Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 73: Saffron (1)

85@-

[“Không vui à?”]


Trước khi khởi hành đến nước Z, Trần Duyệt Nghi đã đến nhà họ Chu một chuyến. Mặc dù không ai chào đón, bà cũng không quan tâm.


“Rầm rầm rầm”


“Rầm rầm rầm”


Trần Duyệt Nghi đập mạnh vào cánh cửa sắt của căn biệt thự nhà họ Chu, bà muốn làm cho mọi người đều biết chuyện này. Căn biệt thự xa hoa này nằm ở một nơi tấc đất tấc vàng, hàng xóm tuy ở xa nhưng đều là những người không phú thì quý. Người nhà họ Chu cả đời coi trọng thể diện, sợ bị người khác chê cười. Trần Duyệt Nghi chính là muốn làm họ mất mặt.


Bảo vệ nhận ra Trần Duyệt Nghi, tiến lên ngăn cản một chút nhưng cũng không tiện làm cho quá khó xem.


Trần Duyệt Nghi đứng trước cổng, hai tay chống nạnh, liên tục lớn tiếng:


“Chu Văn Hạo, cái đồ súc sinh có cha mà không có mẹ dạy nhà mày! Sao mày có thể bán con gái ruột của mình ra nước ngoài như vậy hả!”


“Lương tâm của mày bị chó tha rồi sao! Mày có bản lĩnh thì ra đây! Ra đây đi! Tao biết thằng súc sinh mày đang ở trong nhà!”


“Năm đó nhà họ Chu các người tính là cái thá gì! Nếu không phải chị gái tao ngày ngày chạy đi tiếp thị, ngày nào cũng bị người ta chuốc cho say mèm để có được hợp đồng! Cái nhà họ Chu của các người giờ đã chết ở xó nào rồi!”


“Một đứa con gái tốt như vậy mà qua tay các người lại thành ra cái bộ dạng gì thế này! Giờ nó ở nước ngoài sống chết ra sao chẳng ai hay!”


“Hôm nay cái nhà họ Chu các người dù thế nào cũng phải cho tao một lời giải thích! Không thì tao sẽ đến trước cổng tập đoàn Chu thị căng biểu ngữ!”


“Tao muốn cho thiên hạ thấy cái bộ mặt ghê tởm của nhà các người!”


Trần Duyệt Nghi cao 1m7, mái tóc đen dài, óng ả. Bà đã quen tiếp xúc với đủ loại người ở chợ buôn bán, nên có thừa sức mạnh và chiêu trò. Rõ ràng, hôm nay Trần Duyệt Nghi đến đây là để xé rách mặt với nhà họ Chu!


Khi Chu Tích Tuyết còn học ở Đại học Cảng Thành, Trần Duyệt Nghi vẫn thường xuyên gặp cô. Lúc đó, dù có bực tức với nhà họ Chu, bà vẫn không muốn làm mọi chuyện quá khó xem. 


Nhưng giờ đây, người nhà họ Chu đã làm đến nước này, bà còn phải giữ thể diện cho họ làm gì nữa?



Khoảng thời gian trước, việc đột nhiên không thể liên lạc với Chu Tích Tuyết đã đủ để Trần Duyệt Nghi lo sốt vó. 


Lúc đó, bà đã gọi điện báo cảnh sát, nhà họ Chu nói cô đã an toàn ra nước ngoài, nhưng lòng bà vẫn như lửa đốt. Chỉ khi Chu Tích Tuyết gửi video báo bình an, nhìn thấy khuôn mặt cô hồng hào, bà mới yên tâm.


Thế nhưng, một câu lỡ lời của Lâm Mân đã khiến Trần Duyệt Nghi dựng tóc gáy.


Lúc ăn tối, Trần Duyệt Nghi làm món sườn xào chua ngọt, đây chính là món Chu Tích Tuyết thích ăn nhất. Không kìm được, Trần Duyệt Nghi lẩm bẩm rằng Chu Tích Tuyết ở nước ngoài có thể sẽ không quen với đồ ăn. 


Nào ngờ, Lâm Mân lại nói: “Chị ấy ở nước ngoài ăn cũng ngon lắm, còn có cả anh chồng thơm ngon nữa cơ!”


Trần Duyệt Nghi nhíu mày, đặt đũa xuống: “Cái gì mà chồng thơm ngon? Lâm Mân, con nói rõ cho mẹ xem!”


Lâm Mân trước mặt mẹ như chuột gặp mèo, nào dám giấu giếm, lập tức kể hết. 


Từ đó mới có chuyện Trần Duyệt Nghi gọi điện thoại cho Chu Tích Tuyết và quyết định sang nước Z.


Hiện tại, Trần Duyệt Nghi một mình đứng ngoài biệt thự cao cấp của nhà họ Chu, càng nghĩ càng tức giận.


Thấy Trần Duyệt Nghi làm loạn như vậy, bảo vệ không dám mở cửa ngay, vội vã chạy vào thông báo. Vừa lúc gặp Chu Hàn Phi đang lái xe ra, chặn lại.


Chu Hàn Phi cười khinh thường: “Đừng bận tâm đến loại đàn bà chanh chua đó, báo cảnh sát, bảo họ tống bà ta đi.”


Bảo vệ gật đầu nói được.


Chu Hàn Phi dừng xe, có chút bực bội, hạ kính xe xuống và châm một điếu xì gà. Hắn hít một hơi thật sâu, nhíu mày trong làn khói lượn lờ.


Chuyện Chu Hàn Phi đẩy Chu Tích Tuyết ra nước ngoài, hiện tại chỉ có mẹ hắn, Chu Giai Tuệ, biết. 


Điều khiến Chu Hàn Phi không ngờ tới là mẹ hắn, người xưa nay không bận tâm đến hành vi của hắn, lần này lại tát hắn một cái thật mạnh: “Việc này mà để ba con biết, mẹ phải giải thích thế nào đây?”


“Cứ nói là nó muốn ra nước ngoài thôi, dù sao nó cũng đã sớm muốn bỏ đi rồi.”


Chu Hàn Phi nghĩ, dù sao Chu Tích Tuyết trước đây cũng có tiền sử bỏ nhà đi, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp tống cô đi cho khuất mắt.



Chu Giai Tuệ thở dài một hơi thật dài: “Một người sống sờ sờ, con muốn đẩy đi là đẩy được sao?”


“Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con đã điều tra rõ rồi, người đàn ông nước ngoài kia có bệnh tâm thần. Chu Tích Tuyết ở bên cạnh hắn sớm muộn gì cũng không sống nổi, đến lúc đó có nói cũng nói không được đâu.”


Chu Giai Tuệ: “Hai hôm trước ba con còn đột nhiên nhắc đến Chu Tích Tuyết, nói ngày giỗ của mẹ nó sắp đến, bảo mẹ chuẩn bị đồ cúng. Con phải biết, dù sao nó cũng là con gái ruột của ba con.”


“Vậy con thì sao? Con tính là gì? Con tuy mang họ Chu của ba, nhưng ai cũng biết con không phải con ruột của ông ấy. Mẹ có biết không? Ba đối xử với em Chu Hàn Dục và con hoàn toàn khác nhau… Mỗi lần nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, con luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc.”


Chu Giai Tuệ lạnh mặt: “Chu Hàn Phi, con phải nghĩ cho kỹ. Đời người luôn có được có mất, con và mẹ bước chân vào nhà họ Chu đã là phúc phận từ kiếp trước. Nếu con cứ khăng khăng bận tâm đến những thứ phù phiếm này, vậy thì con có thể cởi bỏ những món đồ xa xỉ trên người, vứt chìa khóa xe thể thao, lập tức biến đi càng xa càng tốt!”


Những lời này như một gáo nước lạnh tạt vào Chu Hàn Phi. 


Anh nghiến răng, “bốp” một tiếng, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.


Khi Chu Hàn Phi lái xe ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Chu, Trần Duyệt Nghi, người vẫn đang cố gõ cửa, đã bị cảnh sát đưa lên xe.


Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc. Trần Duyệt Nghi lập tức hét lớn qua cửa sổ xe: “Chu Hàn Phi! Đồ mất dạy! Mày còn mặt mũi ra đây à! Nói rõ ràng cho bà đây!”


Chu Hàn Phi không biểu lộ cảm xúc gì, đạp ga rời đi, lười phản ứng với loại phụ nữ chanh chua chợ búa này.


Hắn đang suy nghĩ, có lẽ trong thời gian tới mình cũng nên sang nước Z gặp Simmons để bàn bạc về chuyện hợp tác.


Cùng lúc đó, tại nước Z đã là nửa đêm. Mưa bắt đầu rơi từ tối, càng lúc càng nặng hạt.


Trên lông mi Chu Tích Tuyết còn vương những giọt nước long lanh, tới từ sự phấn khích quá độ và những cảm xúc mãnh liệt chưa từng trải qua. Cô vốn định đi ngủ sớm, nhưng lại bị Cận Dập “hành hạ” đến mức không còn tính tình. Cả người dính nhớp, ướt át, lại phải đi tắm lần nữa.


Không biết từ lúc nào, sàn nhà cũng ướt đẫm, như thể vừa trải qua một trận cọ rửa mạnh mẽ.


Chu Tích Tuyết vẫn không thể hiểu được tại sao Cận Dập lại chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.


Mỗi khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng cả thể xác lẫn tinh thần, nghĩ rằng anh sẽ tiến vào, thì anh lại chỉ kiên nhẫn dùng một vài cách khác. 


Chu Tích Tuyết cũng không tiện chủ động quá mức. Dù sao, chỉ với miệng và tay của anh, cô đã gần như không thể chịu nổi nữa rồi.



Lần đầu tiên được Cận Dập tắm rửa cho, Chu Tích Tuyết cảm thấy rất không quen. Nhưng dù không quen, cô cũng lười nhúc nhích. Khi ở trên giường, ít nhất còn có chăn để che đi ánh mắt nóng bỏng của anh. Nhưng khi đối mặt trực tiếp trong phòng tắm dưới vòi sen, cô không còn đường trốn tránh.


Dù sao cũng phải quen thôi. Chu Tích Tuyết dứt khoát đối diện với ánh mắt của Cận Dập, lầm bầm: “Tối nay anh có uống thuốc gì không đấy?”


Anh lại thành thật trả lời: “Không.”


“Miệng anh không mỏi sao?”


“Không mỏi.” Anh nói rồi còn mím môi, như đang thưởng thức dư vị còn sót lại.


Chu Tích Tuyết tức giận nhéo vào cánh tay anh một cái: “Anh thì không mỏi, nhưng anh cũng phải nghĩ xem em có mỏi không chứ!”


Cận Dập thành khẩn tiếp thu lời phê bình của cô, nói rằng sau này sẽ chú ý hơn.


Thật ra, anh đã v**t v* và hôn lên từng tấc da thịt trên người cô. 


Anh từng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm một nơi trên cơ thể cô rất lâu, im lặng và tập trung như thể thời gian đang ngừng lại.


Ánh lên trong đôi mắt xanh biếc của anh chỉ có phong cảnh trân quý mà chỉ mình anh thấy được. Anh không muốn chạm vào, sợ sẽ vô tình làm tổn thương cô.


Những lần đầu tiên đến gần và hôn cô, anh đều rất cẩn thận. 


Cô yếu ớt như một đóa hoa sắp tàn, mỗi cánh hoa đều không thể chịu nổi bất kỳ trận gió mưa nào, khiến nụ hôn của anh cũng trở nên quá đỗi run rẩy và cẩn trọng.


Sau đó, qua những lần anh không ngừng khám phá và v**t v*, nơi đó trở nên tươi đẹp và rạng rỡ hơn. 


Dưới sự che chở tỉ mỉ của anh, đóa hoa ấy sẽ nở rộ với vẻ đẹp lộng lẫy hơn.


Lần tắm này không mất nhiều thời gian, thậm chí còn không cần dùng sữa tắm để k*ch th*ch làn da của Chu Tích Tuyết nữa. 


Cận Dập dùng khăn tắm bọc lấy cô rồi bế cô ra, vẻ mặt có chút nghiêm túc. 


Chỉ là hai ngón tay thôi, anh có chút bất ngờ khi cô lại quá mỏng manh như vậy. Nếu đổi thành một thứ khổng lồ hơn, cô làm sao có thể chịu đựng được chứ?



Thực ra, đây cũng luôn là một trong những lý do khiến Cận Dập không dám tùy tiện tiến vào.


Anh cần kiên nhẫn hơn một chút, giống như đang bảo vệ một đóa hoa sắp nở, cần phải đợi cô chậm rãi trưởng thành, cho đến khi có thể hoàn toàn chấp nhận anh.


Chu Tích Tuyết uể oải, không để ý đến nét mặt của Cận Dập, cho đến khi lại một lần nữa nằm xuống giường, anh bảo cô phải tách hai đầu gối ra.


“Lại nữa hả?” Cô né không kịp.


“Bỏ cuộc, em bỏ cuộc!”


Cận Dập giữ lấy mắt cá chân của Chu Tích Tuyết, nói: “Sưng rồi, anh phải kiểm tra.”


Anh muốn nhìn kỹ lại lần nữa, để đánh giá tình trạng.


Chu Tích Tuyết tin lời anh, cẩn thận tách ra.


Chỉ thấy anh cúi người kiểm tra, hơi thở ấm áp phả lên da cô, từng đợt tê rần lan ra.


“Đau không?”


Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Không đau.”


Trong đầu cô vụt qua cảm giác sảng khoái đến cực hạn ấy, là loại cảm giác không thứ gì trên đời có thể sánh được.


Không thể phủ nhận, cô thật sự thích. Nếu không thì đã chẳng hết lần này tới lần khác mà không từ chối anh.


Vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.


Nhưng Cận Dập vẫn luôn cẩn thận như cũ.


“Nếu có cảm giác gì lạ thì phải nói với anh.”


“Có!” Chu Tích Tuyết chống người ngồi dậy, “Giờ em vừa khát vừa đói.”


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 73: Saffron (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...