Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 32
Chương 32: Con không làm việc miễn cưỡng.
Edit + Beta: Chan + Yan
Ban đầu việc cô nam quả nam ở chung một phòng là việc hết sức bình thường. Nhưng Thừa Nam thấy Thời Dẫn trốn như thế, cậu chàng nhất thời cạn lời.
Thời Dẫn cười gượng, tay cầm rèm cửa thả lỏng dần.
“Sao thế?” Thừa Nam khá là chậm hiểu, “Sao mà cứ như hiện trường bắt gian thế.”
Mặt Thời Dẫn xanh luôn.
Thừa Nam cười: “Đùa đấy. Đi ăn lẩu không? Trước khi tới đây anh điều tra rồi, có một tiệm lẩu hot trên mạng lắm, được khen rất ngon.”
Thừa Nam từng gặp qua Thời Dẫn một lần. Lúc ấy thân phận Thời Dẫn vẫn là người hâm mộ của Dụ Duy Giang. Có điều giá trị nhan sắc của người hâm mộ này cao quá, ném vào đám đông vẫn thu hút ánh nhìn nên lần thứ hai gặp Thời Dẫn Thừa Nam đã nhận ra cậu.
“Em đi.” Thời Dẫn vui vẻ đáp lời, song cậu quay sang hỏi Dụ Duy Giang: “Anh đi không?”
Tuy tính tình Dụ Duy Giang lạnh lùng xa cách nhưng anh không lập dị. Anh vẫn sẽ tham gia các hoạt động xã giao tất yếu mặc dù vừa mới tắm xong.
Anh ừ một tiếng, bảo: “Tôi gọi cho Chu Đình Ngộ một cuộc, gọi cả cậu ta nhé?”
Thừa Nam kinh ngạc: “Thầy Chu? Anh ấy cũng đến luôn?”
“Đạo diễn Trương bảo cậu ta vào đoàn cùng, vừa xuống máy bay xong.”
“Gọi gọi gọi.” Thừa Nam nói liên thanh.
Vậy là Dụ Duy Giang gọi cho Chu Đình Ngộ báo địa chỉ Thừa Nam đưa, bảo y ra khỏi sân bay thì tới tiệm lẩu luôn.
Tiệm lẩu buôn bán phát đạt. Thừa Nam chắc là thanh niên sành ăn sành uống, còn chưa tới Khánh Thị cậu chàng đã đặt chỗ xong rồi. Phòng hơi lớn vì Thừa Nam đặt phòng theo số lượng thành viên vào đoàn, mà giờ chỉ có bốn mống trước mặt đây, cậu đành phải thương lượng lại với nhân viên đổi sang bàn nhỏ.
Việc này đơn giản, bán cái mặt là được.
Phục vụ hỏi quản lý, quản lý đồng ý ngay.
Tiếc là bàn nhỏ không có phòng nên họ phải ăn ở khu mở. Thường ngày Thừa Nam cũng gọi là biết giấu mình lắm, ra cửa vẫn biết đội mũ lưỡi trai che mặt. Dụ Duy Giang thì không, anh chẳng bận tâm việc lộ mặt ở nơi công cộng.
Có lẽ chưa gặp phải rắc rối nào ở vấn đề này nên mới điếc không sợ súng. Hoặc là căn bản anh không để ý chút nào.
Nước lẩu ở Khánh Thị vừa nhìn đã thấy cay. Thời Dẫn không tự chủ nuốt nước bọt, thèm thì rất thèm nhưng thật sự cậu không ăn được cay quá.
Thừa Nam hỏi họ muốn gọi lẩu gì. Thời Dẫn thử hỏi: “Có lẩu uyên ương không?”
Đúng như dự đoán, phục vụ mỉm cười: “Chỗ chúng tôi không có lẩu uyên ương thưa quý khách. Quý khách có thể gọi lẩu ít cay hơn một chút.”
“Được rồi.” Thời Dẫn từ bỏ, cậu hỏi tiếp: “Có coca không? Cocacola.”
“Có ạ, loại có lạnh hay không lạnh?”
“Có lạnh.”
“Vâng, anh đợi chút ạ.”
Đồ lên gần hết rồi, Chu Đình Ngộ mới tới tiệm.
Vị trí bên cạnh Thừa Nam còn trống, Chu Đình Ngộ tuỳ ý ngồi xuống. Tóc y hơi rối, ánh mắt không quá tập trung, dáng vẻ y như vừa tỉnh giấc. Toàn thân trên dưới trừ chiếc kính gọng bạc tạm coi là trí thức ra thì đâu đâu cũng thấy hơi thở lười nhác.
“Chào buổi tối.” Chu Đình Ngộ qua loa chào một tiếng cho phải phép.
“Thầy Chu.” Thừa Nam gọi.
Chu Đình Ngộ quay sang, nghĩ nghĩ, đoạn nhắc lại tên cậu chàng: “Thừa Nam.”
Vui vẻ của Thừa Nam không bộc lộ rõ ràng. Cậu chàng đưa thực đơn cho y: “Anh xem còn muốn gọi thêm gì không?”
“Không cần đâu, cứ ăn trước đã.” Chu Đình Ngộ không gọi thêm món mà gọi mấy lon bia.
“Ngồi ngoài này không sợ bị người ta nhận ra à?” Chu Đình Ngộ vừa cho đồ ăn vào vừa tiện miệng hỏi.
“Không có phòng riêng nhỏ.” Thừa Nam đáp.
Chu Đình Ngộ gật đầu, thuận tay gắp cho Dụ Duy Giang một miếng súp lơ xanh.
Thời Dẫn và Thừa Nam cùng ngẩn tò te.
“Không phải là biết tôi và Dụ Duy Giang có quen biết rồi à.” Chu Đình Ngộ thấy hai người ngơ ngác bèn thuận miệng bảo thêm: “Cậu ta thích ăn rau.”
Đây là sự ăn ý hình thành từ thời còn du học. Dù sao cũng học chung tận ba năm trời, cả ngày chung đụng, có một số thói quen dù đã trôi qua bao lâu đi nữa tùy tình hình vẫn sẽ gợi lại.
Đương nhiên nguyên nhân cốt lõi của thói quen này là Chu Đình Ngộ rất ghét ăn súp lơ xanh.
Thời Dẫn thích ăn cay nhưng không ăn được cay. Chưa ăn được mấy miếng cậu đã cay đến nỗi mặt mũi phừng phừng, đầu mũi toát mồ hôi. Lẩu Khánh Thị vừa cay vừa dầu, đã gọi mức cay nhẹ nhất rồi mà Thời Dẫn vẫn không trụ được, cảm thấy rát dạ dày nên nốc hết mấy cốc coca rồi.
Chưa ăn được bao nhiêu mà tu coca đủ no rồi.
Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn.
Môi Thời Dẫn đỏ bừng, còn hơi sưng, chắc là cay váng đầu nên đến ánh mắt cũng mang vài nét rời rạc. Cậu cứ chăm chú nhìn nồi nước dùng cay nóng sôi sùng sục không biết làm sao.
Yết hầu Thời Dẫn cuộn một cái. Cậu quay đầu đi, bỗng đường nhìn vừa khéo giao với Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang lại ngược lại. Anh cứ như người không việc gì, ngay cả mặt còn chẳng đỏ chút nào.
“Anh ăn cay giỏi thật đấy.” Thời Dẫn cười tít mắt, đầu lưỡi vô thức l**m cánh môi sưng đỏ.
Môi Dụ Duy Giang hơi động, tầm mắt rơi xuống chai coca to sắp chạm đáy bên cạnh tay Thời Dẫn, bảo: “Cậu uống nhiều quá.”
Thời Dẫn đau khổ đầy mặt, lông mi dính một màn hơi nước, “Cay lắm.”
Ăn được một bữa, Thời Dẫn không ăn được bao nhiêu mà bụng đã căng lắm, lẩu cay lại còn coca lạnh. Không mấy ngạc nhiên, cậu đã phải vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn vài lần, sắp về rồi cũng không thoát.
Quản lý của Thừa Nam quản đời sống riêng tư của cậu chàng tương đối nghiêm. Mọi người vừa ăn xong quản lý đã tới rước Thừa Nam về khách sạn.
Dụ Duy Giang và Chu Đình Ngộ đợi Thời Dẫn ở ngoài cửa tiệm.
Chu Đình Ngộ lấy thuốc lá đưa Dụ Duy Giang một điếu, song cũng cho mình một điếu. Y bật bật lửa châm thuốc, sau đó chuyển ngọn lửa đang cháy trên bật lửa sang châm cả cho Dụ Duy Giang.
“Lâu quá không gặp, sao tôi cứ cảm giác ông già hóa trước tuổi nhỉ.” Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, nhả khói trắng, “Còn chưa tới ba mươi mà.”
Tính cách Dụ Duy Giang thuộc loại ôn hòa. Nhưng khí chất anh trước kia không trầm như bây giờ. Có lẽ là thật sự đã quá lâu không gặp, không tiếp xúc nhiều nên trong lúc Chu Đình Ngộ gần như quên mất thời học sinh thì Dụ Duy Giang cũng đã dần dần đổi khác.
“Cái cậu người mới tên Thời Dẫn kia,” Chu Đình Ngộ đi sang một bên, vẩy tàn thuốc vào thùng rác, “Đạo diễn Trương nói ông để ý cậu ấy lắm, thích giúp người như vậy từ khi nào thế?”
Chu Đình Ngộ có tí cồn trong người nên nói cũng nhiều hơn.
Dụ Duy Giang vẫn không lên tiếng, lặng yên hút thuốc.
Thời Dẫn chạy từ trên tầng xuống thấy hai người đang đứng ở cửa phun mây nhả khói.
Dụ Duy Giang cao hơn Chu Đình Ngộ một chút. Anh hơi nghiêng đầu tập trung nghe Chu Đình Ngộ nói gì đó. Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc mảnh dài kiểu dành cho nữ đưa lên miệng hút một hơi rồi lại nhã nhặn nhả khói ra.
Đây là lần đầu tiên Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang hút thuốc.
Anh làm gì cũng là trạng thái thong thả như thế, môi rất mỏng, biên độ cử động cũng rất nhỏ.
Dụ Duy Giang quay đầu lại, thấy Thời Dẫn đã xuống, anh tiện tay dí đầu thuốc vào gạt tàn trên thùng rác.
Ngày mai đoàn phim sẽ tiến hành nghi thức khai máy, còn tổ chức cả tiệc khai máy nữa. Lần này mới là bữa liên hoan lớn của cả đoàn, cả nhà sản xuất cũng có mặt hôm ấy.
Đoàn làm phim tuy nghèo nhưng tổ chức tiệc khai máy rất to, nghe đồn các nhà đầu tư cũng sẽ đến.
Tiếng người huyên náo trong phòng riêng. Những người quen biết đều tự bắt chuyện với nhau. Thời Dẫn không quen ai nên yên lặng ngồi một bên. Dụ Duy Giang vẫn chưa tới. Thời Dẫn như mảnh bèo tấm lạc trong nước không tìm được cảm giác thuộc về.
“Ngồi đây làm gì?” Tả Thấm ngồi xuống cạnh Thời Dẫn, cười hỏi cậu, “Con đường sau này còn dài, không đi làm quen mọi người đi còn xấu hổ nữa.”
Tả Thấm thủ vai Lý Xu Mạn, một nữ diễn viên vừa có nhan sắc vừa có kĩ thuật diễn. Có vẻ chị cho là sau này Thời Dẫn muốn phát triển trong showbiz nên có ý tốt nhắc nhở cậu.
Thời Dẫn cười cười: “Không xấu hổ ạ, tại không có gì nói thôi.”
Dụ Duy Giang đã đến. Thời Dẫn ngẩng lên, ánh mắt bất giác dõi theo anh.
Dụ Duy Giang nhìn quanh bốn phía, tới bên cạnh Thời Dẫn thoải mái ngồi xuống.
“Duy Giang.” Thời Dẫn nghe có người gọi Dụ Duy Giang, giọng trầm trầm.
Dụ Duy Giang đứng dậy bắt tay với người đó: “Thầy Hạ.”
Thời Dẫn nhận ra anh ta. Đó là nam chính “Về cùng én”, cộng sự mà Dụ Duy Giang từng hợp tác, ảnh đế Hạ Tấn Trung.
“Lâu rồi không gặp, lại hợp tác rồi.” Giọng Hạ Tấn Trung trầm trầm, tướng mạo hiên ngang, phong thái nghiêm nghị, “Tôi xem “Anh tôi” rồi, cậu diễn xuất sắc lắm.”
“Anh quá khen.”
Ánh mắt Hạ Tấn Trung chuyển sang Thời Dẫn, hơi mỉm cười: “Cậu này là báu vật đạo diễn Trương Tiệp mới tìm được phải không?”
Thời Dẫn xua tay: “Thầy Hạ quá lời rồi, em gà mờ lắm ạ.”
Hạ Tấn Trung cười to.
“Em là Thời Dẫn.” Thời Dẫn chìa tay ra.
Hạ Tấn Trung bắt tay với cậu: “Hạ Tấn Trung.”
Hạ Tấn Trung đi rồi Thời Dẫn mới hỏi nhỏ Dụ Duy Giang: “Hạ Tấn Trung đóng vai nào đấy anh?”
“Hứa Nhuệ, đại đội trưởng đội hình sự.”
“Ồ…” Thời Dẫn ngộ ra, “Gián điệp chuẩn đấy ạ?”
“Ừ.”
Phần lớn mọi người đều đã ngồi xuống. Nhà sản xuất bày tỏ mọi người chờ thêm một chút, vẫn còn một nhà đầu tư chưa tới.
Nhưng Thời Dẫn rõ ràng nhìn thấy có tận hai ghế trống.
Ba phút sau, nhà đầu tư mà nhà sản xuất nhắc tới đã đến. Đúng lúc Thời Dẫn khô miệng làm ngụm nước, vừa thấy người đi từ cửa vào suýt thì phun lại vào cốc trước mặt.
“Khụ khụ…khụ.”
Dụ Duy Giang quay sang nhìn cậu, vẻ mặt phần nào mang theo sự nghi hoặc. Nhưng khi ngẩng lên thấy người ngoài cửa anh liền hiểu ra.
Ánh mắt Thời Tri Liên quét quanh khu ghế ngồi một vòng, dừng lại ở hướng Thời Dẫn giây lát rồi thôi. Nhà sản xuất bước lên trước chào hỏi hắn. Nụ cười trên mặt Thời Tri Liên rất nhạt, cũng rất xã giao. Hắn gật đầu một cái rồi ngồi xuống.
Bữa tiệc vẫn thiếu một người, nhà sản xuất bảo người này phải muộn chút nữa mới tới được, vậy nên khai tiệc luôn.
Thời Dẫn cúi đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thời Tri Liên.
Thời Tri Liên không trả lời cậu, bởi vì suốt buổi hắn không động tới điện thoại.
Có ba nhà đầu tư. Phần lớn các diễn viên có mặt đều thay nhau lên chúc rượu. Có người xuất phát từ lịch sự, cũng có người xuất phát từ giao tình. Đại khái chỉ có Dụ Duy Giang là lù lù bất động.
Đương nhiên, gà mờ – người mới Thời Dẫn cũng không động. Cậu dòm Thời Tri Liên mấy lần đều bị hắn làm lơ.
Không biết Dụ Duy Giang nhận điện thoại của ai mà đứng dậy ra ngoài. Sự rời đi của anh không khiến nhiều người chú ý, vì anh thật sự không thích nói chuyện, cũng không thích nổi bật.
Thực tế thì Thời Tri Liên không ở lại lâu lắm, như chỉ tạt qua chút rồi thôi. Dụ Duy Giang hồi lâu không quay lại. Trong lúc anh vắng mặt, Thời Tri Liên cũng chuẩn bị đi.
Thời Tri Liên đứng lên chào mọi người, tỏ ý công việc bận rộn không tiện ở lâu.
Thời Dẫn thấy hắn ra ngoài, chẳng mấy chốc cậu cũng theo ra.
Có vẻ Thời Tri Liên cố ý đợi Thời Dẫn nên khi cậu xuống dưới hắn vẫn đứng ở cửa chưa đi.
“Chú nhỏ.”
Thời Tri Liên quay lại. Áo vest của hắn đã cởi, chỉ còn mặc chiếc sơ mi.
“Chú đầu tư phim này à?”
“Thì sao, bất ngờ lắm à.”
“Không phải, sao chú không đầu tư thêm tí. Đoàn phim nghèo kinh.” Thời Dẫn không nhịn được bắt đầu phàn nàn, “Buổi tối điều hoà ồn cháu không ngủ nổi luôn.”
Đáy mắt Thời Tri Liên thoáng ý cười: “Đầu tư bao nhiêu còn phải xem thu về bao nhiêu. Chú không làm ăn lỗ vốn. Để phim thu về lợi nhuận lớn nhất thì yêu cầu với tất cả mọi người đều phải hà khắc, bao gồm cả cháu.” Nếu đã vậy, tự nhiên phải thận trọng chút, Thời Tri Liên còn bảo: “Tiền của chú không phải lá me. Cháu chê điều kiện kém thì bảo ba cháu góp vốn, ông ấy có thể thuê bảo mẫu cho cháu.”
Cách Thời Tri Liên nói có vẻ giễu cợt. Thời Dẫn cảm thấy ông chú nhỏ này của cậu có thành kiến rất lớn với cậu, y như trong mắt Thời Tri Liên cậu là nhãi phế vật yếu nhớt không bằng.
Thời Dẫn không thèm để ý, còn cố ý cãi lại như một nhãi phế vật thật sự: “Tiền tiêu vặt ba cháu cho cũng đủ cho cháu tự thuê bảo mẫu rồi.”
Thời Tri Liên bật cười to, cười rất lâu. Hắn nói nhỏ với Thời Dẫn: “Cháu đúng là dám nói.”
Thời Dẫn bất ngờ nhớ ra diễn viên vẫn chưa xuất hiện, “… Đừng bảo là Lương Tử Hưng cũng đóng đấy nhé?”
Thời Tri Liên không tỏ ý kiến.
“Chú đừng bảo là vì anh ta mới đầu tư bộ phim này nhé?”
“Phim này do công ty cậu ta chế tác. Cậu ta là khách mời, công ty yêu cầu bắt buộc.”
Vả lại, với cát-xê thê thảm của “Gió ngầm”, ê-kíp Lương Tử Hưng còn lâu mới chủ động nhận. Loại phim này thu tiền chậm, khả năng hot cũng thấp không kém, không phải lựa chọn hàng đầu của phần lớn diễn viên.
“Vậy đừng bảo hôm nay chú vì anh ta mới tới đây đấy nhé.” Theo hiểu biết của Thời Dẫn với Thời Tri Liên, hắn sẽ không đích thân tới loại tiệc làm màu thế này, “Người ta còn chưa đến chú đã đi rồi?”
Thời Dẫn liên tiếp tung ba câu “đừng bảo”. Thời Tri Liên cười lạnh, khẽ mắng Thời Dẫn là nhãi con vong ân phụ nghĩa.
“Chú là chú nhỏ của cháu hay chú cậu ta?”
Thời Dẫn được lợi bắt đầu vênh váo, cười tít mắt: “Đương nhiên là chú nhỏ của cháu rồi.”
“Ngồi cạnh cháu là Dụ Duy Giang.” Thời Tri Liên thình lình bảo, “Cháu thân với cậu ta lắm à.”
Thời Dẫn đáp lời nhưng còn giấu lại một chút: “Cũng quen quen.”
“Cũng quen quen?” Thời Tri Liên nhắc lại lời cậu, “Hai mươi phút cháu nhìn cậu ta không dưới mười lần.”
Thời Dẫn sững người.
“Cháu biết cậu ta là ai không?” Thời Tri Liên lại hỏi.
Thời Dẫn ngước lên nhìn hắn: “Là… ai?”
Thời Tri Liên giữ kín như bưng, không nói rõ ra.
Hai người đứng ở cửa khách sạn nói chuyện mãi. Dụ Duy Giang cũng đứng cạnh xe, ở nơi xa nói chuyện với ba mình qua điện thoại từng ấy thời gian.
Ánh mắt anh nấn ná nơi cửa khách sạn, vẻ mặt có phần lơ đễnh.
“Có thể dành thời gian gặp mặt không?” Ba Dụ hỏi bên kia điện thoại.
Dụ Duy Giang không đáp. Cảm thấy có giọt nước rơi xuống mũi, anh ngẩng đầu, bầu trời âm u xám xịt, mưa bụi lất phất.
“Duy Giang.” Ba Dụ nghiêm giọng.
Dụ Duy Giang hồi thần, rời mắt khỏi Thời Dẫn. Anh đáp: “À, có thể.”
“Vậy được. Tính cách cô con gái nhà họ Cố được lắm, chắc con sẽ thích. Chỉ là gặp mặt thôi, mong con không thấy áp lực hay miễn cưỡng.”
“Con không làm việc miễn cưỡng.” Dụ Duy Giang bảo.
Ba Dụ trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Giữ gìn sức khoẻ.”
Thời tiết Khánh Thị lúc nào cũng âm u, mùa hè thì mưa dầm liên miên, không khí hiện lên bụi bặm oi bức. Chớp mắt mưa nhỏ đã tí tách đổ xuống.
Tiễn Thời Tri Liên đi rồi Thời Dẫn đứng ở cửa đợi Dụ Duy Giang một lúc, nhận ra mặt đất loang lổ vệt nước.
“Sao còn chưa quay lại.” Thời Dẫn lầu bầu, thấy mưa bắt đầu to dần, cậu hỏi lễ tân mượn ô, sau đó bung ô chạy vào màn mưa rả rích.
Gió bắt đầu mạnh, Thời Dẫn che ô phía trước, sốt ruột không để ý nên đâm phải Dụ Duy Giang đang quay về.
Chẳng biết là cố ý hay vô tình mà tay Dụ Duy Giang cầm cán ô bọc nửa bàn tay Thời Dẫn bên trong.
Chiếc ô bị tác động rào một vòng nước xuống.
Tay Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang nắm nâng cao ô lên một chút.
Tóc Dụ Duy Giang dính bọt nước li ti. Hàng mi cũng một hàng hơi nước đọng. Bả vai bị mưa xối, quần áo chỗ ướt chỗ không phác họa đường cong cơ tam giác.
“Mưa rồi.” Thời Dẫn hơi ngây dại. Bàn tay Dụ Duy Giang vừa khô ráo vừa ấm áp. Chẳng như cậu, mới bị nắm nhẹ đã ra một lớp mồ hôi.
“Cậu quen nhà đầu tư đó?” Tay Dụ Duy Giang bỗng siết lại, nắm chặt tay Thời Dẫn, còn kéo cậu về phía mình một chút.
Tiếng mưa đập vào tán ô từ rả rích đã chuyển sang dồn dập.
Nửa người Dụ Duy Giang còn ở ngoài ô. Mặc kệ có phải anh ép Thời Dẫn về phía mình không, Thời Dẫn vẫn chủ động nhích về phía anh để anh không dính mưa, dùng ô che cho hai người.
“Đó là chú nhỏ em.” Thời Dẫn ngước lên, ngoan ngoãn đáp.
Edit + Beta: Chan + Yan
Ban đầu việc cô nam quả nam ở chung một phòng là việc hết sức bình thường. Nhưng Thừa Nam thấy Thời Dẫn trốn như thế, cậu chàng nhất thời cạn lời.
Thời Dẫn cười gượng, tay cầm rèm cửa thả lỏng dần.
“Sao thế?” Thừa Nam khá là chậm hiểu, “Sao mà cứ như hiện trường bắt gian thế.”
Mặt Thời Dẫn xanh luôn.
Thừa Nam cười: “Đùa đấy. Đi ăn lẩu không? Trước khi tới đây anh điều tra rồi, có một tiệm lẩu hot trên mạng lắm, được khen rất ngon.”
Thừa Nam từng gặp qua Thời Dẫn một lần. Lúc ấy thân phận Thời Dẫn vẫn là người hâm mộ của Dụ Duy Giang. Có điều giá trị nhan sắc của người hâm mộ này cao quá, ném vào đám đông vẫn thu hút ánh nhìn nên lần thứ hai gặp Thời Dẫn Thừa Nam đã nhận ra cậu.
“Em đi.” Thời Dẫn vui vẻ đáp lời, song cậu quay sang hỏi Dụ Duy Giang: “Anh đi không?”
Tuy tính tình Dụ Duy Giang lạnh lùng xa cách nhưng anh không lập dị. Anh vẫn sẽ tham gia các hoạt động xã giao tất yếu mặc dù vừa mới tắm xong.
Anh ừ một tiếng, bảo: “Tôi gọi cho Chu Đình Ngộ một cuộc, gọi cả cậu ta nhé?”
Thừa Nam kinh ngạc: “Thầy Chu? Anh ấy cũng đến luôn?”
“Đạo diễn Trương bảo cậu ta vào đoàn cùng, vừa xuống máy bay xong.”
“Gọi gọi gọi.” Thừa Nam nói liên thanh.
Vậy là Dụ Duy Giang gọi cho Chu Đình Ngộ báo địa chỉ Thừa Nam đưa, bảo y ra khỏi sân bay thì tới tiệm lẩu luôn.
Tiệm lẩu buôn bán phát đạt. Thừa Nam chắc là thanh niên sành ăn sành uống, còn chưa tới Khánh Thị cậu chàng đã đặt chỗ xong rồi. Phòng hơi lớn vì Thừa Nam đặt phòng theo số lượng thành viên vào đoàn, mà giờ chỉ có bốn mống trước mặt đây, cậu đành phải thương lượng lại với nhân viên đổi sang bàn nhỏ.
Việc này đơn giản, bán cái mặt là được.
Phục vụ hỏi quản lý, quản lý đồng ý ngay.
Tiếc là bàn nhỏ không có phòng nên họ phải ăn ở khu mở. Thường ngày Thừa Nam cũng gọi là biết giấu mình lắm, ra cửa vẫn biết đội mũ lưỡi trai che mặt. Dụ Duy Giang thì không, anh chẳng bận tâm việc lộ mặt ở nơi công cộng.
Có lẽ chưa gặp phải rắc rối nào ở vấn đề này nên mới điếc không sợ súng. Hoặc là căn bản anh không để ý chút nào.
Nước lẩu ở Khánh Thị vừa nhìn đã thấy cay. Thời Dẫn không tự chủ nuốt nước bọt, thèm thì rất thèm nhưng thật sự cậu không ăn được cay quá.
Thừa Nam hỏi họ muốn gọi lẩu gì. Thời Dẫn thử hỏi: “Có lẩu uyên ương không?”
Đúng như dự đoán, phục vụ mỉm cười: “Chỗ chúng tôi không có lẩu uyên ương thưa quý khách. Quý khách có thể gọi lẩu ít cay hơn một chút.”
“Được rồi.” Thời Dẫn từ bỏ, cậu hỏi tiếp: “Có coca không? Cocacola.”
“Có ạ, loại có lạnh hay không lạnh?”
“Có lạnh.”
“Vâng, anh đợi chút ạ.”
Đồ lên gần hết rồi, Chu Đình Ngộ mới tới tiệm.
Vị trí bên cạnh Thừa Nam còn trống, Chu Đình Ngộ tuỳ ý ngồi xuống. Tóc y hơi rối, ánh mắt không quá tập trung, dáng vẻ y như vừa tỉnh giấc. Toàn thân trên dưới trừ chiếc kính gọng bạc tạm coi là trí thức ra thì đâu đâu cũng thấy hơi thở lười nhác.
“Chào buổi tối.” Chu Đình Ngộ qua loa chào một tiếng cho phải phép.
“Thầy Chu.” Thừa Nam gọi.
Chu Đình Ngộ quay sang, nghĩ nghĩ, đoạn nhắc lại tên cậu chàng: “Thừa Nam.”
Vui vẻ của Thừa Nam không bộc lộ rõ ràng. Cậu chàng đưa thực đơn cho y: “Anh xem còn muốn gọi thêm gì không?”
“Không cần đâu, cứ ăn trước đã.” Chu Đình Ngộ không gọi thêm món mà gọi mấy lon bia.
“Ngồi ngoài này không sợ bị người ta nhận ra à?” Chu Đình Ngộ vừa cho đồ ăn vào vừa tiện miệng hỏi.
“Không có phòng riêng nhỏ.” Thừa Nam đáp.
Chu Đình Ngộ gật đầu, thuận tay gắp cho Dụ Duy Giang một miếng súp lơ xanh.
Thời Dẫn và Thừa Nam cùng ngẩn tò te.
“Không phải là biết tôi và Dụ Duy Giang có quen biết rồi à.” Chu Đình Ngộ thấy hai người ngơ ngác bèn thuận miệng bảo thêm: “Cậu ta thích ăn rau.”
Đây là sự ăn ý hình thành từ thời còn du học. Dù sao cũng học chung tận ba năm trời, cả ngày chung đụng, có một số thói quen dù đã trôi qua bao lâu đi nữa tùy tình hình vẫn sẽ gợi lại.
Đương nhiên nguyên nhân cốt lõi của thói quen này là Chu Đình Ngộ rất ghét ăn súp lơ xanh.
Thời Dẫn thích ăn cay nhưng không ăn được cay. Chưa ăn được mấy miếng cậu đã cay đến nỗi mặt mũi phừng phừng, đầu mũi toát mồ hôi. Lẩu Khánh Thị vừa cay vừa dầu, đã gọi mức cay nhẹ nhất rồi mà Thời Dẫn vẫn không trụ được, cảm thấy rát dạ dày nên nốc hết mấy cốc coca rồi.
Chưa ăn được bao nhiêu mà tu coca đủ no rồi.
Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn.
Môi Thời Dẫn đỏ bừng, còn hơi sưng, chắc là cay váng đầu nên đến ánh mắt cũng mang vài nét rời rạc. Cậu cứ chăm chú nhìn nồi nước dùng cay nóng sôi sùng sục không biết làm sao.
Yết hầu Thời Dẫn cuộn một cái. Cậu quay đầu đi, bỗng đường nhìn vừa khéo giao với Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang lại ngược lại. Anh cứ như người không việc gì, ngay cả mặt còn chẳng đỏ chút nào.
“Anh ăn cay giỏi thật đấy.” Thời Dẫn cười tít mắt, đầu lưỡi vô thức l**m cánh môi sưng đỏ.
Môi Dụ Duy Giang hơi động, tầm mắt rơi xuống chai coca to sắp chạm đáy bên cạnh tay Thời Dẫn, bảo: “Cậu uống nhiều quá.”
Thời Dẫn đau khổ đầy mặt, lông mi dính một màn hơi nước, “Cay lắm.”
Ăn được một bữa, Thời Dẫn không ăn được bao nhiêu mà bụng đã căng lắm, lẩu cay lại còn coca lạnh. Không mấy ngạc nhiên, cậu đã phải vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn vài lần, sắp về rồi cũng không thoát.
Quản lý của Thừa Nam quản đời sống riêng tư của cậu chàng tương đối nghiêm. Mọi người vừa ăn xong quản lý đã tới rước Thừa Nam về khách sạn.
Dụ Duy Giang và Chu Đình Ngộ đợi Thời Dẫn ở ngoài cửa tiệm.
Chu Đình Ngộ lấy thuốc lá đưa Dụ Duy Giang một điếu, song cũng cho mình một điếu. Y bật bật lửa châm thuốc, sau đó chuyển ngọn lửa đang cháy trên bật lửa sang châm cả cho Dụ Duy Giang.
“Lâu quá không gặp, sao tôi cứ cảm giác ông già hóa trước tuổi nhỉ.” Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, nhả khói trắng, “Còn chưa tới ba mươi mà.”
Tính cách Dụ Duy Giang thuộc loại ôn hòa. Nhưng khí chất anh trước kia không trầm như bây giờ. Có lẽ là thật sự đã quá lâu không gặp, không tiếp xúc nhiều nên trong lúc Chu Đình Ngộ gần như quên mất thời học sinh thì Dụ Duy Giang cũng đã dần dần đổi khác.
“Cái cậu người mới tên Thời Dẫn kia,” Chu Đình Ngộ đi sang một bên, vẩy tàn thuốc vào thùng rác, “Đạo diễn Trương nói ông để ý cậu ấy lắm, thích giúp người như vậy từ khi nào thế?”
Chu Đình Ngộ có tí cồn trong người nên nói cũng nhiều hơn.
Dụ Duy Giang vẫn không lên tiếng, lặng yên hút thuốc.
Thời Dẫn chạy từ trên tầng xuống thấy hai người đang đứng ở cửa phun mây nhả khói.
Dụ Duy Giang cao hơn Chu Đình Ngộ một chút. Anh hơi nghiêng đầu tập trung nghe Chu Đình Ngộ nói gì đó. Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc mảnh dài kiểu dành cho nữ đưa lên miệng hút một hơi rồi lại nhã nhặn nhả khói ra.
Đây là lần đầu tiên Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang hút thuốc.
Anh làm gì cũng là trạng thái thong thả như thế, môi rất mỏng, biên độ cử động cũng rất nhỏ.
Dụ Duy Giang quay đầu lại, thấy Thời Dẫn đã xuống, anh tiện tay dí đầu thuốc vào gạt tàn trên thùng rác.
Ngày mai đoàn phim sẽ tiến hành nghi thức khai máy, còn tổ chức cả tiệc khai máy nữa. Lần này mới là bữa liên hoan lớn của cả đoàn, cả nhà sản xuất cũng có mặt hôm ấy.
Đoàn làm phim tuy nghèo nhưng tổ chức tiệc khai máy rất to, nghe đồn các nhà đầu tư cũng sẽ đến.
Tiếng người huyên náo trong phòng riêng. Những người quen biết đều tự bắt chuyện với nhau. Thời Dẫn không quen ai nên yên lặng ngồi một bên. Dụ Duy Giang vẫn chưa tới. Thời Dẫn như mảnh bèo tấm lạc trong nước không tìm được cảm giác thuộc về.
“Ngồi đây làm gì?” Tả Thấm ngồi xuống cạnh Thời Dẫn, cười hỏi cậu, “Con đường sau này còn dài, không đi làm quen mọi người đi còn xấu hổ nữa.”
Tả Thấm thủ vai Lý Xu Mạn, một nữ diễn viên vừa có nhan sắc vừa có kĩ thuật diễn. Có vẻ chị cho là sau này Thời Dẫn muốn phát triển trong showbiz nên có ý tốt nhắc nhở cậu.
Thời Dẫn cười cười: “Không xấu hổ ạ, tại không có gì nói thôi.”
Dụ Duy Giang đã đến. Thời Dẫn ngẩng lên, ánh mắt bất giác dõi theo anh.
Dụ Duy Giang nhìn quanh bốn phía, tới bên cạnh Thời Dẫn thoải mái ngồi xuống.
“Duy Giang.” Thời Dẫn nghe có người gọi Dụ Duy Giang, giọng trầm trầm.
Dụ Duy Giang đứng dậy bắt tay với người đó: “Thầy Hạ.”
Thời Dẫn nhận ra anh ta. Đó là nam chính “Về cùng én”, cộng sự mà Dụ Duy Giang từng hợp tác, ảnh đế Hạ Tấn Trung.
“Lâu rồi không gặp, lại hợp tác rồi.” Giọng Hạ Tấn Trung trầm trầm, tướng mạo hiên ngang, phong thái nghiêm nghị, “Tôi xem “Anh tôi” rồi, cậu diễn xuất sắc lắm.”
“Anh quá khen.”
Ánh mắt Hạ Tấn Trung chuyển sang Thời Dẫn, hơi mỉm cười: “Cậu này là báu vật đạo diễn Trương Tiệp mới tìm được phải không?”
Thời Dẫn xua tay: “Thầy Hạ quá lời rồi, em gà mờ lắm ạ.”
Hạ Tấn Trung cười to.
“Em là Thời Dẫn.” Thời Dẫn chìa tay ra.
Hạ Tấn Trung bắt tay với cậu: “Hạ Tấn Trung.”
Hạ Tấn Trung đi rồi Thời Dẫn mới hỏi nhỏ Dụ Duy Giang: “Hạ Tấn Trung đóng vai nào đấy anh?”
“Hứa Nhuệ, đại đội trưởng đội hình sự.”
“Ồ…” Thời Dẫn ngộ ra, “Gián điệp chuẩn đấy ạ?”
“Ừ.”
Phần lớn mọi người đều đã ngồi xuống. Nhà sản xuất bày tỏ mọi người chờ thêm một chút, vẫn còn một nhà đầu tư chưa tới.
Nhưng Thời Dẫn rõ ràng nhìn thấy có tận hai ghế trống.
Ba phút sau, nhà đầu tư mà nhà sản xuất nhắc tới đã đến. Đúng lúc Thời Dẫn khô miệng làm ngụm nước, vừa thấy người đi từ cửa vào suýt thì phun lại vào cốc trước mặt.
“Khụ khụ…khụ.”
Dụ Duy Giang quay sang nhìn cậu, vẻ mặt phần nào mang theo sự nghi hoặc. Nhưng khi ngẩng lên thấy người ngoài cửa anh liền hiểu ra.
Ánh mắt Thời Tri Liên quét quanh khu ghế ngồi một vòng, dừng lại ở hướng Thời Dẫn giây lát rồi thôi. Nhà sản xuất bước lên trước chào hỏi hắn. Nụ cười trên mặt Thời Tri Liên rất nhạt, cũng rất xã giao. Hắn gật đầu một cái rồi ngồi xuống.
Bữa tiệc vẫn thiếu một người, nhà sản xuất bảo người này phải muộn chút nữa mới tới được, vậy nên khai tiệc luôn.
Thời Dẫn cúi đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thời Tri Liên.
Thời Tri Liên không trả lời cậu, bởi vì suốt buổi hắn không động tới điện thoại.
Có ba nhà đầu tư. Phần lớn các diễn viên có mặt đều thay nhau lên chúc rượu. Có người xuất phát từ lịch sự, cũng có người xuất phát từ giao tình. Đại khái chỉ có Dụ Duy Giang là lù lù bất động.
Đương nhiên, gà mờ – người mới Thời Dẫn cũng không động. Cậu dòm Thời Tri Liên mấy lần đều bị hắn làm lơ.
Không biết Dụ Duy Giang nhận điện thoại của ai mà đứng dậy ra ngoài. Sự rời đi của anh không khiến nhiều người chú ý, vì anh thật sự không thích nói chuyện, cũng không thích nổi bật.
Thực tế thì Thời Tri Liên không ở lại lâu lắm, như chỉ tạt qua chút rồi thôi. Dụ Duy Giang hồi lâu không quay lại. Trong lúc anh vắng mặt, Thời Tri Liên cũng chuẩn bị đi.
Thời Tri Liên đứng lên chào mọi người, tỏ ý công việc bận rộn không tiện ở lâu.
Thời Dẫn thấy hắn ra ngoài, chẳng mấy chốc cậu cũng theo ra.
Có vẻ Thời Tri Liên cố ý đợi Thời Dẫn nên khi cậu xuống dưới hắn vẫn đứng ở cửa chưa đi.
“Chú nhỏ.”
Thời Tri Liên quay lại. Áo vest của hắn đã cởi, chỉ còn mặc chiếc sơ mi.
“Chú đầu tư phim này à?”
“Thì sao, bất ngờ lắm à.”
“Không phải, sao chú không đầu tư thêm tí. Đoàn phim nghèo kinh.” Thời Dẫn không nhịn được bắt đầu phàn nàn, “Buổi tối điều hoà ồn cháu không ngủ nổi luôn.”
Đáy mắt Thời Tri Liên thoáng ý cười: “Đầu tư bao nhiêu còn phải xem thu về bao nhiêu. Chú không làm ăn lỗ vốn. Để phim thu về lợi nhuận lớn nhất thì yêu cầu với tất cả mọi người đều phải hà khắc, bao gồm cả cháu.” Nếu đã vậy, tự nhiên phải thận trọng chút, Thời Tri Liên còn bảo: “Tiền của chú không phải lá me. Cháu chê điều kiện kém thì bảo ba cháu góp vốn, ông ấy có thể thuê bảo mẫu cho cháu.”
Cách Thời Tri Liên nói có vẻ giễu cợt. Thời Dẫn cảm thấy ông chú nhỏ này của cậu có thành kiến rất lớn với cậu, y như trong mắt Thời Tri Liên cậu là nhãi phế vật yếu nhớt không bằng.
Thời Dẫn không thèm để ý, còn cố ý cãi lại như một nhãi phế vật thật sự: “Tiền tiêu vặt ba cháu cho cũng đủ cho cháu tự thuê bảo mẫu rồi.”
Thời Tri Liên bật cười to, cười rất lâu. Hắn nói nhỏ với Thời Dẫn: “Cháu đúng là dám nói.”
Thời Dẫn bất ngờ nhớ ra diễn viên vẫn chưa xuất hiện, “… Đừng bảo là Lương Tử Hưng cũng đóng đấy nhé?”
Thời Tri Liên không tỏ ý kiến.
“Chú đừng bảo là vì anh ta mới đầu tư bộ phim này nhé?”
“Phim này do công ty cậu ta chế tác. Cậu ta là khách mời, công ty yêu cầu bắt buộc.”
Vả lại, với cát-xê thê thảm của “Gió ngầm”, ê-kíp Lương Tử Hưng còn lâu mới chủ động nhận. Loại phim này thu tiền chậm, khả năng hot cũng thấp không kém, không phải lựa chọn hàng đầu của phần lớn diễn viên.
“Vậy đừng bảo hôm nay chú vì anh ta mới tới đây đấy nhé.” Theo hiểu biết của Thời Dẫn với Thời Tri Liên, hắn sẽ không đích thân tới loại tiệc làm màu thế này, “Người ta còn chưa đến chú đã đi rồi?”
Thời Dẫn liên tiếp tung ba câu “đừng bảo”. Thời Tri Liên cười lạnh, khẽ mắng Thời Dẫn là nhãi con vong ân phụ nghĩa.
“Chú là chú nhỏ của cháu hay chú cậu ta?”
Thời Dẫn được lợi bắt đầu vênh váo, cười tít mắt: “Đương nhiên là chú nhỏ của cháu rồi.”
“Ngồi cạnh cháu là Dụ Duy Giang.” Thời Tri Liên thình lình bảo, “Cháu thân với cậu ta lắm à.”
Thời Dẫn đáp lời nhưng còn giấu lại một chút: “Cũng quen quen.”
“Cũng quen quen?” Thời Tri Liên nhắc lại lời cậu, “Hai mươi phút cháu nhìn cậu ta không dưới mười lần.”
Thời Dẫn sững người.
“Cháu biết cậu ta là ai không?” Thời Tri Liên lại hỏi.
Thời Dẫn ngước lên nhìn hắn: “Là… ai?”
Thời Tri Liên giữ kín như bưng, không nói rõ ra.
Hai người đứng ở cửa khách sạn nói chuyện mãi. Dụ Duy Giang cũng đứng cạnh xe, ở nơi xa nói chuyện với ba mình qua điện thoại từng ấy thời gian.
Ánh mắt anh nấn ná nơi cửa khách sạn, vẻ mặt có phần lơ đễnh.
“Có thể dành thời gian gặp mặt không?” Ba Dụ hỏi bên kia điện thoại.
Dụ Duy Giang không đáp. Cảm thấy có giọt nước rơi xuống mũi, anh ngẩng đầu, bầu trời âm u xám xịt, mưa bụi lất phất.
“Duy Giang.” Ba Dụ nghiêm giọng.
Dụ Duy Giang hồi thần, rời mắt khỏi Thời Dẫn. Anh đáp: “À, có thể.”
“Vậy được. Tính cách cô con gái nhà họ Cố được lắm, chắc con sẽ thích. Chỉ là gặp mặt thôi, mong con không thấy áp lực hay miễn cưỡng.”
“Con không làm việc miễn cưỡng.” Dụ Duy Giang bảo.
Ba Dụ trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Giữ gìn sức khoẻ.”
Thời tiết Khánh Thị lúc nào cũng âm u, mùa hè thì mưa dầm liên miên, không khí hiện lên bụi bặm oi bức. Chớp mắt mưa nhỏ đã tí tách đổ xuống.
Tiễn Thời Tri Liên đi rồi Thời Dẫn đứng ở cửa đợi Dụ Duy Giang một lúc, nhận ra mặt đất loang lổ vệt nước.
“Sao còn chưa quay lại.” Thời Dẫn lầu bầu, thấy mưa bắt đầu to dần, cậu hỏi lễ tân mượn ô, sau đó bung ô chạy vào màn mưa rả rích.
Gió bắt đầu mạnh, Thời Dẫn che ô phía trước, sốt ruột không để ý nên đâm phải Dụ Duy Giang đang quay về.
Chẳng biết là cố ý hay vô tình mà tay Dụ Duy Giang cầm cán ô bọc nửa bàn tay Thời Dẫn bên trong.
Chiếc ô bị tác động rào một vòng nước xuống.
Tay Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang nắm nâng cao ô lên một chút.
Tóc Dụ Duy Giang dính bọt nước li ti. Hàng mi cũng một hàng hơi nước đọng. Bả vai bị mưa xối, quần áo chỗ ướt chỗ không phác họa đường cong cơ tam giác.
“Mưa rồi.” Thời Dẫn hơi ngây dại. Bàn tay Dụ Duy Giang vừa khô ráo vừa ấm áp. Chẳng như cậu, mới bị nắm nhẹ đã ra một lớp mồ hôi.
“Cậu quen nhà đầu tư đó?” Tay Dụ Duy Giang bỗng siết lại, nắm chặt tay Thời Dẫn, còn kéo cậu về phía mình một chút.
Tiếng mưa đập vào tán ô từ rả rích đã chuyển sang dồn dập.
Nửa người Dụ Duy Giang còn ở ngoài ô. Mặc kệ có phải anh ép Thời Dẫn về phía mình không, Thời Dẫn vẫn chủ động nhích về phía anh để anh không dính mưa, dùng ô che cho hai người.
“Đó là chú nhỏ em.” Thời Dẫn ngước lên, ngoan ngoãn đáp.
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 32
10.0/10 từ 32 lượt.