Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 82: Shiver (2)
64@-
Sau bữa trưa, Chu Tích Tuyết ngồi trên sofa chơi đùa với chú cún con.
Phải nói thật, chó điền viên Trung Hoa đúng là thông minh. Chu Tích Tuyết chỉ dạy nó định vị đúng chỗ có hai lần mà nó đã học được, khiến người ta càng nhìn càng thấy yêu.
Sáng nay khi ra khỏi nhà, Cận Dập đã chuẩn bị thức ăn cho nó, còn xử lý luôn cả việc dọn dẹp vệ sinh. Anh thậm chí còn tự tay làm cho nó một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn — bên trong không chỉ có ổ nằm và đồ chơi, mà còn trang bị cả hệ thống điều chỉnh nhiệt độ.
Lâm Mân không ngớt lời khen ngợi căn nhà gỗ nhỏ của chú chó:
“Cái này còn sang hơn cả ổ chó mà em đang ở nữa ấy chứ!”
Trần Duyệt Nghi nghe vậy lập tức lớn tiếng:
“Lâm Mân! Mẹ có bao giờ bạc đãi con đâu hả!”
“Mẹ à, mẹ xem, vừa nói xong là mẹ phản ứng dữ dội liền nè!”
*
Tối hôm đó, khi Cận Dập trở về nhà thì đã là đêm khuya.
Chu Tích Tuyết vẫn chưa buồn ngủ, liền ngồi dưới lầu, trên ghế sofa, vừa chơi với bé chó nhỏ, vừa chờ anh về.
Ban đầu, dì nhỏ và Lâm Mân còn cùng cô ngồi trong phòng khách tán gẫu, đùa giỡn. Sau đó hai người chịu không nổi cơn buồn ngủ nên đã lên lầu nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Lâm Mân còn lén lút chuồn ra khỏi nhà từ trên lầu.
Rồi đến cả chó con cũng nằm rạp xuống đất ngủ say, vậy mà Chu Tích Tuyết vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.
Thật ra, Cận Dập đã nhắn tin bảo Chu Tích Tuyết đi nghỉ trước.
Nhưng cô vẫn muốn chờ anh về.
Trong lúc chờ đợi, Chu Tích Tuyết cũng không để mình nhàn rỗi, liền mở một bộ phim kinh dị trinh thám để xem.
Mười hai giờ mười phút khuya, giữa bầu không khí âm u rùng rợn, cộng thêm nhạc nền ghê rợn, nội dung đầy rẫy máu me, hỗn loạn, bạo lực và những cảnh ghê người — đổi lại người bình thường chắc đã sợ đến hồn bay phách tán.
Còn Chu Tích Tuyết thì mặt không chút biểu cảm xem hết, thầm nghĩ: kịch bản thì thủng lỗ chỗ, đạo cụ nhìn phát biết là đồ giả.
Chẳng thú vị gì cả, còn không bằng Cận Dập.
Đang nghĩ đến anh, phía sau liền vang lên tiếng sột soạt.
Chu Tích Tuyết vừa quay đầu lại đã thấy Cận Dập — toàn thân mặc đồ đen, tay ôm một chiếc thùng to, phong trần mệt mỏi đứng ở cửa ra vào.
“Anh về rồi!” — mắt cô lập tức sáng rực, giọng nói dịu nhẹ.
Cô lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, chân trần chạy nhanh về phía anh.
Giây tiếp theo, anh một tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng cả người cô lên, để hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
“Sao còn chưa ngủ?” — Cận Dập mang theo chút uể oải, dáng vẻ lười biếng dụi dụi vào người cô. Cả người như một con mèo lớn vừa thả lỏng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ sắc bén lạnh lùng khi ở bên ngoài.
Chu Tích Tuyết vòng tay qua cổ anh, ánh mắt dịu dàng:
“Em nói rồi mà, sẽ đợi anh về.”
“Lần sau đừng chờ nữa.”
“Không được, anh về muộn như vậy, em không yên tâm.”
“Về sau anh sẽ không về muộn như thế nữa.”
Đó là lời anh hứa, mà đã nói ra, thì nhất định sẽ làm được.
Cận Dập ôm Chu Tích Tuyết đi về phía ghế sofa. Nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim anh lại đang đập mạnh không ngừng.
Điều anh có thể khẳng định là — anh đã không thể rời xa cô nữa.
Chỉ cần nghĩ đến trong căn nhà này còn có một người đang chờ anh, trên thế giới này còn có một ngọn đèn vì anh mà sáng lên — trái tim anh liền mềm nhũn đến lạ.
Cận Dập dùng lòng bàn tay nâng cằm Chu Tích Tuyết lên, nhẹ nhàng v**t v* nơi khóe môi cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy.
Giọng anh khàn khàn, như đang khẩn cầu, tha thiết và nồng nhiệt.
Thật ra, không cần anh mở miệng, Chu Tích Tuyết cũng đã muốn hôn anh rồi.
Cô đối diện với anh, hai chân vòng sang hai bên, ngồi lên đùi anh. Hai tay vốn đang ôm cổ anh liền đổi sang nâng lấy khuôn mặt anh.
Nụ hôn ấy bắt đầu thật khẽ khàng.
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, rồi từ từ lướt qua hàng mày, sống mũi cao thẳng, cuối cùng mới đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng đầy lưu luyến.
Cận Dập kiên nhẫn đón nhận tất cả, tựa như một con vật cưng đang được chủ nhân yêu chiều — cả tâm trí đều dồn hết vào người Chu Tích Tuyết. Đôi mắt xanh lam của anh đầy chờ mong, lại xen lẫn một tia dè dặt khó nhận ra.
Tiếng thở của cả hai dần trở nên nặng nề, môi lưỡi cuối cùng cũng quấn lấy nhau thật sâu.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Anh hận không thể lập tức hòa làm một với cô, trở thành một phần cơ thể cô, không rời không xa.
Chỉ mới một ngày không gặp thôi, vậy mà lại có cảm giác như đã xa cách rất lâu.
Chu Tích Tuyết chưa từng nghĩ rằng, bản thân lại có thể nhớ Cận Dập đến như vậy.
Khi anh chưa về, cô cứ liên tục nhìn điện thoại, hy vọng giây tiếp theo anh sẽ xuất hiện ở cửa. Hoặc không thì mở khung trò chuyện giữa hai người, mong rằng sẽ thấy tin nhắn anh gửi đến.
Tình trạng tinh thần của Chu Tích Tuyết, người ngoài như Lâm Mân nhìn vào là hiểu ngay, đơn giản tổng kết lại:
“Chị à, hiện tại chị hoàn toàn rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi đó.”
“Như vậy không tốt sao?” Chu Tích Tuyết thật sự rất tận hưởng cảm giác này.
Lâm Mân nói:
“Yêu đương ấy mà, nếu chỉ có một bên cố gắng thì chuyện tình cảm sớm muộn gì cũng không bền. Nhưng nếu cả hai đều là “não yêu đương” thì lại rất tốt — hai người đúng là trời sinh một cặp đấy.”
Chu Tích Tuyết không thể không thừa nhận, lời này của Lâm Mân thật sự có lý.
Sau khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, Cận Dập ôm Chu Tích Tuyết chuẩn bị lên lầu tiếp tục “vui vẻ”. Anh vẫn không quên đưa tay lấy theo chiếc thùng lớn vừa mang về.
Chu Tích Tuyết nghi hoặc hỏi:
“Anh mua gì thế? Sao lại là cả một cái thùng to như vậy?”
Nghe vậy, Cận Dập vô cùng nghiêm túc, thành thật trả lời ba chữ.
Sắc mặt Chu Tích Tuyết lập tức thay đổi:
“???”
Không phải chứ?! Thứ này mà cần tới cả một cái thùng to vậy sao!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Sau bữa trưa, Chu Tích Tuyết ngồi trên sofa chơi đùa với chú cún con.
Phải nói thật, chó điền viên Trung Hoa đúng là thông minh. Chu Tích Tuyết chỉ dạy nó định vị đúng chỗ có hai lần mà nó đã học được, khiến người ta càng nhìn càng thấy yêu.
Sáng nay khi ra khỏi nhà, Cận Dập đã chuẩn bị thức ăn cho nó, còn xử lý luôn cả việc dọn dẹp vệ sinh. Anh thậm chí còn tự tay làm cho nó một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn — bên trong không chỉ có ổ nằm và đồ chơi, mà còn trang bị cả hệ thống điều chỉnh nhiệt độ.
Lâm Mân không ngớt lời khen ngợi căn nhà gỗ nhỏ của chú chó:
“Cái này còn sang hơn cả ổ chó mà em đang ở nữa ấy chứ!”
Trần Duyệt Nghi nghe vậy lập tức lớn tiếng:
“Lâm Mân! Mẹ có bao giờ bạc đãi con đâu hả!”
“Mẹ à, mẹ xem, vừa nói xong là mẹ phản ứng dữ dội liền nè!”
*
Tối hôm đó, khi Cận Dập trở về nhà thì đã là đêm khuya.
Chu Tích Tuyết vẫn chưa buồn ngủ, liền ngồi dưới lầu, trên ghế sofa, vừa chơi với bé chó nhỏ, vừa chờ anh về.
Ban đầu, dì nhỏ và Lâm Mân còn cùng cô ngồi trong phòng khách tán gẫu, đùa giỡn. Sau đó hai người chịu không nổi cơn buồn ngủ nên đã lên lầu nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Lâm Mân còn lén lút chuồn ra khỏi nhà từ trên lầu.
Rồi đến cả chó con cũng nằm rạp xuống đất ngủ say, vậy mà Chu Tích Tuyết vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.
Thật ra, Cận Dập đã nhắn tin bảo Chu Tích Tuyết đi nghỉ trước.
Nhưng cô vẫn muốn chờ anh về.
Trong lúc chờ đợi, Chu Tích Tuyết cũng không để mình nhàn rỗi, liền mở một bộ phim kinh dị trinh thám để xem.
Mười hai giờ mười phút khuya, giữa bầu không khí âm u rùng rợn, cộng thêm nhạc nền ghê rợn, nội dung đầy rẫy máu me, hỗn loạn, bạo lực và những cảnh ghê người — đổi lại người bình thường chắc đã sợ đến hồn bay phách tán.
Còn Chu Tích Tuyết thì mặt không chút biểu cảm xem hết, thầm nghĩ: kịch bản thì thủng lỗ chỗ, đạo cụ nhìn phát biết là đồ giả.
Chẳng thú vị gì cả, còn không bằng Cận Dập.
Đang nghĩ đến anh, phía sau liền vang lên tiếng sột soạt.
Chu Tích Tuyết vừa quay đầu lại đã thấy Cận Dập — toàn thân mặc đồ đen, tay ôm một chiếc thùng to, phong trần mệt mỏi đứng ở cửa ra vào.
“Anh về rồi!” — mắt cô lập tức sáng rực, giọng nói dịu nhẹ.
Cô lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, chân trần chạy nhanh về phía anh.
Giây tiếp theo, anh một tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng cả người cô lên, để hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
“Sao còn chưa ngủ?” — Cận Dập mang theo chút uể oải, dáng vẻ lười biếng dụi dụi vào người cô. Cả người như một con mèo lớn vừa thả lỏng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ sắc bén lạnh lùng khi ở bên ngoài.
Chu Tích Tuyết vòng tay qua cổ anh, ánh mắt dịu dàng:
“Em nói rồi mà, sẽ đợi anh về.”
“Lần sau đừng chờ nữa.”
“Không được, anh về muộn như vậy, em không yên tâm.”
“Về sau anh sẽ không về muộn như thế nữa.”
Đó là lời anh hứa, mà đã nói ra, thì nhất định sẽ làm được.
Cận Dập ôm Chu Tích Tuyết đi về phía ghế sofa. Nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim anh lại đang đập mạnh không ngừng.
Điều anh có thể khẳng định là — anh đã không thể rời xa cô nữa.
Chỉ cần nghĩ đến trong căn nhà này còn có một người đang chờ anh, trên thế giới này còn có một ngọn đèn vì anh mà sáng lên — trái tim anh liền mềm nhũn đến lạ.
Cận Dập dùng lòng bàn tay nâng cằm Chu Tích Tuyết lên, nhẹ nhàng v**t v* nơi khóe môi cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy.
Giọng anh khàn khàn, như đang khẩn cầu, tha thiết và nồng nhiệt.
Thật ra, không cần anh mở miệng, Chu Tích Tuyết cũng đã muốn hôn anh rồi.
Cô đối diện với anh, hai chân vòng sang hai bên, ngồi lên đùi anh. Hai tay vốn đang ôm cổ anh liền đổi sang nâng lấy khuôn mặt anh.
Nụ hôn ấy bắt đầu thật khẽ khàng.
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, rồi từ từ lướt qua hàng mày, sống mũi cao thẳng, cuối cùng mới đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng đầy lưu luyến.
Cận Dập kiên nhẫn đón nhận tất cả, tựa như một con vật cưng đang được chủ nhân yêu chiều — cả tâm trí đều dồn hết vào người Chu Tích Tuyết. Đôi mắt xanh lam của anh đầy chờ mong, lại xen lẫn một tia dè dặt khó nhận ra.
Tiếng thở của cả hai dần trở nên nặng nề, môi lưỡi cuối cùng cũng quấn lấy nhau thật sâu.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Anh hận không thể lập tức hòa làm một với cô, trở thành một phần cơ thể cô, không rời không xa.
Chỉ mới một ngày không gặp thôi, vậy mà lại có cảm giác như đã xa cách rất lâu.
Chu Tích Tuyết chưa từng nghĩ rằng, bản thân lại có thể nhớ Cận Dập đến như vậy.
Khi anh chưa về, cô cứ liên tục nhìn điện thoại, hy vọng giây tiếp theo anh sẽ xuất hiện ở cửa. Hoặc không thì mở khung trò chuyện giữa hai người, mong rằng sẽ thấy tin nhắn anh gửi đến.
Tình trạng tinh thần của Chu Tích Tuyết, người ngoài như Lâm Mân nhìn vào là hiểu ngay, đơn giản tổng kết lại:
“Chị à, hiện tại chị hoàn toàn rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi đó.”
“Như vậy không tốt sao?” Chu Tích Tuyết thật sự rất tận hưởng cảm giác này.
Lâm Mân nói:
“Yêu đương ấy mà, nếu chỉ có một bên cố gắng thì chuyện tình cảm sớm muộn gì cũng không bền. Nhưng nếu cả hai đều là “não yêu đương” thì lại rất tốt — hai người đúng là trời sinh một cặp đấy.”
Chu Tích Tuyết không thể không thừa nhận, lời này của Lâm Mân thật sự có lý.
Sau khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, Cận Dập ôm Chu Tích Tuyết chuẩn bị lên lầu tiếp tục “vui vẻ”. Anh vẫn không quên đưa tay lấy theo chiếc thùng lớn vừa mang về.
Chu Tích Tuyết nghi hoặc hỏi:
“Anh mua gì thế? Sao lại là cả một cái thùng to như vậy?”
Nghe vậy, Cận Dập vô cùng nghiêm túc, thành thật trả lời ba chữ.
Sắc mặt Chu Tích Tuyết lập tức thay đổi:
“???”
Không phải chứ?! Thứ này mà cần tới cả một cái thùng to vậy sao!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 82: Shiver (2)
10.0/10 từ 11 lượt.