Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 25: “Có phải mẹ em giữ cho con dâu đâu, đưa không được à?”
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn lái ô tô đi tìm Hình Kiêu. Hai người gặp ở điểm hẹn, Thời Dẫn mở cốp sau, Hình Kiêu giật mình: “Nhiều thế?”
“Đều là fans trong nhóm gửi, em mang hộ thôi.”
Công ty cuối cùng cũng chịu cấp cho Dụ Duy Giang một chiếc xe bảo mẫu loại nhỏ nhưng nội thất vẫn tương tự xe khác. Hai người chuyển đồ vào xe, cốp sau vẫn đang chứa đồ nên chẳng mấy mà đã đầy.
“Còn mấy thứ không đủ chỗ cho vào.” Thời Dẫn bảo.
“Để lên phía trước đi.”
Thời Dẫn mở cửa sau xe, trước mặt tỏa tới một mùi hương gỗ quen thuộc. Dụ Duy Giang đang ngồi trong xe cúi đầu dùng điện thoại, nghe tiếng động bèn quay sang.
Thời Dẫn suýt cắn phải lưỡi mình: “Anh, anh không phải đã đi ăn rồi ư?”
Sao người này ngồi trong mà không phát ra chút âm thanh nào thế.
Dụ Duy Giang nhìn xuống, thoáng qua túi quà và thư trong tay Thời Dẫn đoạn lại ngước lên, cố ý hỏi: “Tôi đi ăn với ai.”
“Dạ?” Thời Dẫn nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đáp lời: “Cái anh đeo kính ấy ạ.”
“Cậu biết tôi sẽ đi ăn cùng cậu ta?” Dụ Duy Giang nhìn cậu.
Nếu vậy tức là vừa nãy cậu đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của bọn anh, cớ sao phải giả vờ không quen biết.
Anh lại bắt đầu thả mồi câu bằng cách thức cực kỳ kém chất lượng.
“Em… Em nghe thấy lúc nãy.” Thời Dẫn lí nhí. Cậu nghi ngờ nguyên do Dụ Duy Giang không vui khi nãy là vì cậu quá đeo bám, cứ lượn lờ trước mặt anh làm mất không gian riêng tư của anh.
Thời Dẫn cúi đầu, yên lặng đặt quà trên tay vào xe. Biểu cảm mất mát thoáng hiện lên không hề dễ thấy nhưng lại như phóng đại vô hạn trong mắt Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang hơi nhíu mày.
Anh cho rằng thái độ của mình không tốt khiến Thời Dẫn có cảm giác xa cách. Anh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng giải thích: “Cậu ta tạm thời bận rồi.”
Thời Dẫn dạ, vẫn cúi đầu lặng lẽ xếp đồ.
“Ấy, xin nhường đường!” Ngoài xe có người đẩy xe đẩy hàng hóa vội vã đi qua, lưng Thời Dẫn bị v*t c*ng chọc vào khiến cậu đổ về phía trước.
Cậu cảm nhận được một cơn đau nhức âm ỉ chỗ xương bả vai, cả người bị đẩy đổ vào ghế.
“Ai…”
Dụ Duy Giang vô thức túm cậu lại, vô tình nắm cổ tay cậu. Ngón tay Thời Dẫn run lên như phải bỏng mà hơi rụt lại.
Mày Dụ Duy Giang càng nhíu chặt hơn.
Thời Dẫn cúi đầu, nhịn đau, chậm rãi đứng dậy. Cảm giác như có một lực kéo cổ cậu xuống.
Thời Dẫn cáu kỉnh đứng mạnh dậy, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Dụ Duy Giang. Vừa nãy bị đụng vào đau thật sự, cậu cảm giác lưng mình muốn nứt luôn.
Dụ Duy Giang sửng sốt, thấy ngón tay Thời Dẫn lau khóe mắt, thấy cậu lúng túng bảo anh “Chào thầy Dụ”, rồi đóng cửa xe lại.
Hình Kiêu tạm biệt Thời Dẫn,hình như không nhận ra cậu vừa bị đụng phải. Cậu chàng leo lên ghế lái, thấy chiếc Cayenne biến mất ở góc phố qua gương chiếu hậu.
“Em thấy lần sau phải mang quà cho Thời Dẫn, còn phải mời cậu ấy một bữa.” Hình Kiêu bảo, sau xe vẫn lặng thinh, Dụ Duy Giang không lên tiếng.
Hình Kiêu quay lại ngó, thấy Dụ Duy Giang mím môi thành một đường, mặt không biểu cảm, đang nhìn ra ngoài cửa xe.
“Vừa quay lại đã thành một đường rồi.” Hình Kiêu bảo.
Dụ Duy Giang liếc cậu chàng.
“Làm video mở quà đi nhé, anh nhận được… nhiều quà thế này này, chủ yếu là để cho fans thấy, để người ta vui vẻ, để họ biết là tình cảm dành cho anh đều được anh ghi nhận trong lòng.”
Dụ Duy Giang gật đầu, lòng nghĩ: Thấy anh phát trực tiếp vậy thì fans sẽ biết Thời Dẫn đã gửi hết quà của họ cho anh, có thể sẽ khen Thời Dẫn. Nếu vậy thì chắc Thời Dẫn cũng sẽ vui chút chút.
Vai Thời Dẫn thật sự rất đau, về nhà cậu nhờ mẹ xem thử, kết quả phát hiện ra bầm tím cả một mảng lớn.
“Sao vậy?” Mẹ Thời xót con không chịu được, kéo áo Thời Dẫn lên nhẹ nhàng xoa dầu hoa hồng cho cậu.
“Không cẩn thận bị đụng vào ạ.” Thời Dẫn nằm bẹp trên sô pha, đau đến nỗi liên tục suýt xoa.
Thời Dẫn quay lại phòng ngủ muốn xem vết thương của mình. Cậu vào phòng tắm cởi áo, vặn người soi gương. Chỗ xương bả vai là tím đậm nhất, còn lốm đốm các điểm tụ máu loang lổ trên da.
Thời Dẫn nhìn chằm chằm người trong gương, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào. Bỗng, cậu sờ cái cổ trống rỗng.
Ngọc bội của cậu mất tích rồi.
Thời Dẫn tìm từ tầng trên xuống tầng dưới vẫn không thấy bóng dáng ngọc đâu.
“Tiểu Dẫn con đang tìm gì đấy?” Mẹ Thời thấy cậu như con ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi nên hỏi một câu.
Thời Dẫn tạm thời không dám cho mẹ cậu biết ngọc bội bị mất nên nói dối: “Con đang tìm điện thoại.”
Không tìm thấy ngọc, buổi tối Thời Dẫn ăn cơm vẫn không yên lòng. Như Giả Bảo Ngọc* thời đại mới, ngọc mất, hồn cũng như mất theo.
*Giả Bảo Ngọc: Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, nôm na thì Giả Bảo Ngọc là hòn đá vá trời thừa ra hóa thành, đồng nghĩa với ngọc là gốc rễ của anh ta, mất ngọc không khác gì mất linh hồn.
Hồi nhỏ sức khỏe Thời Dẫn không tốt lắm, rất hay bệnh. Miếng ngọc kia là mẹ cậu xin về cầu bình an cho cậu. Cậu đã đeo nó từ nhỏ tới giờ.
Dụ Duy Giang đăng một bài weibo kèm ảnh cảm ơn quà của fans, tỏ ý bảo tám giờ tối sẽ phát trực tiếp mở quà.
*Gốc là “Doanh nghiệp ” ý chỉ việc idol làm này làm kia cho fan có thứ để xem.
Dàn người hâm mộ trong nhóm vô cùng sôi động, ào ào cảm ơn [Đồng hộ Pinduoduo của Dụ Duy Giang] Đại Đại gửi quà.
[pdd* Đại Đại, mãi đỉnh mãi yêu!]
*pdd viết tắt của Pinduoduo.
[Aaaaa tui kích động quá trời, nay quà của tui được lên sóng ư!]
[Thấy quà của tui rùi
Đại Đại vất vả rùi, cảm ơn]
[Aaaaa cảm ơn Đại Đại rất nhìu!!! Đại Đại quá đỉnh]
[Đại Đại là nhân viên nội bộ hả? Sao lại biết lịch trình của Giang Giang? Cảm giác không chỗ nào không có mặt Đại Đại]
[Nói chuyện đàng hoàng coi, bóng gió cho ai xem đấy, kể cả Đại Đại là người trong nội bộ thì đã sao?]
[Ai bóng gió??? Tui chỉ hỏi thôi không được à? Khùng???]
[??? Loại chuyện này có gì hay ho à mà ỏm tỏi lên vậy?]
[Muốn biết Đại Đại là nam hay nữ, thấy nhãn weibo là nam, tò mò ghee~]
Để tránh tranh luận không cần thiết, Thời Dẫn lên tiếng trong nhóm.
[@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Tui là nam, không phải nhân viên nội bộ, cũng là fan thôi. Đừng cãi nhau.]
[Oa!!! Đại Đại là nam!!!]
[Đã bảo không phải nhân viên nội bộ rồi, có mấy người im lặng được rồi chứ.]
[Đại Đại ở khu nào đó? Muốn gặp mặt Đại Đại!]
[Đại Đại là nam? Móa nó hình như tui gặp mặt Đại Đại rồi?? Có phải Đại Đại từng nhuộm tóc vàng không? Nếu đúng thì Đại Đại đẹp trai lắm á… Móe, lúc đó tui còn tưởng là người nổi tiếng nào tui không nhận ra cơ]
[Duma! Tóc vàng! Đại Đại chất thế!]
[Có ảnh không có ảnh không? Cho bé xem với!]
[??? Có mấy người khùng hả, đấy là quyền riêng tư của người ta, còn đòi xem ảnh???]
Thời Dẫn cảm thấy nhức đầu không muốn xem trò chuyện trong nhóm nữa. Tranh chấp là chuyện khó tránh được trong mỗi nhóm người hâm mộ, dù sao đâu thể đảm bảo ai cũng là người lý trí.
Dụ Duy Giang nghĩ sai rồi.
Thời Dẫn không vì được khen mà vui vẻ, ngược lại cậu còn đang phiền thêm đây này.
Tám giờ tối, phát sóng trực tiếp của Dụ Duy Giang đúng giờ bắt đầu.
Thời Dẫn nằm trên giường chơi game, ipad để một bên đang mở xem phát sóng, một lòng chia hai ngả, hơi thiếu hứng khởi.
“Có tiếng không?”
Nghe loa ipad phát ra tiếng của Dụ Duy Giang, Thời Dẫn lập tức vào khuôn phép, vô thức đặt điện thoại xuống.
Quần áo Dụ Duy Giang còn chưa thay. Chắc là anh vừa rửa mặt xong, tóc trên trán ướt từng lọn, chóp mũi cũng có bóng nước. Anh đang nhìn bình luận nhảy trên màn hình, ánh mắt rất chăm chú.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, anh chỉ nói một câu: “Cảm ơn quà của mọi người, mình nhận được hết rồi. Thư cũng nhận được.”
Bình luận vèo vèo lướt qua, lượt xem phát sóng cũng ào ào lên theo. Thời Dẫn vừa mới nhận ra Dụ Duy Giang thật sự càng ngày càng hot.
[Aaaaaaaaaaaaa chồng em cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]
[“Anh tôi” có tổ chức giao lưu không ạ?]
[Cuối cùng cũng chịu ra content rồi QAQ cảm giác gia đình chúng ta và chính chủ nhà chúng ta đều rất Phật hệ*]
*Ý chỉ những người theo chủ nghĩa sao cũng được, rất hài lòng với hiện tại, không tranh đua với đời.
[Chồng ơi live nhiều lên aaaaaaaa]
[Aaaaa đẹp trai quá đẹp trai xỉu mà sao lại không tham gia chương trình giải trí! Chờ phim mới đau khổ quá! Em xem mòn hết phim cũ của anh rồi nè! Bao giờ có phim mới dạ!]
[Hahaha chồng rửa mặt xong mới live đấy hả, tóc ướt hết kìa]
Nguyên phần bình luận toàn thấy chồng này chồng kia khiến Dụ Duy Giang hơi phản cảm. Anh không thích xưng hô này. Tuy nhiên anh hiểu đây chỉ là một cách thể hiện sự yêu mến của người hâm mộ dành cho mình, là một dạng biểu hiện hơi thái quá.
Bình luận nhảy quá nhanh, Dụ Duy Giang không thấy rõ bình luận của mọi người, chợt anh ngước lên nhìn camera.
Thời Dẫn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh qua màn hình điện thoại.
Ánh mắt Dụ Duy Giang chân thành và sâu thẳm, môi mấp máy: “Mình không thấy rõ bình luận của mọi người, thôi thì mở quà luôn nhé.”
Anh nghiêm túc giải thích, làn sóng bình luận lặng thinh như tờ.
Tập thể người hâm mộ của Dụ Duy Giang phần lớn là fan nhan sắc và fan bạn gái, Thời Dẫn không biết mình thuộc loại nào.
Dụ Duy Giang chậm rãi mở quà. Mở một cái sẽ giơ đến trước camera cho mọi người xem một chút, sau đó sẽ nói “cảm ơn”. Hành động của anh không qua loa có lệ nhưng lại hơi quy trình quá.
Thời Dẫn không nhịn được cười thành tiếng, cơ bắp sau vai bị tác động vào mà nhói lên khiến cậu phải suýt xoa.
Dụ Duy Giang bóc quà mệt, bảo fans là nghỉ ngơi một chút. Ngay sau đó không biết anh lấy một bình nước thể thao ở đâu ra, quay sườn mặt vào camera, vừa uống nước vừa tạm gác mọi chuyện sang một bên.
Bình luận ào qua một loạt “ha ha ha ha ha”, bảo thầy Dụ chuyển sang làm nghệ sĩ hài đi.
Thời Dẫn nhìn màn hình sửng sốt.
Dụ Duy Giang nhặt vật kia lên, là một miếng ngọc bội hình chữ nhật, bên ngoài không khắc bất kỳ hình gì, chất ngọc nhẵn mịn, trong trẻo. Đây là ngọc bình an vô sự*, chất liệu ngọc Hòa Điền.
*Gốc là , một dạng ngọc trơn không chạm khắc. Trong giới ngọc, thứ gì không có hoa văn chạm khắc trên đó thì tức là “không có gì”, ngụ ý bình an vô sự.

[Wow, có cả đại gia tặng ngọc bội hả!!]
[Hình như là ngọc Hòa Điền, trâu bò đấy]
[Mua đồ chơi tặng kèm ngọc bội hở hahahaha]
[Ngọc bình an vô sự, rất ý nghĩa]
[A sao mọi người ai cũng giàu vậy!]
[Khéo lần sau có người tặng vàng thỏi hahaha]
Thời Dẫn cảm giác mình không chỉ đau vai mà đầu cũng đau. Cậu thấy Dụ Duy Giang nắm ngọc bội của cậu trong tay, sợi thừng bện đeo cổ trượt khỏi kẽ tay anh.
Tay Dụ Duy Giang to hơn Thời Dẫn, miếng ngọc bội nằm trong tay anh trông có vẻ rất trân quý.
Sau đó, Dụ Duy Giang cứ nắm ngọc của Thời Dẫn trong tay, mở hết quà, kết thúc phát sóng trực tiếp.
“Mọi người sau này đừng tặng quà cho mình nữa.” Trước khi kết thúc, Dụ Duy Giang dặn dò người hâm mộ, “Mình không nhận quà, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn mọi người, ngủ sớm nhé.”
Xem hết trực tiếp, Thời Dẫn còn đắn đo có nên mua một thỏi vàng để đổi ngọc bội của mình về không thì Nguyên Dập gọi đến.
“Sao đấy? Live của Chàng tiên Dụ ấy, miếng ngọc đó là của cậu đúng không? Đến cái dây đeo cũng giống, cậu đưa cậu ta à?”
“Không…” Thời Dẫn giải thích tình hình cho Nguyên Dập.
Điện thoại nối đuôi nhau tới, vừa mới nói chuyện với Nguyên Dập xong Thời Dẫn lại nhận được cuộc gọi của Phó Lâm.
“Thời Dẫn em điên à?” Phó Lâm mở miệng ra đã chất vấn.
Thời Dẫn nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Em mang ngọc bội cho Dụ Duy Giang? Em điên rồi hả, đưa gì không được sao lại đưa cái này?”
Sao người trên thế giới đều vào xem phát sóng trực tiếp của Dụ Duy Giang thế? Thời Dẫn cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời còn thấy Phó Lâm chẳng hiểu ra sao. Cậu không vui bảo:
“Có phải mẹ em giữ cho con dâu đâu, đưa không được à?”
______
Mẹ Thời: Cũng không phải mẹ giữ cho con rể, con chú ý vào.
Chương 25: “Có phải mẹ em giữ cho con dâu đâu, đưa không được à?”
Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn lái ô tô đi tìm Hình Kiêu. Hai người gặp ở điểm hẹn, Thời Dẫn mở cốp sau, Hình Kiêu giật mình: “Nhiều thế?”
“Đều là fans trong nhóm gửi, em mang hộ thôi.”
Công ty cuối cùng cũng chịu cấp cho Dụ Duy Giang một chiếc xe bảo mẫu loại nhỏ nhưng nội thất vẫn tương tự xe khác. Hai người chuyển đồ vào xe, cốp sau vẫn đang chứa đồ nên chẳng mấy mà đã đầy.
“Còn mấy thứ không đủ chỗ cho vào.” Thời Dẫn bảo.
“Để lên phía trước đi.”
Thời Dẫn mở cửa sau xe, trước mặt tỏa tới một mùi hương gỗ quen thuộc. Dụ Duy Giang đang ngồi trong xe cúi đầu dùng điện thoại, nghe tiếng động bèn quay sang.
Thời Dẫn suýt cắn phải lưỡi mình: “Anh, anh không phải đã đi ăn rồi ư?”
Sao người này ngồi trong mà không phát ra chút âm thanh nào thế.
Dụ Duy Giang nhìn xuống, thoáng qua túi quà và thư trong tay Thời Dẫn đoạn lại ngước lên, cố ý hỏi: “Tôi đi ăn với ai.”
“Dạ?” Thời Dẫn nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đáp lời: “Cái anh đeo kính ấy ạ.”
“Cậu biết tôi sẽ đi ăn cùng cậu ta?” Dụ Duy Giang nhìn cậu.
Nếu vậy tức là vừa nãy cậu đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của bọn anh, cớ sao phải giả vờ không quen biết.
Anh lại bắt đầu thả mồi câu bằng cách thức cực kỳ kém chất lượng.
“Em… Em nghe thấy lúc nãy.” Thời Dẫn lí nhí. Cậu nghi ngờ nguyên do Dụ Duy Giang không vui khi nãy là vì cậu quá đeo bám, cứ lượn lờ trước mặt anh làm mất không gian riêng tư của anh.
Thời Dẫn cúi đầu, yên lặng đặt quà trên tay vào xe. Biểu cảm mất mát thoáng hiện lên không hề dễ thấy nhưng lại như phóng đại vô hạn trong mắt Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang hơi nhíu mày.
Anh cho rằng thái độ của mình không tốt khiến Thời Dẫn có cảm giác xa cách. Anh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng giải thích: “Cậu ta tạm thời bận rồi.”
Thời Dẫn dạ, vẫn cúi đầu lặng lẽ xếp đồ.
“Ấy, xin nhường đường!” Ngoài xe có người đẩy xe đẩy hàng hóa vội vã đi qua, lưng Thời Dẫn bị v*t c*ng chọc vào khiến cậu đổ về phía trước.
Cậu cảm nhận được một cơn đau nhức âm ỉ chỗ xương bả vai, cả người bị đẩy đổ vào ghế.
“Ai…”
Dụ Duy Giang vô thức túm cậu lại, vô tình nắm cổ tay cậu. Ngón tay Thời Dẫn run lên như phải bỏng mà hơi rụt lại.
Mày Dụ Duy Giang càng nhíu chặt hơn.
Thời Dẫn cúi đầu, nhịn đau, chậm rãi đứng dậy. Cảm giác như có một lực kéo cổ cậu xuống.
Thời Dẫn cáu kỉnh đứng mạnh dậy, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Dụ Duy Giang. Vừa nãy bị đụng vào đau thật sự, cậu cảm giác lưng mình muốn nứt luôn.
Dụ Duy Giang sửng sốt, thấy ngón tay Thời Dẫn lau khóe mắt, thấy cậu lúng túng bảo anh “Chào thầy Dụ”, rồi đóng cửa xe lại.
Hình Kiêu tạm biệt Thời Dẫn,hình như không nhận ra cậu vừa bị đụng phải. Cậu chàng leo lên ghế lái, thấy chiếc Cayenne biến mất ở góc phố qua gương chiếu hậu.
“Em thấy lần sau phải mang quà cho Thời Dẫn, còn phải mời cậu ấy một bữa.” Hình Kiêu bảo, sau xe vẫn lặng thinh, Dụ Duy Giang không lên tiếng.
Hình Kiêu quay lại ngó, thấy Dụ Duy Giang mím môi thành một đường, mặt không biểu cảm, đang nhìn ra ngoài cửa xe.
“Vừa quay lại đã thành một đường rồi.” Hình Kiêu bảo.
Dụ Duy Giang liếc cậu chàng.
“Làm video mở quà đi nhé, anh nhận được… nhiều quà thế này này, chủ yếu là để cho fans thấy, để người ta vui vẻ, để họ biết là tình cảm dành cho anh đều được anh ghi nhận trong lòng.”
Dụ Duy Giang gật đầu, lòng nghĩ: Thấy anh phát trực tiếp vậy thì fans sẽ biết Thời Dẫn đã gửi hết quà của họ cho anh, có thể sẽ khen Thời Dẫn. Nếu vậy thì chắc Thời Dẫn cũng sẽ vui chút chút.
Vai Thời Dẫn thật sự rất đau, về nhà cậu nhờ mẹ xem thử, kết quả phát hiện ra bầm tím cả một mảng lớn.
“Sao vậy?” Mẹ Thời xót con không chịu được, kéo áo Thời Dẫn lên nhẹ nhàng xoa dầu hoa hồng cho cậu.
“Không cẩn thận bị đụng vào ạ.” Thời Dẫn nằm bẹp trên sô pha, đau đến nỗi liên tục suýt xoa.
Thời Dẫn quay lại phòng ngủ muốn xem vết thương của mình. Cậu vào phòng tắm cởi áo, vặn người soi gương. Chỗ xương bả vai là tím đậm nhất, còn lốm đốm các điểm tụ máu loang lổ trên da.
Thời Dẫn nhìn chằm chằm người trong gương, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào. Bỗng, cậu sờ cái cổ trống rỗng.
Ngọc bội của cậu mất tích rồi.
Thời Dẫn tìm từ tầng trên xuống tầng dưới vẫn không thấy bóng dáng ngọc đâu.
“Tiểu Dẫn con đang tìm gì đấy?” Mẹ Thời thấy cậu như con ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi nên hỏi một câu.
Thời Dẫn tạm thời không dám cho mẹ cậu biết ngọc bội bị mất nên nói dối: “Con đang tìm điện thoại.”
Không tìm thấy ngọc, buổi tối Thời Dẫn ăn cơm vẫn không yên lòng. Như Giả Bảo Ngọc* thời đại mới, ngọc mất, hồn cũng như mất theo.
*Giả Bảo Ngọc: Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, nôm na thì Giả Bảo Ngọc là hòn đá vá trời thừa ra hóa thành, đồng nghĩa với ngọc là gốc rễ của anh ta, mất ngọc không khác gì mất linh hồn.
Hồi nhỏ sức khỏe Thời Dẫn không tốt lắm, rất hay bệnh. Miếng ngọc kia là mẹ cậu xin về cầu bình an cho cậu. Cậu đã đeo nó từ nhỏ tới giờ.
Dụ Duy Giang đăng một bài weibo kèm ảnh cảm ơn quà của fans, tỏ ý bảo tám giờ tối sẽ phát trực tiếp mở quà.
*Gốc là “Doanh nghiệp ” ý chỉ việc idol làm này làm kia cho fan có thứ để xem.
Dàn người hâm mộ trong nhóm vô cùng sôi động, ào ào cảm ơn [Đồng hộ Pinduoduo của Dụ Duy Giang] Đại Đại gửi quà.
[pdd* Đại Đại, mãi đỉnh mãi yêu!]
*pdd viết tắt của Pinduoduo.
[Aaaaa tui kích động quá trời, nay quà của tui được lên sóng ư!]
[Thấy quà của tui rùi
[Aaaaa cảm ơn Đại Đại rất nhìu!!! Đại Đại quá đỉnh]
[Đại Đại là nhân viên nội bộ hả? Sao lại biết lịch trình của Giang Giang? Cảm giác không chỗ nào không có mặt Đại Đại]
[Nói chuyện đàng hoàng coi, bóng gió cho ai xem đấy, kể cả Đại Đại là người trong nội bộ thì đã sao?]
[Ai bóng gió??? Tui chỉ hỏi thôi không được à? Khùng???]
[??? Loại chuyện này có gì hay ho à mà ỏm tỏi lên vậy?]
[Muốn biết Đại Đại là nam hay nữ, thấy nhãn weibo là nam, tò mò ghee~]
Để tránh tranh luận không cần thiết, Thời Dẫn lên tiếng trong nhóm.
[@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Tui là nam, không phải nhân viên nội bộ, cũng là fan thôi. Đừng cãi nhau.]
[Oa!!! Đại Đại là nam!!!]
[Đã bảo không phải nhân viên nội bộ rồi, có mấy người im lặng được rồi chứ.]
[Đại Đại ở khu nào đó? Muốn gặp mặt Đại Đại!]
[Đại Đại là nam? Móa nó hình như tui gặp mặt Đại Đại rồi?? Có phải Đại Đại từng nhuộm tóc vàng không? Nếu đúng thì Đại Đại đẹp trai lắm á… Móe, lúc đó tui còn tưởng là người nổi tiếng nào tui không nhận ra cơ]
[Duma! Tóc vàng! Đại Đại chất thế!]
[Có ảnh không có ảnh không? Cho bé xem với!]
[??? Có mấy người khùng hả, đấy là quyền riêng tư của người ta, còn đòi xem ảnh???]
Thời Dẫn cảm thấy nhức đầu không muốn xem trò chuyện trong nhóm nữa. Tranh chấp là chuyện khó tránh được trong mỗi nhóm người hâm mộ, dù sao đâu thể đảm bảo ai cũng là người lý trí.
Dụ Duy Giang nghĩ sai rồi.
Thời Dẫn không vì được khen mà vui vẻ, ngược lại cậu còn đang phiền thêm đây này.
Tám giờ tối, phát sóng trực tiếp của Dụ Duy Giang đúng giờ bắt đầu.
Thời Dẫn nằm trên giường chơi game, ipad để một bên đang mở xem phát sóng, một lòng chia hai ngả, hơi thiếu hứng khởi.
“Có tiếng không?”
Nghe loa ipad phát ra tiếng của Dụ Duy Giang, Thời Dẫn lập tức vào khuôn phép, vô thức đặt điện thoại xuống.
Quần áo Dụ Duy Giang còn chưa thay. Chắc là anh vừa rửa mặt xong, tóc trên trán ướt từng lọn, chóp mũi cũng có bóng nước. Anh đang nhìn bình luận nhảy trên màn hình, ánh mắt rất chăm chú.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, anh chỉ nói một câu: “Cảm ơn quà của mọi người, mình nhận được hết rồi. Thư cũng nhận được.”
Bình luận vèo vèo lướt qua, lượt xem phát sóng cũng ào ào lên theo. Thời Dẫn vừa mới nhận ra Dụ Duy Giang thật sự càng ngày càng hot.
[Aaaaaaaaaaaaa chồng em cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]
[“Anh tôi” có tổ chức giao lưu không ạ?]
[Cuối cùng cũng chịu ra content rồi QAQ cảm giác gia đình chúng ta và chính chủ nhà chúng ta đều rất Phật hệ*]
*Ý chỉ những người theo chủ nghĩa sao cũng được, rất hài lòng với hiện tại, không tranh đua với đời.
[Chồng ơi live nhiều lên aaaaaaaa]
[Aaaaa đẹp trai quá đẹp trai xỉu mà sao lại không tham gia chương trình giải trí! Chờ phim mới đau khổ quá! Em xem mòn hết phim cũ của anh rồi nè! Bao giờ có phim mới dạ!]
[Hahaha chồng rửa mặt xong mới live đấy hả, tóc ướt hết kìa]
Nguyên phần bình luận toàn thấy chồng này chồng kia khiến Dụ Duy Giang hơi phản cảm. Anh không thích xưng hô này. Tuy nhiên anh hiểu đây chỉ là một cách thể hiện sự yêu mến của người hâm mộ dành cho mình, là một dạng biểu hiện hơi thái quá.
Bình luận nhảy quá nhanh, Dụ Duy Giang không thấy rõ bình luận của mọi người, chợt anh ngước lên nhìn camera.
Thời Dẫn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh qua màn hình điện thoại.
Ánh mắt Dụ Duy Giang chân thành và sâu thẳm, môi mấp máy: “Mình không thấy rõ bình luận của mọi người, thôi thì mở quà luôn nhé.”
Anh nghiêm túc giải thích, làn sóng bình luận lặng thinh như tờ.
Tập thể người hâm mộ của Dụ Duy Giang phần lớn là fan nhan sắc và fan bạn gái, Thời Dẫn không biết mình thuộc loại nào.
Dụ Duy Giang chậm rãi mở quà. Mở một cái sẽ giơ đến trước camera cho mọi người xem một chút, sau đó sẽ nói “cảm ơn”. Hành động của anh không qua loa có lệ nhưng lại hơi quy trình quá.
Thời Dẫn không nhịn được cười thành tiếng, cơ bắp sau vai bị tác động vào mà nhói lên khiến cậu phải suýt xoa.
Dụ Duy Giang bóc quà mệt, bảo fans là nghỉ ngơi một chút. Ngay sau đó không biết anh lấy một bình nước thể thao ở đâu ra, quay sườn mặt vào camera, vừa uống nước vừa tạm gác mọi chuyện sang một bên.
Bình luận ào qua một loạt “ha ha ha ha ha”, bảo thầy Dụ chuyển sang làm nghệ sĩ hài đi.
Thời Dẫn nhìn màn hình sửng sốt.
Dụ Duy Giang nhặt vật kia lên, là một miếng ngọc bội hình chữ nhật, bên ngoài không khắc bất kỳ hình gì, chất ngọc nhẵn mịn, trong trẻo. Đây là ngọc bình an vô sự*, chất liệu ngọc Hòa Điền.
*Gốc là , một dạng ngọc trơn không chạm khắc. Trong giới ngọc, thứ gì không có hoa văn chạm khắc trên đó thì tức là “không có gì”, ngụ ý bình an vô sự.

[Wow, có cả đại gia tặng ngọc bội hả!!]
[Hình như là ngọc Hòa Điền, trâu bò đấy]
[Mua đồ chơi tặng kèm ngọc bội hở hahahaha]
[Ngọc bình an vô sự, rất ý nghĩa]
[A sao mọi người ai cũng giàu vậy!]
[Khéo lần sau có người tặng vàng thỏi hahaha]
Thời Dẫn cảm giác mình không chỉ đau vai mà đầu cũng đau. Cậu thấy Dụ Duy Giang nắm ngọc bội của cậu trong tay, sợi thừng bện đeo cổ trượt khỏi kẽ tay anh.
Tay Dụ Duy Giang to hơn Thời Dẫn, miếng ngọc bội nằm trong tay anh trông có vẻ rất trân quý.
Sau đó, Dụ Duy Giang cứ nắm ngọc của Thời Dẫn trong tay, mở hết quà, kết thúc phát sóng trực tiếp.
“Mọi người sau này đừng tặng quà cho mình nữa.” Trước khi kết thúc, Dụ Duy Giang dặn dò người hâm mộ, “Mình không nhận quà, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn mọi người, ngủ sớm nhé.”
Xem hết trực tiếp, Thời Dẫn còn đắn đo có nên mua một thỏi vàng để đổi ngọc bội của mình về không thì Nguyên Dập gọi đến.
“Sao đấy? Live của Chàng tiên Dụ ấy, miếng ngọc đó là của cậu đúng không? Đến cái dây đeo cũng giống, cậu đưa cậu ta à?”
“Không…” Thời Dẫn giải thích tình hình cho Nguyên Dập.
Điện thoại nối đuôi nhau tới, vừa mới nói chuyện với Nguyên Dập xong Thời Dẫn lại nhận được cuộc gọi của Phó Lâm.
“Thời Dẫn em điên à?” Phó Lâm mở miệng ra đã chất vấn.
Thời Dẫn nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Em mang ngọc bội cho Dụ Duy Giang? Em điên rồi hả, đưa gì không được sao lại đưa cái này?”
Sao người trên thế giới đều vào xem phát sóng trực tiếp của Dụ Duy Giang thế? Thời Dẫn cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời còn thấy Phó Lâm chẳng hiểu ra sao. Cậu không vui bảo:
“Có phải mẹ em giữ cho con dâu đâu, đưa không được à?”
______
Mẹ Thời: Cũng không phải mẹ giữ cho con rể, con chú ý vào.
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 25
10.0/10 từ 32 lượt.