Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 43

Chương 43: Dụ Duy Giang không vui là thật, yêu cún cũng là thật.
Edit + Beta: Chan + Yan


Buồng thang máy lại rung mạnh giây lát, sau đó tụt nhanh xuống. Chỉ hai giây đã khựng lại ngay. Cả người Thời Dẫn ngã vào lòng Dụ Duy Giang, còn chưa kịp nghĩ gì chân đã nhũn.



Nhiệt độ cơ thể Dụ Duy Giang khiến cậu có cảm giác an toàn mãnh liệt. Tay cậu hoàn toàn bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, mười ngón đan xen.


Thời Dẫn không vì bóng tối và không gian kín thình lình xuất hiện mà thấy hoảng sợ, ngược lại, cậu mong bóng tối lúc này có thể duy trì lâu thêm chút.


Lời Dụ Duy Giang như rót vào cơ thể Thời Dẫn một loại thuốc an thần đã mất tác dụng. Rõ ràng muốn làm cậu an lòng nhưng lại phản tác dụng khiến cậu càng thêm căng thẳng.


Nếu tiếng tim đập có thể hoá tín hiệu truyền đạt ngôn ngữ thì nhịp tim Dụ Duy Giang sẽ cho Thời Dẫn biết, đồ ngốc, anh ta thích cậu biết bao nhiêu.


Trái tim Thời Dẫn sắp nổ tung rồi.


Cậu cảm nhận được đôi môi mỏng, mềm của Dụ Duy Giang dán trên vành tai mình. Cậu bị ôm càng lúc càng chặt, như sắp khảm vào lòng Dụ Duy Giang.


Ngoài thang máy truyền tới hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn, dồn dập kéo đến, còn kèm theo tiếng người huyên náo. Âm thanh càng lúc càng gần.


“Tinh” một tiếng. Đèn thang máy vẫn không sáng nhưng cửa đã mở rồi.


Trái tim Thời Dẫn ngừng đập. Cậu cuống quýt rút khỏi tay Dụ Duy Giang, đột ngột giãy về trước, hoảng loạn trốn khỏi cái ôm của anh.


Cửa thang máy chầm chậm mở ra. Ánh sáng xuyên qua khe cửa lọt vào, chói đến nỗi hai người phải nheo mắt lại.


Bên ngoài lố nhố toàn người là người. Một loạt các cô gái giơ điện thoại và máy ảnh chen chúc nhau ngoài đó. Bị vây trong trung tâm dòng người là một anh chàng cao ráo, mặt mũi đẹp trai.


Nhịp tim Thời Dẫn vẫn thật mau, ruột gan rối bời, tiếng thở dồn dập. Vệt đỏ trên mặt cậu không hiện quá rõ, giờ đang ngây người nhìn cảnh tượng bên ngoài.


Dụ Duy Giang trầm mặc đứng một bên, mày hơi nhíu.


Thời Dẫn vẫn còn do dự, vẫn không chịu trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh.



Người ngoài thang máy nhìn hết sang hướng Dụ Duy Giang và Thời Dẫn, bao gồm cả chàng trai bị mọi người vây quanh.


Xem cảnh tượng này chắc là người nổi tiếng. Thời Dẫn quan sát chàng trai kia một chút, bất ngờ nhận ra ngũ quan người này có phần tương tự Dụ Duy Giang, nhất là vùng mày.


Thời Dẫn càng nhìn càng thấy giống, đến nỗi cậu còn nghi ngờ người này có phải đã chỉnh mặt cho giống Dụ Duy Giang không.


“Là Dụ Duy Giang kìa!” Trong nhóm người hâm mộ phát ra một giọng nói.


Thời Dẫn thấy chàng trai kia quay sang nhìn Dụ Duy Giang một cái.


Hiện trường lặng đi chỉ ba giây, sau đó xôn xao lên.


“Đậu má đậu má.”


“Hôm nay không uổng công chút nào, nhiều hoa thơm quá!”


“Bên cạnh Dụ Duy Giang là ai thế?”


“Mắt của tui! Má! Sao mà nhiều trai đẹp thế!”


Dụ Duy Giang đen mặt suốt cả quá trình, muốn cầm tay Thời Dẫn nhưng bị cậu tránh đi. Dụ Duy Giang quay lại nhìn Thời Dẫn một cái sau đó bước thẳng ra khỏi thang máy.


“Thang máy hỏng rồi, đừng đi nữa.” Thời Dẫn nhắc nhở một câu, song nối gót theo Dụ Duy Giang. Có người giơ điện thoại dí vào Dụ Duy Giang chụp ảnh. Thời Dẫn nhăn mày, bước tới ngăn cản: “Xin đừng chụp ảnh.”


“Đây là trợ lý hở?” Có người thì thầm một câu, “Trời đất, bây giờ đến trợ lý cũng là cấp bậc nhan sắc này ư?”


Dụ Duy Giang đi thẳng tới bàn lễ tân khách sạn báo thang máy hỏng, phiền nhanh chóng gọi người sửa chữa.


Sau đó hai người vào một thang khác không có vấn đề. Đèn thang máy sáng tỏ. Thời Dẫn trông hệt một con cún nhà có tang, héo héo, suốt cả đường chẳng nói một lời. 


Bởi vì Dụ Duy Giang vẫn luôn không vui, cũng không để ý cậu.


Bọn cậu không ở cùng một tầng. Dụ Duy Giang ra khỏi thang máy trước. Lúc anh ra, Thời Dẫn còn đang đứng sát tường, đầu cúi gằm.


Đời Thời Dẫn đến giờ chưa từng trải qua thời khắc băn khoăn đến vậy. Lục phủ ngũ tạng cậu như xoắn vào nhau, cảm giác thật khó chịu nhưng lại không thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết hiện trạng.



Dụ Duy Giang có vẻ không phải người thích lặp lại hay nhấn mạnh. Những lời ngày hôm nay, có lẽ Thời Dẫn sẽ không thể nghe lại lần thứ hai.


Trông cún nhà có tang thật đáng thương. Dụ Duy Giang không vui là thật. Yêu cún cũng là thật.


Bây giờ đúng là không phải thời cơ tốt. Nghĩ vậy, Dụ Duy Giang trước khi ra khỏi thang máy đã giơ tay vỗ nhẹ đầu Thời Dẫn.


Thời Dẫn lâu rồi không cắt tóc. Bởi vì hình tượng Lý Lạc là “tóc dài tới sau cổ”. Mái tóc mềm của cậu dán lòng bàn tay Dụ Duy Giang mang đi chút mồ hôi.


Ngày hôm sau Thời Dẫn mới biết đoàn phim có thêm một diễn viên mới, chính là chàng trai rất giống Dụ Duy Giang đã gặp trong thang máy hôm qua.


Vì chuyện này mà đạo diễn Trương Tiệp và nhà sản xuất đã nảy ra tranh cãi, tranh cãi rất dữ dội, dẫn đến toàn bộ đoàn phim vây xem.


Họ tranh cãi không phải không có nguyên do. Tin tức đã lan truyền trong cả đoàn. Diễn viên mới vào đoàn tên Tiết Thịnh, nửa đường nhảy dù, mang vốn vào đoàn. Gần đây đoàn phim có một nhà đầu tư mới. Nhà đầu tư này hình như là sếp lớn đứng sau Tiết Thịnh. Việc Tiết Thịnh vào đoàn ý là kịch bản lâm thời phải thêm nhân vật mới. Vai công an phòng chống ma tuý của Lương Tử Hưng mới vào hòm, nhân vật mới vừa khéo có thể gán vào vị trí này.


Tiền đến rồi, kịch bản phải sửa. Hơn nữa có vẻ nhà sản xuất không bàn trước với Trương Tiệp nên Trương Tiệp mới bùng phát lửa giận lớn như thế.


Hai người cãi nhau cãi đến phòng họp nhỏ. Trương Tiệp rầm một tiếng sập cửa phòng lại.


“Trước khi cô cho người vào không cần bàn trước với tôi một câu à?” Trương Tiệp đập mạnh xuống bàn mấy cái, “Lục Vũ Nghiên cô được lắm.”


“Tôi nói cho anh trước anh sẽ đồng ý à?”


“Không thể.” Trương Tiệp trừng mắt, “Cô cho chỗ tôi là trạm thu gom à? Ai ai ai cũng có thể vào diễn.


“Vậy thì không phải.” Lục Vũ Nghiên ngồi xuống, bảo Trương Tiệp cũng ngồi xuống, “Anh bớt giận chút đi. Bây giờ nói chuyện hẳn hoi được chưa? Bên ngoài bao nhiêu người nhìn mà không ngại mất mặt. Dù sao hợp đồng cũng kí rồi, người cũng vào đoàn rồi, ngoài sửa kịch bản không còn lựa chọn nào khác đâu.”


Gân xanh trên trán Trương Tiệp giật đùng đùng như sắp phun ra bao lời hay ý đẹp. Lục Vũ Nghiên biết Trương Tiệp đang kìm nén cơn giận. Nếu là người khác chắc Trương Tiệp đã chửi ầm lên rồi. Đương nhiên, chị cũng biết mình tự chủ trương như vậy quả thật có phần không đúng. Chị cầm cốc giấy dùng một lần tới cây nước nóng lạnh rót cho Trương Tiệp cốc nước trước.


“Trước khi kí hợp đồng tôi đã bàn với người ta là chỉ có thể thêm nhân vật không quan trọng rồi. Thêm nhân vật công an thực tập mới tới, nội dung chủ chốt không cần phải thay đổi quá nhiều.”


“Tôi không đồng ý.” Trương Tiệp đẩy cốc nước Lục Vũ Nghiên cầm tới đi, “Cô bảo tên đó đến đâu về đấy đi.”


“Trương Tiệp!” Lục Vũ Nghiên đặt mạnh cốc giấy xuống bàn, “Chắc anh phải biết dự toán của chúng ta sớm đã không đủ rồi? Thế nào? Anh muốn tự thêm tiền à? Sửa kịch bản là vấn đề nhỏ, không có tiền mới là quan trọng, đâu nặng đâu nhẹ anh tự xem đi!”


Trương Tiệp cau mày.



“Còn có, anh đừng quên ngay từ đầu lúc chọn nam chính anh không nghe ý kiến của tôi mà chọn Dụ Duy Giang. Bây giờ tôi vì tình hình tài kính mà thêm một nhân vật anh cũng đừng có nhăn nhó với tôi. Vấn đề sửa kịch bản tôi đã nói trước với tổ kịch bản rồi, họ bảo có thể sửa, không mất nhiều thời gian.”


“Mẹ nó cái này mà như nhau được à? Lúc trước không biết, bây giờ biết rồi, Dụ Duy Giang là trình độ thế nào cô không thấy được à?”


“Thế tình hình đoàn phim bây giờ là thế nào anh không thấy được à?” Lục Vũ Nghiên hỏi ngược lại, “Không có tiền anh làm được cái gì! Anh tưởng chỉ cần nhiệt tình là làm ra được phim tốt à?!”


Trương Tiệp rũ mắt, ngón tay nhịp nhanh trên mặt bàn.


“Tôi không phí lời với anh nữa. Dù sao chuyện này cũng đã định rồi. Anh đừng trách tôi tự chủ trương, tôi cũng vì cả đoàn thôi. Anh tưởng tôi không muốn đầu xuôi đuôi lọt à? Trước đây là tôi nhìn trúng “Gió ngầm” nên mới tìm đến anh.”


Lục Vũ Nghiên nói khô cả mồm, rót cốc nước uống sạch, “Đã hiểu chưa? Nghĩ thông được chưa?”


Trương Tiệp nhăn mày không nói. Anh ta vắt chân ngồi trên ghế, mặt mũi âm u.


Anh ta không phát điên tức là trong lòng đã xuôi. Lục Vũ Nghiên thấy tình hình vậy bồi thêm: “Tối ăn một bữa với bên đầu tư.”


“Không ăn.”


“Vậy thì đừng quay phim nữa.”


Trương Tiệp không nói thêm gì nữa. Lục Vũ Nghiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trương Tiệp, vỗ lên đùi anh ta, “Anh đạo diễn lớn, đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, linh động một chút anh sẽ bớt thiệt hơn.”


Nói đến Trương Tiệp, anh ta thật sự vẫn còn trẻ, mới ngoài đầu ba, gia cảnh giàu có, lại còn cậy tài mà kiêu nên mới có cái nết tệ như vậy.


Trước đây anh ta từng là đạo diễn của rất nhiều phim ngắn, nhận được kha khá giải thưởng. “Gió ngầm” là bộ phim dài tập nghiêm túc đầu tiên của anh ta. Mọi thành viên trong đoàn đều ấp ủ ý định ban đầu giống anh ta, đều muốn theo đuổi mức cao nhất, bao gồm cả Lục Vũ Nghiên.


Lục Vũ Nghiên mở cửa phòng họp, chợt nhớ tới gì, “À đấy, cơm tối nay nhớ phải gọi Dụ Duy Giang.”


Trương Tiệp nghi hoặc: “Gọi cậu ta làm gì?”


“Không biết, nhà đầu tư yêu cầu, chắc là vì là nam chính nên muốn gặp.” Lục Vũ Nghiên ra khỏi phòng họp, “Tối đừng có quên, anh mà không tới sau này chúng ta tuyệt giao.”


Trương Tiệp mắng câu: “Khùng điên.”


Ngày đầu tiên Tiết Thịnh tới đoàn phim đã bắt đầu học hỏi quan sát. Cậu chàng vào đoàn rất sớm, nhân vật mới còn chưa thêm vào kịch bản. Tiến độ “Gió ngầm” đã xong hơn nửa. Thật ra lâm thời thêm một nhân vật không quan trọng cũng dễ, bởi vì tuyến nội dung chủ chốt không thay đổi gì mấy.



Thời Dẫn phát hiện anh diễn viên mới tới này không chỉ có nét tương tự với Dụ Duy Giang mà ngay cả hành vi cử chỉ cũng toát ra nét giống Dụ Duy Giang.


Chắc là do bình thường Thời Dẫn để ý Dụ Duy Giang quá mức nên một cái nhăn mày hay một tiếng cười của anh cũng đều khắc trong lòng cậu khiến cậu mới nhạy cảm hơn những người khác.


Vì thế nên khi xong việc về đến khách sạn, Thời Dẫn bèn lên mạng tra thông tin về Tiết Thịnh.


Baidu giới thiệu rất kĩ càng. Tiết Thịnh cũng ra mắt từ chương trình chọn tài năng, ra cùng lúc với Lương Tử Hưng. Cậu chàng ra mắt hồi năm ngoái, Lương Tử Hưng là quán quân, còn Tiết Thịnh là á quân.


Hai người bằng tuổi nhau nhưng phong cách không hề giống nhau. Mặt mũi Lương Tử Hưng thiên về dịu dàng, phong cách cậu chủ khiêm tốn. Còn Tiết Thịnh thiên về phong cách kiểu Dụ Duy Giang, mặt mày người ngợm cường tráng, vóc dáng cao to.


Dụ Duy Giang nhận được thông báo tối Trương Tiệp và nhà đầu tư mới có một bữa cơm, cần anh đi cùng.


Trương Tiệp và Dụ Duy Giang đến cuối cùng. Trong phòng có Dụ Duy Giang, Tiết Thịnh và nhà đầu tư. Dụ Duy Giang vừa bước vào trong nhà đầu tư đã nhìn anh.


Dụ Duy Giang lạnh lùng nhìn thẳng y, không cảm xúc ngồi xuống.


Tiết Thịnh cũng nhìn Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang vô tình ngước mắt đối diện với ánh mắt quan sát của cậu.


“Lâu rồi không gặp, cậu Dụ.” Nhà đầu tư bỗng mở miệng.


Lục Vũ Nghiên ngạc nhiên, “Giám đốc Chu biết Dụ Duy Giang?”


“Tôi và cậu Dụ là người quen cũ.” Chu Minh nhìn Dụ Duy Giang, “Quen biết lúc cậu Dụ mới ra mắt.”


Để kiểm chứng mặt mày Tiết Thịnh có phải chỉnh theo Dụ Duy Giang không, Thời Dẫn lần mò rất nhiều ảnh chụp Tiết Thịnh thời chưa ra mắt. Xem rất nhiều ảnh, cuối cùng Thời Dẫn kết luận: Mặt mũi Tiết Thịnh là tự nhiên, trời sinh đã có nét tương tự Dụ Duy Giang.


Nhưng khí chất không bằng Dụ Duy Giang, còn cả đôi mắt tình cảm nữa, anh ta không có.


Thời Dẫn nằm trên giường lướt điện thoại, bỗng nhớ ra một việc.


Cậu bật dậy, mở baidu trên điện thoại nhập vào khung tìm kiếm “Mystery of  Love”.


Những câu chữ trên trang web khiến Thời Dẫn nghĩ ngợi vẩn vơ.


Cậu nghe hết bài hát, nhìn lời ca, nghĩ tới Dụ Duy Giang, rồi trọng tâm lại chuyển về thời khắc ở chung với Dụ Duy Giang trong thang máy hôm qua.


Cậu nhớ lại những ngón tay khô ráo, ấm áp của Dụ Duy Giang xoa xoa lòng bàn tay cậu trong thang máy, xấu hổ rồi lại thinh thích, bất giác đỏ mắt.



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 43
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...