Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 54: Cảm giác nghi thức.

200@-

Cuối tuần, Triệu Lập Minh cùng mấy người khác nhất quyết đòi đi Vương Quốc Băng Tuyết mới khai trương ở trung tâm thành phố.


Không phải học sinh nào cũng có sức sống mãnh liệt như vậy, ngày nghỉ còn chạy đi liên hoan. Thịnh Ngộ lúc này đang chơi trò domino tăng số người trong nhóm chat, mọi người thi nhau gõ “+1”, cảnh tượng rất náo nhiệt, nhưng đếm kỹ lại chỉ có một nửa lớp.


Phần lớn mấy đứa lười đi là học sinh nội trú, ngồi trong nhóm hò hét, mong mấy người đi chơi mang đồ ăn ngon về cho họ.


Thịnh Ngộ thấy buồn cười nên phát mấy bao lì xì lớn vào nhóm, ghi chú: 


Tự gọi đồ ăn đi..


Vì vậy, tin nhắn trong nhóm trở thành một chuỗi liên tục những câu Cảm ơn ông chủ.


Hẻm Hỉ Thước cách trung tâm thành phố khá xa, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu bắt taxi đi mất chừng nửa tiếng. Lộ Dữ Chu đeo tai nghe nghỉ ngơi, còn Thịnh Ngộ nhàm chán lướt nhóm chat.


Lướt được nửa chừng nhóm bỗng im bặt, ai nấy bận việc riêng, không còn ai tám chuyện. Thế là Thịnh Ngộ đổi sang một nhóm khác.


Nhóm này là do người phụ trách bên đài truyền hình lập ra.


Trong nhóm chỉ hơn mười người, gồm mười ba đại diện, ba giáo viên dẫn đoàn và một người phụ trách. Ngay ngày lập nhóm, mọi người đã lịch sự gửi icon chào hỏi, từ đó đến giờ chẳng ai nói thêm câu nào, cả nhóm như chết lâm sàng.


Nhìn vô thấy ai cũng rất cao lãnh.


(* Tính cách "cao lãnh" (cao ) theo nghĩa đen là "lạnh lùng, xa cách".)


Thịnh Ngộ rời nhóm, định chọn nhóm khác để sủng hạnh thì liếc thấy danh bạ của mình có mấy chấm đỏ mới.


Là vài lời mời kết bạn. Mở ra xem, thấy bên gửi đều ghi dòng chữ rực rỡ “Thông qua nhóm chat ‘1/8 Quay phim truyền hình’ mà thêm bạn”.


Trong đó, có một cậu bạn dùng avatar con thỏ, tự giới thiệu vô cùng phấn khích: Thêm tôi đi! Thêm tôi! Kéo cậu vào nhóm không có giáo viên!


Thịnh Ngộ lập tức bật cười. Cậu nói rồi mà, một buổi ghi hình bình thường thôi, sao lại tụ tập được nhiều học sinh cấp ba ít nói như vậy? Thì ra chỉ là đang làm bộ làm tịch trước mặt thầy cô mà thôi.


Cậu vừa bấm đồng ý lời mời, đối phương đã gửi ngay lời mời vào nhóm chat.


Nhóm này mới lập hôm qua, hiện chỉ có tám người, mấy bạn còn lại vì chưa được chấp nhận kết bạn nên chưa thể mời vào. Không khí trong nhóm rất sôi nổi, Thịnh Ngộ vừa bước vào đã được chào đón nồng nhiệt.


Không biết thiên tài nào đặt tên nhóm là F13, nghe nói là phiên bản mở rộng của F4.


F13:


Cuối cùng cũng tới! Hoan nghênh! Pháo hoa.jpg


Bao giờ nhóm mình mới tụ tập đầy đủ đây…


Nam hay nữ? Học trường nào?


Trời ạ, vòng bạn bè của cậu chẳng có lấy một tấm ảnh.


Thịnh Ngộ:


Nam, học sinh trường Nhất Trung thành phố A. Bận học, không rảnh đăng ảnh đời sống.


Thực ra không phải là không có tấm nào, trước đây cậu rất thích chụp ảnh. Nhưng mấy tấm cũ chỉ cần xem lại sau hơn một tháng là sẽ thấy trẻ con đến mức ngón chân muốn cắm xuống đất. Cậu lại không nỡ xóa nên chỉ đặt chế độ hiển thị trong vòng một tháng.


Sau kỳ nghỉ chuyển trường đột ngột, cậu ít có thời gian ra ngoài chơi nên số ảnh chụp cũng ít hẳn đi.


Mười ba người trong nhóm đều là học sinh ưu tú của các trường, có thể cử đi làm đại diện thì điểm số phải đẹp, tính cách cũng không thể quá khép kín. Trước đây trong nhóm có giáo viên nên ai cũng kiệm lời, bây giờ cuối cùng cũng có chỗ để tám chuyện thoải mái, tám người trò chuyện mà bày ra tám mươi kiểu tư thế, tin nhắn chỉ chốc lát đã nhảy lên 99+.


Thịnh Ngộ ngồi tổng kết một chút, mọi người chủ yếu nói chuyện xoay quanh đồ ăn khách sạn, khẩu vị từng vùng, rồi các mẹo du lịch…


Nhìn qua thì họ thực sự coi lần thu hình này như một chuyến du lịch miễn phí.


Thành phố A và thành phố B cùng một tỉnh, khoảng cách gần, khẩu vị cũng chẳng khác mấy. Chính vì quá gần nên Thịnh Ngộ chưa bao giờ coi lần thu hình này là một hành trình quan trọng, cứ cảm thấy nó cũng như việc bắt tàu điện ngầm sang nhà ông chú ở quận bên mà thôi.


Nghe mọi người trò chuyện một lúc lâu, cậu mới chậm nửa nhịp nhận ra — hóa ra họ không cùng một khu vực, mà là tụ về từ khắp nơi trên cả nước, mỗi người mỗi kiêng kị và khẩu vị riêng. Có vài người còn phải đi máy bay đến, hộ chiếu đã chuẩn bị từ nửa tháng trước.


Cậu có chút cảm khái, nhanh tay tìm vài bài hướng dẫn ẩm thực được đồng tình nhiều nhất rồi chia sẻ vào nhóm.


F13:


Huynh đệ, cậu đúng là người tốt.


Hôm chụp hình tuyên truyền, tôi giúp cậu canh chừng nhiếp ảnh gia, đảm bảo không chụp xấu.


Đài truyền hình thành phố B vốn nổi tiếng với những góc chết khi quay hình, ai đồng ý tham gia thu hình ở đó ít nhiều đều mang theo tinh thần thấy chết không sờn.


Chủ đề nói chuyện cứ thế đổi sang các kiểu góc chết của đài thành phố B.



Thịnh Ngộ click mở từng tấm ảnh lật xe kinh điển mà mọi người chia sẻ, vừa xem vừa nghe nhạc.


Cho đến khi bên cạnh vang lên giọng khàn khàn của Lộ Dữ Chu:


“Còn bao xa?”


Thịnh Ngộ theo phản xạ mở ứng dụng gọi xe xem, đáp:


“Khoảng bảy, tám phút nữa.”


Nói xong mới ngẩng mắt liếc sang.


Anh chàng đẹp trai họ Lộ trông hơi chật vật, tóc bị bản thân cào rối tung, đôi mắt đỏ ngầu, má phải lấm tấm mấy vệt ấn không rõ, trán thì vẫn tì vào cửa kính, bị cấn đến đỏ ửng.


Thịnh Ngộ chợt nhớ đến loạt ảnh lật xe ở đài truyền hình, bật cười nghĩ thầm: Người này bình thường chỉn chu như thế, phải lưu lại vài tấm ảnh xấu làm kỷ niệm mới được…


Nhưng rất nhanh cậu nhớ ra, tính theo lịch thì Lộ Dữ Chu sẽ không kịp buổi chụp hình tuyên truyền, lúc đó trang bìa của trường Nhất Trung thành phố A sẽ chỉ có mỗi mình cậu.


“Ai chọc cậu thế?” — Lộ Dữ Chu vừa xoa cổ vừa liếc nhìn cậu, đột nhiên hỏi.


Thịnh Ngộ hoàn hồn từ mạch suy nghĩ đã chạy xa:


“Hả?”


Lộ Dữ Chu lười biếng nói:


“Nhìn biểu cảm cậu như thể vừa mất mấy trăm tệ, muốn tìm lại mà chẳng biết phải tìm ở đâu vậy.”


So sánh này vừa kỳ quặc vừa buồn cười, Thịnh Ngộ muốn bật cười, nhưng cuối cùng chỉ cong khóe môi một chút, gượng gạo đáp:


“Không có gì, chỉ là thấy tiêu nhiều tiền quá, thấy tội nghiệp cho cái ví thôi.”


Lộ Dữ Chu nhíu mày, không rõ là tin hay không.


Khi thu ánh mắt lại, anh vô tình để ý màn hình điện thoại của Thịnh Ngộ sáng lên, ở ngay chỗ mấy chữ ‘ảnh chụp tuyên truyền’ dừng lại một giây.


Xe dừng ở cổng sau trung tâm thương mại, Thịnh Ngộ cúi đầu thanh toán tiền xe. Ngay lúc màn hình hiện thanh toán thành công, một tin nhắn mới liền bật ra.


Thịnh Ngộ nhìn tên người gửi rồi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, bất lực nói:


“Đã đứng đối diện nhau rồi, chuyện gì còn phải gửi tin nhắn?”


Hôm nay trời hơi se lạnh, Lộ Dữ Chu mặc sơ mi làm áo khoác, lại đúng chỗ đầu gió, vạt áo gặp gió thổi phần phật.


Tóc anh bị gió làm rối, vẻ mặt bình thản mà lại như đang cười:


“Cậu mở ra xem trước đã.”


Thịnh Ngộ mở ra xem, cậu ngạc nhiên nhìn khoản chuyển tiền bốn con số.


Con số này rất quen, y hệt số tiền mà mấy hôm trước Lưu Dung vừa nói hai ngày trước, là khoản thưởng cho học sinh đạt thành tích xuất sắc.


“... Làm gì thế?”


Lộ Dữ Chu khẽ nhướng mày, đi trước về phía cửa trung tâm thương mại:


“Cho cậu hồi máu.”


-


Người ta hay nói dạ dày là cơ quan chứa cảm xúc. Thịnh Ngộ khi còn ngồi trên xe chẳng thấy muốn ăn gì, vậy mà vừa xuống xe lại cảm thấy khá tốt.


Cậu thật sự rất thất thường.


Nói như vậy nghe có vẻ hơi giả, nhưng điều khiến Thịnh Ngộ tiếc nuối nhất chính là ở buổi chụp ảnh tuyên truyền, cậu cảm thấy tấm ảnh chỉ có một mình mình trên đó là một điều vô cùng đáng tiếc.


Có lẽ là do bản tính coi trọng cảm giác nghi thức, trước giờ đi chơi với bạn bè, ảnh nào thiếu người là cậu cũng phải photoshop cho đủ.


Bức ảnh là kỷ niệm, cậu sợ sau nhiều năm, khi nhìn lại sẽ quên mất ai đã từng ở đó.


“… Cậu đang tìm cái gì vậy?”


Hạ Dương múc cho cậu một muỗng đầy thịt, tò mò thò qua nhìn vào màn hình, nhưng chẳng thấy gì rõ ngoài thanh tìm kiếm ghi ‘chụp ảnh booth’.


“Không có gì.” Thịnh Ngộ vội ngẩng đầu, tắt màn hình, đảo mắt quanh bàn, hỏi:


“Lộ Dữ Chu đâu rồi?”


Trước khi chơi thì phải ăn trước. Cả nhóm rủ nhau ăn lẩu, đặt ba bàn lớn liền nhau. Đám ma đói đang tranh nhau vớt thịt trong nồi, ghế ngồi quanh bàn thì bị giành tới tấp, ai không giành được thì còn bị hắt cả nước lẩu, khắp nơi toàn tiếng la hét ồn ào.



Một đám bạn cùng tuổi tụ lại một chỗ, đúng là không thể nào yên tĩnh nổi.


Hạ Dương nhìn nồi lẩu, nhanh tay gắp được hai viên chả tôm, cho chén Thịnh Ngộ một viên, còn viên kia bỏ vào miệng. Bị nóng, cậu ta vừa nhai vừa nói líu ríu:


“Đi mua đồ uống rồi… bọn kế bên cứ nhất quyết đòi uống nước chanh…”


Thịnh Ngộ liếc nhìn bàn ăn bừa bộn, cảm thấy ăn cũng gần xong rồi, cậu cầm áo khoác đứng dậy:


“Để tớ đi thanh toán.”


Theo thói quen của đám ồn ào này, ăn no tám phần là còn phải ngồi tán dóc thêm một lúc.


Thế nên Thịnh Ngộ sau khi thanh toán xong cũng không vội quay lại, mà đi ra cửa hàng, cúi đầu mở bản đồ tìm kiếm.


Mấy trung tâm thương mại kiểu này thường sẽ có máy chụp ảnh booth. Cậu vừa mới tra trong bản đồ, nhưng vẫn chưa biết nó nằm ở tầng nào.


Lục một lúc vẫn chẳng ra manh mối, Thịnh Ngộ đành tắt màn hình, chuẩn bị đi từng tầng một để tìm.


Cậu vừa ra khỏi cửa hàng thì nhóm bạn lại bắt đầu náo loạn trong nhóm chat, vài người như lên cơn, thi nhau @ Lộ Dữ Chu:


Tụ lại tám chuyện:


@Lộ Dữ Chu, người đâu rồi?


Không mang tiền nên bị người ta giữ lại à?


Gần nửa tiếng rồi, bạn học bên hồ Đại Minh vẫn đang chờ cậu kìa.


Mong cậu về @Lộ Dữ Chu


…..


Lộ Dữ Chu chẳng biết đang bận gì, vẫn luôn không trả lời.


Thịnh Ngộ đi qua ba tầng thì bắt đầu thấy hơi hối hận — trung tâm thương mại rộng lớn, vòng một vòng cũng mất khối thời gian. Để tiết kiệm thời gian, cậu đành tăng tốc đi bộ.


Sức thì vẫn ổn, nhưng bàn tay cầm điện thoại bắt đầu hơi mỏi.


Đến tầng hầm, cuối cùng cậu cũng tìm được máy chụp ảnh tự động.


Phía trước đang có một đôi tình nhân chụp hình, Thịnh Ngộ dựa vào lan can chờ, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lộ Dữ Chu:


Xuống tầng hầm một chuyến đi.


Lộ Dữ Chu: ?


Thịnh Ngộ: Bây giờ cậu đang ở đâu?


Lộ Dữ Chu: Tầng 18 tòa B, bên cạnh trung tâm thương mại.


Thịnh Ngộ: ???


Anh em à, cậu đi xa thế làm gì?


Cậu vừa định buông lời oán trách thì Lộ Dữ Chu lại gửi tới một tin: Lừa cậu đấy.


Thịnh Ngộ: ……


Tên này hôm nay có bệnh.


Cậu trực tiếp bấm gọi qua, chỉ một lát sau đã có người bắt máy.


Lộ Dữ Chu: “A lô.”


Thịnh Ngộ: “Đừng a lô nữa, xuống tầng hầm một chuyến đi, tôi gửi định vị cho cậu.”


Lộ Dữ Chu chậm rãi hỏi: “Xuống đó làm gì?”


Thịnh Ngộ: “……”


Cậu hơi khựng lại.


Khóe mắt liếc sang chiếc máy bên cạnh viết mấy chữ trắng trên nền hồng phấn: Chụp ảnh cặp đôi.


“… Chụp một tấm.” Thịnh Ngộ phun ra hai chữ rồi bỗng ngập ngừng, cậu nói: 


“Chỉ là ảnh bình thường thôi… Chúng ta còn chưa có ảnh chung, chụp một tấm, sau này ghép vào ảnh tuyên truyền.”


Trong ống nghe chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ, Lộ Dữ Chu im lặng không nói.



Thịnh Ngộ: “Alô? Cậu sao thế?”


Ngay sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, trầm thấp, giống như thật sự không kìm được mà bật ra.


Lộ Dữ Chu nói: “Quay lại đi, tôi ở sau lưng cậu.”


Thịnh Ngộ giật mình quay phắt lại.


Cửa thang máy vừa mở, Lộ Dữ Chu bước ra, mắt hơi cụp xuống nhìn điện thoại, sải bước về phía cậu.


Khoảng cách hai người chỉ tầm mười mét, Lộ Dữ Chu trong chớp mắt đã đứng ngay trước mặt.


“Chụp cái này à?” Lộ Dữ Chu nhìn sang chiếc máy bên cạnh.


Thịnh Ngộ vội thu điện thoại lại, liếc xuống bàn tay trống không của anh: “Nước chanh đâu?”


Lộ Dữ Chu mặt không đổi sắc: “Gọi nhiều, nhân viên còn đang pha.”


Thịnh Ngộ gật đầu không nghi ngờ, khóe mắt lia qua hai chữ ‘Cặp đôi’, hơi ngượng ngùng mà dời ánh nhìn: 


“Tôi không thấy cái máy chụp nào khác, dùng tạm cái này, chụp nhanh rồi đi.”


Vừa dứt lời, cặp đôi bên trong bước ra.


Cô gái nhìn hai người, tốt bụng nhắc: “Máy hỏng rồi, chụp không được đâu, hai cậu đổi chỗ khác đi.”


Thịnh Ngộ sững sờ.


Lộ Dữ Chu nhíu mày: “Thế hai người vào làm gì?”


Cặp đôi: “……”


Lớp son lem trên môi cô gái đã nói lên tất cả.


Thịnh Ngộ giả vờ ho khan hai tiếng.


Lộ Dữ Chu cuối cùng hiểu ra, anh mím môi, mất tự nhiên mà quay ánh mắt đi nơi khác.


Chờ họ đi xa, Thịnh Ngộ cúi đầu bật điện thoại, một tay xoa tóc, lẩm bẩm: 


“Giờ biết tìm ở đâu đây…”


“Còn bao lâu nữa?” Lộ Dữ Chu đột ngột hỏi.


Thịnh Ngộ: “Hả?”


Lộ Dữ Chu: “Bọn Triệu Lập Minh, còn bao lâu nữa ăn xong?”


Thịnh Ngộ nhẩm tính: “Sắp rồi… Lúc tôi ra thì bọn họ ăn xong rồi, chắc đang đợi cậu mang nước chanh về.”


Lộ Dữ Chu cũng cúi xuống nhìn điện thoại, trong mắt vụt qua một tia lạnh lùng.


Thịnh Ngộ tò mò liếc mắt nhìn, phát hiện trên màn hình anh mở chính là một app đặt trà sữa, hiển thị 23 ly nước chanh sẽ được lấy sau mười phút.


Trong nhóm chat bên kia gần như thúc giục điên cuồng rồi.


“Bỏ đi.” Thịnh Ngộ thở dài một hơi. 


“Không đủ thời gian, hay là chúng ta dùng điện thoại chụp đại một tấm.”


Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống thật thấp, như đang suy nghĩ gì đó.


Thịnh Ngộ nhét điện thoại lại vào túi quần, vừa định xoay người thì bàn tay buông thõng bên cạnh bị người nắm lấy.


Lộ Dữ Chu giữ chặt cổ tay cậu, nhíu mày nói:


“Tôi biết một tiệm chụp ảnh thẻ cũng ổn lắm, có muốn thử không?”


“……”


Thịnh Ngộ còn chưa kịp nghĩ xem anh tìm được cái tiệm đó từ bao giờ, chỉ kinh ngạc hỏi:


“Bây giờ á?”


Lộ Dữ Chu cười rộ lên.


Bình thường anh luôn điềm tĩnh, kiệm lời, vậy mà vào lúc này lại lộ ra vài phần dáng vẻ thiếu niên. Khi cười, mắt mày hơi cong, môi khẽ nhếch để lộ nửa chiếc răng nanh.


“Tòa B bên cạnh, tầng 18. Hôm nay không có khách, tôi đã nói chuyện xong với ông chủ, tới là chụp được ngay.” Anh nói đầy tự tin: 



“Mười phút, thử chứ?”


-


Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì cả hai đều mồ hôi đầy mặt, còn chưa kịp thở cho đều.


Lộ Dữ Chu đặt nước chanh lên bàn cho mọi người tự lấy. Hạ Dương nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán anh, khó hiểu hỏi:


“Đi lâu vậy, cậu làm gì thế?”


Lộ Dữ Chu đáp qua loa:


“Đi WC.”


Ngay sau đó, Thịnh Ngộ cũng quay về chỗ ngồi. Hạ Dương lại nhìn mồ hôi trên mặt cậu, thăm dò hỏi: “Cậu cũng lâu vậy, làm gì thế?”


Thịnh Ngộ cười cười:


“Đi WC.”


Hạ Dương: “……”


Không khí ồn ào khắp bàn, Thịnh Ngộ tùy tiện kéo ghế ngồi xuống. Một lúc sau, cậu cảm giác ghế bên cạnh bị kéo ra, có một người ngồi sát bên.


Thịnh Ngộ không cần ngẩng đầu, chỉ nhìn lướt qua chiếc vòng gỗ trên cổ tay liền biết ngay là Lộ Dữ Chu.


Hai người đi vội quá, không kịp chờ lấy ảnh, chỉ để lại địa chỉ cho ông chủ tiệm gửi ảnh sau. Hiệu suất của ông chủ rất nhanh, họ vừa về chưa bao lâu thì ảnh điện tử đã được chỉnh xong gửi cho Thịnh Ngộ.


Cậu cúi đầu chọn từng tấm, mồ hôi sau lưng vẫn chưa khô làm ướt cả một mảng áo thun. Lẽ ra trong bộ dạng mệt nhọc thế này cậu phải thấy khó chịu, nhưng ngược lại chỉ thấy muốn cười.


“Này.” Tâm trạng đang tốt, Thịnh Ngộ huých nhẹ người bên cạnh, hỏi:


“Sao cậu biết tôi muốn chụp ảnh?”


“Tôi đoán.” Lộ Dữ Chu lấy khăn lau mồ hôi, chậm rãi nói:


“Cậu vẫn luôn như thế, hễ thiếu nghi thức một chút là cáu kỉnh. Chú ý một chút là thấy.”


“Tôi đệt.” Thịnh Ngộ nhỏ giọng mắng:


“Tôi nào có cáu kỉnh, hơn nữa tôi cũng không khó chịu với cậu!”


Nói cái gì chứ, cứ như thể cậu là kiểu người hay làm trò vậy, ngay cả Thịnh Khải Cơ cũng chưa từng bảo cậu 'cáu kỉnh'!


“Biết rồi.” Lộ Dữ Chu vẫn thản nhiên như thế, rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu.


“Nhưng tôi thấy nên muốn dỗ một chút.”


Thịnh Ngộ: “…”


Cả người đều tê rần.


Thịnh Ngộ không đôi co với anh nữa, cúi đầu chọn ảnh.


Chụp cũng chỉ là ảnh hai người bình thường, thời gian gấp gáp, họ chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc áo thun thường ngày.


Chụp hai bộ, bộ đầu tiên giống hệt kiểu ảnh thẻ, chẳng khác gì nhau. Ông chủ thấy hai người quá cứng nhắc, bèn đề nghị bộ thứ hai chụp thoải mái hơn.


Thế là bộ thứ hai trở nên rực rỡ… có cảnh hai người đỡ nhau phân cao thấp, có cảnh cùng nhón chân khẳng định mình cao hơn, có cảnh Thịnh Ngộ bất ngờ dùng khuỷu tay hích khiến Lộ Dữ Chu chỉ còn lộ đỉnh đầu…


Có một tấm khá đặc biệt.


Khi ấy hai người đang giành khung hình, nhiếp ảnh gia đột nhiên đếm “một, hai, ba”, cả hai liền nhanh chóng đưa mặt vào sát trước ống kính, mặt kề mặt, mỗi người chiếm một nửa khung hình.


Lúc chụp thì không thấy gì, chỉ mải chơi, đến khi in ra Thịnh Ngộ mới phát hiện tấm này đặc biệt sinh động.


Cả hai đều đang cười, gương mặt Lộ Dữ Chu bị đè ép, nheo một mắt, nụ cười rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào, bên môi còn lộ một chiếc răng nanh trắng muốt.


Thịnh Ngộ nhìn mãi bức ảnh này, cảm thấy lúc đó hai người đúng là có bệnh, nhưng lại rất thích.


Cậu lưu tấm này lại, gửi cho Lộ Dữ Chu.


Điện thoại của Lộ Dữ Chu đặt trên bàn, ngay giây sau màn hình liền sáng. Thịnh Ngộ liếc qua, thấy được dòng ghi chú mà mình đã từng thấy một lần.


Giao diện khóa màn hình vẫn không hiện ảnh đại diện, nhưng cậu thấy rõ ghi chú, sáu con số: 081115.


Con số này cậu quá quen, đó chính là ngày sinh nhật của cả cậu và Lộ Dữ Chu.


Thịnh Ngộ liếc một cái rồi thu ánh mắt, cảm thấy Lộ Dữ Chu đúng là điên rồi, ghi chú tên người khác lại dùng chính ngày sinh nhật của anh.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 54: Cảm giác nghi thức.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...