Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 51: Susceptible (2)
63@-
Chu Tích Tuyết chợt lóe lên ý nghĩ này, cô vòng hai tay qua cổ Cận Dập, dán cả người vào anh.
Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh.
Ban đầu cũng không phải quá sâu, nhưng vẫn giống như một liều thuốc đặc hiệu, khiến Cận Dập lập tức dịu lại. Gần như theo bản năng, anh đưa tay ôm chặt lưng cô, siết cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn đầy chủ động, tràn ngập khí thế mạnh mẽ từ phía Cận Dập. Anh gần như không cho Chu Tích Tuyết bất kỳ khoảng trống nào để thở, cắn lấy môi cô, hút lấy đầu lưỡi cô, chiếm lấy toàn bộ khoang miệng cô.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, đầu óc Chu Tích Tuyết trở nên trống rỗng, như thể miệng mũi bị nước biển lấp kín, chìm sâu trong bóng tối.
Dù vậy, cô vẫn dịu dàng đáp lại anh, bàn tay vuốt nhẹ lưng anh, tiếng thở khẽ khàng qua kẽ răng như truyền thẳng vào tim anh.
Động tác hôn của Cận Dập dần dịu lại, không còn dữ dội nữa, anh vẫn khẽ run, m*t lấy môi cô. Như thể có một tia sáng mong manh phát ra từ người anh, khiến anh được soi rọi, được sưởi ấm.
Nơi góc phố xa lạ của chốn đất khách, một đôi tình nhân hôn nhau tựa như quên đi cả thế giới ở giữa quảng trường. Những người đi ngang qua cũng chẳng nhìn họ với ánh mắt lạ lẫm nào, như thể đã quá quen thuộc, không ai chỉ trỏ, cũng chẳng có lời ra tiếng vào.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Tích Tuyết như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, dịu dàng nói:
“Cận Dập, mình về nhà đi.”
Cận Dập cúi đầu nhìn cô, khẽ lặp lại:
“Về nhà?”
Ở đâu là nhà?
“Ừm, về nhà thôi.” Chu Tích Tuyết đọc được cảm xúc từ đôi mắt hơi đờ đẫn của Cận Dập. Cô vươn tay vỗ nhẹ lưng anh, như thể đang an ủi một đứa trẻ bị lạc: “Chỉ cần là nơi có chúng ta ở bên nhau, đó chính là nhà.”
Thế giới bên ngoài tuy phồn hoa và đầy những điều mới mẻ, nhưng Chu Tích Tuyết lại thích ở trong nhà hơn.
Cô nắm tay Cận Dập, chủ động đi về phía gara.
Cô luyên thuyên đủ thứ.
Cô nói rằng cô cũng biết lái xe, nhưng kỹ thuật thì bình thường thôi.
Cô nói chiếc xe của anh quá lớn, cô chắc là không thể điều khiển được.
Cô còn nói thấy trong gara có một chiếc xe mô tô, hôm nào đó hai người cùng đi hóng gió.
Cận Dập bước đi bên cạnh Chu Tích Tuyết, nhìn vóc dáng be bé của cô, nắm lấy bàn tay be bé của cô.
Giữa dòng người qua lại, trong mắt anh chỉ có thể chứa hình bóng be bé của cô, trái tim anh dường như đã bị cô lấp đầy hoàn toàn.
Không lâu sau, có hai người da đen chặn đường họ.
Người này, Chu Tích Tuyết nhận ra, là người đã có thái độ thô lỗ với cô trong lần Simmons đến lâu đài cổ.
Cận Dập nhận thấy Chu Tích Tuyết lùi lại, nắm chặt tay cô và hỏi: “Sao vậy?”
Chu Tích Tuyết nhân tiện mách anh: “Chính là anh ta, lần trước làm đầu gối em bị thương, đến giờ vẫn còn vết bầm chưa tan đâu đó.”
Ánh mắt Cận Dập không khỏi lạnh đi. Khi nhìn về phía người đàn ông da đen kia, vẻ mặt anh toát lên sự lạnh lùng đến tột cùng.
Giây tiếp theo, anh tiến lên và bóp chặt cổ họng của đối phương, khiến người đó không kịp trở tay.
Thân hình của Cận Dập không hề kém cạnh người đàn ông kia. Chỉ với một tay, anh đã có thể nhấc bổng đối phương lên.
Người nọ muốn phản kháng nhưng không dám, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.
Chu Tích Tuyết rõ ràng bị luồng khí thế bạo lực toát ra từ Cận Dập làm cho sợ hãi, vội vàng tiến lên kéo anh lại.
Khi Cận Dập nhìn lại Chu Tích Tuyết, ánh mắt anh hoàn toàn tĩnh lặng, giống như một con robot không có cảm xúc, vô cùng đờ đẫn.
Ánh mắt anh có chút trống rỗng, như đang hỏi tại sao không thể ra tay?
Thực tế, anh luôn coi thường việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng đôi khi bạo lực lại là cách hiệu quả nhất.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chúng ta đại độ không chấp nhặt tiểu nhân, tha cho anh ta một lần đi.”
Cô cũng hiểu bạo lực đúng là có thể giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng sau đó sẽ dẫn đến những rắc rối lớn hơn.
Tóm lại, mất nhiều hơn được.
Vừa dứt lời, một tràng cười khoa trương vang lên từ phía sau.
“Ha ha ha, em trai, em dâu, lâu rồi không gặp, hai đứa có vẻ ân ái hơn nhiều so với anh nghĩ đấy.”
Chu Tích Tuyết cực kỳ ghét tiếng cười này. Ngoài tên Simmons kia ra, còn có thể là ai được nữa?
Cô quay người lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt gian xảo ấy. Tóc vàng mắt xanh, là ngoại hình đặc trưng của người nước Z.
Cùng lúc đó, Cận Dập bước lên trước, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Chu Tích Tuyết, cảnh cáo Simmons: “Tránh xa tôi ra một chút.”
Anh không chắc liệu mình có thể đánh chết Simmons ngay tại chỗ hay không, nhưng tệ nhất thì cả hai sẽ cùng chịu thương tổn mà thôi.
Nhưng lý trí mách bảo anh rằng làm vậy chỉ khiến Chu Tích Tuyết sợ hãi. Anh không muốn cô sợ hãi.
“Sawyer, dù sao anh cũng là nhân chứng cho hôn nhân của hai đứa, sao em lại nói những lời như vậy chứ?” Simmons đi đến bên cạnh gã vệ sĩ kia, không chút nương tay đá một cú vào bụng gã, khiến gã ngã lăn ra đất, rồi cười nói với Cận Dập: “Nếu thằng này có gì đắc tội với em thì cho anh gửi lời xin lỗi nhé.”
Vừa nói xong, gã vệ sĩ dưới chiếc giày da màu đen của Simmons đã phát ra tiếng hét đau đớn.
Ngay cả đối với người “thân cận” bên cạnh mình, Simmons cũng tàn nhẫn như vậy. Liệu còn chuyện gì mà hắn không dám làm nữa?
Cô ghét cay ghét đắng người đàn ông tên Simmons này, nhưng có Cận Dập đứng chắn trước mặt, cô lại có cảm giác “cáo mượn oai hùm” đầy kiêu ngạo.
Simmons vẫn mặc vest, có vẻ như vừa kết thúc một bữa tiệc kinh doanh nào đó.
Hắn tiến từng bước đến trước mặt Cận Dập, vừa nới lỏng cà vạt vừa nhướng mày cười: “Sawyer, lâu rồi không gặp, cả nhà chúng ta rất nhớ em. Tiện đây, mời hai vợ chồng em cùng đi qua ngồi một chút nhé.”
“Cả nhà”?
Có phải ý chỉ những người trong gia tộc Valoi không?
Nếu Cận Dập là người thừa kế của gia tộc Valoi, vậy hiện tại ai là người đang điều hành toàn bộ gia tộc đây?
Mặt khác, việc Cận Dập đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc có liên quan gì đến những người đó không?
Trong lòng Chu Tích Tuyết có rất nhiều câu hỏi.
Cận Dập không để ý tới Simmons, cúi đầu nhìn Chu Tích Tuyết: “Về nhà nhé?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, đáp: “Hay là chúng ta đổi một nơi khác chơi đi?”
Mặc dù trực giác mách bảo cô rằng đó không phải là một nơi tốt đẹp gì. Nhưng đây cũng là cơ hội để cô tìm hiểu sâu hơn về gia tộc Valoi, tốt nhất là không nên bỏ lỡ.
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết nắm lấy tay Cận Dập, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Được không anh?”
Nghe vậy, Cận Dập nở một nụ cười ấm áp: “Được chứ.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chu Tích Tuyết chợt lóe lên ý nghĩ này, cô vòng hai tay qua cổ Cận Dập, dán cả người vào anh.
Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh.
Ban đầu cũng không phải quá sâu, nhưng vẫn giống như một liều thuốc đặc hiệu, khiến Cận Dập lập tức dịu lại. Gần như theo bản năng, anh đưa tay ôm chặt lưng cô, siết cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn đầy chủ động, tràn ngập khí thế mạnh mẽ từ phía Cận Dập. Anh gần như không cho Chu Tích Tuyết bất kỳ khoảng trống nào để thở, cắn lấy môi cô, hút lấy đầu lưỡi cô, chiếm lấy toàn bộ khoang miệng cô.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, đầu óc Chu Tích Tuyết trở nên trống rỗng, như thể miệng mũi bị nước biển lấp kín, chìm sâu trong bóng tối.
Dù vậy, cô vẫn dịu dàng đáp lại anh, bàn tay vuốt nhẹ lưng anh, tiếng thở khẽ khàng qua kẽ răng như truyền thẳng vào tim anh.
Động tác hôn của Cận Dập dần dịu lại, không còn dữ dội nữa, anh vẫn khẽ run, m*t lấy môi cô. Như thể có một tia sáng mong manh phát ra từ người anh, khiến anh được soi rọi, được sưởi ấm.
Nơi góc phố xa lạ của chốn đất khách, một đôi tình nhân hôn nhau tựa như quên đi cả thế giới ở giữa quảng trường. Những người đi ngang qua cũng chẳng nhìn họ với ánh mắt lạ lẫm nào, như thể đã quá quen thuộc, không ai chỉ trỏ, cũng chẳng có lời ra tiếng vào.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Tích Tuyết như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, dịu dàng nói:
“Cận Dập, mình về nhà đi.”
Cận Dập cúi đầu nhìn cô, khẽ lặp lại:
“Về nhà?”
Ở đâu là nhà?
“Ừm, về nhà thôi.” Chu Tích Tuyết đọc được cảm xúc từ đôi mắt hơi đờ đẫn của Cận Dập. Cô vươn tay vỗ nhẹ lưng anh, như thể đang an ủi một đứa trẻ bị lạc: “Chỉ cần là nơi có chúng ta ở bên nhau, đó chính là nhà.”
Thế giới bên ngoài tuy phồn hoa và đầy những điều mới mẻ, nhưng Chu Tích Tuyết lại thích ở trong nhà hơn.
Cô nắm tay Cận Dập, chủ động đi về phía gara.
Cô luyên thuyên đủ thứ.
Cô nói rằng cô cũng biết lái xe, nhưng kỹ thuật thì bình thường thôi.
Cô nói chiếc xe của anh quá lớn, cô chắc là không thể điều khiển được.
Cô còn nói thấy trong gara có một chiếc xe mô tô, hôm nào đó hai người cùng đi hóng gió.
Cận Dập bước đi bên cạnh Chu Tích Tuyết, nhìn vóc dáng be bé của cô, nắm lấy bàn tay be bé của cô.
Giữa dòng người qua lại, trong mắt anh chỉ có thể chứa hình bóng be bé của cô, trái tim anh dường như đã bị cô lấp đầy hoàn toàn.
Không lâu sau, có hai người da đen chặn đường họ.
Người này, Chu Tích Tuyết nhận ra, là người đã có thái độ thô lỗ với cô trong lần Simmons đến lâu đài cổ.
Cận Dập nhận thấy Chu Tích Tuyết lùi lại, nắm chặt tay cô và hỏi: “Sao vậy?”
Chu Tích Tuyết nhân tiện mách anh: “Chính là anh ta, lần trước làm đầu gối em bị thương, đến giờ vẫn còn vết bầm chưa tan đâu đó.”
Ánh mắt Cận Dập không khỏi lạnh đi. Khi nhìn về phía người đàn ông da đen kia, vẻ mặt anh toát lên sự lạnh lùng đến tột cùng.
Giây tiếp theo, anh tiến lên và bóp chặt cổ họng của đối phương, khiến người đó không kịp trở tay.
Thân hình của Cận Dập không hề kém cạnh người đàn ông kia. Chỉ với một tay, anh đã có thể nhấc bổng đối phương lên.
Người nọ muốn phản kháng nhưng không dám, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.
Chu Tích Tuyết rõ ràng bị luồng khí thế bạo lực toát ra từ Cận Dập làm cho sợ hãi, vội vàng tiến lên kéo anh lại.
Khi Cận Dập nhìn lại Chu Tích Tuyết, ánh mắt anh hoàn toàn tĩnh lặng, giống như một con robot không có cảm xúc, vô cùng đờ đẫn.
Ánh mắt anh có chút trống rỗng, như đang hỏi tại sao không thể ra tay?
Thực tế, anh luôn coi thường việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng đôi khi bạo lực lại là cách hiệu quả nhất.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chúng ta đại độ không chấp nhặt tiểu nhân, tha cho anh ta một lần đi.”
Cô cũng hiểu bạo lực đúng là có thể giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng sau đó sẽ dẫn đến những rắc rối lớn hơn.
Tóm lại, mất nhiều hơn được.
Vừa dứt lời, một tràng cười khoa trương vang lên từ phía sau.
“Ha ha ha, em trai, em dâu, lâu rồi không gặp, hai đứa có vẻ ân ái hơn nhiều so với anh nghĩ đấy.”
Chu Tích Tuyết cực kỳ ghét tiếng cười này. Ngoài tên Simmons kia ra, còn có thể là ai được nữa?
Cô quay người lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt gian xảo ấy. Tóc vàng mắt xanh, là ngoại hình đặc trưng của người nước Z.
Cùng lúc đó, Cận Dập bước lên trước, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Chu Tích Tuyết, cảnh cáo Simmons: “Tránh xa tôi ra một chút.”
Anh không chắc liệu mình có thể đánh chết Simmons ngay tại chỗ hay không, nhưng tệ nhất thì cả hai sẽ cùng chịu thương tổn mà thôi.
Nhưng lý trí mách bảo anh rằng làm vậy chỉ khiến Chu Tích Tuyết sợ hãi. Anh không muốn cô sợ hãi.
“Sawyer, dù sao anh cũng là nhân chứng cho hôn nhân của hai đứa, sao em lại nói những lời như vậy chứ?” Simmons đi đến bên cạnh gã vệ sĩ kia, không chút nương tay đá một cú vào bụng gã, khiến gã ngã lăn ra đất, rồi cười nói với Cận Dập: “Nếu thằng này có gì đắc tội với em thì cho anh gửi lời xin lỗi nhé.”
Vừa nói xong, gã vệ sĩ dưới chiếc giày da màu đen của Simmons đã phát ra tiếng hét đau đớn.
Ngay cả đối với người “thân cận” bên cạnh mình, Simmons cũng tàn nhẫn như vậy. Liệu còn chuyện gì mà hắn không dám làm nữa?
Cô ghét cay ghét đắng người đàn ông tên Simmons này, nhưng có Cận Dập đứng chắn trước mặt, cô lại có cảm giác “cáo mượn oai hùm” đầy kiêu ngạo.
Simmons vẫn mặc vest, có vẻ như vừa kết thúc một bữa tiệc kinh doanh nào đó.
Hắn tiến từng bước đến trước mặt Cận Dập, vừa nới lỏng cà vạt vừa nhướng mày cười: “Sawyer, lâu rồi không gặp, cả nhà chúng ta rất nhớ em. Tiện đây, mời hai vợ chồng em cùng đi qua ngồi một chút nhé.”
“Cả nhà”?
Có phải ý chỉ những người trong gia tộc Valoi không?
Nếu Cận Dập là người thừa kế của gia tộc Valoi, vậy hiện tại ai là người đang điều hành toàn bộ gia tộc đây?
Mặt khác, việc Cận Dập đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc có liên quan gì đến những người đó không?
Trong lòng Chu Tích Tuyết có rất nhiều câu hỏi.
Cận Dập không để ý tới Simmons, cúi đầu nhìn Chu Tích Tuyết: “Về nhà nhé?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, đáp: “Hay là chúng ta đổi một nơi khác chơi đi?”
Mặc dù trực giác mách bảo cô rằng đó không phải là một nơi tốt đẹp gì. Nhưng đây cũng là cơ hội để cô tìm hiểu sâu hơn về gia tộc Valoi, tốt nhất là không nên bỏ lỡ.
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết nắm lấy tay Cận Dập, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Được không anh?”
Nghe vậy, Cận Dập nở một nụ cười ấm áp: “Được chứ.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 51: Susceptible (2)
10.0/10 từ 11 lượt.