Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 116: Chương 116
Không bao lâu sau, thức ăn mà họ gọi bắt đầu được mang lên.
Thấy vẻ ngoài của chúng đều không tồi, hai mắt Yến Xu sáng rỡ, lập tức gắp và nếm thử.
—— Đúng là nàng biết hôm nay tên bi3n thái kia sẽ đến đây cho nên mới chọn tới nơi này, nhưng việc quán ăn này nổi tiếng cũng là thật sự.
Khụ khụ, người thì nhất định phải bắt rồi, nhưng thức ăn ngon cũng nhất định phải ăn chứ.
Ưm, không thể không nói, đồ ăn ở nơi này đúng là không tệ một chút nào.
Mỗi viên thịt viên đều to bằng nắm tay, ăn vào miệng ngậy mà không ngấy, chất thịt mềm mại ngon miệng.
Món lươn sốt mặn ngọt lúc vừa dọn lên vẫn còn sôi xèo xèo, thịt lươn trơn mượt không ngán lại còn rất tươi.
Cá quế chiên xù thì chua ngọt xốp giòn, đậu hủ khô thái sợi nấu với nước dùng gà cũng mềm mại thơm ngon.
Đương nhiên, tuy đang ăn nhưng nàng vẫn không quên nghe ngóng tin tức từ hệ thống.
Mắt thấy đã sắp ăn xong bốn món ăn, hệ thống bỗng nhiên “keng” một tiếng: Hồ Nhất Xuân vào cửa kìa bà ơi.
Yến Xu lập tức buông đũa và lau miệng, sau đó nói với Vũ Văn Lan: “Phu quân, chúng ta mau đi thôi.”
Vũ Văn Lan sửng sốt: “Nàng ăn xong rồi sao?”
Yến Xu gật đầu, trong lòng thì lại nói: Thằng tró kia tới rồi, chúng ta mau ra ngoài bắt người nào!
Mà đúng lúc này, có ám vệ cũng đi vào phòng và thấp giọng bẩm báo với hắn: “Chủ tử, người nọ tới rồi.”
Vũ Văn Lan gật đầu nói: “Ừ.”
Sau đó đứng dậy đi theo nàng ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng riêng thì cần xuống thang lầu mới có thể ra tới cửa quán.
Ngay lúc hai người họ bước xuống bậc thang gỗ, bên dưới cũng vừa lúc có một người đàn ông đang đi lên.
Yến Xu cách lớp mạng che mặt nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy đối phương mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa màu trúc xanh, dáng người bình thường, nhìn phớt qua thì thấy cũng không tệ lắm.
Nhưng nếu lại xem cẩn thận thì sẽ phát hiện trên người hắn ta có một loại cảm giác gian xảo, dầu mỡ và đáng khinh cực kỳ.
Mà cùng lúc đó, hệ thống cũng “keng” thêm một cái: Đó là cái tên Hồ Nhất Xuân kia đó bà.
Yến Xu khó chịu: Quả nhiên nhìn thôi đã thấy bi3n thái rồi!
Tiếng lòng này của nàng cũng đã truyền vào trong tai của Vũ Văn Lan.
Quán ăn này không lớn, thang lầu cũng nhỏ hẹp, cho nên lúc này Vũ Văn Lan đang kề vai lướt ngang qua người kia.
Hắn hơi nhíu mày, đang lúc chuẩn bị bảo người của mình ra tay thì lại thấy đối phương quay đầu hỏi: “Các hạ…”
Mọi người đều dừng lại.
Vũ Văn Lan cũng quay đầu xem hắn, không ra tiếng đáp lại.
Người nọ nở nụ cười: “Không biết ta đã từng gặp qua các hạ ở nơi nào chưa, ta cảm thấy các hạ rất quen mắt.”
Vũ Văn Lan âm thầm nhướng mày.
Chỉ nghe đối phương thầm nghĩ: Khí chất của người này không giống với người tầm thường, chẳng lẽ là quan lớn trong triều hay quý nhân nào đó? Hoặc cũng có thể là con cháu thế gia chăng?
Không biết người này có chuộng nam sắc không nhỉ? Liệu có cơ hội nào để mình thử quyến rũ hắn không…
Vũ Văn Lan: “???”
Mà lúc này, Yến Xu cũng nghe thấy hệ thống cảnh báo mình: Bà ơi coi chừng nha, thằng cha này tính quyến rũ hoàng đế á.
Yến Xu:??? Má, cái thằng cha bi3n thái này còn tính rù quến hoàng đế bé bỏng ngây thơ nữa hả?
Á à, chờ đi, hôm nay bà đây nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!!!
Thế là nàng mở miệng trước: “Ngươi nhận sai người rồi, phu quân của ta không hề quen biết ngươi.”
Sau đó không chờ đối phương nói chuyện, nàng lại đột nhiên che mũi nói: “Ôi trời ơi, sao tự dưng lại thối thế này?”
Thối?
Mọi người nghe thế đều không khỏi sửng sốt, bao gồm cả tên bi3n thái Hồ Nhất Xuân kia.
Yến Xu dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn ta: “Xin hỏi vị khách quan này mới vừa đi từ nhà xí ra phải không? Sao cả người ngươi lại toàn mùi thối thế?”
Vừa nghe nàng nói như vậy, đối phương lập tức nheo mắt lại: “Phu nhân nói đùa, tại hạ vừa mới từ trên đường tạt ngang vào đây mà thôi.”
Dứt lời thì bắt đầu nói thầm trong bụng: Con ả này dám nói mình như thế à? Đúng là quá uổng phí khi để ả ta có một người đàn ông đẹp như vậy!
Vũ Văn Lan: “???”
Hệ thống lập tức mách lẻo cho Yến Xu: Hắn ta mắng bà kìa bà êy.
Yến Xu cười ha hả trong lòng, trên mặt thì lại vờ lộ ra vẻ hoảng hốt: “Ấy chết, túi tiền của ta đâu mất rồi?”
Hệ thống khen: Kế này hay đó bà! Dạo gần đây Hồ Nhất Xuân hay mang theo một chiếc túi tiền bằng gấm màu xanh ngọc có thêu hoa nhỏ, bên trong có 20 lượng bạc ròng.
Yến Xu lập tức chỉ vào đối phương: “Ngươi trộm túi tiền của ta đúng không!?”
Hồ Nhất Xuân sửng sốt: “Cái gì? Ta trộm của ngươi làm gì…”
Còn chưa nói xong, Yến Xu đã cắt ngang lời hắn ta: “Ban nãy lúc ở trong phòng thì túi tiền vẫn còn ở trên người ta, bây giờ mới đi được vài bước, vừa lướt qua người ngươi là nó biến mất, nhất định là do ngươi ăn trộm rồi!!!”
Dứt lời, nàng không hề cho đối phương có cơ hội phân bua mà lập tức nhìn ngay về phía Vũ Văn Lan: “Phu quân, mau cho người lục soát trên người hắn ta thử xem có nhìn thấy chiếc túi tiền bằng gấm màu xanh ngọc có thêu hoa nhỏ của thiếp thân hay không, bên trong có 20 lượng bạc ròng đó ạ!”
“Cái gì?”
Hồ Nhất Xuân nghe đến đây cũng không khỏi sững người.
Miêu tả này, rõ ràng là túi tiền của hắn ta mà…
Nhưng sao cô gái này lại biết được…
Không chờ hắn ta kịp phản ứng lại, Vũ Văn Lan đã dùng mắt ra hiệu cho xung quanh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đã có vài người đàn ông cao to lực lưỡng lao ra từ bốn phía đè hắn ta lên tường.
Yến Xu nói: “Mau soát người hắn ta!”
Các thị vệ thưa vâng rồi nhanh chóng tìm kiếm, không qua bao lâu đã tìm ra được một chiếc túi tiền bằng gấm màu xanh ngọc có thêu hoa nhỏ, bên trong đúng là 20 lượng bạc ròng.
Yến Xu lập tức nói: “Ngươi giỏi thật nhỉ, ban ngày ban mặt mà còn dám cướp ngân lượng! Phu quân, tên này nhất định là người đã trộm cướp nhiều lần, chúng ta nên báo cho quan phủ điều tra xem hắn ta đã từng trộm cái gì.”
Vũ Văn Lan: “…”
Công cuộc bắt người lần này thật đúng là nhanh gọn lẹ, hơn nữa còn chẳng tốn chút sức lực nào.
Hắn phục!
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa