Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 81: Shiver (1)

95@-

[Vướng bận]


Hôm nay Cận Dập ra ngoài từ sớm.


Lúc đó Chu Tích Tuyết vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, nghe anh nói đi giải quyết một vài việc, không biết khi nào sẽ quay lại.


Chu Tích Tuyết theo bản năng vươn tay ôm lấy Cận Dập, cọ cọ vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh ra ngoài cẩn thận nhé.”


Chuyện tiêu hao thể lực và tinh thần quá độ đêm qua không chỉ khiến cô mệt đến mức không mở nổi mắt, mà cả cơ thể cũng như tan thành từng mảnh.


Nói xong, Chu Tích Tuyết nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng loáng thoáng cảm nhận được hơi thở nóng rực ở bên cạnh đang tới gần, cô lại lần nữa mở mắt ra, liền thấy Cận Dập đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.


Cận Dập cứ nhìn Chu Tích Tuyết suốt năm phút, không hề nhúc nhích. Sau khi được thỏa mãn sâu sắc, được hòa làm một, cảm nhận lẫn nhau. Anh không muốn rời xa cô dù chỉ một giây.


Đôi mắt xanh biếc của anh trở nên u ám, cả người tỏa ra một khí chất ma quái nồng đậm, như một u linh thổi đến từ vực sâu, lạnh lẽo không tiếng động. Nếu không phải Chu Tích Tuyết đã quen với bộ dạng đó của anh, e rằng đã sớm sợ đến hồn bay phách lạc.


Chu Tích Tuyết không bực bội cũng không tức giận, cô cong môi, cố chống mí mắt, nhẹ nhàng véo má anh một cái, dỗ dành: “Đi nhanh lên làm xong việc đi, về sớm với em. Em đợi anh về nhà.”


“Được.”


“Chờ chút, hôn em xong rồi hẵng đi.”


Người trước mặt nghe lời, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, lúc này mới không vội không chậm rời đi.


Trước khi bước ra, anh vẫn như cũ chu đáo đặt bộ đồ thích hợp với cô hôm nay mặc lên ghế đầu giường một cách chỉnh tề. Sau đêm qua, dấu vết trên người cô nhiều hơn bất kỳ lúc nào, cũng may có thể dùng quần áo che đi. Nhưng vẫn có một chỗ không thể che nổi — dấu hôn ngay trên động mạch cổ.


Vì quá tham lam mà anh đã m*t và hôn đến mức để lại dấu vết không thể tan trong thời gian ngắn. Mà chính dấu vết ấy lại khiến anh hưng phấn đến mức máu sôi trào, không cách nào kiềm chế được niềm vui trong lòng. Như thể đó là một dấu ấn chuyên biệt dành riêng cho anh, chỉ có anh mới có tư cách để đánh dấu lên người cô.


Sau khi Cận Dập rời đi, Chu Tích Tuyết xoay người tiếp tục ngủ, một giấc này kéo dài thẳng đến tận giữa trưa. Lúc cô chuẩn bị rời giường cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng khi hai chân vừa chạm xuống sàn, cô hoàn toàn không ngờ rằng, chân lại mềm nhũn đến mức ngã nhào một cái, trực tiếp quỳ rạp xuống sàn.


Cùng lúc đó, trong đầu Chu Tích Tuyết hiện lên vài hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tai hồng.


Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì xảy ra tối qua giống như một giấc mơ. Nhưng cô lại không kìm được mà hồi tưởng, ngọt ngào, mơ màng, k*ch th*ch, phấn khích.


Cô thậm chí còn nhớ rất rõ khoảnh khắc anh tiến vào, cả người cô run rẩy không ngừng.



Chu Tích Tuyết thong thả đi vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện dấu vết ở đây sớm đã bị Cận Dập dọn dẹp sạch sẽ. Sàn nhà ẩm ướt và quần áo vương vãi đều đã biến mất, ngay cả khăn tắm cũng được gấp lại gọn gàng, đặt đúng chỗ.


Anh luôn chu đáo và cẩn thận như vậy, mọi việc đều xử lý đến mức không thể bắt bẻ.


Nói anh là người ưa sạch sẽ cũng không hẳn, với những chỗ cô không cho phép chạm môi, anh vẫn cố tình làm theo ý mình. Anh thậm chí còn cúi đầu uống những chất lỏng không rõ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, yết hầu lăn nhẹ, môi bóng loáng như được phủ một lớp nước.


Người này thật là… khiến cô càng lúc càng thích mất rồi.


Giữa trưa, Chu Tích Tuyết và Lâm Mân ngồi đối diện nhau trên sofa, cả hai nhìn nhau không nói. Dì nhỏ Trần Duyệt Nghi thì đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa.


Trần Duyệt Nghi không thích ăn ngoài, nói rằng vẫn là tự nấu ăn ở nhà thì tốt hơn. Bà còn bảo đồ ăn hôm qua ở ngoài không hợp khẩu vị, còn không bằng cơm nhà nấu.


Lúc Chu Tích Tuyết còn đang ngủ vào buổi sáng, em họ Lâm Mân đã gửi cho cô một tin nhắn, nói có chuyện muốn nói riêng với cô.


Giờ phút này, Chu Tích Tuyết và Lâm Mân đang ngồi đối diện nhau, cô nghiêng đầu chớp mắt nhìn: “Chuyện gì vậy?”


“Chị à, vừa nãy nhìn dáng chị đi bộ kỳ lạ lắm nha, là do hôm qua đi bộ quá nhiều rồi sao?” Lâm Mân cười như không cười, trong đầu nghĩ tới thân hình cao lớn, mạnh mẽ của anh rể, lại nhìn vẻ ngoài yếu đuối mảnh mai của Chu Tích Tuyết, cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.


Dĩ nhiên, bản thân Lâm Mân tối qua cũng ăn rất no rồi là được. Phải nói thật, hương vị người ngoại quốc đúng là… rất khác biệt.


Nói thật lòng, Lâm Mân có hơi sợ Cận Dập – người anh rể này. Đẹp trai thì đúng là không thể phủ nhận, nhưng khí chất của anh quá lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng giữ khuôn mặt không biểu cảm.


Nếu không phải nghe Tạ Chỉ Điệp kể về quá khứ bi thảm của anh rể, thật sự sẽ nghi ngờ anh là kiểu sát nhân b**n th** đỉnh cấp trong mấy phim bom tấn Hollywood – loại có thể giết người, mổ bụng lấy nội tạng, thậm chí nhai luôn cả xương ấy.


Sống chung với kiểu người này, chắc hẳn sẽ rất… không thú vị ha?


Nhưng mà, có câu tục ngữ nói rằng: một con la cũng có cách phối giống của nó.


Trên thế giới này luôn có hai linh hồn sinh ra là để dành cho nhau.


Trong mắt Lâm Mân, anh rể đứng trước mặt chị gái Chu Tích Tuyết dường như hoàn toàn biến thành một con người khác. Người nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình ấy, cũng có một mặt dịu dàng, cưng chiều hết mực. Thật sự là tương phản quá lớn!


“Chị  này, chiều qua chị nói không khỏe là thật hả?” Lâm Mân thông minh, cảm thấy giữa hai người họ nhất định có chuyện gì đó mờ ám.


Chu Tích Tuyết vừa nghe đã hiểu ngay Lâm Mân đang ám chỉ điều gì, liền cầm chiếc gối ôm bên cạnh ném sang.


Lâm Mân nhẹ nhàng đỡ lấy gối, ôm luôn vào lòng, rồi chỉ vào cổ Chu Tích Tuyết hỏi: “Cái đó là gì vậy? Nhìn qua thì thấy anh rể chắc kiểu người độc đoán ít nói nhưng ra tay rất mạnh đấy nhé.”



“Không phải em nói có chuyện muốn nói với chị sao? Gì vậy?” Chu Tích Tuyết hỏi.


Lâm Mân liếc về phía mẹ đang nấu ăn trong bếp, thấy bà vẫn đang bận rộn đến mức khí thế ngút trời, lúc này mới ghé sát vào Chu Tích Tuyết, nhỏ giọng nói: “Dạo gần đây buổi tối em định ở ngoài hết luôn, chị có thể giúp em nghĩ cách giấu mẹ không?”


Chu Tích Tuyết nhất thời chưa phản ứng kịp: “Ở ngoài luôn? Ở đây không thoải mái à?”


“Không phải ạ.” Lâm Mân cũng không định giấu giếm gì trước mặt Chu Tích Tuyết, đem toàn bộ chuyện xảy ra tối qua kể hết cho cô nghe.


Tối qua, Lâm Mân gặp lại anh chàng blogger kia — một nam sinh viên tính cách phóng khoáng, tươi sáng, ngoại hình không tồi, nhỏ hơn cô hai tuổi, trẻ trung và tràn đầy sức sống.


Cô bụng đói kêu vang, liền thẳng thắn nói rõ luôn rằng mình thèm khát thân thể đối phương. Thời gian có hạn, chẳng cần thiết phải vòng vo từng bước một.


Vừa nhìn đã thấy hợp mắt, Lâm Mân lập tức chủ động.


Ban đầu đối phương có chút bài xích, nhưng bất đắc dĩ là Lâm Mân quá giỏi dụ dỗ, trái một câu “em trai ngoan”, phải khen một câu “dáng người em đẹp quá”, rồi thêm câu “em thơm thật đấy” — đúng là dỗ người ta như thể sắp khiến người ta tan chảy thành nước rồi.


Chuyện tình chớp nhoáng lúc sớm tinh mơ này là lần đầu tiên Lâm Mân trải nghiệm, không ngờ lần liều mạng ấy lại va phải một người hợp gu mình ở mọi phương diện.


Quan trọng nhất là, cậu ta không hề nói dối — đúng thật là… lớn như lời đồn nha.


Kết thúc xong, đối phương ôm chặt lấy Lâm Mân, nói rằng mình là lần đầu tiên.


Lâm Mân nghe xong thì cười khúc khích: “Tuy rằng đây không phải lần đầu, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng của em.”


Đối phương nghe xong tỏ ra rất xúc động, hỏi cô: “Có thể hẹn hò không?”


Lâm Mân thầm nghĩ, người này thật sự đơn thuần hay đang giả ngốc đây?


Nhưng ra ngoài rồi, ai mà chẳng tự tạo cho mình một cái thân phận chứ. Mấy lời ngon tiếng ngọt trên giường, nghe cho vui thì được, ngốc mới tin là thật.


Cô cười đáp: “Được chứ, mai em lại đến tìm anh.”


“Thật không đấy?”


“Tất nhiên là thật rồi.”


“Em sẽ đi sao?”



“Em đương nhiên không nỡ rời đi rồi!”


Tóm lại, trong lời nói của Lâm Mân gần như chẳng có câu nào là thật. Sau cùng hiếm hoi lắm mới nói ra một câu thật lòng: “Em đến từ HongKong, có dịp thì anh có thể ghé chơi nè.”


Cô thừa biết, xa cách vạn dặm như vậy, đối phương sao có khả năng đến được chứ.


Nghe Lâm Mân kể xong, Chu Tích Tuyết đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hãi, cuối cùng là bội phục sát đất.


Cô vẫn luôn biết Lâm Mân là một cô gái to gan, nhưng không ngờ lại to gan đến mức này!


“Trời đất ơi! Sao em có thể làm chuyện đó với một người lạ được chứ…” Mới quen chưa tới nửa tiếng mà đã… Dù sao đi nữa, loại chuyện này cô cảm thấy hoàn toàn không thể xảy ra với bản thân mình.


Lâm Mân mặt không đổi sắc: “Chuyện đó thì có gì đâu, chỉ là giải quyết nhu cầu cá nhân thôi mà. Chẳng lẽ chị với anh rể đến giờ vẫn giữ kiểu tình yêu trong sáng à?”


Chu Tích Tuyết mặt thoáng chột dạ: “……”


Nhưng mà… như vậy thật sự ổn sao?


Lâm Mân lập tức đổi chủ đề, bất ngờ chuyển mũi nhọn sang Chu Tích Tuyết: “Khoan đã, không lẽ chị với anh rể thật sự vẫn còn là tình yêu thuần khiết?”


Chu Tích Tuyết giọng nhỏ như muỗi: “…… Không có.”


“Oa, vậy anh rể có phải rất mạnh không?”


Mạnh là thế nào?


Chu Tích Tuyết chỉ cảm thấy Cận Dập rất dịu dàng, suốt cả quá trình anh luôn đi từng bước chậm rãi, kể cả khi tiến vào với kích thước to lớn như thế, cũng không làm cô thấy khó chịu chút nào. Thậm chí, chỉ cần anh cảm nhận được một phản ứng bất thường từ cô, lập tức sẽ dừng lại ngay.


Cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào để so sánh, nhưng phản ứng trên cơ thể thì không thể nào giả được.


Dù sao đi nữa, miễn là cô thấy hạnh phúc là được.


“Chị à, chị sẽ không đến mức thẹn thùng đấy chứ? Em cũng có nói gì quá đáng đâu mà?”


Chu Tích Tuyết lại ném một cái gối ôm về phía Lâm Mân: “Có thể đừng bàn chuyện này nữa được không? Em còn nói nữa, chị đem hết chuyện của em kể cho dì nghe bây giờ!”


Lâm Mân nhỏ giọng lầm bầm: “Thật ra em chỉ muốn nói là, nếu chị có gì không hiểu thì cứ hỏi em, lúc nào em cũng có thể giải đáp mọi nghi vấn cho chị.”



“Không cần! Cảm ơn!”


“Thôi được…”


Mỗi người một quan điểm khác nhau. Lâm Mân tính cách cởi mở, hoạt bát, tiếp xúc với nhiều người, cũng biết nhiều điều mới mẻ hơn Chu Tích Tuyết rất nhiều. Ngược lại, Chu Tích Tuyết thì khác, cô luôn ở trong thế giới nhỏ của riêng mình, không thích giao thiệp với bên ngoài, lại càng không dễ dàng thân mật với người khác giới.


Chu Tích Tuyết không hiểu vì sao Lâm Mân lại có thể sống phóng khoáng như vậy, nhưng cùng lúc đó, Lâm Mân cũng không thể hiểu được tại sao Chu Tích Tuyết lại quá đỗi bảo thủ.


Nhưng cũng may, cả hai đều không cố ép buộc đối phương phải thay đổi quan điểm. Lâm Mân biết điều, dừng đúng lúc, còn Chu Tích Tuyết cũng không bận tâm đến mấy lời trêu ghẹo khi nãy của cô.


Dù sao cũng đều là người trưởng thành, Chu Tích Tuyết hiểu rõ Lâm Mân là người biết chừng mực, những chuyện như vậy chắc chắn không đến lượt cô phải dạy dỗ.


“Vậy nên… tối nay em còn định tiếp tục hẹn hò nữa à?”


Lâm Mân gật đầu: “Thật ra mấy ngày tới em đều tính sẽ đi. Dù sao về nước rồi, khó có cơ hội được ‘nếm thử’ thân thể người nước ngoài nữa.”


Đầu óc Chu Tích Tuyết nhất thời không theo kịp, cũng không nghĩ ra được cách nào hay để giúp Lâm Mân qua mặt dì.


Lâm Mân nói: “Thật sự không được thì nửa đêm đợi mẹ ngủ rồi, em lén chuồn ra ngoài, rồi tờ mờ sáng quay về vậy.”


Chu Tích Tuyết kinh ngạc: “Em… có cần thiết vì chuyện đó mà liều lĩnh vậy không?”


“Chủ yếu là… lỡ bỏ qua cái thôn này, sau này sẽ không còn cái tiệm đó nữa nha.”


Lâm Mân vốn chẳng có chút lưu luyến nào với quốc gia này. Z quốc và Cảng Thành cách nhau cả vạn dặm, sau này cô cũng chẳng có ý định đặt chân đến vùng đất này thêm lần nào nữa.


Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn muốn tranh thủ “ăn” thêm vài bữa nữa.


Sáng nay, Trần Duyệt Nghi đã bàn bạc với Lâm Mân để ấn định thời gian về nước, chuẩn bị đặt vé máy bay.


Chuyến đi lần này của họ đến Z quốc không phải để du lịch, mà chủ yếu là đến để xem xét cuộc sống hiện tại của Chu Tích Tuyết rốt cuộc như thế nào.


Thật ra, mục đích ban đầu của Trần Duyệt Nghi khi đến đây là muốn đưa Chu Tích Tuyết về nước. Nhưng sau buổi nói chuyện tối qua — đào tim móc ruột với bên thông gia — tạm thời bà cảm thấy khá hài lòng với con người Cận Dập.


Tuy vậy, lâu ngày mới hiểu lòng người, không ai có thể đảm bảo tương lai sẽ ra sao. Trần Duyệt Nghi vẫn mang chút tư tâm, hy vọng Chu Tích Tuyết có thể về nước. Nếu thật sự yêu nhau, tốt nhất có thể thuyết phục Cận Dập cùng về trong nước phát triển.


Từ góc độ của Trần Duyệt Nghi mà nói, Z quốc cũng chẳng có gì đặc sắc, thành phố thì cũ kỹ, nhiều mặt bất tiện, thật sự không bằng quê nhà.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 81: Shiver (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...