Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 98: Significant? (1)

81@-

[Thưởng thức lẫn nhau]


Một tay Cận Dập giữ lấy mắt cá chân Chu Tích Tuyết, nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô bị anh đưa đến trước mặt, không thể phản kháng.


Mái tóc dài màu đen của cô trải ra trên ga giường trắng tinh, tạo nên một đường sóng gợn mềm mại như chuyển động chậm, hình ảnh ấy tạo ra sự tương phản thị giác mãnh liệt đến kỳ lạ.


Cũng giống như trạng thái hiện giờ của Chu Tích Tuyết — bên ngoài trông có vẻ yếu đuối, ngây thơ, nhưng sâu trong cô lại là một nội tâm cứng cỏi và dẻo dai đến không ngờ.


Cô không lạ gì những không gian kín bưng như thế này.


Cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bị Chu Hàn Phi hãm hại rồi nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen như mực — lúc đó, cô còn rất nhỏ, cả căn phòng như nuốt trọn lấy cô.


Ký ức đó, đến giờ vẫn không phai, cô co ro trong góc, ôm chặt lấy bản thân, run rẩy không ngừng, trong đầu chỉ mong có ai đó đến ở bên cạnh mình.


Cô không hy vọng được thả ra, chỉ cần không phải một mình đối mặt với bóng tối vô tận kia là đủ — bóng tối như cuốn lấy cô vào đáy biển sâu không thấy ánh sáng.


Cô rất cần một chỗ dựa.


Nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng chẳng có ai xuất hiện. Cô chỉ có thể học cách tự mình dỗ lấy mình, tự nói với bản thân rằng: “Đừng sợ, chỉ là bóng tối thôi. Nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ bình yên.”


Nếu ngủ không được, cô lại thả trôi suy nghĩ, để trí tưởng tượng đưa mình đi khắp nơi.


Có lẽ chính vì như thế, dần dần Chu Tích Tuyết mới rèn luyện được một thứ dũng khí không giống người thường.


Căn phòng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón ấy cô còn từng bị nhốt qua, vậy thì hoàn cảnh hiện giờ — chẳng đáng để sợ hãi.


Ở đây cái gì cũng không thiếu, không khí ấm áp, đệm giường mềm mại.


Đông lạnh thế này, với tính cách ngày trước của cô, hoàn toàn có thể ở trong nhà cả tháng không ra ngoài.



Chưa nói tới tổn thương, hoàn cảnh này… thậm chí có thể nói là còn thêm chút thú vị?


Dù đang bị khóa chân, phản ứng đầu tiên của Chu Tích Tuyết vẫn là: Cận Dập sẽ không làm hại cô.


Mà sự thật, đúng là như vậy.


Nên nếu đổi góc nhìn mà nghĩ, đây chẳng phải chính là kiểu… kiểm soát chiếm hữu đầy mạnh mẽ mà cô thường tưởng tượng trong đầu sao?


Không ai biết, Chu Tích Tuyết thường hay mơ mộng rằng một ngày nào đó, mình sẽ được một người yêu đến mức không điều kiện — một tình cảm độc chiếm, trung thành tuyệt đối.


Dù cho cô không yêu người ấy, thì đối phương vẫn sẽ dùng tình cảm bền bỉ và chân thành để khiến cô dần dần chấp nhận.


Không nghi ngờ gì nữa, Cận Dập đang dần hiện thực hóa mọi ảo tưởng vặn vẹo nhất trong lòng Chu Tích Tuyết — về một tình yêu chiếm hữu, cố chấp, không lối thoát.


Anh xuất hiện, lấp đầy những khoảng trống tình cảm trong cuộc đời cô. Anh che chở và chăm sóc cô một cách cẩn thận, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, giống hệt người mẹ quá cố của cô. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt anh luôn chứa đựng những cảm xúc phức tạp.


Việc hai người họ yêu nhau là điều tất yếu. Hai con người có tâm lý “b*nh h**n” lại bám chặt lấy nhau, cùng nhau ngưỡng mộ đối phương. Không một ai có thể hiểu nhau hơn họ, cũng không một ai có thể chia rẽ họ.


Cận Dập cúi đầu, cẩn thận kiểm tra xem chiếc xiềng xích trên mắt cá chân có làm da cô bị xước không.


Mấy tháng trước, mắt cá chân của cô từng bị bỏng. Sau khi miệng vết thương lành lại, vảy bong ra, để lại một vết sẹo mờ.


Anh luôn cảm thấy có lỗi về điều này, không kìm được mà cúi người xuống hôn nhẹ lên đó.


Chu Tích Tuyết đè nén sự xao động trong lòng, hỏi Cận Dập: “Tại sao lại mang xiềng chân cho em?”


“Không thể để em rời đi.”


“Em đã nói, em sẽ không rời đi mà.”


Cận Dập im lặng.



Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự bất an. Lông mày anh nhíu chặt, trông anh hoang mang và lo lắng.


Khuôn mặt này thật tinh xảo, nhưng cũng thật yếu đuối.


Chu Tích Tuyết đã hiểu ra.


Anh không tin tưởng cô.


Hay đúng hơn là, anh cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.


Chu Tích Tuyết khẽ thở dài, tất cả là do cô không tốt, không nên lấy chuyện ly hôn ra để làm trò đùa.


Cô đã dọa anh sợ rồi.


Có lẽ, từ rất lâu về trước, cô đã từng nghĩ đến việc tìm một cái cớ để rời khỏi đây. Nhưng ý nghĩ đó, theo thời gian hai người hiểu nhau, đã dần biến mất.


Bây giờ, cô chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cùng với anh.


Chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?


Chu Tích Tuyết hỏi: “Anh không tin tưởng em sao?”


Cận Dập vẫn im lặng.


Nhưng ở một mức độ nào đó, sự im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.


“Em xin lỗi.” Dù thế nào, Chu Tích Tuyết vẫn phải xin lỗi. “Sau này em sẽ không nói những lời như thế nữa, được không?”


Nhưng Cận Dập vẫn im lặng.


Vẻ mặt anh lạnh lùng và nghiêm túc, khóe môi mím chặt, như thể đang nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô.



Anh vẫn còn sợ hãi, không dám tưởng tượng đến cái kết cục đáng sợ đó.


Chu Tích Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, xem ra chỉ nói miệng thì không có tác dụng.


Cô cần phải có hành động cụ thể.


Chu Tích Tuyết nhìn xuống mắt cá chân đang bị Cận Dập nắm chặt, cô khẽ cựa quậy, anh lập tức nắm chặt hơn.


Việc bị cùm chân ít nhiều sẽ gây ra sự khó chịu, nhưng cô không cố ép anh cởi ra, thay vào đó cô bình tĩnh phân tích: “Nếu em muốn rời đi, mang thứ này vẫn có thể đi được mà.”


Cô dùng tay sờ vào chiếc cùm chân, thấy bên cạnh nó rất trơn láng, giống như một món trang sức tinh xảo, sẽ không làm trầy da cô.


“Em nghĩ anh nên dùng xích sắt để trói em lại.”


Trên thực tế, Cận Dập đã từng nghĩ như vậy. Nhưng ý định ban đầu của anh không phải là làm tổn thương cô, mà chỉ là muốn cô ở lại đây.


Nếu đeo xích sắt, cô sẽ rất khó chịu và phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế. Chiếc cùm chân thì khác, cô có thể hoạt động thoải mái, chỉ là bước đi sẽ bị hạn chế, không thể chạy đi xa được.


Tầng hầm này được Cận Dập tỉ mỉ xây dựng cách đây vài năm, mục đích ban đầu chỉ là để anh có một không gian riêng tư tách biệt với thế giới bên ngoài.


Nhưng không ngờ, nó lại trở thành một nơi lý tưởng để “giam cầm” Chu Tích Tuyết.


Ở nơi đây, cô có một không gian ấm cúng, được mặc những bộ quần áo anh chọn, thưởng thức những món ăn anh nấu. Nơi này an toàn, không phải lo lắng sẽ bị tổn thương.


Họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, sống chết có nhau.


Ý nghĩ vặn vẹo đó vừa xuất hiện trong đầu Cận Dập, anh đã rơi vào nỗi đau khổ vô tận.


Anh dữ tợn, xảo quyệt, tâm lý bất ổn.


Đúng vậy, không ai muốn ở bên một người như anh.



Anh không muốn cô rời đi, nhưng lại không tìm được cách nào thích hợp hơn.


Anh chỉ có thể dùng những chiêu trò không thể nói ra này để kiểm soát cô.


Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập không nói gì, lại khẽ thở dài một hơi.


Bây giờ phải làm sao đây?


Nếu là rắc rối do chính cô gây ra, đương nhiên cô phải gánh lấy hậu quả.


Việc cô cần làm lúc này là xoa dịu cảm xúc của anh. May mắn thay, điều này khá dễ dàng với cô. Hơn nữa, cô vô cùng thích thú với quá trình thuần phục anh. Nhìn thấy anh ngoan ngoãn và vâng lời trước mặt mình, cô sẽ có một cảm giác thỏa mãn và thành tựu chưa từng có.


“Cận Dập, để em ôm anh một cái nào.” Chu Tích Tuyết nói với giọng nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng nhìn anh.


Người trước mặt cô nghe vậy, đôi mắt xanh sáng lên, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.


Anh đã đối xử với cô như vậy, giam cầm cô, dùng xiềng xích khóa cô, chiếm giữ cô cho riêng mình.


Cô không cảm thấy tức giận sao?


Nhưng anh gần như không tự chủ được mà tiến lại gần cô, mong chờ được cô ôm.


Điều này hoàn toàn đúng với dự đoán của Chu Tích Tuyết.


Dù hai chân bị cùm, Chu Tích Tuyết vẫn có thể cử động tay thoải mái. Cô đứng trên giường, vòng tay qua cổ anh, rũ mắt nhìn anh.


“Môi anh còn đau không?” Nơi đó có vết sưng đỏ do cô cắn, khiến môi dưới của anh càng thêm đầy đặn và hồng hào.


Cận Dập lắc đầu, môi khẽ mím, cổ họng lên xuống.


Thực tế, cảm giác đau đớn khiến anh có một cảm giác tồn tại rõ rệt.


Anh hy vọng được cô cắn.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 98: Significant? (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...