Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 82: Chương 82
Lúc An tần trở lại điện Lan Lâm, người mẹ Điền thị của nàng ta cũng vừa mới về tới phủ Thượng thư.
Điền thị vừa xuống xe ngựa đã thấy em dâu Dương thị nhà mình bước vội tới, vồ vập hỏi: “Chị dâu cả, ngươi có nói chuyện của A Xương với nương nương không?”
Điền thị lạnh mặt nói: “Trước đó vài ngày Thái Hậu mới ban cho nương nương quyền cùng xử lý chuyện của Nội Vụ Cục, cho nên hiện giờ nương nương bận đến tối tăm mặt mũi, ta đến cũng chỉ kịp gặp mặt và hỏi thăm mấy câu thôi, làm gì có rảnh mà nói tới chuyện này?”
Bà ta vừa nói vừa đi một mạch về phía trước, nhưng có lẽ sợ đối phương lại đến dây dưa, bà ta mới đi được vài bước lại nói tiếp: “Hơn nữa cho dù có nói thì nương nương cũng không giúp được gì đâu.”
Nghe thấy kết quả như vậy, đương nhiên Dương thị rất là thất vọng, nhưng khi thấy vẻ mặt ghét bỏ của Điền thị, lửa giận của Dương thị cũng bùng lên, bà ta hừ một tiếng: “Nương nương có vội cách mấy thì cũng phải quan tâm đ ến chuyện sống chết của người trong nhà chứ? Đừng nói là nương nương đã quên mình họ gì, xuất thân từ đâu rồi nhé?”
Bà ta vừa nói thế, Điền thị lập tức dừng bước, cả giận nói: “Em dâu, sao ngươi dám vô lễ với nương nương như thế? Nếu chuyện này bị người khác nghe được và truyền ra ngoài, cẩn thận các quý nhân trong cung trị tội ngươi đấy!”
Ha hả, lại chơi chiêu dùng người trong cung để áp bức bà ta đúng không?
Dương thị cũng làm tới cùng, bà ta chống nạnh quát ngược lại: “Trị tội ta ấy hả? Được thôi, ta chống mắt lên chờ đây! Để xem liệu sẽ có một ngày nương nương quyết tâm trị tội ta để đổi lấy cái danh ‘vì việc nước quên tình nhà’ hay không!”
Nói đến đây, không đợi Điền thị phản bác, bà ta lại bất ngờ che mặt khóc rống lên: “Ai cũng ức hiếp hai mẹ con chúng ta hết! Người ngoài cũng thế, người trong nhà cũng thế! Trời ơi, hai mẹ con ta liệu có còn đường sống nữa hay không đây!”
Lại nữa rồi!
Thấy người hầu trong sân đều giương mắt xem trò cười ở đây, Điền thị cũng không muốn dây dưa với bà ta nữa, chỉ thấp giọng mắng một câu ‘đồ đánh đá’ rồi nhanh chóng rời đi.
Về phần Dương thị, sau khi khóc lóc một hồi, thấy không có hiệu quả gì, bà ta lập tức lau nước mắt rồi đi đến nhà trước của cha chồng Thượng thư bộ Lễ của mình.
Nhưng mà dù bà ta có nài nỉ cách mấy thì lão già nọ vẫn không chịu đồng ý gặp mặt, chỉ nhờ thư đồng chuyển lời rằng: “Nhị phu nhân, lão gia thật sự không có cách nào. Hiện giờ bệ hạ đang dùng biện pháp nghiêm khắc để răn đe quan lại, hơn nữa còn ra lệnh cấm với Quốc Tử Giám, lần này bất kể là ai, chỉ cần dám mở cửa sau cho người quen vào thì một khi bị phát hiện sẽ phải chịu tội nặng đấy. Hơn nữa dạo gần đây rất nhiều nha môn đều đã thay người mới, người phụ trách việc này hiện tại cũng không thân thiết với thái gia, thật sự là có muốn giúp cũng không có biện pháp đâu ạ.”
“Không có biện pháp?” Dương thị cười lạnh một tiếng, cất giọng nói to: “Hiện giờ ngay cả thái gia cũng thờ ơ với A Xương sao? Ngài hay thật đấy, kẻ làm cha mà lại mặc kệ sống chết của con mình, người trong phủ cũng thế, chờ một ngày mọi người trở mặt với nhau thì ai cũng đừng mong được yên ổn!”
~~
Cung Càn Minh.
Gần đây Quốc Tử Giám mở cửa chiêu sinh, cho nên Trâu Mặc Trung luôn phải ra ra vào vào trong cung để bẩm báo mọi việc cho quân vương nghe.
Lần này, ông ấy tới là để dâng danh sách tham khảo về đợt chiêu sinh đầu cho quân vương.
Chờ Vũ Văn Lan xem lướt qua một lần, hắn trả lại danh sách cho ông ấy, đồng thời còn đưa thêm một xấp bản thảo.
Vũ Văn Lan gật đầu: “Đúng vậy, Trâu khanh có thể đọc thử xem.”
Trâu Mặc Trung cầu mà không được, lập tức ‘vâng’ một tiếng rồi giở bản thảo ra đọc ngay.
Chờ xem xong, ông ấy luôn miệng than thở: “Tiểu thuyết của Tiêu Dao Công Tử luôn khiến người ta ngạc nhiên ngay từ mở đầu, cũng may nhân vật chính luôn có kết cục khiến người đọc hài lòng, ví dụ như câu chuyện lần này, không chỉ là kẻ ác gặp quả báo bị trời phạt mà kẻ bất khuất cũng có thể kịp thời tránh thoát vũng lầy, thay da đổi thịt khiến người xem tỉnh ngộ, thật đúng là một câu chuyện hay.”
Vũ Văn Lan nói: “Nếu thế thì khanh cũng mau bảo các tiệm sách xuất bản đi, để người đời cũng được đọc một tác phẩm hay như thế này, hơn nữa nói không chừng về sau chúng ta sẽ còn có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.”
Trâu Mặc Trung vội bẩm vâng, sau đó mang theo bản thảo lui ra ngoài, trên đường về phủ còn tạt ngang qua gửi bản thảo cho tiệm sách nữa.
Thấy đây là tác phẩm mới của Tiêu Dao Công Tử, tiệm sách lập tức cho người đi in ấn hoặc chép tay, tranh thủ xuất bản đợt đầu của quyển tiểu thuyết này trước khi mặt trời xuống núi.
Không cần phải nói, tiểu thuyết mới vừa được bán ra đã bị người người tranh nhau mua sắm.
Mà đợi sau khi bọn họ đọc xong, mọi người ai nấy đều luôn miệng phỉ nhổ đôi cha chồng và con dâu vô liêm sỉ kia, cũng vô cùng đồng tình cũng như kính nể vị công tử không ngừng vươn lên nọ.
Đương nhiên, cũng có không ít người nhớ tới chuyện Tiêu Dao Công Tử đã đoán trúng chân tướng đằng sau sự việc của Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi lần trước, cho nên lại bắt đầu sôi nổi suy đoán ——
Rốt cuộc lão già dám tằng tịu với con dâu này là ai?
… Đừng nói lại là vị đại thần nào trong triều nữa đấy nhé?
Có điều dựa theo số tuổi được viết trong tiểu thuyết – nếu như nó chính xác – thì hẳn sẽ là những vị có tuổi tác cao…
~~
Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc Yến Xu đang phè phỡn hưởng thụ đồ ăn sáng thì lại nghe hệ thống nói: Bà bà, các độc giả đã thu hẹp phạm vi của “kẻ tình nghi” lại rồi, còn có hơn mười người thôi, đoán chừng đến tầm tối nay là bọn họ có thể đoán ra là ai rồi đó.
Yến Xu vừa m*t phần nước trong món bánh bao súp vừa nghĩ thầm, lần này nàng đã nương tay rồi đó, chứ nếu nàng viết rõ ra là lão già nọ có hai người con trai, đứa lớn còn có một nam một nữ thì bảo đảm độc giả có thể đoán được kẻ đó là Thượng thư bộ Lễ Tống Chí Uẩn trong một nốt nhạc ngay.
À phải rồi, lão già đó có xem tiểu thuyết chưa?
Hệ thống đáp: Sáng nay ông ta có sai người đi mua tiểu thuyết, giờ đang xem đó bà.
Chỉ trong giây lát, hệ thống lại nói: Ông ta đọc xong rồi.
Yến Xu vội hỏi: Sao sao, phản ứng của ông ta là gì?
Yến Xu hoang mang: Hả, gì??? Ngất xỉu?
Hệ thống nói: Ừ, người hầu nghe thấy tiếng động nên vào xem, giờ đang ôm ông ta lên giường rồi nháo nhào đi tìm đại phu kìa.
Yến Xu tắc lưỡi: Chu choa, tui còn tưởng là ông ta sẽ sợ tới mức ngã lăn quay như Tạ Bồi chứ, ai ngờ lại xỉu ngang như vậy luôn. Xời, tố chất tâm lý cỡ này mà có thể làm bậy bao nhiêu năm qua, sao hay vậy?
Hệ thống ‘ờ’ một tiếng: Chủ yếu là từ sau nghi thức cúng tế, lão già này đã luôn nơm nớp lo sợ rồi, lần trước nghe bảo Thông chính sử Tây Nam xong đời thì ông ta vẫn luôn lo lắng tiểu thuyết của bà sẽ phanh phui chuyện xấu của mình, đến hôm nay đọc được, thấy bà không chỉ phanh phui mà còn viết ác hơn Tạ Bồi, ông ta không xỉu mới là lạ.
Yến Xu nhếch môi, đáng đời!
Giờ chỉ còn chờ xem An tần thôi, lần trước chỉ cho nàng ta chút đồ nhắm, bây giờ có “bữa tiệc lớn” rồi, không biết bao giờ nàng ta mới thấy được đây nhỉ?
Hệ thống đáp: Bà đừng có lo, người của Tống gia đang muốn truyền tin vào trong cung kìa. Nàng ta sẽ biết được nhanh thôi.
Ánh mắt của Yến Xu sáng lên: Tuyệt vời luôn.
Nếu là thế, nàng chỉ cần chờ ăn dưa tiếp là được.
Ôi chao, không thể không nói, bánh bao súp được ăn kèm với “dưa” như thế này thật đúng là ngon càng thêm ngon mà!
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa