Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 77: Stimulate (1)
116@-
[“Thoả mãn.”]
Bên trong cao ốc của Neuro Nexus.
“Rầm!”
Một tập tài liệu bị ném mạnh xuống đất, khiến phòng họp vốn im lặng như tờ càng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng kim rơi. Tất cả mọi người mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc laptop trước mặt, không dám ngước nhìn người đàn ông ở vị trí chủ tọa.
“Đây là phương án các người đưa ra à? Không thấy nực cười sao?” Lục Khuê Tây đè nén cơn giận, kéo lỏng chiếc cà vạt quá chật.
Bên dưới không một ai đáp lời.
“Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Chiếc cà vạt bị Lục Khuê Tây thô bạo cởi ra, dùng lực rút mạnh ra khỏi cổ, rồi tiện tay ném lên bàn.
Trước hôm nay, cà vạt của Lục Khuê Tây vẫn luôn có người thắt giúp. Cô sẽ như một con hồ ly tinh mà quấn lấy anh ta, dùng đôi tay mềm mại không xương từ từ thắt cà vạt cho anh, miệng thì không ngừng buông lời ngon tiếng ngọt.
Không phải cô ấy vẫn luôn nói yêu anh ta nhất sao? Tại sao lại đột nhiên rời đi? Biến mất không một tiếng động.
Đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, đối với Lục Khuê Tây mà nói, đây là lần đầu tiên.
Những người bên dưới cũng rất bực bội, vị tổng giám đốc vốn luôn hòa nhã lại đột nhiên nổi giận lớn như vậy.
Thế nhưng, công bằng mà nói, những phương án này quả thật không ra gì. Sau khi Neuro Nexus công bố thế hệ điện thoại thông minh mới nhất Flawless80, các chiến dịch marketing quảng cáo tràn ngập khắp nơi, nhưng doanh số thực tế lại không được như mong đợi.
Nhiều cư dân mạng lên tiếng chỉ trích, nói rằng Neuro Nexus đang sống bằng danh tiếng cũ. Điện thoại thông minh mới ra mắt này cũng chỉ khác với phiên bản cũ ở màu vỏ bên ngoài, đó mà cũng gọi là sản phẩm mới sao? Đội ngũ nghiên cứu và phát triển của Neuro Nexus ngày nào cũng ăn không ngồi rồi à?
Trước đây, Lục Khuê Tây luôn đối xử gần gũi với cấp dưới. Ngoại hình anh ta nổi bật, cách hành xử lại phô trương. Những người từng tiếp xúc với anh đều nói anh là một người phóng khoáng.
Dù vậy, Lục Khuê Tây vẫn luôn mang lại cảm giác giống như một con hổ cười, cứ như giây trước còn nói cười vui vẻ với người khác, giây sau đã có thể há cái miệng đầy máu về phía họ.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đã rút lui, chỉ còn lại một mình Lục Khuê Tây ngồi lại ở vị trí đó.
Từ mặt đất, những tòa nhà cao tầng đột ngột vươn lên, với những ô cửa sổ kính sát sàn. Ánh mắt anh vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng hình cứ thế đột ngột xâm chiếm tâm trí trống rỗng của anh.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa, Lục Khuê Tây không quay đầu lại.
Trợ lý Dan từ từ đẩy cửa bước vào, cung kính đứng bên cạnh Lục Khuê Tây và nói: “Quincy tiên sinh, là về cô Cố…”
“Nói đi.”
“Nửa tiếng trước, cô Cố đã hạ cánh an toàn tại Hongkong, Trung Quốc. Theo lệnh của ngài, chúng tôi đã cử người theo dõi cô ấy 24/24.”
Vẻ mặt Lục Khuê Tây cuối cùng cũng dịu lại, gật đầu: “Tốt lắm.”
Dan dò hỏi: “Có cần cho người đưa cô ấy trở về không ạ?”
Lục Khuê Tây giơ tay ra hiệu dừng lại: “Chim hoàng yến khó khăn lắm mới bay đi được, bắt về nhanh như vậy, cô ấy sẽ không vui.”
“Vâng.”
“Cứ để cô ấy chơi một thời gian ở Hongkong đi, dù sao cũng đã nhiều năm không trở về rồi.” Lục Khuê Tây chán nản mở màn hình điện thoại, trên đó là một bức ảnh chụp chung của anh và cô. “Cố Ninh Duyệt, em nghĩ em có thể bay đi đâu được?”
Tâm trạng của Lục Khuê Tây trông có vẻ nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh ta đứng dậy, thong thả đi về phía văn phòng của mình.
Cửa văn phòng vừa mở, Lục Khuê Tây khựng lại, nheo mắt nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế của anh.
Giờ này, cả tòa nhà không hề có bất kỳ điều gì bất thường, nhân viên trong khu vực làm việc vẫn đang làm việc một cách có trật tự. Vậy mà, vị khách lạ mặt này lại không gây chú ý cho bất kỳ ai.
Vậy, cậu ta đã vào bằng cách nào?
Cận Dập cứ thế ngang nhiên dựa người trên ghế của Lục Khuê Tây, hai tay khoanh lại, dáng vẻ lười biếng. Mí mắt anh cụp xuống, trông như đang ngủ. Chỉ bằng tiếng bước chân, anh đã nhạy bén nhận ra ai đã đến, nhưng có vẻ lười biếng, mãi một lúc sau mới từ từ mở mắt, để lộ ra đôi mắt màu xanh lam gần như giống hệt Lục Khuê Tây.
Chẳng qua, đôi mắt ấy sâu thẳm như băng giá, chỉ một cái nhìn đối diện cũng dễ dàng khiến người ta rùng mình.
“Khách quý hiếm hoi đấy.” Lục Khuê Tây hơi bất ngờ. “Anh vào bằng cách nào?”
Trên mặt anh ta lộ vẻ tò mò, không hề có ý tức giận.
Tòa cao ốc của Neuro Nexus áp dụng hệ thống hoàn toàn thông minh. Dù có bảo vệ ở sảnh tầng dưới, nhưng chỉ như vật trang trí. Nhân viên ra vào tòa nhà cần quẹt thẻ hoặc quét khuôn mặt, nhưng đây cũng là một trong những điểm yếu của hệ thống thông minh, có thể dễ dàng xâm nhập.
Sau khi vào được cao ốc, Cận Dập rất có hứng thú đi dạo một vòng bên trong. Anh có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất phi thường, trông hệt như một nhân viên bình thường của tòa nhà, không ai nghi ngờ thân phận của anh.
Vào văn phòng tổng giám đốc của Neuro Nexus càng dễ như trở bàn tay. Cánh cửa cứ thế rộng mở, ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Chẳng qua, những người làm việc trong tòa nhà này đều hiểu rõ thân phận khác biệt, nào dám tùy tiện vào văn phòng tổng giám đốc. Hơn nữa, bên ngoài văn phòng còn có thư ký túc trực.
Cận Dập đã khéo léo tránh được tầm mắt của thư ký khi cô đứng dậy, rồi nghênh ngang bước vào.
“Nói cách khác, anh cứ thế đi thẳng vào à?”
Cận Dập không có hứng thú thảo luận những vấn đề nhạt nhẽo này với Lục Khuê Tây, anh đi thẳng vào vấn đề: “Nói về chuyện hợp tác của anh đi.”
Lục Khuê Tây nheo mắt lại, nhớ lại lần trước, khi anh chủ động tìm Cận Dập để đề nghị hợp tác, đã bị người này dùng súng chĩa vào trán. Người này thật sự là một kẻ điên, không có bất kỳ đường lui nào để thương lượng, mọi chuyện đều hành xử theo tâm trạng của cậu ta.
Bất cứ ai có cảm xúc cũng đã sớm trở mặt với anh ta.
Nhưng hôm nay, người này lại tự mình tìm đến tận cửa.
Lục Khuê Tây nhướng mày: “Lời của dì Sidney nói quả nhiên không sai, vẫn là ‘gió bên gối’ có hiệu quả.”
Cận Dập nghe vậy mặt không chút biểu cảm, không hề bị lời nói của Lục Khuê Tây làm lay động dù chỉ một chút.
Lục Khuê Tây từ từ đi đến trước bàn làm việc, chống hai tay lên bàn và cúi người, cả người giống như một con báo đang rình mồi. Anh ta hơi nhướng mày nhìn Cận Dập đang ngồi trên ghế.
Ban đầu, Cận Dập chỉ ngồi một cách nhàn nhã, nhưng dưới ánh mắt dò xét của Lục Khuê Tây, anh nhấc hai chân lên, gác chéo lên bàn, thản nhiên để ánh mắt của Lục Khuê Tây nhìn thẳng vào đế giày của mình.
Một sự khiêu khích đầy ngạo mạn.
Lục Khuê Tây cười:
“Đây là thái độ hợp tác của anh sao? Nói thẳng nhé, cái vẻ kiêu ngạo đó của anh khiến người ta nhìn mà phát bực đấy.”
“Thái độ của tôi không quan trọng. Nhưng anh nhận được lợi từ Tạ Chỉ Điệp.” — Cận Dập nói thẳng, một câu trúng đích.
“Vậy à? Bà ấy có gì để tôi phải nhận?”
“Chuyện đó là đàm phán chung giữa hai người, tôi chẳng bận tâm.”
Lục Khuê Tây gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn thản nhiên:
“Vậy lần này anh đặc biệt tới tìm tôi, là muốn bàn cụ thể chuyện hợp tác này thế nào?”
“Loại bỏ vợ chồng Keppel, vị trí tổng giám đốc để tôi ngồi.”
Lục Khuê Tây vẫn không tức giận, chỉ cười:
“Anh đúng là biết mơ thật đấy.”
Cận Dập không phí lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Lục Khuê Tây.
Tuy hai người có gương mặt và đôi mắt khá giống nhau, nhưng Cận Dập từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường hoang dã, không hề tuân theo những quy tắc nơi thành thị.
Lục Khuê Tây hỏi:
“Được rồi, vậy lợi thế của anh là gì?”
“Người anh không tìm được, tôi có thể giúp anh tìm ra.”
Ánh mắt Lục Khuê Tây lập tức thay đổi, nheo mắt lại:
“Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Vừa dứt lời, trợ lý Dan gõ cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ có chuyện quan trọng cần báo với Lục Khuê Tây, nhưng khi thấy bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người, anh ta lập tức im lặng.
Lục Khuê Tây mất kiên nhẫn, thậm chí không buồn quay đầu lại, chỉ nói với người phía sau:
“Nói thẳng.”
Dan ngập ngừng một giây, rồi mở miệng:
“Cố tiểu thư… không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?”
“Người theo dõi Cố tiểu thư vừa mất dấu vị trí của cô ấy…”
“Bao lâu rồi?”
“Đã hơn mười phút rồi.”
Lục Khuê Tây như thể đang tuyệt vọng bấu víu vào mọi khả năng có thể, quay đầu nhìn Cận Dập:
“Anh có cách sao?”
Ánh mắt giao nhau, Cận Dập nửa như có hứng thú mà nhìn Lục Khuê Tây, khóe môi cong lên, cười như không cười.
Người trước mặt – cậu cháu được Priestley Valoi yêu chiều nhất trong gia tộc, Quincy – từ nhỏ muốn gì được nấy, gần như có thể hô mưa gọi gió. Nhưng hôm nay lại lần đầu lộ ra vẻ bối rối như vậy.
Đây là thứ ma lực mà tình yêu mang lại sao?
Với tư cách người ngoài cuộc, Cận Dập như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Lục Khuê Tây và cô gái tên Cố Ninh Duyệt kia đã bên nhau ba năm, chuyện này cả nhà họ Valoi đều biết. Ai cũng cho rằng Lục Khuê Tây chỉ là chơi bời qua đường, nuôi Cố Ninh Duyệt bên cạnh như chim hoàng yến, cô muốn gì, anh ta cho thứ đó.
Dù Lục Khuê Tây che chở Cố Ninh Duyệt đến mức nào đi nữa, thì cô vẫn quyết định một mình quay về Trung Quốc.
Điều thú vị là, hôm đó ở sân bay, khi chính mắt Cận Dập nhìn thấy Cố Ninh Duyệt rời đi, anh cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Cô gái đó đối với anh chỉ là người xa lạ không liên quan. Thế nhưng Lục Khuê Tây lại như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, mất hết lý trí.
Cận Dập không khỏi bắt đầu tưởng tượng—nếu một ngày nào đó Chu Tích Tuyết đột nhiên rời đi, thì anh sẽ phải làm sao?
Không thể nào.
Anh tuyệt đối không thể mất đi cô.
*
Cận Dập trở về nhà, đón chào anh chỉ là căn biệt thự trống vắng.
Sự tĩnh lặng nơi đây như thủy triều dâng lên, từng đợt càng lúc càng dữ dội, khiến người ta ngạt thở.
Anh ngồi xuống chỗ Chu Tích Tuyết từng ngồi, ôm lấy chiếc gối mà cô thường tựa vào. Áp gối lên mặt, anh khẽ hít một hơi, cố tìm chút tàn dư hơi thở của cô còn sót lại.
Trên gối, anh tìm thấy một sợi tóc mà cô đánh rơi.
Mảnh tóc mỏng, dài, quấn quanh đầu ngón tay anh—vòng này nối vòng khác—đến mức các đầu ngón tay bắt đầu sung huyết, máu dồn tụ lại.
Chu Tích Tuyết cùng cô em họ và dì ra ngoài chơi, ngay cả con chó nhỏ Tiểu Sid cũng bị các cô mang theo.
Chỉ là mấy tiếng không thấy mặt thôi, vậy mà nỗi dày vò như tra tấn khiến Cận Dập cảm thấy khó thở.
Trước kia, khi còn một mình, anh chưa bao giờ thấy cô đơn hay lạnh lẽo. Dù có đến đâu, anh cũng chỉ là một chiếc bóng đơn độc—không bạn bè, không người thân, chẳng ai bầu bạn.
Nhưng từ khi Chu Tích Tuyết xuất hiện, mọi thứ bắt đầu âm thầm thay đổi.
Cô giống như một hạt bồ công anh, vô tình bay vào tim anh, thấm vào máu anh. Cô bắt đầu bén rễ, đâm chồi trong cơ thể anh, trở thành một phần trong xương thịt của anh.
Cô sẽ nở ra những đóa hoa rực rỡ, kết thành những hạt giống chín mọng, rồi theo gió mà phiêu tán khắp nơi.
Không.
Cô không được rời đi.
Cô chỉ có thể thuộc về anh.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, hơi thở của Cận Dập đã mang theo lạnh giá, cả người bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
Anh không thể chấp nhận chuyện cô rời bỏ mình.
Thời gian trôi từng phút từng giây, nhưng mỗi giây trôi qua lại như bị trói buộc bởi một sợi dây nặng trĩu, chậm rãi mà nặng nề đến ngạt thở.
Anh không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết nữa, liền đứng dậy, chuẩn bị đi tìm cô.
Nhưng đúng lúc ấy, anh nghe thấy giọng cô vang lên từ dưới lầu:
“Tiểu Sid, hôm nay ngoan quá đi! Chờ chút nữa sẽ có thịt ngon cho ăn nha~”
“Dì nhỏ, mọi người lên lầu nghỉ một lát đi nhé ạ.”
“Lâm Mân, nhớ gửi ảnh chụp cho chị đó nha!”
“Mẹ của Cận Dập lát nữa sẽ ghé qua, con lên trước chuẩn bị một chút.”
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ nỗi bất an và bực bội đè nén trong lòng anh liền được xoa dịu bởi giọng nói ấy.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[“Thoả mãn.”]
Bên trong cao ốc của Neuro Nexus.
“Rầm!”
Một tập tài liệu bị ném mạnh xuống đất, khiến phòng họp vốn im lặng như tờ càng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng kim rơi. Tất cả mọi người mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc laptop trước mặt, không dám ngước nhìn người đàn ông ở vị trí chủ tọa.
“Đây là phương án các người đưa ra à? Không thấy nực cười sao?” Lục Khuê Tây đè nén cơn giận, kéo lỏng chiếc cà vạt quá chật.
Bên dưới không một ai đáp lời.
“Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Chiếc cà vạt bị Lục Khuê Tây thô bạo cởi ra, dùng lực rút mạnh ra khỏi cổ, rồi tiện tay ném lên bàn.
Trước hôm nay, cà vạt của Lục Khuê Tây vẫn luôn có người thắt giúp. Cô sẽ như một con hồ ly tinh mà quấn lấy anh ta, dùng đôi tay mềm mại không xương từ từ thắt cà vạt cho anh, miệng thì không ngừng buông lời ngon tiếng ngọt.
Không phải cô ấy vẫn luôn nói yêu anh ta nhất sao? Tại sao lại đột nhiên rời đi? Biến mất không một tiếng động.
Đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, đối với Lục Khuê Tây mà nói, đây là lần đầu tiên.
Những người bên dưới cũng rất bực bội, vị tổng giám đốc vốn luôn hòa nhã lại đột nhiên nổi giận lớn như vậy.
Thế nhưng, công bằng mà nói, những phương án này quả thật không ra gì. Sau khi Neuro Nexus công bố thế hệ điện thoại thông minh mới nhất Flawless80, các chiến dịch marketing quảng cáo tràn ngập khắp nơi, nhưng doanh số thực tế lại không được như mong đợi.
Nhiều cư dân mạng lên tiếng chỉ trích, nói rằng Neuro Nexus đang sống bằng danh tiếng cũ. Điện thoại thông minh mới ra mắt này cũng chỉ khác với phiên bản cũ ở màu vỏ bên ngoài, đó mà cũng gọi là sản phẩm mới sao? Đội ngũ nghiên cứu và phát triển của Neuro Nexus ngày nào cũng ăn không ngồi rồi à?
Trước đây, Lục Khuê Tây luôn đối xử gần gũi với cấp dưới. Ngoại hình anh ta nổi bật, cách hành xử lại phô trương. Những người từng tiếp xúc với anh đều nói anh là một người phóng khoáng.
Dù vậy, Lục Khuê Tây vẫn luôn mang lại cảm giác giống như một con hổ cười, cứ như giây trước còn nói cười vui vẻ với người khác, giây sau đã có thể há cái miệng đầy máu về phía họ.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đã rút lui, chỉ còn lại một mình Lục Khuê Tây ngồi lại ở vị trí đó.
Từ mặt đất, những tòa nhà cao tầng đột ngột vươn lên, với những ô cửa sổ kính sát sàn. Ánh mắt anh vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng hình cứ thế đột ngột xâm chiếm tâm trí trống rỗng của anh.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa, Lục Khuê Tây không quay đầu lại.
Trợ lý Dan từ từ đẩy cửa bước vào, cung kính đứng bên cạnh Lục Khuê Tây và nói: “Quincy tiên sinh, là về cô Cố…”
“Nói đi.”
“Nửa tiếng trước, cô Cố đã hạ cánh an toàn tại Hongkong, Trung Quốc. Theo lệnh của ngài, chúng tôi đã cử người theo dõi cô ấy 24/24.”
Vẻ mặt Lục Khuê Tây cuối cùng cũng dịu lại, gật đầu: “Tốt lắm.”
Dan dò hỏi: “Có cần cho người đưa cô ấy trở về không ạ?”
Lục Khuê Tây giơ tay ra hiệu dừng lại: “Chim hoàng yến khó khăn lắm mới bay đi được, bắt về nhanh như vậy, cô ấy sẽ không vui.”
“Vâng.”
“Cứ để cô ấy chơi một thời gian ở Hongkong đi, dù sao cũng đã nhiều năm không trở về rồi.” Lục Khuê Tây chán nản mở màn hình điện thoại, trên đó là một bức ảnh chụp chung của anh và cô. “Cố Ninh Duyệt, em nghĩ em có thể bay đi đâu được?”
Tâm trạng của Lục Khuê Tây trông có vẻ nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh ta đứng dậy, thong thả đi về phía văn phòng của mình.
Cửa văn phòng vừa mở, Lục Khuê Tây khựng lại, nheo mắt nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế của anh.
Giờ này, cả tòa nhà không hề có bất kỳ điều gì bất thường, nhân viên trong khu vực làm việc vẫn đang làm việc một cách có trật tự. Vậy mà, vị khách lạ mặt này lại không gây chú ý cho bất kỳ ai.
Vậy, cậu ta đã vào bằng cách nào?
Cận Dập cứ thế ngang nhiên dựa người trên ghế của Lục Khuê Tây, hai tay khoanh lại, dáng vẻ lười biếng. Mí mắt anh cụp xuống, trông như đang ngủ. Chỉ bằng tiếng bước chân, anh đã nhạy bén nhận ra ai đã đến, nhưng có vẻ lười biếng, mãi một lúc sau mới từ từ mở mắt, để lộ ra đôi mắt màu xanh lam gần như giống hệt Lục Khuê Tây.
Chẳng qua, đôi mắt ấy sâu thẳm như băng giá, chỉ một cái nhìn đối diện cũng dễ dàng khiến người ta rùng mình.
“Khách quý hiếm hoi đấy.” Lục Khuê Tây hơi bất ngờ. “Anh vào bằng cách nào?”
Trên mặt anh ta lộ vẻ tò mò, không hề có ý tức giận.
Tòa cao ốc của Neuro Nexus áp dụng hệ thống hoàn toàn thông minh. Dù có bảo vệ ở sảnh tầng dưới, nhưng chỉ như vật trang trí. Nhân viên ra vào tòa nhà cần quẹt thẻ hoặc quét khuôn mặt, nhưng đây cũng là một trong những điểm yếu của hệ thống thông minh, có thể dễ dàng xâm nhập.
Sau khi vào được cao ốc, Cận Dập rất có hứng thú đi dạo một vòng bên trong. Anh có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất phi thường, trông hệt như một nhân viên bình thường của tòa nhà, không ai nghi ngờ thân phận của anh.
Vào văn phòng tổng giám đốc của Neuro Nexus càng dễ như trở bàn tay. Cánh cửa cứ thế rộng mở, ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Chẳng qua, những người làm việc trong tòa nhà này đều hiểu rõ thân phận khác biệt, nào dám tùy tiện vào văn phòng tổng giám đốc. Hơn nữa, bên ngoài văn phòng còn có thư ký túc trực.
Cận Dập đã khéo léo tránh được tầm mắt của thư ký khi cô đứng dậy, rồi nghênh ngang bước vào.
“Nói cách khác, anh cứ thế đi thẳng vào à?”
Cận Dập không có hứng thú thảo luận những vấn đề nhạt nhẽo này với Lục Khuê Tây, anh đi thẳng vào vấn đề: “Nói về chuyện hợp tác của anh đi.”
Lục Khuê Tây nheo mắt lại, nhớ lại lần trước, khi anh chủ động tìm Cận Dập để đề nghị hợp tác, đã bị người này dùng súng chĩa vào trán. Người này thật sự là một kẻ điên, không có bất kỳ đường lui nào để thương lượng, mọi chuyện đều hành xử theo tâm trạng của cậu ta.
Bất cứ ai có cảm xúc cũng đã sớm trở mặt với anh ta.
Nhưng hôm nay, người này lại tự mình tìm đến tận cửa.
Lục Khuê Tây nhướng mày: “Lời của dì Sidney nói quả nhiên không sai, vẫn là ‘gió bên gối’ có hiệu quả.”
Cận Dập nghe vậy mặt không chút biểu cảm, không hề bị lời nói của Lục Khuê Tây làm lay động dù chỉ một chút.
Lục Khuê Tây từ từ đi đến trước bàn làm việc, chống hai tay lên bàn và cúi người, cả người giống như một con báo đang rình mồi. Anh ta hơi nhướng mày nhìn Cận Dập đang ngồi trên ghế.
Ban đầu, Cận Dập chỉ ngồi một cách nhàn nhã, nhưng dưới ánh mắt dò xét của Lục Khuê Tây, anh nhấc hai chân lên, gác chéo lên bàn, thản nhiên để ánh mắt của Lục Khuê Tây nhìn thẳng vào đế giày của mình.
Một sự khiêu khích đầy ngạo mạn.
Lục Khuê Tây cười:
“Đây là thái độ hợp tác của anh sao? Nói thẳng nhé, cái vẻ kiêu ngạo đó của anh khiến người ta nhìn mà phát bực đấy.”
“Thái độ của tôi không quan trọng. Nhưng anh nhận được lợi từ Tạ Chỉ Điệp.” — Cận Dập nói thẳng, một câu trúng đích.
“Vậy à? Bà ấy có gì để tôi phải nhận?”
“Chuyện đó là đàm phán chung giữa hai người, tôi chẳng bận tâm.”
Lục Khuê Tây gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn thản nhiên:
“Vậy lần này anh đặc biệt tới tìm tôi, là muốn bàn cụ thể chuyện hợp tác này thế nào?”
“Loại bỏ vợ chồng Keppel, vị trí tổng giám đốc để tôi ngồi.”
Lục Khuê Tây vẫn không tức giận, chỉ cười:
“Anh đúng là biết mơ thật đấy.”
Cận Dập không phí lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Lục Khuê Tây.
Tuy hai người có gương mặt và đôi mắt khá giống nhau, nhưng Cận Dập từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường hoang dã, không hề tuân theo những quy tắc nơi thành thị.
Lục Khuê Tây hỏi:
“Được rồi, vậy lợi thế của anh là gì?”
“Người anh không tìm được, tôi có thể giúp anh tìm ra.”
Ánh mắt Lục Khuê Tây lập tức thay đổi, nheo mắt lại:
“Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Vừa dứt lời, trợ lý Dan gõ cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ có chuyện quan trọng cần báo với Lục Khuê Tây, nhưng khi thấy bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người, anh ta lập tức im lặng.
Lục Khuê Tây mất kiên nhẫn, thậm chí không buồn quay đầu lại, chỉ nói với người phía sau:
“Nói thẳng.”
Dan ngập ngừng một giây, rồi mở miệng:
“Cố tiểu thư… không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?”
“Người theo dõi Cố tiểu thư vừa mất dấu vị trí của cô ấy…”
“Bao lâu rồi?”
“Đã hơn mười phút rồi.”
Lục Khuê Tây như thể đang tuyệt vọng bấu víu vào mọi khả năng có thể, quay đầu nhìn Cận Dập:
“Anh có cách sao?”
Ánh mắt giao nhau, Cận Dập nửa như có hứng thú mà nhìn Lục Khuê Tây, khóe môi cong lên, cười như không cười.
Người trước mặt – cậu cháu được Priestley Valoi yêu chiều nhất trong gia tộc, Quincy – từ nhỏ muốn gì được nấy, gần như có thể hô mưa gọi gió. Nhưng hôm nay lại lần đầu lộ ra vẻ bối rối như vậy.
Đây là thứ ma lực mà tình yêu mang lại sao?
Với tư cách người ngoài cuộc, Cận Dập như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Lục Khuê Tây và cô gái tên Cố Ninh Duyệt kia đã bên nhau ba năm, chuyện này cả nhà họ Valoi đều biết. Ai cũng cho rằng Lục Khuê Tây chỉ là chơi bời qua đường, nuôi Cố Ninh Duyệt bên cạnh như chim hoàng yến, cô muốn gì, anh ta cho thứ đó.
Dù Lục Khuê Tây che chở Cố Ninh Duyệt đến mức nào đi nữa, thì cô vẫn quyết định một mình quay về Trung Quốc.
Điều thú vị là, hôm đó ở sân bay, khi chính mắt Cận Dập nhìn thấy Cố Ninh Duyệt rời đi, anh cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Cô gái đó đối với anh chỉ là người xa lạ không liên quan. Thế nhưng Lục Khuê Tây lại như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, mất hết lý trí.
Cận Dập không khỏi bắt đầu tưởng tượng—nếu một ngày nào đó Chu Tích Tuyết đột nhiên rời đi, thì anh sẽ phải làm sao?
Không thể nào.
Anh tuyệt đối không thể mất đi cô.
*
Cận Dập trở về nhà, đón chào anh chỉ là căn biệt thự trống vắng.
Sự tĩnh lặng nơi đây như thủy triều dâng lên, từng đợt càng lúc càng dữ dội, khiến người ta ngạt thở.
Anh ngồi xuống chỗ Chu Tích Tuyết từng ngồi, ôm lấy chiếc gối mà cô thường tựa vào. Áp gối lên mặt, anh khẽ hít một hơi, cố tìm chút tàn dư hơi thở của cô còn sót lại.
Trên gối, anh tìm thấy một sợi tóc mà cô đánh rơi.
Mảnh tóc mỏng, dài, quấn quanh đầu ngón tay anh—vòng này nối vòng khác—đến mức các đầu ngón tay bắt đầu sung huyết, máu dồn tụ lại.
Chu Tích Tuyết cùng cô em họ và dì ra ngoài chơi, ngay cả con chó nhỏ Tiểu Sid cũng bị các cô mang theo.
Chỉ là mấy tiếng không thấy mặt thôi, vậy mà nỗi dày vò như tra tấn khiến Cận Dập cảm thấy khó thở.
Trước kia, khi còn một mình, anh chưa bao giờ thấy cô đơn hay lạnh lẽo. Dù có đến đâu, anh cũng chỉ là một chiếc bóng đơn độc—không bạn bè, không người thân, chẳng ai bầu bạn.
Nhưng từ khi Chu Tích Tuyết xuất hiện, mọi thứ bắt đầu âm thầm thay đổi.
Cô giống như một hạt bồ công anh, vô tình bay vào tim anh, thấm vào máu anh. Cô bắt đầu bén rễ, đâm chồi trong cơ thể anh, trở thành một phần trong xương thịt của anh.
Cô sẽ nở ra những đóa hoa rực rỡ, kết thành những hạt giống chín mọng, rồi theo gió mà phiêu tán khắp nơi.
Không.
Cô không được rời đi.
Cô chỉ có thể thuộc về anh.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, hơi thở của Cận Dập đã mang theo lạnh giá, cả người bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
Anh không thể chấp nhận chuyện cô rời bỏ mình.
Thời gian trôi từng phút từng giây, nhưng mỗi giây trôi qua lại như bị trói buộc bởi một sợi dây nặng trĩu, chậm rãi mà nặng nề đến ngạt thở.
Anh không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết nữa, liền đứng dậy, chuẩn bị đi tìm cô.
Nhưng đúng lúc ấy, anh nghe thấy giọng cô vang lên từ dưới lầu:
“Tiểu Sid, hôm nay ngoan quá đi! Chờ chút nữa sẽ có thịt ngon cho ăn nha~”
“Dì nhỏ, mọi người lên lầu nghỉ một lát đi nhé ạ.”
“Lâm Mân, nhớ gửi ảnh chụp cho chị đó nha!”
“Mẹ của Cận Dập lát nữa sẽ ghé qua, con lên trước chuẩn bị một chút.”
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ nỗi bất an và bực bội đè nén trong lòng anh liền được xoa dịu bởi giọng nói ấy.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 77: Stimulate (1)
10.0/10 từ 11 lượt.