Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 72: Sparkle (2)

101@-

Trời tối, Cận Dập lái xe vào gara của một căn biệt thự hiện đại. Có một thang máy dẫn thẳng lên tầng trên của biệt thự.


Cận Dập nói với Chu Tích Tuyết rằng đây là nhà của họ ở nội thành.


Khác với vẻ cổ kính, trầm mặc của lâu đài ở ngoại ô, căn biệt thự này mang vẻ đẹp sang trọng, hiện đại.


Cửa sổ kính sát trần, tường kính công nghiệp phản chiếu mặt nước lấp lánh của bể bơi. Những đường nét kiến trúc sắc sảo, không gian được thiết kế mạch lạc. Nội thất theo phong cách tối giản với hai màu đen trắng, toàn bộ căn nhà được trang bị hệ thống thông minh, từ điều chỉnh ánh sáng đến nhiệt độ đều có thể điều khiển bằng giọng nói.


Chu Tích Tuyết có vẻ rất hài lòng với ngôi nhà mới này, cô vui vẻ đi tham quan một vòng rồi kéo tay Cận Dập: “Đêm nay chúng ta ở lại đây hả anh?”


“Ừm.”


Căn biệt thự này được Cận Dập mua cách đây vài năm. Tài sản của anh không chỉ có một nơi này. 


Vì đã lâu không có người ở, mấy ngày trước, Cận Dập đã cho người dọn dẹp và bổ sung các vật dụng cần thiết.


Ngôi nhà lạnh lẽo bỗng trở nên có hơi ấm hơn khi có sự xuất hiện của Chu Tích Tuyết.


“Vậy sau này chúng ta sẽ ở đây sao? Không về lâu đài cổ nữa hả anh?” Chu Tích Tuyết ngồi trên chiếc sofa da màu đen trong phòng khách, tò mò dùng điều khiển từ xa để điều chỉnh bức tường TV.


“Em muốn ở đâu thì ở đó.”


“Em thích nơi này hơn.”


“Vậy thì ở đây mãi đi.”


Chu Tích Tuyết nhanh chóng nhận ra chú robot chó vẫn luôn ở lâu đài cổ giờ lại đang ở trong góc phòng khách. Cô nhanh chân đi tới, đánh thức con robot: “Sid, em cũng đến rồi à!”


Sid không hiểu lời Chu Tích Tuyết, chỉ lặp lại một câu: “Chủ nhân, tôi đây.”


Con robot ngốc nghếch này hiện tại vẫn chỉ có ba chân, nhưng chủ nhân của nó không hề ghét bỏ, cũng không vứt bỏ nó.


Chu Tích Tuyết dứt khoát ngồi dưới đất chơi với Sid, cố gắng tìm cách để sửa chữa cái chân đã gãy của nó.


Khi còn đi học, cô đã từng tham gia cuộc thi robot thông minh theo nhóm. Dù không hiểu nhiều về máy móc, nhưng các thành viên trong nhóm đều là cao thủ, cô cũng có cách liên lạc với họ.


Một lát sau, Cận Dập đi tới chỗ Chu Tích Tuyết, trên tay cầm một chiếc đệm lông để cô lót ngồi trên sàn đá cẩm thạch.



Chu Tích Tuyết ngước nhìn anh: “Cận Dập, chúng ta nuôi một bé chó con ở đây đi, được không?”


“Được.”


“Em cũng nghĩ tên cho nó rồi, cứ gọi là Sid.”


“Được.”


*


[ Chị ơi! Chị! Chị! Khẩn cấp! ]


[ Mẹ em biết chị kết hôn ở nước Z rồi, mẹ nói sẽ bay sang thăm chị đó. ]


[ Lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho chị đấy! ]


[ Chị chuẩn bị tinh thần trước đi nhé! ]


Không lâu sau khi rửa mặt xong, Chu Tích Tuyết đang nằm trên giường để tìm kiếm thông tin về công ty công nghệ nổi tiếng toàn cầu Neuro Nexus.


Neuro Nexus hoạt động trong nhiều lĩnh vực như điện tử, tài chính, máy móc, hóa học, v.v., trong đó nổi tiếng nhất là nghiên cứu và phát triển các thiết bị viễn thông không dây, linh kiện ô tô, hệ thống thông minh và robot thông minh. Các công ty chi nhánh của họ có mặt trên khắp thế giới.


Ít ai biết rằng, thế hệ tiền nhiệm của Neuro Nexus chỉ là một công ty viễn thông nhỏ, là một trong những cơ nghiệp ít giá trị nhất của gia tộc Valoi. Chính bố của Cận Dập, Eugene, sau khi tiếp quản công ty này đã bắt đầu tiến hành cải cách mạnh mẽ. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, ông đã đưa công ty vô danh này l*n đ*nh cao.


Nhưng hiện tại, công ty đáng mơ ước này lại nằm trong tay vợ chồng “Song K”.


Lý do Cận Dập nhạy cảm với công ty này khi ở quảng trường là bởi vì con robot chó Sid do chính tay bố anh chế tạo có khắc logo của Neuro Nexus.


Trong ký ức của Cận Dập, Neuro Nexus chính là một dấu ấn gắn liền với bố anh.


Khi còn nhỏ, Cận Dập thậm chí không thể hiểu được người bố đang nằm trong quan tài là đã chết. Lòng anh không có vui mừng hay bi thương, chỉ là rất băn khoăn tại sao mãi không tìm thấy bố. Người bố hiền lành, luôn ôm và hôn anh, đã biến mất đột ngột.


Dần dần, khi Cận Dập lớn lên và bắt đầu hiểu được hỉ nộ ái ố, tất cả mọi người xung quanh đều chỉ trích và mắng mỏ anh. Họ nói rằng vì anh là một tà linh bị quỷ ám, nên mới mang lại bất hạnh cho mọi người. Cậu bé non nớt khi ấy ngập tràn bi thương và bối rối, không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.


Chu Tích Tuyết rất muốn nói với Cận Dập nhỏ bé năm ấy rằng anh không hề sai, không sai bất cứ điều gì cả.


Cũng đúng lúc này, tin nhắn của em họ Lâm Mân nhảy ra liên tiếp. 


Sau khi đọc kỹ tin nhắn, Chu Tích Tuyết đang định hỏi Lâm Mân về thái độ của dì út thì giây tiếp theo, điện thoại của dì út đã gọi tới.



Cô hít một hơi thật sâu, bấm nghe rồi áp điện thoại vào tai: “Alo… dì út ạ…”


Khi Cận Dập lau tóc đi ra, anh thấy Chu Tích Tuyết đang co ro ở một góc sofa. Cô áp điện thoại vào tai, một tay vô thức cắn móng tay.


“Không phải đâu dì út, con ở đây không khổ gì đâu ạ, anh ấy cũng không bắt nạt con đâu, thật đấy ạ.”


“Các con thực sự đã đăng ký kết hôn rồi sao?” Dì út không tin những lời Chu Tích Tuyết nói.


“Vâng, đúng vậy ạ.” Chu Tích Tuyết đã tra trên mạng, từ đó biết rằng tờ giấy kết hôn trông có vẻ bình thường kia thực sự có hiệu lực pháp luật, không phải trò đùa.


“Thật hoang đường! Người nhà họ Chu đang làm cái gì vậy chứ! Không được, dì không thể để con một mình ở nước ngoài, dì không yên tâm.”


“Dì út, dì đừng lo lắng.”


Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập đang bước về phía mình, nhưng lúc này cô không rảnh bận tâm đến anh, cô lại giải thích với dì út: “Thật sự không cần lo cho con, con hiện tại sống rất tốt.”


Vì sốt ruột, Chu Tích Tuyết không kìm được cắn ngón tay mình, để lại một hàng dấu răng trên khớp ngón. 


Cả người cô lọt thỏm trong đệm sofa, đầu gối co lên, một tay ôm lấy cẳng chân. Tư thế co ro tr*n tr** này khiến cô trông giống như một con nhím đang bật chế độ phòng vệ.


Cũng chính lúc này, Cận Dập quỳ gối trước sofa nơi Chu Tích Tuyết đang ngồi. Anh nắm lấy ngón tay đang bị cô cắn, khẽ kéo ra để cô không cắn nữa. 


Đang trò chuyện, Chu Tích Tuyết vô thức để Cận Dập nắm tay, không cảm thấy có gì bất ổn, cũng không có ý định rút tay về.


Nhưng anh vẫn thành kính quỳ trước mặt cô, hơi cúi người, cúi đầu hôn lên từng ngón tay cô, như một người hành hương sùng bái thần linh. Chu Tích Tuyết sững sờ, nội tâm dâng trào cảm xúc.


Giọng dì út vẫn tiếp tục vọng ra từ điện thoại của Chu Tích Tuyết: “Tích Tích, con và Mân Mân có vị trí như nhau trong lòng dì, từ nhỏ đến lớn, dì luôn coi con như con gái ruột. Con là đứa con duy nhất của chị gái dì để lại trên đời này, vậy mà dì lại không thể chăm sóc tốt cho con.”


“Không phải đâu dì út, dì đối xử với con rất tốt, thật sự rất tốt.” Là do tính cách của cô trở nên hướng nội hơn, không muốn làm phiền dì út quá nhiều.


“Nhưng con chẳng kể cho dì út nghe bất cứ chuyện gì, có phải con không coi dì là người nhà không?”


“Không phải đâu ạ.”


Chu Tích Tuyết vừa nói chuyện vừa bị hôn lên từng ngón tay, có chút bối rối, đến mức các ngón chân cũng tự động co lại. 


Nhưng nụ hôn của Cận Dập không chỉ dừng lại ở đó.


Cô cũng không thể chống cự.



“Câu cuối cùng chị ấy nói trước khi ra đi là hy vọng con có thể lớn lên vô âu vô lo, không cần đại phú đại quý…” Dì út bắt đầu nức nở, “Thế nhưng từ khi mẹ kế của con về, con đã không có lấy một ngày yên ổn. Con bé này, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói… Nếu không phải có lần dì vô tình thấy vết thương trên tay con…”


“Dì út, con không sao, mọi chuyện đã qua rồi mà.” Chu Tích Tuyết không biết phải an ủi người dì đang mất bình tĩnh như thế nào. Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, dì út lại bật khóc.


Tình chị em sâu nặng, nỗi đau mất đi người chị ruột của Trần Duyệt Nghi thật ra không hề ít hơn Chu Tích Tuyết tí nào.


Người chị dũng cảm, tự tin, nỗ lực kia vốn có một tương lai tươi sáng. Vì người đàn ông mình yêu, bà cam tâm ở nhà làm nội trợ, toàn tâm toàn ý chăm lo cho chồng con. 


Nhưng số phận trêu ngươi, bệnh tật đã đeo bám bà. 


Có lúc, Trần Duyệt Nghi đã từng ước được dùng mạng mình để đổi lấy mạng của chị gái.


“Mẹ con ở trên trời nhìn thấy con bị người ta ức h**p như vậy, chắc chắn sẽ gấp đến mức xoay vòng vòng. Còn dì, làm dì út mà lại vô dụng như thế, chẳng giúp được gì cho con.”


Giờ phút này, Chu Tích Tuyết đang phải cố gắng tập trung vào nhiều việc cùng lúc, bởi vì Cận Dập vẫn đang quỳ trước mặt cô.


Trên thực tế, Cận Dập đã tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi buổi chiều để tỉ mỉ đọc những cuốn sách mượn được và tiến hành tìm hiểu sâu hơn. 


Giờ là lúc anh thực hành.


“Không phải dì ép con, mà là dì không nhìn thấy con, dì sẽ lo lắng, suy nghĩ linh tinh. Vừa hay, lần này sang nước Z cũng coi như du lịch giải khuây, tiện thể xem mặt người chồng mà nhà họ Chu đã sắp xếp cho con!”


Quá nhiều cảm xúc quẩn quanh trong lòng Chu Tích Tuyết, khiến cô không để ý lắm đến những gì dì út nói trong điện thoại. Hay nói đúng hơn, cô nghe tai này lại ra tai kia.


Nhưng dù có thất thần đến đâu, cô vẫn nghe thấy lời dì út muốn đến nước Z, trong lòng giật mình. “Dì út…” Chu Tích Tuyết trừng mắt, hoảng loạn lắc đầu với Cận Dập, “Đừng!”


“Tích Tích, mọi chuyện đã đến nước này, con cũng không thể cản dì được. Dù con không chào đón, dì cũng phải đến một chuyến.” Dì út nói, “Thôi, bên con cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”


Cuộc điện thoại bị dì út đơn phương ngắt, trong đầu Chu Tích Tuyết trống rỗng một thoáng.


Cận Dập lấy chiếc điện thoại Chu Tích Tuyết còn đang ngơ ngác đặt trên tai ném sang một bên, rồi hôn lên môi cô, bế cô lên và đi về phía phòng ngủ.


“Cận Dập!” Chu Tích Tuyết dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, đồng thời kéo cả tai anh để anh dừng lại: “Dì út của em sắp tới rồi!”


Cận Dập nheo mắt lại, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến việc cô hôn anh.


“Em nói anh nghe này, dì út của em ghét đàn ông lắm đấy.”


“Ừm.” Cận Dập rõ ràng không quan tâm.



Một lúc sau, em họ Lâm Mân gửi cho Chu Tích Tuyết một bức ảnh chụp vé máy bay. Là vé máy bay của Lâm Mân và dì út, họ sẽ đến nước Z vào lúc 19 giờ tối mốt.


Chu Tích Tuyết đưa bức ảnh trên điện thoại cho Cận Dập xem rồi nghiêng đầu về phía anh: “Anh xong rồi, em báo trước cho anh biết, dì út của em không dễ đối phó đâu!”


“Vậy sao?”


Cận Dập không nghĩ vậy.


Anh chẳng quan tâm đến ai cả, vào đêm nay, anh chỉ quan tâm đến cảm nhận của Chu Tích Tuyết.


Không biết từ lúc nào, màn đêm đen kịt lại bắt đầu đổ mưa. 


Tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa không ngừng uốn lượn trên tấm kính. Một vài hạt mưa theo cửa sổ đang mở hất vào sàn nhà, làm ướt một mảng.


Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Chu Tích Tuyết vẫn còn đang suy nghĩ.


Chuyện dì út ghét đàn ông bắt nguồn từ mẹ cô, Trần Duyệt Hoan.


Năm đó, Trần Duyệt Nghi chứng kiến chị gái mình và Chu Văn Hạo ở bên nhau, nhưng bà luôn không ủng hộ mối quan hệ này. 


Trong mắt Trần Duyệt Nghi, Chu Văn Hạo là một “mama boy” chính hiệu, ngoài vẻ ngoài ưa nhìn ra thì gần như chẳng có điểm tốt nào. Người này lười biếng, sĩ diện, thích nói những lời phù phiếm, ra tay cho dù rộng rãi nhưng cũng là tiền trong nhà.


Điều tệ hơn cả là khi mẹ của Chu Văn Hạo chỉ cần nói không thích Trần Duyệt Hoan, anh ta đã bắt đầu dao động trong mối quan hệ này.


Giai đoạn đó, Trần Duyệt Nghi nghi ngờ chị gái mình bị bỏ bùa, nhất quyết muốn ở bên Chu Văn Hạo. Mẹ của Chu Văn Hạo càng không đồng ý, chị cô càng muốn ở bên người đàn ông này. Nhưng trớ trêu thay, người đàn ông này lại vô dụng, ngoài việc nói những lời đường mật sáo rỗng ra thì không có bất kỳ hành động thực tế nào.


Mãi cho đến khi Trần Duyệt Hoan dùng năng lực của mình để chứng minh rằng ngay cả khi không có gia thế hiển hách, cô vẫn có thể tạo dựng sự nghiệp.


Lúc đó, mẹ của Chu Văn Hạo mới đồng ý cho Trần Duyệt Hoan bước vào cửa nhà họ Chu.


Câu chuyện tình của Trần Duyệt Nghi cũng là một chuyện tình lãng mạn từ đồng phục tới váy cưới. Chồng cũ của bà học cùng trường đại học. Hai người quen nhau, yêu nhau, cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường.


Thế nhưng, vào năm thứ hai sau hôn nhân, khi Trần Duyệt Nghi đang nghĩ rằng cuộc sống gia đình mình hạnh phúc viên mãn thì bất ngờ phát hiện chồng ngoại tình.


Đối mặt với cú sốc này, Trần Duyệt Nghi không hề do dự, bà kiên quyết đòi ly hôn và giải quyết mọi chuyện một cách gọn gàng, dứt khoát.


Từ đó, Trần Duyệt Nghi càng thêm tin rằng đàn ông trên thế giới này đều giống nhau, không có một ai tốt cả. 


Chu Tích Tuyết và Lâm Mân cũng bị ảnh hưởng, có cùng suy nghĩ như vậy.


Về cuộc gặp mặt sắp tới, Chu Tích Tuyết dường như đã có thể tưởng tượng ra một khung cảnh giương cung bạt kiếm tràn đầy mùi “thuốc súng” rồi.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 72: Sparkle (2)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...