Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 45

Chương 45: “Không nóng à?”
Edit + Beta: Chan + Yan


Dụ Duy Giang lái xe Chu Minh lượn vòng vòng trong phố thương mại gần đấy, mãi mới tìm được một tiệm bánh ngọt chưa đóng cửa. Anh vào tiệm chọn một hồi. Mặc dù không biết Thời Dẫn thích bánh kem vị gì nhưng vì muốn tạo cho cậu một bất ngờ nho nhỏ nên anh không chủ động hỏi cậu, thế là cứ đắn đo một lúc.



Dụ Duy Giang hỏi nhân viên cửa hàng loại bánh nào ngọt một chút, tốt nhất là có thêm nhiều hoa quả. Nhân viên bảo độ ngọt tương tự nhau, nếu thích hoa quả có thể chọn bánh thập cẩm.


Dụ Duy Giang cảm thấy bánh có một đống hoa quả trộn với nhau khó ăn lắm, thế nên anh hỏi nhân viên: “Có vị nho không?”


Nhân viên lắc đầu: “Không có thưa quý khách.”


Cuối cùng Dụ Duy Giang chọn một chiếc bánh kem lạnh vị dâu tây. Bánh nhỏ nhưng xinh xắn, phù hợp cho hai đến ba người ăn. Trên mặt điểm xuyết rất nhiều dâu tây, đến cả kem cũng một màu hồng phấn.


Chu Minh đứng sau lưng Dụ Duy Giang, kiên nhẫn chờ anh. Y thấy anh chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được một cái vừa lòng.


Tâm trạng Chu Minh có chút vi diệu.


Y chắc chắn không động nổi người tên Dụ Duy Giang này, có thích nữa cũng chỉ có thể mơ tưởng trong lòng, trừ khi Dụ Duy Giang cũng có chung ý nghĩ với y.


Nhưng xem tình hình trước mắt, Chu Minh không thể không nghi ngờ Dụ Duy Giang bị tình yêu quật rồi.


Chu Minh khinh bỉ chửi thầm, ngầm mắng đối phương là thứ công chúa õng ẹo mới thích thứ đồ ngọt phát ngấy này. Còn nghĩ, thế mà Dụ Duy Giang lại thích kiểu thế.


Dụ Duy Giang không nói một lời, nhận bánh kem nhân viên tiệm đóng gói xong là đi thẳng ra ngoài.


Chu Minh chậm rì rì theo sau anh.


“Yêu đương rồi à?” Chu Minh bâng quơ hỏi một câu.



Dụ Duy Giang không một tiếng trả lời.


Không trả lời tức là thừa nhận. Chu Minh bỗng thấy hết hứng, thì ra y chỉ là cái công cụ mà lợi dụng. Y thấy hơi khó chịu, cay nghiệt bảo: “Khẩu vị tục thế à?”


Dụ Duy Giang quay lại: “Sao?”


“Thích loại đó?” Mày Chu Minh nhướng nhẹ, song hạ mắt liếc bánh kem trong tay Dụ Duy Giang.


“Loại nào.” Dụ Duy Giang lạnh mặt nhưng vẫn giữ đúng mực.


Sự giáo dưỡng từ trong xương hình thành nên tính cách Dụ Duy Giang. Anh chính là như vậy, rất hiếm khi sinh oán giận trong lòng và cũng không dễ dàng nổi nóng với người khác ngay cả khi đối phương từng hại anh.


“Giận rồi à?” Chu Minh từng bước tới trước mặt Dụ Duy Giang.


“Anh xem trọng bản thân quá.”


“Đừng nói vậy. Dù gì chúng ta vẫn còn có thù mà, dù gì tôi cũng vẫn có hứng thú với cậu mà.”


Chu Minh cởi cúc áo sơ mi thứ hai, ngón tay kéo mở cổ áo, nghiêng đầu đi lộ ra vết sẹo mảnh dài bên sườn cổ cho Dụ Duy Giang nhìn.


“Thấy chưa?” Chu Minh vạch cổ áo ra rất rộng, làm lộ cả một mảng da thịt và xương quai xanh nhô lên, “Đây là kiệt tác của cậu đấy, Duy Giang.”


Chu Minh nhìn thẳng Dụ Duy Giang, mặc cho cổ áo sơ mi lệch ở một bên. Ánh mắt y nhìn Dụ Duy Giang ẩn chứa trăng hoa. Giọng điệu cũng chẳng phải trách cứ mà còn có phần mờ ám.


Chu Minh tỏ vẻ vô tội, hiền lành, ngây thơ, đảo khách thành chủ, cứ như lúc trước là Dụ Duy Giang làm điều chi khốn nạn lắm.


Nghĩ lại lúc ấy Dụ Duy Giang vẫn còn thấy ghê.


Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn theo đuôi Dụ Duy Giang, nửa đường suýt mất dấu. Bọn họ tìm một vòng, mãi mới thấy chiếc Maybach màu đen dừng trước cửa tiệm bánh ngọt.


Hai người buộc phải dừng đèn đỏ ở ngã tư.



“Thầy Chu,” Thời Dẫn mở miệng bảo, “Có phải năm ấy Dụ Duy Giang đánh người đó bị thương không?”


Chu Đình Ngộ quay qua nhìn cậu một cái: “Sao cậu biết?” Hồi đó chuyện này bị ba Dụ Duy Giang đè xuống, giấu kín không một kẽ hở. Người biết nội tình chỉ lác đác mấy mống chứ nói gì đến kẻ ngoài nghề như Thời Dẫn.


“Em nghe bảo thế.” Thời Dẫn bảo.


Chu Đình Ngộ ừ một tiếng: “Đánh, còn đánh vào viện luôn.”


“Nghiêm trọng vậy á?” Thời Dẫn không khỏi cau mày. Đầu óc vô thức tưởng tượng tình hình khi ấy.


Chu Đình Ngộ bảo Thời Dẫn, nhà đầu tư đó tên Chu Minh, y bỏ thuốc Dụ Duy Giang trong một lần đi ăn, nhân lúc Dụ Duy Giang mất ý thức đưa người đến khách sạn. Chu Đình Ngộ không rõ quá trình cụ thể, y chỉ biết sau khi Dụ Duy Giang tỉnh lại đã đá Chu Minh một cái, đá người hộc máu luôn.


Đèn xanh sáng rồi, Chu Đình Ngộ lại khởi động xe lái qua ngã tư.


Thương tích kiểu này là đến mức phải vào đồn rồi, Thời Dẫn nghĩ mà sợ: “Anh ấy có sao không?”


“Cậu hỏi ai?”


“Dụ Duy Giang.”


“Không sao. Cú đá này không đến nỗi chết người được. Giống đó phải vào viện vì va trúng bình hoa, rách cổ.” Chu Đình Ngộ chầm chậm lái về hướng tiệm bánh ngọt.


Chu Minh và Dụ Duy Giang đứng trong bóng đêm. Chu Minh chậm rãi giơ một tay lên trước người Dụ Duy Giang, tại vị trí bụng.


“Còn nhớ không?” Đầu ngón giữa của Chu Minh chạm tới áo Dụ Duy Giang, “Lúc đó, cậu đá vào chỗ này của tôi…”


Ngay lúc tay Chu Minh sắp ấn vào bụng Dụ Duy Giang, Dụ Duy Giang còn chưa kịp lui lại, y đã bất ngờ bị ai đẩy mạnh sang một bên.


“Tránh xa anh ấy chút!” Thời Dẫn hung dữ đẩy Chu Minh ra, động tác thô lỗ, thuận thế đứng chắn trước Dụ Duy Giang.


Thời Dẫn thở gấp. Cậu vừa xuống xe đã chạy thẳng qua đây, Chu Đình Ngộ vẫn còn ngồi trên xe.



Đêm hè vẫn rất nóng nực, Thời Dẫn chắn trước người Dụ Duy Giang, đầu kề ngay trước mũi anh. Dụ Duy Giang ngửi được mùi dầu gội trên tóc cậu, còn thoang thoảng mùi mồ hôi.


Tóc bên thái dương Thời Dẫn dính bết lại. Tóc dài đến cổ, đuôi tóc mềm che sát gáy gây cảm giác rất nóng.


Chu Minh bị vẻ ngoài của Thời Dẫn làm mất tập trung chốc lát, ai ngờ ánh mắt đối phương nhìn y lại lắm địch ý như thế, mà nghe giọng cũng quen quen.


Thời Dẫn… Chu Minh nhớ lại cái tên đã thấy trên điện thoại Dụ Duy Giang lúc nãy.


Hóa ra không phải con gái, hơn nữa, khẩu vị Dụ Duy Giang không chỉ không tục mà còn cao lắm.


Chu Minh mang vẻ mặt bất ngờ nhìn Thời Dẫn: “Cậu làm gì?”


“Anh làm gì?” Thời Dẫn hỏi ngược lại, lạnh lùng bảo: “Mẹ nhà anh đừng có táy máy tay chân.”


“Sao em lại ở đây?” Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn.


Thời Dẫn không dám quay đầu lại, giọng yếu đi một khúc. Cậu quay lưng về phía Dụ Duy Giang, lí nhí như muỗi kêu: “Em tới đón anh.”


“Theo anh tới đây?”


Thời Dẫn đấu tranh giây lát, cuối cùng thành thật gật đầu. Gáy cậu hiện màu đỏ, đuôi tóc hơi ướt, một giọt mồ hôi chảy dọc đuôi tóc rơi xuống cổ áo.


Dụ Duy Giang nghĩ chắc là Thời Dẫn nóng lắm, khéo còn đang căng thẳng nữa.


Nghĩ tới bánh kem trong tay Dụ Duy Giang có thể là mua cho cậu trai đẹp này, Chu Minh bỗng châm chọc khiêu khích Thời Dẫn một câu: “Không ngờ cậu Dụ còn có bạn vô giáo dục như thế.”


Thời Dẫn mỉm cười: “Cũng đúng, tôi làm sao có giáo dục được như anh, cởi cả áo trước mặt người ngoài cơ mà.”


Mày Chu Minh nhăn lại, cúi xuống nhìn cổ áo bị kéo ra. Y lạnh mặt kéo áo lại, cài cúc.


“Thời Dẫn!” Chu Đình Ngộ trong xe gọi một tiếng.



Dụ Duy Giang theo tiếng nhìn sang: “Sao cậu ta cũng tới?”


Thời Dẫn quay sang ngó Dụ Duy Giang một cái rồi lại cụp xuống ngay, bảo: “Bây giờ anh có việc ạ?”


“Không có.”


Thời Dẫn nhăn mày, nghĩ thầm không có việc anh đi với thứ háo sắc này làm gì. 


“Thế mình về đi.”


Dụ Duy Giang ừ một tiếng.


Thời Dẫn đã chuẩn bị bảy bảy bốn chín câu mắng Chu Minh nhưng cậu không dây dưa nhiều nên không mắng ra được.


Lúc đi, Thời Dẫn liên tục quay đầu lại, cậu thấy Chu Minh dựa cửa xe nhìn theo bóng bọn cậu rời đi.


Thời Dẫn hiếm khi nổi nóng: “Nhìn nhìn nhìn có gì hay mà nhìn.” Cậu nóng muốn bốc hỏa, phải giơ tay gảy tóc dính sau gáy lên. 


Thời Dẫn nóng đỏ cả mặt. Dụ Duy Giang cầm dao nĩa trong hộp bánh kem ra, tháo dây chun màu da quấn trên đó xuống, bước chậm lại. Anh tụt lại sau Thời Dẫn.


“Thời Dẫn.” Dụ Duy Giang gọi Thời Dẫn.


Thời Dẫn dừng chân quay lại. Thấy Dụ Duy Giang đến gần cậu lại vội quay đi ngay. 


Dụ Duy Giang tới phía sau cậu, vén tóc sau cổ cậu lên túm thành một chùm, đoạn lồng sợi chun màu da vào cột lên một cách tùy ý.


Dụ Duy Giang nghiêng đầu sang cạnh Thời Dẫn, vén tóc bên thái dương ra sau tai giúp cậu. Động tác rất tự nhiên.


“Không nóng à?” Dụ Duy Giang hỏi.


Thời Dẫn càng nóng. Cậu thành thật đáp: “Nóng.”



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 45
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...