Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 5: Scar
116@-
[“Anh chẳng lẽ không đau sao?”]
Renee thấy Cận Dập đang dựa vào cửa, vội vàng cung kính gọi một tiếng “Chủ nhân”.
Sau khi nhìn thấy Cận Dập, toàn thân bà ấy lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, cúi đầu, sợ hãi như thể vừa thấy hồng thủy mãnh thú vậy.
Chu Tích Tuyết không khỏi tò mò trước phản ứng của Renee, không hiểu vì sao cô lại sợ hãi đến vậy.
Còn ánh mắt của Cận Dập thì đang gắt gao khóa chặt Chu Tích Tuyết, không rảnh bận tâm đến người hầu vừa mắc lỗi.
Renee thấy thế, lập tức nhanh nhẹn rời khỏi phòng bếp.
Rất nhanh, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại Chu Tích Tuyết và Cận Dập.
Ánh sáng trong phòng ăn chan hòa, Chu Tích Tuyết càng rõ ràng hơn khi nhìn khuôn mặt Cận Dập. Thậm chí không chỉ khuôn mặt, mà cả người anh ta.
Cận Dập cứ thế đứng trước mặt Chu Tích Tuyết, cổ áo sơ mi đen mở rộng, phô bày toàn bộ dáng người anh một cách không hề che giấu.
Ít nhất trong mắt Chu Tích Tuyết là như vậy.
Có thể thấy, anh ta cao khoảng 1m9. Dáng đứng thẳng càng tôn lên vóc dáng, khiến khung cảnh trước ngực anh ta hiện rõ mồn một. Chiếc sơ mi mỏng khiến bờ vai anh ta trông vô cùng rộng lớn, từ vai đến eo, tạo thành một hình tam giác ngược quyến rũ. Chất liệu chiếc sơ mi này cũng thật tuyệt vời, rũ rượi hoàn hảo, trông mềm mại ôm sát da, nhưng khi mặc trên người anh ta lại toát ra một vẻ cứng rắn mạnh mẽ.
Vì cổ áo mở rộng, càng khiến cô nhìn thấy rõ ràng phần từ xương quai xanh đến cơ ngực của anh ta, gợi cảm như ẩn như hiện.
Chu Tích Tuyết hoàn toàn dùng góc độ của một người thưởng thức để nhìn Cận Dập, nhưng không đến mức mê trai mất đi lý trí.
Có điều, dù có mất lý trí, cũng là điều dễ hiểu. Không ai có thể bình tĩnh tự nhiên trước một khuôn mặt như vậy.
Nếu khuôn mặt Cận Dập đã có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được, thì vóc dáng của anh ta càng là trên gấm thêm hoa.
Những mảnh sứ vỡ và sữa trắng bị đổ hòa thành một hoa văn quỷ dị, trải rộng trên sàn cẩm thạch đen.
Nhưng làn da của Cận Dập còn trắng hơn cả sữa, điều này khiến anh ta trông như một con ma cà rồng hút máu không thấy ánh sáng.
Trong cuộc sống hàng ngày, đa số mọi người rất khó tiếp xúc được với một người đàn ông có vóc dáng đẹp như vậy. Đặc biệt ở trong nước, đại đa số đàn ông đều bình thường nhưng lại vô cùng tự tin. Thời kỳ đỉnh cao của họ rất ngắn ngủi, một khi qua một độ tuổi nhất định, cơ thể bắt đầu phát phì mà không hề được quản lý, dần trở nên mập mạp, sồ sề.
Huống hồ Chu Tích Tuyết còn không thích xã giao. Thế nên, mỗi lần cần vẽ các nhân vật nam, cô đều tìm kiếm đủ loại “người mẫu nam” trên các video ngắn, rồi cẩn thận quan sát họ “ưỡn ẹo tạo dáng” như thế nào.
Yết hầu nổi bật, cơ ngực đầy đặn đều là những chuẩn mực của “người mẫu nam”, Cận Dập chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu cúc áo sơ mi của anh ta có thể cởi bỏ hết thì thật tuyệt vời làm sao, như vậy cô có thể nhìn rõ hơn liệu anh ta có cơ bụng giống như những thanh chocolate hay không.
Ngay lúc này, trong đầu Chu Tích Tuyết thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ táo bạo hơn – có thể chạm vào cấu trúc da của Cận Dập thì còn tốt hơn nữa á!
Khoảnh khắc ý niệm này xuất hiện, cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ đáng khinh này của mình.
Không đúng.
Chu Tích Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân, rằng cô tuyệt đối là vì mục đích sáng tác nghệ thuật tốt hơn mới nảy sinh ý nghĩ như vậy, chứ không phải do sắc dục làm mờ mắt.
Mặc dù trên mạng xã hội có đủ loại đàn ông với vóc dáng tuyệt vời, tùy ý chọn, tùy ý xem. Nhưng cô lại không hề biết cảm giác của cơ ngực đầy đặn và cơ bụng tám múi là như thế nào, thậm chí trong cuộc sống thực, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Do đó, các nhân vật dưới ngòi bút của cô có chút sai lệch.
Ngay khi Chu Tích Tuyết sắp tự thuyết phục mình, cô bắt gặp ánh mắt của Cận Dập.
Đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút của Cận Dập đang không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén, như hai tia sáng thẳng tắp, có thể xuyên thẳng qua vỏ não cô, đọc được những ý nghĩ hoang đường trong đầu cô.
Chu Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu.
Khi một người đang chột dạ, họ thường tỏ ra vô cùng bận rộn.
Chu Tích Tuyết ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Dập, liền bắt đầu chú ý đến đồ ăn trên bàn. Cô đầu tiên dùng tay trái cầm một chiếc bánh tráng, sau đó lại dùng tay phải cầm một quả trứng gà. Nghĩ đến việc trứng gà cần bóc vỏ, cô liền buông bánh tráng xuống, nhưng vừa buông xong, lại theo bản năng nhìn về phía thịt xông khói.
Có thể nói là luống cuống tay chân.
Cùng lúc đó, Cận Dập cuối cùng cũng bước về phía Chu Tích Tuyết.
Từ cửa phòng ăn đến bàn ăn chỉ vỏn vẹn vài bước chân.
Những mảnh sứ vỡ còn vương vãi trên sàn, tựa như gai góc mọc dại.
Nhưng Cận Dập dường như không hề nhìn thấy những mảnh vỡ dưới chân, anh ta lập tức giẫm lên chúng.
“Cẩn thận!” Chu Tích Tuyết theo bản năng nhắc nhở, “Dưới đất có mảnh vỡ.”
“Cô bảo tôi cẩn thận?” Cận Dập nheo mắt, như thể nghe thấy điều gì đó cấm kỵ, vẻ mặt sắc lạnh.
Anh ta đứng tại chỗ, chân anh ta đang giẫm lên một mảnh sứ sắc nhọn.
Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ ràng sự không thân thiện toát ra từ Cận Dập.
Anh ta như một kẻ điên hỉ nộ vô thường, giây tiếp theo sẽ vươn móng vuốt sắc nhọn làm tổn thương người khác.
Chẳng lẽ lời nhắc nhở thiện ý cũng là lỗi của cô sao?
“Đúng vậy, tôi bảo anh cẩn thận.” Cô nói.
Cận Dập nghiêng đầu, vẻ mặt không còn sắc bén, dường như không hiểu lời cô nói.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp của anh ta được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, ống quần phủ xuống mu bàn chân trắng nõn, cũng không chạm đất.
Có lẽ vì sáng sớm vừa mới ngủ dậy, quần áo anh ta có chút xộc xệch, giày cũng không đi, toát ra vẻ phất phơ đến điên dại.
Chu Tích Tuyết nhanh chóng chú ý thấy, trên sàn nhà dần dần thấm ra chất lỏng màu hồng nhạt.
Rõ ràng là lòng bàn chân Cận Dập đã bị mảnh vỡ cắt vào. Máu đỏ tươi và sữa trắng thuần khiết hòa lẫn vào nhau, nhuộm thành một màu hồng phấn dịu nhẹ. Vốn dĩ là một màu sắc nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Thôi, nói nhiều với một kẻ điên làm gì.
Chu Tích Tuyết bước hai bước đến bên Cận Dập, đẩy anh ta từ đống mảnh vỡ hỗn độn sang một bên sàn cẩm thạch sạch sẽ.
Chất lỏng màu hồng phấn theo bước chân anh ta, dần chuyển thành màu đỏ sẫm.
Chu Tích Tuyết nhíu mày, cô không thích nhìn thấy máu. Còn người bên cạnh thì cúi đầu nhìn vết máu đỏ trên sàn, dường như trở nên hưng phấn hơn.
Anh ta thế mà còn có thể cười được ư?
“Anh chẳng lẽ không đau sao?” Chu Tích Tuyết đẩy Cận Dập cao lớn ngồi xuống ghế ăn.
Cận Dập dường như lần đầu tiên nghe thấy câu hỏi như vậy, anh ta nghiêm túc suy nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng hỏi anh ta có đau hay không.
Nhưng điều đó không ngăn cản anh ta lớn lên, trưởng thành. Vì vậy, anh ta cũng không bận tâm mình có bị thương hay không, bởi vì trên người anh ta đã có đủ vết thương rồi, thêm một chỗ nữa cũng chẳng sao.
“Điều đó có liên quan gì đến cô không?” Giọng Cận Dập khắc nghiệt và vô tình, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thật thật giả giả, khiến người ta không thể nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì.
Có điều, câu hỏi của anh ta quả thực đã chạm đúng trọng tâm.
Nếu Chu Tích Tuyết không vô tình làm vỡ cốc sữa, thì những mảnh vỡ sẽ không làm đứt chân người khác.
Cho nên chuyện này đích thực có mối quan hệ mật thiết với cô.
Nhưng hành vi của Cận Dập lại khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy rất khó hiểu.
Anh ta vừa rồi gần như cố ý giẫm lên đống mảnh vỡ đó, dù cô đã nhắc nhở, anh ta vẫn đi chân trần đứng trên mảnh vỡ.
Cứ như thể anh ta thật sự không cảm thấy đau đớn.
Người bình thường nào lại làm ra hành động bất thường như vậy?
Có vẻ anh ta thực sự có vấn đề.
Kết hợp vài lần tiếp xúc, Cận Dập, người bị người khác gọi là “kẻ điên,” thực ra không làm điều gì tổn thương người. Có điều, hành vi và lời nói của anh ta không thể đoán trước, khuôn mặt anh ta luôn mang một nụ cười b*nh h**n, đúng là có dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Chu Tích Tuyết quen biết nhiều bạn bè trên mạng, một số trong đó có vấn đề sức khỏe tâm thần, như bệnh trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, v.v. Nghiêm trọng hơn có thể là rối loạn dạng cơ thể và tổn thương não.
Mỗi người mắc bệnh tâm thần đều có những triệu chứng khác nhau. Trong phần lớn các trường hợp, họ đều từng trải qua một giai đoạn đau khổ.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập trở nên phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến Chu Tích Tuyết kinh hãi hơn là cô thấy nhiều vết sẹo trên người Cận Dập.
Từ xa, cô chỉ chú ý đến làn da trắng nõn của anh ta mà không thấy rõ những điều bất thường trên da. Giờ đây, khi lại gần, cô có thể thấy rõ vô số vết sẹo trên ngực, cánh tay và mu bàn tay trần của anh ta. Một số vết sẹo trông đã lành, nhưng một số khác rõ ràng là mới xuất hiện gần đây.
Trên cánh tay trắng nõn, những vết sẹo do đóng vảy để lại từng mảng nâu sẫm, giống như một khối ngọc thô thượng hạng nhưng lại lẫn nhiều tạp chất, khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Cùng lúc đó, ánh mắt Cận Dập không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt Chu Tích Tuyết.
Biểu cảm của cô vô cùng phức tạp.
Nếu anh ta là một học sinh giỏi chuyên giải đề, thì bài toán này lại khó đến mức khiến anh ta không thể đọc hiểu, nên không thể đặt bút viết lời giải.
“Nhìn đủ chưa?” Anh ta vừa nói vừa đứng lên, nhìn cô từ trên cao.
Chiều cao 1 mét 65 của cô thật sự quá nhỏ bé trước mặt anh ta.
Cận Dập đưa tay giữ lấy cằm Chu Tích Tuyết, buộc cô ngẩng đầu, mặt đối mặt.
Anh ta đã cho cô cơ hội rời đi.
Nhưng giờ lại đột nhiên muốn đổi ý.
“Cô thật sự không sợ tôi?” Giọng anh ta u ám đáng sợ, như một Bạch Vô Thường* đến đòi mạng.
(Trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, Bạch Vô Thường là một trong hai vị Hắc Bạch Vô Thường. Họ là những sứ giả từ âm phủ, có nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn người chết về địa ngục.)
Chu Tích Tuyết lắc đầu, cô thực sự không sợ anh ta.
Huống hồ, tư thế giữa hai người lúc này lại quá mức mờ ám.
Dưới sự “tấn công thị giác” từ gương mặt có giá trị nhan sắc cực cao kia, nỗi sợ hãi vừa rồi căn bản không còn sót lại chút gì.
Ngược lại, chỉ còn lại lực hấp dẫn mạnh mẽ từ người đàn ông dành cho phụ nữ.
Cận Dập dường như vẫn không tin những gì Chu Tích Tuyết nói, một lần nữa tiến lại gần. Anh dùng ánh mắt đầy hung dữ nhìn cô, như một con dã thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cố tình xua đuổi kẻ ngoài xâm nhập.
Chu Tích Tuyết lại nhân cơ hội hiếm hoi này, lặng lẽ thưởng thức gương mặt hoàn mỹ của anh ở cự ly gần thêm một lần nữa.
Khuôn mặt điển trai ấy gần như không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, trơn láng như được phủ một lớp mịn da, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến làn da mềm mại của trẻ con, mà ở khoảng cách gần thế này, cô gần như không nhịn được muốn giơ tay lên khẽ véo một cái.
Hơi thở của hai người gần như quyện chặt vào nhau.
Một làn hương tươi mát mang mùi táo len vào khoang mũi Chu Tích Tuyết — đó là mùi hương trên người Cận Dập.
Vì thế, như bị ma xui quỷ khiến, cô vươn tay, dùng ngón trỏ khẽ chạm vào gương mặt anh. Nàng muốn biết liệu trong miệng anh có ngậm viên kẹo nào không, càng muốn biết làn da anh rốt cuộc mịn màng đến nhường nào.
Chỉ trong tích tắc, Cận Dập dường như bị điện giật, đôi mắt màu lam lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị, đầy vẻ nghi hoặc, mờ mịt.
Không ai ngờ được cô lại chạm vào anh, theo bản năng phòng ngự, anh đã định túm chặt lấy cổ họng cô.
Sao cô có thể?
Sao cô dám?
Trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, Cận Dập buông lỏng tay đang giữ cằm cô, lùi lại một bước.
Hơi thở của anh rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
“Thật ngại quá.” Chu Tích Tuyết nhận ra sự l* m*ng của mình, chủ động xin lỗi. Nhưng ngay sau đó lại nói thêm một câu, “Da anh thật đẹp.” Quả thực không giống làn da của người thật.
Cận Dập không nói gì, quay người rời đi.
Thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
Phòng ăn giờ chỉ còn lại Chu Tích Tuyết.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Dù không hiểu sao lúc nãy lại vô thức chạm vào Cận Dập, nhưng đầu ngón tay dường như vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại và hơi lạnh từ da anh.
Cận Dập có vẻ cũng không giận vì chuyện đó.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thực sự làm cô tổn thương dù chỉ một lần.
Thế nhưng, sao anh lại đột nhiên bỏ đi nhỉ?
Chu Tích Tuyết một mình ngồi đợi trong phòng ăn, có chút ngơ ngác như bị cho “leo cây” vậy. Cuối cùng, cơn đói cồn cào khiến cô tập trung lại vào những món ăn trên bàn.
Sợ làm bẩn đồ ăn chưa đụng đến, cô dùng một chiếc đĩa để chọn những món mình thích, hệt như ăn buffet, mỗi loại chỉ lấy một ít.
Phòng ăn vắng tanh chỉ có mình Chu Tích Tuyết, thế cũng tốt. Cô vốn hơi sợ xã giao, dù chưa đến mức thành bệnh lý, nhưng vẫn thích được ở một mình hơn.
Không cần bận tâm chuyện xã giao, không cần câu nệ, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai.
Bữa sáng này có lẽ là bữa phong phú nhất và khiến Chu Tích Tuyết no bụng nhất trong mấy năm gần đây. Món ăn không chỉ đa dạng mà còn rất ngon miệng. Cô không còn nghĩ đến những chuyện phiền muộn trước kia nữa. Sau khi mãn nguyện ăn hết tất cả món mình đã chọn, cô tự rửa sạch đĩa và dao nĩa đã dùng.
Vì quá chuyên chú vào việc thưởng thức đồ ăn, Chu Tích Tuyết không hề để ý rằng trong góc tối, đôi mắt xanh lam kia vẫn luôn dõi theo cô không rời, tựa như muốn nuốt chửng lấy cô.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[“Anh chẳng lẽ không đau sao?”]
Renee thấy Cận Dập đang dựa vào cửa, vội vàng cung kính gọi một tiếng “Chủ nhân”.
Sau khi nhìn thấy Cận Dập, toàn thân bà ấy lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, cúi đầu, sợ hãi như thể vừa thấy hồng thủy mãnh thú vậy.
Chu Tích Tuyết không khỏi tò mò trước phản ứng của Renee, không hiểu vì sao cô lại sợ hãi đến vậy.
Còn ánh mắt của Cận Dập thì đang gắt gao khóa chặt Chu Tích Tuyết, không rảnh bận tâm đến người hầu vừa mắc lỗi.
Renee thấy thế, lập tức nhanh nhẹn rời khỏi phòng bếp.
Rất nhanh, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại Chu Tích Tuyết và Cận Dập.
Ánh sáng trong phòng ăn chan hòa, Chu Tích Tuyết càng rõ ràng hơn khi nhìn khuôn mặt Cận Dập. Thậm chí không chỉ khuôn mặt, mà cả người anh ta.
Cận Dập cứ thế đứng trước mặt Chu Tích Tuyết, cổ áo sơ mi đen mở rộng, phô bày toàn bộ dáng người anh một cách không hề che giấu.
Ít nhất trong mắt Chu Tích Tuyết là như vậy.
Có thể thấy, anh ta cao khoảng 1m9. Dáng đứng thẳng càng tôn lên vóc dáng, khiến khung cảnh trước ngực anh ta hiện rõ mồn một. Chiếc sơ mi mỏng khiến bờ vai anh ta trông vô cùng rộng lớn, từ vai đến eo, tạo thành một hình tam giác ngược quyến rũ. Chất liệu chiếc sơ mi này cũng thật tuyệt vời, rũ rượi hoàn hảo, trông mềm mại ôm sát da, nhưng khi mặc trên người anh ta lại toát ra một vẻ cứng rắn mạnh mẽ.
Vì cổ áo mở rộng, càng khiến cô nhìn thấy rõ ràng phần từ xương quai xanh đến cơ ngực của anh ta, gợi cảm như ẩn như hiện.
Chu Tích Tuyết hoàn toàn dùng góc độ của một người thưởng thức để nhìn Cận Dập, nhưng không đến mức mê trai mất đi lý trí.
Có điều, dù có mất lý trí, cũng là điều dễ hiểu. Không ai có thể bình tĩnh tự nhiên trước một khuôn mặt như vậy.
Nếu khuôn mặt Cận Dập đã có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được, thì vóc dáng của anh ta càng là trên gấm thêm hoa.
Những mảnh sứ vỡ và sữa trắng bị đổ hòa thành một hoa văn quỷ dị, trải rộng trên sàn cẩm thạch đen.
Nhưng làn da của Cận Dập còn trắng hơn cả sữa, điều này khiến anh ta trông như một con ma cà rồng hút máu không thấy ánh sáng.
Trong cuộc sống hàng ngày, đa số mọi người rất khó tiếp xúc được với một người đàn ông có vóc dáng đẹp như vậy. Đặc biệt ở trong nước, đại đa số đàn ông đều bình thường nhưng lại vô cùng tự tin. Thời kỳ đỉnh cao của họ rất ngắn ngủi, một khi qua một độ tuổi nhất định, cơ thể bắt đầu phát phì mà không hề được quản lý, dần trở nên mập mạp, sồ sề.
Huống hồ Chu Tích Tuyết còn không thích xã giao. Thế nên, mỗi lần cần vẽ các nhân vật nam, cô đều tìm kiếm đủ loại “người mẫu nam” trên các video ngắn, rồi cẩn thận quan sát họ “ưỡn ẹo tạo dáng” như thế nào.
Yết hầu nổi bật, cơ ngực đầy đặn đều là những chuẩn mực của “người mẫu nam”, Cận Dập chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu cúc áo sơ mi của anh ta có thể cởi bỏ hết thì thật tuyệt vời làm sao, như vậy cô có thể nhìn rõ hơn liệu anh ta có cơ bụng giống như những thanh chocolate hay không.
Ngay lúc này, trong đầu Chu Tích Tuyết thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ táo bạo hơn – có thể chạm vào cấu trúc da của Cận Dập thì còn tốt hơn nữa á!
Khoảnh khắc ý niệm này xuất hiện, cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ đáng khinh này của mình.
Không đúng.
Chu Tích Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân, rằng cô tuyệt đối là vì mục đích sáng tác nghệ thuật tốt hơn mới nảy sinh ý nghĩ như vậy, chứ không phải do sắc dục làm mờ mắt.
Mặc dù trên mạng xã hội có đủ loại đàn ông với vóc dáng tuyệt vời, tùy ý chọn, tùy ý xem. Nhưng cô lại không hề biết cảm giác của cơ ngực đầy đặn và cơ bụng tám múi là như thế nào, thậm chí trong cuộc sống thực, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Do đó, các nhân vật dưới ngòi bút của cô có chút sai lệch.
Ngay khi Chu Tích Tuyết sắp tự thuyết phục mình, cô bắt gặp ánh mắt của Cận Dập.
Đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút của Cận Dập đang không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén, như hai tia sáng thẳng tắp, có thể xuyên thẳng qua vỏ não cô, đọc được những ý nghĩ hoang đường trong đầu cô.
Chu Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu.
Khi một người đang chột dạ, họ thường tỏ ra vô cùng bận rộn.
Chu Tích Tuyết ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Dập, liền bắt đầu chú ý đến đồ ăn trên bàn. Cô đầu tiên dùng tay trái cầm một chiếc bánh tráng, sau đó lại dùng tay phải cầm một quả trứng gà. Nghĩ đến việc trứng gà cần bóc vỏ, cô liền buông bánh tráng xuống, nhưng vừa buông xong, lại theo bản năng nhìn về phía thịt xông khói.
Có thể nói là luống cuống tay chân.
Cùng lúc đó, Cận Dập cuối cùng cũng bước về phía Chu Tích Tuyết.
Từ cửa phòng ăn đến bàn ăn chỉ vỏn vẹn vài bước chân.
Những mảnh sứ vỡ còn vương vãi trên sàn, tựa như gai góc mọc dại.
Nhưng Cận Dập dường như không hề nhìn thấy những mảnh vỡ dưới chân, anh ta lập tức giẫm lên chúng.
“Cẩn thận!” Chu Tích Tuyết theo bản năng nhắc nhở, “Dưới đất có mảnh vỡ.”
“Cô bảo tôi cẩn thận?” Cận Dập nheo mắt, như thể nghe thấy điều gì đó cấm kỵ, vẻ mặt sắc lạnh.
Anh ta đứng tại chỗ, chân anh ta đang giẫm lên một mảnh sứ sắc nhọn.
Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ ràng sự không thân thiện toát ra từ Cận Dập.
Anh ta như một kẻ điên hỉ nộ vô thường, giây tiếp theo sẽ vươn móng vuốt sắc nhọn làm tổn thương người khác.
Chẳng lẽ lời nhắc nhở thiện ý cũng là lỗi của cô sao?
“Đúng vậy, tôi bảo anh cẩn thận.” Cô nói.
Cận Dập nghiêng đầu, vẻ mặt không còn sắc bén, dường như không hiểu lời cô nói.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp của anh ta được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, ống quần phủ xuống mu bàn chân trắng nõn, cũng không chạm đất.
Có lẽ vì sáng sớm vừa mới ngủ dậy, quần áo anh ta có chút xộc xệch, giày cũng không đi, toát ra vẻ phất phơ đến điên dại.
Chu Tích Tuyết nhanh chóng chú ý thấy, trên sàn nhà dần dần thấm ra chất lỏng màu hồng nhạt.
Rõ ràng là lòng bàn chân Cận Dập đã bị mảnh vỡ cắt vào. Máu đỏ tươi và sữa trắng thuần khiết hòa lẫn vào nhau, nhuộm thành một màu hồng phấn dịu nhẹ. Vốn dĩ là một màu sắc nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Thôi, nói nhiều với một kẻ điên làm gì.
Chu Tích Tuyết bước hai bước đến bên Cận Dập, đẩy anh ta từ đống mảnh vỡ hỗn độn sang một bên sàn cẩm thạch sạch sẽ.
Chất lỏng màu hồng phấn theo bước chân anh ta, dần chuyển thành màu đỏ sẫm.
Chu Tích Tuyết nhíu mày, cô không thích nhìn thấy máu. Còn người bên cạnh thì cúi đầu nhìn vết máu đỏ trên sàn, dường như trở nên hưng phấn hơn.
Anh ta thế mà còn có thể cười được ư?
“Anh chẳng lẽ không đau sao?” Chu Tích Tuyết đẩy Cận Dập cao lớn ngồi xuống ghế ăn.
Cận Dập dường như lần đầu tiên nghe thấy câu hỏi như vậy, anh ta nghiêm túc suy nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng hỏi anh ta có đau hay không.
Nhưng điều đó không ngăn cản anh ta lớn lên, trưởng thành. Vì vậy, anh ta cũng không bận tâm mình có bị thương hay không, bởi vì trên người anh ta đã có đủ vết thương rồi, thêm một chỗ nữa cũng chẳng sao.
“Điều đó có liên quan gì đến cô không?” Giọng Cận Dập khắc nghiệt và vô tình, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thật thật giả giả, khiến người ta không thể nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì.
Có điều, câu hỏi của anh ta quả thực đã chạm đúng trọng tâm.
Nếu Chu Tích Tuyết không vô tình làm vỡ cốc sữa, thì những mảnh vỡ sẽ không làm đứt chân người khác.
Cho nên chuyện này đích thực có mối quan hệ mật thiết với cô.
Nhưng hành vi của Cận Dập lại khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy rất khó hiểu.
Anh ta vừa rồi gần như cố ý giẫm lên đống mảnh vỡ đó, dù cô đã nhắc nhở, anh ta vẫn đi chân trần đứng trên mảnh vỡ.
Cứ như thể anh ta thật sự không cảm thấy đau đớn.
Người bình thường nào lại làm ra hành động bất thường như vậy?
Có vẻ anh ta thực sự có vấn đề.
Kết hợp vài lần tiếp xúc, Cận Dập, người bị người khác gọi là “kẻ điên,” thực ra không làm điều gì tổn thương người. Có điều, hành vi và lời nói của anh ta không thể đoán trước, khuôn mặt anh ta luôn mang một nụ cười b*nh h**n, đúng là có dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Chu Tích Tuyết quen biết nhiều bạn bè trên mạng, một số trong đó có vấn đề sức khỏe tâm thần, như bệnh trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, v.v. Nghiêm trọng hơn có thể là rối loạn dạng cơ thể và tổn thương não.
Mỗi người mắc bệnh tâm thần đều có những triệu chứng khác nhau. Trong phần lớn các trường hợp, họ đều từng trải qua một giai đoạn đau khổ.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập trở nên phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến Chu Tích Tuyết kinh hãi hơn là cô thấy nhiều vết sẹo trên người Cận Dập.
Từ xa, cô chỉ chú ý đến làn da trắng nõn của anh ta mà không thấy rõ những điều bất thường trên da. Giờ đây, khi lại gần, cô có thể thấy rõ vô số vết sẹo trên ngực, cánh tay và mu bàn tay trần của anh ta. Một số vết sẹo trông đã lành, nhưng một số khác rõ ràng là mới xuất hiện gần đây.
Trên cánh tay trắng nõn, những vết sẹo do đóng vảy để lại từng mảng nâu sẫm, giống như một khối ngọc thô thượng hạng nhưng lại lẫn nhiều tạp chất, khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Cùng lúc đó, ánh mắt Cận Dập không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt Chu Tích Tuyết.
Biểu cảm của cô vô cùng phức tạp.
Nếu anh ta là một học sinh giỏi chuyên giải đề, thì bài toán này lại khó đến mức khiến anh ta không thể đọc hiểu, nên không thể đặt bút viết lời giải.
“Nhìn đủ chưa?” Anh ta vừa nói vừa đứng lên, nhìn cô từ trên cao.
Chiều cao 1 mét 65 của cô thật sự quá nhỏ bé trước mặt anh ta.
Cận Dập đưa tay giữ lấy cằm Chu Tích Tuyết, buộc cô ngẩng đầu, mặt đối mặt.
Anh ta đã cho cô cơ hội rời đi.
Nhưng giờ lại đột nhiên muốn đổi ý.
“Cô thật sự không sợ tôi?” Giọng anh ta u ám đáng sợ, như một Bạch Vô Thường* đến đòi mạng.
(Trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, Bạch Vô Thường là một trong hai vị Hắc Bạch Vô Thường. Họ là những sứ giả từ âm phủ, có nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn người chết về địa ngục.)
Chu Tích Tuyết lắc đầu, cô thực sự không sợ anh ta.
Huống hồ, tư thế giữa hai người lúc này lại quá mức mờ ám.
Dưới sự “tấn công thị giác” từ gương mặt có giá trị nhan sắc cực cao kia, nỗi sợ hãi vừa rồi căn bản không còn sót lại chút gì.
Ngược lại, chỉ còn lại lực hấp dẫn mạnh mẽ từ người đàn ông dành cho phụ nữ.
Cận Dập dường như vẫn không tin những gì Chu Tích Tuyết nói, một lần nữa tiến lại gần. Anh dùng ánh mắt đầy hung dữ nhìn cô, như một con dã thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cố tình xua đuổi kẻ ngoài xâm nhập.
Chu Tích Tuyết lại nhân cơ hội hiếm hoi này, lặng lẽ thưởng thức gương mặt hoàn mỹ của anh ở cự ly gần thêm một lần nữa.
Khuôn mặt điển trai ấy gần như không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, trơn láng như được phủ một lớp mịn da, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến làn da mềm mại của trẻ con, mà ở khoảng cách gần thế này, cô gần như không nhịn được muốn giơ tay lên khẽ véo một cái.
Hơi thở của hai người gần như quyện chặt vào nhau.
Một làn hương tươi mát mang mùi táo len vào khoang mũi Chu Tích Tuyết — đó là mùi hương trên người Cận Dập.
Vì thế, như bị ma xui quỷ khiến, cô vươn tay, dùng ngón trỏ khẽ chạm vào gương mặt anh. Nàng muốn biết liệu trong miệng anh có ngậm viên kẹo nào không, càng muốn biết làn da anh rốt cuộc mịn màng đến nhường nào.
Chỉ trong tích tắc, Cận Dập dường như bị điện giật, đôi mắt màu lam lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị, đầy vẻ nghi hoặc, mờ mịt.
Không ai ngờ được cô lại chạm vào anh, theo bản năng phòng ngự, anh đã định túm chặt lấy cổ họng cô.
Sao cô có thể?
Sao cô dám?
Trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, Cận Dập buông lỏng tay đang giữ cằm cô, lùi lại một bước.
Hơi thở của anh rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
“Thật ngại quá.” Chu Tích Tuyết nhận ra sự l* m*ng của mình, chủ động xin lỗi. Nhưng ngay sau đó lại nói thêm một câu, “Da anh thật đẹp.” Quả thực không giống làn da của người thật.
Cận Dập không nói gì, quay người rời đi.
Thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
Phòng ăn giờ chỉ còn lại Chu Tích Tuyết.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Dù không hiểu sao lúc nãy lại vô thức chạm vào Cận Dập, nhưng đầu ngón tay dường như vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại và hơi lạnh từ da anh.
Cận Dập có vẻ cũng không giận vì chuyện đó.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thực sự làm cô tổn thương dù chỉ một lần.
Thế nhưng, sao anh lại đột nhiên bỏ đi nhỉ?
Chu Tích Tuyết một mình ngồi đợi trong phòng ăn, có chút ngơ ngác như bị cho “leo cây” vậy. Cuối cùng, cơn đói cồn cào khiến cô tập trung lại vào những món ăn trên bàn.
Sợ làm bẩn đồ ăn chưa đụng đến, cô dùng một chiếc đĩa để chọn những món mình thích, hệt như ăn buffet, mỗi loại chỉ lấy một ít.
Phòng ăn vắng tanh chỉ có mình Chu Tích Tuyết, thế cũng tốt. Cô vốn hơi sợ xã giao, dù chưa đến mức thành bệnh lý, nhưng vẫn thích được ở một mình hơn.
Không cần bận tâm chuyện xã giao, không cần câu nệ, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai.
Bữa sáng này có lẽ là bữa phong phú nhất và khiến Chu Tích Tuyết no bụng nhất trong mấy năm gần đây. Món ăn không chỉ đa dạng mà còn rất ngon miệng. Cô không còn nghĩ đến những chuyện phiền muộn trước kia nữa. Sau khi mãn nguyện ăn hết tất cả món mình đã chọn, cô tự rửa sạch đĩa và dao nĩa đã dùng.
Vì quá chuyên chú vào việc thưởng thức đồ ăn, Chu Tích Tuyết không hề để ý rằng trong góc tối, đôi mắt xanh lam kia vẫn luôn dõi theo cô không rời, tựa như muốn nuốt chửng lấy cô.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 5: Scar
10.0/10 từ 11 lượt.