Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 43: Sentiment (2)
117@-
Lúc này, Chu Tích Tuyết mới cuối cùng nhìn rõ trang phục của Cận Dập sau khi tắm.
Hai người mặc cùng một kiểu đồ ngủ, đều là lụa tơ tằm màu khói bụi.
Cô mặc váy hai dây, còn anh là áo dài tay và quần dài. Nhìn qua cứ như đồ đôi.
Chu Tích Tuyết khẳng định Cận Dập chắc chắn là cố ý.
Hừ, đúng là học nhanh như quỷ.
Bắt chước cách ăn mặc của cô thì thôi đi, anh còn cố tình không cài hết nút áo, để lộ một khoảng da thịt trước ngực.
Chu Tích Tuyết trong lòng thoáng hiện lên ý nghĩ nửa như làm nũng, nửa như trêu chọc, cả người theo đó cũng dần thư giãn hơn nhiều.
Cũng may là Cận Dập bây giờ không còn giữ cái dáng vẻ lạnh lùng như băng nữa, khóe môi cong cong, nở nụ cười có chút lười biếng lại hơi hư hỏng.
Chính nụ cười hiếm thấy ấy khiến lòng Chu Tích Tuyết mềm nhũn.
Thật ra, Cận Dập hoàn toàn không cố ý trêu ghẹo cô. Chỉ là vì khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khiến anh dần dỡ bỏ mọi phòng bị, một cách rất tự nhiên mà để lộ ra mặt dịu dàng, vô hại nhất của mình.
Dù sao, anh vẫn là một người đàn ông, bản năng vốn đã mang theo h*m m**n chinh phục.
Chu Tích Tuyết lại lần nữa thử giật lấy cái nĩa trong tay anh, nhưng vẫn bị cánh tay dài của anh tránh đi.
Cô tức đến mức muốn thổ huyết, lập tức cúi đầu cắn một cái ngay vào yết hầu anh.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Xi ——” trầm thấp vang lên từ cổ họng, nụ cười trên mặt anh cũng dần cứng lại.
Cận Dập cúi đầu nhìn Chu Tích Tuyết, đôi mắt xanh lam ngập tràn khao khát.
Anh đưa tay giữ lấy sau gáy cô, như thể hy vọng cô cắn mạnh thêm một chút nữa.
Đáng tiếc, cô rất nhanh đã buông ra, cả người cũng lui lại.
Chu Tích Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa rồi có hơi quá đà — cô rất rõ anh không chịu nổi kiểu trêu chọc như thế.
Nhưng khi đang đùa, chuyện vượt giới hạn là điều khó tránh, đâu thể hoàn toàn trách cô được.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại.
“Được rồi, không đùa nữa, ăn cơm thôi.”
Chu Tích Tuyết nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tim trong ngực lại đập thình thịch như trống trận.
Bầu không khí ái muội giữa hai người dường như bao trùm cả căn phòng, khiến lòng người mơ hồ xao động, nhưng lại không ai dám hành động bừa.
Cận Dập hiển nhiên không hứng thú với chuyện ăn uống, anh mở khóa điện thoại đặt trên bàn ăn, rồi bất chợt nói một câu:
“Thông tin liên quan đã được đưa lên rồi.”
Anh vừa nói xong liền đưa điện thoại cho Chu Tích Tuyết. Trên màn hình là tin tức mới nhất do đơn vị truyền thông uy tín nhất khu vực đăng tải:
Vụ án mạng tại quán ăn đã được phá! Cảnh sát lần theo manh mối do một người dân cung cấp, thành công xác định nơi ẩn náu của hung thủ
Chu Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, nhanh chóng lướt qua nội dung.
Trong đó có một đoạn viết: “Cảnh sát đã phá án thành công nhờ sự giúp đỡ của một người dân nhiệt tình.”
Để đảm bảo quyền chủ động và uy tín của cơ quan điều tra, các thông tin chi tiết liên quan tạm thời chưa được công bố.
Sẽ không ai biết rằng, người dân ‘nhiệt tình’ đó đã từng liều mạng đối đầu với kẻ bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng.
Chu Tích Tuyết vì thế mà cảm thấy vui mừng — cuối cùng! Tên tội phạm đáng ghét đó cũng bị đưa ra trước công lý!
Nhưng mà… người dân nhiệt tình kia, chính là Cận Dập sao?
Chu Tích Tuyết không khỏi liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh, thì nghe thấy anh mở miệng nói:
“Còn nụ hôn mà em hứa với anh đâu?”
Chu Tích Tuyết: “……”
Sao anh vẫn còn nhớ nhung chuyện đó thế?
Trước đó cô chỉ tùy tiện qua loa với anh, nói là nếu anh giải thích rõ ràng thì cô sẽ suy nghĩ đến chuyện hôn anh thôi mà.
Những lời đó, qua cách anh hiểu lại trở nên đơn giản và thẳng thừng:
Anh nói chuyện, cô thì phải hôn anh.
Chu Tích Tuyết biết mình trốn không thoát, cũng không vòng vo thêm nữa, liền nghiêng người hôn một cái lên má Cận Dập.
“Chụt” một tiếng, có thể nói là thành ý đầy đủ.
Cận Dập hơi nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với kiểu ứng phó này.
Một tay anh vòng ra sau eo cô, không cho cô cơ hội rút lui, tay còn lại nâng cằm cô lên, mạnh mẽ kéo cô lại gần mình.
Gần trong gang tất, hơi thở hai người giao nhau.
Chu Tích Tuyết cả người rối loạn, tim đập nhanh, hơi thở hỗn loạn, cơ thể cũng như đang khẽ run lên.
Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, càng chuẩn bị kỹ càng thì lại càng dễ sinh căng thẳng.
Ngược lại, những hành động bốc đồng trong lúc đầu óc nóng lên lại thường quyết đoán hơn, cũng ít sợ hãi hơn.
Không muốn thân mật với anh sao?
Nhưng cô đã ao ước được chạm vào bờ môi ấy từ rất lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tích Tuyết nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, đầy đặn tràn đầy sức sống của Cận Dập, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng ruột muốn thử.
Ở một mức độ nào đó, chính Cận Dập đã cho cô đủ dũng khí.
Trong ánh mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều một cách vô thức; nhìn thì có chút cường thế, nhưng lại luôn để quyền chủ động ở phía cô.
Chỉ đơn giản đối diện nhau thôi, mà dường như có thể kéo ra một lớp dịch thể trong suốt giữa không khí.
Lòng bàn tay anh vô thức v**t v* gương mặt cô — mềm mại, mịn màng, khiến anh yêu thích đến mức không muốn rời tay.
Cảm giác ấy thực sự quá kỳ diệu, như thể một liều thuốc k*ch th*ch, làm cả người anh như có một dòng nhiệt lưu dâng trào mãnh liệt.
Cuối cùng, Chu Tích Tuyết tiến lại gần Cận Dập, lấy hết dũng khí hôn lên môi anh.
Lần đầu là bộc phát cảm xúc, lần thứ hai là âu yếm, còn lần này lại hoàn toàn là một sự thăm dò.
Theo bản năng, cô nhắm mắt lại, mọi cảm giác như được phóng đại lên gấp mấy lần. Những ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo trước ngực anh, gần như bản năng mà m*t lấy môi anh một cách bối rối, vụng về.
Tất cả suy nghĩ bây giờ đều trống rỗng, thân thể của cô cũng đang vô thức dán lấy anh, gắt gao dính vào nhau.
Lúc này đây, không có kẹo ở giữa, cô hôn càng thêm thuần túy. Mỗi một lần dùng sức tới gần, cô đều sẽ thử dùng đầu lưỡi đi l**m láp môi anh, cạy ra một khe hở, mang theo ý thăm dò mà tiến vào.
Nhưng mà, chỉ cần như thế này, đã chọc cho Cận Dập thở hồng hộc.
Anh dường như không thể thở nổi.
Giây phút này, Cận Dập rõ ràng cảm nhận được thế nào là thần hồn điên đảo. Toàn bộ cảm giác của anh đều bị cô khuấy động, tê rần, mất đi khả năng kiểm soát hơi thở.
Bàn tay anh vô thức siết lại, lòng bàn tay áp lên lưng cô, nhưng vẫn cảm thấy một khoảng trống mơ hồ, như thể đang cố nắm chặt điều gì đó mà không được.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại kia tiến vào, anh gần như mất hết kiểm soát. Nhưng điều anh muốn không chỉ có thế, h*m m**n trong lòng gào thét điên cuồng, muốn cô tiếp tục xâm nhập, muốn cô cắn anh mạnh hơn nữa. Dù có ngạt thở, anh cũng sẽ không đẩy cô ra.
Chu Tích Tuyết cũng làm như thế.
Cô vô thức khẽ cắn đầu lưỡi anh một cái, ngay sau đó liền nghe thấy anh bật ra một tiếng th* d*c. Giọng trầm khàn khẽ vang lên bên tai, gợi cảm đến mức khiến cô tê dại cả da đầu.
Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn.
Tựa như vừa tỉnh từ một giấc mơ, khi mở mắt ra, cô và anh cũng đồng thời tách ra.
Khoảng cách giữa môi và môi còn chưa được một tấc, anh đã lập tức cúi đầu, trán kề trán cô, lưu luyến không rời.
Chu Tích Tuyết trong lòng mềm mại đến lạ, tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ Cận Dập, cổ họng như có gì đó nghẹn lại, khó thốt thành lời.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc, ánh mắt đượm đầy d*c v*ng.
Cho đến khi Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng hỏi: “Lúc nãy anh sao lại bất động như vậy?”
Giọng nói của cô gần như thì thầm, nhưng anh vẫn nghe rõ từng chữ.
Cả quá trình cô cứ loạn nhịp, hôn bừa cắn loạn, còn anh thì thể hiện sự điềm tĩnh đến mức lạnh lùng.
Thế nhưng khi đối mặt với nghi vấn của cô, anh kịp thời trả lời: “Động như nào mới được?”
Câu hỏi khiến Chu Tích Tuyết hơi lúng túng, cô lại hỏi: “Anh chưa từng hôn ai khác sao?”
Cận Dập đáp: “Chưa từng.”
“Em cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao anh cũng nên chủ động chút chứ…” Làm thế này khiến cô quá mức chủ động, cảm giác trải nghiệm cũng kém đi một ít.
Nghe vậy, Cận Dập chìm vào trầm tư
Nói xong, Chu Tích Tuyết đẩy nhẹ Cận Dập ra, không để anh chần chừ thêm: “Nhanh ăn cơm đi.”
Cận Dập chỉ chăm chú nhìn đôi môi cô.
Anh càng muốn “ăn” nơi này hơn.
Có điều, một khi bị k*ch th*ch hay chạm tới một điểm nhạy cảm nào đó, người ta dễ dàng rơi vào trạng thái mê đắm, giống như những sở thích bình dị trong đời sống hàng ngày — có thể là chăm sóc hoa, có thể là câu cá — luôn tồn tại một sức hút đặc biệt khiến người ta không thể rời bỏ, trở thành một phần không thể thiếu.
Thật ra, Chu Tích Tuyết cũng muốn hôn Cận Dậpthêm một chút. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, khiến cô lâng lâng như đang bay bổng trên những đám kẹo bông ngọt ngào.
Nhưng cô lại quá bối rối, hoàn toàn không biết phải làm sao tiếp theo. Cơ thể lúc này mềm nhũn, rối loạn như vừa chạy một cuộc marathon, cạn kiệt sinh lực, không còn sức để vùng vẫy.
Cận Dập thì khác, anh ngược lại với sự “mềm nhũn” của cô. Nếu cô từng có kinh nghiệm tình cảm trước đây thì chắc hẳn sẽ nhận ra sự khác thường vô cùng rõ ràng của anh lúc này.
Đặc biệt là khi cô đang ngồi trong lòng anh.
Đối với sự bất thường của cơ thể mình, Cận Dập đương nhiên là người đầu tiên phát hiện. Kiểu khác lạ này vượt xa phạm vi anh có thể kiểm soát, anh cần phải kiềm chế và giữ bình tĩnh.
Giờ phút này, trái tim Cận Dập đập điên cuồng trong lồng ngực. Hệt như khi leo núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, anh cần giữ cảnh giác để mỗi bước đi đều chuẩn xác, không chút sai lầm.
Dù bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn luôn rối bời.
Có lẽ, điều anh cần lúc này chính là một chậu nước lạnh.
Trong khoảnh khắc Cận Dập thất thần, Chu Tích Tuyết khẽ lấy chiếc nĩa, “chiếm quyền chủ động” đút cho anh một miếng bò bít tết. Cận Dập cũng không thấy ngại, rất tự nhiên nhận lấy.
Đa số đàn ông để giữ vóc dáng đẹp thường phải đến phòng gym rèn luyện. Cận Dập không có thói quen đó, nhưng lối sống của anh đã quyết định vóc dáng anh sẽ không quá tệ. Anh ăn uống thiên về các món nhiều protein, trông có vẻ ăn gì cũng được, nhưng thực chất lại luôn vô thức tránh những món nhiều tinh bột, nhiều dầu mỡ.
Từ nhỏ đã sống một mình, anh phải tự tìm việc để lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống. Một lần tình cờ dùng ná bắn được một con thỏ trong rừng, từ đó anh bắt đầu có hứng thú với việc săn bắn.
Để trở thành một thợ săn chuyên nghiệp, không chỉ cần nắm vững kỹ năng săn bắn mà còn phải có thể lực dồi dào. Vì vậy, anh đã chủ động tăng cường rèn luyện cơ thể, tích cực tham gia các hoạt động ngoài trời như leo núi, đi bộ đường dài, cưỡi ngựa, bơi lội…
Mỗi môn thể thao này đều thú vị hơn nhiều so với việc chỉ tập gym trong nhà. Ví dụ, quá trình leo núi không chỉ cần vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mà còn rèn luyện tâm lý trong điều kiện khắc nghiệt. Còn đi bộ đường dài và cưỡi ngựa đòi hỏi anh phải tiếp xúc với nhiều người và sự việc khác nhau, đồng thời rèn luyện sức bền.
Bữa ăn khuya thịnh soạn này gần như là do Chu Tích Tuyết đút cho Cận Dập. Trong lúc đó, cô cũng tranh thủ ăn để lấp đầy dạ dày.
Và trong suốt bữa ăn, Cận Dập luôn giữ chặt lấy cô, không cho cô rời khỏi đùi mình.
Vì thế, tư thế của họ trở nên vô cùng thân mật.
Đặc biệt là sau nụ hôn đó, mối quan hệ của họ dường như cũng trở nên gần gũi hơn.
Khi bế Chu Tích Tuyết về phòng ngủ, Cận Dập nhớ ra điều gì đó và hỏi cô: “Mấy hôm trước, em từng nói muốn ra ngoài một chuyến, bây giờ em còn muốn không?”
“Ừm! Muốn!”
Chu Tích Tuyết không ngờ anh vẫn nhớ rõ chuyện đó.
Cô đã ở trong quốc gia này khá lâu, hoạt động chủ yếu quanh lâu đài cổ, nên tự nhiên nảy sinh ý định đi dạo chơi bên ngoài. May mắn là cô thuộc kiểu người thích ở trong nhà, nếu không chắc đã phát điên rồi.
Cận Dập nhìn cô đầy hy vọng và nói: “Có thể ngày mai anh sẽ đưa em ra nội thành.”
Nếu sáng mai cô không còn ngủ nướng.
“Thật sao!?”
“Ừ.”
“Được! Tuyệt quá!”
Chu Tích Tuyết vui sướng, phấn khích đến mức hôn mạnh lên môi Cận Dập.
Cận Dập không nói gì, ôm cô trong lòng như đang suy nghĩ điều gì.
Hóa ra chỉ cần nói sẽ đưa cô ra ngoài là đã làm cô vui như thế sao?
Biết thế anh đã nói sớm hơn rồi.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Lúc này, Chu Tích Tuyết mới cuối cùng nhìn rõ trang phục của Cận Dập sau khi tắm.
Hai người mặc cùng một kiểu đồ ngủ, đều là lụa tơ tằm màu khói bụi.
Cô mặc váy hai dây, còn anh là áo dài tay và quần dài. Nhìn qua cứ như đồ đôi.
Chu Tích Tuyết khẳng định Cận Dập chắc chắn là cố ý.
Hừ, đúng là học nhanh như quỷ.
Bắt chước cách ăn mặc của cô thì thôi đi, anh còn cố tình không cài hết nút áo, để lộ một khoảng da thịt trước ngực.
Chu Tích Tuyết trong lòng thoáng hiện lên ý nghĩ nửa như làm nũng, nửa như trêu chọc, cả người theo đó cũng dần thư giãn hơn nhiều.
Cũng may là Cận Dập bây giờ không còn giữ cái dáng vẻ lạnh lùng như băng nữa, khóe môi cong cong, nở nụ cười có chút lười biếng lại hơi hư hỏng.
Chính nụ cười hiếm thấy ấy khiến lòng Chu Tích Tuyết mềm nhũn.
Thật ra, Cận Dập hoàn toàn không cố ý trêu ghẹo cô. Chỉ là vì khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khiến anh dần dỡ bỏ mọi phòng bị, một cách rất tự nhiên mà để lộ ra mặt dịu dàng, vô hại nhất của mình.
Dù sao, anh vẫn là một người đàn ông, bản năng vốn đã mang theo h*m m**n chinh phục.
Chu Tích Tuyết lại lần nữa thử giật lấy cái nĩa trong tay anh, nhưng vẫn bị cánh tay dài của anh tránh đi.
Cô tức đến mức muốn thổ huyết, lập tức cúi đầu cắn một cái ngay vào yết hầu anh.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Xi ——” trầm thấp vang lên từ cổ họng, nụ cười trên mặt anh cũng dần cứng lại.
Cận Dập cúi đầu nhìn Chu Tích Tuyết, đôi mắt xanh lam ngập tràn khao khát.
Anh đưa tay giữ lấy sau gáy cô, như thể hy vọng cô cắn mạnh thêm một chút nữa.
Đáng tiếc, cô rất nhanh đã buông ra, cả người cũng lui lại.
Chu Tích Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa rồi có hơi quá đà — cô rất rõ anh không chịu nổi kiểu trêu chọc như thế.
Nhưng khi đang đùa, chuyện vượt giới hạn là điều khó tránh, đâu thể hoàn toàn trách cô được.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại.
“Được rồi, không đùa nữa, ăn cơm thôi.”
Chu Tích Tuyết nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tim trong ngực lại đập thình thịch như trống trận.
Bầu không khí ái muội giữa hai người dường như bao trùm cả căn phòng, khiến lòng người mơ hồ xao động, nhưng lại không ai dám hành động bừa.
Cận Dập hiển nhiên không hứng thú với chuyện ăn uống, anh mở khóa điện thoại đặt trên bàn ăn, rồi bất chợt nói một câu:
“Thông tin liên quan đã được đưa lên rồi.”
Anh vừa nói xong liền đưa điện thoại cho Chu Tích Tuyết. Trên màn hình là tin tức mới nhất do đơn vị truyền thông uy tín nhất khu vực đăng tải:
Vụ án mạng tại quán ăn đã được phá! Cảnh sát lần theo manh mối do một người dân cung cấp, thành công xác định nơi ẩn náu của hung thủ
Chu Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, nhanh chóng lướt qua nội dung.
Trong đó có một đoạn viết: “Cảnh sát đã phá án thành công nhờ sự giúp đỡ của một người dân nhiệt tình.”
Để đảm bảo quyền chủ động và uy tín của cơ quan điều tra, các thông tin chi tiết liên quan tạm thời chưa được công bố.
Sẽ không ai biết rằng, người dân ‘nhiệt tình’ đó đã từng liều mạng đối đầu với kẻ bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng.
Chu Tích Tuyết vì thế mà cảm thấy vui mừng — cuối cùng! Tên tội phạm đáng ghét đó cũng bị đưa ra trước công lý!
Nhưng mà… người dân nhiệt tình kia, chính là Cận Dập sao?
Chu Tích Tuyết không khỏi liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh, thì nghe thấy anh mở miệng nói:
“Còn nụ hôn mà em hứa với anh đâu?”
Chu Tích Tuyết: “……”
Sao anh vẫn còn nhớ nhung chuyện đó thế?
Trước đó cô chỉ tùy tiện qua loa với anh, nói là nếu anh giải thích rõ ràng thì cô sẽ suy nghĩ đến chuyện hôn anh thôi mà.
Những lời đó, qua cách anh hiểu lại trở nên đơn giản và thẳng thừng:
Anh nói chuyện, cô thì phải hôn anh.
Chu Tích Tuyết biết mình trốn không thoát, cũng không vòng vo thêm nữa, liền nghiêng người hôn một cái lên má Cận Dập.
“Chụt” một tiếng, có thể nói là thành ý đầy đủ.
Cận Dập hơi nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với kiểu ứng phó này.
Một tay anh vòng ra sau eo cô, không cho cô cơ hội rút lui, tay còn lại nâng cằm cô lên, mạnh mẽ kéo cô lại gần mình.
Gần trong gang tất, hơi thở hai người giao nhau.
Chu Tích Tuyết cả người rối loạn, tim đập nhanh, hơi thở hỗn loạn, cơ thể cũng như đang khẽ run lên.
Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, càng chuẩn bị kỹ càng thì lại càng dễ sinh căng thẳng.
Ngược lại, những hành động bốc đồng trong lúc đầu óc nóng lên lại thường quyết đoán hơn, cũng ít sợ hãi hơn.
Không muốn thân mật với anh sao?
Nhưng cô đã ao ước được chạm vào bờ môi ấy từ rất lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tích Tuyết nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, đầy đặn tràn đầy sức sống của Cận Dập, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng ruột muốn thử.
Ở một mức độ nào đó, chính Cận Dập đã cho cô đủ dũng khí.
Trong ánh mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều một cách vô thức; nhìn thì có chút cường thế, nhưng lại luôn để quyền chủ động ở phía cô.
Chỉ đơn giản đối diện nhau thôi, mà dường như có thể kéo ra một lớp dịch thể trong suốt giữa không khí.
Lòng bàn tay anh vô thức v**t v* gương mặt cô — mềm mại, mịn màng, khiến anh yêu thích đến mức không muốn rời tay.
Cảm giác ấy thực sự quá kỳ diệu, như thể một liều thuốc k*ch th*ch, làm cả người anh như có một dòng nhiệt lưu dâng trào mãnh liệt.
Cuối cùng, Chu Tích Tuyết tiến lại gần Cận Dập, lấy hết dũng khí hôn lên môi anh.
Lần đầu là bộc phát cảm xúc, lần thứ hai là âu yếm, còn lần này lại hoàn toàn là một sự thăm dò.
Theo bản năng, cô nhắm mắt lại, mọi cảm giác như được phóng đại lên gấp mấy lần. Những ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo trước ngực anh, gần như bản năng mà m*t lấy môi anh một cách bối rối, vụng về.
Tất cả suy nghĩ bây giờ đều trống rỗng, thân thể của cô cũng đang vô thức dán lấy anh, gắt gao dính vào nhau.
Lúc này đây, không có kẹo ở giữa, cô hôn càng thêm thuần túy. Mỗi một lần dùng sức tới gần, cô đều sẽ thử dùng đầu lưỡi đi l**m láp môi anh, cạy ra một khe hở, mang theo ý thăm dò mà tiến vào.
Nhưng mà, chỉ cần như thế này, đã chọc cho Cận Dập thở hồng hộc.
Anh dường như không thể thở nổi.
Giây phút này, Cận Dập rõ ràng cảm nhận được thế nào là thần hồn điên đảo. Toàn bộ cảm giác của anh đều bị cô khuấy động, tê rần, mất đi khả năng kiểm soát hơi thở.
Bàn tay anh vô thức siết lại, lòng bàn tay áp lên lưng cô, nhưng vẫn cảm thấy một khoảng trống mơ hồ, như thể đang cố nắm chặt điều gì đó mà không được.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại kia tiến vào, anh gần như mất hết kiểm soát. Nhưng điều anh muốn không chỉ có thế, h*m m**n trong lòng gào thét điên cuồng, muốn cô tiếp tục xâm nhập, muốn cô cắn anh mạnh hơn nữa. Dù có ngạt thở, anh cũng sẽ không đẩy cô ra.
Chu Tích Tuyết cũng làm như thế.
Cô vô thức khẽ cắn đầu lưỡi anh một cái, ngay sau đó liền nghe thấy anh bật ra một tiếng th* d*c. Giọng trầm khàn khẽ vang lên bên tai, gợi cảm đến mức khiến cô tê dại cả da đầu.
Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn.
Tựa như vừa tỉnh từ một giấc mơ, khi mở mắt ra, cô và anh cũng đồng thời tách ra.
Khoảng cách giữa môi và môi còn chưa được một tấc, anh đã lập tức cúi đầu, trán kề trán cô, lưu luyến không rời.
Chu Tích Tuyết trong lòng mềm mại đến lạ, tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ Cận Dập, cổ họng như có gì đó nghẹn lại, khó thốt thành lời.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc, ánh mắt đượm đầy d*c v*ng.
Cho đến khi Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng hỏi: “Lúc nãy anh sao lại bất động như vậy?”
Giọng nói của cô gần như thì thầm, nhưng anh vẫn nghe rõ từng chữ.
Cả quá trình cô cứ loạn nhịp, hôn bừa cắn loạn, còn anh thì thể hiện sự điềm tĩnh đến mức lạnh lùng.
Thế nhưng khi đối mặt với nghi vấn của cô, anh kịp thời trả lời: “Động như nào mới được?”
Câu hỏi khiến Chu Tích Tuyết hơi lúng túng, cô lại hỏi: “Anh chưa từng hôn ai khác sao?”
Cận Dập đáp: “Chưa từng.”
“Em cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao anh cũng nên chủ động chút chứ…” Làm thế này khiến cô quá mức chủ động, cảm giác trải nghiệm cũng kém đi một ít.
Nghe vậy, Cận Dập chìm vào trầm tư
Nói xong, Chu Tích Tuyết đẩy nhẹ Cận Dập ra, không để anh chần chừ thêm: “Nhanh ăn cơm đi.”
Cận Dập chỉ chăm chú nhìn đôi môi cô.
Anh càng muốn “ăn” nơi này hơn.
Có điều, một khi bị k*ch th*ch hay chạm tới một điểm nhạy cảm nào đó, người ta dễ dàng rơi vào trạng thái mê đắm, giống như những sở thích bình dị trong đời sống hàng ngày — có thể là chăm sóc hoa, có thể là câu cá — luôn tồn tại một sức hút đặc biệt khiến người ta không thể rời bỏ, trở thành một phần không thể thiếu.
Thật ra, Chu Tích Tuyết cũng muốn hôn Cận Dậpthêm một chút. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, khiến cô lâng lâng như đang bay bổng trên những đám kẹo bông ngọt ngào.
Nhưng cô lại quá bối rối, hoàn toàn không biết phải làm sao tiếp theo. Cơ thể lúc này mềm nhũn, rối loạn như vừa chạy một cuộc marathon, cạn kiệt sinh lực, không còn sức để vùng vẫy.
Cận Dập thì khác, anh ngược lại với sự “mềm nhũn” của cô. Nếu cô từng có kinh nghiệm tình cảm trước đây thì chắc hẳn sẽ nhận ra sự khác thường vô cùng rõ ràng của anh lúc này.
Đặc biệt là khi cô đang ngồi trong lòng anh.
Đối với sự bất thường của cơ thể mình, Cận Dập đương nhiên là người đầu tiên phát hiện. Kiểu khác lạ này vượt xa phạm vi anh có thể kiểm soát, anh cần phải kiềm chế và giữ bình tĩnh.
Giờ phút này, trái tim Cận Dập đập điên cuồng trong lồng ngực. Hệt như khi leo núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, anh cần giữ cảnh giác để mỗi bước đi đều chuẩn xác, không chút sai lầm.
Dù bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn luôn rối bời.
Có lẽ, điều anh cần lúc này chính là một chậu nước lạnh.
Trong khoảnh khắc Cận Dập thất thần, Chu Tích Tuyết khẽ lấy chiếc nĩa, “chiếm quyền chủ động” đút cho anh một miếng bò bít tết. Cận Dập cũng không thấy ngại, rất tự nhiên nhận lấy.
Đa số đàn ông để giữ vóc dáng đẹp thường phải đến phòng gym rèn luyện. Cận Dập không có thói quen đó, nhưng lối sống của anh đã quyết định vóc dáng anh sẽ không quá tệ. Anh ăn uống thiên về các món nhiều protein, trông có vẻ ăn gì cũng được, nhưng thực chất lại luôn vô thức tránh những món nhiều tinh bột, nhiều dầu mỡ.
Từ nhỏ đã sống một mình, anh phải tự tìm việc để lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống. Một lần tình cờ dùng ná bắn được một con thỏ trong rừng, từ đó anh bắt đầu có hứng thú với việc săn bắn.
Để trở thành một thợ săn chuyên nghiệp, không chỉ cần nắm vững kỹ năng săn bắn mà còn phải có thể lực dồi dào. Vì vậy, anh đã chủ động tăng cường rèn luyện cơ thể, tích cực tham gia các hoạt động ngoài trời như leo núi, đi bộ đường dài, cưỡi ngựa, bơi lội…
Mỗi môn thể thao này đều thú vị hơn nhiều so với việc chỉ tập gym trong nhà. Ví dụ, quá trình leo núi không chỉ cần vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mà còn rèn luyện tâm lý trong điều kiện khắc nghiệt. Còn đi bộ đường dài và cưỡi ngựa đòi hỏi anh phải tiếp xúc với nhiều người và sự việc khác nhau, đồng thời rèn luyện sức bền.
Bữa ăn khuya thịnh soạn này gần như là do Chu Tích Tuyết đút cho Cận Dập. Trong lúc đó, cô cũng tranh thủ ăn để lấp đầy dạ dày.
Và trong suốt bữa ăn, Cận Dập luôn giữ chặt lấy cô, không cho cô rời khỏi đùi mình.
Vì thế, tư thế của họ trở nên vô cùng thân mật.
Đặc biệt là sau nụ hôn đó, mối quan hệ của họ dường như cũng trở nên gần gũi hơn.
Khi bế Chu Tích Tuyết về phòng ngủ, Cận Dập nhớ ra điều gì đó và hỏi cô: “Mấy hôm trước, em từng nói muốn ra ngoài một chuyến, bây giờ em còn muốn không?”
“Ừm! Muốn!”
Chu Tích Tuyết không ngờ anh vẫn nhớ rõ chuyện đó.
Cô đã ở trong quốc gia này khá lâu, hoạt động chủ yếu quanh lâu đài cổ, nên tự nhiên nảy sinh ý định đi dạo chơi bên ngoài. May mắn là cô thuộc kiểu người thích ở trong nhà, nếu không chắc đã phát điên rồi.
Cận Dập nhìn cô đầy hy vọng và nói: “Có thể ngày mai anh sẽ đưa em ra nội thành.”
Nếu sáng mai cô không còn ngủ nướng.
“Thật sao!?”
“Ừ.”
“Được! Tuyệt quá!”
Chu Tích Tuyết vui sướng, phấn khích đến mức hôn mạnh lên môi Cận Dập.
Cận Dập không nói gì, ôm cô trong lòng như đang suy nghĩ điều gì.
Hóa ra chỉ cần nói sẽ đưa cô ra ngoài là đã làm cô vui như thế sao?
Biết thế anh đã nói sớm hơn rồi.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 43: Sentiment (2)
10.0/10 từ 11 lượt.