Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 50: Susceptible (1)
75@-
[Anh khao khát được vỗ về!]
Khi rời khỏi trung tâm thương mại, thành phố đã khoác lên mình ánh đèn neon rực rỡ của màn đêm, tạo nên một phong cách hoàn toàn khác biệt so với ban ngày.
Đống đồ lớn nhỏ đã được nhân viên đưa ra tận xe, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho họ.
Mua sắm một loạt thứ linh ta linh tinh như vậy, tâm trạng Chu Tích Tuyết rõ ràng là vô cùng tốt. Cô lặng lẽ tính nhẩm tổng chi phí của các món đồ đã mua hôm nay.
Danh sách mua sắm dài dằng dặc ấy vẫn nằm trong tay Chu Tích Tuyết, trên đó là một chuỗi con số dài dằng dặc đáng sợ.
Trên cơ bản, những thứ mua về đều là đồ của Chu Tích Tuyết, đồ của Cận Dập chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói đúng hơn, đồ của anh chỉ có một hộp, thậm chí món đó hai vợ chồng có thể dùng chung…
Là vợ chồng, cả hai đều không có kinh nghiệm về chuyện này nên ở khu đồ dùng người lớn họ có vẻ hơi bỡ ngỡ. Một hộp đồ dùng hai chiếc được đặt vào một góc xe mua sắm, vô cùng kín đáo.
Hóa đơn mua sắm này được Cận Dập quẹt thẻ thanh toán. Anh lúc đó thậm chí còn không xem hóa đơn, không đối chiếu, cũng không quan tâm tổng số tiền là bao nhiêu, hệt như một kẻ ăn chơi trác táng chẳng có khái niệm gì về tiền bạc. Điều này lại khiến Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh vô cùng phấn khích. Cô thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác tiêu tiền của chồng mình sao? Sướng quá đi mất!
Hành trình mua sắm này dường như mới chỉ là bắt đầu. Tiếp đó, chỉ cần Chu Tích Tuyết tỏ ra hứng thú với món hàng nào trong tủ kính, Cận Dập sẽ lập tức mua mua mua không ngần ngại.
Các nhân viên bán hàng trong quầy hàng xa xỉ đều rất tinh ý. Vài ngày trước, vị nam sĩ đẹp trai này đã đến mua sắm một lần. Anh dứt khoát, ít lời, nhìn trúng món nào là quẹt thẻ mua ngay, không cần thử, cũng không cần nhân viên tư vấn. Chỉ trong vài phút, doanh số bán hàng đã tăng vọt.
Nếu ngày nào cũng gặp được những khách hàng lớn như thế này, hẳn là họ đến nằm mơ cũng phải cười tỉnh cả ngủ mất.
Mà lúc này đây, bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Nhìn cách họ ở bên nhau, có vẻ hai người rất thân mật.
Trên thế giới này, phụ nữ luôn là lực lượng mua sắm tiêu dùng chủ chốt. Chỉ khi nắm bắt được tâm lý của phụ nữ, người ta mới có thể thực sự chiếm lĩnh thị trường.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức tập trung vào Chu Tích Tuyết, ân cần phục vụ và nhiệt tình giới thiệu sản phẩm.
Chu Tích Tuyết cảm thấy rất sảng khoái. Cô chỉ cần nhìn trúng món gì, món đó sẽ được đưa đến tận tay mà không cần phải lo trước lo sau như trước.
Thế nhưng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng nếu sau này phải quay lại cuộc sống khổ cực tằn tiện kia, chắc chắn cô sẽ hụt hẫng biết bao!
Không thể mua thêm nữa!
Chu Tích Tuyết kịp thời kiềm chế bản thân, đẩy Cận Dập ra khỏi trung tâm thương mại.
Cận Dập một tay xách túi lớn túi nhỏ, tay còn lại không quên nắm chặt lấy Chu Tích Tuyết. Rõ ràng buổi chiều khi hai người mới nắm tay nhau, anh còn chưa quen, nhưng chỉ sau vài tiếng đồng hồ, anh đã nắm mãi thành quen, cứ như bàn tay của họ sinh ra để dính chặt vào nhau vậy, không thể tách rời dù chỉ một phút.
Chu Tích Tuyết không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. So với việc mua sắm điên cuồng lúc nãy, khoảnh khắc này càng làm trái tim cô rung động. Tay cô được anh nắm chặt, được bao bọc, che chở như một đứa trẻ, mang lại cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Trên mảnh đất xa lạ này, nếu là Chu Tích Tuyết của ngày xưa, cô chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng, bất an. Thế nhưng hiện tại, cô lại thấy vô cùng yên lòng.
Lúc này, họ đang đứng ở vị trí đắt đỏ ngay quảng trường của trung tâm thương mại, xung quanh là những biển quảng cáo sặc sỡ của các thương hiệu xa xỉ.
Kiến trúc cổ kính ban ngày, khi màn đêm buông xuống lại biến thành một thành phố ma mị với những ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ sắc màu.
Chu Tích Tuyết dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía, ánh đèn rực rỡ khiến cô hoa cả mắt, không biết nên nhìn vào đâu.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy như có một đôi mắt đen láy đang dõi theo mình.
Cảm giác bị theo dõi này đã âm ỉ từ buổi chiều, đặc biệt là khi ở trong siêu thị. Dù người đó dường như chỉ cách cô vài bước chân, nhưng mỗi lần Chu Tích Tuyết quay đầu lại đều không thấy có gì bất thường.
Giờ đây, cảm giác bị theo dõi đó vẫn còn.
Có phải cô quá nhạy cảm không?
Chu Tích Tuyết định hỏi Cận Dập xem anh có cảm nhận được điều gì không, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Cận Dập đang chăm chú nhìn một màn hình quảng cáo điện tử cách đó không xa.
Trên màn hình đang chiếu quảng cáo về một chú chó robot thông minh. Đoạn quảng cáo rất thú vị, chỉ là một phim ngắn khoảng 30 giây. Nội dung đại khái là chú chó robot ngốc nghếch liên tục bị con người vứt bỏ, rồi từ đó không ngừng đột phá bản thân, trở nên thông minh hơn, đến cuối cùng gần như có thể sánh ngang với một chú chó thật.
Điều khác biệt với những chú chó robot bằng kim loại truyền thống trên thị trường là chú chó robot này hoàn toàn được làm giống với chó thật, thậm chí còn có bộ lông và chuyển động giống hệt chó thật.
Ở cuối đoạn quảng cáo là logo của một công ty công nghệ.
Đây là một sản phẩm ý tưởng của công ty công nghệ tên là Neuro Nexus, hiện vẫn chưa được tung ra thị trường. Tuy nhiên, các sản phẩm thông minh khác của công ty này đã sớm đi sâu vào mọi gia đình, như điện thoại di động, nhà thông minh, xe không người lái…
Hiếm khi thấy Cận Dập tỏ ra hứng thú với một món đồ nào đó nên Chu Tích Tuyết không làm phiền anh. Loạt quảng cáo này có vài phim ngắn, rất thú vị và sáng tạo, khiến người xem không khỏi bật cười.
Chu Tích Tuyết nhớ đến con chó robot ba chân ở lâu đài cổ, so với chú chó robot trong quảng cáo này, chúng như sản phẩm của hai thế kỷ khác nhau vậy.
Cận Dập nhìn chằm chằm một lúc, như đang suy tư điều gì đó. Chu Tích Tuyết khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay anh, hỏi: “Sao thế?”
Sau đó, cô nghe anh nói: “Xấu.”
“Xấu?” Chu Tích Tuyết chỉ vào đoạn quảng cáo, “Anh nói chú chó robot kia xấu à?”
Cận Dập gật gật đầu.
Máy móc dù sao vẫn là máy móc, làm sao có thể thay thế một chú chó bằng xương bằng thịt?
Khi chủ đề chuyển sang chó robot, cuộc trò chuyện của họ cũng tự nhiên tiếp nối.
Chu Tích Tuyết hỏi Cận Dập: “À này, chú chó robot ba chân ở nhà là do anh làm à?”
“Không phải,” Cận Dập chậm rãi lắc đầu, “Là bố anh làm.”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nhắc đến người nhà, cô không khỏi tập trung hơn. Lần trước, qua lời Renee, cô đã nghe về câu chuyện của gia tộc Valoi, quả thực giống một bộ phim dài tập về gia tộc hào môn đầy rẫy những drama vậy, nhưng bị dừng đột ngột.
Theo như Chu Tích Tuyết biết, bố của Cận Dập đã mất khi anh ba tuổi.
Một đứa trẻ ba tuổi chưa có ký ức gì, vậy Cận Dập gần như không có ký ức về bố mình. Dù vậy, anh vẫn giữ lại chú chó robot do bố làm, điều này có phải cho thấy anh khao khát tình thân không?
“Một chân của Sid bị hỏng, anh không sửa được.” Cận Dập khẽ cau mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết không để ý đến sự khác thường nhỏ ấy. Cô vẫn mỉm cười nói: “Anh sửa không được thì tìm thợ chuyên nghiệp sửa thôi.”
“Không sửa được.”
“Không sửa được.”
Cận Dập bỗng trở nên vô cùng cố chấp, giọng nói có chút cứng nhắc và lặp lại.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ cơ thể Cận Dập đang run rẩy. Anh như thể vừa rơi xuống một hố băng, bị cơn lạnh quét qua, không thể kiểm soát mà run bần bật.
Nụ cười trên mặt cô cũng tắt hẳn, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng khi quan sát anh.
Chu Tích Tuyết không ngờ rằng việc nhắc đến Sid lại khiến cảm xúc của Cận Dập dao động mạnh đến vậy.
Không đúng, có lẽ không chỉ là Sid. Mọi chuyện bắt đầu từ khi anh nhìn thấy quảng cáo về chú chó robot kia.
Lúc này, màn hình điện tử vẫn đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo đó, và ở cuối quảng cáo là logo của công ty công nghệ Neuro Nexus.
Nếu đã biết về gia tộc Valoi, người ta sẽ biết công ty công nghệ nổi tiếng toàn cầu này chính là do gia tộc đó đứng sau kiểm soát.
Loạt quảng cáo về robot này dường như là một cầu nối của sự đau khổ, khiến Cận Dập nhớ đến chú chó robot Sid và khiến cảm xúc của anh thay đổi đột ngột.
Điều Chu Tích Tuyết có thể làm là nắm chặt tay Cận Dập, cố gắng giúp anh ổn định cảm xúc: “Ngày mai em sẽ tìm người giúp anh sửa Sid, được không?”
“Không sửa được, không sửa được.” Cận Dập lắc đầu, vẻ mặt vừa như cười lại như không, vừa thống khổ lại vừa như vui sướng.
Chu Tích Tuyết chỉ có thể không ngừng trấn an anh: “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà.”
Cận Dập có bệnh. Anh vẫn luôn có bệnh.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tích Tuyết từ từ thuần hóa anh, dẫn dắt anh trở nên hiền hòa, khiến mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết.
Nhưng bản thân cô lại như con ếch trong nồi nước ấm, vì sự vâng lời của anh mà suýt chút nữa quên mất rằng anh có bệnh.
Đột nhiên, Cận Dập nắm tay thành quyền đấm vào thái dương mình, dường như muốn làm dịu cơn đau.
“Đau đầu à?” Chu Tích Tuyết không nói gì, nhón chân lên, dùng hai tay ôm lấy mặt Cận Dập và dùng ngón áp út xoa thái dương anh, ngăn anh tự làm mình đau.
Chu Tích Tuyết vẫn nhớ lần cô vô tình thấy Cận Dập cuộn tròn trên sàn nhà, khi đó anh cũng bị đau đầu.
Loại đau đầu này, rõ ràng là do cảm xúc gây ra phản ứng. Có phần giống với… phản ứng thể chất?
Anh vẫn còn run rẩy.
Bây giờ cô phải làm gì đây?
Chu Tích Tuyết hoảng đến mức hơi thở dồn dập. Nhìn dáng vẻ đau đớn tột cùng của Cận Dập, cô cũng thấy xót lòng.
Điều may mắn duy nhất là nhờ có sự đụng chạm của cô, anh dường như đã khá hơn một chút.
Đúng rồi, đụng chạm!
Anh khao khát được vỗ về!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[Anh khao khát được vỗ về!]
Khi rời khỏi trung tâm thương mại, thành phố đã khoác lên mình ánh đèn neon rực rỡ của màn đêm, tạo nên một phong cách hoàn toàn khác biệt so với ban ngày.
Đống đồ lớn nhỏ đã được nhân viên đưa ra tận xe, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho họ.
Mua sắm một loạt thứ linh ta linh tinh như vậy, tâm trạng Chu Tích Tuyết rõ ràng là vô cùng tốt. Cô lặng lẽ tính nhẩm tổng chi phí của các món đồ đã mua hôm nay.
Danh sách mua sắm dài dằng dặc ấy vẫn nằm trong tay Chu Tích Tuyết, trên đó là một chuỗi con số dài dằng dặc đáng sợ.
Trên cơ bản, những thứ mua về đều là đồ của Chu Tích Tuyết, đồ của Cận Dập chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói đúng hơn, đồ của anh chỉ có một hộp, thậm chí món đó hai vợ chồng có thể dùng chung…
Là vợ chồng, cả hai đều không có kinh nghiệm về chuyện này nên ở khu đồ dùng người lớn họ có vẻ hơi bỡ ngỡ. Một hộp đồ dùng hai chiếc được đặt vào một góc xe mua sắm, vô cùng kín đáo.
Hóa đơn mua sắm này được Cận Dập quẹt thẻ thanh toán. Anh lúc đó thậm chí còn không xem hóa đơn, không đối chiếu, cũng không quan tâm tổng số tiền là bao nhiêu, hệt như một kẻ ăn chơi trác táng chẳng có khái niệm gì về tiền bạc. Điều này lại khiến Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh vô cùng phấn khích. Cô thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác tiêu tiền của chồng mình sao? Sướng quá đi mất!
Hành trình mua sắm này dường như mới chỉ là bắt đầu. Tiếp đó, chỉ cần Chu Tích Tuyết tỏ ra hứng thú với món hàng nào trong tủ kính, Cận Dập sẽ lập tức mua mua mua không ngần ngại.
Các nhân viên bán hàng trong quầy hàng xa xỉ đều rất tinh ý. Vài ngày trước, vị nam sĩ đẹp trai này đã đến mua sắm một lần. Anh dứt khoát, ít lời, nhìn trúng món nào là quẹt thẻ mua ngay, không cần thử, cũng không cần nhân viên tư vấn. Chỉ trong vài phút, doanh số bán hàng đã tăng vọt.
Nếu ngày nào cũng gặp được những khách hàng lớn như thế này, hẳn là họ đến nằm mơ cũng phải cười tỉnh cả ngủ mất.
Mà lúc này đây, bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Nhìn cách họ ở bên nhau, có vẻ hai người rất thân mật.
Trên thế giới này, phụ nữ luôn là lực lượng mua sắm tiêu dùng chủ chốt. Chỉ khi nắm bắt được tâm lý của phụ nữ, người ta mới có thể thực sự chiếm lĩnh thị trường.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức tập trung vào Chu Tích Tuyết, ân cần phục vụ và nhiệt tình giới thiệu sản phẩm.
Chu Tích Tuyết cảm thấy rất sảng khoái. Cô chỉ cần nhìn trúng món gì, món đó sẽ được đưa đến tận tay mà không cần phải lo trước lo sau như trước.
Thế nhưng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng nếu sau này phải quay lại cuộc sống khổ cực tằn tiện kia, chắc chắn cô sẽ hụt hẫng biết bao!
Không thể mua thêm nữa!
Chu Tích Tuyết kịp thời kiềm chế bản thân, đẩy Cận Dập ra khỏi trung tâm thương mại.
Cận Dập một tay xách túi lớn túi nhỏ, tay còn lại không quên nắm chặt lấy Chu Tích Tuyết. Rõ ràng buổi chiều khi hai người mới nắm tay nhau, anh còn chưa quen, nhưng chỉ sau vài tiếng đồng hồ, anh đã nắm mãi thành quen, cứ như bàn tay của họ sinh ra để dính chặt vào nhau vậy, không thể tách rời dù chỉ một phút.
Chu Tích Tuyết không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. So với việc mua sắm điên cuồng lúc nãy, khoảnh khắc này càng làm trái tim cô rung động. Tay cô được anh nắm chặt, được bao bọc, che chở như một đứa trẻ, mang lại cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Trên mảnh đất xa lạ này, nếu là Chu Tích Tuyết của ngày xưa, cô chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng, bất an. Thế nhưng hiện tại, cô lại thấy vô cùng yên lòng.
Lúc này, họ đang đứng ở vị trí đắt đỏ ngay quảng trường của trung tâm thương mại, xung quanh là những biển quảng cáo sặc sỡ của các thương hiệu xa xỉ.
Kiến trúc cổ kính ban ngày, khi màn đêm buông xuống lại biến thành một thành phố ma mị với những ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ sắc màu.
Chu Tích Tuyết dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía, ánh đèn rực rỡ khiến cô hoa cả mắt, không biết nên nhìn vào đâu.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy như có một đôi mắt đen láy đang dõi theo mình.
Cảm giác bị theo dõi này đã âm ỉ từ buổi chiều, đặc biệt là khi ở trong siêu thị. Dù người đó dường như chỉ cách cô vài bước chân, nhưng mỗi lần Chu Tích Tuyết quay đầu lại đều không thấy có gì bất thường.
Giờ đây, cảm giác bị theo dõi đó vẫn còn.
Có phải cô quá nhạy cảm không?
Chu Tích Tuyết định hỏi Cận Dập xem anh có cảm nhận được điều gì không, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Cận Dập đang chăm chú nhìn một màn hình quảng cáo điện tử cách đó không xa.
Trên màn hình đang chiếu quảng cáo về một chú chó robot thông minh. Đoạn quảng cáo rất thú vị, chỉ là một phim ngắn khoảng 30 giây. Nội dung đại khái là chú chó robot ngốc nghếch liên tục bị con người vứt bỏ, rồi từ đó không ngừng đột phá bản thân, trở nên thông minh hơn, đến cuối cùng gần như có thể sánh ngang với một chú chó thật.
Điều khác biệt với những chú chó robot bằng kim loại truyền thống trên thị trường là chú chó robot này hoàn toàn được làm giống với chó thật, thậm chí còn có bộ lông và chuyển động giống hệt chó thật.
Ở cuối đoạn quảng cáo là logo của một công ty công nghệ.
Đây là một sản phẩm ý tưởng của công ty công nghệ tên là Neuro Nexus, hiện vẫn chưa được tung ra thị trường. Tuy nhiên, các sản phẩm thông minh khác của công ty này đã sớm đi sâu vào mọi gia đình, như điện thoại di động, nhà thông minh, xe không người lái…
Hiếm khi thấy Cận Dập tỏ ra hứng thú với một món đồ nào đó nên Chu Tích Tuyết không làm phiền anh. Loạt quảng cáo này có vài phim ngắn, rất thú vị và sáng tạo, khiến người xem không khỏi bật cười.
Chu Tích Tuyết nhớ đến con chó robot ba chân ở lâu đài cổ, so với chú chó robot trong quảng cáo này, chúng như sản phẩm của hai thế kỷ khác nhau vậy.
Cận Dập nhìn chằm chằm một lúc, như đang suy tư điều gì đó. Chu Tích Tuyết khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay anh, hỏi: “Sao thế?”
Sau đó, cô nghe anh nói: “Xấu.”
“Xấu?” Chu Tích Tuyết chỉ vào đoạn quảng cáo, “Anh nói chú chó robot kia xấu à?”
Cận Dập gật gật đầu.
Máy móc dù sao vẫn là máy móc, làm sao có thể thay thế một chú chó bằng xương bằng thịt?
Khi chủ đề chuyển sang chó robot, cuộc trò chuyện của họ cũng tự nhiên tiếp nối.
Chu Tích Tuyết hỏi Cận Dập: “À này, chú chó robot ba chân ở nhà là do anh làm à?”
“Không phải,” Cận Dập chậm rãi lắc đầu, “Là bố anh làm.”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nhắc đến người nhà, cô không khỏi tập trung hơn. Lần trước, qua lời Renee, cô đã nghe về câu chuyện của gia tộc Valoi, quả thực giống một bộ phim dài tập về gia tộc hào môn đầy rẫy những drama vậy, nhưng bị dừng đột ngột.
Theo như Chu Tích Tuyết biết, bố của Cận Dập đã mất khi anh ba tuổi.
Một đứa trẻ ba tuổi chưa có ký ức gì, vậy Cận Dập gần như không có ký ức về bố mình. Dù vậy, anh vẫn giữ lại chú chó robot do bố làm, điều này có phải cho thấy anh khao khát tình thân không?
“Một chân của Sid bị hỏng, anh không sửa được.” Cận Dập khẽ cau mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết không để ý đến sự khác thường nhỏ ấy. Cô vẫn mỉm cười nói: “Anh sửa không được thì tìm thợ chuyên nghiệp sửa thôi.”
“Không sửa được.”
“Không sửa được.”
Cận Dập bỗng trở nên vô cùng cố chấp, giọng nói có chút cứng nhắc và lặp lại.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ cơ thể Cận Dập đang run rẩy. Anh như thể vừa rơi xuống một hố băng, bị cơn lạnh quét qua, không thể kiểm soát mà run bần bật.
Nụ cười trên mặt cô cũng tắt hẳn, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng khi quan sát anh.
Chu Tích Tuyết không ngờ rằng việc nhắc đến Sid lại khiến cảm xúc của Cận Dập dao động mạnh đến vậy.
Không đúng, có lẽ không chỉ là Sid. Mọi chuyện bắt đầu từ khi anh nhìn thấy quảng cáo về chú chó robot kia.
Lúc này, màn hình điện tử vẫn đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo đó, và ở cuối quảng cáo là logo của công ty công nghệ Neuro Nexus.
Nếu đã biết về gia tộc Valoi, người ta sẽ biết công ty công nghệ nổi tiếng toàn cầu này chính là do gia tộc đó đứng sau kiểm soát.
Loạt quảng cáo về robot này dường như là một cầu nối của sự đau khổ, khiến Cận Dập nhớ đến chú chó robot Sid và khiến cảm xúc của anh thay đổi đột ngột.
Điều Chu Tích Tuyết có thể làm là nắm chặt tay Cận Dập, cố gắng giúp anh ổn định cảm xúc: “Ngày mai em sẽ tìm người giúp anh sửa Sid, được không?”
“Không sửa được, không sửa được.” Cận Dập lắc đầu, vẻ mặt vừa như cười lại như không, vừa thống khổ lại vừa như vui sướng.
Chu Tích Tuyết chỉ có thể không ngừng trấn an anh: “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà.”
Cận Dập có bệnh. Anh vẫn luôn có bệnh.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tích Tuyết từ từ thuần hóa anh, dẫn dắt anh trở nên hiền hòa, khiến mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết.
Nhưng bản thân cô lại như con ếch trong nồi nước ấm, vì sự vâng lời của anh mà suýt chút nữa quên mất rằng anh có bệnh.
Đột nhiên, Cận Dập nắm tay thành quyền đấm vào thái dương mình, dường như muốn làm dịu cơn đau.
“Đau đầu à?” Chu Tích Tuyết không nói gì, nhón chân lên, dùng hai tay ôm lấy mặt Cận Dập và dùng ngón áp út xoa thái dương anh, ngăn anh tự làm mình đau.
Chu Tích Tuyết vẫn nhớ lần cô vô tình thấy Cận Dập cuộn tròn trên sàn nhà, khi đó anh cũng bị đau đầu.
Loại đau đầu này, rõ ràng là do cảm xúc gây ra phản ứng. Có phần giống với… phản ứng thể chất?
Anh vẫn còn run rẩy.
Bây giờ cô phải làm gì đây?
Chu Tích Tuyết hoảng đến mức hơi thở dồn dập. Nhìn dáng vẻ đau đớn tột cùng của Cận Dập, cô cũng thấy xót lòng.
Điều may mắn duy nhất là nhờ có sự đụng chạm của cô, anh dường như đã khá hơn một chút.
Đúng rồi, đụng chạm!
Anh khao khát được vỗ về!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 50: Susceptible (1)
10.0/10 từ 11 lượt.