Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 78: Stimulate (2)
110@-
Tiếng bước chân từ xa vọng đến rồi dần gần, mỗi bước một đều hướng về phía phòng ngủ trên lầu hai.
“Cạch”, tiếng cửa mở.
Chu Tích Tuyết đi cả ngày trời, mệt rã rời, cô lên lầu vào phòng ngủ định đi tắm nhanh nước lạnh rồi lên giường nằm nghỉ một lát.
Nhưng mà, vừa mới bước vào cửa, cô đã bị người bên trong ôm chầm lấy.
“Ưm, Cận Dập?”
Chu Tích Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cận Dập ép vào tường hôn.
Anh hôn hệt như hôm qua vậy, cường thế mà mãnh liệt, cứ thể xông thẳng vào, làm cô không tài nào đỡ nổi. Nhưng cũng may, cô thích ứng rất nhanh. Cơ thể cô theo bản năng tìm điểm tựa, đôi chân thon dài quấn lấy eo anh để chống đỡ.
Tiếng hôn ướt át chậm rãi vang khắp căn phòng, hơi thở hai người càng lúc càng dồn dập.
Sáng nay, Chu Tích Tuyết cùng cô em họ và dì đi chơi từ rất sớm, lịch trình dày đặc như đội đặc nhiệm, vô cùng phong phú.
Cơ thể vốn đã mỏi mệt đến mức lười nhúc nhích, nhưng nụ hôn này như tiếp thêm cho cô nguồn năng lượng dồi dào, khiến cô theo bản năng đáp lại anh.
“Anh còn tưởng em đang ở bên ngoài, định gọi điện cho em.”
“Ừm.”
Nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Nụ hôn không thể xóa tan khoảng trống trong lòng anh, anh càng muốn nhiều hơn nữa.
Cận Dập ôm chặt Chu Tích Tuyết, một bên hôn cô say đắm, một bên dìu cô đến giường.
“Đừng, hôm nay em ra nhiều mồ hôi lắm.”
Chu Tích Tuyết dần tỉnh táo trở lại, vòng tay quanh cổ anh, tránh né những nụ hôn cuồng nhiệt, thở gấp nói: “Em đi tắm trước được không?”
“Không.”
Người đang chôn mặt trên người cô vô cùng cố chấp, làm thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.
Tiếng l**m hôn vang vọng khiến Chu Tích Tuyết đỏ mặt, cô không nhịn được, nắm lấy tóc anh, đổi ý nghĩ khác:
“Vậy anh giúp em tắm nhé?”
“Được.”
Cận Dập ôm cô thật lâu rồi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lam lạnh nhìn về phía Chu Tích Tuyết, đáy mắt dâng lên những gợn sóng mãnh liệt.
Chu Tích Tuyết nhạy cảm nhanh chóng nhận ra anh có điều “khác thường”, là từ khi dì cô đến ở.
Là không thích bọn họ đến sao?
Về điểm này, Chu Tích Tuyết cũng phần nào hiểu được. Cô vốn cũng không thích tiếp xúc thân thiết với người lạ, nếu có ai đó đột nhiên vào nhà mình sinh sống, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái. Nghĩ lại mới thấy, hôm qua cô hẳn là nên để dì ở khách sạn thì hơn, vẫn là cô suy xét chưa chu toàn.
Dòng nước ấm dịu dàng chảy trên người Chu Tích Tuyết, khiến cô cảm thấy thoải mái đến mức thốt ra một tiếng thở dài.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ buổi chiều, Chu Tích Tuyết không chớp mắt nhìn người trước mặt đang cẩn thận giúp cô tắm rửa. Hiện giờ, đối với Cận Dập, cô không còn ngượng ngùng hay e thẹn gì nữa, dù sao cái gì làm được trên người cô anh đều làm cả rồi.
Đối với Chu Tích Tuyết lúc này mà nói, sau một ngày mệt mỏi, lại có người giúp tắm rửa như thế này, quả thật là trải nghiệm đẳng cấp năm sao mà! Còn đâu chỗ để xấu hổ chứ.
“Cận Dập, em đăng vòng bạn bè bị mẹ anh thấy được, bà bảo khoảng một tiếng nữa sẽ đến đây.”
Cận Dập đáp nhẹ, không chút bận tâm.
Chu Tích Tuyết tiếp tục nói: “Như vậy cũng coi như hai gia đình gặp mặt rồi đó. Ở trong nước thì xem đây là chuyện khá trọng đại. Từ từ, anh có đang nghe không đấy?”
“Có.”
“Bật mí với anh nhé, dì nhỏ còn chuẩn bị cả bao lì xì, tính cho anh rồi đấy.”
Bọt nước dày đặc trượt nhẹ trên từng tấc da mềm mại của Chu Tích Tuyết. Cô dựa vào người Cận Dập, thoải mái đến mức muốn nhắm mắt ngủ luôn.
Chỉ một giây sau, một nụ hôn nóng bỏng dán lên da cô khiến cô run người, mở to mắt.
Cận Dập quỳ gối trước mặt cô, ánh mắt xanh thẳm như người hành hương đầy khát khao, thành kính nhìn cô chăm chú.
“Mau đứng lên đi.”
Tay cô đặt lên vai anh, không ngờ lại bị anh giữ chặt, đôi môi mềm mại l**m lấy đầu ngón tay cô.
Chưa dừng lại, anh nắm lấy mắt cá chân cô, dẫn dắt bàn chân nhỏ đặt lên vai mình.
Cận Dập rõ ràng chẳng buồn để ý đến lời cô nói, chỉ chăm chú hôn cô.
Màn tắm rửa này khiến Chu Tích Tuyết hoảng loạn, thứ chất lỏng không tên kia hòa cùng với dòng nước ấm áp từ vòi sen chảy xuống.
Chu Tích Tuyết vốn nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Không ngờ, Cận Dập lại bế cô đặt lên giường, rõ ràng muốn tiếp tục việc còn dang dở khi nãy.
Lần này, anh mở tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ còn chưa khui.
Trong hộp đựng thứ gì, cả hai đều biết quá rõ—lần trước họ đã cùng nhau chọn lựa kỹ lưỡng, cuối cùng chọn loại có hai chiếc một hộp.
“Anh định làm gì?” Chu Tích Tuyết lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào Cận Dập, rồi lùi về sau.
Ánh mắt Cận Dập dừng lại trên gương mặt cô, tay chậm rãi mở lớp vỏ hộp ra, không nhanh không chậm.
“Không được, ít nhất bây giờ thì không thể.”
Cận Dập vẫn không chút dao động.
Bất đắc dĩ, Chu Tích Tuyết đành phải đổi khách thành chủ. Cô đẩy Cận Dập nằm xuống, tách hai chân ngồi lên người anh, áp sát, hai tay ôm lấy gương mặt anh, trán chạm trán.
“Nói cho em biết, anh sao vậy?” – giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng dẫn dắt anh.
Cận Dập không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt ấy—giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trong mắt đầy vẻ tủi thân, xen lẫn bất an và hoảng loạn.
Chu Tích Tuyết đành phải thử từng giả thiết:
“Hôm nay anh ra ngoài, đã gặp chuyện gì không vui sao?”
Không có câu trả lời.
“Là vì dì em đến, khiến anh thấy phiền à?”
Ánh mắt Cận Dập khẽ dao động.
Chu Tích Tuyết dịu giọng giải thích:
“Họ là những người tốt nhất với em trên thế giới này.”
Trong lúc cô nói, hai tay anh đang ôm chặt eo cô càng siết chặt hơn, gương mặt cũng vùi sâu vào lồng ngực cô.
Anh thở thật mạnh, như muốn hít lấy toàn bộ hương thơm trên người cô. Dường như chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy khoảng trống cả ngày hôm nay trong lòng anh.
Chu Tích Tuyết mạnh dạn suy đoán—có lẽ còn nguyên nhân nào khác khiến cảm xúc anh bất thường đến thế.
Từ tư thế được anh ôm, Chu Tích Tuyết chủ động vươn tay ôm lại anh, hai người dính chặt vào nhau không chút khoảng cách.
Có phải… anh cảm thấy mình bị cô bỏ rơi không?
Tuy hôm nay nhìn qua như thể cô để anh lại phía sau, nhưng trong suốt chuyến đi, cô vẫn thường xuyên nhắn tin cho anh, chia sẻ những điều mình thấy được. Không phải cố ý báo cáo hay làm gì ràng buộc—chỉ đơn giản là theo bản năng, cô muốn kể với anh.
Chuyện không cho Cận Dập đi cùng chuyến du lịch lần này, là do Lâm Mân và dì cô bàn bạc rồi cùng đồng ý.
Nhưng dù không thể đi cùng, Cận Dập vẫn lo liệu mọi thứ chu toàn cho họ—chuẩn bị tài xế, sắp xếp hướng dẫn viên, toàn bộ chi phí đều do anh chi trả.
“Cận Dập, em biết… anh cũng là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.” Cô thì thầm, như đang dỗ dành một đứa trẻ đang tủi thân:
“Em yêu anh, thực sự yêu anh, anh biết không? Dì và em họ chỉ đến đây trong thời gian ngắn, nên em muốn làm tròn vai trò chủ nhà, tiếp đãi họ cho chu đáo.”
Người đang vùi trong lòng cô hít thở nặng nề.
“Chờ họ về rồi, toàn bộ thời gian của em sẽ dành cho anh.”
Anh khẽ mở miệng, giọng trầm khàn:
“Không đủ.”
Tốt lắm—cuối cùng, anh cũng đáp lại cô rồi.
Nói cách khác… cô đã đoán đúng.
Chu Tích Tuyết bật cười, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh:
“Nhưng mà, ngày nào cũng dính với em như vậy, anh không thấy chán sao?”
“Không.”
Chu Tích Tuyết khẽ thở dài:
“Vậy anh nói cho em nghe thử đi, ở bên em là cảm giác như thế nào?”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Thoả mãn.”
“Vậy… anh có muốn biết cảm giác của em không?”
Giây tiếp theo, Cận Dập ngẩng đầu khỏi lòng ngực Chu Tích Tuyết, ánh mắt như mang theo chút lo lắng hỏi:
“Là cảm giác gì?”
“Hạnh phúc.”
Chu Tích Tuyết vừa nói xong liền cúi đầu hôn mạnh lên trán anh một cái:
“Cảm giác rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Từ sau khi mẹ em mất, dường như loại cảm giác này đã biến mất khỏi thế giới của em. Nhưng khi ở bên anh, em thật sự… rất hạnh phúc.”
Hai tay Cận Dập siết chặt lấy eo cô, trong lòng dâng lên cảm xúc điền cuồng mãnh liệt, ngọn lửa càng thêm dữ dội, khiến tàn tro lại cháy
Đôi mắt lam sâu thẳm của Cận Dập nhìn cô đầy thành kính:
“Ngồi lên mặt anh.”
“Đừng mà…”
“Anh muốn hôn lên từng tấc da thịt của em.”
May mắn thay, mỗi căn phòng trong biệt thự này đều đủ rộng, mà hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Chu Tích Tuyết chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cố gắng hết sức đáp lại khao khát của anh, chỉ mong có thể làm anh an tâm hơn, tránh để cảm xúc anh lại rơi vào bất ổn.
Đến khi làn sóng thứ hai qua đi, cuối cùng Chu Tích Tuyết cũng cảm nhận được cảm xúc của Cận Dập đã bình ổn trở lại. Nhưng chính cô… đã mệt đến mức không còn mở nổi mắt.
Cô không buồn nhìn tay anh, cũng không nghĩ đến việc hôn anh thêm lần nào nữa, chỉ lười nhác nói:
“Em ngủ một lát nhé, lát nữa mẹ anh đến thì gọi em dậy nha.”
Cận Dập miệng thì đáp “được”.
Thế nhưng, đến khi Chu Tích Tuyết mở mắt ra lần nữa, cả căn phòng—kể cả bên ngoài—đều chìm trong bóng tối.
Cô theo phản xạ gọi tên anh, nhưng còn chưa kịp thốt ra, anh đã cúi xuống hôn cô.
Không chỉ là hôn—còn có sự đụng chạm mãnh liệt hơn nữa…
Trên thực tế, Chu Tích Tuyết ngủ bao lâu, Cận Dập liền nhìn cô bấy lâu. Anh không cho phép bất cứ ai làm phiền giấc nghỉ của cô, thậm chí cả một tiếng động rất nhỏ cũng không được phát ra.
Lý do để tìm thì rất dễ, chỉ cần nói rằng cô đã mệt mỏi cả ngày nên không thể dậy nổi, mọi người sẽ không làm phiền nữa.
Tối qua, Chu Tích Tuyết đã chọn ở lại phòng với dì và nghỉ ngơi cùng họ.
Suốt cả đêm, anh không cảm nhận được hơi thở của cô, không nghe thấy giọng nói của cô, cũng không chạm vào được cơ thể cô.
Tất cả những khoảng trống đó, anh đều cần phải từng cái từng cái bù đắp lại.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng sang trọng tại thành phố này, Tạ Chỉ Điệp đang nhiệt tình tiếp đãi dì và em họ của Chu Tích Tuyết.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Tiếng bước chân từ xa vọng đến rồi dần gần, mỗi bước một đều hướng về phía phòng ngủ trên lầu hai.
“Cạch”, tiếng cửa mở.
Chu Tích Tuyết đi cả ngày trời, mệt rã rời, cô lên lầu vào phòng ngủ định đi tắm nhanh nước lạnh rồi lên giường nằm nghỉ một lát.
Nhưng mà, vừa mới bước vào cửa, cô đã bị người bên trong ôm chầm lấy.
“Ưm, Cận Dập?”
Chu Tích Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cận Dập ép vào tường hôn.
Anh hôn hệt như hôm qua vậy, cường thế mà mãnh liệt, cứ thể xông thẳng vào, làm cô không tài nào đỡ nổi. Nhưng cũng may, cô thích ứng rất nhanh. Cơ thể cô theo bản năng tìm điểm tựa, đôi chân thon dài quấn lấy eo anh để chống đỡ.
Tiếng hôn ướt át chậm rãi vang khắp căn phòng, hơi thở hai người càng lúc càng dồn dập.
Sáng nay, Chu Tích Tuyết cùng cô em họ và dì đi chơi từ rất sớm, lịch trình dày đặc như đội đặc nhiệm, vô cùng phong phú.
Cơ thể vốn đã mỏi mệt đến mức lười nhúc nhích, nhưng nụ hôn này như tiếp thêm cho cô nguồn năng lượng dồi dào, khiến cô theo bản năng đáp lại anh.
“Anh còn tưởng em đang ở bên ngoài, định gọi điện cho em.”
“Ừm.”
Nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Nụ hôn không thể xóa tan khoảng trống trong lòng anh, anh càng muốn nhiều hơn nữa.
Cận Dập ôm chặt Chu Tích Tuyết, một bên hôn cô say đắm, một bên dìu cô đến giường.
“Đừng, hôm nay em ra nhiều mồ hôi lắm.”
Chu Tích Tuyết dần tỉnh táo trở lại, vòng tay quanh cổ anh, tránh né những nụ hôn cuồng nhiệt, thở gấp nói: “Em đi tắm trước được không?”
“Không.”
Người đang chôn mặt trên người cô vô cùng cố chấp, làm thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.
Tiếng l**m hôn vang vọng khiến Chu Tích Tuyết đỏ mặt, cô không nhịn được, nắm lấy tóc anh, đổi ý nghĩ khác:
“Vậy anh giúp em tắm nhé?”
“Được.”
Cận Dập ôm cô thật lâu rồi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lam lạnh nhìn về phía Chu Tích Tuyết, đáy mắt dâng lên những gợn sóng mãnh liệt.
Chu Tích Tuyết nhạy cảm nhanh chóng nhận ra anh có điều “khác thường”, là từ khi dì cô đến ở.
Là không thích bọn họ đến sao?
Về điểm này, Chu Tích Tuyết cũng phần nào hiểu được. Cô vốn cũng không thích tiếp xúc thân thiết với người lạ, nếu có ai đó đột nhiên vào nhà mình sinh sống, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái. Nghĩ lại mới thấy, hôm qua cô hẳn là nên để dì ở khách sạn thì hơn, vẫn là cô suy xét chưa chu toàn.
Dòng nước ấm dịu dàng chảy trên người Chu Tích Tuyết, khiến cô cảm thấy thoải mái đến mức thốt ra một tiếng thở dài.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ buổi chiều, Chu Tích Tuyết không chớp mắt nhìn người trước mặt đang cẩn thận giúp cô tắm rửa. Hiện giờ, đối với Cận Dập, cô không còn ngượng ngùng hay e thẹn gì nữa, dù sao cái gì làm được trên người cô anh đều làm cả rồi.
Đối với Chu Tích Tuyết lúc này mà nói, sau một ngày mệt mỏi, lại có người giúp tắm rửa như thế này, quả thật là trải nghiệm đẳng cấp năm sao mà! Còn đâu chỗ để xấu hổ chứ.
“Cận Dập, em đăng vòng bạn bè bị mẹ anh thấy được, bà bảo khoảng một tiếng nữa sẽ đến đây.”
Cận Dập đáp nhẹ, không chút bận tâm.
Chu Tích Tuyết tiếp tục nói: “Như vậy cũng coi như hai gia đình gặp mặt rồi đó. Ở trong nước thì xem đây là chuyện khá trọng đại. Từ từ, anh có đang nghe không đấy?”
“Có.”
“Bật mí với anh nhé, dì nhỏ còn chuẩn bị cả bao lì xì, tính cho anh rồi đấy.”
Bọt nước dày đặc trượt nhẹ trên từng tấc da mềm mại của Chu Tích Tuyết. Cô dựa vào người Cận Dập, thoải mái đến mức muốn nhắm mắt ngủ luôn.
Chỉ một giây sau, một nụ hôn nóng bỏng dán lên da cô khiến cô run người, mở to mắt.
Cận Dập quỳ gối trước mặt cô, ánh mắt xanh thẳm như người hành hương đầy khát khao, thành kính nhìn cô chăm chú.
“Mau đứng lên đi.”
Tay cô đặt lên vai anh, không ngờ lại bị anh giữ chặt, đôi môi mềm mại l**m lấy đầu ngón tay cô.
Chưa dừng lại, anh nắm lấy mắt cá chân cô, dẫn dắt bàn chân nhỏ đặt lên vai mình.
Cận Dập rõ ràng chẳng buồn để ý đến lời cô nói, chỉ chăm chú hôn cô.
Màn tắm rửa này khiến Chu Tích Tuyết hoảng loạn, thứ chất lỏng không tên kia hòa cùng với dòng nước ấm áp từ vòi sen chảy xuống.
Chu Tích Tuyết vốn nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Không ngờ, Cận Dập lại bế cô đặt lên giường, rõ ràng muốn tiếp tục việc còn dang dở khi nãy.
Lần này, anh mở tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ còn chưa khui.
Trong hộp đựng thứ gì, cả hai đều biết quá rõ—lần trước họ đã cùng nhau chọn lựa kỹ lưỡng, cuối cùng chọn loại có hai chiếc một hộp.
“Anh định làm gì?” Chu Tích Tuyết lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào Cận Dập, rồi lùi về sau.
Ánh mắt Cận Dập dừng lại trên gương mặt cô, tay chậm rãi mở lớp vỏ hộp ra, không nhanh không chậm.
“Không được, ít nhất bây giờ thì không thể.”
Cận Dập vẫn không chút dao động.
Bất đắc dĩ, Chu Tích Tuyết đành phải đổi khách thành chủ. Cô đẩy Cận Dập nằm xuống, tách hai chân ngồi lên người anh, áp sát, hai tay ôm lấy gương mặt anh, trán chạm trán.
“Nói cho em biết, anh sao vậy?” – giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng dẫn dắt anh.
Cận Dập không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt ấy—giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trong mắt đầy vẻ tủi thân, xen lẫn bất an và hoảng loạn.
Chu Tích Tuyết đành phải thử từng giả thiết:
“Hôm nay anh ra ngoài, đã gặp chuyện gì không vui sao?”
Không có câu trả lời.
“Là vì dì em đến, khiến anh thấy phiền à?”
Ánh mắt Cận Dập khẽ dao động.
Chu Tích Tuyết dịu giọng giải thích:
“Họ là những người tốt nhất với em trên thế giới này.”
Trong lúc cô nói, hai tay anh đang ôm chặt eo cô càng siết chặt hơn, gương mặt cũng vùi sâu vào lồng ngực cô.
Anh thở thật mạnh, như muốn hít lấy toàn bộ hương thơm trên người cô. Dường như chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy khoảng trống cả ngày hôm nay trong lòng anh.
Chu Tích Tuyết mạnh dạn suy đoán—có lẽ còn nguyên nhân nào khác khiến cảm xúc anh bất thường đến thế.
Từ tư thế được anh ôm, Chu Tích Tuyết chủ động vươn tay ôm lại anh, hai người dính chặt vào nhau không chút khoảng cách.
Có phải… anh cảm thấy mình bị cô bỏ rơi không?
Tuy hôm nay nhìn qua như thể cô để anh lại phía sau, nhưng trong suốt chuyến đi, cô vẫn thường xuyên nhắn tin cho anh, chia sẻ những điều mình thấy được. Không phải cố ý báo cáo hay làm gì ràng buộc—chỉ đơn giản là theo bản năng, cô muốn kể với anh.
Chuyện không cho Cận Dập đi cùng chuyến du lịch lần này, là do Lâm Mân và dì cô bàn bạc rồi cùng đồng ý.
Nhưng dù không thể đi cùng, Cận Dập vẫn lo liệu mọi thứ chu toàn cho họ—chuẩn bị tài xế, sắp xếp hướng dẫn viên, toàn bộ chi phí đều do anh chi trả.
“Cận Dập, em biết… anh cũng là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.” Cô thì thầm, như đang dỗ dành một đứa trẻ đang tủi thân:
“Em yêu anh, thực sự yêu anh, anh biết không? Dì và em họ chỉ đến đây trong thời gian ngắn, nên em muốn làm tròn vai trò chủ nhà, tiếp đãi họ cho chu đáo.”
Người đang vùi trong lòng cô hít thở nặng nề.
“Chờ họ về rồi, toàn bộ thời gian của em sẽ dành cho anh.”
Anh khẽ mở miệng, giọng trầm khàn:
“Không đủ.”
Tốt lắm—cuối cùng, anh cũng đáp lại cô rồi.
Nói cách khác… cô đã đoán đúng.
Chu Tích Tuyết bật cười, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh:
“Nhưng mà, ngày nào cũng dính với em như vậy, anh không thấy chán sao?”
“Không.”
Chu Tích Tuyết khẽ thở dài:
“Vậy anh nói cho em nghe thử đi, ở bên em là cảm giác như thế nào?”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Thoả mãn.”
“Vậy… anh có muốn biết cảm giác của em không?”
Giây tiếp theo, Cận Dập ngẩng đầu khỏi lòng ngực Chu Tích Tuyết, ánh mắt như mang theo chút lo lắng hỏi:
“Là cảm giác gì?”
“Hạnh phúc.”
Chu Tích Tuyết vừa nói xong liền cúi đầu hôn mạnh lên trán anh một cái:
“Cảm giác rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Từ sau khi mẹ em mất, dường như loại cảm giác này đã biến mất khỏi thế giới của em. Nhưng khi ở bên anh, em thật sự… rất hạnh phúc.”
Hai tay Cận Dập siết chặt lấy eo cô, trong lòng dâng lên cảm xúc điền cuồng mãnh liệt, ngọn lửa càng thêm dữ dội, khiến tàn tro lại cháy
Đôi mắt lam sâu thẳm của Cận Dập nhìn cô đầy thành kính:
“Ngồi lên mặt anh.”
“Đừng mà…”
“Anh muốn hôn lên từng tấc da thịt của em.”
May mắn thay, mỗi căn phòng trong biệt thự này đều đủ rộng, mà hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Chu Tích Tuyết chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cố gắng hết sức đáp lại khao khát của anh, chỉ mong có thể làm anh an tâm hơn, tránh để cảm xúc anh lại rơi vào bất ổn.
Đến khi làn sóng thứ hai qua đi, cuối cùng Chu Tích Tuyết cũng cảm nhận được cảm xúc của Cận Dập đã bình ổn trở lại. Nhưng chính cô… đã mệt đến mức không còn mở nổi mắt.
Cô không buồn nhìn tay anh, cũng không nghĩ đến việc hôn anh thêm lần nào nữa, chỉ lười nhác nói:
“Em ngủ một lát nhé, lát nữa mẹ anh đến thì gọi em dậy nha.”
Cận Dập miệng thì đáp “được”.
Thế nhưng, đến khi Chu Tích Tuyết mở mắt ra lần nữa, cả căn phòng—kể cả bên ngoài—đều chìm trong bóng tối.
Cô theo phản xạ gọi tên anh, nhưng còn chưa kịp thốt ra, anh đã cúi xuống hôn cô.
Không chỉ là hôn—còn có sự đụng chạm mãnh liệt hơn nữa…
Trên thực tế, Chu Tích Tuyết ngủ bao lâu, Cận Dập liền nhìn cô bấy lâu. Anh không cho phép bất cứ ai làm phiền giấc nghỉ của cô, thậm chí cả một tiếng động rất nhỏ cũng không được phát ra.
Lý do để tìm thì rất dễ, chỉ cần nói rằng cô đã mệt mỏi cả ngày nên không thể dậy nổi, mọi người sẽ không làm phiền nữa.
Tối qua, Chu Tích Tuyết đã chọn ở lại phòng với dì và nghỉ ngơi cùng họ.
Suốt cả đêm, anh không cảm nhận được hơi thở của cô, không nghe thấy giọng nói của cô, cũng không chạm vào được cơ thể cô.
Tất cả những khoảng trống đó, anh đều cần phải từng cái từng cái bù đắp lại.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng sang trọng tại thành phố này, Tạ Chỉ Điệp đang nhiệt tình tiếp đãi dì và em họ của Chu Tích Tuyết.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 78: Stimulate (2)
10.0/10 từ 11 lượt.