Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 8: Hồi hộp

173@-

Tin tức này khiến tâm trạng tồi tệ của Hạ Huyên tan biến.


Nỗi mệt mỏi sau một buổi chiều bị Hạ Tiểu Xuyên hành hạ đã được chữa lành một cách kỳ diệu.


Niềm vui va vào lồng ngực cô, cô mím môi, nuốt nước bọt, sợ trả lời quá nhanh Trương Tuyết sẽ nhận ra điều gì đó, vì thế cố ý trả lời sau vài phút.


"Được."


"Tớ có thể nhờ cậu ấy giải đáp một số kiến thức vật lý."


Sau khi gửi tin nhắn thoại, cô bấm vào nghe lại vài lần.


Giọng điệu của cô bình thản, không có chút lên xuống nào, thậm chí không có chút cảm xúc dao động nào.


Cô yên tâm nghĩ, như vậy Trương Tuyết sẽ không nghi ngờ gì.


Trên thực tế, cô căng thẳng đến mức không thể kiềm chế.


Ngón tay cô run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim càng lúc càng nhanh.


Các bạn nữ khác khi nghe tin có thể kết bạn WeChat với Lục Tư Châu thì gần như phát điên.


Họ la hét trong nhóm chat: [Aaaaaa, cuối cùng cũng có thể kết bạn WeChat với nam thần. Tớ bay đây.]


Nhưng Hạ Huyên lại bình tĩnh như một nhà sư nhập định.


Trương Tuyết gọi video cho cô, nói liên hồi: "Chị em ơi, cậu làm tớ phải nhìn cậu bằng một con mắt khác đấy. Cậu có biết không, lúc Tô Hinh và mấy người khác xin được số WeChat của Lục Tư Châu, suýt nữa làm tớ điếc tai đấy."


"Còn Triệu Hàm nữa, nhìn thì có vẻ rụt rè, ai ngờ lúc riêng tư lại hoang dã đến vậy. Cô ấy nói trong nhóm, giá như có thể hẹn Lục Tư Châu ra ngoài thì tốt biết mấy."


Trương Tuyết uống một ngụm nước, đặt cốc xuống nói tiếp: "Tớ cứ nghĩ mọi người sẽ trêu chọc cô ấy, kết quả cậu đoán xem sao?"


"Sao?" Hạ Huyên ngoan ngoãn tiếp lời. Ngoan đến mức khiến người ta muốn nhéo má.


"Ai cũng đồng tình với đề nghị của cô ấy." Trương Tuyết thật sự chưa bao giờ thấy ai điên như vậy, cô ấy tặc lưỡi: "Ai cũng tranh nhau thề rằng nếu thật sự có thể hẹn Lục Tư Châu ra ngoài thì thà làm bài thi đến chết cũng cam."


"Còn có chuyện quá đáng hơn nữa." Trương Tuyết nhớ lại lời của Tô Hinh: "Tô Hinh nói, bảo cô ấy cạo đầu đi tu cũng cam lòng. Cậu nói xem Lục Tư Châu thật sự tốt đến mức đó sao?"


Anh thật sự tốt đến mức đó.


Tốt đến mức khiến người ta không thể phớt lờ, không kìm được mà muốn đến gần.


Hạ Huyên mím môi, do dự: "...Có lẽ thế."


"Thấy chưa, vẫn là cậu lý trí nhất." Trương Tuyết thật sự rất ngưỡng mộ Hạ Huyên: "Trong số nhiều bạn học như vậy, chỉ có cậu là kết bạn WeChat với Lục Tư Châu vì việc học. Những người khác đều có mục đích riêng."


"..." Ngón tay Hạ Huyên cầm điện thoại khẽ co lại.


Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, làm nó trở nên mờ ảo.


Ánh sáng trên đầu lông mi dường như càng thêm mơ hồ, như được nhuộm một màu sắc không đậm không nhạt.


Ánh sáng và bóng tối lấp lánh trong mắt cô, sâu trong con ngươi dâng lên những gợn sóng nhè nhẹ.


Cô khẽ cắn môi, muốn nói rằng cô cũng có mục đích riêng với anh, cô muốn đến gần ánh sáng... hơn một chút.


Nhưng cô không nói ra.


Hạ Huyên chuyển chủ đề: "Làm sao cậu có được số WeChat?"


"Tô Dương cho." Trương Tuyết nói: "Tớ và Tô Dương cá cược. Ai thua thì phải đồng ý với người thắng một chuyện."


"Vậy... cậu ấy không tức giận à?"


"Cậu ấy? Ai cơ?"



"Lục Tư Châu."


"Sao cậu ấy lại tức giận?" Trương Tuyết hỏi ngược lại.


Theo những gì Hạ Huyên biết, Lục Tư Châu rất ghét hành vi kết bạn WeChat với mục đích rõ ràng như vậy: "Tô Dương đã làm lộ số WeChat của cậu ấy."


"Thế thì tớ không biết." Trương Tuyết "hừ" một tiếng: "Cứ thử đi, thêm được thì tốt, không thì thôi. Cậu mau thêm đi, không thì Tô Hinh và các bạn khác thêm hết, Lục Tư Châu lại không thêm cậu đâu."


Nói xong, Trương Tuyết gửi số WeChat của Lục Tư Châu qua: "Tớ tắt máy đây , cậu thêm nhanh đi."


Cuộc gọi video kết thúc, Hạ Huyên nhìn dãy số mà Trương Tuyết gửi, gần như không hề do dự, cô nhập số vào rồi gửi lời mời kết bạn.


Ba ngày nghỉ Quốc khánh trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết.


Ngày 4 tháng 10 trở lại trường, sáng sớm trong lớp đã rất hỗn loạn.


"Đội quân lưu manh" hôm nay lại đông thêm một chút.


Có bạn từ hàng đầu chạy đến hàng cuối, bên này mượn chép bài tập ngữ văn, bên kia mượn chép bài tập toán.


Bài thi của Lục Tư Châu bị mọi người tranh nhau chép sạch.


Trong khi các bạn khác bận làm bài tập, Lục Tư Châu cầm bóng rổ đi ra sân.


Ánh nắng trải khắp sân bóng.


Dáng người cao gầy của chàng trai dưới ánh nắng càng thêm thẳng.


Vạt áo đồng phục bay lên theo mỗi chuyển động của anh.


Phần eo săn chắc đó cứ thế bất ngờ lọt vào tầm mắt của người đang bước tới cách đó vài bước.


Hạ Huyên tạm thời được bổ nhiệm làm đại biểu môn tiếng Anh.


Cô ôm chồng bài tập tiếng Anh đã thu xong đi ra khỏi tòa nhà lớp học.


Tòa nhà văn phòng giáo viên và tòa nhà lớp học không cách nhau xa, đi đi lại lại chỉ mất năm phút.


Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng bóng nảy trên mặt đất.


Không biết là do cô quá để tâm đến người đó, hay vì lý do nào khác, mà cô trở nên nhạy cảm hơn với tiếng bóng rổ.


Ngay khi âm thanh lọt vào tai, cô đã ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ.


Vừa lúc đó, cô nhìn thấy Lục Tư Châu bật nhảy, nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.


Bàn tay thon dài của chàng trai bám vào vành rổ vài giây, vạt áo đồng phục bay cao, một bên eo của anh cứ thế lọt sâu vào đáy mắt cô.


Săn chắc.


Cơ bắp rõ ràng.


Cô như bị đóng băng, hoàn toàn quên mất phản ứng.


Trong lồng ngực cô có một cảm giác rung động dữ dội, như có một chú nai đang chạy loạn xạ.


Thình thịch, thình thịch, thình thịch.


Hạ Huyên căng thẳng đến mức không thở nổi.


Ngón tay cô buông lỏng, "loảng xoảng" một tiếng, tập vở bài tập tiếng Anh rơi xuống đất.


Cô vội vàng cúi xuống nhặt, mái tóc đuôi ngựa rủ xuống che đi vành tai đang ửng đỏ của cô.


Đợi cô nhặt xong, ôm tập vở đứng thẳng lên nhìn lại, trên sân bóng rổ đã không còn một bóng người. Cảnh tượng vừa rồi như thể chỉ là ảo ảnh do cô tưởng tượng ra.


Bỗng nhiên, từ chỗ khuất ánh sáng vọng ra tiếng nói chuyện: "Lục Tư Châu, cậu thật sự không làm đại biểu môn vật lý à? Cậu giúp tớ một chút được không?"



Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Lưu Mộng đã được bầu làm ủy viên học tập.


"Không." Lục Tư Châu từ chối rất dứt khoát.


Quả bóng vẫn xoay trên đầu ngón tay anh.


Kỹ thuật xoay bóng của anh cũng tốt như kỹ thuật chơi bóng.


"Chúng ta là bạn học mà, cậu giúp tớ một chút đi." Lưu Mộng nũng nịu.


Nếu không phải không đúng lúc, cô ấy đã lay lay tay anh rồi: "Để cảm ơn, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm."


Trong bóng tối, quả bóng trên đầu ngón tay chàng trai rơi vào lòng anh, một câu nói lười biếng vang lên: "Tìm Tô Dương ấy, cậu ta thích làm."


Lúc đầu Hạ Huyên có chút buồn bã khi thấy họ đứng gần như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh từ chối người khác, nỗi buồn ấy hòa vào gió mà bay đi mất.


Giây tiếp theo, tiếng chuông báo chuẩn bị vào học vang lên, nhắc nhở cô sắp vào học rồi.


Hạ Huyên không dám chần chừ, ôm tập vở nhanh chóng đi về phía văn phòng.


Khi quay lại, trong lớp xôn xao bàn tán, các bạn nữ ai nấy đều ủ rũ.


Hạ Huyên ngồi xuống, hỏi Trương Tuyết: "Sao thế?"


Trương Tuyết ghé miệng vào tai cô, lấy tay che lại, vừa nói vừa liếc nhìn ra sau: "Lục Tư Châu không thêm ai cả."


"Hả? Gì cơ?" Hàng mi Hạ Huyên khẽ run, có chút không hiểu.


"WeChat ấy." Trương Tuyết nói: "Tớ vừa hỏi rồi, không thêm ai hết."


Hạ Huyên: "..."


"Còn cậu thì sao?" Trương Tuyết hỏi: "Có thêm cậu không?"


Nói xong, thấy Hạ Huyên cau mày, vẻ mặt không vui, cô ấy vỗ vai cô: "Thôi được rồi, chị em hiểu. Cậu ấy cũng không thêm cậu phải không? Kệ đi, không thêm thì thôi."


Hạ Huyên kéo khóa hộp bút, lấy bút chì ra.


Khóe mắt cô liếc nhìn ra phía sau.


Trong tầm mắt cô, chàng trai đang nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn là Giang Phong.


Thực ra là Giang Phong chủ động tìm anh để nói chuyện, anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu.


Giang Phong thời gian trước không được khỏe, hôm nay là ngày đầu tiên đi học.


Giang Phong và Lục Tư Châu quen nhau từ trước, nói chuyện cũng không có gì phải kiêng nể.


Cậu ta huých khuỷu tay vào tay anh: "Tư Châu, cậu làm chuyện gì táng tận lương tâm rồi, tớ thấy ánh mắt mấy bạn nữ trong lớp nhìn cậu lạ lắm."


Lục Tư Châu thả lỏng người, vẻ mặt uể oải, suy sụp và lãng tử: "Toàn là quý cô, không dám chọc ai cả."


Ánh mắt của các quý cô nhìn sang đầy vẻ oán giận.


"Này, nếu cậu muốn kết bạn với Lục Tư Châu, cậu có thể thử lại lần nữa." Trương Tuyết co vai lại, dựa sát vào Hạ Huyên, nói nhỏ nhẹ: "Cậu là học sinh giỏi, có lẽ Lục Tư Châu muốn thêm cậu. Có thể có quá nhiều người thêm nên không nhận ra. Cứ thử lại đi."


"Ừ, được." Hạ Huyên không nói với Trương Tuyết rằng cô vẫn chưa thêm Lục Tư Châu.


Cô nhớ lại cảnh tượng tối qua, vừa nhập số WeChat của anh, cửa phòng đã mở ra.


Trương Quyên và Hạ Lực cùng bước vào.


Hạ Huyên giật mình, nhét điện thoại vào túi.


Trương Quyên thấy ánh mắt cô chớp chớp, hỏi: "Sao thế?"


"Không có gì ạ." Hạ Huyên cố tỏ ra bình tĩnh: "Tiểu Xuyên đã ngủ rồi."



Trong mắt Trương Quyên, những việc này Hạ Huyên làm là điều đương nhiên.


Bà thậm chí không nói một lời cảm ơn nào, chỉ gật đầu, sau đó vỗ vai mình, nói với Hạ Lực: "Vai em đau quá, anh xoa bóp giúp em với."


Hạ Lực đặt cặp xuống, thậm chí còn chưa cởi áo khoác đã quỳ trên ghế sofa xoa bóp cho Trương Quyên.


Đến khi nhớ ra, Hạ Huyên đã quay về phòng.


Hạ Huyên ngồi trước bàn học, bật đèn bàn, nhìn chằm chằm vào số WeChat rất lâu.


Tâm trạng vui vẻ ban nãy như bị cơn gió thu lùa vào cuốn đi mất.


Trong lòng cô dâng lên những gợn sóng kỳ lạ.


Cô thử nhập vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi.


Hạ Tiểu Xuyên luôn nói cô là một kẻ nhát gan.


Bây giờ cô buộc phải thừa nhận, cô thật sự rất nhát gan.


Tô Dương vừa bước vào lớp đã bị một vật thể lạ đập trúng.


Cậu ta "ối" một tiếng: "Mẹ kiếp, đứa nào làm trò này!"


Lục Tư Châu tựa vào tường, cười lười biếng: "Tôi."


Tô Dương cúi xuống nhặt cuốn sách toán trên sàn, vừa phủi bụi trên đó vừa đi tới.


Vẻ mặt nịnh nọt: "Châu ca, Châu ca có gì dặn dò ạ?"


"Cậu nói xem?" Nụ cười của Lục Tư Châu có chút đáng sợ, cây bút trên tay anh xoay tít, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra chọc mù mắt chó của Tô Dương.


"Anh ơi, em sai rồi." Tô Dương chắp hai tay lại: "Em nào có biết các bạn nữ trong lớp đều thích anh chứ, cả đám ùa vào xin WeChat của anh. Anh cũng vậy, sức hút vô địch quá rồi."


Cậu ta nháy mắt.


"Trách tôi à?" Lục Tư Châu đá quả bóng dưới chân: "Trưa nay ra sân đấu một trận."


"..." Tô Dương cảm thấy mình không thể sống nổi nữa.


Lục Tư Châu muốn hành hạ cậu ta đến chết.


Tô Dương đoán không sai.
Cậu ta quả thật đã bị hành hạ đến chết.


Chơi bóng rổ một tiếng đồng hồ, thậm chí còn không chạm được vào bóng.


Lại còn bị buộc phải khao cả lớp uống nước.


Số dư tài khoản của cậu ta sắp hết rồi.


Việc Tô Dương khao và Lục Tư Châu khao thì hiệu ứng hoàn toàn khác nhau.


Khi Lục Tư Châu khao đồ uống, các bạn nữ tỏ ra kiêu hãnh, không muốn mất mặt trước nam thần, nên khi uống đều cố gắng kiềm chế, miệng thì nói chung chung: Cái nào cũng được, cái nào cũng ngon.


Tô Dương thì khác.


Cái gì đắt thì họ gọi.


Thể diện là gì, cứ uống đã rồi nói sau.


Hạ Huyên vẫn gọi nước tăng lực.


Không phải vì nước tăng lực ngon hơn, mà vì cô muốn uống giống anh.


Hít thở cùng một làn gió, uống cùng một loại đồ uống.


Anh ở trong gió, và cũng ở trong thế giới của cô.



Tối hôm đó, đèn trần trong lớp bỗng tối đi một chút.


Tiếng ồn ào vang lên.


Hạ Huyên bỗng trở nên dũng cảm hơn.


Lợi dụng tiếng ồn, cô lục điện thoại trong cặp ra, che một bên cánh tay lại, mở WeChat, nhập số WeChat, rồi bấm gửi.


Khoảnh khắc đó, tim cô như ngừng đập.


Tiết tự học đầu tiên cô làm xong bài tập ngữ văn, toán.


Tiết thứ hai cô làm xong bài tập các môn khác.


Còn mười phút nữa tan học, cô lấy sách tiếng Anh ra, nhìn những từ vựng trên đó mà ngẩn ngơ.


Trái tim cô như bị treo lơ lửng giữa không trung, lo lắng tràn ngập trong lòng.


Tiết tự học hôm đó dường như dài đằng đẵng như một thế kỷ.


Khi căng thẳng, Hạ Huyên thường thích uống nước.


Trong mười phút cuối cùng, cô đã uống nước vài lần.


Phía sau, các bạn nam cứ trêu chọc không ngừng.


Nếu nghe kỹ còn có tiếng chơi game.


Tô Dương liếc mắt một cái, nhắc nhở: "Châu ca, có người thêm WeChat của anh kìa."


Lục Tư Châu không hề ngước mắt, lười biếng nói: "Không thêm."


Trái tim Hạ Huyên co thắt dữ dội.


Cả người cô như bị ném vào một thế giới tối tăm, chỉ có một tia sáng le lói ở góc phòng.


Nhưng tia sáng đó, cuối cùng cũng không chiếu tới cô.


Đây là điều cô đã dự liệu từ trước.


Hạ Huyên mím môi, tự an ủi: Không sao, dù sao bây giờ cũng tốt hơn hồi cấp hai nhiều rồi, ít nhất anh cũng ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.


Vì Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Huyên có khả năng tự chữa lành cực mạnh và khả năng chịu áp lực cao.


Khi tự học về nhà, cô không tránh khỏi bị Trương Quyên giáo huấn: "Huyên Huyên, con trông chừng việc học của Tiểu Xuyên cho mẹ. Hôm nay nó kiểm tra toán không đạt..."


Nhắc đến Hạ Tiểu Xuyên, Trương Quyên nói càng nhiều.


Hạ Huyên đã quá quen với điều này.


Cô thay dép lê, đợi bà nói xong rồi đẩy cửa vào phòng ngủ.


Khi đặt cặp xuống, tờ bài thi toán giữa kỳ lần trước rơi ra.


Cô vốn định đưa cho Trương Quyên và Hạ Lực xem, giờ thì cô hoàn toàn không còn tâm trạng nữa.


Khi tâm trạng không tốt, mọi việc đều không suôn sẻ.


Lúc tắm chân Hạ Huyên đập vào đâu đó, cô nhảy lò cò từ phòng vệ sinh về phòng ngủ.


Vừa ngồi xuống, điện thoại vang lên tiếng báo.


Cô một tay cầm khăn lau tóc, một tay chạm vào màn hình, mở WeChat ra.


Rồi.


Cô bất động nhìn chằm chằm.


Lục Tư Châu đã kết bạn WeChat với cô ư????!!


Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Story Chương 8: Hồi hộp
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...