Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 46
Chương 46: Kích động như chó con.
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn và Dụ Duy Giang lên xe. Hai người ngồi ghế sau.
Thời Dẫn vẫn chưa cắt tóc kể từ khi bắt đầu nhận kịch bản “Gió ngầm”đến giờ. Tóc cậu cứ luôn ở trạng thái lỡ lỡ không dài không ngắn, che trán và tai. Chu Đình Ngộ chưa từng thấy Thời Dẫn khi để tóc ngắn, bây giờ bỗng nhiên thấy cậu buộc tóc nên cảm thấy mới lạ bèn ngó qua gương chiếu hậu mấy cái.
Thấy Chu Đình Ngộ, Dụ Duy Giang cũng đoán được đại khái nguyên do hai người họ xuất hiện ở đây.
Dụ Duy Giang nhìn Chu Đình Ngộ trong gương chiếu hậu, không vui lắm: “Ông lại nói gì rồi?”
“Có người quan tâm ông, tôi mặc kệ sao được.” Chu Đình Ngộ ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý bảo: “Chắc tụi này không quấy rầy chuyện tốt của ông đâu nhỉ.”
“Tốt cục cức.” Dụ Duy Giang nói tục một câu.
Thời Dẫn ngồi một bên cách Dụ Duy Giang hơi xa chẳng ư hử một lời. Khóe mắt thoáng thấy bánh kem trong tay Dụ Duy Giang, lòng nghĩ Dụ Duy Giang đi cùng Chu Minh một chuyến vì để mua bánh?
Bất kể thế nào, hành vi của Thời Dẫn hôm nay đều có vẻ như lo chuyện bao đồng, tự tung tự tác. Vậy nên lúc này cậu thấy hơi bứt rứt.
Dụ Duy Giang rất ít nói, mắt nhìn thẳng, tay xách hộp bánh kem con con, ngón tay cào cào vỏ hộp. Môi anh động đậy, giữa mày hiện vẻ nóng ruột khó nhận ra.
Anh muốn cho Thời Dẫn một bất ngờ nho nhỏ, ngờ đâu đến khung thành rồi lại không biết sút ra sao.
Lúc nãy Chu Minh nói khẩu vị anh tục, anh không thừa nhận. Nhưng ý tưởng muốn tạo bất ngờ đối với Dụ Duy Giang chưa từng yêu đương mà nói quả thật rất tục.
Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi. Anh vừa làm động tác giơ tay, ai ngờ Thời Dẫn đã như con thỏ bị doạ sợ, toàn thân run lên một chặp.
Dụ Duy Giang nhăn mày giơ bánh kem lên trước mặt Thời Dẫn, “Anh là quỷ à?”
Thời Dẫn ngốc, ngỡ ngàng nhìn bánh kem trên tay Dụ Duy Giang, không nhận.
Dụ Duy Giang nhét luôn bánh vào lòng cậu, quay đi không nói câu nào, kể cả lời chúc.
“Đây là… mua cho em ạ?” Thời Dẫn ngập ngừng hỏi.
Dụ Duy Giang nặng nề ừ một tiếng.
“Sao đột nhiên lại mua cho em?” Lúc này Thời Dẫn mới nhớ ra nay cậu nhận được rất nhiều lời chúc của fans trên weibo, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cậu mím môi cười, “Hôm nay không phải sinh nhật em đâu.”
Bóng hình Dụ Duy Giang hơi khựng lại, mày lại nhăn nhăn. Anh quay sang nhìn Thời Dẫn một cái.
Mấy ngày nay Thời Dẫn cứ luôn bồn chồn không yên, giờ cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười thoải mái lâu rồi không thấy. Đôi mắt cười cong cong, rất đẹp.
“Sinh nhật em phải mấy ngày nữa.”
Thật ra bầu không khí cũng hơi lúng túng, nhất là khi còn có người thứ ba ở đây. Nhưng Thời Dẫn giỏi quan tâm tâm trạng mọi người nên cậu thông minh ngậm miệng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao cho rằng nay là sinh nhật cậu, cũng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao lại mua cho cậu chiếc bánh kem xinh xắn này.
“Bây giờ em có thể ăn không?” Thời Dẫn rất ngoan ngoãn hỏi. Dâu tây trên mặt bánh có vẻ rất tươi, kem cũng sắp chảy rồi.
Dụ Duy Giang còn chưa lên tiếng, Chu Đình Ngộ đã nhanh hơn một bước: “Không thể. Cậu đừng có làm bẩn ghế, về rồi ăn.”
Thời Dẫn “ừm” một tiếng, phản nghịch mở hộp nhón một quả dâu nhanh chóng bỏ vào miệng, vừa không tiếng động vừa mau lẹ nhai.
Chu Đình Ngộ nhìn dáng vẻ làm mình làm mẩy của hai đứa tình trong như đã mặt ngoài còn e này, lòng nổi ý xấu châm ngòi xung đột. Y thình lình bảo: “Duy Giang, hồi ấy ông làm thế nào mà xuống được giường Chu Minh thế.”
Thời Dẫn đang nhai dâu bỗng chốc dừng lại, ánh mắt qua lại giữa Chu Đình Ngộ và Dụ Duy Giang.
Thấy Dụ Duy Giang im lặng, Chu Đình Ngộ tiếp tục đổ thêm dầu: “Chẳng phải thằng đó bỏ thuốc ông còn gì, ông…”
“Lái xe của ông đi.” Dụ Duy Giang bảo.
Thật ra Thời Dẫn cũng tò mò lắm, trong lòng rất không thoải mái nhưng cậu không dám hỏi.
Dụ Duy Giang đến cuối vẫn không trả lời câu hỏi của Chu Đình Ngộ.
Tất nhiên anh và Chu Minh không xảy ra chuyện gì, chỉ là sau đó phải ngâm trong bồn nước lạnh nửa đêm để ức chế tác dụng của thứ thuốc chết tiệt kia, sau đó phát sốt hai ngày.
Chu Đình Ngộ không thêm dầu được nhưng đã chọc một cái gai vào lòng Thời Dẫn.
Dạo này trạng thái của Chu Đình Ngộ có vẻ nóng nảy. Đoàn phim có diễn viên mới gia nhập, tổ kịch bản phải tăng ca làm thêm giờ mà sửa kịch bản. Chu Đình Ngộ thân là tác giả tác phẩm gốc không thể không có mặt trong đó. Nhưng trời sinh y có tính phản nghịch, cần phải đẩy nhanh độ mà y thường xuyên không có mặt ở phim trường. Thái độ với Thừa Nam cũng ngày càng lạnh nhạt.
Thời Dẫn nhìn, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm đối với Thừa Nam.
Hôm nay Trương Tiệp không tìm thấy Chu Đình Ngộ lại nổi trận lôi đình ở phim trường. Thật ra kịch bản đã sửa hòm hòm rồi nhưng còn cần phải trao đổi mài giũa các chi tiết. Hơn nữa Trương Tiệp cũng quái thai lắm, cả tổ sáng tạo nội dung chỉ có Chu Đình Ngộ dám đối nghịch với anh ta, hai người hơi chút bất hoà đã cãi nhau nhưng anh ta lại cứ thích trao đổi ý kiến với Chu Đình Ngộ cơ.
Chu Đình Ngộ một thân một mình, không có trợ lý, không thấy người thì khỏi ai tìm được, quan trọng là kẻ này còn không nghe điện thoại.
Giờ nghỉ trưa, Trương Tiệp nhờ Dụ Duy Giang tìm Chu Đình Ngộ. Dụ Duy Giang có số điện thoại cá nhân của Chu Đình Ngộ, anh ra khỏi trường quay liền gọi cho Chu Đình Ngộ một cuộc.
Cuộc gọi nhanh chóng có người nghe.
“Người đâu?” Dụ Duy Giang hỏi thẳng.
“Về rồi.” Chu Đình Ngộ bây giờ đang nằm trên sô pha trong nhà.
“…” Dụ Duy Giang im lặng mấy giây, “Ông không sợ Trương Tiệp giết ông à?”
“Kịch bản sửa xong hết rồi, tôi ở lại làm gì?” Chu Đình Ngộ ôm mèo trong lòng. Ngón tay gãi cằm nó, “Anh ta muốn giết tôi có phải lần một lần hai đâu, không sao.”
“… Ông trốn cái gì?” Dụ Duy Giang rất nhạy bén.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của Chu Đình Ngộ. Lát sau, y bảo: “Tôi phiền.” Sau đó ngắt cuộc gọi.
“Xin hỏi…”
Dụ Duy Giang nghe tiếng quay đầu. Một người phụ nữ có dáng vẻ đoan trang bước về phía anh, “Đây là nơi đoàn phim “Gió ngầm” ghi hình phải không?”
Người phụ nữ tháo kính râm, lộ ra đôi con ngươi sáng màu. Da bà trắng bóc, đường nét ngũ quan lập thể, tóc xoăn lơi màu nâu đỏ thả trên vai. Mắt bà sâu, mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người lai.
Vẻ mặt người phụ nữ mang vẻ phúc hậu, đôi mắt cười khiến Dụ Duy Giang có cảm giác quen thuộc vô cùng.
“Ơ,” Bà sửng sốt nhìn Dụ Duy Giang giây lát, “Tiểu Dụ?”
Dụ Duy Giang đứng hình, có hơi không phản ứng kịp.
Mẹ Thời Dẫn che miệng cười: “Ngại quá, cô quen miệng nên cứ mở miệng ra là gọi.” Bà chìa bàn tay được chăm sóc vô cùng mịn màng, “Xin chào, cô là mẹ Thời Dẫn. Cháu biết Thời Dẫn không? Nó cũng là người đoàn phim các cháu.”
Dụ Duy Giang giật mình, bắt tay bà: “Chào cô.”
“Con cô là fan cháu đấy. Nó thích xem phim của cháu lắm.” Dáng vẻ mẹ Thời khi cười thật sự rất giống Thời Dẫn, khác ở chỗ bà mang nét người nước ngoài nhiều hơn một chút, “Cháu biết nó không? Nó tên Thời Dẫn.”
“Cháu biết.” Dụ Duy Giang đáp.
“Bên ngoài trông cháu đẹp trai hơn trên tivi đấy.” Mẹ Thời không tiếc lời khen.
“Cảm ơn cô ạ.”
Mẹ Thời nói lý do đến: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Dẫn. Cô tới cùng nó đón sinh nhật. Đã trưa rồi mà nó còn chưa xong việc hả?”
“Vẫn chưa đâu, chắc phải muộn hơn một chút.”
“Vậy lát cô lại tới tìm nó, không quấy rầy nó làm việc.” Mẹ Thời cười tủm tỉm nhìn Dụ Duy Giang, “Tiểu Dụ, cô gọi vậy cháu có để ý không?”
“Không để ý đâu.”
“Cháu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Mười hai rưỡi, Thời Dẫn kết thúc công việc buổi sáng, giờ đang thay đồ ở phòng nghỉ. Tiết Thịnh đi vào, cả người toàn bụi đất, đầu cũng đầy mồ hôi. Cậu chàng đang gọi điện thoại.
Cậu nói tiếng địa phương, Thời Dẫn không hiểu nhưng có thể nghe được tình cảm dịu dàng trong đó.
Bây giờ đoàn phim lấy cảnh tại một xã hẻo lánh, điều kiện khá gian khổ. Căn phòng để đồ của nhà dân tạm thời phải sửa thành phòng nghỉ cho diễn viên. Quạt trần kẽo kẹt kêu vang, chậm chậm quay tròn, gần như không cảm nhận được gió mát.
Tiết Thịnh ngắt cuộc gọi, cúi đầu nhìn bẩn thỉu trên quần áo. Cậu hỏi Thời Dẫn: “Thời Dẫn, ở đây có chỗ tắm không?”
“Có, nhưng chắc hơi xa đấy.”
Ban đầu vì Tiết Thịnh có nét giống Dụ Duy Giang mà Thời Dẫn cứ có một loại cảm xúc đối địch vi diệu với cậu chàng, lại vì cảm giác người đó là người Chu Minh dùng làm người thay thế cho Dụ Duy Giang nên lại càng chướng mắt cậu. Nhưng ở chung mấy ngày, Thời Dẫn cảm giác thật ra Tiết Thịnh là một người rất hiền lành.
Bình thường cũng hay gọi điện nói chuyện với người nhà, trò chuyện là bắt đầu nói tiếng địa phương khó hiểu.
Tiết Thịnh là một người biết nỗ lực, còn có phần chất phác. Cậu vụng về lấy lòng Chu Minh, động tác có dấu vết bắt chước theo Dụ Duy Giang, rất rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao Thời Dẫn cảm thấy anh chàng này không chỉ giống Dụ Duy Giang mà thói quen và thần thái cũng rất giống.
Thời Dẫn không biết tại sao Tiết Thịnh lại muốn lấy lòng loại người như Chu Minh, nghĩ lại thì cậu không phải Tiết Thịnh, không trải qua những gì người ta trải qua nên không có tư cách phê phán lựa chọn của người khác.
Cho dù cậu thấy chê bai sự lựa chọn này.
“Trợ lý của cậu đâu?” Thời Dẫn hỏi, “Để anh đó dẫn cậu đi.”
“Anh ấy đi lấy cơm giúp tôi rồi, thôi vậy, để tôi tự đi tìm.” Tiết Thịnh đưa cho Thời Dẫn một que kem vị bơ sữa trong tay, “Mua trên quầy bán đồ ăn vặt trong xã đấy, cậu ăn không? Vị cũng được lắm.”
Thời Dẫn nhận: “Cảm ơn.”
Thời Dẫn nhận được tin nhắn của mẹ. Bà bảo đang chờ cậu ở tiệm trà “Hoa gian” ở xã Ẩm Mãnh, bảo cậu xong việc thì qua.
Lúc Thời Dẫn chạy tới tiệm trà, người mẹ yêu dấu của cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, mặt mày vui tươi trò chuyện với một anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai đó là Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn lặng ở cửa bất động. Mẹ Thời cầm chén trà lên, vô tình ngước mắt thấy cậu, bà nhẹ nhàng vẫy tay.
“Con trai, ở đây.”
Dụ Duy Giang quay đầu trông sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Thời Dẫn chuyển hướng nhìn, chậm rì bước vào.
Thời Dẫn ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời. Mẹ Thời nhìn cậu, giơ tay gảy mái tóc dài đến vai của cậu, “Tóc dài thế này rồi, sao lại phơi nắng đen thế này…”
Hai tay Thời Dẫn thả bên người, mặc kệ mẹ cậu sờ tới sờ lui trên đầu cậu. Cậu cười bảo: “Đầu con toàn mồ hôi là mồ hôi, mẹ không chê thúi à.” Cậu nhìn Dụ Duy Giang, “Anh… Sao anh cũng ở đây?”
Mẹ Thời bảo: “Mẹ và Tiểu Dụ cùng đến, đợi con lâu lắm rồi.”
“Sao mẹ đến tận đây?” Thời Dẫn hỏi mẹ cậu.
“Mẹ tới đón sinh nhật với con. Ba con bận nên mẹ tới một mình.” Mẹ Thời vỗ vỗ lưng Thời Dẫn, “Mẹ đặt phòng khách sạn căn hộ rồi, tối đích thân xuống bếp.”
“Nay là sinh nhật em.” Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn.
“Ừm.” Thời Dẫn gật đầu, vô thức l**m môi một cái. Dụ Duy Giang đã đưa bánh sinh nhật trước rồi, ngọt lắm, ngọt đến nỗi làm Thời Dẫn mất ngủ cả đêm, kích động như chó con.
“Tri Liên công tác gần đây, tối nay nó cũng sẽ tới,” Mẹ Thời nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tối nay Tiểu Dụ cũng tới nhé, cháu có rảnh không? Cô nấu cơm ngon lắm đấy.”
Thời Dẫn cầm một cái chén không, nhấc bình trà lên rót vào, mặt tỉnh queo nhấp một ngụm, ánh mắt lơ lửng.
Cậu nghe Dụ Duy Giang đáp: “Được cô ạ.”
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn và Dụ Duy Giang lên xe. Hai người ngồi ghế sau.
Thời Dẫn vẫn chưa cắt tóc kể từ khi bắt đầu nhận kịch bản “Gió ngầm”đến giờ. Tóc cậu cứ luôn ở trạng thái lỡ lỡ không dài không ngắn, che trán và tai. Chu Đình Ngộ chưa từng thấy Thời Dẫn khi để tóc ngắn, bây giờ bỗng nhiên thấy cậu buộc tóc nên cảm thấy mới lạ bèn ngó qua gương chiếu hậu mấy cái.
Thấy Chu Đình Ngộ, Dụ Duy Giang cũng đoán được đại khái nguyên do hai người họ xuất hiện ở đây.
Dụ Duy Giang nhìn Chu Đình Ngộ trong gương chiếu hậu, không vui lắm: “Ông lại nói gì rồi?”
“Có người quan tâm ông, tôi mặc kệ sao được.” Chu Đình Ngộ ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý bảo: “Chắc tụi này không quấy rầy chuyện tốt của ông đâu nhỉ.”
“Tốt cục cức.” Dụ Duy Giang nói tục một câu.
Thời Dẫn ngồi một bên cách Dụ Duy Giang hơi xa chẳng ư hử một lời. Khóe mắt thoáng thấy bánh kem trong tay Dụ Duy Giang, lòng nghĩ Dụ Duy Giang đi cùng Chu Minh một chuyến vì để mua bánh?
Bất kể thế nào, hành vi của Thời Dẫn hôm nay đều có vẻ như lo chuyện bao đồng, tự tung tự tác. Vậy nên lúc này cậu thấy hơi bứt rứt.
Dụ Duy Giang rất ít nói, mắt nhìn thẳng, tay xách hộp bánh kem con con, ngón tay cào cào vỏ hộp. Môi anh động đậy, giữa mày hiện vẻ nóng ruột khó nhận ra.
Anh muốn cho Thời Dẫn một bất ngờ nho nhỏ, ngờ đâu đến khung thành rồi lại không biết sút ra sao.
Lúc nãy Chu Minh nói khẩu vị anh tục, anh không thừa nhận. Nhưng ý tưởng muốn tạo bất ngờ đối với Dụ Duy Giang chưa từng yêu đương mà nói quả thật rất tục.
Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi. Anh vừa làm động tác giơ tay, ai ngờ Thời Dẫn đã như con thỏ bị doạ sợ, toàn thân run lên một chặp.
Dụ Duy Giang nhăn mày giơ bánh kem lên trước mặt Thời Dẫn, “Anh là quỷ à?”
Thời Dẫn ngốc, ngỡ ngàng nhìn bánh kem trên tay Dụ Duy Giang, không nhận.
Dụ Duy Giang nhét luôn bánh vào lòng cậu, quay đi không nói câu nào, kể cả lời chúc.
“Đây là… mua cho em ạ?” Thời Dẫn ngập ngừng hỏi.
Dụ Duy Giang nặng nề ừ một tiếng.
“Sao đột nhiên lại mua cho em?” Lúc này Thời Dẫn mới nhớ ra nay cậu nhận được rất nhiều lời chúc của fans trên weibo, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cậu mím môi cười, “Hôm nay không phải sinh nhật em đâu.”
Bóng hình Dụ Duy Giang hơi khựng lại, mày lại nhăn nhăn. Anh quay sang nhìn Thời Dẫn một cái.
Mấy ngày nay Thời Dẫn cứ luôn bồn chồn không yên, giờ cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười thoải mái lâu rồi không thấy. Đôi mắt cười cong cong, rất đẹp.
“Sinh nhật em phải mấy ngày nữa.”
Thật ra bầu không khí cũng hơi lúng túng, nhất là khi còn có người thứ ba ở đây. Nhưng Thời Dẫn giỏi quan tâm tâm trạng mọi người nên cậu thông minh ngậm miệng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao cho rằng nay là sinh nhật cậu, cũng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao lại mua cho cậu chiếc bánh kem xinh xắn này.
“Bây giờ em có thể ăn không?” Thời Dẫn rất ngoan ngoãn hỏi. Dâu tây trên mặt bánh có vẻ rất tươi, kem cũng sắp chảy rồi.
Dụ Duy Giang còn chưa lên tiếng, Chu Đình Ngộ đã nhanh hơn một bước: “Không thể. Cậu đừng có làm bẩn ghế, về rồi ăn.”
Thời Dẫn “ừm” một tiếng, phản nghịch mở hộp nhón một quả dâu nhanh chóng bỏ vào miệng, vừa không tiếng động vừa mau lẹ nhai.
Chu Đình Ngộ nhìn dáng vẻ làm mình làm mẩy của hai đứa tình trong như đã mặt ngoài còn e này, lòng nổi ý xấu châm ngòi xung đột. Y thình lình bảo: “Duy Giang, hồi ấy ông làm thế nào mà xuống được giường Chu Minh thế.”
Thời Dẫn đang nhai dâu bỗng chốc dừng lại, ánh mắt qua lại giữa Chu Đình Ngộ và Dụ Duy Giang.
Thấy Dụ Duy Giang im lặng, Chu Đình Ngộ tiếp tục đổ thêm dầu: “Chẳng phải thằng đó bỏ thuốc ông còn gì, ông…”
“Lái xe của ông đi.” Dụ Duy Giang bảo.
Thật ra Thời Dẫn cũng tò mò lắm, trong lòng rất không thoải mái nhưng cậu không dám hỏi.
Dụ Duy Giang đến cuối vẫn không trả lời câu hỏi của Chu Đình Ngộ.
Tất nhiên anh và Chu Minh không xảy ra chuyện gì, chỉ là sau đó phải ngâm trong bồn nước lạnh nửa đêm để ức chế tác dụng của thứ thuốc chết tiệt kia, sau đó phát sốt hai ngày.
Chu Đình Ngộ không thêm dầu được nhưng đã chọc một cái gai vào lòng Thời Dẫn.
Dạo này trạng thái của Chu Đình Ngộ có vẻ nóng nảy. Đoàn phim có diễn viên mới gia nhập, tổ kịch bản phải tăng ca làm thêm giờ mà sửa kịch bản. Chu Đình Ngộ thân là tác giả tác phẩm gốc không thể không có mặt trong đó. Nhưng trời sinh y có tính phản nghịch, cần phải đẩy nhanh độ mà y thường xuyên không có mặt ở phim trường. Thái độ với Thừa Nam cũng ngày càng lạnh nhạt.
Thời Dẫn nhìn, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm đối với Thừa Nam.
Hôm nay Trương Tiệp không tìm thấy Chu Đình Ngộ lại nổi trận lôi đình ở phim trường. Thật ra kịch bản đã sửa hòm hòm rồi nhưng còn cần phải trao đổi mài giũa các chi tiết. Hơn nữa Trương Tiệp cũng quái thai lắm, cả tổ sáng tạo nội dung chỉ có Chu Đình Ngộ dám đối nghịch với anh ta, hai người hơi chút bất hoà đã cãi nhau nhưng anh ta lại cứ thích trao đổi ý kiến với Chu Đình Ngộ cơ.
Chu Đình Ngộ một thân một mình, không có trợ lý, không thấy người thì khỏi ai tìm được, quan trọng là kẻ này còn không nghe điện thoại.
Giờ nghỉ trưa, Trương Tiệp nhờ Dụ Duy Giang tìm Chu Đình Ngộ. Dụ Duy Giang có số điện thoại cá nhân của Chu Đình Ngộ, anh ra khỏi trường quay liền gọi cho Chu Đình Ngộ một cuộc.
Cuộc gọi nhanh chóng có người nghe.
“Người đâu?” Dụ Duy Giang hỏi thẳng.
“Về rồi.” Chu Đình Ngộ bây giờ đang nằm trên sô pha trong nhà.
“…” Dụ Duy Giang im lặng mấy giây, “Ông không sợ Trương Tiệp giết ông à?”
“Kịch bản sửa xong hết rồi, tôi ở lại làm gì?” Chu Đình Ngộ ôm mèo trong lòng. Ngón tay gãi cằm nó, “Anh ta muốn giết tôi có phải lần một lần hai đâu, không sao.”
“… Ông trốn cái gì?” Dụ Duy Giang rất nhạy bén.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của Chu Đình Ngộ. Lát sau, y bảo: “Tôi phiền.” Sau đó ngắt cuộc gọi.
“Xin hỏi…”
Dụ Duy Giang nghe tiếng quay đầu. Một người phụ nữ có dáng vẻ đoan trang bước về phía anh, “Đây là nơi đoàn phim “Gió ngầm” ghi hình phải không?”
Người phụ nữ tháo kính râm, lộ ra đôi con ngươi sáng màu. Da bà trắng bóc, đường nét ngũ quan lập thể, tóc xoăn lơi màu nâu đỏ thả trên vai. Mắt bà sâu, mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người lai.
Vẻ mặt người phụ nữ mang vẻ phúc hậu, đôi mắt cười khiến Dụ Duy Giang có cảm giác quen thuộc vô cùng.
“Ơ,” Bà sửng sốt nhìn Dụ Duy Giang giây lát, “Tiểu Dụ?”
Dụ Duy Giang đứng hình, có hơi không phản ứng kịp.
Mẹ Thời Dẫn che miệng cười: “Ngại quá, cô quen miệng nên cứ mở miệng ra là gọi.” Bà chìa bàn tay được chăm sóc vô cùng mịn màng, “Xin chào, cô là mẹ Thời Dẫn. Cháu biết Thời Dẫn không? Nó cũng là người đoàn phim các cháu.”
Dụ Duy Giang giật mình, bắt tay bà: “Chào cô.”
“Con cô là fan cháu đấy. Nó thích xem phim của cháu lắm.” Dáng vẻ mẹ Thời khi cười thật sự rất giống Thời Dẫn, khác ở chỗ bà mang nét người nước ngoài nhiều hơn một chút, “Cháu biết nó không? Nó tên Thời Dẫn.”
“Cháu biết.” Dụ Duy Giang đáp.
“Bên ngoài trông cháu đẹp trai hơn trên tivi đấy.” Mẹ Thời không tiếc lời khen.
“Cảm ơn cô ạ.”
Mẹ Thời nói lý do đến: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Dẫn. Cô tới cùng nó đón sinh nhật. Đã trưa rồi mà nó còn chưa xong việc hả?”
“Vẫn chưa đâu, chắc phải muộn hơn một chút.”
“Vậy lát cô lại tới tìm nó, không quấy rầy nó làm việc.” Mẹ Thời cười tủm tỉm nhìn Dụ Duy Giang, “Tiểu Dụ, cô gọi vậy cháu có để ý không?”
“Không để ý đâu.”
“Cháu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Mười hai rưỡi, Thời Dẫn kết thúc công việc buổi sáng, giờ đang thay đồ ở phòng nghỉ. Tiết Thịnh đi vào, cả người toàn bụi đất, đầu cũng đầy mồ hôi. Cậu chàng đang gọi điện thoại.
Cậu nói tiếng địa phương, Thời Dẫn không hiểu nhưng có thể nghe được tình cảm dịu dàng trong đó.
Bây giờ đoàn phim lấy cảnh tại một xã hẻo lánh, điều kiện khá gian khổ. Căn phòng để đồ của nhà dân tạm thời phải sửa thành phòng nghỉ cho diễn viên. Quạt trần kẽo kẹt kêu vang, chậm chậm quay tròn, gần như không cảm nhận được gió mát.
Tiết Thịnh ngắt cuộc gọi, cúi đầu nhìn bẩn thỉu trên quần áo. Cậu hỏi Thời Dẫn: “Thời Dẫn, ở đây có chỗ tắm không?”
“Có, nhưng chắc hơi xa đấy.”
Ban đầu vì Tiết Thịnh có nét giống Dụ Duy Giang mà Thời Dẫn cứ có một loại cảm xúc đối địch vi diệu với cậu chàng, lại vì cảm giác người đó là người Chu Minh dùng làm người thay thế cho Dụ Duy Giang nên lại càng chướng mắt cậu. Nhưng ở chung mấy ngày, Thời Dẫn cảm giác thật ra Tiết Thịnh là một người rất hiền lành.
Bình thường cũng hay gọi điện nói chuyện với người nhà, trò chuyện là bắt đầu nói tiếng địa phương khó hiểu.
Tiết Thịnh là một người biết nỗ lực, còn có phần chất phác. Cậu vụng về lấy lòng Chu Minh, động tác có dấu vết bắt chước theo Dụ Duy Giang, rất rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao Thời Dẫn cảm thấy anh chàng này không chỉ giống Dụ Duy Giang mà thói quen và thần thái cũng rất giống.
Thời Dẫn không biết tại sao Tiết Thịnh lại muốn lấy lòng loại người như Chu Minh, nghĩ lại thì cậu không phải Tiết Thịnh, không trải qua những gì người ta trải qua nên không có tư cách phê phán lựa chọn của người khác.
Cho dù cậu thấy chê bai sự lựa chọn này.
“Trợ lý của cậu đâu?” Thời Dẫn hỏi, “Để anh đó dẫn cậu đi.”
“Anh ấy đi lấy cơm giúp tôi rồi, thôi vậy, để tôi tự đi tìm.” Tiết Thịnh đưa cho Thời Dẫn một que kem vị bơ sữa trong tay, “Mua trên quầy bán đồ ăn vặt trong xã đấy, cậu ăn không? Vị cũng được lắm.”
Thời Dẫn nhận: “Cảm ơn.”
Thời Dẫn nhận được tin nhắn của mẹ. Bà bảo đang chờ cậu ở tiệm trà “Hoa gian” ở xã Ẩm Mãnh, bảo cậu xong việc thì qua.
Lúc Thời Dẫn chạy tới tiệm trà, người mẹ yêu dấu của cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, mặt mày vui tươi trò chuyện với một anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai đó là Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn lặng ở cửa bất động. Mẹ Thời cầm chén trà lên, vô tình ngước mắt thấy cậu, bà nhẹ nhàng vẫy tay.
“Con trai, ở đây.”
Dụ Duy Giang quay đầu trông sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Thời Dẫn chuyển hướng nhìn, chậm rì bước vào.
Thời Dẫn ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời. Mẹ Thời nhìn cậu, giơ tay gảy mái tóc dài đến vai của cậu, “Tóc dài thế này rồi, sao lại phơi nắng đen thế này…”
Hai tay Thời Dẫn thả bên người, mặc kệ mẹ cậu sờ tới sờ lui trên đầu cậu. Cậu cười bảo: “Đầu con toàn mồ hôi là mồ hôi, mẹ không chê thúi à.” Cậu nhìn Dụ Duy Giang, “Anh… Sao anh cũng ở đây?”
Mẹ Thời bảo: “Mẹ và Tiểu Dụ cùng đến, đợi con lâu lắm rồi.”
“Sao mẹ đến tận đây?” Thời Dẫn hỏi mẹ cậu.
“Mẹ tới đón sinh nhật với con. Ba con bận nên mẹ tới một mình.” Mẹ Thời vỗ vỗ lưng Thời Dẫn, “Mẹ đặt phòng khách sạn căn hộ rồi, tối đích thân xuống bếp.”
“Nay là sinh nhật em.” Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn.
“Ừm.” Thời Dẫn gật đầu, vô thức l**m môi một cái. Dụ Duy Giang đã đưa bánh sinh nhật trước rồi, ngọt lắm, ngọt đến nỗi làm Thời Dẫn mất ngủ cả đêm, kích động như chó con.
“Tri Liên công tác gần đây, tối nay nó cũng sẽ tới,” Mẹ Thời nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tối nay Tiểu Dụ cũng tới nhé, cháu có rảnh không? Cô nấu cơm ngon lắm đấy.”
Thời Dẫn cầm một cái chén không, nhấc bình trà lên rót vào, mặt tỉnh queo nhấp một ngụm, ánh mắt lơ lửng.
Cậu nghe Dụ Duy Giang đáp: “Được cô ạ.”
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 46
10.0/10 từ 32 lượt.