Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 97: Shadows (2)
93@-
Cận Dập không rảnh để bận tâm đến sống chết của Simmons, hiện tại toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Chu Tích Tuyết.
Anh lo sợ cô sẽ rời đi, sợ cô biến mất, vì thế anh muốn lập tức trở về bên cô.
Chu Tích Tuyết còn đang định hỏi Cận Dập vài chuyện thì bị anh bế bổng lên.
“Anh định đưa em đi đâu?”
Cận Dập không trả lời.
Anh sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Simmons, cũng không đời nào đưa cô quay lại căn phòng kia.
Căn phòng đó đã bị Simmons ở, đã không còn sạch sẽ nữa.
Nhưng không sao cả, ở đây còn rất nhiều phòng khác.
Chu Tích Tuyết không biết chắc Cận Dập muốn bế cô đi đâu, nhưng cô chắc chắn rằng anh sẽ không làm tổn thương cô.
Anh không nói nhiều, cô cũng không hỏi thêm, cứ để mặc anh ôm.
Cho đến khi, bước chân Cận Dập dừng lại ở tầng hầm tối tăm.
Chu Tích Tuyết vừa tò mò vừa khó hiểu: “Anh đưa em đến đây làm gì?”
Từ rất lâu về trước, tầng hầm của các tòa lâu đài thường được dùng làm kho chứa đồ hay phòng tra tấn.
Trước đây, khi còn ở lâu đài cũ, Chu Tích Tuyết đã từng tò mò muốn xuống tầng hầm, nhưng bị Renee ngăn lại. Renee nói rằng chủ nhân đã dặn dò không cho phép bất cứ ai vào tầng hầm, vì vậy cô đành từ bỏ.
Sau đó không lâu, Chu Tích Tuyết được Cận Dập đưa đến sống ở nội thành nên cũng quên bẵng chuyện này.
Chu Tích Tuyết rất tò mò, nhưng không phản đối.
Theo bước chân của Cận Dập, hai cánh cửa tầng hầm mở ra, đèn cảm ứng theo đó sáng lên.
Nơi này hoàn toàn khác với những gì Chu Tích Tuyết tưởng tượng.
Cô nghĩ tầng hầm sẽ âm u, ẩm ướt, đầy mùi ẩm mốc khó chịu, nhưng trên thực tế, nó được trang trí rất hiện đại, giống như một căn phòng bí mật với đầy đủ mọi tiện nghi.
Nhờ có hệ thống đèn đặc biệt, ánh sáng trong tầng hầm cứ như ban ngày, không hề tối tăm hay bí ẩn.
Trong không gian rộng lớn, mọi thứ đều nằm trong tầm mắt. Dù không có tường ngăn cách, nhưng mỗi khu vực đều được bố trí rất rõ ràng: khu sofa, khu phòng ngủ, khu bếp, khu phòng tắm, thậm chí cả khu đọc sách…
Chủ nhân không cần lo lắng về vấn đề riêng tư, bởi nơi đây được thiết kế để không cho phép người lạ bước vào.
Thì ra, dưới tầng hầm của tòa lâu đài cũ lại ẩn giấu một chốn “bồng lai tiên cảnh” như vậy!
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, không bị quấy rầy, ngay cả khi có trực thăng hạ cánh ở bên ngoài, người ở trong cũng sẽ không nghe thấy bất cứ tạp âm nào.
Quả thực là nơi ở trong mơ của những người hướng nội, không gì sánh bằng!
Cận Dập từ từ đặt Chu Tích Tuyết xuống.
Lúc này, sự chú ý của cô bị thu hút bởi một bể cá siêu lớn cách đó không xa.
Bể cá cao gần 3 mét, xung quanh được gắn đèn LED màu trắng, có thể nhìn rõ những chú cá với đủ màu sắc và hình dáng. Chỉ nhìn bằng mắt thường, trong thời gian ngắn không thể đếm xuể.
Chúng bơi lội chậm rãi bên trong. Mặc dù bị nhốt trong bể, nhưng chúng được nuôi rất tốt, béo tròn mập mạp và di chuyển chậm chạp. Trong đó, có một con cá lớn nhất, dài và to bằng cánh tay Chu Tích Tuyết, vảy của nó lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn.
Chu Tích Tuyết lần đầu tiên biết rằng Cận Dập lại nuôi cá ở đây.
Liệu anh còn giấu cô nuôi những thứ khác nữa không?
Khi Chu Tích Tuyết quay đầu tìm Cận Dập, cô phát hiện anh đã đóng cửa tầng hầm từ lúc nào, cũng đã khóa lại.
Anh có phải đã quá cẩn thận rồi không?
Nhưng Chu Tích Tuyết hiểu được, có lẽ anh cảm thấy nơi này an toàn hơn chăng?
“Cận Dập, chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây à?”
Chu Tích Tuyết không phản đối, tiếp tục đi sâu vào khám phá.
Mặc dù nơi này có thể nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt, nhưng không gian quá rộng lớn, mỗi khu vực đều được phân chia rõ ràng. Điều quan trọng là, cô còn nhìn thấy một cây đàn piano và nhiều loại nhạc cụ khác!
Khoan đã, Cận Dập biết chơi piano sao?
Phát hiện này khiến Chu Tích Tuyết vô cùng ngạc nhiên.
Cận Dập thật thà đáp lại: “Lâu rồi không chơi, đã quên đi nhiều rồi.”
Khi còn nhỏ, Chu Tích Tuyết từng bị mẹ ép học piano một thời gian. Cô không có hứng thú với nó nên hiểu rõ nỗi khổ của việc luyện đàn. Hơn nữa, những loại nhạc cụ này, dù có tài năng đến đâu, nếu một ngày không chạm vào là sẽ cảm thấy xa lạ.
Nhưng cũng có một số người, như cô, từ nhỏ đã cắm đầu luyện tập, đến mức các bản nhạc dường như đã ăn sâu vào trí nhớ cơ bắp, ngay cả khi nhắm mắt lại vẫn có thể chơi được. Chỉ là nghe rất khó nghe, chỉ miễn cưỡng coi là một bản nhạc mà thôi.
“Em muốn xem anh đàn piano, lại đây đi.”
“Được.”
Cận Dập không hề ngại ngùng, nói rồi từng bước tiến lại gần Chu Tích Tuyết.
Rất nhanh, anh ngồi xuống trước cây đàn piano, mở nắp đàn.
Chu Tích Tuyết dựa vào bên cạnh đàn, dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Cận Dập. Anh ngồi thẳng lưng, các ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn đen trắng. Cùng lúc đó, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm giao nhau với ánh mắt của cô.
Không phải là một bản nhạc quen thuộc, nhưng giai điệu lại nhẹ nhàng và lãng mạn. Khi các nốt nhạc nhảy múa dưới đầu ngón tay thon dài của Cận Dập, trong đầu Chu Tích Tuyết dường như xuất hiện một bãi cỏ xanh mướt, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chu Tích Tuyết hỏi Cận Dập tên bản nhạc này.
Cận Dập vừa chơi vừa nói: “Shadows At Sunset.”
Đã rất lâu rồi anh không chơi đàn, chỉ có thể cố gắng không bị khựng lại, bản nhạc vẫn tương đối trôi chảy.
Anh cũng không có nhiều thiên phú gì trong âm nhạc, nhưng vì chịu được sự cô đơn nên đã chăm chỉ luyện tập, dần dần quen tay.
Trong cuộc đời anh, gần như không có bạn bè, cũng không có người thân ruột thịt. Thế nên anh một mình khám phá những khả năng khác nhau trong cuộc sống, những điều này giúp anh cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.
Dù Chu Tích Tuyết không thích chơi đàn, nhưng cô lại rất thích thưởng thức. Cô thường nghe một vài bản nhạc không lời để thư giãn bản thân.
Bản nhạc mà Cận Dập chơi là lần đầu tiên cô được nghe, nó đã cuốn hút cô ngay từ lần đầu tiên và khiến cô yêu thích ngay lập tức.
Khi một bản nhạc kết thúc, Chu Tích Tuyết lại làm nũng Cận Dập chơi thêm một bản nữa. Anh cũng chiều theo cô, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Âm nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi khiến Chu Tích Tuyết hơi buồn ngủ. Cô đến ngồi cạnh Cận Dập, gục đầu lên vai anh.
Sau khi nghe thêm vài bản nữa, cô tò mò đưa ngón tay lên nhấn vào phím đàn, tạo ra vài âm thanh, nhưng chỉ một lát sau lại mất hứng thú và tiếp tục tựa vào người anh.
Cận Dập dừng chơi, hỏi cô: “Mệt rồi sao? Anh bế em đi nghỉ nhé.”
“Được nha.”
Chu Tích Tuyết được Cận Dập bế lên giường, đắp chăn.
Cô luôn có thói quen ngủ trưa. Hôm nay, cô đã vui chơi ở trang viên, lại còn đấu trí với Simmons nên đã tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Tầng hầm có hệ thống sưởi, ấm áp và thoải mái nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, cô có chút bàng hoàng và không nhận ra mình đang ở đâu.
Phải mất vài giây cô mới nhận ra đây là tầng hầm.
Ánh sáng vốn rực rỡ như ban ngày đã được tắt đi, chỉ còn vài ngọn đèn tường mờ ảo, tạo ra một không gian ấm cúng dễ ngủ.
Chu Tích Tuyết cựa mình, chuẩn bị ngồi dậy, thì đột nhiên cảm thấy mắt cá chân có một vật nặng.
Cô vén chăn lên, giật mình nhìn thấy hai chiếc cùm chân đang khóa ở mắt cá chân, ở giữa hai chiếc cùm là một đoạn xích sắt dài khoảng 20 cm.
Chu Tích Tuyết nghi hoặc ngồi thẳng dậy, co chân lại, cẩn thận xem xét thứ trên chân mình.
Cô có chút ngơ ngác — sao trên chân lại đột nhiên có thêm một cái xiềng thế này?
Không cần đoán cũng biết, trong nhà này, người duy nhất có thể làm chuyện đó với cô… chỉ có thể là Cận Dập.
Nghĩ đến đây, Chu Tích Tuyết ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh.
Cận Dập đang đứng cách đó không xa, cạnh kệ sách. Anh nhạy bén lập tức nhận ra cô đã tỉnh, không nói lời nào, từng bước một đi về phía cô.
Người đàn ông mặc nguyên một bộ đồ đen, trong ánh sáng lờ mờ như mang theo hơi thở lạnh lẽo, âm u.
Anh mím môi, vẻ mặt gần như không chút biểu cảm, nhưng lại toát ra một loại khí thế lạnh lùng, ngột ngạt đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Mỗi bước chân anh tiến đến gần, không khí xung quanh như cũng khẽ rung lên theo nhịp bước.
Chu Tích Tuyết theo bản năng lùi về sau một chút.
Theo lẽ thường, có lẽ ai rơi vào tình cảnh này cũng sẽ sợ hãi mà run rẩy. Nhưng cô thì không.
Ngược lại, không hiểu vì sao… tim lại đập loạn nhịp. Cô thậm chí cảm thấy chuyện này có chút… k*ch th*ch.
Nhìn gương mặt lạnh lùng, sắc nét của Cận Dập ngày một tiến gần, tim cô càng đập mạnh. Cảm xúc trong lòng bắt đầu dâng lên một sự bối rối khó nói thành lời.
Anh càng lúc càng đến gần.
Giây tiếp theo, anh cúi người bên mép giường, đưa tay chộp lấy mắt cá chân cô — chuẩn xác, dứt khoát.
Lòng bàn tay anh hơi lạnh, da cô thì ấm áp.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim cô chợt thắt lại, theo phản xạ khẽ hít vào một hơi, cả người như nóng bừng lên.
“Anh… muốn làm gì?” — cô dè dặt hỏi.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.”
Thật ra, Chu Tích Tuyết vốn không hề thấy sợ hãi.
Trái lại, cảnh tượng này… khiến cô có chút choáng váng vì quá k*ch th*ch.
Làm sao bây giờ?
Hình như… lại càng thích hơn rồi!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Cận Dập không rảnh để bận tâm đến sống chết của Simmons, hiện tại toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Chu Tích Tuyết.
Anh lo sợ cô sẽ rời đi, sợ cô biến mất, vì thế anh muốn lập tức trở về bên cô.
Chu Tích Tuyết còn đang định hỏi Cận Dập vài chuyện thì bị anh bế bổng lên.
“Anh định đưa em đi đâu?”
Cận Dập không trả lời.
Anh sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Simmons, cũng không đời nào đưa cô quay lại căn phòng kia.
Căn phòng đó đã bị Simmons ở, đã không còn sạch sẽ nữa.
Nhưng không sao cả, ở đây còn rất nhiều phòng khác.
Chu Tích Tuyết không biết chắc Cận Dập muốn bế cô đi đâu, nhưng cô chắc chắn rằng anh sẽ không làm tổn thương cô.
Anh không nói nhiều, cô cũng không hỏi thêm, cứ để mặc anh ôm.
Cho đến khi, bước chân Cận Dập dừng lại ở tầng hầm tối tăm.
Chu Tích Tuyết vừa tò mò vừa khó hiểu: “Anh đưa em đến đây làm gì?”
Từ rất lâu về trước, tầng hầm của các tòa lâu đài thường được dùng làm kho chứa đồ hay phòng tra tấn.
Trước đây, khi còn ở lâu đài cũ, Chu Tích Tuyết đã từng tò mò muốn xuống tầng hầm, nhưng bị Renee ngăn lại. Renee nói rằng chủ nhân đã dặn dò không cho phép bất cứ ai vào tầng hầm, vì vậy cô đành từ bỏ.
Sau đó không lâu, Chu Tích Tuyết được Cận Dập đưa đến sống ở nội thành nên cũng quên bẵng chuyện này.
Chu Tích Tuyết rất tò mò, nhưng không phản đối.
Theo bước chân của Cận Dập, hai cánh cửa tầng hầm mở ra, đèn cảm ứng theo đó sáng lên.
Nơi này hoàn toàn khác với những gì Chu Tích Tuyết tưởng tượng.
Cô nghĩ tầng hầm sẽ âm u, ẩm ướt, đầy mùi ẩm mốc khó chịu, nhưng trên thực tế, nó được trang trí rất hiện đại, giống như một căn phòng bí mật với đầy đủ mọi tiện nghi.
Nhờ có hệ thống đèn đặc biệt, ánh sáng trong tầng hầm cứ như ban ngày, không hề tối tăm hay bí ẩn.
Trong không gian rộng lớn, mọi thứ đều nằm trong tầm mắt. Dù không có tường ngăn cách, nhưng mỗi khu vực đều được bố trí rất rõ ràng: khu sofa, khu phòng ngủ, khu bếp, khu phòng tắm, thậm chí cả khu đọc sách…
Chủ nhân không cần lo lắng về vấn đề riêng tư, bởi nơi đây được thiết kế để không cho phép người lạ bước vào.
Thì ra, dưới tầng hầm của tòa lâu đài cũ lại ẩn giấu một chốn “bồng lai tiên cảnh” như vậy!
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, không bị quấy rầy, ngay cả khi có trực thăng hạ cánh ở bên ngoài, người ở trong cũng sẽ không nghe thấy bất cứ tạp âm nào.
Quả thực là nơi ở trong mơ của những người hướng nội, không gì sánh bằng!
Cận Dập từ từ đặt Chu Tích Tuyết xuống.
Lúc này, sự chú ý của cô bị thu hút bởi một bể cá siêu lớn cách đó không xa.
Bể cá cao gần 3 mét, xung quanh được gắn đèn LED màu trắng, có thể nhìn rõ những chú cá với đủ màu sắc và hình dáng. Chỉ nhìn bằng mắt thường, trong thời gian ngắn không thể đếm xuể.
Chúng bơi lội chậm rãi bên trong. Mặc dù bị nhốt trong bể, nhưng chúng được nuôi rất tốt, béo tròn mập mạp và di chuyển chậm chạp. Trong đó, có một con cá lớn nhất, dài và to bằng cánh tay Chu Tích Tuyết, vảy của nó lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn.
Chu Tích Tuyết lần đầu tiên biết rằng Cận Dập lại nuôi cá ở đây.
Liệu anh còn giấu cô nuôi những thứ khác nữa không?
Khi Chu Tích Tuyết quay đầu tìm Cận Dập, cô phát hiện anh đã đóng cửa tầng hầm từ lúc nào, cũng đã khóa lại.
Anh có phải đã quá cẩn thận rồi không?
Nhưng Chu Tích Tuyết hiểu được, có lẽ anh cảm thấy nơi này an toàn hơn chăng?
“Cận Dập, chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây à?”
Chu Tích Tuyết không phản đối, tiếp tục đi sâu vào khám phá.
Mặc dù nơi này có thể nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt, nhưng không gian quá rộng lớn, mỗi khu vực đều được phân chia rõ ràng. Điều quan trọng là, cô còn nhìn thấy một cây đàn piano và nhiều loại nhạc cụ khác!
Khoan đã, Cận Dập biết chơi piano sao?
Phát hiện này khiến Chu Tích Tuyết vô cùng ngạc nhiên.
Cận Dập thật thà đáp lại: “Lâu rồi không chơi, đã quên đi nhiều rồi.”
Khi còn nhỏ, Chu Tích Tuyết từng bị mẹ ép học piano một thời gian. Cô không có hứng thú với nó nên hiểu rõ nỗi khổ của việc luyện đàn. Hơn nữa, những loại nhạc cụ này, dù có tài năng đến đâu, nếu một ngày không chạm vào là sẽ cảm thấy xa lạ.
Nhưng cũng có một số người, như cô, từ nhỏ đã cắm đầu luyện tập, đến mức các bản nhạc dường như đã ăn sâu vào trí nhớ cơ bắp, ngay cả khi nhắm mắt lại vẫn có thể chơi được. Chỉ là nghe rất khó nghe, chỉ miễn cưỡng coi là một bản nhạc mà thôi.
“Em muốn xem anh đàn piano, lại đây đi.”
“Được.”
Cận Dập không hề ngại ngùng, nói rồi từng bước tiến lại gần Chu Tích Tuyết.
Rất nhanh, anh ngồi xuống trước cây đàn piano, mở nắp đàn.
Chu Tích Tuyết dựa vào bên cạnh đàn, dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Cận Dập. Anh ngồi thẳng lưng, các ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn đen trắng. Cùng lúc đó, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm giao nhau với ánh mắt của cô.
Không phải là một bản nhạc quen thuộc, nhưng giai điệu lại nhẹ nhàng và lãng mạn. Khi các nốt nhạc nhảy múa dưới đầu ngón tay thon dài của Cận Dập, trong đầu Chu Tích Tuyết dường như xuất hiện một bãi cỏ xanh mướt, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chu Tích Tuyết hỏi Cận Dập tên bản nhạc này.
Cận Dập vừa chơi vừa nói: “Shadows At Sunset.”
Đã rất lâu rồi anh không chơi đàn, chỉ có thể cố gắng không bị khựng lại, bản nhạc vẫn tương đối trôi chảy.
Anh cũng không có nhiều thiên phú gì trong âm nhạc, nhưng vì chịu được sự cô đơn nên đã chăm chỉ luyện tập, dần dần quen tay.
Trong cuộc đời anh, gần như không có bạn bè, cũng không có người thân ruột thịt. Thế nên anh một mình khám phá những khả năng khác nhau trong cuộc sống, những điều này giúp anh cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.
Dù Chu Tích Tuyết không thích chơi đàn, nhưng cô lại rất thích thưởng thức. Cô thường nghe một vài bản nhạc không lời để thư giãn bản thân.
Bản nhạc mà Cận Dập chơi là lần đầu tiên cô được nghe, nó đã cuốn hút cô ngay từ lần đầu tiên và khiến cô yêu thích ngay lập tức.
Khi một bản nhạc kết thúc, Chu Tích Tuyết lại làm nũng Cận Dập chơi thêm một bản nữa. Anh cũng chiều theo cô, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Âm nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi khiến Chu Tích Tuyết hơi buồn ngủ. Cô đến ngồi cạnh Cận Dập, gục đầu lên vai anh.
Sau khi nghe thêm vài bản nữa, cô tò mò đưa ngón tay lên nhấn vào phím đàn, tạo ra vài âm thanh, nhưng chỉ một lát sau lại mất hứng thú và tiếp tục tựa vào người anh.
Cận Dập dừng chơi, hỏi cô: “Mệt rồi sao? Anh bế em đi nghỉ nhé.”
“Được nha.”
Chu Tích Tuyết được Cận Dập bế lên giường, đắp chăn.
Cô luôn có thói quen ngủ trưa. Hôm nay, cô đã vui chơi ở trang viên, lại còn đấu trí với Simmons nên đã tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Tầng hầm có hệ thống sưởi, ấm áp và thoải mái nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, cô có chút bàng hoàng và không nhận ra mình đang ở đâu.
Phải mất vài giây cô mới nhận ra đây là tầng hầm.
Ánh sáng vốn rực rỡ như ban ngày đã được tắt đi, chỉ còn vài ngọn đèn tường mờ ảo, tạo ra một không gian ấm cúng dễ ngủ.
Chu Tích Tuyết cựa mình, chuẩn bị ngồi dậy, thì đột nhiên cảm thấy mắt cá chân có một vật nặng.
Cô vén chăn lên, giật mình nhìn thấy hai chiếc cùm chân đang khóa ở mắt cá chân, ở giữa hai chiếc cùm là một đoạn xích sắt dài khoảng 20 cm.
Chu Tích Tuyết nghi hoặc ngồi thẳng dậy, co chân lại, cẩn thận xem xét thứ trên chân mình.
Cô có chút ngơ ngác — sao trên chân lại đột nhiên có thêm một cái xiềng thế này?
Không cần đoán cũng biết, trong nhà này, người duy nhất có thể làm chuyện đó với cô… chỉ có thể là Cận Dập.
Nghĩ đến đây, Chu Tích Tuyết ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh.
Cận Dập đang đứng cách đó không xa, cạnh kệ sách. Anh nhạy bén lập tức nhận ra cô đã tỉnh, không nói lời nào, từng bước một đi về phía cô.
Người đàn ông mặc nguyên một bộ đồ đen, trong ánh sáng lờ mờ như mang theo hơi thở lạnh lẽo, âm u.
Anh mím môi, vẻ mặt gần như không chút biểu cảm, nhưng lại toát ra một loại khí thế lạnh lùng, ngột ngạt đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Mỗi bước chân anh tiến đến gần, không khí xung quanh như cũng khẽ rung lên theo nhịp bước.
Chu Tích Tuyết theo bản năng lùi về sau một chút.
Theo lẽ thường, có lẽ ai rơi vào tình cảnh này cũng sẽ sợ hãi mà run rẩy. Nhưng cô thì không.
Ngược lại, không hiểu vì sao… tim lại đập loạn nhịp. Cô thậm chí cảm thấy chuyện này có chút… k*ch th*ch.
Nhìn gương mặt lạnh lùng, sắc nét của Cận Dập ngày một tiến gần, tim cô càng đập mạnh. Cảm xúc trong lòng bắt đầu dâng lên một sự bối rối khó nói thành lời.
Anh càng lúc càng đến gần.
Giây tiếp theo, anh cúi người bên mép giường, đưa tay chộp lấy mắt cá chân cô — chuẩn xác, dứt khoát.
Lòng bàn tay anh hơi lạnh, da cô thì ấm áp.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim cô chợt thắt lại, theo phản xạ khẽ hít vào một hơi, cả người như nóng bừng lên.
“Anh… muốn làm gì?” — cô dè dặt hỏi.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.”
Thật ra, Chu Tích Tuyết vốn không hề thấy sợ hãi.
Trái lại, cảnh tượng này… khiến cô có chút choáng váng vì quá k*ch th*ch.
Làm sao bây giờ?
Hình như… lại càng thích hơn rồi!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 97: Shadows (2)
10.0/10 từ 11 lượt.