.


Về lại phòng, luồng gió lạnh từ điều hòa thổi qua khiến cậu chợt bừng tỉnh.


Cậu hít sâu hai hơi, vô thức đưa tay xoa mặt, định quay lại ban công gọi thêm một cuộc cho Thịnh Khải Cơ —


“Thịnh Ngộ?”


Giọng khàn khàn của Lộ Dữ Chu vang lên trong phòng.


Như thể bị dội một gáo nước lạnh, sự nôn nóng trong người cậu bỗng lắng xuống. Thịnh Ngộ khựng lại, buông tay khỏi nắm cửa.


Đèn không bật, Lộ Dữ Chu ngồi ở mép giường, đôi mắt tối sâu, khoảnh khắc đối diện với anh, Thịnh Ngộ cảm thấy bình tâm hơn.


“... Tôi đánh thức cậu à?” Giọng Thịnh Ngộ khàn khàn.


“Không.” Lộ Dữ Chu nhíu mày, vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi.



“Tôi khát nước thôi. Có chuyện gì à?”


Thịnh Ngộ im lặng một lúc lâu mới đáp: “Không có gì... Chỉ là chủ tịch Thịnh vừa gọi nói bà nội bị xuất huyết não, vừa phẫu thuật xong.”


Phòng im lặng một lúc.


Lộ Dữ Chu bỗng dịch sang một bên, vỗ vỗ chỗ trống trên giường: 


“Ngủ cùng nhau đi.”


Thịnh Ngộ không có thời gian nghĩ ngợi gì thêm, như một con robot nhận lệnh, chậm rãi bước lại gần. Ngồi xuống mới nhớ ra hỏi: 


“Lộ Dữ Chu, cậu tỉnh rượu chưa?”


Lộ Dữ Chu khựng lại: “Tỉnh rồi. Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.”


Nếu là bình thường thì Thịnh Ngộ chắc chắn sẽ chọc anh vài câu, nhưng hôm nay cậu chỉ cúi đầu, giọng khàn đặc:


“Không phải... chỉ là tối nay tôi có lẽ sẽ khó ngủ, sợ làm phiền cậu.”


Lộ Dữ Chu đã cởi giày nằm trên giường, vỗ vào chiếc gối bên cạnh, ra hiệu cậu nằm xuống.


Giường 1m5 không rộng lắm, nhưng hai người nằm vẫn vừa đủ. Thịnh Ngộ nằm nghiêng, Lộ Dữ Chu kéo chăn phủ lên eo cậu.


Tư thế nằm nghiêng đôi khi giống như cuộn tròn lại. Thịnh Ngộ cứ thế thu mình, rồi Lộ Dữ Chu cũng nằm xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu. Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau khi nói chuyện.


Lộ Dữ Chu hỏi:


“Tình hình nghiêm trọng không?”


Thịnh Ngộ lắc đầu:


“Ca mổ rất thuận lợi, chủ tịch Thịnh nói mọi chỉ số đều ổn định.”


“Chuyện xảy ra khi nào?”


“Không rõ lắm. Ông ấy nói là bệnh đột phát, bà nội đã lớn tuổi, mấy loại bệnh tật cứ thay nhau tìm đến.”


Lộ Dữ Chu nhìn cậu vài giây, bất ngờ đưa tay ra.


Thịnh Ngộ cảm giác gáy mình bị giữ nhẹ, đầu theo đó không khống chế được mà nghiêng về phía trước, chạm vào một vầng trán mát lạnh.


“Đừng lo.” Lộ Dữ Chu nói khẽ.


“Chuyến tàu sớm nhất cũng là sáng mai. Cậu nên ngủ một giấc ngon rồi về thăm bà ấy.”


Hơi thở ấm áp chậm rãi phả vào cổ áo Thịnh Ngộ.


Suy nghĩ vẫn rối bời, nhưng tâm trạng lại lạ lùng bình tĩnh hơn. Lý trí chậm rãi quay về, cậu bỗng nhớ ra, người trước mặt cũng là cháu của bà.


Thịnh Ngộ nắm lấy ngón tay Lộ Dữ Chu, vụng về an ủi:


“Cậu cũng đừng lo quá.”


Họ giống như hai con thú con vừa phá vỏ, bất lực trước biến động của thế giới bên ngoài, chỉ biết dựa sát vào nhau để sẻ chia chút sức mạnh nhỏ bé.


Lộ Dữ Chu bóp nhẹ gáy cậu, giọng trầm thấp:


“Nhắm mắt lại ngủ đi.”


Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nhắm mắt.


Cậu cứ nghĩ mình sẽ thức trắng cả đêm, vì trước kia hễ gặp tình huống bối rối như thế này, cơ thể cậu luôn phản ứng rất trực quan. Giống như lần nhận được tin mình không phải người nhà họ Thịnh, cậu đã đếm từng hạt châu trên đèn treo, đếm hết vẫn chẳng ngủ nổi.


Nhưng có lẽ là vì hơi thở ngay bên cạnh quá dễ ru ngủ, hoặc là những ngón tay ấm áp nơi gáy quá đỗi an tâm...


Cậu cứ thế, mang theo nỗi lo, chìm vào giấc ngủ.


—---------


Chuột: Mọi người cứ an tâm đọc tiếp đi, không có chuyện chi đâu. Thật sự có gì thì tui bỏ mọi người chạy trước rùi=)))


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 59: Thay đổi.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...