Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 117: C117: Niềm vui ngoài ý muốn
Cái gì, đưa đến quan phủ?
Hồ Nhất Xuân đã lăn lộn trên giang hồ từ lâu, lúc này nghe Yến Xu nói như thế, hắn ta cũng lấy lại tinh thần, thế là chậm rãi nói: “Không biết các vị là người phương nào? Tại hạ không oán không thù gì với các vị, cớ sao các vị lại hãm hại ta như thế? Có chuyện gì cứ từ từ nói, xin hãy thả tại hạ ra trước đã.”
Cách lớp mạng che mặt, Yến Xu hừ một tiếng: “Một tên cặn bã như ngươi cũng xứng thương lượng với chúng ta à?”
Cái tên bi3n thái chết tiệt này đã làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, ban nãy lại còn tính quyến rũ hoàng đế???
Nàng càng nghĩ càng giận, lại nói: “Người đâu, đánh hắn ta!”
“…”
Các thị vệ nghe vậy thì có hơi do dự.
br>
Bọn họ len lén nhìn sang quân vương, thấy quân vương không nói gì thì mới dám lên tiếng đáp lời, sau đó tay đấm chân đá tẩn tên này một trận.
—— Ha hả, bọn họ đã muốn đánh nhừ tử cái tên cặn bã dám bắt cóc trẻ con này từ lâu rồi!
Hồ Nhất Xuân vốn không phải kiểu người cường tráng gì, bọn thị vệ lại toàn là những cao thủ vạm vỡ có thể dùng một đấm đánh chết con trâu, lúc này bọn họ lại còn đang giận dữ nữa chứ, thế là không qua bao lâu hắn ta đã bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, trong mũi và khóe miệng đều tràn ra máu tươi.
Vũ Văn Lan nhìn hắn ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Yến Xu.
Không ngoài dự đoán của hắn, lúc này thân thể của nàng đang run rẩy, hai chân nhũn ra suýt tí đã ngã nhào.
“…”
Hắn lập tức tiến lên ôm nàng vào trong ngực, lại nghe thấy được nàng đang mắng sa sả ở trong lòng: Mẹ nó chứ, tên cặn bã này lại còn dám đổ máu!!! Có phải ngươi cố tình chọc giận bà đây không hả!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn chỉ đành ra lệnh cho thị vệ: “Đủ rồi.”
Lúc này bọn thị vệ mới chịu dừng tay.
Cái tên Hồ Nhất Xuân kia cũng ngã vật ra đất, không ngừng r3n rỉ kêu đau.
Hành vi này hiển nhiên đã khiến không ít người trong quán ăn chạy tới vây xem.
Thấy mọi người mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vũ Văn Lan hắng giọng: “Người này trộm cướp ngân lượng làm phu nhân của ta giật mình, mau đưa hắn ta tới Kinh Triệu Phủ để báo án đi.”
Bọn thị vệ bẩm vâng, lập tức nắm cổ áo của Hồ Nhất Xuân kéo hắn ta ra ngoài.
Vũ Văn Lan bế bổng Yến Xu lên rồi cũng ra ngoài theo, hắn vừa đi vừa hỏi: “Nàng sao rồi?”
Yến Xu vẫn còn hơi váng đầu, cho nên chỉ có thể yếu ớt nói: “Đều do thiếp quá yếu đuối.”
Đáng giận, vì sao ta lại mắc chứng sợ máu cơ chứ!!! Đáng lý phải để thị vệ đánh hắn ta thêm mấy phát nữa mới hả dạ!!!
Hừ, chỉ bằng việc ban nãy hắn ta dám mắng nàng, nàng cho người đánh hắn ta đến mức không lết nổi là vẫn còn nhẹ đó!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng, hắn cố gắng kìm nén ý cười rồi nói: “Chúng ta cứ chừa cho hắn ta một cái mạng để chịu hình phạt phanh thây xé xác đi.”
Dứt lời, bọn họ cũng đã tới trước xe ngựa, phu xe vội vén màn xe để hắn ôm nàng lên, từ đầu đến cuối, hắn đều không buông nàng ra.
~~
Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Hồ Nhất Xuân đã bị đưa tới Kinh Triệu Phủ.
Những vụ án trộm cắp xử lý rất đơn giản, nhưng thấy kẻ này là do thị vệ ngự tiền đưa đến, Phủ Doãn của Kinh Triệu Phủ đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức kiểm tra kỹ càng người này.
Không ngờ tra xong mới phát hiện, người này đúng là không phải hạng vừa.
…
Lầu Cát Phúc vốn cũng không gần, cho nên chờ khi về tới điện Cam Lộ thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lại thêm ban nãy Yến Xu còn bị choáng, bởi vậy cả hai cũng không rảnh lo chuyện khác mà vội vàng đi ngủ sớm.
Có điều chờ tới sáng sớm ngày thứ hai, nàng đã nghe được một tin tức tốt.
—— Nghe nói Kinh Triệu Phủ đã điều tra suốt đêm và tìm được chỗ ở của Hồ Nhất Xuân, thậm chí còn tìm được khế đất của một số nơi khác có liên quan tới hắn ta.
Sau khi truy tra ngược dòng, quan phủ lại tiếp tục tìm tới hai căn nhà dân được giấu ở vùng ngoại ô, trong đó có nhốt sáu bé trai, đều là những đứa bé bị mất tích trước đây.
Mà theo lời khai của đám lâu la làm việc dưới trướng của hắn ta thì Hồ Nhất Xuân còn từng lừa bán dân cư ở khu vực Giang Nam và Tương Ngạc. Hắn ta sẽ bắt cóc các bé trai có gương mặt ưa nhìn sau đó mang về dạy dỗ một phen, cuối cùng thì bán trao tay cho các thương nhân giàu có hoặc quan viên các nơi.
Bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng cho nên Kinh Triệu Phủ lập tức đăng báo cho triều đình, chuyển vụ án này cho bộ Hình, quân vương lại ra lệnh cho Đô Sát Viện tham gia, bảo tất cả phải xem đây là một vụ án lớn và nghiêm khắc xử lý.
Bởi vậy sáng nay, các quan viên trong triều đình đều vô cùng bận rộn.
Mà lúc này, Yến Xu đang nhàn nhã thưởng thức đồ ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với hệ thống: Tiếp theo chính là tên cặn bã Sài Vi Trung nhỉ, bọn họ còn chưa tra ra được là ông ta sao?
Hệ thống nói: Đúng vậy á bà. Thằng cha Sài Vi Trung này cẩn thận lắm, mỗi lần ông ta đi tìm Hồ Nhất Xuân đều cải trang hết, cho nên tới bây giờ Đô Sát Viện vẫn chưa tra ra được manh mối nào có liên quan tới việc ông ta có qua lại với Hồ Nhất Xuân cả.
Hơn nữa từ hôm qua, sau khi hoàng đế bảo muốn tra xét thật nghiêm xong thì ông ta lập tức giải tán hết các nam thiếp trong phủ, cũng phái người đi đón vợ cả là Nhiếp thị vào kinh để che giấu tai mắt của người khác. Lúc này Nhiếp thị đang trên đường tới rồi á bà.
Yến Xu:??? Trời đất mẹ ơi cái tên cặn bã này còn dám lợi dụng vợ mình nữa sao? Thật đúng là thứ gì chứ không phải người mà!!!
Hệ thống hùa theo: Không phải hồ ly ngàn năm thì sao mà mưu mô như thế được? Tóm lại cái đám bi3n thái này, người sau toàn cao tay hơn người trước.
Nói không sai.
Yến Xu tức giận cắn một miếng bánh tơ vàng, trong lòng cân nhắc, không được, nàng không thể trơ mắt nhìn tên cặn bã đó ung dung ngoài vòng pháp luật được.
Xem ra phải mau chóng nghĩ biện pháp thôi.
~~
Sau giờ Ngọ ngày hôm đó, tiểu thuyết mới của Tiêu Dao Công Tử đột nhiên xuất hiện trên thị trường.
Tuy có hơi đột ngột nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc nó lại thành cơn sốt mới, chỉ mới một buổi chiều mà đã bán đi hơn một ngàn quyển.
Chờ đến giờ cơm chiều, những ai đã đọc xong tiểu thuyết mới đã bắt đầu thảo luận về nội dung bên trong ——
Dạo gần đây bởi vì vụ án các bé trai mất tích, cho nên những đề tài có liên quan đến “đồng tính” và “luyến đồng” trở nên rất nhạy cảm. Mà không ai ngờ tới, nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết lần này lại là một người đồng tính.
Hơn nữa lấy kinh nghiệm đọc tiểu thuyết từ trước tới nay, mọi người lập tức hiểu được, chuyện lần này rất có khả năng có liên quan đến vụ án gần đây, thế là trong lúc nhất thời, người người đều sôi nổi suy đoán xem thân phận của tên nhân vật chính cặn bã lần này là ai.
—— Chẳng lẽ trong triều đình thật sự có vị quan viên nào là đồng tính ư?
Lại còn nuôi nam thiếp trong nhà?
Chậc chậc chậc, không biết kẻ hoang đường tới mức này đến tột cùng là ai nhỉ?
Người tham gia thảo luận càng ngày càng nhiều, lại thêm lúc này việc mậu dịch khắp Đông Tây Nam Bắc đều rất phát đạt, bởi vậy không qua bao lâu, đề tài này đã từ kinh thành lan truyền tới bốn phương tám hướng.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa