Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 39: Tự lừa mình dối người làm chút chuyện dịu dàng.
Edit + Beta: Chan + Yan


“Sao bảo không thích người ta.” Chu Đình Ngộ lại nữa rồi, còn cố làm ra vẻ chuẩn bị nhét điện thoại lại vào túi.



Thời Dẫn nhịn sao nổi, dứt khoát thôi giả vờ: “Anh đừng tránh em, thầy Chu,” Thời Dẫn trông mong nhìn sang, “Cho em xem với.”


Chu Đình Ngộ không trêu cậu nữa. Y mở album ảnh lướt lên, “Thật ra không có nhiều.”


Thời Dẫn thò đầu sang, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.


Chu Đình Ngộ lướt lên trên mãi mới dừng. Ngày tháng hiển thị là năm 2014, cũng hơi lâu rồi. Hồi đó Thời Dẫn còn đang học cấp hai.


Chu Đình Ngộ mở một tấm ảnh chụp chung ở cổng trường. Trong ảnh có bốn cậu sinh viên, ngoài Chu Đình Ngộ và Dụ Duy Giang, hai người còn lại đều là người nước ngoài.


Dụ Duy Giang đứng góc ngoài, vóc người rất cao. Thời Dẫn đã chú ý đến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Cậu trai trong ảnh còn non trẻ, mặt mày vô cùng anh tuấn nhưng đường nét ngũ quan không mạnh mẽ như hiện tại. Khóe miệng anh bằng phẳng. Môi mỏng mím thành một đường. Mặc dù biểu cảm lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại rất có tình.


Anh gầy hơn bây giờ một chút nhưng điều khiến Thời Dẫn ngạc nhiên là phong cách của Dụ Duy Giang thời sinh viên hoàn toàn không giống bây giờ, rất hoang dại. Anh cạo tóc húi cua, nhìn kĩ còn có thể thấy lấp lóa ánh bạc của khuyên bên vành tai.


”Ngầu ghê.” Thời Dẫn lẩm bẩm, “Không ngờ Dụ Duy Giang lúc trước lại theo phong cách này.”


“Cậu ta hồi đại học chất chơi nhỉ.” Chu Đình Ngộ liếc sang Thời Dẫn một cái, “Cậu ta hơn cậu bảy tám tuổi đấy. Cậu mở mồm là Dụ Duy Giang này Dụ Duy Giang kia, gọi đến trôi chảy, không gọi tiếng anh được à?”


“… Anh ấy bảo em gọi thế mà.” Thật ra Thời Dẫn cũng thấy gọi thẳng họ tên hơi láo thật nhưng Dụ Duy Giang đã nói, cậu nhất định sẽ nghe.


“Thầy Chu, các anh học đại học ở đâu thế?”


“Hà Lan” 


Thời Dẫn hơi ngơ: “Hà Lan?”


Vẻ mặt Thời Dẫn trầm ngâm. Chu Đình Ngộ hỏi: “Sao thế?”



“Không sao. Thế các anh biết nói tiếng Hà Lan không?”


“Biết nhưng bây giờ quên gần hết rồi. Hơn nữa khi đó toàn nói tiếng Anh là chính.”


Chu Đình Ngộ lại lướt tới một ảnh. Ảnh này là ảnh chụp cận, còn là ảnh chụp trộm. Trong ảnh là góc nghiêng của Dụ Duy Giang.


Anh trai ngầu ngầu trong ảnh đang ngậm một điếu thuốc, tóc húi cua sát chân tóc, tay đặt trên laptop đang gõ chữ. Anh quay sang phía ống kính với một vẻ thiếu kiên nhẫn.


Ngũ quan Dụ Duy Giang góc cạnh rõ nét. Thời Dẫn cảm thấy bất kể anh nhìn người khác bằng ánh mắt hung dữ đến đâu cũng khiến người ta có cảm giác như đang nói “anh yêu em”.


Đương nhiên không ngoại trừ nguyên do Thời Dẫn mang tâm tư bất chính.


“Dụ Duy Giang từng yêu ai chưa?” Thời Dẫn không có lập trường gì mà hỏi nhưng cậu vẫn hỏi. Cậu còn muốn biết: Dụ Duy Giang có chút khả năng nào là thích con trai không.


Chu Đình Ngộ bảo “Lúc tôi còn ở trường thì không thấy, sau đó thì chịu.” Chu Đình Ngộ liếc Thời Dẫn, “Muốn biết thì tự đi hỏi đi.”


Tai Thời Dẫn hồng hồng, “Em không hỏi.”


Dụ Duy Giang đi từ phòng tiệc ra, thấy Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn ở hành lang xa xa, đầu chụm vào nhau. Chu Đình Ngộ nhìn sang hướng Thời Dẫn, tai Thời Dẫn thì hơi đỏ lên.


“Còn ảnh khác không?” Thời Dẫn hỏi.


Chu Đình Ngộ nói không suy nghĩ: “Ảnh không mặc quần áo, xem không? Toàn thân.”


Mặt Thời Dẫn tức thì đỏ bừng bừng.


“Trêu cậu đấy.” Chu Đình Ngộ cười đến vui vẻ.


Dụ Duy Giang bên này thì không vui vẻ đi qua.


Thời Dẫn ngẩng lên thấy anh, thình lình bị dọa hoảng đến nỗi quýnh quáng ấn điện thoại Chu Đình Ngộ xuống, suýt thì đập rơi.


Thời Dẫn luống cuống tắt điện thoại Chu Đình Ngộ, nhét lại vào tay y. Mặt Thời Dẫn vốn đã nóng bừng, thấy Dụ Duy Giang người thật thì đỏ lại càng thêm đỏ, đầu như sắp bốc khói tới nơi.


Dụ Duy Giang nhíu mày nhìn sang Chu Đình Ngộ, hỏi Thời Dẫn: “Cậu ta cho cậu xem gì mà mặt đỏ thành thế này.”


Thời Dẫn lắp bắp: “Không, không có gì.”



Trong đầu Dụ Duy Giang hiện lên cảnh giới hạn độ tuổi, thật sự cho rằng Thời Dẫn xem thứ không nên xem, mày lại càng nhăn: “Không có việc gì xem mấy thứ đó làm gì?”


Thời Dẫn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chọn bị Dụ Duy Giang hiểu lầm cậu tà dâm hay chọn bị Dụ Duy Giang phát hiện cậu có tư tưởng tà dâm với anh. Cậu chọn vế trước.


“Con trai xem mấy cái này là bình thường mà.” Thời Dẫn cười gượng gạo.


Thời Dẫn trông có vẻ không giống người có nhu cầu mãnh liệt đối với phương diện này. Dụ Duy Giang bắt đầu nghi ngờ hai người này lừa anh nhưng chẳng hiểu sao lại nhớ ra Thời Dẫn từng có bạn gái. Nên là, cái vẻ giữ kín như bưng này của Thời Dẫn và Chu Đình Ngộ khiến Dụ Duy Giang dâng lên một ngọn lửa vô cớ.


Lúc Dụ Duy Giang ngang qua Thời Dẫn, anh ném cho cậu một ánh mắt sâu xa, cố ý nói nhỏ: “Cậu từ từ xem.”


Mặt Thời Dẫn bốc cháy.


Tối đó, Thời Dẫn cứ như người phát sốt, đầu óc choáng váng, má đỏ au au.


Trên đường về khách sạn, Dụ Duy Giang bị Chu Đình Ngộ nhắc nhở một câu: “Ông đừng bắt nạt trẻ con, bọn tôi không xem gì kỳ quái đâu.”


Sau khi Lương Tử Hưng đóng máy, cảnh quay ở đồn công an cũng đã hòm hòm. Đoàn phim bắt đầu chuyển tới địa điểm khác. Thời Dẫn cuối cùng cũng chính thức đi làm.


Việc bàng quan đứng ngoài xem người khác diễn với việc đích thân cầm súng lên chiến trường nó khác nhau lắm. Lúc trước Thời Dẫn lười biếng, sáng mặt trời chiếu đến mông mới dậy. Từ khi trong nhóm có lịch công tác mới, cậu bắt đầu chạy theo tiết tấu của cả đoàn.


Đóng phim thật sự không phải một việc dễ nhằn, nhất là trong một tập thể làm việc rất nghiêm túc thì càng không dám lơ là.


Việc khó khăn nhất mỗi ngày chính là dậy sớm. Ngoài việc này ra còn có việc phải chịu công kích ngôn từ từ Trương Tiệp và sự suy sụp trong tinh thần.


Vì để Thời Dẫn nhập vai, Trương Tiệp yêu cầu tất cả mọi người trong đoàn gọi tên trong phim của cậu là “Lý Lạc”. Nghe ngày ngày, nghe đến nỗi khi cậu nghe người khác gọi tên thật của cậu, cậu còn không phản ứng lại.


Cả đoàn chỉ có Dụ Duy Giang còn gọi tên thật của cậu.


“Thời Dẫn!” Tiếng Trương Tiệp vang dội khắp phim trường, “Vị trí di chuyển của cậu! Mẹ nó lại ra khỏi ống kính rồi!”


Thời Dẫn hậm hực đi về chỗ cũ, bước hai bước theo chỉ thị. Xem vẻ mặt của Trương Tiệp chắc là bây giờ hối hận khi chọn Thời Dẫn lắm rồi.


Mặt và trời phú là trời cho nhưng kĩ thuật phải cần có thời gian rèn luyện. Nếu “Gió ngầm” là phim thần tượng thì yêu cầu với Thời Dẫn sẽ không hà khắc như thế.


Áp lực tinh thần của Thời Dẫn cũng lớn lắm, vì cậu đã được tận mắt chứng kiến biết bao tâm huyết của mọi người đặt vào đây.


“Được, cắt!”



Lần này Trương Tiệp miễn cưỡng cho qua, Thời Dẫn tới cạnh Trương Tiệp, chủ động đề nghị: “Có cần quay lại lần nữa không ạ?”


Trương Tiệp ngẩng đầu nhìn cậu, mặt lạnh giọng cũng lạnh: “Đừng có chán nản với tôi, lấy lại tinh thần nhanh lên. Cậu xem cậu bây giờ có chút dáng vẻ nào của cậu chủ nối nghiệp trùm m* t** không. Không tốt không cho qua.”


“Hiểu rồi.”


“Cảnh tiếp theo,” Trương Tiệp phất tay, “Đi theo Dụ Duy Giang diễn tập đi.”


Cảnh quay chuyển tới sân thượng. Tổ quay phim bắt đầu điều chỉnh vị trí, boom cẩu đặt dưới tòa nhà cũ chưa hoàn thiện, góc quay hướng lên sân thượng.



Thời Dẫn cầm kịch bản đối đáp với Dụ Duy Giang. Trí nhớ cậu rất tốt. Mấy ngày vào tổ vừa rồi Dụ Duy Giang toàn thấy cậu loanh quanh đùa giỡn, không ngờ cậu có thể ghi nhớ lời thoại trôi chảy thế này.


Tinh thần Thời Dẫn căng thẳng, ép tâm trí chỉ chứa lời thoại và vị trí di chuyển, cuối cùng cũng gạt được Dụ Duy Giang đi một chút, tập trung thảo luận nội dung phim với anh.


Cậu hơi gầy. Da cũng rám nắng đen đi. Biểu cảm lúc nghiêm túc rất chăm chú. Khi bị Trương Tiệp mắng lại khiến người ta thương xót.


Thư ký trường quay dập bảng, cảnh quay bắt đầu.



Lý Lạc nổ súng bắn Lương Việt. Lương Việt vội lăn mấy vòng trên đất tránh đi những viên đạn bắn loạn. Hắn lăn tới rìa sân thượng. Lý Lạc cong môi cười, họng súng chỉ thẳng trán Lương Việt.


Tiếng súng vang lên. Dưới tình thế cấp bách, Lương Việt phải nhảy khỏi sân thượng. Hai tay hắn bám chặt vách tường, chân đạp trên bệ cửa sổ.


Băng đạn đã không còn một viên, Lý Lạc cúi đầu nạp đạn. Lương Việt bật khỏi vách tường nhô ra nhảy lên sân thượng một lần nữa, đè Lý Lạc đang nạp đạn xuống đất.


Sàn xi-măng gồ ghề bốc lên một lớp bụi, chậm chạp lơ lửng trong ánh mặt trời. Lương Việt bóp chặt cổ Lý Lạc.


Mặt Thời Dẫn đỏ bừng vì nghẹt thở. Ánh mắt Dụ Duy Giang thay đổi, không nhịn được nới lỏng tay.


“Dừng!” Trương Tiệp cầm loa nên giọng oang oang, “Dụ Duy Giang cậu đang đánh nhau với kẻ thù hay đang v* v*n nhân tình?”


Hiện trường rất nghiêm túc nhưng mọi người xung quanh đều không nhịn được phì cười.


Thời Dẫn nằm trên đất, quay đầu ho khan.



“Xin lỗi đạo diễn.” Dụ Duy Giang đứng lên, nắm tay Thời Dẫn kéo cậu dậy, “Nhờ mọi người lại lần nữa.”


Quay xong cảnh này, hai người đều lấm lem bụi bẩn. Dụ Duy Giang có trợ lý giúp anh phủi bụi, lau mặt lau mày, còn Thời Dẫn một thân một mình, tự phủi phủi quần áo rồi xuống tầng.


Dụ Duy Giang nhìn bóng cậu mất dạng nơi cửa cầu thang tối tăm.


Bây giờ Thời Dẫn hối hận lắm, hối hận vì lúc trước đã đuổi trợ lý ba cậu tìm cho về. Bây giờ cậu muốn uống một hớp nước ép dưa hấu mát lạnh rồi được tắm ào một cái.


Cả người đầy bụi bặm, cảm tưởng như xoang mũi cũng đầy bụi. Lòng bàn tay cậu đau, vừa nãy bị đè ngã nên tay cọ mạnh xuống mặt sàn xi măng lởm chởm.


Thời Dẫn lên xe dã ngoại, cởi luôn áo ngoài, để trần nửa trên nằm trên giường. Cậu đắp áo lên mắt nghỉ ngơi một lát.


Vừa nãy Dụ Duy Giang bóp cổ cậu thật sự dùng sức mạnh lắm. Cổ cậu bây giờ vẫn hơi đau như còn lưu lại cảm xúc mười ngón tay Dụ Duy Giang trên đấy.


Rất mệt, chẳng mấy mà Thời Dẫn đã thiếp đi.


Cửa xe khép hờ, Dụ Duy Giang khẽ khàng đẩy cửa ra. Trong xe rất yên tĩnh. Thời Dẫn nằm trên giường, cái bụng trần phập phồng lên xuống, áo che trên mặt.


Dụ Duy Giang nhẹ chân nhẹ tay lấy hộp thuốc ra khỏi ngăn tủ, tìm cồn đỏ và tăm bông. Anh ngồi bên mép giường.


Giường trên xe rất nhỏ, chỉ nằm được một người. Dụ Duy Giang chỉ ngồi một góc nhỏ, chân dài duỗi thẳng, một chân khác hơi cong.


Thời Dẫn duỗi tay trên giường, lòng bàn tay hướng lên. Cả bàn tay bị cọ rách da rỉ máu.


Dụ Duy Giang nhẹ nhàng nhấc tay cậu lên. Cậu thanh niên trên giường không có động tĩnh.


Dụ Duy Giang mở nắp bình, thấm một ít ra tăm bông đoạn cúi xuống lau bàn tay Thời Dẫn. Thời Dẫn khẽ động, ngón tay phản xạ giật lại.


Thời Dẫn bị đau mà tỉnh, chậm rãi nâng mí mắt lên. Cậu bỗng cảm nhận được có người đang cầm tay cậu, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau xót.


Thời Dẫn định kéo áo trên mặt xuống, trên áo bỗng có áp lực, hình như bị gì đè lại.


Dụ Duy Giang che kín mắt Thời Dẫn qua một lớp áo, khẽ bảo “Đừng động.”


Tay Dụ Duy Giang che trên mắt Thời Dẫn, Ánh dương ngoài cửa sổ như len qua kẽ tay truyền tới. Nhịp tim Thời Dẫn nhanh hơn. Đôi mắt bị lớp vải che chớp chớp.


Mặt cậu nóng lên, lại càng thèm được một hớp nước dưa hấu mát lạnh.


Dụ Duy Giang như không muốn cho Thời Dẫn thấy, tự lừa mình dối người làm chút chuyện dịu dàng.



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 39
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...