Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 55: Đến nơi.
129@-
Chương 54. Đến nơi.
Ảnh thẻ chọn được bốn tấm, in thành hai bộ. Ông chủ gọi dịch vụ chạy chân trong thành phố nên chỉ đến hôm sau là đã nhận được.
Thịnh Ngộ cầm kéo, cẩn thận cắt từng tấm ảnh ra. Những tấm ảnh nền xanh bóng loáng được xếp thành một hàng ngay ngắn trên bàn học, phản chiếu ánh sáng nhẹ.
Cậu đặt kéo xuống, chống cằm nhìn chằm chằm dãy ảnh ấy, lại chợt thấy bối rối, không biết phải xử lý ra sao.
Ban đầu cậu chỉ muốn vài tấm ảnh chụp chung, bản điện tử hay bản in đều được, bản in thì có ý nghĩa kỷ niệm hơn. Nhưng ảnh thẻ chụp chung lại quá nghiêm túc, ảnh photobooth thì có thể đăng vòng bạn bè, chứ ảnh thẻ thế này trông chẳng khác nào ảnh tuyên bố kết hôn.
Nghĩ mãi không ra, Thịnh Ngộ quay đầu gọi:
“Lộ Dữ Chu ——”
Cửa phòng đối diện hé mở, Lộ Dữ Chu vẫn cầm bút trên tay, dựa khung cửa hỏi:
“Gì vậy?”
Thịnh Ngộ không nói lý do, chỉ gọi:
“Lại đây một chút.”
Cửa phòng cậu không đóng chặt, khe cửa bị người đẩy ra, luồng gió nóng nhẹ từ hành lang ùa vào.
Lộ Dữ Chu vừa bước vào chưa được hai bước đã bị thứ gì vướng chân, trọng tâm hơi lệch, ngón tay không giữ được bút, cây bút lăn lộc cộc theo vân sàn tới tận gầm giường.
Anh vô thức nhíu mày, đứng vững rồi liếc quanh, thấy nửa chiếc tủ quần áo mở toang, giường thì bừa bộn, mấy món quần áo không được gấp gọn rơi dọc mép giường xuống đất.
“… Thịnh Ngộ.” Lộ Dữ Chu hít một hơi.
“Tủ quần áo của cậu bị trộm lục à?”
Thịnh Ngộ từ bàn học xoay nửa người lại, lễ phép mỉm cười:
“Đây là hành lý tôi đang dọn.”
Lộ Dữ Chu cúi xuống nhặt chiếc sơ mi rơi trên sàn, nhướng mày:
“Đây là phong cách gì?”
“Phong cách bờ biển, khó hiểu lắm sao?” Thịnh Ngộ đáp.
“Hiểu.” Lộ Dữ Chu gật đầu qua loa, vuốt thẳng áo sơ mi rồi treo lên giá áo, bước qua mấy túi đồ nhỏ dưới đất để đi tới bàn.
Thịnh Ngộ vốn dọn đồ theo kiểu mang hết mọi thứ có thể mang, cứ thấy món gì có khả năng dùng được, dù chỉ 1% cơ hội, cậu cũng nhét vào vali. Vì thế Thịnh Khải Cơ mới bảo cậu ‘lung tung rối loạn mang một đống’.
Đống đồ trước mặt chính là “dự định” của cậu, tiếc là dự định quá nhiều, vẫn chưa nghĩ ra cách nhét hết vào vali.
“Ảnh chụp đến rồi đây.”
Thịnh Ngộ dùng tay gỡ bốn tấm ảnh, chỉnh cho ngay ngắn rồi đưa cho Lộ Dữ Chu xem.
“Đây, chia cho cậu. Tôi nghĩ mãi mà không biết dùng làm gì, biết thế chỉ lấy bản điện tử, đỡ tốn tiền.”
Cậu lục ngăn kéo định để bốn tấm này cùng ảnh thẻ một tấc của mình chung một chỗ.
Trong lúc Thịnh Ngộ mải làm việc, không để ý rằng Lộ Dữ Chu vẫn đứng yên một chỗ, cúi mắt nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh thật lâu không rời.
Khi Thịnh Ngộ thu dọn xong đống ảnh rồi đứng dậy, Lộ Dữ Chu đã đứng ở mép giường, cúi xuống nhặt mớ quần áo vứt tán loạn của cậu.
“Những thứ này đều phải mang đi à?” Lộ Dữ Chu vừa nhặt quần áo vừa hỏi.
Thịnh Ngộ chắc nịch gật đầu: “Đều dùng hết.”
Lộ Dữ Chu nhìn cậu, vẻ mặt khó nói thành lời. Anh chống một tay vào hông, cúi đầu nhìn cái vali 22 inch, im lặng hồi lâu rồi bất đắc dĩ thở dài:
“Cậu sang phòng tôi ngồi một lát, để tôi thu xếp cho.”
Thịnh Ngộ lập tức có cảm giác như được cứu sống, khóe môi nhếch lên nhưng vẫn giả vờ khách sáo:
“Cảm ơn nhé, tôi đi nghỉ chút. Nếu cậu làm không xuể thì cứ gọi tôi…”
Trên thực tế cậu chạy còn nhanh hơn cả chuột.
Lộ Dữ Chu mở cửa sổ phòng ngủ, bên ngoài bầu trời quang đãng, nhưng giữa trưa vẫn có chút oi ả. Tiếng ve kêu kéo dài, ngắt quãng ồn ào.
Trên bàn, mấy tờ đề thi bị đè bởi quyển từ điển, rèm cửa bị gió thổi tung lên bay phành phạch. Thịnh Ngộ đá giày ra, lăn thẳng lên giường Lộ Dữ Chu nằm dài.
Cuối cùng mười ba học sinh được chọn tham gia quay phim đều tập trung về một nhóm chat. Phần lớn đến trong ngày hôm nay, ai tới sớm thì đã vào khách sạn và tranh thủ báo cáo tình hình cho những người khác.
Hôm nay trường Nhất Trung vẫn có tiết học. Lưu Dung đã xin phép cho Thịnh Ngộ từ chiều, nên cậu bắt chuyến tàu cao tốc hơn hai giờ. Tính thời gian, chắc cậu là nhóm cuối cùng đến nơi.
Trong nhóm chat, mọi người đang rôm rả chia sẻ trải nghiệm du lịch gần đây.
Thịnh Ngộ đọc một lúc, thấy hơi khó hiểu:
Mấy người không phải học hè sao?
Cậu nhớ rõ cả mười hai trường trong nhóm đều là trường top, áp lực học tập chắc chắn không kém Nhất Trung, vậy sao lại rảnh rỗi đi chơi thế này?
F13:
……?
Các cậu bắt đầu năm nhất nhanh thế hả?
Trời đất! Không phải vừa thi đại học xong sao!
Mọi người đều là học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba à?
Một cậu bạn có avatar thỏ trả lời:
…… Đừng nói là cậu mới học lớp 11 nhé?
Thịnh Ngộ: Ha ha.
Cậu cười cho qua chuyện.
Thường thì mấy hoạt động tuyển chọn toàn quốc như thế này, xác suất học sinh lớp mười hai được chọn sẽ cao hơn, dù sao họ cũng lớn hơn một năm, trưởng thành hơn, không non nớt như đám nhóc lớp mười một.
Thịnh Ngộ là được giáo viên chỉ định, không ngờ mình lại trở thành trường hợp đặc biệt hiếm hoi.
Rõ ràng không chỉ mình cậu học lớp mười một, mọi người nhanh chóng làm một màn giới thiệu bản thân ngắn gọn. Lúc đó mới phát hiện, trong cả nhóm chỉ có bốn người là học sinh lớp mười một, còn lại đều đã tốt nghiệp cấp ba, đang tận hưởng mùa hè thảnh thơi.
F13:
Bảo sao tối qua nói chuyện yêu đương, có mấy người im thin thít…
Làm tôi sợ muốn chết, mong là không dạy hư mấy em nhỏ.
@Thịnh Ngộ, thành phố A các cậu lần này không phải có hai người sao? Người còn lại đâu?
Thịnh Ngộ: Giống nhau cả thôi, chúng tôi chung một lớp, khổ lắm.
Trả lời xong, cậu buông điện thoại, thầm nghĩ: bảo sao mấy người này vừa tới tối đã luyên thuyên toàn chuyện bạn trai bạn gái.
Nghĩ tới yêu sớm thôi, cậu cũng không dám mở miệng nói gì.
-
Chiều đó Lộ Dữ Chu phải chạy về trường học, không có thời gian tiễn cậu. Dĩ nhiên, Thịnh Ngộ cũng chẳng cần ai đưa, khéo léo từ chối Thịnh Khải Cơ, cậu tự mình đặt xe qua ứng dụng để ra ga tàu cao tốc.
Đài truyền hình nằm ở vị trí khá hẻo lánh, xung quanh không có khách sạn sang trọng nào, người phụ trách bèn đặt một chỗ gần đó. Nhìn bên ngoài thì trông giống một homestay cao cấp hơn là khách sạn. Tòa nhà tối đa chỉ sáu tầng, tầng một có bể bơi, bên cạnh là mấy chiếc ô phong cách La Mã. Trên sân thượng tầng hai lờ mờ có bóng người qua lại.
Thịnh Ngộ đến nơi khi trời đã ngả chiều, ánh hoàng hôn phủ một lớp vàng óng lên dãy núi xa xa, mây rực rỡ, mặt nước bể bơi phản chiếu ánh chiều gợn sóng lấp lánh.
Bước vào cổng chính, bên ngoài còn có một sân cỏ và đình nhỏ, phải đi sâu vào mấy chục mét mới thấy một cánh cửa kính. Đẩy cửa ra, chuông gió khẽ reo một tiếng, bên trong là sảnh tiếp tân của khách sạn.
Thịnh Ngộ đặt vali xuống trước quầy lễ tân, cúi đầu nhắn tin báo với giáo viên dẫn đoàn.
Ngoài cửa có hai máy bán hàng tự động. Cậu đã đi suốt cả buổi chiều nên hơi khát, thấy giáo viên chưa trả lời liền kéo cửa bước ra, định mua chai nước uống.
Máy bán hàng này vừa có màn hình quét mã thanh toán, vừa có khe bỏ tiền mặt. Một nam sinh mặc áo ba lỗ đen đang ngồi xổm trước máy, gõ gõ vào cửa lấy hàng, trông như gặp trục trặc gì đó.
Hai máy bán hàng bán sản phẩm khác nhau, Thịnh Ngộ nhìn sơ qua, chạm vào màn hình chọn món, vừa định quét mã thanh toán.
“Ê, đừng quét, cái máy này hỏng rồi, nhận tiền nhưng không nhả đồ uống đâu.”
“Chắc chức năng quét mã thanh toán bị lỗi rồi, tôi trả tiền hai lần mà bên trong chẳng nhúc nhích.”
Thịnh Ngộ nghĩ một lát, thò tay móc từ túi ra hai tờ tiền giấy không biết nhặt ở đâu.
Cậu nhét tiền vào khe, chọn một chai nước khoáng.
“Rầm” một tiếng, từ khe bật ra… là một lon nước có ga.
“Tôi chịu rồi.” Nam sinh áo đen tròn mắt.
“Tôi chọn chai này từ năm phút trước, mà giờ cậu mới làm nó nhả ra. Cái máy này dính virus rồi hả?”
Thịnh Ngộ bật cười, lại nhét thêm một tờ tiền nữa, lần này chọn nước khoáng đóng chai. Cậu cúi xuống lấy ra một chai nước cùng một lon nước nho có ga, dùng ngón tay khẽ chạm vào vai nam sinh áo đen.
Nam sinh quay đầu lại, thấy lon nước có ga trước mặt thì ngẩn ra mấy giây, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt cậu, nhìn thật lâu.
“Đây, cho cậu.” Thịnh Ngộ nói.
Nam sinh mặc áo ba lỗ đen mỉm cười:
“Tuy cả hai chúng ta đều bị lỗ, nhưng xét cho cùng thì lon này là của cậu, tôi không lấy đâu, để tôi ra quầy lễ tân xin hoàn tiền.”
Thịnh Ngộ cũng cười: “Tôi không thích vị này, mời cậu uống đi.”
Nam sinh nhướng mày, cuối cùng không từ chối nữa, đứng lên nhận lon nước ngọt, bật nắp uống một hơi lớn.
Thịnh Ngộ vặn chặt nắp chai nước khoáng, cúi đầu mở khóa màn hình — giáo viên phụ trách vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Đang định suy nghĩ có nên gọi điện không, nam sinh mặc áo ba lỗ như chợt nhớ ra gì đó, bỗng hỏi:
“Cậu… cũng đến quay phim tuyên truyền à?”
Thịnh Ngộ sững sốt: “Đúng vậy.”
Nam sinh khẽ ‘tch’ một tiếng, chìa tay về phía Thịnh Ngộ:
“Tăng Đồ, chắc hai ta đã thêm bạn nhau rồi, cái avatar con thỏ đó chính là tôi.”
—
Hôm nay giáo viên phụ trách có việc ra ngoài, nhưng phòng ở đã được sắp xếp từ trước, chỉ cần ra quầy lễ tân đăng ký là có thể nhận phòng.
Phòng học sinh đều ở tầng ba, mỗi phòng hai người, chỉ có duy nhất một phòng đơn dành cho một nữ sinh.
“Giáo viên bảo lần này kinh phí dư dả, tôi tin thật, cứ nghĩ ít nhất cũng phải được ở phòng đơn sang chảnh, ai ngờ tới đây thì lại là phòng đôi. Nếu không phải phòng ở đây nhỏ, chắc người ta còn nhét bốn đứa một phòng ấy chứ…”
Khách sạn ít tầng, dù vậy tiện nghi vẫn đầy đủ. Hai người cùng đi thang máy lên tầng ba, dọc đường Tăng Đồ liên tục than vãn, Thịnh Ngộ nghe, thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu.
Thực ra điều kiện khách sạn không tệ, nhưng đúng là khác xa lời chém gió của trường. Lãnh đạo lúc nào cũng vậy — biến năm phần thành mười phần khi khoe khoang, nhưng khi thi cử lại bắt bọn họ coi mười phần chỉ như năm phần thôi, không cho tự mãn.
Cho đến khi cậu chuẩn bị mở cửa, Tăng Đồ bỗng hắng giọng hỏi:
“Này… cậu có bạn gái chưa?”
Thịnh Ngộ không hiểu sao tự nhiên nhảy sang đề tài này, tay đặt trên tay nắm cửa, cười nhẹ:
“Không có. Đừng nói là thầy cô lại thêm mục tình cảm vào đề biện luận nhé, không thì tôi phải tra tư liệu gấp.”
“Thật là không có à?” Tăng Đồ gãi đầu, như thể không biết mở miệng thế nào, ậm ừ một lát rồi đột ngột hỏi một câu động trời:
“Vậy… cậu có bạn trai không?”
“…”
Gương mặt Thịnh Ngộ cứng đờ.
Câu trước cậu còn chưa hiểu lắm, nhưng câu này vừa thốt ra thì cậu có ngốc cũng hiểu.
“Không có.” Tuy hơi bất ngờ, nhưng có những nguyên tắc ứng xử gần như là bản năng. Thịnh Ngộ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, áp dụng cái mẫu trả lời thường dùng khi nhận thư tình trước đây, vừa cười vừa nói:
“Ngại quá, giờ tôi chưa muốn yêu đương.”
Tăng Đồ thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Ở trường, cậu quen với kiểu lén lút chuyền giấy tỏ tình. Đột nhiên có người trực tiếp hỏi ngay trước mặt rằng cậu có người yêu hay chưa, quả thực khiến Thịnh Ngộ hơi bối rối.
Nhưng cậu cũng chẳng để tâm. Mấy hôm nay xem mọi người trong nhóm chat nói chuyện phiếm, hễ bàn đến chủ đề yêu đương là ai nấy đều không chút kiêng dè. Nghĩ đi nghĩ lại, đó cũng chỉ là một đốm lửa nhỏ trong lòng, nhen nhóm h*m m**n thử cảm giác trước nay chưa từng nếm.
Không hẳn là nghiêm túc, mà chỉ là sự bốc đồng của tuổi trẻ — khát khao thoát khỏi tháp ngà và bắt chước vài hành vi của người lớn.
Giống như một số học sinh, việc đầu tiên sau lễ tốt nghiệp là uống rượu, rót qua rót lại, nhất định phải chuốc say cả mình lẫn người khác.
Họ có thực sự thích uống không? Chưa chắc. Chỉ là vừa đủ tuổi được phép uống, liền tò mò muốn nếm thử cho biết mà thôi.
Phòng không lớn, chừng hơn ba mươi mét vuông, có hai giường 1m5, một bàn học kê sát cửa sổ, cùng một chiếc sofa đôi ở góc.
Thịnh Ngộ cất xong vali, còn chưa kịp thay giày đã mở WeChat gửi tin báo bình an cho Thịnh Khải Cơ và dì.
Sau khi gửi đầy đủ, cậu ngồi xuống sofa, mở khung chat với Lộ Dữ Chu.
Đang là tiết thứ sáu, theo lý thì Lộ Dữ Chu chắc không online.
Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Thịnh Ngộ lại gửi một tin: Ở đó không?
Gửi đi vừa được một giây, khung chat đã bật lên thông báo:
Lộ Dữ Chu: Ở.
Thịnh Ngộ đá giày, ôm một chiếc gối, trên môi hiện ra nụ cười nhẹ đến mức chính cậu cũng không nhận ra:
Tôi đến nơi rồi.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 54. Đến nơi.
Ảnh thẻ chọn được bốn tấm, in thành hai bộ. Ông chủ gọi dịch vụ chạy chân trong thành phố nên chỉ đến hôm sau là đã nhận được.
Thịnh Ngộ cầm kéo, cẩn thận cắt từng tấm ảnh ra. Những tấm ảnh nền xanh bóng loáng được xếp thành một hàng ngay ngắn trên bàn học, phản chiếu ánh sáng nhẹ.
Cậu đặt kéo xuống, chống cằm nhìn chằm chằm dãy ảnh ấy, lại chợt thấy bối rối, không biết phải xử lý ra sao.
Ban đầu cậu chỉ muốn vài tấm ảnh chụp chung, bản điện tử hay bản in đều được, bản in thì có ý nghĩa kỷ niệm hơn. Nhưng ảnh thẻ chụp chung lại quá nghiêm túc, ảnh photobooth thì có thể đăng vòng bạn bè, chứ ảnh thẻ thế này trông chẳng khác nào ảnh tuyên bố kết hôn.
Nghĩ mãi không ra, Thịnh Ngộ quay đầu gọi:
“Lộ Dữ Chu ——”
Cửa phòng đối diện hé mở, Lộ Dữ Chu vẫn cầm bút trên tay, dựa khung cửa hỏi:
“Gì vậy?”
Thịnh Ngộ không nói lý do, chỉ gọi:
“Lại đây một chút.”
Cửa phòng cậu không đóng chặt, khe cửa bị người đẩy ra, luồng gió nóng nhẹ từ hành lang ùa vào.
Lộ Dữ Chu vừa bước vào chưa được hai bước đã bị thứ gì vướng chân, trọng tâm hơi lệch, ngón tay không giữ được bút, cây bút lăn lộc cộc theo vân sàn tới tận gầm giường.
Anh vô thức nhíu mày, đứng vững rồi liếc quanh, thấy nửa chiếc tủ quần áo mở toang, giường thì bừa bộn, mấy món quần áo không được gấp gọn rơi dọc mép giường xuống đất.
“… Thịnh Ngộ.” Lộ Dữ Chu hít một hơi.
“Tủ quần áo của cậu bị trộm lục à?”
Thịnh Ngộ từ bàn học xoay nửa người lại, lễ phép mỉm cười:
“Đây là hành lý tôi đang dọn.”
Lộ Dữ Chu cúi xuống nhặt chiếc sơ mi rơi trên sàn, nhướng mày:
“Đây là phong cách gì?”
“Phong cách bờ biển, khó hiểu lắm sao?” Thịnh Ngộ đáp.
“Hiểu.” Lộ Dữ Chu gật đầu qua loa, vuốt thẳng áo sơ mi rồi treo lên giá áo, bước qua mấy túi đồ nhỏ dưới đất để đi tới bàn.
Thịnh Ngộ vốn dọn đồ theo kiểu mang hết mọi thứ có thể mang, cứ thấy món gì có khả năng dùng được, dù chỉ 1% cơ hội, cậu cũng nhét vào vali. Vì thế Thịnh Khải Cơ mới bảo cậu ‘lung tung rối loạn mang một đống’.
Đống đồ trước mặt chính là “dự định” của cậu, tiếc là dự định quá nhiều, vẫn chưa nghĩ ra cách nhét hết vào vali.
“Ảnh chụp đến rồi đây.”
Thịnh Ngộ dùng tay gỡ bốn tấm ảnh, chỉnh cho ngay ngắn rồi đưa cho Lộ Dữ Chu xem.
“Đây, chia cho cậu. Tôi nghĩ mãi mà không biết dùng làm gì, biết thế chỉ lấy bản điện tử, đỡ tốn tiền.”
Cậu lục ngăn kéo định để bốn tấm này cùng ảnh thẻ một tấc của mình chung một chỗ.
Trong lúc Thịnh Ngộ mải làm việc, không để ý rằng Lộ Dữ Chu vẫn đứng yên một chỗ, cúi mắt nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh thật lâu không rời.
Khi Thịnh Ngộ thu dọn xong đống ảnh rồi đứng dậy, Lộ Dữ Chu đã đứng ở mép giường, cúi xuống nhặt mớ quần áo vứt tán loạn của cậu.
“Những thứ này đều phải mang đi à?” Lộ Dữ Chu vừa nhặt quần áo vừa hỏi.
Thịnh Ngộ chắc nịch gật đầu: “Đều dùng hết.”
Lộ Dữ Chu nhìn cậu, vẻ mặt khó nói thành lời. Anh chống một tay vào hông, cúi đầu nhìn cái vali 22 inch, im lặng hồi lâu rồi bất đắc dĩ thở dài:
“Cậu sang phòng tôi ngồi một lát, để tôi thu xếp cho.”
Thịnh Ngộ lập tức có cảm giác như được cứu sống, khóe môi nhếch lên nhưng vẫn giả vờ khách sáo:
“Cảm ơn nhé, tôi đi nghỉ chút. Nếu cậu làm không xuể thì cứ gọi tôi…”
Trên thực tế cậu chạy còn nhanh hơn cả chuột.
Lộ Dữ Chu mở cửa sổ phòng ngủ, bên ngoài bầu trời quang đãng, nhưng giữa trưa vẫn có chút oi ả. Tiếng ve kêu kéo dài, ngắt quãng ồn ào.
Trên bàn, mấy tờ đề thi bị đè bởi quyển từ điển, rèm cửa bị gió thổi tung lên bay phành phạch. Thịnh Ngộ đá giày ra, lăn thẳng lên giường Lộ Dữ Chu nằm dài.
Cuối cùng mười ba học sinh được chọn tham gia quay phim đều tập trung về một nhóm chat. Phần lớn đến trong ngày hôm nay, ai tới sớm thì đã vào khách sạn và tranh thủ báo cáo tình hình cho những người khác.
Hôm nay trường Nhất Trung vẫn có tiết học. Lưu Dung đã xin phép cho Thịnh Ngộ từ chiều, nên cậu bắt chuyến tàu cao tốc hơn hai giờ. Tính thời gian, chắc cậu là nhóm cuối cùng đến nơi.
Trong nhóm chat, mọi người đang rôm rả chia sẻ trải nghiệm du lịch gần đây.
Thịnh Ngộ đọc một lúc, thấy hơi khó hiểu:
Mấy người không phải học hè sao?
Cậu nhớ rõ cả mười hai trường trong nhóm đều là trường top, áp lực học tập chắc chắn không kém Nhất Trung, vậy sao lại rảnh rỗi đi chơi thế này?
F13:
……?
Các cậu bắt đầu năm nhất nhanh thế hả?
Trời đất! Không phải vừa thi đại học xong sao!
Mọi người đều là học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba à?
Một cậu bạn có avatar thỏ trả lời:
…… Đừng nói là cậu mới học lớp 11 nhé?
Thịnh Ngộ: Ha ha.
Cậu cười cho qua chuyện.
Thường thì mấy hoạt động tuyển chọn toàn quốc như thế này, xác suất học sinh lớp mười hai được chọn sẽ cao hơn, dù sao họ cũng lớn hơn một năm, trưởng thành hơn, không non nớt như đám nhóc lớp mười một.
Thịnh Ngộ là được giáo viên chỉ định, không ngờ mình lại trở thành trường hợp đặc biệt hiếm hoi.
Rõ ràng không chỉ mình cậu học lớp mười một, mọi người nhanh chóng làm một màn giới thiệu bản thân ngắn gọn. Lúc đó mới phát hiện, trong cả nhóm chỉ có bốn người là học sinh lớp mười một, còn lại đều đã tốt nghiệp cấp ba, đang tận hưởng mùa hè thảnh thơi.
F13:
Bảo sao tối qua nói chuyện yêu đương, có mấy người im thin thít…
Làm tôi sợ muốn chết, mong là không dạy hư mấy em nhỏ.
@Thịnh Ngộ, thành phố A các cậu lần này không phải có hai người sao? Người còn lại đâu?
Thịnh Ngộ: Giống nhau cả thôi, chúng tôi chung một lớp, khổ lắm.
Trả lời xong, cậu buông điện thoại, thầm nghĩ: bảo sao mấy người này vừa tới tối đã luyên thuyên toàn chuyện bạn trai bạn gái.
Nghĩ tới yêu sớm thôi, cậu cũng không dám mở miệng nói gì.
-
Chiều đó Lộ Dữ Chu phải chạy về trường học, không có thời gian tiễn cậu. Dĩ nhiên, Thịnh Ngộ cũng chẳng cần ai đưa, khéo léo từ chối Thịnh Khải Cơ, cậu tự mình đặt xe qua ứng dụng để ra ga tàu cao tốc.
Đài truyền hình nằm ở vị trí khá hẻo lánh, xung quanh không có khách sạn sang trọng nào, người phụ trách bèn đặt một chỗ gần đó. Nhìn bên ngoài thì trông giống một homestay cao cấp hơn là khách sạn. Tòa nhà tối đa chỉ sáu tầng, tầng một có bể bơi, bên cạnh là mấy chiếc ô phong cách La Mã. Trên sân thượng tầng hai lờ mờ có bóng người qua lại.
Thịnh Ngộ đến nơi khi trời đã ngả chiều, ánh hoàng hôn phủ một lớp vàng óng lên dãy núi xa xa, mây rực rỡ, mặt nước bể bơi phản chiếu ánh chiều gợn sóng lấp lánh.
Bước vào cổng chính, bên ngoài còn có một sân cỏ và đình nhỏ, phải đi sâu vào mấy chục mét mới thấy một cánh cửa kính. Đẩy cửa ra, chuông gió khẽ reo một tiếng, bên trong là sảnh tiếp tân của khách sạn.
Thịnh Ngộ đặt vali xuống trước quầy lễ tân, cúi đầu nhắn tin báo với giáo viên dẫn đoàn.
Ngoài cửa có hai máy bán hàng tự động. Cậu đã đi suốt cả buổi chiều nên hơi khát, thấy giáo viên chưa trả lời liền kéo cửa bước ra, định mua chai nước uống.
Máy bán hàng này vừa có màn hình quét mã thanh toán, vừa có khe bỏ tiền mặt. Một nam sinh mặc áo ba lỗ đen đang ngồi xổm trước máy, gõ gõ vào cửa lấy hàng, trông như gặp trục trặc gì đó.
Hai máy bán hàng bán sản phẩm khác nhau, Thịnh Ngộ nhìn sơ qua, chạm vào màn hình chọn món, vừa định quét mã thanh toán.
“Ê, đừng quét, cái máy này hỏng rồi, nhận tiền nhưng không nhả đồ uống đâu.”
“Chắc chức năng quét mã thanh toán bị lỗi rồi, tôi trả tiền hai lần mà bên trong chẳng nhúc nhích.”
Thịnh Ngộ nghĩ một lát, thò tay móc từ túi ra hai tờ tiền giấy không biết nhặt ở đâu.
Cậu nhét tiền vào khe, chọn một chai nước khoáng.
“Rầm” một tiếng, từ khe bật ra… là một lon nước có ga.
“Tôi chịu rồi.” Nam sinh áo đen tròn mắt.
“Tôi chọn chai này từ năm phút trước, mà giờ cậu mới làm nó nhả ra. Cái máy này dính virus rồi hả?”
Thịnh Ngộ bật cười, lại nhét thêm một tờ tiền nữa, lần này chọn nước khoáng đóng chai. Cậu cúi xuống lấy ra một chai nước cùng một lon nước nho có ga, dùng ngón tay khẽ chạm vào vai nam sinh áo đen.
Nam sinh quay đầu lại, thấy lon nước có ga trước mặt thì ngẩn ra mấy giây, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt cậu, nhìn thật lâu.
“Đây, cho cậu.” Thịnh Ngộ nói.
Nam sinh mặc áo ba lỗ đen mỉm cười:
“Tuy cả hai chúng ta đều bị lỗ, nhưng xét cho cùng thì lon này là của cậu, tôi không lấy đâu, để tôi ra quầy lễ tân xin hoàn tiền.”
Thịnh Ngộ cũng cười: “Tôi không thích vị này, mời cậu uống đi.”
Nam sinh nhướng mày, cuối cùng không từ chối nữa, đứng lên nhận lon nước ngọt, bật nắp uống một hơi lớn.
Thịnh Ngộ vặn chặt nắp chai nước khoáng, cúi đầu mở khóa màn hình — giáo viên phụ trách vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Đang định suy nghĩ có nên gọi điện không, nam sinh mặc áo ba lỗ như chợt nhớ ra gì đó, bỗng hỏi:
“Cậu… cũng đến quay phim tuyên truyền à?”
Thịnh Ngộ sững sốt: “Đúng vậy.”
Nam sinh khẽ ‘tch’ một tiếng, chìa tay về phía Thịnh Ngộ:
“Tăng Đồ, chắc hai ta đã thêm bạn nhau rồi, cái avatar con thỏ đó chính là tôi.”
—
Hôm nay giáo viên phụ trách có việc ra ngoài, nhưng phòng ở đã được sắp xếp từ trước, chỉ cần ra quầy lễ tân đăng ký là có thể nhận phòng.
Phòng học sinh đều ở tầng ba, mỗi phòng hai người, chỉ có duy nhất một phòng đơn dành cho một nữ sinh.
“Giáo viên bảo lần này kinh phí dư dả, tôi tin thật, cứ nghĩ ít nhất cũng phải được ở phòng đơn sang chảnh, ai ngờ tới đây thì lại là phòng đôi. Nếu không phải phòng ở đây nhỏ, chắc người ta còn nhét bốn đứa một phòng ấy chứ…”
Khách sạn ít tầng, dù vậy tiện nghi vẫn đầy đủ. Hai người cùng đi thang máy lên tầng ba, dọc đường Tăng Đồ liên tục than vãn, Thịnh Ngộ nghe, thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu.
Thực ra điều kiện khách sạn không tệ, nhưng đúng là khác xa lời chém gió của trường. Lãnh đạo lúc nào cũng vậy — biến năm phần thành mười phần khi khoe khoang, nhưng khi thi cử lại bắt bọn họ coi mười phần chỉ như năm phần thôi, không cho tự mãn.
Cho đến khi cậu chuẩn bị mở cửa, Tăng Đồ bỗng hắng giọng hỏi:
“Này… cậu có bạn gái chưa?”
Thịnh Ngộ không hiểu sao tự nhiên nhảy sang đề tài này, tay đặt trên tay nắm cửa, cười nhẹ:
“Không có. Đừng nói là thầy cô lại thêm mục tình cảm vào đề biện luận nhé, không thì tôi phải tra tư liệu gấp.”
“Thật là không có à?” Tăng Đồ gãi đầu, như thể không biết mở miệng thế nào, ậm ừ một lát rồi đột ngột hỏi một câu động trời:
“Vậy… cậu có bạn trai không?”
“…”
Gương mặt Thịnh Ngộ cứng đờ.
Câu trước cậu còn chưa hiểu lắm, nhưng câu này vừa thốt ra thì cậu có ngốc cũng hiểu.
“Không có.” Tuy hơi bất ngờ, nhưng có những nguyên tắc ứng xử gần như là bản năng. Thịnh Ngộ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, áp dụng cái mẫu trả lời thường dùng khi nhận thư tình trước đây, vừa cười vừa nói:
“Ngại quá, giờ tôi chưa muốn yêu đương.”
Tăng Đồ thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Ở trường, cậu quen với kiểu lén lút chuyền giấy tỏ tình. Đột nhiên có người trực tiếp hỏi ngay trước mặt rằng cậu có người yêu hay chưa, quả thực khiến Thịnh Ngộ hơi bối rối.
Nhưng cậu cũng chẳng để tâm. Mấy hôm nay xem mọi người trong nhóm chat nói chuyện phiếm, hễ bàn đến chủ đề yêu đương là ai nấy đều không chút kiêng dè. Nghĩ đi nghĩ lại, đó cũng chỉ là một đốm lửa nhỏ trong lòng, nhen nhóm h*m m**n thử cảm giác trước nay chưa từng nếm.
Không hẳn là nghiêm túc, mà chỉ là sự bốc đồng của tuổi trẻ — khát khao thoát khỏi tháp ngà và bắt chước vài hành vi của người lớn.
Giống như một số học sinh, việc đầu tiên sau lễ tốt nghiệp là uống rượu, rót qua rót lại, nhất định phải chuốc say cả mình lẫn người khác.
Họ có thực sự thích uống không? Chưa chắc. Chỉ là vừa đủ tuổi được phép uống, liền tò mò muốn nếm thử cho biết mà thôi.
Phòng không lớn, chừng hơn ba mươi mét vuông, có hai giường 1m5, một bàn học kê sát cửa sổ, cùng một chiếc sofa đôi ở góc.
Thịnh Ngộ cất xong vali, còn chưa kịp thay giày đã mở WeChat gửi tin báo bình an cho Thịnh Khải Cơ và dì.
Sau khi gửi đầy đủ, cậu ngồi xuống sofa, mở khung chat với Lộ Dữ Chu.
Đang là tiết thứ sáu, theo lý thì Lộ Dữ Chu chắc không online.
Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Thịnh Ngộ lại gửi một tin: Ở đó không?
Gửi đi vừa được một giây, khung chat đã bật lên thông báo:
Lộ Dữ Chu: Ở.
Thịnh Ngộ đá giày, ôm một chiếc gối, trên môi hiện ra nụ cười nhẹ đến mức chính cậu cũng không nhận ra:
Tôi đến nơi rồi.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 55: Đến nơi.
10.0/10 từ 50 lượt.