Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 26
Chương 26: “Sau bảo chú nhỏ cậu gửi anh tài khoản alipay nhé.”
Edit + Beta: Chan + Yan
Phó Lâm á khẩu không trả lời được, không nghĩ ra lý do phản bác. Thời Dẫn chỉ nhẫn nại chờ Phó Lâm ba giây, sau đó cúp máy.
Sau Phó Lâm có gọi tới thêm một lần, Thời Dẫn không nhận.
Tuy Phó Lâm không ngỏ ý rõ ràng muốn quay lại với Thời Dẫn nhưng các loại biểu hiện của cô đều đã bộc lộ rõ rành rành.
Thời Dẫn không muốn dây dưa nhiều với Phó Lâm. Nếu đã không nói thẳng ra thì cậu cũng sẽ giữ mặt mũi cho cô.
Lấy vàng đổi ngọc là phi thực tế, khéo còn dính hiềm nghi hối lộ đút lót. Thời Dẫn cảm thấy mình nảy ra ý tưởng thái quá này hơi buồn cười. Cậu định gọi cho Hình Kiêu nghiêm túc bày tỏ muốn lấy lại ngọc bội, cũng sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý.
Hình Kiêu có lẽ đang bận nên cuộc gọi không có người nhận. Thời Dẫn không gọi lại. Chừng hơn mười hai giờ đêm, Hình Kiêu chủ động gọi lại.
Thời Dẫn đau vai, trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Điện thoại vừa reo cậu đã bắt máy.
Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Hình Kiêu không giống người bình thường. Giờ đi ngủ của người khác khéo mới chỉ là giờ kết thúc thời gian làm việc một ngày của cậu. Điện thoại kết nối rồi Hình Kiêu mới nhận ra thời điểm mình gọi lại cho Thời Dẫn rất không hợp lý.
“Ấy, ngại quá, em ngủ rồi phải không?”
“Không đâu.” Thời Dẫn cười, “Em đang chơi đây.”
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Anh Hình, trong đống quà hôm nay có phải có một miếng ngọc bội không?”
“Có đấy, không biết ai đưa mà lại gửi thứ quý giá như thế, còn là ngọc Hòa Điền nữa chứ. Anh thấy chất lượng và độ nhẵn được lắm, khéo giá cũng ra trò lắm.”
“Anh Hình, miếng ngọc đó… là của em.”
“Sao?”
“Chắc là lúc ban ngày đưa quà em vô tình làm rơi. Ngọc bội đó là mẹ cho em, trên dây đeo còn thêu tên em, anh có thể nói một tiếng với thầy Dụ giúp em không…”
“Được chứ.”
“Vậy lúc nào em qua lấy nhé?”
“Dạo này hơi bận. Thứ bảy tuần sau có một đêm hội từ thiện ở trung tâm hội nghị triển lãm Dự Thành. Nếu em qua được thì gọi anh, anh mang ngọc cho em.”
“Được.”
Thời gian đêm hội mở màn là sáu giờ. Thời Dẫn tan học lên tàu điện ngầm tới trung tâm Dự Thành.
Sắc trời chưa tối mà ngoài trung tâm đã đầy sao tụ tập. Khu vực trống đỗ đầy xe bảo mẫu. Khắp nơi đều là trường thương đại pháo của các phóng viên nhà báo giới giải trí. Đây là một đêm hội quy mô long trọng. Tất cả minh tinh đều áo quần gọn gàng sang trọng, trang điểm tinh tế.
Thời Dẫn lạc lõng đứng ngoài vòng người, một thân trang phục tràn ngập hơi thở sinh viên, như một chú thỏ lạc trong bầy khổng tước, cô đơn lẻ loi, ngờ nghệch đáng thương.
Ngờ nghệch đáng thương đều là phán đoán chủ quan của một vài vị cá mập thương trường nào đó. Thời Dẫn bị rất nhiều người giới thượng lưu ăn mặc bảnh bao đến gần hỏi tên gì, ở công ty giải trí nào.
Khí chất những vị tinh anh này tương đồng với chú nhỏ cậu nhưng còn lâu mới đẹp trai bằng chú.
Thời Dẫn không thoải mái tránh bọn họ đến gần. Phiền não trong lòng chỉ có: Nhiều người thế này cậu biết đi tìm Hình Kiêu ở đâu.
Ngoài cửa chính trung tâm có một chiếc Bentley đen chầm chậm dừng lại. Phóng viên như đám thú dữ ngửi được mùi máu, ào ào xông tới. Thời Dẫn híp mắt nhìn, thấy biển số xe quen lắm.
Lát sau, một người đàn ông nom rất ưu tú mặc vest đi giày da sang trọng bước xuống xe, mặt mày giống hệt chú nhỏ của Thời Dẫn.
Thời Dẫn tròn mắt, thấy Thời Tri Liên quay sang nhìn về phía cậu.
Thời Tri Liên nghiêng đầu nói gì đó với trợ lý, trợ lý bước về hướng Thời Dẫn. Sau đó Thời Tri Liên nhã nhặn sửa lại măng sét rồi một mình vào hội trường.
Trợ lý xuyên qua dòng người tới trước mặt Thời Dẫn, “Cậu Thời, chủ tịch Thời hỏi sao cậu lại ở đây.”
“Em tới chơi.” Thời Dẫn đáp.
Trợ lý nghẹn lời, không ngờ câu trả lời giống hệt trong phỏng đoán của Thời Tri Liên.
“Chủ tịch Thời giao cho tôi dẫn cậu vào.”
“Em không có thư mời cũng được vào ạ?”
“Chủ tịch Thời là người tổ chức đêm hội hôm nay.”
Thời Dẫn hít một hơi lạnh.
Thời Dẫn được trợ lý dẫn tới phòng nghỉ dành cho khách quý sau hội trường. Phòng nghỉ có trái cây và món tráng miệng. Thời Dẫn chưa ăn tối, hơi đói nên nhón một miếng dưa Hami trên đĩa bỏ vào miệng.
Cậu mở điện thoại gọi Hình Kiêu, tiện cắn một miếng dưa, nhai rồm rộp.
“Alo?” Âm thanh bên phía Hình Kiêu hỗn loạn. Giọng cậu chàng cũng thấy không suôn sẻ, như là trong trăm vội mới dứt được chút thời gian nghe máy.
“Anh Hình, anh ở đâu? Em tới rồi.”
Hình Kiêu ngơ mấy giây, “Ôi” một tiếng, vỗ trán: “Má nó anh quên khuấy mất, xin lỗi nhé anh bận sứt đầu. Em tới rồi à? Ôi có lỗi, mấy hôm nay anh bận quá quên mất luôn chuyện của em. Hôm đó anh bảo anh Dụ, anh ấy bảo tự anh ấy sẽ tìm cơ hội đưa cho em, anh quên không báo lại em.”
Có vẻ Hình Kiêu không có thời gian lo Thời Dẫn thật. Cậu chàng nói mấy câu “Xin lỗi” rồi báo bận phải cúp máy.
“Nết ăn chẳng ra làm sao.”
Phía sau truyền tới giọng Thời Tri Liên. Thời Dẫn ngừng sờ đĩa trái cây, quay lại.
Thời Tri Liên đang cầm một ly sâm banh, tiện tay đặt xuống bàn bên cạnh. Thời Dẫn nhìn hắn hai giây, sau đó lại cúi đầu tùy tiện thả một quả cà chua bi nữa vào miệng.
“Cháu đói chết.” Thời Dẫn nhồm nhoàm bảo, “Chưa cả ăn tối đây này.”
“Đã đến đây chơi rồi còn ăn mặc nghèo thế kia.” Thời Tri Liên vô tình chê bai trang phục đậm chất sinh viên của Thời Dẫn.
“Cháu tới tìm người, mấy chỗ kiểu này cháu vào làm sao được.” Thời Dẫn ngước lên nhìn hắn, bất chợt gọi một tiếng “chú nhỏ”, bảo: “Sao chú thấy cháu được thế?”
“Vừa đến đã thấy rồi.”
Thời Tri Liên bảo trợ lý tìm cho Thời Dẫn một một bộ suit. Thời Dẫn buồn bực: “Làm gì ạ?”
“Không phải tới chơi à.” Thời Tri Liên mở laptop trên bàn.
Thời Dẫn nếm được trái ngọt bắt đầu được voi đòi tiên: “Cháu có thể mời bạn đến góp vui không?”
Thời Tri Liên ngẩng lên nhìn cậu.
Thời Dẫn bật thẳng ngón trỏ: “Chỉ một người thôi, một người rất là hiểu chuyện, đảm bảo không gây phiền toái cho chú.”
Thời Tri Liên gật đầu.
Mười lăm phút sau, trợ lý Thời Tri Liên dẫn bạn Thời Dẫn tới hiện trường.
Nguyên Dập vừa tan làm đã được trợ lý tới công ty đón đi rồi, đến quần áo còn chưa kịp thay. Y đeo chiếc kính đen, rất hack tuổi, trông không lớn hơn Thời Dẫn là bao.
Thời Tri Liên vốn đang cúi đầu nhìn máy tính, nghe tiếng liền ngẩng lên liếc qua Nguyên Dập một cái.
Nguyên Dập còn đang hoang mang. Y tới gần Thời Dẫn hỏi nhỏ: “Chuyện gì đấy?”
“Tìm anh qua chơi cùng đấy. Ở đây có đêm hội từ thiện, anh không biết hả? Dụ Duy Giang cũng tới.”
“Biết.” Nguyên Dập nhìn thoáng qua Thời Tri Liên, đối diện với ánh mắt hắn xong bèn rời đi, nói nhỏ: “Ý là không nghĩ có thể vào được.”
Thời Dẫn và Nguyên Dập thay bộ suit mà trợ lý chuẩn bị cho họ. Thời Dẫn nhận đồ của chú nhỏ rất thoải mái, còn Nguyên Dập thì hoảng loạn: “Bộ này bằng cả tháng lương của anh, sau bảo chú nhỏ cậu gửi anh tài khoản alipay nhé.”
Thời Dẫn cười không khép được miệng.
Đêm hội từ thiện cứ đúng theo lịch trình tiến hành, Thời Tri Liên còn đang ở phòng nghỉ xử lý công việc, chắc phải một lát nữa mới ra được.
Thời Tri Liên lấn sân vào giới giải trí gần hai năm nay. Phần lớn người được mời đến đêm hội từ thiện đều là người trong ngành này. Bọn họ từng quyên tiền cho quỹ từ thiện mà công ty Thời Tri Liên thành lập. Hôm nay họ được mời, với sự hiện diện của đông đảo truyền thông thì việc lên top tìm kiếm là lẽ dĩ nhiên. Họ có thể mượn cơ hội này để tăng độ nhận diện lên đáng kể.
Về bản chất đó là quan hệ các bên đều có lợi, ở đây là ba bên được lợi, người quyên góp, người nhận quyên góp và Thời Tri Liên.
“Này.” Nguyên Dập vỗ Thời Dẫn, “Thấy chàng tiên Dụ rồi này.”
Thời Dẫn nhìn theo hướng ngón tay Nguyên Dập. Hôm nay Dụ Duy Giang mặc một bộ suit khác hẳn với phong cách thường ngày của anh, rất trang trọng. Mái tóc cũng được tạo kiểu kĩ càng, tay nâng ly rượu, ánh mắt sắc bén toát ra hơi thở tinh anh xã hội nồng nặc.
Nhìn như vậy trông anh chẳng giống một minh tinh chút nào.
Phía trước Dụ Duy Giang là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, phong thái đoan trang, ngũ quan sắc sảo, dung nhan đã có chút dấu hiệu của thời gian. Đường nét khuôn mặt của bà vốn hiền hòa nhưng giờ lại mang phần lạnh nhạt. Bà nhướng mắt, thái độ bình thản ngước nhìn Dụ Duy Giang cao lớn.
Biểu cảm của Dụ Duy Giang cũng lạnh chẳng kém. Môi anh mấp máy không quá rõ ràng, rất ít khi mở miệng.
Hai người đó đang trao đổi một vấn đề trông có vẻ không được thoải mái lắm.
Edit + Beta: Chan + Yan
Phó Lâm á khẩu không trả lời được, không nghĩ ra lý do phản bác. Thời Dẫn chỉ nhẫn nại chờ Phó Lâm ba giây, sau đó cúp máy.
Sau Phó Lâm có gọi tới thêm một lần, Thời Dẫn không nhận.
Tuy Phó Lâm không ngỏ ý rõ ràng muốn quay lại với Thời Dẫn nhưng các loại biểu hiện của cô đều đã bộc lộ rõ rành rành.
Thời Dẫn không muốn dây dưa nhiều với Phó Lâm. Nếu đã không nói thẳng ra thì cậu cũng sẽ giữ mặt mũi cho cô.
Lấy vàng đổi ngọc là phi thực tế, khéo còn dính hiềm nghi hối lộ đút lót. Thời Dẫn cảm thấy mình nảy ra ý tưởng thái quá này hơi buồn cười. Cậu định gọi cho Hình Kiêu nghiêm túc bày tỏ muốn lấy lại ngọc bội, cũng sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý.
Hình Kiêu có lẽ đang bận nên cuộc gọi không có người nhận. Thời Dẫn không gọi lại. Chừng hơn mười hai giờ đêm, Hình Kiêu chủ động gọi lại.
Thời Dẫn đau vai, trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Điện thoại vừa reo cậu đã bắt máy.
Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Hình Kiêu không giống người bình thường. Giờ đi ngủ của người khác khéo mới chỉ là giờ kết thúc thời gian làm việc một ngày của cậu. Điện thoại kết nối rồi Hình Kiêu mới nhận ra thời điểm mình gọi lại cho Thời Dẫn rất không hợp lý.
“Ấy, ngại quá, em ngủ rồi phải không?”
“Không đâu.” Thời Dẫn cười, “Em đang chơi đây.”
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Anh Hình, trong đống quà hôm nay có phải có một miếng ngọc bội không?”
“Có đấy, không biết ai đưa mà lại gửi thứ quý giá như thế, còn là ngọc Hòa Điền nữa chứ. Anh thấy chất lượng và độ nhẵn được lắm, khéo giá cũng ra trò lắm.”
“Anh Hình, miếng ngọc đó… là của em.”
“Sao?”
“Chắc là lúc ban ngày đưa quà em vô tình làm rơi. Ngọc bội đó là mẹ cho em, trên dây đeo còn thêu tên em, anh có thể nói một tiếng với thầy Dụ giúp em không…”
“Được chứ.”
“Vậy lúc nào em qua lấy nhé?”
“Dạo này hơi bận. Thứ bảy tuần sau có một đêm hội từ thiện ở trung tâm hội nghị triển lãm Dự Thành. Nếu em qua được thì gọi anh, anh mang ngọc cho em.”
“Được.”
Thời gian đêm hội mở màn là sáu giờ. Thời Dẫn tan học lên tàu điện ngầm tới trung tâm Dự Thành.
Sắc trời chưa tối mà ngoài trung tâm đã đầy sao tụ tập. Khu vực trống đỗ đầy xe bảo mẫu. Khắp nơi đều là trường thương đại pháo của các phóng viên nhà báo giới giải trí. Đây là một đêm hội quy mô long trọng. Tất cả minh tinh đều áo quần gọn gàng sang trọng, trang điểm tinh tế.
Thời Dẫn lạc lõng đứng ngoài vòng người, một thân trang phục tràn ngập hơi thở sinh viên, như một chú thỏ lạc trong bầy khổng tước, cô đơn lẻ loi, ngờ nghệch đáng thương.
Ngờ nghệch đáng thương đều là phán đoán chủ quan của một vài vị cá mập thương trường nào đó. Thời Dẫn bị rất nhiều người giới thượng lưu ăn mặc bảnh bao đến gần hỏi tên gì, ở công ty giải trí nào.
Khí chất những vị tinh anh này tương đồng với chú nhỏ cậu nhưng còn lâu mới đẹp trai bằng chú.
Thời Dẫn không thoải mái tránh bọn họ đến gần. Phiền não trong lòng chỉ có: Nhiều người thế này cậu biết đi tìm Hình Kiêu ở đâu.
Ngoài cửa chính trung tâm có một chiếc Bentley đen chầm chậm dừng lại. Phóng viên như đám thú dữ ngửi được mùi máu, ào ào xông tới. Thời Dẫn híp mắt nhìn, thấy biển số xe quen lắm.
Lát sau, một người đàn ông nom rất ưu tú mặc vest đi giày da sang trọng bước xuống xe, mặt mày giống hệt chú nhỏ của Thời Dẫn.
Thời Dẫn tròn mắt, thấy Thời Tri Liên quay sang nhìn về phía cậu.
Thời Tri Liên nghiêng đầu nói gì đó với trợ lý, trợ lý bước về hướng Thời Dẫn. Sau đó Thời Tri Liên nhã nhặn sửa lại măng sét rồi một mình vào hội trường.
Trợ lý xuyên qua dòng người tới trước mặt Thời Dẫn, “Cậu Thời, chủ tịch Thời hỏi sao cậu lại ở đây.”
“Em tới chơi.” Thời Dẫn đáp.
Trợ lý nghẹn lời, không ngờ câu trả lời giống hệt trong phỏng đoán của Thời Tri Liên.
“Chủ tịch Thời giao cho tôi dẫn cậu vào.”
“Em không có thư mời cũng được vào ạ?”
“Chủ tịch Thời là người tổ chức đêm hội hôm nay.”
Thời Dẫn hít một hơi lạnh.
Thời Dẫn được trợ lý dẫn tới phòng nghỉ dành cho khách quý sau hội trường. Phòng nghỉ có trái cây và món tráng miệng. Thời Dẫn chưa ăn tối, hơi đói nên nhón một miếng dưa Hami trên đĩa bỏ vào miệng.
Cậu mở điện thoại gọi Hình Kiêu, tiện cắn một miếng dưa, nhai rồm rộp.
“Alo?” Âm thanh bên phía Hình Kiêu hỗn loạn. Giọng cậu chàng cũng thấy không suôn sẻ, như là trong trăm vội mới dứt được chút thời gian nghe máy.
“Anh Hình, anh ở đâu? Em tới rồi.”
Hình Kiêu ngơ mấy giây, “Ôi” một tiếng, vỗ trán: “Má nó anh quên khuấy mất, xin lỗi nhé anh bận sứt đầu. Em tới rồi à? Ôi có lỗi, mấy hôm nay anh bận quá quên mất luôn chuyện của em. Hôm đó anh bảo anh Dụ, anh ấy bảo tự anh ấy sẽ tìm cơ hội đưa cho em, anh quên không báo lại em.”
Có vẻ Hình Kiêu không có thời gian lo Thời Dẫn thật. Cậu chàng nói mấy câu “Xin lỗi” rồi báo bận phải cúp máy.
“Nết ăn chẳng ra làm sao.”
Phía sau truyền tới giọng Thời Tri Liên. Thời Dẫn ngừng sờ đĩa trái cây, quay lại.
Thời Tri Liên đang cầm một ly sâm banh, tiện tay đặt xuống bàn bên cạnh. Thời Dẫn nhìn hắn hai giây, sau đó lại cúi đầu tùy tiện thả một quả cà chua bi nữa vào miệng.
“Cháu đói chết.” Thời Dẫn nhồm nhoàm bảo, “Chưa cả ăn tối đây này.”
“Đã đến đây chơi rồi còn ăn mặc nghèo thế kia.” Thời Tri Liên vô tình chê bai trang phục đậm chất sinh viên của Thời Dẫn.
“Cháu tới tìm người, mấy chỗ kiểu này cháu vào làm sao được.” Thời Dẫn ngước lên nhìn hắn, bất chợt gọi một tiếng “chú nhỏ”, bảo: “Sao chú thấy cháu được thế?”
“Vừa đến đã thấy rồi.”
Thời Tri Liên bảo trợ lý tìm cho Thời Dẫn một một bộ suit. Thời Dẫn buồn bực: “Làm gì ạ?”
“Không phải tới chơi à.” Thời Tri Liên mở laptop trên bàn.
Thời Dẫn nếm được trái ngọt bắt đầu được voi đòi tiên: “Cháu có thể mời bạn đến góp vui không?”
Thời Tri Liên ngẩng lên nhìn cậu.
Thời Dẫn bật thẳng ngón trỏ: “Chỉ một người thôi, một người rất là hiểu chuyện, đảm bảo không gây phiền toái cho chú.”
Thời Tri Liên gật đầu.
Mười lăm phút sau, trợ lý Thời Tri Liên dẫn bạn Thời Dẫn tới hiện trường.
Nguyên Dập vừa tan làm đã được trợ lý tới công ty đón đi rồi, đến quần áo còn chưa kịp thay. Y đeo chiếc kính đen, rất hack tuổi, trông không lớn hơn Thời Dẫn là bao.
Thời Tri Liên vốn đang cúi đầu nhìn máy tính, nghe tiếng liền ngẩng lên liếc qua Nguyên Dập một cái.
Nguyên Dập còn đang hoang mang. Y tới gần Thời Dẫn hỏi nhỏ: “Chuyện gì đấy?”
“Tìm anh qua chơi cùng đấy. Ở đây có đêm hội từ thiện, anh không biết hả? Dụ Duy Giang cũng tới.”
“Biết.” Nguyên Dập nhìn thoáng qua Thời Tri Liên, đối diện với ánh mắt hắn xong bèn rời đi, nói nhỏ: “Ý là không nghĩ có thể vào được.”
Thời Dẫn và Nguyên Dập thay bộ suit mà trợ lý chuẩn bị cho họ. Thời Dẫn nhận đồ của chú nhỏ rất thoải mái, còn Nguyên Dập thì hoảng loạn: “Bộ này bằng cả tháng lương của anh, sau bảo chú nhỏ cậu gửi anh tài khoản alipay nhé.”
Thời Dẫn cười không khép được miệng.
Đêm hội từ thiện cứ đúng theo lịch trình tiến hành, Thời Tri Liên còn đang ở phòng nghỉ xử lý công việc, chắc phải một lát nữa mới ra được.
Thời Tri Liên lấn sân vào giới giải trí gần hai năm nay. Phần lớn người được mời đến đêm hội từ thiện đều là người trong ngành này. Bọn họ từng quyên tiền cho quỹ từ thiện mà công ty Thời Tri Liên thành lập. Hôm nay họ được mời, với sự hiện diện của đông đảo truyền thông thì việc lên top tìm kiếm là lẽ dĩ nhiên. Họ có thể mượn cơ hội này để tăng độ nhận diện lên đáng kể.
Về bản chất đó là quan hệ các bên đều có lợi, ở đây là ba bên được lợi, người quyên góp, người nhận quyên góp và Thời Tri Liên.
“Này.” Nguyên Dập vỗ Thời Dẫn, “Thấy chàng tiên Dụ rồi này.”
Thời Dẫn nhìn theo hướng ngón tay Nguyên Dập. Hôm nay Dụ Duy Giang mặc một bộ suit khác hẳn với phong cách thường ngày của anh, rất trang trọng. Mái tóc cũng được tạo kiểu kĩ càng, tay nâng ly rượu, ánh mắt sắc bén toát ra hơi thở tinh anh xã hội nồng nặc.
Nhìn như vậy trông anh chẳng giống một minh tinh chút nào.
Phía trước Dụ Duy Giang là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, phong thái đoan trang, ngũ quan sắc sảo, dung nhan đã có chút dấu hiệu của thời gian. Đường nét khuôn mặt của bà vốn hiền hòa nhưng giờ lại mang phần lạnh nhạt. Bà nhướng mắt, thái độ bình thản ngước nhìn Dụ Duy Giang cao lớn.
Biểu cảm của Dụ Duy Giang cũng lạnh chẳng kém. Môi anh mấp máy không quá rõ ràng, rất ít khi mở miệng.
Hai người đó đang trao đổi một vấn đề trông có vẻ không được thoải mái lắm.
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 26
10.0/10 từ 32 lượt.