Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 44: Serendipity (1)
82@-
[“Nụ hôn lúc nãy…”]
Đêm nay định sẵn sẽ là một đêm khó ngủ.
Bởi vì thói quen sinh hoạt của Chu Tích Tuyết đã hoàn toàn đảo lộn. Ban ngày cô ngủ cả ngày, đến tối thì tỉnh như cú mèo, hai mắt sáng ngời, thần thái đầy sức sống.
Còn Cận Dập thì ngược lại, anh vì giúp cảnh sát phá án mà đã hơn ba mươi tiếng không chợp mắt.
Sau khi truyền thông công bố tin tức, trên mạng lập tức nổi lên các cuộc bàn luận sôi nổi về nghi phạm nọ.
Nghi phạm nhanh chóng bị lật mặt, danh tính được tiết lộ: là người da trắng, mới 29 tuổi, nam tính. Người này lớn lên vừa tuấn tú vừa lịch thiệp, nhưng dường như có vấn đề về tâm thần.
Có người tự xưng là bạn cùng lớp đại học với nghi phạm đã đăng bài phỏng vấn trên mạng, nói rằng người này có thể là một thiên tài, nhưng lại bất thường và kỳ quái — làm tư vấn tâm lý trong ký túc xá trường học, nên hầu như không có bạn bè.
Tổng kết các thảo luận cho thấy, nghi phạm rất có thể là người mắc bệnh rối loạn tâm thần.
Chu Tích Tuyết không ngủ được, cầm điện thoại và liên tục xem các liên kết liên quan, thấy rất nhiều người đang bàn về cùng một chủ đề:
“Người bị bệnh tâm thần mà giết người thì có thể không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”
“Ai có thể chắc chắn là anh ta không giả vờ bị tâm thần để trốn tránh trách nhiệm pháp luật chứ?”
“Làm ơn mấy người mắc bệnh tâm thần thì cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đừng ra ngoài gây họa cho người khác!”
“Thật tội nghiệp cho những người vô tội bị giết, nghe nói trong số đó có một người vừa mới đủ mười tám tuổi.”
“Sao tôi nghe nói là giết vì tình?”
Không lâu sau, Cận Dập đánh răng súc miệng xong bước ra từ phòng tắm, từng bước một đi về phía giường.
Rõ ràng là bây giờ anh đã không còn phản cảm với việc ngủ chung giường với cô nữa, ngược lại còn thấy chuyện này rất đương nhiên. Lúc này thậm chí không cần Chu Tích Tuyết phải lên tiếng nhắc, anh đã chủ động nằm xuống bên cạnh cô.
Chu Tích Tuyết đây là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo như vậy mà nằm cạnh Cận Dập, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Cô lúc này thật sự rất tò mò về vụ án kia. Nếu Cận Dập đã giúp cảnh sát cùng nhau phá án, vậy thì những chi tiết liên quan đến vụ này chắc chắn anh là người hiểu rõ nhất.
“Người gây án thật sự như trên mạng nói, là bệnh nhân tâm thần sao?”
Cận Dập dường như không quá muốn nhắc đến chuyện này, nhưng vì cô đã hỏi nên anh vẫn đáp: “Đúng.”
Chiếc giường rộng hai mét, Chu Tích Tuyết nghiêng người dịch sang một bên, chừa cho anh một khoảng không gian nhất định.
Cô lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta giết người là trong lúc phát bệnh à? Lúc đó bị cái gì k*ch th*ch sao?”
Cận Dập chỉ nhàn nhạt nói: “Sau này cảnh sát sẽ có báo cáo chi tiết.”
“Vậy anh có thể kể trước cho em một chút không? Em thực sự rất muốn biết.”
“Không thể.”
“……”
Chu Tích Tuyết lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng. Biết vậy đã chẳng hỏi làm gì, miệng anh kín thế này.
Không ai lên tiếng nữa, trong không gian trống trải và yên ắng ấy, đến cả tiếng hít thở cũng như bị phóng đại, cảm giác ngột ngạt theo đó dần lan tỏa.
Chu Tích Tuyết ban đầu nằm yên, nhưng rất nhanh đã cảm thấy tư thế quá cứng nhắc, liền khẽ trở mình. Cứ như thế, cô vô thức nghiêng người về phía Cận Dập.
Vừa xoay người, cô nhìn thấy anh đang nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên khiến cô bất giác thấy xấu hổ, rồi có chút tức tối. Cô lập tức quay lưng lại, định giữ khoảng cách.
Nhưng người phía sau nhanh hơn một bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Lưng Chu Tích Tuyết áp vào ngực anh, thân thể nhỏ nhắn cuộn lại trong vòng tay rộng lớn của anh như một chú tép nhỏ.
Chiếc váy hai dây tuy thoải mái, nhưng thật sự không phù hợp cho tình huống này — chỉ cần cô cử động mạnh một chút, dây áo cũng rất dễ tuột xuống.
Trong mấy giây lặng yên, cô cảm nhận được cánh tay ôm eo mình dần siết chặt, gần như muốn ép cô đến không thở nổi. Phía sau lưng là lồng ngực nóng hầm hập, như thể có thể thiêu cháy cả thân thể cô, muốn hòa cô vào trong anh.
Hơi thở của Cận Dập phả thẳng bên tai, nóng rực khiến người ta bối rối.
Ban đầu anh không định lại gần cô như vậy, nhưng kể từ lúc quen với cảm giác ôm cô vào lòng, anh dường như chỉ hận không thể mọc trên người cô. Nhất cử nhất động của cô đều bị phóng đại vô hạn trong cảm quan của anh. Mỗi âm thanh khẽ khàng cô tạo ra, dù chỉ là tiếng vải xẹt qua, đều khiến anh thấy bức bối không yên, toàn thân căng chặt, bất an đến lạ thường.
Anh không dám chắc, nếu giờ phút này tiếp tục thân mật hơn nữa… thì sẽ dẫn đến hậu quả gì đó mà bản thân không thể kiểm soát nổi hay không.
Chỉ khi ôm chặt lấy cô, tất cả mới có thể quay về trạng thái bình thường.
Đêm đã khuya, nếu cô không ngủ sớm, e rằng ngày mai sẽ không dậy nổi — mà chuyện đi vào nội thành có khi lại bị lỡ mất.
Anh đã đồng ý với cô, thì nhất định sẽ làm được.
Anh không thích bị lừa, cũng không bao giờ lừa người khác.
Chỉ có Cận Dập mới hiểu được, khoảnh khắc ôm cô vào lòng này khiến anh thỏa mãn đến mức nào.
Cùng lúc đó, trong đầu anh hiện lên một nghi vấn — đây chính là thứ tình cảm mà cô gọi là yêu sao?
Nếu đúng là vậy, thì anh cũng không ngại yêu cô nhiều thêm một chút.
“Buông ra một chút.” Chu Tích Tuyết bị ôm đến mức không thở nổi, đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Cận Dập lại như chẳng hề nghe thấy lời cầu xin ấy, đưa tay xoay người cô lại.
Anh muốn nhìn thấy mặt cô.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng “đại phát từ bi” nới tay một chút, nhưng với điều kiện là cô phải xoay người lại, đối mặt với anh.
Không những vậy, Cận Dập còn hoàn toàn chẳng ngại ra tay giúp cô một phen. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng xoắn xuýt của cô, anh liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo thẳng cô vào lòng mình.
Thế là, tư thế vốn đã thân mật nay lại càng thêm thân mật. Khuôn mặt của Chu Tích Tuyết áp sát vào mặt anh, trán chạm trán, hơi thở hòa vào nhau.
Lúc này đây, Cận Dập trông cực kỳ giống một con dã thú lớn lười nhác, trên khuôn mặt có chút mỏi mệt khó phát hiện, hàng mi nhẹ động, ánh mắt lười biếng nhưng lại sắc như dao.
Trong tầm mắt của anh, tất cả đều là Chu Tích Tuyết.
Bị đôi mắt lam sâu thẳm ấy nhìn chăm chú, e là chẳng ai giữ nổi bình tĩnh.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt, vào đôi môi của cô.
Điều này khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy mình như con mồi bên miệng mãnh thú, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Chu Tích Tuyết đành đầu hàng, nói với Cận Dập: “Anh đừng nhìn em nữa, ngủ đi.” Cô biết hẳn là anh đã rất mệt rồi.
Người trước mặt rất nghe lời, sau khi nghe cô nói, quả nhiên từ từ nhắm mắt lại.
Thật ngoan.
Chu Tích Tuyết không kìm được đưa tay vuốt tóc anh, cuối cùng cũng không còn phải đối mặt với cảm giác áp bức anh mang lại.
Chưa kịp thở phào, giây tiếp theo, cả người cô đã bị hai tay anh ôm lấy, sau đó anh dùng sức làm cho cô nằm úp sấp trên người mình.
Chu Tích Tuyết dở khóc dở cười, cúi người nhìn Cận Dập: “Này, tư thế này thì ngủ kiểu gì?”
“Vậy không ngủ nữa.”
“Hả?”
Cận Dập trực tiếp dùng hành động thay cho câu trả lời, bàn tay anh ấn vào gáy cô, kéo cô lại gần mình.
Cùng lúc đó, môi anh cũng áp lên môi cô.
Chính cô đã nói, ít nhất anh cũng phải có chút hành động.
Và anh đã rất tự nhiên hiểu rằng, anh cần phải chủ động.
Giữa hai người chỉ có vài lần kinh nghiệm đếm trên đầu ngón tay, cũng không thể bắt Cận Dập phải làm ra chút kỹ xảo gì đặc biệt. Anh chỉ theo bản năng mà muốn ăn cô, muốn m*t cắn, muốn nuốt vào trong.
Điều đáng mừng là, dù từ nhỏ anh không được ai thực sự ưa thích, nhưng ít nhất vẫn có một trí tuệ rất linh hoạt.
Đối với hầu hết mọi việc, anh đều có khả năng nhớ rất lâu sau khi tiếp xúc lần đầu. Anh sở hữu năng lực tự học cực kỳ mạnh mẽ, không chỉ tự học xong toàn bộ chương trình tiểu học, mà còn có dư sức lực để luyện thêm nhạc cụ và các kỹ năng khác.
Chỉ cần cho anh đủ thời gian, anh chắc chắn có thể hiểu được mọi thứ mà không cần người dạy.
Cận Dập nhớ tới nụ hôn đầu “kẹo ngọt” cùng Chu Tích Tuyết kia, rất nhanh đã nắm được những điểm trọng yếu. Anh học theo lần đầu của cô, đầu tiên là m*t lấy cánh môi của cô, sau lại dùng đầu lưỡi tách môi cùng răng cô ra, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ấy. Lại học thêm lần trước của cô, không ngừng thăm dò, đụng chạm, ý đồ tiếp thêm càng nhiều kinh nghiệm hơn nữa,
Chu Tích Tuyết trở thành người không nhúc nhích.
Cô bị cuốn vào cơn lốc mạnh mẽ do Cận Dập tạo ra, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến đầu óc cô choáng váng. Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi cô, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, nên theo bản năng, cô nhắm chặt mắt lại, ngón tay siết chặt vạt áo anh.
Lần này hôn môi giống như bước vào một trò chơi mạo hiểm trong công viên giải trí, thể xác, tinh thần và linh hồn cô dường như cùng bay lên tận trời cao. Cảm giác để lại chỉ còn là tiếng thét vang chói tai. Cô nhắm thật chặt mắt, bên tai là tiếng th* d*c kéo dài, môi và răng hòa quyện trong cảm xúc ấm áp.
Mỗi giây đều là một cuộc thám hiểm, mỗi giây đều ngập tràn sự mơ hồ không rõ. Đầu ngón tay cô vì siết quá chặt mà trắng bệch, không dám thả lỏng chút nào.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng lan tỏa, vừa như bất lực lại cũng tựa như tận hưởng. Ngay cả khi nhắm chặt mắt, nước mắt sung sướng vẫn tự nhiên trào ra, theo bản năng thốt ra tiếng “hừ” như nức nở.
Cận Dập rất nhạy cảm với âm thanh của Chu Tích Tuyết, như vừa tỉnh mộng khi buông cô ra, anh nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ. Anh dùng lòng bàn tay v**t v* mái tóc cô, đồng thời xoa dịu đôi môi sưng đỏ của cô.
“Đau sao?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, rồi lại gật đầu, không biết nên trả lời thế nào. Cũng không thể nói…cô là sướng tới khóc đi?
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[“Nụ hôn lúc nãy…”]
Đêm nay định sẵn sẽ là một đêm khó ngủ.
Bởi vì thói quen sinh hoạt của Chu Tích Tuyết đã hoàn toàn đảo lộn. Ban ngày cô ngủ cả ngày, đến tối thì tỉnh như cú mèo, hai mắt sáng ngời, thần thái đầy sức sống.
Còn Cận Dập thì ngược lại, anh vì giúp cảnh sát phá án mà đã hơn ba mươi tiếng không chợp mắt.
Sau khi truyền thông công bố tin tức, trên mạng lập tức nổi lên các cuộc bàn luận sôi nổi về nghi phạm nọ.
Nghi phạm nhanh chóng bị lật mặt, danh tính được tiết lộ: là người da trắng, mới 29 tuổi, nam tính. Người này lớn lên vừa tuấn tú vừa lịch thiệp, nhưng dường như có vấn đề về tâm thần.
Có người tự xưng là bạn cùng lớp đại học với nghi phạm đã đăng bài phỏng vấn trên mạng, nói rằng người này có thể là một thiên tài, nhưng lại bất thường và kỳ quái — làm tư vấn tâm lý trong ký túc xá trường học, nên hầu như không có bạn bè.
Tổng kết các thảo luận cho thấy, nghi phạm rất có thể là người mắc bệnh rối loạn tâm thần.
Chu Tích Tuyết không ngủ được, cầm điện thoại và liên tục xem các liên kết liên quan, thấy rất nhiều người đang bàn về cùng một chủ đề:
“Người bị bệnh tâm thần mà giết người thì có thể không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”
“Ai có thể chắc chắn là anh ta không giả vờ bị tâm thần để trốn tránh trách nhiệm pháp luật chứ?”
“Làm ơn mấy người mắc bệnh tâm thần thì cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đừng ra ngoài gây họa cho người khác!”
“Thật tội nghiệp cho những người vô tội bị giết, nghe nói trong số đó có một người vừa mới đủ mười tám tuổi.”
“Sao tôi nghe nói là giết vì tình?”
Không lâu sau, Cận Dập đánh răng súc miệng xong bước ra từ phòng tắm, từng bước một đi về phía giường.
Rõ ràng là bây giờ anh đã không còn phản cảm với việc ngủ chung giường với cô nữa, ngược lại còn thấy chuyện này rất đương nhiên. Lúc này thậm chí không cần Chu Tích Tuyết phải lên tiếng nhắc, anh đã chủ động nằm xuống bên cạnh cô.
Chu Tích Tuyết đây là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo như vậy mà nằm cạnh Cận Dập, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Cô lúc này thật sự rất tò mò về vụ án kia. Nếu Cận Dập đã giúp cảnh sát cùng nhau phá án, vậy thì những chi tiết liên quan đến vụ này chắc chắn anh là người hiểu rõ nhất.
“Người gây án thật sự như trên mạng nói, là bệnh nhân tâm thần sao?”
Cận Dập dường như không quá muốn nhắc đến chuyện này, nhưng vì cô đã hỏi nên anh vẫn đáp: “Đúng.”
Chiếc giường rộng hai mét, Chu Tích Tuyết nghiêng người dịch sang một bên, chừa cho anh một khoảng không gian nhất định.
Cô lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta giết người là trong lúc phát bệnh à? Lúc đó bị cái gì k*ch th*ch sao?”
Cận Dập chỉ nhàn nhạt nói: “Sau này cảnh sát sẽ có báo cáo chi tiết.”
“Vậy anh có thể kể trước cho em một chút không? Em thực sự rất muốn biết.”
“Không thể.”
“……”
Chu Tích Tuyết lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng. Biết vậy đã chẳng hỏi làm gì, miệng anh kín thế này.
Không ai lên tiếng nữa, trong không gian trống trải và yên ắng ấy, đến cả tiếng hít thở cũng như bị phóng đại, cảm giác ngột ngạt theo đó dần lan tỏa.
Chu Tích Tuyết ban đầu nằm yên, nhưng rất nhanh đã cảm thấy tư thế quá cứng nhắc, liền khẽ trở mình. Cứ như thế, cô vô thức nghiêng người về phía Cận Dập.
Vừa xoay người, cô nhìn thấy anh đang nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên khiến cô bất giác thấy xấu hổ, rồi có chút tức tối. Cô lập tức quay lưng lại, định giữ khoảng cách.
Nhưng người phía sau nhanh hơn một bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Lưng Chu Tích Tuyết áp vào ngực anh, thân thể nhỏ nhắn cuộn lại trong vòng tay rộng lớn của anh như một chú tép nhỏ.
Chiếc váy hai dây tuy thoải mái, nhưng thật sự không phù hợp cho tình huống này — chỉ cần cô cử động mạnh một chút, dây áo cũng rất dễ tuột xuống.
Trong mấy giây lặng yên, cô cảm nhận được cánh tay ôm eo mình dần siết chặt, gần như muốn ép cô đến không thở nổi. Phía sau lưng là lồng ngực nóng hầm hập, như thể có thể thiêu cháy cả thân thể cô, muốn hòa cô vào trong anh.
Hơi thở của Cận Dập phả thẳng bên tai, nóng rực khiến người ta bối rối.
Ban đầu anh không định lại gần cô như vậy, nhưng kể từ lúc quen với cảm giác ôm cô vào lòng, anh dường như chỉ hận không thể mọc trên người cô. Nhất cử nhất động của cô đều bị phóng đại vô hạn trong cảm quan của anh. Mỗi âm thanh khẽ khàng cô tạo ra, dù chỉ là tiếng vải xẹt qua, đều khiến anh thấy bức bối không yên, toàn thân căng chặt, bất an đến lạ thường.
Anh không dám chắc, nếu giờ phút này tiếp tục thân mật hơn nữa… thì sẽ dẫn đến hậu quả gì đó mà bản thân không thể kiểm soát nổi hay không.
Chỉ khi ôm chặt lấy cô, tất cả mới có thể quay về trạng thái bình thường.
Đêm đã khuya, nếu cô không ngủ sớm, e rằng ngày mai sẽ không dậy nổi — mà chuyện đi vào nội thành có khi lại bị lỡ mất.
Anh đã đồng ý với cô, thì nhất định sẽ làm được.
Anh không thích bị lừa, cũng không bao giờ lừa người khác.
Chỉ có Cận Dập mới hiểu được, khoảnh khắc ôm cô vào lòng này khiến anh thỏa mãn đến mức nào.
Cùng lúc đó, trong đầu anh hiện lên một nghi vấn — đây chính là thứ tình cảm mà cô gọi là yêu sao?
Nếu đúng là vậy, thì anh cũng không ngại yêu cô nhiều thêm một chút.
“Buông ra một chút.” Chu Tích Tuyết bị ôm đến mức không thở nổi, đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Cận Dập lại như chẳng hề nghe thấy lời cầu xin ấy, đưa tay xoay người cô lại.
Anh muốn nhìn thấy mặt cô.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng “đại phát từ bi” nới tay một chút, nhưng với điều kiện là cô phải xoay người lại, đối mặt với anh.
Không những vậy, Cận Dập còn hoàn toàn chẳng ngại ra tay giúp cô một phen. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng xoắn xuýt của cô, anh liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo thẳng cô vào lòng mình.
Thế là, tư thế vốn đã thân mật nay lại càng thêm thân mật. Khuôn mặt của Chu Tích Tuyết áp sát vào mặt anh, trán chạm trán, hơi thở hòa vào nhau.
Lúc này đây, Cận Dập trông cực kỳ giống một con dã thú lớn lười nhác, trên khuôn mặt có chút mỏi mệt khó phát hiện, hàng mi nhẹ động, ánh mắt lười biếng nhưng lại sắc như dao.
Trong tầm mắt của anh, tất cả đều là Chu Tích Tuyết.
Bị đôi mắt lam sâu thẳm ấy nhìn chăm chú, e là chẳng ai giữ nổi bình tĩnh.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt, vào đôi môi của cô.
Điều này khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy mình như con mồi bên miệng mãnh thú, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Chu Tích Tuyết đành đầu hàng, nói với Cận Dập: “Anh đừng nhìn em nữa, ngủ đi.” Cô biết hẳn là anh đã rất mệt rồi.
Người trước mặt rất nghe lời, sau khi nghe cô nói, quả nhiên từ từ nhắm mắt lại.
Thật ngoan.
Chu Tích Tuyết không kìm được đưa tay vuốt tóc anh, cuối cùng cũng không còn phải đối mặt với cảm giác áp bức anh mang lại.
Chưa kịp thở phào, giây tiếp theo, cả người cô đã bị hai tay anh ôm lấy, sau đó anh dùng sức làm cho cô nằm úp sấp trên người mình.
Chu Tích Tuyết dở khóc dở cười, cúi người nhìn Cận Dập: “Này, tư thế này thì ngủ kiểu gì?”
“Vậy không ngủ nữa.”
“Hả?”
Cận Dập trực tiếp dùng hành động thay cho câu trả lời, bàn tay anh ấn vào gáy cô, kéo cô lại gần mình.
Cùng lúc đó, môi anh cũng áp lên môi cô.
Chính cô đã nói, ít nhất anh cũng phải có chút hành động.
Và anh đã rất tự nhiên hiểu rằng, anh cần phải chủ động.
Giữa hai người chỉ có vài lần kinh nghiệm đếm trên đầu ngón tay, cũng không thể bắt Cận Dập phải làm ra chút kỹ xảo gì đặc biệt. Anh chỉ theo bản năng mà muốn ăn cô, muốn m*t cắn, muốn nuốt vào trong.
Điều đáng mừng là, dù từ nhỏ anh không được ai thực sự ưa thích, nhưng ít nhất vẫn có một trí tuệ rất linh hoạt.
Đối với hầu hết mọi việc, anh đều có khả năng nhớ rất lâu sau khi tiếp xúc lần đầu. Anh sở hữu năng lực tự học cực kỳ mạnh mẽ, không chỉ tự học xong toàn bộ chương trình tiểu học, mà còn có dư sức lực để luyện thêm nhạc cụ và các kỹ năng khác.
Chỉ cần cho anh đủ thời gian, anh chắc chắn có thể hiểu được mọi thứ mà không cần người dạy.
Cận Dập nhớ tới nụ hôn đầu “kẹo ngọt” cùng Chu Tích Tuyết kia, rất nhanh đã nắm được những điểm trọng yếu. Anh học theo lần đầu của cô, đầu tiên là m*t lấy cánh môi của cô, sau lại dùng đầu lưỡi tách môi cùng răng cô ra, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ấy. Lại học thêm lần trước của cô, không ngừng thăm dò, đụng chạm, ý đồ tiếp thêm càng nhiều kinh nghiệm hơn nữa,
Chu Tích Tuyết trở thành người không nhúc nhích.
Cô bị cuốn vào cơn lốc mạnh mẽ do Cận Dập tạo ra, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến đầu óc cô choáng váng. Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi cô, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, nên theo bản năng, cô nhắm chặt mắt lại, ngón tay siết chặt vạt áo anh.
Lần này hôn môi giống như bước vào một trò chơi mạo hiểm trong công viên giải trí, thể xác, tinh thần và linh hồn cô dường như cùng bay lên tận trời cao. Cảm giác để lại chỉ còn là tiếng thét vang chói tai. Cô nhắm thật chặt mắt, bên tai là tiếng th* d*c kéo dài, môi và răng hòa quyện trong cảm xúc ấm áp.
Mỗi giây đều là một cuộc thám hiểm, mỗi giây đều ngập tràn sự mơ hồ không rõ. Đầu ngón tay cô vì siết quá chặt mà trắng bệch, không dám thả lỏng chút nào.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng lan tỏa, vừa như bất lực lại cũng tựa như tận hưởng. Ngay cả khi nhắm chặt mắt, nước mắt sung sướng vẫn tự nhiên trào ra, theo bản năng thốt ra tiếng “hừ” như nức nở.
Cận Dập rất nhạy cảm với âm thanh của Chu Tích Tuyết, như vừa tỉnh mộng khi buông cô ra, anh nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ. Anh dùng lòng bàn tay v**t v* mái tóc cô, đồng thời xoa dịu đôi môi sưng đỏ của cô.
“Đau sao?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, rồi lại gật đầu, không biết nên trả lời thế nào. Cũng không thể nói…cô là sướng tới khóc đi?
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 44: Serendipity (1)
10.0/10 từ 11 lượt.