Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 31

Chương 31 : Cảnh tượng này cực kì giống giấu đầu lòi đuôi.
Edit + Beta: Chan + Yan


Thời Dẫn không nghe hiểu sự quái dị trong lời Dụ Duy Giang, chỉ từ ánh mắt anh nhìn ra anh không vui lắm.



Thời Dẫn nghĩ, hay là lần trước cuống quýt rời đi nên khiến Dụ Duy Giang không hài lòng. Cậu nhéo nhéo ngón tay, hơi bơ vơ.


Phòng chờ sân bay có một thanh niên bước vào, đi thẳng về phía Thời Dẫn.


“Cậu Thời.” Người đó gọi.


Thời Dẫn ngẩng lên, hoang mang nhìn anh ta.


Người đó gật đầu, lịch sự bảo: “Chủ tịch Thời bảo tôi qua, thời gian tới tôi sẽ chịu trách nhiệm sinh hoạt hằng ngày của cậu. Tôi họ Chương, cậu gọi Tiểu Chương là được rồi.”


Thời Dẫn đứng lên, ánh mắt những người xung quanh không khỏi nhìn về phía họ.


Ba Thời sắp xếp cho Thời Dẫn một trợ lý dưới tình huống cậu không hay biết gì. Lúc ba Thời mẹ Thời đề nghị Thời Dẫn đã gạt đi nhưng cuối cùng vẫn lén cậu cho người đến.


Tiểu Chương săn sóc muốn cầm đồ hộ Thời Dẫn. Thời Dẫn ngăn lại, bảo: “Không cần đâu. Anh… Anh về đi.”


Tiểu Chương hơi khựng lại: “Chuyện là, chủ tịch Thời…”


“Em không cần trợ lý.” Thời Dẫn cảm thấy ba cậu chuyện bé xé ra to, tự chủ trương nên lòng không thoải mái lắm, “Anh cứ bảo ba em là em bảo anh về, về nhớ đòi ba em phí đi lại.”


Thời Dẫn không để ý nữa mà ngồi xuống sô pha, song lại thấy làm vậy không có phong độ, sẽ khiến Tiểu Chương khó xử. Cậu trầm lặng giây lát, sau đó đi cùng Tiểu Chương ra khỏi phòng chờ. 


“Anh về đi. Sau em sẽ gọi lại cho ba em. Vất vả anh đi một chuyến.”


Tiểu Chương vội xua tay: “Không đâu, nếu vậy thì… tôi về trước vậy.” 


Lúc quay lại đã đến giờ lên máy bay, Thời Dẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Dụ Duy Giang. Mãi sau tâm trạng vẫn cứ lờ lờ không lên được. Dụ Duy Giang lạnh nhạt khiến cả người cậu héo hon.


Sau khi tới Khánh thị, diễn viên ở tại khách sạn đoàn phim sắp xếp.



Lúc trước nghe nói đoàn phim “Ẩn Phong” nghèo lắm. Cát-xê diễn viên không cao. Phần lớn kinh phí đều đập vào quá trình quay phim nên hoàn cảnh sinh hoạt của các diễn viên sẽ tương đối vất vả.


Tới khách sạn rồi Thời Dẫn mới biết thì ra đoàn phim nghèo thật.


Điều kiện khách sạn khác biệt một trời một vực với khách sạn cao cấp Thời Dẫn từng ở khi đi du lịch. Thật ra là cũng được nhưng quả thật Thời Dẫn chưa từng ở phòng nào đơn sơ thế này nên trong lòng chưa kịp cân bằng.


Ê-kíp làm phim đi trước khảo sát thực địa. Trước khi đi Trương Tiệp giao việc cho Thời Dẫn: Có thời gian thì tới gặp Dụ Duy Giang nhờ cậu ta dạy diễn cho.


“Quan hệ của hai người tốt vậy còn gì. Lúc nào quay nhớ tới nhờ cậu ta chỉ giáo cho, bảo cậu ta hướng dẫn. Không sau này cậu khổ.”


“Em,” Thời Dẫn nhíu mày, giận dỗi mà rằng: “Quan hệ của em với anh ấy tốt bao giờ?”


“Không tốt mà khuyên bảo cậu không khác nào ba cậu.” Hôm diễn thử Trương Tiệp có loáng thoáng nghe được một ít nội dung cuộc trò chuyện giữa Dụ Duy Giang và Thời Dẫn.


Ê-kíp làm phim đi tìm bối cảnh. Các diễn viên ở lại khách sạn nghỉ ngơi.


Thời Dẫn rối rắm trong lòng hồi lâu. Sau đó cậu lấy điện thoại mở nhóm wechat đoàn phim tìm tài khoản Dụ Duy Giang. Nhưng cậu phát hiện Dụ Duy Giang không có trong nhóm.


Đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng Thời Dẫn quyết định trực tiếp đi tìm Dụ Duy Giang.


Thời Dẫn gặp trợ lý của Dụ Duy Giang ngay cửa phòng anh. Cô trợ lý trẻ thấy cậu bỗng đỏ mặt, cúi đầu vội đẩy gọng kính trên mũi.


Thời Dẫn hỏi cô Dụ Duy Giang có trong phòng không. Cô gật đầu, sau đó chào tạm biệt Thời Dẫn rồi vội vã rời đi.


Từ bé tới giờ có nhiều bạn nữ đỏ mặt khi thấy Thời Dẫn lắm. Xinh có, bình thường cũng có. Nhưng phần lớn là cậu không nhớ rõ mặt. Cậu nhớ chị trợ lý này có lẽ vì người ta có quan hệ với Dụ Duy Giang.


Mọi thứ liên quan tới Dụ Duy Giang đều rất khó quên.


Thời Dẫn gõ cửa phòng Dụ Duy Giang.


Trong phòng không có tiếng đáp lại. Lát sau, Thời Dẫn lại gõ thêm mấy tiếng, vẫn không có ai đáp lại. Thời Dẫn vỗ cửa gọi một tiếng “Thầy Dụ”, khựng lại giây lát, sau ngoan ngoãn sửa miệng: “Dụ Duy Giang.”


Giây lát sau, cửa mở, Dụ Duy Giang đang cầm khăn lau tóc. Người tỏa hơi nóng, còn lẫn hương sữa tắm thoang thoảng. Cằm anh còn đọng vệt nước. Nước chảy dọc xuống cổ thấm ướt cổ áo.


Trong phòng tắm, Dụ Duy Giang nghe có người gọi nhưng anh không nghe rõ là giọng Thời Dẫn nên đến khi thấy người mới thoáng giật mình.


Dụ Duy Giang tạm dừng động tác. Tay đang lau tóc thả xuống cạnh người, chiếc khăn ẩm nắm trong tay. Tóc anh vẫn đầy nước. Anh hỏi Thời Dẫn: “Sao vậy.”



Thời Dẫn đeo ba lô. Phong cách ăn mặc của cậu tràn ngập hơi thở tuổi trẻ. Kiểu dáng thời trang nhưng không thoát được khí chất sinh viên.


“Em, em tới xin học.” Ngón tay Thời Dẫn siết chặt quai ba lô. Ánh mắt tránh né, “Giờ anh đang bận ạ?”


“Xin học gì?”


“Đạo diễn Trương bảo em tới nhờ anh chỉ dạy, em, không biết có làm phiền anh không?” 


Dụ Duy Giang không nói gì, nghiêng người sang một bên. Thời Dẫn nhìn anh, hiểu ra anh đồng ý nên đeo ba lô vào phòng. Lúc cậu vào cửa gần như chạm vào người Dụ Duy Giang nên bị hơi nước nóng quanh người anh lây dính. Cậu còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng, rất hợp với mùa hè.


Phòng đang mở điều hòa. Âm thanh điều hòa hoạt động hơi ồn, tiếng khí vù vù trong không gian yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.


“Muốn học gì?” Dụ Duy Giang ngồi xuống mép giường.


“À… gì cũng được ạ.” Thời Dẫn trả lời rất thiếu sức sống. Tại cậu chưa từng làm bao giờ nên không biết hướng đi nào cả. Cậu bắt chước cách nói của Trương Tiệp: “Anh có thể dạy diễn qua cho em không?”


Thời Dẫn đích thị một kẻ ngoài ngành kinh nghiệm bằng không. Phạm vi cần dạy quá rộng, có thể nói một phần nào đó, cũng có thể nói nguyên cái kịch bản. Cậu thuận miệng nói vậy có hơi làm khó Dụ Duy Giang.


Thời Dẫn đeo ba lô, ngoan ngoãn ngồi im, trông giống học sinh xin học thật sự.


“Hiểu rõ quan hệ nhân vật chưa?” Dụ Duy Giang lấy máy tính bảng ra khỏi vali.


Ánh mắt Thời Dẫn dõi theo anh, “Em đọc hết cả kịch bản lẫn tiểu thuyết rồi. Quan hệ nhân vật… chắc là vẫn nhớ rõ.”


“Trước phải nắm được quan hệ nhân vật, phải hiểu thật rõ các nhân vật quan trọng.” Dụ Duy Giang ngồi trên giường, vuốt vuốt máy tính bảng, mở một tài liệu.


Thời Dẫn cứ thế vô thức ngồi xuống cạnh anh, thò đầu lại gần: “Việc này quan trọng lắm ạ?”


Thời Dẫn không phải thằng ngốc, biết câu này hỏi thừa cỡ nào nhưng cậu vẫn hỏi, cứ như muốn dẫn đường cho Dụ Duy Giang nói nhiều thêm mấy câu.


Dụ Duy Giang nhìn cậu. Thời Dẫn ngước lên, mắt tròn xoe nhìn anh. Trên mặt là biểu cảm vô tội, không biết gì.


“Nắm được quan hệ nhân vật, hiểu được tính cách riêng của mỗi vai diễn, tin tưởng câu chuyện này là một sự tồn tại chân thật. Đóng phim không phải chuyện một người. Cậu cần phải đặt mình vào mạng lưới quan hệ trong câu chuyện.”


Dụ Duy Giang hơi cúi đầu. Tầm mắt dừng tại màn hình máy tính bảng. Ánh sáng nhu hòa từ màn hình chiếu lên sống mũi, xương mày anh, làm bớt cảm giác góc cạnh trên gương mặt.


Tóc anh còn ẩm. Thái dương còn lấm tấm nước. Hương sữa tắm quanh quẩn quanh thân, thơm tho mát lành.



Dụ Duy Giang bỗng quay sang, bắt quả tang cái nhìn tr*n tr** của Thời Dẫn.


“Có đang nghe không đó?”


Để giấu giếm xấu hổ, Thời Dẫn lấy sổ trong ba lô ra, gật đầu như bổ củi: “Có nghe có nghe ạ.”


“Cậu biết hết các diễn viên chủ chốt chưa?” Dụ Duy Giang hỏi cậu.


“Biết nhưng kiểu không biết sâu ấy.” 


Dụ Duy Giang mở tài liệu điện tử “Tư liệu diễn viên”, giới thiệu ngắn gọn cụ thể từng diễn viên chủ chốt một, nhân tiện còn giải thích cho Thời Dẫn thêm về thiết lập và quan hệ từng nhân vật quan trọng trong “Gió ngầm”.


Thời Dẫn ghi chú vào sổ.


Lương Việt: Dụ Duy Giang diễn. Con trai bà trùm ma tuý Lý Xu Mạn. Thân phận người ba chưa rõ.


Lương Việt ra đời đúng thời điểm Lý Xu Mạn bị lực lượng phòng chống ma tuý truy quét. Anh ta bị vứt lại hiện trường, sau đó được tổng chỉ huy chuyên án Đoạn Gia Nhất nhận nuôi. Năm Lương Việt mười ba tuổi, nhà Đoạn Gia Nhất gặp một trận hỏa hoạn lớn (sự thật là do Lý Xu Mạn trả thù). Trừ cậu con trai Đoạn Phi Vũ của Đoạn Gia Nhất ra, cả nhà không một ai may mắn sống sót.


Lương Việt biến mất trong trận hỏa hoạn (được Lý Xu Mạn mang về băng đảng ma tuý nuôi nấng), sau này thay tên đổi họ thi vào lực lượng công an, một đường thăng tiến thành đội phó đội phòng chống ma tuý. Anh ta nằm vùng trong lực lượng công an nhiều năm, thực tế là đã sắp đặt một ván cờ, ý đồ muốn triệt phá băng đảng này. Sau vì bị cuốn vào một vụ án giết người mà bị nghi ngờ, bại lộ thân phận nằm vùng. Cuối cùng chết vì cứu Đoạn Phi Vũ.


Lương Việt là hình tượng anh hùng bi kịch điển hình, cô độc, âm trầm, quyết tuyệt. Anh ta mắc kẹt trong ngục tù, thương tích đầy mình nhưng vẫn ôm một niềm tin vững chãi.


Lúc Thời Dẫn đọc tác phẩm gốc đã chảy kha khá nước mắt cho nhân vật Lương Việt này.


Quá khổ.


Đặt vào hình tượng Dụ Duy Giang lại càng khó chịu.


Ghi chú ghi:


Đoạn Phi Vũ: Thừa Nam diễn. Cảnh sát hình sự. Con trai Đoạn Gia Nhất.


Đoạn Gia Nhất: Vương Đỉnh Kiên diễn. Cựu đội trưởng đội phòng chống ma tuý. Ba Đoạn Phi Vũ. Ba nuôi Lương Việt. Chết trong trận hỏa hoạn.


Lý Xu Mạn: Tả Thấm diễn. Mẹ Lương Việt. Trùm buôn thuốc phiện. Trong thời gian chờ thụ án tử hình, bà ta nhận được t*nh tr*ng của một người đàn ông nào đó bên ngoài thông qua một con đường đặc biệt, thụ thai trong tù, được miễn án tử, sau khi ra tù sinh ra Lương Việt.


Lý Lạc: Thời Dẫn diễn. Con trai Lý Xu Mạn. Ba là người nước ngoài. Em trai cùng mẹ khác cha của Lương Việt. Người thừa kế trên danh nghĩa của băng đảng.



“Tìm thời gian mà tiếp xúc thêm với các diễn viên khác nữa.” Ngón tay Dụ Duy Giang lướt nhẹ trên màn hình, bảo.


Thời Dẫn gật đầu.


“Giờ cũng không còn gì khác để nói với cậu nữa. Bao giờ bắt đầu quay tự cậu sẽ có cảm giác. Đến lúc ấy gặp vấn đề thì chúng ta nói tiếp.” Dụ Duy Giang từ tốn bảo, “Trước cứ nắm được quan hệ nhân vật đã, khởi đầu vậy sẽ dễ hơn chút.”


“Cám ơn anh.” Thời Dẫn nói. Hai mắt nhìn Dụ Duy Giang đầy chân thành.


Dụ Duy Giang quay sang nhìn cậu. Trên mặt chẳng tỏ vẻ gì. Anh đáp lại: “Không có gì.”


Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Thời Dẫn hắt hơi một cái. Dụ Duy Giang đặt máy tính bảng xuống đứng dậy. Bàn tay buông bên người vô tình chạm cánh tay Thời Dẫn. Ngón tay anh khẽ chạm phải da Thời Dẫn, lạnh.


Anh cảm giác Thời Dẫn hơi rụt về sau.


Dụ Duy Giang chỉnh nhiệt độ điều hòa lên một chút.


“Dạo này anh không ăn được ạ?” Thời Dẫn còn đang rối rắm việc Dụ Duy Giang gầy đi.


“Vai diễn yêu cầu.” Dụ Duy Giang đáp ngắn gọn, “Giảm cân.”


Thời Dẫn “À” một tiếng, trông mặt ngu ngu.


Cộc cộc cộc… Bên ngoài có tiếng gõ cửa.


“Anh Dụ? Anh có đây không?” Là giọng Thừa Nam.


Dụ Duy Giang đi mở cửa. Thời Dẫn nghe Thừa Nam nói: “Lẩu đi, gọi Thời Dẫn nữa.”


“Những người khác đâu?” Dụ Duy Giang hỏi.


“Em hỏi rồi, mấy người chị Thấm bảo không ăn cay, dưỡng sinh.”


Dụ Duy Giang quay lại hỏi Thời Dẫn: “Cậu đi không?”


Thừa Nam đần luôn. Cậu chàng nghiêng người ngó vào trong, thấy Thời Dẫn đang trong đó.


Thời Dẫn thật sự không ngờ Dụ Duy Giang sẽ lôi cậu ra luôn. Chẳng biết cậu nghĩ quẩn thế nào mà phản xạ trốn sau rèm cửa.


Cảnh tượng này cực kỳ giống giấu đầu lòi đuôi.



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 31
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...