Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 6: Save

167@-

[Kết hôn]


Sau khi ăn no, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi chán, giá như giờ có cái điện thoại thì tốt biết mấy. Cô không chỉ muốn dùng điện thoại để giết thời gian mà còn cần xử lý một số công việc. 


Tính toán thời gian, chắc là không còn nhiều ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo cho biên tập viên rồi.


Mùa hè năm nay Chu Tích Tuyết tốt nghiệp đại học, chuyên ngành Giáo dục Mỹ thuật. So với những bạn cùng chuyên ngành có thiên phú nổi trội, cô có lẽ chỉ thuộc loại tư chất bình thường. Nhưng Chu Tích Tuyết có một điểm tốt là luôn kiên định với chính mình. Cô tính tình phóng khoáng, lười biếng, muốn “nằm yên” thì cứ “nằm yên”, hầu như chưa bao giờ phải lo lắng đến mức hao tổn tâm sức. Cô không có lý tưởng cao xa hay mục tiêu nhất định phải hoàn thành, chỉ cần còn sống là được.


Khi các bạn cùng lớp đang cố gắng “cày cuốc” để đạt điểm cao, cô lại thấy mình chỉ cần đạt chuẩn là đủ. Gặp những bạn có năng lực chuyên môn mạnh hơn mình gấp mấy lần, cô sẽ ngưỡng mộ họ, nhưng tuyệt nhiên không có ý định muốn đuổi theo người ta. Các bạn cùng khóa tốt nghiệp đã sớm bắt đầu tìm việc làm, nhưng cô không vội, dù sao cũng có thể nhận bản thảo trên mạng. Cho dù một tháng chỉ nhận một đơn, miễn không chết đói là được. Còn về sau có nhận được đơn hay không, những chuyện đó cứ để sau. Cô không muốn lo lắng cho những điều chưa xảy ra.


Chu Tích Tuyết thật sự không có nhiều năng lượng. Việc đứng đắn vẽ một bức tranh không chỉ tiêu hao nhiều thể lực và tế bào não mà quan trọng là rất mệt. 


Hễ mệt là cô muốn nằm, mà đã nằm thì không muốn dậy. Đôi khi, vì lười ăn cơm, cô thường đói đến mức hoa mắt chóng mặt, tụt huyết áp mới chịu xuống giường kiếm gì đó bỏ bụng.


Giờ đây, lạc vào một nơi xa lạ, sống cảnh ăn không ngồi rồi, cô không hề thấy sợ hãi hay lo lắng.


Chu Tích Tuyết ban đầu muốn tìm ai đó mượn điện thoại để liên hệ với biên tập tranh của mình là Phạm Ngọc, để thương lượng xem liệu có thể gia hạn hạn nộp bản thảo không. 


Nhưng tòa lâu đài cổ này trống rỗng, ngoài cô ra thì đừng nói bóng người, đến nửa bóng ma cũng chẳng có. Cận Dập thì càng khỏi phải nói, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.


Vòng đi vòng lại suốt buổi, cuối cùng, Chu Tích Tuyết nhìn thấy một người trên bãi cỏ bên ngoài lâu đài cổ. 


Đối phương chắc là người làm vườn, đang cầm dụng cụ cắt tỉa cành hoa, quay lưng về phía cô. Liên tưởng đến những người hầu dọn dẹp và Renee, Chu Tích Tuyết tự hỏi liệu khuôn mặt của người làm vườn này có khi cũng vết sẹo không?


Quả nhiên, khi đối phương quay người lại, khuôn mặt vẫn dữ tợn như vậy.


Khuôn mặt anh ta rõ ràng bị bỏng nặng, gần như không có chút da thịt lành lặn nào, tất cả đều là sẹo. Thậm chí, cả phần da thịt lộ ra trên cánh tay anh ta cũng chi chít vết sẹo.


Chu Tích Tuyết khựng lại, rất thắc mắc vì sao những người hầu trong lâu đài cổ đều có vẻ ngoài như vậy? 


Họ đã trải qua chuyện gì? 


Và vì sao ai nấy cũng nhút nhát đến thế?


Chu Tích Tuyết do dự một lát rồi tiến lên định bắt chuyện. Nhưng chưa kịp mở lời, đối phương đã giật mình quay lưng bỏ đi ngay lập tức. 


Cô chợt nhớ đến từ “quái vật” mà mấy người bảo tiêu kia từng nhắc đến, chẳng lẽ họ đang nói về những người hầu trong lâu đài cổ này sao?


Chỉ xét riêng về bề ngoài, đúng là đa số mọi người khi nhìn thấy họ lần đầu sẽ giật mình. 


Nhưng theo những gì cô thấy hiện giờ, họ không chỉ không làm hại ai mà còn vô cùng nhát gan. 


Sao có thể gọi là quái vật được chứ?


“Cô Chu Tích Tuyết, cô có bị những người có khuôn mặt kỳ dị này dọa cho sợ hãi không?”


Một giọng phổ thông có âm điệu lạ lẫm, hơi hỗn loạn bất ngờ vang lên phía sau Chu Tích Tuyết, có chút đột ngột.


Chu Tích Tuyết quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang đứng đó. Cô thậm chí còn không biết đối phương đã đứng ở đó từ lúc nào, và đã nhìn cô được bao lâu.


Người đàn ông mặc một bộ vest đặt may thủ công tinh xảo, toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt. Phía sau không xa là mấy người vệ sĩ vạm vỡ. Anh ta có những nét đặc trưng rõ ràng của người châu Âu, dáng người cao lớn, tóc ánh kim, đường nét khuôn mặt góc cạnh. Nhìn kỹ, anh ta còn có đôi mắt xanh lam tương tự Cận Dập, nhưng lại kém xa vẻ đẹp của đôi mắt Cận Dập.


Khá hiếm, đây là người thứ hai có diện mạo bình thường trong lâu đài cổ, ngoài Cận Dập.


Anh ta bước đến cạnh Chu Tích Tuyết, tự mình chuyển sang nói tiếng Anh: “Đừng phiền lòng, những người này đều từng làm việc trong nhà chú tôi. Bởi một trận hỏa hoạn không may, rất nhiều người đã thiệt mạng, họ là những người sống sót hiếm hoi.”


Thì ra là vậy.


Chu Tích Tuyết hơi cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh: “Chào anh, xin hỏi anh là…?”


“Tôi là anh họ của Sawyer, nói như vậy thì cha cậu ấy và cha tôi là anh em ruột.” Người đàn ông nở nụ cười nhẹ nhàng, trông có vẻ dễ nói chuyện, tự giới thiệu: “Cô có thể gọi tôi là Simmons.”


“Chào anh, Simmons.” Chu Tích Tuyết có một trực giác rằng người đang tươi cười kia chưa chắc đã là người tốt.



Ánh mắt Simmons âm thầm đánh giá Chu Tích Tuyết một lượt, rồi nói với cô: “Luật sư đã đợi ở đại sảnh khá lâu rồi, thủ tục đăng ký kết hôn của cô và Sawyer có thể hoàn tất ngay bây giờ.”


“Khoan đã.” Chu Tích Tuyết vẫn giữ khoảng cách với Simmons. “Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn với anh ta?”


Simmons không hề ngạc nhiên trước sự phản kháng của Chu Tích Tuyết. Dù sao, với sự hiểu biết của anh ta về Chu Hàn Phi, người đó sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, và cũng không thể nào thực sự đưa em gái quý giá của mình đến đây làm lợi thế giao dịch. 


Chu Tích Tuyết là thiên kim nhà họ Chu, là con gái ruột của Chu Văn Hạo và người vợ quá cố, dù bây giờ cô không được yêu thương thì thân phận vẫn bày ra ở đó. 


Dù sao, đàn ông của gia tộc Valoi không thể cưới một người phụ nữ không có bất kỳ thân phận địa vị nào.


Simmons không thích giao tiếp với những người ngu xuẩn, nhưng xét thấy ngoại hình của người phụ nữ này cũng không tệ, đành miễn cưỡng một chút.


“Cô Chu, cô dường như vẫn chưa nhận rõ thân phận của mình. Có lẽ tôi nên nói rõ hơn cho cô biết, việc cô gả cho Sawyer không phải là để hưởng phúc. Cho nên, bất kể cô có đồng ý hay không, cuộc hôn nhân này hôm nay cũng phải kết.”


Thân hình cao lớn của Simmons từng bước tiến gần, tạo cảm giác áp bức bao trùm lấy Chu Tích Tuyết.


Nhưng cảm giác mà người này mang lại cho Chu Tích Tuyết hoàn toàn khác với Cận Dập. Sự thiếu thiện chí của anh ta khiến cô liên tưởng đến sự âm hiểm, xảo trá của Chu Hàn Phi. Quả nhiên là vậy. Simmons, dưới nụ cười ẩn chứa dao găm này, quả nhiên không phải hạng người dễ đối phó.


Chỉ cách vài bước là hồ nhân tạo, mặt nước lấp lánh phản chiếu những con thiên nga đen đang thong dong bơi lội, để lại từng vệt gợn sóng. Thấy chân mình sắp dẫm vào bùn đất ẩm ướt ven hồ, Chu Tích Tuyết nhanh nhẹn đổi hướng, tránh khỏi cái bóng của Simmons.


Nụ cười trên mặt Simmons càng thêm đậm, ánh mắt nhìn Chu Tích Tuyết trở nên ngả ngớn: “Có vẻ thú vị đấy, xem ra cô không ngu ngốc như tôi tưởng.”


Đúng là một người đàn ông quá mức tự tin đến mức thần kinh! 


Chu Tích Tuyết không khỏi lườm anh ta một cái: “Đây là một quốc gia có pháp luật, tôi cũng phải có nhân quyền của mình chứ nhỉ.”


“Ồ vậy sao? Có lẽ bây giờ cô có thể thử báo cảnh sát xem? Tôi rất mong đợi đấy.”


Rất nhanh, Simmons ra hiệu cho mấy người vệ sĩ ở không xa. Họ nhanh chóng tiến tới, hai người kẹp chặt lấy cánh tay Chu Tích Tuyết, mạnh mẽ đưa cô đến đại sảnh lâu đài cổ.


Ở giữa đại sảnh, một người đàn ông đầu trọc mặc vest tập tài liệu đang cung kính đứng một bên. Vừa thấy Simmons, người đàn ông đầu trọc lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Thưa ngài Simmons, tất cả giấy tờ và thủ tục đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”


Simmons thậm chí không thèm liếc nhìn người này, tự mình đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, tiện tay châm một điếu thuốc. “Vậy bắt đầu đi, đừng lãng phí quá nhiều thời gian.”


“Sawyer đâu?” Chu Tích Tuyết giãy giụa. “Nếu chúng tôi muốn kết hôn, chú rể là anh ta ít nhất cũng phải có mặt chứ?”


Simmons nhả ra một làn khói trắng, cười nói: “Cô suy nghĩ chu đáo thật đấy, nhưng không cần lo lắng, cậu ta đã ký tên trong trạng thái không tỉnh táo rồi. Về người em trai đó của tôi, cô có lẽ sẽ phải gánh vác nhiều đấy, cậu ta thường thoắt ẩn thoắt hiện, tinh thần có chút không bình thường, thậm chí còn làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ. À đúng rồi, sở dĩ những người hầu ở đây ai cũng biến thành bộ dạng thảm không nỡ nhìn như hôm nay, cũng là nhờ ơn cậu ta ban tặng đấy! Cô biết vì sao không? Bởi vì sự ra đời của cậu ta chính là bất hạnh của mọi người, cậu ta là tà linh bị ác quỷ nguyền rủa, phàm là người đến gần cậu ta đều sẽ phải chịu đựng thống khổ và tai ương.”


Người dân ở quốc gia này phần lớn đều rất mê tín, điều này có mối quan hệ mật thiết với lịch sử và văn hóa của họ.


Có lời đồn đại rằng, bị quỷ dữ nguyền rủa là điều kinh khủng nhất, tượng trưng cho một cuộc đời bi thảm không lối thoát, không thể hóa giải. Không chỉ vậy, những ai lại gần người đó cũng sẽ trở nên bất hạnh.


Chu Tích Tuyết đương nhiên không tin những chuyện ma quỷ này, cô hiện tại chỉ còn một thắc mắc: “Tại sao lại là tôi?”


“Cô thật sự có hơi nhiều câu hỏi rồi đấy.” Simmons đã vô cùng mất kiên nhẫn. “Chẳng phải là vì cô có một người anh trai ‘tốt’ sao? Vì Chu Hàn Phi đã chủ động đưa cô cho em trai tôi, tôi cũng không cần tốn công tìm một người phụ nữ Trung Quốc có gia thế không tệ khác, tại sao lại không làm chứ?”


Ha….


Chu Tích Tuyết coi như đã hiểu, cái tên Simmons này quả thực giống hệt Chu Hàn Phi vậy, ngoài mặt thì nhân danh vì cô, nhưng thực chất ngấm ngầm làm không ít chuyện thiếu đạo đức. Xem ra, những kẻ tự cho mình là thông minh tột đỉnh này đều mắc bệnh nặng, không chừng Cận Dập còn là người bệnh nhẹ nhất.


Người đàn ông đầu trọc đứng cạnh Simmons rõ ràng là một luật sư. Thấy cuộc đối thoại của họ kết thúc, người đàn ông đầu trọc lập tức lấy ra những tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ chiếc cặp công văn màu đen, trải chúng ra trên bàn.


Thủ tục đăng ký kết hôn ở mỗi quốc gia không giống nhau.


Ở đây, nam nữ muốn kết hôn có hai cách để lĩnh chứng.


Cách thứ nhất là điền đơn đăng ký kết hôn trên trang web của cục hộ tịch. Sau khi nộp đơn, trong vòng mười lăm ngày, cần mang theo giấy tờ tùy thân hợp lệ đến cục hộ tịch để lĩnh chứng nhận.


Cách thứ hai là điền và ký hoặc lăn tay vào đơn đăng ký kết hôn ngay tại chỗ, dưới sự chứng kiến của luật sư và một người làm chứng, kèm theo giấy tờ tùy thân hợp lệ. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, có thể lấy ngay giấy chứng nhận kết hôn.


Cả hai phương thức kết hôn này đều được pháp luật bảo hộ và được công nhận quốc tế.


Dù Chu Tích Tuyết đã cố gắng chống cự, cuối cùng cô vẫn bị mấy tên vệ sĩ giữ chặt, buộc phải ấn dấu vân tay của mình vào một góc tài liệu. Cùng lúc đó, Chu Tích Tuyết cũng để ý thấy, bên cạnh dấu vân tay của mình là chữ ký tiếng Anh của Cận Dập, nét chữ phóng khoáng: Sawyer Ashford Valoi.


Một buổi lễ cấp giấy chứng nhận kết hôn như một trò hề nhanh chóng kết thúc. Chu Tích Tuyết ngay tại chỗ nhận được một tờ giấy A4, đó chính là giấy đăng ký kết hôn của cô và Cận Dập.



Quá hoang đường.


Làm nhân chứng, Simmons đứng trên cao nhìn xuống trước mặt Chu Tích Tuyết, làm bộ vỗ tay: “Chúc mừng em dâu, chúc em và Sawyer tân hôn vui vẻ nhé.”


Nói rồi, Simmons sải bước rời khỏi lâu đài cổ, phía sau là đám người đông đảo theo sát. 


Hai vệ sĩ đang giữ Chu Tích Tuyết ngay lập tức buông cô ra, mạnh tay ném cô xuống khiến đầu gối cô một lần nữa đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch cứng ngắc.


Cô có chút chết lặng nhìn tờ giấy mỏng manh trên tay, rõ ràng mình chỉ là một công cụ, bị lợi dụng xong thì bị ném lại trong đại sảnh lâu đài cổ.


Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, những vệt sáng lơ lửng chiếu vào bên trong lâu đài cổ, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào. 


Chưa đầy năm phút, Chu Tích Tuyết dường như vừa trải qua một cơn ác mộng nghẹt thở.


Cô nhắm mắt lại, nhưng không thấy quá khó chấp nhận. 


Từ nhỏ đến lớn, cô đã không ít lần bị người anh kế “tu hú chiếm tổ” Chu Hàn Phi này bắt nạt, nên khả năng chịu đựng tâm lý của cô không tồi.


Chu Tích Tuyết đứng dậy, xoa xoa đầu gối đang đau nhức. 


Giờ phút này, cô vô cùng muốn tìm Cận Dập. Dù sao thì hôn sự cũng đã rồi, anh ta cũng coi như là chồng hợp pháp của cô.


Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi anh ta.


Thế nhưng, lâu đài cổ rộng lớn đến vậy, cô lê đôi chân đau nhức tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thấy nửa bóng người nào. 


Thời gian thoáng cái đã trưa.


Chu Tích Tuyết quen đường đi đến gian bếp ở cuối hành lang dài nhất, quả nhiên thấy Renee đang bận rộn bên trong. 


Cô có thể không tìm Cận Dập, nhưng không thể không ăn cơm.


Renee vẫn mặc bộ quần áo trắng giống đồng phục đầu bếp buổi sáng, chỉ khác là cô ấy đã đeo khẩu trang để che đi khuôn mặt bị hủy hoại. 


Thấy Chu Tích Tuyết, cô ấy theo bản năng cúi đầu, dường như sợ dung mạo của mình làm người khác sợ hãi, rồi lùi lại. 


Chu Tích Tuyết chợt nhớ đến lời Simmons nói, coi như đã giải đáp được một bí ẩn trong lòng, không khỏi có chút đau lòng cho những gì Renee đã phải trải qua.


Cô bình thản như không có chuyện gì chào hỏi Renee, còn không quên khen ngợi bữa sáng cô ấy làm rất ngon miệng.


Renee vẫn giữ khoảng cách với Chu Tích Tuyết, nói đó là điều cô ấy nên làm.


Cô ấy rất cẩn thận, dù đã đeo khẩu trang nhưng trên mặt và cổ vẫn lộ ra rất nhiều vết sẹo khác nhau. Vì khuôn mặt Renee gần như không còn một tấc da lành lặn nào, nên rất khó để phán đoán tuổi thật của cô ấy. Có điều, mu bàn tay của Renee trắng nõn, hơi mũm mĩm một chút, nhưng có vẻ thô ráp và xuất hiện nhiều nếp nhăn rõ rệt, có lẽ do thường xuyên làm việc. Do đó Chu Tích Tuyết đoán rằng Renee khoảng chừng năm mươi tuổi.


“Cô có cần tôi giúp gì không?” Đúng như câu “Ăn của người thì ngậm ơn”, Chu Tích Tuyết cảm thấy mình nên phụ giúp một chút.


Renee đáp: “Phu nhân, có canh trên bàn rồi ạ, người có thể dùng trước, mười lăm phút nữa là có thể dùng bữa trưa chính thức rồi ạ.”


“Không sao, tôi không đói.” Chu Tích Tuyết nhìn những món ăn Trung Quốc đầy màu sắc trên bếp, hỏi Renee, “Chẳng lẽ tất cả những món này đều chuẩn bị cho tôi sao?”


Renee gật đầu.


“Đây là ý của Sawyer à?” Chu Tích Tuyết hỏi.


Renee chợt khựng lại, dường như cảm thấy hoảng sợ, rồi lảng tránh không trả lời.


Thấy vậy, Chu Tích Tuyết cũng không tiện ép buộc đối phương, bèn đổi sang một chủ đề khác. “Cô có biết Sawyer ở đâu không? Tôi muốn gặp anh ấy.”


Renee lắc đầu: “Xin lỗi phu nhân, tôi cũng không biết ạ.”


Chu Tích Tuyết không mấy ngạc nhiên với câu trả lời này: “Thôi được rồi.”


Cô luôn có cảm giác như có ai đó đang âm thầm dõi theo mình.


Quả nhiên, cô phát hiện camera giám sát ở rất nhiều nơi trong lâu đài cổ, bao gồm cả trong bếp.



Lần này, Renee giải đáp thắc mắc của Chu Tích Tuyết khá nhanh. 


Cô ấy nói, chủ nhân không thích nhìn thấy bất cứ người lạ nào. Vì vậy, mỗi khi hoàn thành công việc, những người hầu trong lâu đài cổ sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng mình, không đi lại lung tung. Đặc biệt là vào buổi tối, vì chủ nhân bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, không thể nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ. Cứ đêm đến, cả lâu đài cổ lại tĩnh lặng như tờ, mọi người đều đóng chặt cửa phòng, càng khiến nơi này trở nên trống vắng hơn.


“Thì ra là vậy.”


Dù Chu Tích Tuyết không giúp được gì nhiều, cô vẫn ở bên cạnh Renee, nhìn cô ấy bận rộn.


Cô hơi sợ giao tiếp xã hội, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó tả với Renee. Dù sao, ngoài mẹ ra, chỉ có Renee nấu cho cô nhiều món ăn đến vậy, khiến cô cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện.


Phải nói là tài nấu nướng của Renee thật sự đỉnh. Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với món ăn Trung Quốc, Renee hoàn toàn làm theo thực đơn nhưng cả hình thức và hương vị đều vô cùng ổn.


Mười món ăn gia đình Trung Quốc được bày biện tuần tự trên bàn ăn, trông đầy đủ sắc, hương, vị. Chu Tích Tuyết còn chưa ăn, chỉ nhìn hình thức thôi đã không kìm được lời khen: “Renee, tay nghề của cô hoàn toàn có thể làm một đầu bếp chuyên nghiệp đấy!”


Nghe nói ở đất nước Z là “sa mạc ẩm thực”, tìm được một đầu bếp tử tế không hề dễ dàng.


Renee nghe vậy cuối cùng cũng lộ ra một chút vẻ thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn.”


Chu Tích Tuyết ngồi trước bàn ăn, hỏi Renee: “Tôi có nên đợi anh ấy cùng dùng cơm không?”


Cô ấy đang nói đến Cận Dập.


Thế nhưng, với câu hỏi này, Renee cũng không biết phải trả lời thế nào. 


Quanh năm suốt tháng, Cận Dập không ở lâu đài cổ nhiều, khi anh ở đây, việc ăn uống cũng không theo quy luật, nhưng luôn là một mình dùng bữa.


Mọi người đều biết Cận Dập là một người rất kỳ quái. Cái sự kỳ quái của anh khác với sự kỳ quái của những người khác trong lâu đài cổ.


Chu Tích Tuyết nói: “Vậy tôi cứ đợi anh ấy cùng ăn vậy.”


Dù sao giờ cô cũng chưa đói, mà anh ta thì kiểu gì cũng phải ăn cơm thôi.


Renee không có quyền can thiệp vào ý muốn của nữ chủ nhân, chỉ theo bản năng gật đầu. Cô ấy làm xong việc của mình và nhanh chóng rời khỏi bếp như mọi khi.


Chu Tích Tuyết một mình ngồi đợi rất lâu trước bàn ăn, chờ đến khi thức ăn nguội ngắt, chờ đến khi cơn đói ập đến và bắt đầu thèm thuồng. 


Cận Dập vẫn không xuất hiện.


Rốt cuộc anh ta đang làm gì vậy nhỉ? 


Thôi kệ đi.


Chu Tích Tuyết cầm đũa lên, định gắp thử một miếng thịt heo xé sợi vị cá nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. 


Buổi sáng cô đã vì đói mà ăn vội ăn vàng, làm thế đã là rất bất lịch sự rồi, giờ có nói gì cũng không thể làm vậy nữa. 


Huống hồ, cô còn muốn nói chuyện với Cận Dập. 


Nực cười làm sao, bây giờ họ đã thành vợ chồng rồi mà còn chưa cùng nhau ăn lấy một bữa cơm.


Có một câu ngạn ngữ của Trung Quốc nói rất đúng: “Không có chuyện gì mà một bữa cơm giải quyết không được, nếu có, thì là hai bữa.”


Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết đặt đũa xuống, một lần nữa đứng dậy đi tìm Cận Dập.


Lâu đài cổ thực sự quá lớn, như một mê cung vậy. Cô có chút hối hận vì vừa nãy đã không hỏi Renee xem phòng của Cận Dập ở đâu. Ít nhất cũng nên biết phòng của Renee ở đâu chứ.


Lúc này, Chu Tích Tuyết lại như một con ruồi mất đầu, đâm loạn khắp nơi. Từ tầng một đến tầng hai, cô hầu như đã gõ cửa mọi căn phòng nhưng không ai đáp lại. 


Cuối cùng chỉ còn lại tầng 3 bí ẩn nhất.


Cô thực sự khá bực mình, đang định bỏ cuộc thì thấy một cánh cửa phòng ở không xa đang mở rộng. Một thân ảnh đau khổ đang cuộn tròn trên sàn đá cẩm thạch màu đen.


“Là Sawyer sao?” Chu Tích Tuyết không chắc chắn lắm mà gọi anh ta.


Người đang cuộn tròn trên đất dường như không nghe thấy gì, hai tay ôm đầu, gân xanh nổi lên trên cổ, từng chuỗi mồ hôi đọng lại trên làn da trắng nõn. 



Anh ta cắn chặt môi, dù đau đớn đến mức gần như ngất đi, vẫn không phát ra một tiếng động nào.


Chu Tích Tuyết không bận tâm nhiều nữa, nhanh chóng bước đến chỗ Cận Dập, ý muốn trấn an nỗi đau của anh.


“Anh làm sao vậy?” Cô ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu anh, để anh gối lên đùi mình.


Cận Dập đang run rẩy, dường như không thể kiểm soát được bản thân. 


Anh hẳn đã nghe thấy tiếng cô, nên mở mắt ra. 


Đôi mắt xanh lam ấy chứa đựng sự phẫn nộ và tuyệt vọng nồng đậm, vừa nhìn thấy cô đã gầm lên: “Cút!”


Chu Tích Tuyết giật mình, theo bản năng buông anh ra.


Nhưng thấy anh đau khổ như vậy, cô lại một lần nữa tiến đến gần. 


Cô không thể bỏ đi được, lỡ như anh thực sự xảy ra chuyện gì, cô thấy chết không cứu cũng sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.


“Sawyer, rốt cuộc anh khó chịu ở đâu?” Chu Tích Tuyết bình tĩnh hỏi, luôn phải tìm ra nguyên nhân thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. “Tôi cần làm gì để anh cảm thấy thoải mái hơn? Hay anh có cần thuốc không? Tôi có cần gọi cấp cứu không?”


Cận Dập không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô, chỉ liên tục bắt cô cút đi.


“Đừng gọi tên tôi!” Anh gầm lên giận dữ.


“Được được được, tôi không gọi, tôi không gọi nữa.”


“Cút.”


Chu Tích Tuyết làm như không nghe thấy, thấy anh ta cứ luôn ôm đầu, đoán anh hẳn là… đang đau đầu chăng?


Đau đầu thì cũng chưa đến mức chết luôn được nhỉ.


Thế là cô dùng ngón tay xoa nhẹ lên huyệt vị trên đầu anh, muốn giúp anh thấy dễ chịu hơn một chút.


“Cút…”


Lại lặp lại nữa.


Ngoài “cút” ra thì còn biết nói cái gì khác không?


“Nếu tôi thật sự cút bây giờ, có khi anh sẽ chết thật đấy.” Chu Tích Tuyết vẫn còn đầy bụng nghi vấn, “Còn nữa, chẳng phải anh bảo tôi cút sao? Vậy thì sao còn ký đồng ý kết hôn?”


“Câm miệng!”


Người cần câm miệng trước là anh đấy.


Chu Tích Tuyết dứt khoát đưa tay bịt miệng Cận Dập lại.


Cuối cùng, thế giới cũng yên tĩnh trở lại.


Dần dần, Cận Dập thực sự bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa.


Cô ngồi dưới đất ôm lấy anh, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, một tay nhẹ nhàng che miệng anh lại, tay kia vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.


Anh nhắm mắt, nghiêng đầu tựa trên đùi cô, gương mặt như vẫn đọng lại nỗi thống khổ, nhất thời không cách nào tan biến.


Lúc này, cô bỗng thấy anh thật giống một con nhím nhỏ — tuy bên ngoài được bao bọc bằng lớp gai sắc nhọn như một bộ áo giáp cứng rắn để tự vệ, nhưng bên trong lại có một mặt mềm yếu, dễ bị tổn thương.


Chu Tích Tuyết khẽ thở dài, bình tĩnh nhìn gương mặt tinh xảo trong vòng tay mình, trái tim đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.


Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi đến vậy với người khác phái — lòng bàn tay cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của một người đàn ông, còn có cả bờ môi mềm áp sát.


Người đàn ông với cơ ngực đầy đặn, quần áo xộc xệch ấy giờ đây lại đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, chẳng còn vẻ “người sống chớ lại gần” như trước kia nữa.


Mạnh mẽ, nhưng cũng thật yếu đuối.


Không hiểu sao, điều đó khiến cô muốn chà đạp anh. 


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 6: Save
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...