Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 40
Chương 40: Chúng ta gặp mặt đi, tôi mời cậu ăn đồ ngon.
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn cứ để áo che trên mặt như thế, tay bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, tim đập rất nhanh. Dụ Duy Giang vẫn luôn không nói một lời. Anh xử lý vết thương cho Thời Dẫn, rồi lại nhẹ chân nhẹ tay để lại hộp thuốc về vị trí cũ.
Thời Dẫn ngoan ngoãn, Dụ Duy Giang muốn lừa mình dối người, cậu cũng lừa mình dối người cùng anh, mãi cho tới khi nghe được tiếng cửa đóng, trong xe không còn tiếng động của người nào nữa.
Hôm nay xong việc sớm, đến khi Thời Dẫn hết việc đi về cậu cũng không gặp lại Dụ Duy Giang.
Từ khi bị Chu Đình Ngộ phát hiện nỗi lòng, Thời Dẫn bỗng nảy sinh một cảm giác trải lòng khó hiểu với y. Ở cạnh y thoải mái hơn ở với những người khác, dạo này cậu cũng rất thích nói chuyện với y.
Không thấy Dụ Duy Giang, Thời Dẫn chỉ dám quang minh chính đại hỏi Chu Đình Ngộ anh đi đâu.
“Hình như đi quán nào uống trà với Hạ Tấn Trung rồi.” Chu Đình Ngộ nhìn Thời Dẫn bảo, “Tôi bảo không xen vào chuyện mấy cậu rồi cậu lại suốt ngày nhắc cậu ta với tôi. Tôi không phải quản lý của cậu ta đâu nhé.”
Thời Dẫn cười gượng: “Vậy em mời anh đi ăn nhé?”
Không có chuyện gì mà một bữa cơm ngon không giải quyết được.
“Chỉ dựa vào một bữa cơm mà muốn dò la tin Dụ Duy Giang từ tôi á?” Chu Đình Ngộ ngưng giây lát, “Hay là nói cậu muốn xem thêm ảnh của Dụ Duy Giang lúc trước, như ảnh không mặc đồ chẳng hạn.”
Thời Dẫn đỏ tai: “Anh lại nữa.”
Thời Dẫn và Chu Đình Ngộ cùng về khách sạn. Câu chuyện cả quãng đường về đều không rời Dụ Duy Giang. Qua trò chuyện, Thời Dẫn được biết người lớn nhà Chu Đình Ngộ và nhà Dụ Duy Giang quen biết nhau đã mấy đời. Quan hệ của hai người là kiểu chơi chung từ bé đến lớn, đại học cũng học cùng trường luôn, chỉ có điều Chu Đình Ngộ bỏ học giữa chừng.
“Sao ban đầu anh ấy lại vào showbiz?” Thời Dẫn tò mò. Nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu của Dụ Duy Giang, anh ấy không giống người sẽ theo nghiệp diễn xuất.
Việc Dụ Duy Giang vào showbiz có liên quan một chút tới Chu Đình Ngộ.
“Mấy năm trước có nhà sản xuất tới nhà tôi bàn chuyện hợp đồng. Hôm đó đúng lúc Dụ Duy Giang cũng có mặt.”
“Anh ấy bị thợ săn tài năng nhắm trúng à?”
Chu Đình Ngộ sờ điếu thuốc trong túi, “Không phải thợ săn tài năng mà là nhà sản xuất. Người ta gợi ý cậu ta đóng phim. Tôi lúc ấy còn khó hiểu cơ, thế mà cậu ta chưa nghĩ nhiều đã đồng ý luôn rồi.” Chu Đình Ngộ châm lửa điếu thuốc trên miệng, “Cậu ta quá lý tưởng, không hợp vào showbiz.”
“Nhưng anh ấy vẫn rất xuất sắc.” Thời Dẫn bảo, “Cũng rất tận hưởng niềm vui trong đó.”
Chu Đình Ngộ quay sang nhìn Thời Dẫn một cái, cười như không: “Ừ, tôi cũng không ngờ cậu ta tận hưởng thế.”
“Chuyện không thích anh ấy sẽ không làm.” Thời Dẫn thuật lại lời Dụ Duy Giang từng nói với cậu.
Chu Đình Ngộ im lặng mấy giây, chẳng tỏ biểu cảm gì: “Nhưng từ bé cậu ta luôn làm những chuyện không thích.”
“Biết tại sao cậu ta lăn lộn hai năm trời mà vẫn lẹt đẹt không lên được không?” Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, hỏi Thời Dẫn.
Thời Dẫn nhíu mày: “Có phải anh ấy đắc tội ai nên bị chèn ép không?”
Chu Đình Ngộ cười nhạt: “Cậu ta cần mặt có mặt, cần thức lực có thực lực. Công ty nào đần độn đến mức không nâng đỡ lại còn mang giấu?”
Thời Dẫn hoang mang nhìn y.
Chu Đình Ngộ dập thuốc ném vào thùng rác ven đường, “Làm cậu ta thê thảm hai năm qua là người mẹ tốt của cậu ta đó.”
Dụ Duy Giang theo Hạ Tấn Trung tới một quán trà theo phong cách lịch sự, tao nhã.
Hạ Tấn Trung đi trước Dụ Duy Giang. Cô phục vụ mặc sườn xám đi trước dẫn đường. Hai người đi từ mảnh sân này tới mảnh sân khác. Dọc đường đi có hoa, có cỏ, có hòn non bộ, có chòi nghỉ mát, rất có ý thơ “Tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (Cầu nhỏ, nước chảy, nhà người).
“Thầy Hạ, sao đột nhiên lại muốn mời em uống trà?” Dụ Duy Giang hỏi Hạ Tấn Trung.
Hạ Tấn Trung quay lại cười: “Tôi được người ta nhờ.”
Cô phục vụ dừng trước một gian nhà một tầng theo phong cách Nhật Bản. Cô đẩy cánh cửa trượt, sau đó lùi sang một bên, nghiêm chỉnh nghiêng người: “Đã đến rồi thưa quý khách, xin mời vào.”
Dụ Duy Giang đứng ở cửa không động. Trong phòng có một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh tế. Bà khoanh chân ngồi trên tấm Tatami, tay đang cầm chén trà, hơi cúi đầu thưởng trà một cách nhã nhặn.
Mày Dụ Duy Giang khẽ nhăn. Anh nhìn sang Hạ Tấn Trung: “Thầy Hạ?”
“Tôi được mẹ cậu nhờ.”
“Anh biết bà ấy?”
“Ừ, chị ấy bảo lâu rồi không gặp cậu…”
“Sao không nói trước cho em?”
“Là mẹ bảo cậu ấy giấu.” Tiếng mẹ Dụ truyền tới, “Nói trước cho con con sẽ không đến.”
Dụ Duy Giang cứ mãi không vào phòng.
Mẹ Dụ cúi đầu nhấp một hớp trà, tư thế ngồi đoan trang, ánh mắt nhìn thẳng: “Duy Giang.”
Hạ Tấn Trung thoáng nhìn sang Dụ Duy Giang. Sắc mặt Dụ Duy Giang không đổi, bước chân vào trong.
Mẹ Dụ nhìn Hạ Tấn Trung gật đầu một cái, lịch sự cười: “Làm phiền cậu Hạ rồi.”
“Không đâu.” Hạ Tấn Trung cười đáp lại.
Mẹ Dụ chậm rãi rằng: “Mẹ và cậu Hạ có quan hệ tốt, là mẹ nhờ cậu ấy dẫn con tới.”
Mẹ Dụ đặt chén trà xuống, quay sang Hạ Tấn Trung: “Tôi và Duy Giang có chút chuyện riêng, nhờ cậu Hạ tạm thời tránh đi một chút.”
Hạ Tấn Trung hiểu rõ: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”
“Ngồi đi.” Mẹ Dụ ra hiệu cho Dụ Duy Giang ngồi xuống trước mặt bà.
Dụ Duy Giang ngồi xuống.
Ánh mắt mẹ Dụ quét một lượt trên mặt Dụ Duy Giang, “Gầy rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Dụ Duy Giang cầm chén trà đã rót bên cạnh lên, nhấp một hụm.
“Nghe Dụ Cần bảo con đồng ý gặp mặt con gái nhà họ Cố, mấy ngày này gặp luôn đi.” Mẹ Dụ nhìn Dụ Duy Giang. Gương mặt hai người có rất nhiều nét tương đồng nhưng ánh mắt mẹ Dụ lạnh lùng hơn, “Nghĩ thông sớm là tốt. Quay xong bộ phim này mẹ thấy cũng đủ rồi, con trở về được rồi.”
“Mẹ và ba con đã ly hôn rồi, việc con về hay không hình như không liên quan tới mẹ lắm.” Dụ Duy Giang lạnh nhạt bảo.
“Dụ Cần cũng chỉ cho con năm năm.”
“Bây giờ mới là năm thứ ba.”
Mẹ Dụ rót thêm một chén trà, “Ba năm còn chưa chơi đủ.” Bà nâng chén trà lên, khói trắng bay bay, vờn quanh khuôn mặt bà, “Theo ý con gái nhà họ Cố, con bé chắc chắn sẽ ưng ý tướng mạo cũng như khí chất của con.”
Lúc về khách sạn, Thời Dẫn gặp được Nguyên Dập ngay cửa. Nguyên Dập chủ động tới Khánh Thị gặp cậu.
Thời Dẫn mời Nguyên Dập ăn cơm, sau đó hai người kéo nhau tới một quán bar nhẹ nhàng.
“Em không uống rượu.” Thời Dẫn ngồi cạnh quầy bar. Chủ quán là một chị gái tóc ngắn, mặt mũi xinh xắn, rất phong cách.
“Không uống rượu?” Chủ quán cười, “Không uống thì tới chỗ tôi làm chi?”
“Em đi cùng anh ấy.” Thời Dẫn chỏ Nguyên Dập, “Phiền chị cho anh ấy menu rượu.”
Vốn Nguyên Dập muốn đi gay bar. Mấy khi tới Khánh Thị, đương nhiên y muốn đến gay bar có tiếng ở địa phương ngắm trai đẹp mát mắt rồi. Nhưng bị Thời Dẫn từ chối.
Lúc Nguyên Dập nhìn menu rượu, Thời Dẫn xem điện thoại. Cậu mở wechat ra bồn chồn nhìn hồi lâu, cuối cùng chạm vào ảnh đại diện của Y, soạn tin nhắn vào khung trò chuyện.
Điện thoại Dụ Duy Giang trên bàn rung một cái. Anh nhìn sang.
Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu đang làm gì thế?
Dụ Duy Giang không muốn nói thêm gì với mẹ mình. Anh cầm điện thoại đứng dậy: “Nói xong rồi à? Vậy con đi trước.”
“Dụ Cần đúng là không có nguyên tắc.” Mẹ Dụ bỗng nói.
Dụ Duy Giang gia nhập showbiz hai năm, bị mẹ anh chèn ép hai năm. Nếu không phải ba Dụ Duy Giang không nhìn nổi phải ra sân thì chắc chắn gần nửa năm qua Dụ Duy Giang vẫn sẽ biến mất khỏi ánh mặt trời như trước.
“Duy Giang.”
“Là con nói sai.” Dụ Duy Giang bước ra khỏi phòng trà, chậm rãi đóng cửa lại, “Hẳn là đến bây giờ mẹ vẫn không xem con là con mẹ.”
“Đừng suốt ngày làm những việc không ra thể thống gì” – Đây là câu mà mẹ Dụ Duy Giang thường xuyên nói với anh.
Tham gia showbiz là không ra thể thống gì, làm diễn viên cũng là không ra thể thống gì. Bà và Dụ Cần theo nguyện vọng cha mẹ kết đôi vợ chồng một cách danh giá, dù không có tình cảm nhưng cũng có thể diện hơn nửa đời người.
Dụ Duy Giang cũng là thể diện của bà.
Bà sinh được một đứa con đẹp như thế, tương lai cũng đã thay nó lên kế hoạch xong, sao có thể cho nó lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời mà tùy tiện chạy vào showbiz làm cái nghề diễn viên không ra đâu với đâu này.
Dụ Duy Giang mở khóa điện thoại, vừa đi vừa gõ chữ, trả lời: Đang đi đường.
Tổ trưởng tổ pha trò: Đi thế nào
Y: Đi rất được.
Tổ trưởng tổ pha trò: ha ha ha ha
Tổ trưởng tổ pha trò: Lúc trước cậu bảo cậu học tiếng Hà Lan?
Y: Ừ.
Tổ trưởng tổ pha trò: Thế chắc cậu nói tiếng Hà Lan giỏi lắm.
Y: Bình thường thôi.
Dụ Duy Giang không rõ sao đột nhiên Thời Dẫn lại chắc đến vấn đề này, anh hỏi: Sao vậy?
Tổ trưởng tổ pha trò: Không có gì, hỏi chút thôi.
Tổ trưởng tổ pha trò: Chờ đi học chúng ta gặp nhau đi, tôi mời cậu ăn đồ ngon.
Y: Đến lúc đấy rồi nói.
Nguyên Dập gọi rượu rồi đóng menu đưa lại cho bà chủ. Y quay sang nhìn Thời Dẫn đang gõ chữ, “Nhắn tin với ai đấy?”
“Không có gì, bạn trên mạng thôi.”
“Yêu qua mạng à?”
“Không phải.” Thời Dẫn mở ảnh đại diện của Y ra xem. Đó là hình một chú chó con lông đen nằm trên cỏ. Hai tai dựng ngược vào trong, trông đần đần. Cậu lại mở trang cá nhân của Y, trống trơn, không có gì cả, ảnh bìa cũng đen sì.
Nguyên Dập chống đầu nhìn cậu: “Không yêu qua mạng thật à? Thế cậu cứ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người ta chọc tới chọc lui làm gì?”
“Rượu của quý khách đây.” Chủ quán mang đến một ly cocktail rất đẹp.
“Cảm ơn.” Nguyên Dập nhận rượu.
Thời Dẫn ngăn cản Nguyên Dập, “Đừng uống vội, cho em cái ảnh em đăng đã.”
“Bạn nhỏ cũng sống ảo quá nhỉ.” Nguyên Dập cười tủm tỉm.
Thời Dẫn căn đúng góc độ và ánh sáng, chụp một tấm, song đăng lên trang cá nhân, còn cố tình hiển thị vị trí.
Mấy phút sau, Thời Dẫn mở trang cá nhân, thấy rất nhiều thông báo lượt thích và bình luận nhưng không có Y trong đó.
“Cậu không gọi gì đi? Tính ngồi không thôi à?” Nguyên Dập hỏi.
Thời Dẫn hỏi chủ quán: “Ở đây có nước ép không?”
“Có.”
“Vậy cho em một nước ép dưa hấu ướp lạnh.”
“Ok, xin chờ chút.”
Kính coong…
Tiếng chuông quán bar vang lên lanh lảnh. Một bóng dáng cao lớn mờ mờ xuất hiện sau cánh cửa kính nhám.
“Chào mừng quý khách.”
Một vị khách đẩy cửa bước vào, Thời Dẫn kinh ngạc nhìn ra cửa.
Dụ Duy Giang đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng, chậm rãi chuyển đến phía Thời Dẫn.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt hơn cả lúc bình thường, như là tâm trạng đang không tốt lắm.
Dụ Duy Giang bước thẳng tới quầy bar, hỏi chủ quán một ly rượu nhẹ.
“Trùng, trùng hợp thế.” Thời Dẫn nói lắp luôn.
Dụ Duy Giang liếc cậu, ừ một cách thờ ơ.
Thời Dẫn đăng bài, Dụ Duy Giang thấy. Vì thấy định vị trên bài đăng nên mới trùng hợp tới đây.
Dụ Duy Giang nghi ngờ Thời Dẫn đang thăm dò thân phận của Y nhưng anh không sợ bị lộ.
Lời tác giả:
Thật ra Thời Tử rất thông minh. Cậu chắc chắn đã nhận ra tình cảm của Dụ Duy Giang, chỉ là thân phận của Dụ Duy Giang đặc biệt. Nếu Dụ Duy Giang không bước ra bước đầu tiên trước thì Thời Tử cũng không dám bước. Cho dù lòng rõ mười mươi cậu ta cũng sẽ giả bộ hồ đồ, còn nhân tiện tự tẩy não mình Dụ Duy Giang không thích cậu này kia, he he, chắc mọi người cũng hiểu, ai bảo đấy là hai đứa đẹp đần chứ.
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn cứ để áo che trên mặt như thế, tay bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, tim đập rất nhanh. Dụ Duy Giang vẫn luôn không nói một lời. Anh xử lý vết thương cho Thời Dẫn, rồi lại nhẹ chân nhẹ tay để lại hộp thuốc về vị trí cũ.
Thời Dẫn ngoan ngoãn, Dụ Duy Giang muốn lừa mình dối người, cậu cũng lừa mình dối người cùng anh, mãi cho tới khi nghe được tiếng cửa đóng, trong xe không còn tiếng động của người nào nữa.
Hôm nay xong việc sớm, đến khi Thời Dẫn hết việc đi về cậu cũng không gặp lại Dụ Duy Giang.
Từ khi bị Chu Đình Ngộ phát hiện nỗi lòng, Thời Dẫn bỗng nảy sinh một cảm giác trải lòng khó hiểu với y. Ở cạnh y thoải mái hơn ở với những người khác, dạo này cậu cũng rất thích nói chuyện với y.
Không thấy Dụ Duy Giang, Thời Dẫn chỉ dám quang minh chính đại hỏi Chu Đình Ngộ anh đi đâu.
“Hình như đi quán nào uống trà với Hạ Tấn Trung rồi.” Chu Đình Ngộ nhìn Thời Dẫn bảo, “Tôi bảo không xen vào chuyện mấy cậu rồi cậu lại suốt ngày nhắc cậu ta với tôi. Tôi không phải quản lý của cậu ta đâu nhé.”
Thời Dẫn cười gượng: “Vậy em mời anh đi ăn nhé?”
Không có chuyện gì mà một bữa cơm ngon không giải quyết được.
“Chỉ dựa vào một bữa cơm mà muốn dò la tin Dụ Duy Giang từ tôi á?” Chu Đình Ngộ ngưng giây lát, “Hay là nói cậu muốn xem thêm ảnh của Dụ Duy Giang lúc trước, như ảnh không mặc đồ chẳng hạn.”
Thời Dẫn đỏ tai: “Anh lại nữa.”
Thời Dẫn và Chu Đình Ngộ cùng về khách sạn. Câu chuyện cả quãng đường về đều không rời Dụ Duy Giang. Qua trò chuyện, Thời Dẫn được biết người lớn nhà Chu Đình Ngộ và nhà Dụ Duy Giang quen biết nhau đã mấy đời. Quan hệ của hai người là kiểu chơi chung từ bé đến lớn, đại học cũng học cùng trường luôn, chỉ có điều Chu Đình Ngộ bỏ học giữa chừng.
“Sao ban đầu anh ấy lại vào showbiz?” Thời Dẫn tò mò. Nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu của Dụ Duy Giang, anh ấy không giống người sẽ theo nghiệp diễn xuất.
Việc Dụ Duy Giang vào showbiz có liên quan một chút tới Chu Đình Ngộ.
“Mấy năm trước có nhà sản xuất tới nhà tôi bàn chuyện hợp đồng. Hôm đó đúng lúc Dụ Duy Giang cũng có mặt.”
“Anh ấy bị thợ săn tài năng nhắm trúng à?”
Chu Đình Ngộ sờ điếu thuốc trong túi, “Không phải thợ săn tài năng mà là nhà sản xuất. Người ta gợi ý cậu ta đóng phim. Tôi lúc ấy còn khó hiểu cơ, thế mà cậu ta chưa nghĩ nhiều đã đồng ý luôn rồi.” Chu Đình Ngộ châm lửa điếu thuốc trên miệng, “Cậu ta quá lý tưởng, không hợp vào showbiz.”
“Nhưng anh ấy vẫn rất xuất sắc.” Thời Dẫn bảo, “Cũng rất tận hưởng niềm vui trong đó.”
Chu Đình Ngộ quay sang nhìn Thời Dẫn một cái, cười như không: “Ừ, tôi cũng không ngờ cậu ta tận hưởng thế.”
“Chuyện không thích anh ấy sẽ không làm.” Thời Dẫn thuật lại lời Dụ Duy Giang từng nói với cậu.
Chu Đình Ngộ im lặng mấy giây, chẳng tỏ biểu cảm gì: “Nhưng từ bé cậu ta luôn làm những chuyện không thích.”
“Biết tại sao cậu ta lăn lộn hai năm trời mà vẫn lẹt đẹt không lên được không?” Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, hỏi Thời Dẫn.
Thời Dẫn nhíu mày: “Có phải anh ấy đắc tội ai nên bị chèn ép không?”
Chu Đình Ngộ cười nhạt: “Cậu ta cần mặt có mặt, cần thức lực có thực lực. Công ty nào đần độn đến mức không nâng đỡ lại còn mang giấu?”
Thời Dẫn hoang mang nhìn y.
Chu Đình Ngộ dập thuốc ném vào thùng rác ven đường, “Làm cậu ta thê thảm hai năm qua là người mẹ tốt của cậu ta đó.”
Dụ Duy Giang theo Hạ Tấn Trung tới một quán trà theo phong cách lịch sự, tao nhã.
Hạ Tấn Trung đi trước Dụ Duy Giang. Cô phục vụ mặc sườn xám đi trước dẫn đường. Hai người đi từ mảnh sân này tới mảnh sân khác. Dọc đường đi có hoa, có cỏ, có hòn non bộ, có chòi nghỉ mát, rất có ý thơ “Tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (Cầu nhỏ, nước chảy, nhà người).
“Thầy Hạ, sao đột nhiên lại muốn mời em uống trà?” Dụ Duy Giang hỏi Hạ Tấn Trung.
Hạ Tấn Trung quay lại cười: “Tôi được người ta nhờ.”
Cô phục vụ dừng trước một gian nhà một tầng theo phong cách Nhật Bản. Cô đẩy cánh cửa trượt, sau đó lùi sang một bên, nghiêm chỉnh nghiêng người: “Đã đến rồi thưa quý khách, xin mời vào.”
Dụ Duy Giang đứng ở cửa không động. Trong phòng có một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh tế. Bà khoanh chân ngồi trên tấm Tatami, tay đang cầm chén trà, hơi cúi đầu thưởng trà một cách nhã nhặn.
Mày Dụ Duy Giang khẽ nhăn. Anh nhìn sang Hạ Tấn Trung: “Thầy Hạ?”
“Tôi được mẹ cậu nhờ.”
“Anh biết bà ấy?”
“Ừ, chị ấy bảo lâu rồi không gặp cậu…”
“Sao không nói trước cho em?”
“Là mẹ bảo cậu ấy giấu.” Tiếng mẹ Dụ truyền tới, “Nói trước cho con con sẽ không đến.”
Dụ Duy Giang cứ mãi không vào phòng.
Mẹ Dụ cúi đầu nhấp một hớp trà, tư thế ngồi đoan trang, ánh mắt nhìn thẳng: “Duy Giang.”
Hạ Tấn Trung thoáng nhìn sang Dụ Duy Giang. Sắc mặt Dụ Duy Giang không đổi, bước chân vào trong.
Mẹ Dụ nhìn Hạ Tấn Trung gật đầu một cái, lịch sự cười: “Làm phiền cậu Hạ rồi.”
“Không đâu.” Hạ Tấn Trung cười đáp lại.
Mẹ Dụ chậm rãi rằng: “Mẹ và cậu Hạ có quan hệ tốt, là mẹ nhờ cậu ấy dẫn con tới.”
Mẹ Dụ đặt chén trà xuống, quay sang Hạ Tấn Trung: “Tôi và Duy Giang có chút chuyện riêng, nhờ cậu Hạ tạm thời tránh đi một chút.”
Hạ Tấn Trung hiểu rõ: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”
“Ngồi đi.” Mẹ Dụ ra hiệu cho Dụ Duy Giang ngồi xuống trước mặt bà.
Dụ Duy Giang ngồi xuống.
Ánh mắt mẹ Dụ quét một lượt trên mặt Dụ Duy Giang, “Gầy rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Dụ Duy Giang cầm chén trà đã rót bên cạnh lên, nhấp một hụm.
“Nghe Dụ Cần bảo con đồng ý gặp mặt con gái nhà họ Cố, mấy ngày này gặp luôn đi.” Mẹ Dụ nhìn Dụ Duy Giang. Gương mặt hai người có rất nhiều nét tương đồng nhưng ánh mắt mẹ Dụ lạnh lùng hơn, “Nghĩ thông sớm là tốt. Quay xong bộ phim này mẹ thấy cũng đủ rồi, con trở về được rồi.”
“Mẹ và ba con đã ly hôn rồi, việc con về hay không hình như không liên quan tới mẹ lắm.” Dụ Duy Giang lạnh nhạt bảo.
“Dụ Cần cũng chỉ cho con năm năm.”
“Bây giờ mới là năm thứ ba.”
Mẹ Dụ rót thêm một chén trà, “Ba năm còn chưa chơi đủ.” Bà nâng chén trà lên, khói trắng bay bay, vờn quanh khuôn mặt bà, “Theo ý con gái nhà họ Cố, con bé chắc chắn sẽ ưng ý tướng mạo cũng như khí chất của con.”
Lúc về khách sạn, Thời Dẫn gặp được Nguyên Dập ngay cửa. Nguyên Dập chủ động tới Khánh Thị gặp cậu.
Thời Dẫn mời Nguyên Dập ăn cơm, sau đó hai người kéo nhau tới một quán bar nhẹ nhàng.
“Em không uống rượu.” Thời Dẫn ngồi cạnh quầy bar. Chủ quán là một chị gái tóc ngắn, mặt mũi xinh xắn, rất phong cách.
“Không uống rượu?” Chủ quán cười, “Không uống thì tới chỗ tôi làm chi?”
“Em đi cùng anh ấy.” Thời Dẫn chỏ Nguyên Dập, “Phiền chị cho anh ấy menu rượu.”
Vốn Nguyên Dập muốn đi gay bar. Mấy khi tới Khánh Thị, đương nhiên y muốn đến gay bar có tiếng ở địa phương ngắm trai đẹp mát mắt rồi. Nhưng bị Thời Dẫn từ chối.
Lúc Nguyên Dập nhìn menu rượu, Thời Dẫn xem điện thoại. Cậu mở wechat ra bồn chồn nhìn hồi lâu, cuối cùng chạm vào ảnh đại diện của Y, soạn tin nhắn vào khung trò chuyện.
Điện thoại Dụ Duy Giang trên bàn rung một cái. Anh nhìn sang.
Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu đang làm gì thế?
Dụ Duy Giang không muốn nói thêm gì với mẹ mình. Anh cầm điện thoại đứng dậy: “Nói xong rồi à? Vậy con đi trước.”
“Dụ Cần đúng là không có nguyên tắc.” Mẹ Dụ bỗng nói.
Dụ Duy Giang gia nhập showbiz hai năm, bị mẹ anh chèn ép hai năm. Nếu không phải ba Dụ Duy Giang không nhìn nổi phải ra sân thì chắc chắn gần nửa năm qua Dụ Duy Giang vẫn sẽ biến mất khỏi ánh mặt trời như trước.
“Duy Giang.”
“Là con nói sai.” Dụ Duy Giang bước ra khỏi phòng trà, chậm rãi đóng cửa lại, “Hẳn là đến bây giờ mẹ vẫn không xem con là con mẹ.”
“Đừng suốt ngày làm những việc không ra thể thống gì” – Đây là câu mà mẹ Dụ Duy Giang thường xuyên nói với anh.
Tham gia showbiz là không ra thể thống gì, làm diễn viên cũng là không ra thể thống gì. Bà và Dụ Cần theo nguyện vọng cha mẹ kết đôi vợ chồng một cách danh giá, dù không có tình cảm nhưng cũng có thể diện hơn nửa đời người.
Dụ Duy Giang cũng là thể diện của bà.
Bà sinh được một đứa con đẹp như thế, tương lai cũng đã thay nó lên kế hoạch xong, sao có thể cho nó lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời mà tùy tiện chạy vào showbiz làm cái nghề diễn viên không ra đâu với đâu này.
Dụ Duy Giang mở khóa điện thoại, vừa đi vừa gõ chữ, trả lời: Đang đi đường.
Tổ trưởng tổ pha trò: Đi thế nào
Y: Đi rất được.
Tổ trưởng tổ pha trò: ha ha ha ha
Tổ trưởng tổ pha trò: Lúc trước cậu bảo cậu học tiếng Hà Lan?
Y: Ừ.
Tổ trưởng tổ pha trò: Thế chắc cậu nói tiếng Hà Lan giỏi lắm.
Y: Bình thường thôi.
Dụ Duy Giang không rõ sao đột nhiên Thời Dẫn lại chắc đến vấn đề này, anh hỏi: Sao vậy?
Tổ trưởng tổ pha trò: Không có gì, hỏi chút thôi.
Tổ trưởng tổ pha trò: Chờ đi học chúng ta gặp nhau đi, tôi mời cậu ăn đồ ngon.
Y: Đến lúc đấy rồi nói.
Nguyên Dập gọi rượu rồi đóng menu đưa lại cho bà chủ. Y quay sang nhìn Thời Dẫn đang gõ chữ, “Nhắn tin với ai đấy?”
“Không có gì, bạn trên mạng thôi.”
“Yêu qua mạng à?”
“Không phải.” Thời Dẫn mở ảnh đại diện của Y ra xem. Đó là hình một chú chó con lông đen nằm trên cỏ. Hai tai dựng ngược vào trong, trông đần đần. Cậu lại mở trang cá nhân của Y, trống trơn, không có gì cả, ảnh bìa cũng đen sì.
Nguyên Dập chống đầu nhìn cậu: “Không yêu qua mạng thật à? Thế cậu cứ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người ta chọc tới chọc lui làm gì?”
“Rượu của quý khách đây.” Chủ quán mang đến một ly cocktail rất đẹp.
“Cảm ơn.” Nguyên Dập nhận rượu.
Thời Dẫn ngăn cản Nguyên Dập, “Đừng uống vội, cho em cái ảnh em đăng đã.”
“Bạn nhỏ cũng sống ảo quá nhỉ.” Nguyên Dập cười tủm tỉm.
Thời Dẫn căn đúng góc độ và ánh sáng, chụp một tấm, song đăng lên trang cá nhân, còn cố tình hiển thị vị trí.
Mấy phút sau, Thời Dẫn mở trang cá nhân, thấy rất nhiều thông báo lượt thích và bình luận nhưng không có Y trong đó.
“Cậu không gọi gì đi? Tính ngồi không thôi à?” Nguyên Dập hỏi.
Thời Dẫn hỏi chủ quán: “Ở đây có nước ép không?”
“Có.”
“Vậy cho em một nước ép dưa hấu ướp lạnh.”
“Ok, xin chờ chút.”
Kính coong…
Tiếng chuông quán bar vang lên lanh lảnh. Một bóng dáng cao lớn mờ mờ xuất hiện sau cánh cửa kính nhám.
“Chào mừng quý khách.”
Một vị khách đẩy cửa bước vào, Thời Dẫn kinh ngạc nhìn ra cửa.
Dụ Duy Giang đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng, chậm rãi chuyển đến phía Thời Dẫn.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt hơn cả lúc bình thường, như là tâm trạng đang không tốt lắm.
Dụ Duy Giang bước thẳng tới quầy bar, hỏi chủ quán một ly rượu nhẹ.
“Trùng, trùng hợp thế.” Thời Dẫn nói lắp luôn.
Dụ Duy Giang liếc cậu, ừ một cách thờ ơ.
Thời Dẫn đăng bài, Dụ Duy Giang thấy. Vì thấy định vị trên bài đăng nên mới trùng hợp tới đây.
Dụ Duy Giang nghi ngờ Thời Dẫn đang thăm dò thân phận của Y nhưng anh không sợ bị lộ.
Lời tác giả:
Thật ra Thời Tử rất thông minh. Cậu chắc chắn đã nhận ra tình cảm của Dụ Duy Giang, chỉ là thân phận của Dụ Duy Giang đặc biệt. Nếu Dụ Duy Giang không bước ra bước đầu tiên trước thì Thời Tử cũng không dám bước. Cho dù lòng rõ mười mươi cậu ta cũng sẽ giả bộ hồ đồ, còn nhân tiện tự tẩy não mình Dụ Duy Giang không thích cậu này kia, he he, chắc mọi người cũng hiểu, ai bảo đấy là hai đứa đẹp đần chứ.
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 40
10.0/10 từ 32 lượt.