Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 44: Mật ngọt
352@-
Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, thư viện chật kín chỗ.
Nếu đến muộn, lớp học cũng không còn chỗ trống.
Kỳ thi sắp đến gần, không thể không học.
Lục Tư Châu nắm tay Hạ Huyên đi lên sân thượng.
Những chuyện liên quan đến Lục Tư Châu, Hạ Huyên luôn nhớ rất rõ.
Ví dụ, năm đó lần đầu gặp mặt, anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần thể thao đen.
Hay như ngày thi tốt nghiệp cấp 2, anh ném đồng phục vào lòng cô, bên trong anh cũng mặc một chiếc áo phông trắng.
Giờ cô vẫn nhớ rõ, trên ngực phải của chiếc áo phông trắng có một hình tròn màu vàng.
Và nữa, ngày hôm đó anh mặc chiếc quần đồng phục màu xanh, đi giày thể thao màu trắng, logo Nike ở bên hông giày rất rõ ràng.
Anh thích uống nước ngọt có ga, nhưng không thích uống nước ở nhiệt độ phòng, anh thích xoay bút, khi chơi bóng rổ anh thích mặc chiếc áo màu vàng...
Chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô đều nhớ rất rõ.
Kể cả đêm đó trên sân thượng, anh kéo tay cô, ấn cô vào tường.
Ánh đèn mờ ảo, hai người họ càng ngày càng gần, hơi thở quấn lấy nhau.
Anh khàn giọng hỏi:
"Được không?"
Giọng nói của chàng trai vừa quyến rũ vừa dụ dỗ.
Đêm đó, tim cô đập như trống bỏi.
Những ngón tay trắng nõn bám vào vạt áo anh từ từ siết chặt.
Áo khoác của chàng trai xuất hiện những nếp nhăn sâu, còn có chút ẩm ướt.
Là dấu vết từ lòng bàn tay cô.
Cô rất căng thẳng, đến mức không còn biết thở thế nào nữa.
Cô nghĩ, nếu đêm đó Trình Hạo không xuất hiện, có lẽ họ đã...
"Nhìn gì đấy?" Lục Tư Châu nhìn theo ánh mắt của Hạ Huyên, ánh mắt anh dừng lại trên bức tường trong bóng tối.
Anh mơ hồ nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên.
Đôi mắt đen của chàng trai như có những vì sao lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng tụ lại một chỗ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Hạ Huyên lạc lối trong đôi mắt đen của anh, tim đập rất nhanh.
Đêm đó và đêm nay rất giống nhau.
Gió nhẹ lướt qua mặt, ánh đèn mờ ảo, hai cái bóng trên mặt đất vẫn còn đó, một là của anh, một là của cô.
Điểm khác biệt duy nhất là đêm nay cô không khóc.
Cô để mặc anh nắm tay đi lên.
Lục Tư Châu thấy Hạ Huyên cúi đầu ngại ngùng, anh cười đầy ẩn ý.
Anh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua bức tường đó, lực trên tay anh tăng lên.
Anh dùng lực kéo một cái, cô liền bị ấn vào tường.
Trước đây cảnh tượng này đã từng hiện lên trong đầu cô.
Hạ Huyên không kìm được khẽ kêu lên một tiếng, giống như tiếng mèo kêu, làm lòng người xao xuyến.
Lục Tư Châu một tay véo eo cô, một tay giữ cằm cô, hôn rất vội vàng.
Răng anh cắn môi trên cô rồi lại cắn c*n m** d***.
Khi không kìm được, anh dùng lực m*t một cái vào môi trên và môi dưới.
Dường như vẫn chưa đủ.
Anh dùng lực tách môi cô ra, tiến thẳng vào trong, không hề quanh co, không hề xoay chuyển, đi thẳng đến mục tiêu.
Trước đây hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào khiến tim người ta loạn nhịp như đêm nay.
Không lâu sau, sức lực trên người Hạ Huyên bị rút cạn.
Toàn thân cô mềm nhũn ra, cơ thể bắt đầu trượt xuống.
Lục Tư Châu ôm lấy eo cô, dùng một tay kéo cô lên.
Mũi anh chạm vào mũi cô nói: "Ngoan, vòng tay ôm cổ anh."
Đầu óc Hạ Huyên trống rỗng, không thể phản ứng lại bất cứ điều gì.
Lục Tư Châu bảo cô làm gì, cô liền làm theo.
Cô vòng chặt tay ôm lấy cổ anh.
Anh cao lớn, khi cô vòng tay ôm cổ anh, cô còn phải nhón chân lên.
Họ hôn nhau trong tư thế đó vài phút.
Hạ Huyên lại không thể trụ được nữa.
Lục Tư Châu lùi lại một chút, cắn cắn môi cô.
Với đôi mắt đỏ ngầu, anh nói: "Nhảy lên người anh đi, anh bế em."
Hạ Huyên đỏ mặt nhảy lên người anh.
Lục Tư Châu thuận thế đỡ lấy chân cô.
Nhìn từ xa, Hạ Huyên như treo trên người Lục Tư Châu.
Trên sân thượng lại có gió ập đến.
Hạ Huyên không kìm được run lên.
Lục Tư Châu vừa hôn cô vừa bế cô xoay tròn.
Một vòng rồi lại một vòng.
Không biết hôn bao lâu, Lục Tư Châu lùi lại, nói với người trong lòng: "Trong túi áo anh có chìa khóa, lấy ra đi."
Hạ Huyên run rẩy đưa tay vào túi áo anh.
Cô không biết chạm vào chỗ nào của anh, khiến anh khẽ hít một tiếng.
Cô sợ đến mức không dám cử động.
"Không phải túi áo mà là túi quần." Lục Tư Châu đang bế cô, tay anh không rảnh, không thể lấy chìa khóa ra, chỉ đành để Hạ Huyên lấy.
Cứ tưởng chỉ là lấy chìa khóa thôi, không ngờ cô lại làm người anh nóng ran lên mấy lần.
Tay cô gái nhỏ nhắn, mềm mại.
Khi cách lớp quần áo chạm vào người anh khiến anh vô cớ run rẩy.
Anh thầm nghĩ: Thật là muốn mạng mà.
Hạ Huyên nghiêng người mò mẫm rất lâu mới tìm thấy chìa khóa.
Cô đỏ mặt hỏi anh: "Có phải chìa này không?"
Trong đôi mắt đen của Lục Tư Châu cuộn trào những xoáy nước.
Nghe thấy giọng cô, anh muốn nuốt cô vào bụng: "Ừm, chìa đó. Mở cửa đi."
Trên sân thượng có một căn phòng nhỏ.
Bình thường nó bị khóa.
Hạ Huyên quay người mở cửa, sợ bị ngã, cô kẹp chân chặt hơn.
Trán Lục Tư Châu từ từ rịn mồ hôi.
Lòng bàn tay anh cũng vậy.
Cô muốn nói, anh có thể đặt cô xuống, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Tư Châu, dường như anh muốn bế cô mở cửa.
Bình thường chỉ mất một hoặc hai phút để mở cửa, nhưng tối nay lại mất đến năm phút.
Rất nhiều lần Hạ Huyên cảm thấy mình sắp rơi xuống lại được Lục Tư Châu đỡ lên.
Sau khi đỡ lên đỡ xuống vài lần, cánh cửa mở ra.
Lục Tư Châu bế Hạ Huyên bước vào.
Vào bên trong mới biết, ở đây có bàn, có ghế, có ghế sofa.
Trên ghế còn có chiếc túi đeo chéo màu đen mà Lục Tư Châu hay đeo.
Hạ Huyên nhảy xuống khỏi người Lục Tư Châu, chớp chớp mắt: "Đây là...?"
"Căn cứ bí mật." Lục Tư Châu từ phía sau đi tới, đứng sau lưng cô.
Hai tay anh ôm lấy eo cô, đầu cúi xuống, cằm tựa lên vai cô: "Mấy ngày này em ở đây ôn tập với anh."
"Sao anh tìm thấy chỗ này?" Hạ Huyên rất ngạc nhiên.
Khi quay đầu lại nhìn anh, khóe môi cô vô tình chạm vào mặt anh.
Cô dễ xấu hổ, không hề bất ngờ mặt cô lại đỏ bừng.
Hàng mi dài cong xuống, khẽ mím môi.
Vệt nước như mật ong trên môi cô làm lòng người run rẩy.
Lục Tư Châu xoay vai cô lại, bế cô đặt lên bàn.
Hai tay anh chống lên bàn, môi anh áp vào môi cô.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, có chút trêu chọc.
Anh không cắn, chỉ m*t nhẹ.
m*t xong một lần, lại m*t thêm lần nữa.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi.
Cô nghiêng người về phía sau nhiều hơn.
Cô lùi, anh lại tiến tới.
Tay Hạ Huyên vô tình làm đổ chai nước khoáng đặt ở góc bàn.
Chai nước khoáng lăn xuống đất.
Tiếng "đùng" vang lên, làm gián đoạn hai người đang hôn nhau.
Hạ Huyên nghiêng đầu.
Lục Tư Châu lùi lại một chút.
Hai người tự điều chỉnh hơi thở.
Hạ Huyên bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy rất ngại ngùng.
Cô nhảy xuống khỏi bàn, quay lưng lại với anh, đi đến trước một cái giá sách.
Cô tùy ý rút một quyển ra, lật lật.
Chữ viết trên đó là của Lục Tư Châu.
Anh đã tự học xong cả quyển sách.
Cô đặt xuống, lại lấy một quyển khác ra.
Cũng giống quyển vừa rồi, quyển này cũng có đầy đủ ghi chú.
Hạ Huyên quay lại nhìn anh: "Những quyển sách này đều là của anh sao?"
Lục Tư Châu tựa vào bàn, khoanh tay nhìn cô, nhướng mày: "Bạn trai em có giỏi không?"
Hạ Huyên vừa định gật đầu, thấy ánh mắt tinh quái của anh, cô đỏ mặt không nói.
Cô không biết anh nói "giỏi" là về phương diện nào.
Nhưng nhìn thần sắc của anh, chắc chắn không giống với cái "giỏi" mà Hạ Huyên đang nghĩ.
Hạ Huyên nghĩ là, anh học giỏi.
Lục Tư Châu không nhận được câu trả lời vừa ý, anh đi tới, véo eo cô, xoay cô lại.
Khẽ ấn một cái, lưng Hạ Huyên dính vào giá sách.
Sợ đụng vào đầu cô, tay Lục Tư Châu luồn ra sau gáy cô, ôm cô vào lòng.
Với đôi mắt mờ ảo, anh hỏi: "Bạn trai em có giỏi không, hả?"
Hơi thở nóng bỏng ập đến.
Hạ Huyên không thể kiên trì được lâu liền đầu hàng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, rất giỏi."
"Giỏi đến mức nào?" Bàn tay lạnh lùng, thon dài của Lục Tư Châu đặt lên giá sách, cách má cô nửa ngón tay.
Ngón trỏ dễ dàng v**t v* lọn tóc mai của cô.
Anh v**t v* nhẹ nhàng.
"..." Người này, càng ngày càng được đà lấn tới.
Hạ Huyên cắn môi không trả lời.
Cả người Lục Tư Châu áp sát lại: "Hả? Giỏi đến mức nào?"
Khóe mắt anh nhếch lên, khóe môi nở một nụ cười lười biếng.
Đôi mắt đen đó như được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Hạ Huyên, con thỏ trắng, làm sao có thể là đối thủ của con sói xám lớn này.
Cô nhanh chóng thất bại, mí mắt run rẩy nói: "Rất giỏi."
Nói xong, má cô như muốn rỉ máu.
Cô giơ tay lấy sách lên che mặt, không dám nhìn anh nữa.
Lục Tư Châu cười nhẹ, rút quyển sách ra khỏi tay cô.
Ngón tay anh khẽ chạm vào mặt cô: "Nghĩ gì vậy? Anh hỏi em là anh có học giỏi không?"
"..." Mí mắt Hạ Huyên run rẩy, cô đấm vào ngực anh, giọng nũng nịu: "Đồ xấu xa."
Lục Tư Châu thích vẻ đáng yêu này của cô chết đi được.
Anh giữ cô trong lòng, hôn rất lâu.
Cho đến khi Hạ Huyên khó thở, anh mới lùi lại, mắt đỏ ngầu nói: "Anh sai rồi."
"..." Hạ Huyên không hiểu.
Lục Tư Châu tựa trán vào trán cô, hơi thở có chút dồn dập, giọng nói có chút khàn khàn: "Hạ Huyên mới là người giỏi nhất."
Một nụ hôn suýt nữa làm anh mất kiểm soát.
Sau này Hạ Huyên mới hiểu cái "giỏi" mà anh nói là gì.
Cô đỏ mặt đấm vào ngực anh.
Tối đó, họ đến sân thượng lúc bảy giờ, bảy giờ bốn mươi mới bắt đầu học bài nghiêm túc.
Còn bốn mươi phút kia đã làm gì, nhìn đôi môi sưng đỏ của Hạ Huyên là biết.
Lúc Lục Tư Châu quậy phá thì quậy thật, nhưng khi học bài thì cũng rất nghiêm túc.
Hạ Huyên nói không được làm phiền cô, anh liền thật sự không làm phiền nữa.
Anh cầm sách ngồi đối diện Hạ Huyên, đọc rất nhanh.
Thời gian còn sớm, anh lại đọc thêm một quyển nữa.
Sau khi đọc xong hai quyển, anh từ từ ngẩng đầu.
Cô gái đối diện đang cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc.
Da cô rất trắng, không chịu được trêu chọc.
Trên đó còn có dấu vết lúc nãy mà anh vô tình để lại.
Không phải vết hôn, là vết do đầu ngón tay chạm vào.
Lục Tư Châu nuốt khan.
Anh đột nhiên muốn thử xem để lại dấu vết trên cổ cô sẽ có cảm giác gì.
Ý nghĩ này vừa nảy ra lại bị anh dẹp đi.
Không được, cô gái nhỏ sẽ giận anh, có lẽ còn khóc nữa.
Lục Tư Châu nhớ lại cảnh Hạ Huyên khóc.
Dường như mỗi lần cô khóc đều liên quan đến gia đình.
Trương Tuyết từng nói, bố mẹ cô trọng nam khinh nữ, chỉ thích em trai cô.
Mọi thứ tốt đẹp đều dành cho em trai cô.
Kể cả việc chuyển trường, thật ra Hạ Huyên không muốn chuyển, nhưng bố mẹ cô nhất quyết bắt cô chuyển.
Nếu cô không chuyển, cô sẽ không được đi học.
Khi Trương Tuyết nói những điều này với anh, hôm đó trời mưa, gió thổi đến, chiếc ô trong tay anh bị gió thổi bay.
Anh đứng trong mưa rất lâu.
Lục Tư Châu không thể tưởng tượng được một người ngoan ngoãn, hiền lành như Hạ Huyên, tại sao bố mẹ cô lại không thích?
Nếu là ở nhà anh, bố mẹ anh chắc chắn sẽ nâng niu, chiều chuộng.
Đêm đó anh đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Huyên.
Đối xử tốt với cô bằng tất cả sức lực của mình.
Lục Tư Châu vốn đang đọc sách, nhưng sau khi ánh mắt bị Hạ Huyên thu hút, anh không thể rời mắt được nữa.
Anh chống tay lên đầu, nhìn chằm chằm cô.
Trong tầm mắt anh, cô gái một tay đặt trên sách, tay kia xoay cây bút bi đen.
Tốc độ cô xoay bút rất nhanh, gần như ngang ngửa với anh.
Trong ấn tượng của Lục Tư Châu, anh không nhớ Hạ Huyên biết xoay bút.
Ít nhất là năm lớp 10, anh chưa từng thấy cô xoay.
Hạ Huyên học xoay bút sau khi chuyển đến trường số 2 Yến Thành.
Ban đầu, cô xoay không được thuận, bút cứ bị rơi ra khỏi ngón tay.
Sau này quen rồi, bút không còn rơi nữa.
Sau đó, thói quen này không thể thay đổi được.
Có lẽ, cô chỉ muốn ngầm làm một vài điều giống anh.
Ví dụ: xoay bút.
Ví dụ: nước ngọt có ga.
Cô cụp mắt xuống, chiếc cằm tinh xảo hơi nhếch lên.
Cô gạch gạch vẽ vẽ trên sách.
Lúc vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Lục Tư Châu.
Trong khoảnh khắc đó, cô như rơi vào đôi mắt đen như mực của anh.
Tim cô đập nhanh hơn.
Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Tư Châu khẽ cười, bạn gái anh quá đáng yêu, muốn hôn.
Anh là người không chịu thiệt thòi.
Ngón tay lạnh lùng, trắng nõn của anh đưa về phía trước.
Mặt bàn rất hẹp, tay anh dài, hầu như không tốn chút sức lực nào, tay anh đặt lên sách của cô.
Hạ Huyên ngẩng đầu lên: "Làm gì vậy?"
Lục Tư Châu ngoắc ngoắc ngón tay.
Hạ Huyên nghi ngờ đứng dậy, đưa nửa người trên ra: "Hả, muốn làm gì—"
Chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Lục Tư Châu đã giữ gáy cô, hôn lên môi cô.
Giữa hai người có một cái bàn, hôn không tiện lắm, chỉ có thể chạm nhẹ rồi buông.
Hôn xong, anh lùi lại, cười nhạt: "Muốn hôn em."
Cô hỏi: "Muốn làm gì?"
Cách nói chuyện thẳng thắn này khiến tim Hạ Huyên đập loạn nhịp hết lần này đến lần khác.
Sau khi ngồi xuống, tim cô vẫn chưa trở lại bình thường.
Sau đó, Lục Tư Châu lại ngoắc ngoắc cô mấy lần.
Hạ Huyên đều không mắc bẫy, cô cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Sau đó, khóe môi cô khẽ cong lên.
Lục Tư Châu vừa hay bắt gặp cảnh này.
Cổ họng anh lại khô khốc.
Chín giờ mười phút, họ rời khỏi "căn cứ bí mật".
Khi đi ngang qua bức tường đó, Hạ Huyên ngại đến mức không dám nhìn thẳng.
Gió đêm mạnh hơn.
Lục Tư Châu cởi áo khoác cho cô.
Anh giúp cô xắn tay áo lên, để lộ bàn tay trắng nõn.
Một tay anh nắm tay cô, một tay cầm chai nước ngọt.
Anh hỏi một cách như vô tình, để giải tỏa nỗi băn khoăn trong lòng.
Hạ Huyên nghe thấy anh nói: "Em cũng thích uống nước ngọt có ga à?"
Giọng nói của chàng trai theo gió bay vào tai cô.
Tim cô đập mạnh một cái.
Ngón tay cũng rụt lại.
Cô khẽ mím môi: "Ừm."
Lục Tư Châu: "Thật trùng hợp. Anh cũng thích uống."
Đi được một đoạn, anh đột nhiên dừng lại.
Anh đứng ở bậc thang dưới, cô đứng ở bậc thang trên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu mà anh đã muốn hỏi từ rất lâu.
"Có phải em thích uống nước ngọt có ga cũng vì anh không?"
Lần đó Trương Tuyết say rượu, gọi điện thoại cho Lục Tư Châu, mắng anh là đồ tiểu nhân, mắng anh bắt nạt Hạ Huyên.
Lục Tư Châu không hiểu, hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Tuyết nói đứt quãng: Cậu có biết Hạ Huyên đã làm bao nhiêu chuyện vì cậu không? Cậu thích uống nước ngọt có ga, cô ấy mới thích uống.
Cậu thích áo phông trắng, cô ấy mua rất nhiều áo phông trắng, chỉ vì muốn mặc đồ đôi với cậu. Còn cả vở nữa, cậu có bao giờ phát hiện ra không? Cậu dùng loại vở nào, cô ấy cũng dùng loại vở đó.
Trương Tuyết quá say, giọng nói cũng không rõ ràng.
Lục Tư Châu chỉ nghe rõ câu đó, Hạ Huyên thích uống nước ngọt có ga cũng là vì anh, tất cả đều là vì anh.
Thấy cô cúi đầu xuống rất thấp, ngón tay xoắn lại với nhau, anh lại hỏi một cách cẩn thận.
"Có phải em thích uống vì anh không?"
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở câu đó.
Hạ Huyên vừa định trả lời thì điện thoại reo.
Tống Gia Gia ăn không tiêu, cảm thấy không khỏe.
Trịnh Yến và các bạn muốn đưa cô ấy đến bệnh viện, hỏi cô có đi không?
Hạ Huyên trả lời: "Các cậu đợi tớ."
Sau đó, Tống Gia Gia nằm viện ba ngày.
Hạ Huyên và các bạn thay phiên nhau chăm sóc.
Ngày thứ tư, Tống Gia Gia xuất viện.
Ba ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Thư viện không còn chỗ, Hạ Huyên và Trịnh Yến cùng nhau học bài trong ký túc xá.
"Căn cứ bí mật" không còn được đến nữa.
Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ lại những nụ hôn làm tim cô đập nhanh, mặt cô đỏ bừng.
Lục Tư Châu biết cô thích học, cũng không quấy rầy cô nữa.
Anh chỉ đến để cô ăn đúng giờ.
Biết quan hệ của các bạn trong ký túc xá của cô tốt, mỗi lần anh đều mua rất nhiều, cơ bản là đủ cho năm người.
Chu Duyệt vừa than vãn rằng luật pháp khó nhớ vừa than vãn rằng vòng eo của cô ấy lại tăng lên.
Tất cả là tại nam thần Lục.
Tề Mai Mai nói: "Cậu có thể không ăn mà?"
Chu Duyệt cười trả lời: "Tớ không, tớ thà béo chết cũng cam lòng."
Câu cửa miệng của Chu Duyệt là, ăn no mới có sức giảm cân.
Hạ Huyên cười bất lực.
Cô cầm bút tiếp tục làm bài tập.
Trịnh Yến bị các điều khoản hành hạ đến phát điên, cô ấy xõa tóc ra sau, sau đó dùng tay vò đầu.
Chu Duyệt nói: "Thấy chưa, lại một người nữa bị các điều khoản làm cho phát điên rồi."
Hạ Huyên là người có thành tích học tập tốt nhất trong số họ.
Cô không cảm thấy khó nhớ đến vậy.
Nhưng so với Lục Tư Châu, cô biết mình còn kém xa.
Anh ưu tú như vậy, cô cũng phải làm cho mình trở nên tốt hơn mới được.
Một ngày trước kỳ thi, Hạ Lực gọi điện thoại đến.
Ông nói ông đã thuê xong nhà, chỉ đợi Hạ Huyên về nghỉ đông.
Ông tiện miệng hỏi: "Bạn trai của con là người ở đâu vậy? Có ảnh không? Nếu có, gửi cho bố xem."
Kiên nhẫn chờ đợi bấy lâu nay, Hạ Lực cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Ông rất muốn xem rốt cuộc là thằng nhóc xấu xa nào đã dụ dỗ cô con gái Hạ Huyên của ông.
Người ta thường nói, bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không hài lòng.
Hạ Lực không ưng ý lắm về ngoại hình của Lục Tư Châu.
Đẹp trai như vậy, có phải là người lăng nhăng không?
Nhìn cách ăn mặc của anh, gia cảnh chắc cũng khá giả.
Con nhà giàu được nuông chiều, không biết thương người, có đối xử không tốt với Hạ Huyên không?
Hạ Lực nhìn ngang nhìn dọc đều không hài lòng lắm.
Ông nghĩ, đợi Hạ Huyên về nghỉ đông, ông sẽ nói chuyện tử tế với cô.
Ông không phản đối cô yêu đương, chỉ là đừng tìm một người đẹp trai như vậy, tìm một người chân thật, vừa nhìn đã biết thương người, kiểu đó mới được.
Những tính toán nhỏ trong lòng Hạ Lực, Hạ Huyên không hề hay biết.
Cô đã trải qua ba ngày thi cuối kỳ căng thẳng.
Sau đó cả người như được tái sinh.
Lục Tư Châu cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống nhàm chán chỉ có thể gọi điện thoại, không thể ôm hôn bạn gái.
Tối đó, họ lại đến căn cứ bí mật.
Cánh cửa bị đụng mạnh, Lục Tư Châu ôm lấy Hạ Huyên, hôn cô một cách vội vã.
Vừa hôn anh vừa dùng sức đá mạnh vào cửa.
Cửa "cạch cạch" hai tiếng rồi đóng lại.
Anh ấn Hạ Huyên vào cửa, một tay giữ gáy cô, một tay giữ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Đã lâu không hôn, lưỡi anh thăm dò một chút.
Thấy cô không từ chối, anh trở nên táo bạo hơn.
Ngay cả gió cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, thổi mạnh hơn.
Đêm đó, cùng với tiếng gió, nụ hôn của họ kéo dài hơn bất cứ lúc nào khác.
Kết thúc nụ hôn, anh ôm cô vào lòng, hỏi: "Em định khi nào về nhà?"
Thực ra Hạ Huyên vẫn chưa nghĩ kỹ khi nào sẽ về.
Chủ yếu là vì cô không muốn phải xa anh sớm như vậy.
Cô tựa vào lòng anh: "Còn anh thì sao? Định khi nào về?"
Hơi thở của cô rất quyến rũ.
Lục Tư Châu vùi mặt vào vai cô, khẽ thở dài: "Không muốn về."
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên bị anh làm cho nhột.
Cô nghiêng đầu, né tránh môi anh, mí mắt run rẩy nói: "Dù sao cũng phải về thôi. Ngày mốt thì sao?"
Lục Tư Châu véo eo cô, nói: "Đồ vô lương tâm."
Hạ Huyên nhìn anh: "Vậy anh nói khi nào về?"
Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô thôi cũng đủ làm người ta xao xuyến.
Tim Lục Tư Châu đập loạn xạ hết lần này đến lần khác.
Sau đó anh lại vùi mặt vào vai cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật sự muốn bắt cóc em về nhà."
"..." Lại không nghiêm túc nữa rồi.
Mặc dù họ đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
Hạ Lực gọi điện thoại đến, yêu cầu Hạ Huyên về nhà vào ngày mai.
Hạ Huyên không biết nói gì, chỉ đành đồng ý.
Tối đó Lục Tư Châu mới biết chuyện này.
Vẻ mặt anh có chút buồn.
Hạ Huyên dỗ dành rất lâu mà vẫn không dỗ được, cô dứt khoát không dỗ nữa, tự mình đi xuống sân thượng.
Không dỗ được anh, tâm trạng của cô cũng không tốt.
Mắt cô cứ thế đỏ lên từng chút một, như thể vừa bị ai bắt nạt.
Lúc Lục Tư Châu đuổi theo, anh thấy cô như vậy.
Mắt cô gái đỏ hoe, mi ướt đẫm, đầu mũi cũng đỏ, môi có vết răng cắn.
Chắc là do lúc buồn, cô đã cắn môi.
Mọi sự khó chịu của Lục Tư Châu tan biến.
Anh dang tay ôm cô vào lòng: "Bảo bối, xin lỗi, anh sai rồi."
Hạ Huyên không để anh ôm.
Cô đưa tay đẩy anh ra.
Lục Tư Châu càng ôm cô chặt hơn, khẽ dỗ dành: "Được rồi, đừng giận nữa."
Anh buông cô ra, cúi đầu lại gần cô: "Nào, cười lên."
Hạ Huyên mím môi khẽ cười.
Lục Tư Châu khoác vai cô, từ từ đi xuống: "Muốn đi máy bay hay tàu cao tốc?"
"Tàu cao tốc." Hạ Huyên nói.
Lục Tư Châu là người hành động.
Gần như ngay khi Hạ Huyên vào ký túc xá, anh đã đặt vé tàu cao tốc xong.
Anh gửi ảnh chụp màn hình cho cô, nói với cô rằng ngày mai anh sẽ đưa cô về nhà.
Hạ Huyên cảm động một cách kỳ lạ.
Cô cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện cho Lục Tư Châu.
Điện thoại kết nối, cô nói dịu dàng: "Xin lỗi."
Lục Tư Châu hỏi: "Xin lỗi gì?"
Hạ Huyên mím môi: "Vừa nãy không nên giận anh."
Cô đâu có giận.
Cô không hề trách móc, khi ra khỏi cửa cô còn đóng cửa rất nhẹ nhàng, sợ làm ồn đến anh.
Cô cẩn thận, cẩn trọng đến mức khiến người ta đau lòng.
Lòng Lục Tư Châu như bị ném xuống biển.
Cô gái anh yêu quá ngoan, anh cảm thấy mình rất xấu xa.
Đầu dây bên kia có người đang hát Ánh trăng nói hộ lòng tôi: Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu, tình yêu của em dành cho anh có bao nhiêu phần...
Cùng với tiếng hát, Hạ Huyên nghe thấy Lục Tư Châu khẽ gọi cô một tiếng: "Hạ Huyên."
"Hả?" Mí mắt Hạ Huyên run rẩy hai cái, hỏi: "Gì cơ?"
"Em có thể tùy ý giận anh," Lục Tư Châu một tay đút túi, tựa gáy vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nói ra lời tỏ tình ngọt ngào nhất.
"Anh sẽ chiều em."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, thư viện chật kín chỗ.
Nếu đến muộn, lớp học cũng không còn chỗ trống.
Kỳ thi sắp đến gần, không thể không học.
Lục Tư Châu nắm tay Hạ Huyên đi lên sân thượng.
Những chuyện liên quan đến Lục Tư Châu, Hạ Huyên luôn nhớ rất rõ.
Ví dụ, năm đó lần đầu gặp mặt, anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần thể thao đen.
Hay như ngày thi tốt nghiệp cấp 2, anh ném đồng phục vào lòng cô, bên trong anh cũng mặc một chiếc áo phông trắng.
Giờ cô vẫn nhớ rõ, trên ngực phải của chiếc áo phông trắng có một hình tròn màu vàng.
Và nữa, ngày hôm đó anh mặc chiếc quần đồng phục màu xanh, đi giày thể thao màu trắng, logo Nike ở bên hông giày rất rõ ràng.
Anh thích uống nước ngọt có ga, nhưng không thích uống nước ở nhiệt độ phòng, anh thích xoay bút, khi chơi bóng rổ anh thích mặc chiếc áo màu vàng...
Chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô đều nhớ rất rõ.
Kể cả đêm đó trên sân thượng, anh kéo tay cô, ấn cô vào tường.
Ánh đèn mờ ảo, hai người họ càng ngày càng gần, hơi thở quấn lấy nhau.
Anh khàn giọng hỏi:
"Được không?"
Giọng nói của chàng trai vừa quyến rũ vừa dụ dỗ.
Đêm đó, tim cô đập như trống bỏi.
Những ngón tay trắng nõn bám vào vạt áo anh từ từ siết chặt.
Áo khoác của chàng trai xuất hiện những nếp nhăn sâu, còn có chút ẩm ướt.
Là dấu vết từ lòng bàn tay cô.
Cô rất căng thẳng, đến mức không còn biết thở thế nào nữa.
Cô nghĩ, nếu đêm đó Trình Hạo không xuất hiện, có lẽ họ đã...
"Nhìn gì đấy?" Lục Tư Châu nhìn theo ánh mắt của Hạ Huyên, ánh mắt anh dừng lại trên bức tường trong bóng tối.
Anh mơ hồ nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên.
Đôi mắt đen của chàng trai như có những vì sao lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng tụ lại một chỗ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Hạ Huyên lạc lối trong đôi mắt đen của anh, tim đập rất nhanh.
Đêm đó và đêm nay rất giống nhau.
Gió nhẹ lướt qua mặt, ánh đèn mờ ảo, hai cái bóng trên mặt đất vẫn còn đó, một là của anh, một là của cô.
Điểm khác biệt duy nhất là đêm nay cô không khóc.
Cô để mặc anh nắm tay đi lên.
Lục Tư Châu thấy Hạ Huyên cúi đầu ngại ngùng, anh cười đầy ẩn ý.
Anh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua bức tường đó, lực trên tay anh tăng lên.
Anh dùng lực kéo một cái, cô liền bị ấn vào tường.
Trước đây cảnh tượng này đã từng hiện lên trong đầu cô.
Hạ Huyên không kìm được khẽ kêu lên một tiếng, giống như tiếng mèo kêu, làm lòng người xao xuyến.
Lục Tư Châu một tay véo eo cô, một tay giữ cằm cô, hôn rất vội vàng.
Răng anh cắn môi trên cô rồi lại cắn c*n m** d***.
Khi không kìm được, anh dùng lực m*t một cái vào môi trên và môi dưới.
Dường như vẫn chưa đủ.
Anh dùng lực tách môi cô ra, tiến thẳng vào trong, không hề quanh co, không hề xoay chuyển, đi thẳng đến mục tiêu.
Trước đây hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào khiến tim người ta loạn nhịp như đêm nay.
Không lâu sau, sức lực trên người Hạ Huyên bị rút cạn.
Toàn thân cô mềm nhũn ra, cơ thể bắt đầu trượt xuống.
Lục Tư Châu ôm lấy eo cô, dùng một tay kéo cô lên.
Mũi anh chạm vào mũi cô nói: "Ngoan, vòng tay ôm cổ anh."
Đầu óc Hạ Huyên trống rỗng, không thể phản ứng lại bất cứ điều gì.
Lục Tư Châu bảo cô làm gì, cô liền làm theo.
Cô vòng chặt tay ôm lấy cổ anh.
Anh cao lớn, khi cô vòng tay ôm cổ anh, cô còn phải nhón chân lên.
Họ hôn nhau trong tư thế đó vài phút.
Hạ Huyên lại không thể trụ được nữa.
Lục Tư Châu lùi lại một chút, cắn cắn môi cô.
Với đôi mắt đỏ ngầu, anh nói: "Nhảy lên người anh đi, anh bế em."
Hạ Huyên đỏ mặt nhảy lên người anh.
Lục Tư Châu thuận thế đỡ lấy chân cô.
Nhìn từ xa, Hạ Huyên như treo trên người Lục Tư Châu.
Trên sân thượng lại có gió ập đến.
Hạ Huyên không kìm được run lên.
Lục Tư Châu vừa hôn cô vừa bế cô xoay tròn.
Một vòng rồi lại một vòng.
Không biết hôn bao lâu, Lục Tư Châu lùi lại, nói với người trong lòng: "Trong túi áo anh có chìa khóa, lấy ra đi."
Hạ Huyên run rẩy đưa tay vào túi áo anh.
Cô không biết chạm vào chỗ nào của anh, khiến anh khẽ hít một tiếng.
Cô sợ đến mức không dám cử động.
"Không phải túi áo mà là túi quần." Lục Tư Châu đang bế cô, tay anh không rảnh, không thể lấy chìa khóa ra, chỉ đành để Hạ Huyên lấy.
Cứ tưởng chỉ là lấy chìa khóa thôi, không ngờ cô lại làm người anh nóng ran lên mấy lần.
Tay cô gái nhỏ nhắn, mềm mại.
Khi cách lớp quần áo chạm vào người anh khiến anh vô cớ run rẩy.
Anh thầm nghĩ: Thật là muốn mạng mà.
Hạ Huyên nghiêng người mò mẫm rất lâu mới tìm thấy chìa khóa.
Cô đỏ mặt hỏi anh: "Có phải chìa này không?"
Trong đôi mắt đen của Lục Tư Châu cuộn trào những xoáy nước.
Nghe thấy giọng cô, anh muốn nuốt cô vào bụng: "Ừm, chìa đó. Mở cửa đi."
Trên sân thượng có một căn phòng nhỏ.
Bình thường nó bị khóa.
Hạ Huyên quay người mở cửa, sợ bị ngã, cô kẹp chân chặt hơn.
Trán Lục Tư Châu từ từ rịn mồ hôi.
Lòng bàn tay anh cũng vậy.
Cô muốn nói, anh có thể đặt cô xuống, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Tư Châu, dường như anh muốn bế cô mở cửa.
Bình thường chỉ mất một hoặc hai phút để mở cửa, nhưng tối nay lại mất đến năm phút.
Rất nhiều lần Hạ Huyên cảm thấy mình sắp rơi xuống lại được Lục Tư Châu đỡ lên.
Sau khi đỡ lên đỡ xuống vài lần, cánh cửa mở ra.
Lục Tư Châu bế Hạ Huyên bước vào.
Vào bên trong mới biết, ở đây có bàn, có ghế, có ghế sofa.
Trên ghế còn có chiếc túi đeo chéo màu đen mà Lục Tư Châu hay đeo.
Hạ Huyên nhảy xuống khỏi người Lục Tư Châu, chớp chớp mắt: "Đây là...?"
"Căn cứ bí mật." Lục Tư Châu từ phía sau đi tới, đứng sau lưng cô.
Hai tay anh ôm lấy eo cô, đầu cúi xuống, cằm tựa lên vai cô: "Mấy ngày này em ở đây ôn tập với anh."
"Sao anh tìm thấy chỗ này?" Hạ Huyên rất ngạc nhiên.
Khi quay đầu lại nhìn anh, khóe môi cô vô tình chạm vào mặt anh.
Cô dễ xấu hổ, không hề bất ngờ mặt cô lại đỏ bừng.
Hàng mi dài cong xuống, khẽ mím môi.
Vệt nước như mật ong trên môi cô làm lòng người run rẩy.
Lục Tư Châu xoay vai cô lại, bế cô đặt lên bàn.
Hai tay anh chống lên bàn, môi anh áp vào môi cô.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, có chút trêu chọc.
Anh không cắn, chỉ m*t nhẹ.
m*t xong một lần, lại m*t thêm lần nữa.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi.
Cô nghiêng người về phía sau nhiều hơn.
Cô lùi, anh lại tiến tới.
Tay Hạ Huyên vô tình làm đổ chai nước khoáng đặt ở góc bàn.
Chai nước khoáng lăn xuống đất.
Tiếng "đùng" vang lên, làm gián đoạn hai người đang hôn nhau.
Hạ Huyên nghiêng đầu.
Lục Tư Châu lùi lại một chút.
Hai người tự điều chỉnh hơi thở.
Hạ Huyên bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy rất ngại ngùng.
Cô nhảy xuống khỏi bàn, quay lưng lại với anh, đi đến trước một cái giá sách.
Cô tùy ý rút một quyển ra, lật lật.
Chữ viết trên đó là của Lục Tư Châu.
Anh đã tự học xong cả quyển sách.
Cô đặt xuống, lại lấy một quyển khác ra.
Cũng giống quyển vừa rồi, quyển này cũng có đầy đủ ghi chú.
Hạ Huyên quay lại nhìn anh: "Những quyển sách này đều là của anh sao?"
Lục Tư Châu tựa vào bàn, khoanh tay nhìn cô, nhướng mày: "Bạn trai em có giỏi không?"
Hạ Huyên vừa định gật đầu, thấy ánh mắt tinh quái của anh, cô đỏ mặt không nói.
Cô không biết anh nói "giỏi" là về phương diện nào.
Nhưng nhìn thần sắc của anh, chắc chắn không giống với cái "giỏi" mà Hạ Huyên đang nghĩ.
Hạ Huyên nghĩ là, anh học giỏi.
Lục Tư Châu không nhận được câu trả lời vừa ý, anh đi tới, véo eo cô, xoay cô lại.
Khẽ ấn một cái, lưng Hạ Huyên dính vào giá sách.
Sợ đụng vào đầu cô, tay Lục Tư Châu luồn ra sau gáy cô, ôm cô vào lòng.
Với đôi mắt mờ ảo, anh hỏi: "Bạn trai em có giỏi không, hả?"
Hơi thở nóng bỏng ập đến.
Hạ Huyên không thể kiên trì được lâu liền đầu hàng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, rất giỏi."
"Giỏi đến mức nào?" Bàn tay lạnh lùng, thon dài của Lục Tư Châu đặt lên giá sách, cách má cô nửa ngón tay.
Ngón trỏ dễ dàng v**t v* lọn tóc mai của cô.
Anh v**t v* nhẹ nhàng.
"..." Người này, càng ngày càng được đà lấn tới.
Hạ Huyên cắn môi không trả lời.
Cả người Lục Tư Châu áp sát lại: "Hả? Giỏi đến mức nào?"
Khóe mắt anh nhếch lên, khóe môi nở một nụ cười lười biếng.
Đôi mắt đen đó như được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Hạ Huyên, con thỏ trắng, làm sao có thể là đối thủ của con sói xám lớn này.
Cô nhanh chóng thất bại, mí mắt run rẩy nói: "Rất giỏi."
Nói xong, má cô như muốn rỉ máu.
Cô giơ tay lấy sách lên che mặt, không dám nhìn anh nữa.
Lục Tư Châu cười nhẹ, rút quyển sách ra khỏi tay cô.
Ngón tay anh khẽ chạm vào mặt cô: "Nghĩ gì vậy? Anh hỏi em là anh có học giỏi không?"
"..." Mí mắt Hạ Huyên run rẩy, cô đấm vào ngực anh, giọng nũng nịu: "Đồ xấu xa."
Lục Tư Châu thích vẻ đáng yêu này của cô chết đi được.
Anh giữ cô trong lòng, hôn rất lâu.
Cho đến khi Hạ Huyên khó thở, anh mới lùi lại, mắt đỏ ngầu nói: "Anh sai rồi."
"..." Hạ Huyên không hiểu.
Lục Tư Châu tựa trán vào trán cô, hơi thở có chút dồn dập, giọng nói có chút khàn khàn: "Hạ Huyên mới là người giỏi nhất."
Một nụ hôn suýt nữa làm anh mất kiểm soát.
Sau này Hạ Huyên mới hiểu cái "giỏi" mà anh nói là gì.
Cô đỏ mặt đấm vào ngực anh.
Tối đó, họ đến sân thượng lúc bảy giờ, bảy giờ bốn mươi mới bắt đầu học bài nghiêm túc.
Còn bốn mươi phút kia đã làm gì, nhìn đôi môi sưng đỏ của Hạ Huyên là biết.
Lúc Lục Tư Châu quậy phá thì quậy thật, nhưng khi học bài thì cũng rất nghiêm túc.
Hạ Huyên nói không được làm phiền cô, anh liền thật sự không làm phiền nữa.
Anh cầm sách ngồi đối diện Hạ Huyên, đọc rất nhanh.
Thời gian còn sớm, anh lại đọc thêm một quyển nữa.
Sau khi đọc xong hai quyển, anh từ từ ngẩng đầu.
Cô gái đối diện đang cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc.
Da cô rất trắng, không chịu được trêu chọc.
Trên đó còn có dấu vết lúc nãy mà anh vô tình để lại.
Không phải vết hôn, là vết do đầu ngón tay chạm vào.
Lục Tư Châu nuốt khan.
Anh đột nhiên muốn thử xem để lại dấu vết trên cổ cô sẽ có cảm giác gì.
Ý nghĩ này vừa nảy ra lại bị anh dẹp đi.
Không được, cô gái nhỏ sẽ giận anh, có lẽ còn khóc nữa.
Lục Tư Châu nhớ lại cảnh Hạ Huyên khóc.
Dường như mỗi lần cô khóc đều liên quan đến gia đình.
Trương Tuyết từng nói, bố mẹ cô trọng nam khinh nữ, chỉ thích em trai cô.
Mọi thứ tốt đẹp đều dành cho em trai cô.
Kể cả việc chuyển trường, thật ra Hạ Huyên không muốn chuyển, nhưng bố mẹ cô nhất quyết bắt cô chuyển.
Nếu cô không chuyển, cô sẽ không được đi học.
Khi Trương Tuyết nói những điều này với anh, hôm đó trời mưa, gió thổi đến, chiếc ô trong tay anh bị gió thổi bay.
Anh đứng trong mưa rất lâu.
Lục Tư Châu không thể tưởng tượng được một người ngoan ngoãn, hiền lành như Hạ Huyên, tại sao bố mẹ cô lại không thích?
Nếu là ở nhà anh, bố mẹ anh chắc chắn sẽ nâng niu, chiều chuộng.
Đêm đó anh đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Huyên.
Đối xử tốt với cô bằng tất cả sức lực của mình.
Lục Tư Châu vốn đang đọc sách, nhưng sau khi ánh mắt bị Hạ Huyên thu hút, anh không thể rời mắt được nữa.
Anh chống tay lên đầu, nhìn chằm chằm cô.
Trong tầm mắt anh, cô gái một tay đặt trên sách, tay kia xoay cây bút bi đen.
Tốc độ cô xoay bút rất nhanh, gần như ngang ngửa với anh.
Trong ấn tượng của Lục Tư Châu, anh không nhớ Hạ Huyên biết xoay bút.
Ít nhất là năm lớp 10, anh chưa từng thấy cô xoay.
Hạ Huyên học xoay bút sau khi chuyển đến trường số 2 Yến Thành.
Ban đầu, cô xoay không được thuận, bút cứ bị rơi ra khỏi ngón tay.
Sau này quen rồi, bút không còn rơi nữa.
Sau đó, thói quen này không thể thay đổi được.
Có lẽ, cô chỉ muốn ngầm làm một vài điều giống anh.
Ví dụ: xoay bút.
Ví dụ: nước ngọt có ga.
Cô cụp mắt xuống, chiếc cằm tinh xảo hơi nhếch lên.
Cô gạch gạch vẽ vẽ trên sách.
Lúc vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Lục Tư Châu.
Trong khoảnh khắc đó, cô như rơi vào đôi mắt đen như mực của anh.
Tim cô đập nhanh hơn.
Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Tư Châu khẽ cười, bạn gái anh quá đáng yêu, muốn hôn.
Anh là người không chịu thiệt thòi.
Ngón tay lạnh lùng, trắng nõn của anh đưa về phía trước.
Mặt bàn rất hẹp, tay anh dài, hầu như không tốn chút sức lực nào, tay anh đặt lên sách của cô.
Hạ Huyên ngẩng đầu lên: "Làm gì vậy?"
Lục Tư Châu ngoắc ngoắc ngón tay.
Hạ Huyên nghi ngờ đứng dậy, đưa nửa người trên ra: "Hả, muốn làm gì—"
Chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Lục Tư Châu đã giữ gáy cô, hôn lên môi cô.
Giữa hai người có một cái bàn, hôn không tiện lắm, chỉ có thể chạm nhẹ rồi buông.
Hôn xong, anh lùi lại, cười nhạt: "Muốn hôn em."
Cô hỏi: "Muốn làm gì?"
Cách nói chuyện thẳng thắn này khiến tim Hạ Huyên đập loạn nhịp hết lần này đến lần khác.
Sau khi ngồi xuống, tim cô vẫn chưa trở lại bình thường.
Sau đó, Lục Tư Châu lại ngoắc ngoắc cô mấy lần.
Hạ Huyên đều không mắc bẫy, cô cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Sau đó, khóe môi cô khẽ cong lên.
Lục Tư Châu vừa hay bắt gặp cảnh này.
Cổ họng anh lại khô khốc.
Chín giờ mười phút, họ rời khỏi "căn cứ bí mật".
Khi đi ngang qua bức tường đó, Hạ Huyên ngại đến mức không dám nhìn thẳng.
Gió đêm mạnh hơn.
Lục Tư Châu cởi áo khoác cho cô.
Anh giúp cô xắn tay áo lên, để lộ bàn tay trắng nõn.
Một tay anh nắm tay cô, một tay cầm chai nước ngọt.
Anh hỏi một cách như vô tình, để giải tỏa nỗi băn khoăn trong lòng.
Hạ Huyên nghe thấy anh nói: "Em cũng thích uống nước ngọt có ga à?"
Giọng nói của chàng trai theo gió bay vào tai cô.
Tim cô đập mạnh một cái.
Ngón tay cũng rụt lại.
Cô khẽ mím môi: "Ừm."
Lục Tư Châu: "Thật trùng hợp. Anh cũng thích uống."
Đi được một đoạn, anh đột nhiên dừng lại.
Anh đứng ở bậc thang dưới, cô đứng ở bậc thang trên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu mà anh đã muốn hỏi từ rất lâu.
"Có phải em thích uống nước ngọt có ga cũng vì anh không?"
Lần đó Trương Tuyết say rượu, gọi điện thoại cho Lục Tư Châu, mắng anh là đồ tiểu nhân, mắng anh bắt nạt Hạ Huyên.
Lục Tư Châu không hiểu, hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Tuyết nói đứt quãng: Cậu có biết Hạ Huyên đã làm bao nhiêu chuyện vì cậu không? Cậu thích uống nước ngọt có ga, cô ấy mới thích uống.
Cậu thích áo phông trắng, cô ấy mua rất nhiều áo phông trắng, chỉ vì muốn mặc đồ đôi với cậu. Còn cả vở nữa, cậu có bao giờ phát hiện ra không? Cậu dùng loại vở nào, cô ấy cũng dùng loại vở đó.
Trương Tuyết quá say, giọng nói cũng không rõ ràng.
Lục Tư Châu chỉ nghe rõ câu đó, Hạ Huyên thích uống nước ngọt có ga cũng là vì anh, tất cả đều là vì anh.
Thấy cô cúi đầu xuống rất thấp, ngón tay xoắn lại với nhau, anh lại hỏi một cách cẩn thận.
"Có phải em thích uống vì anh không?"
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở câu đó.
Hạ Huyên vừa định trả lời thì điện thoại reo.
Tống Gia Gia ăn không tiêu, cảm thấy không khỏe.
Trịnh Yến và các bạn muốn đưa cô ấy đến bệnh viện, hỏi cô có đi không?
Hạ Huyên trả lời: "Các cậu đợi tớ."
Sau đó, Tống Gia Gia nằm viện ba ngày.
Hạ Huyên và các bạn thay phiên nhau chăm sóc.
Ngày thứ tư, Tống Gia Gia xuất viện.
Ba ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Thư viện không còn chỗ, Hạ Huyên và Trịnh Yến cùng nhau học bài trong ký túc xá.
"Căn cứ bí mật" không còn được đến nữa.
Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ lại những nụ hôn làm tim cô đập nhanh, mặt cô đỏ bừng.
Lục Tư Châu biết cô thích học, cũng không quấy rầy cô nữa.
Anh chỉ đến để cô ăn đúng giờ.
Biết quan hệ của các bạn trong ký túc xá của cô tốt, mỗi lần anh đều mua rất nhiều, cơ bản là đủ cho năm người.
Chu Duyệt vừa than vãn rằng luật pháp khó nhớ vừa than vãn rằng vòng eo của cô ấy lại tăng lên.
Tất cả là tại nam thần Lục.
Tề Mai Mai nói: "Cậu có thể không ăn mà?"
Chu Duyệt cười trả lời: "Tớ không, tớ thà béo chết cũng cam lòng."
Câu cửa miệng của Chu Duyệt là, ăn no mới có sức giảm cân.
Hạ Huyên cười bất lực.
Cô cầm bút tiếp tục làm bài tập.
Trịnh Yến bị các điều khoản hành hạ đến phát điên, cô ấy xõa tóc ra sau, sau đó dùng tay vò đầu.
Chu Duyệt nói: "Thấy chưa, lại một người nữa bị các điều khoản làm cho phát điên rồi."
Hạ Huyên là người có thành tích học tập tốt nhất trong số họ.
Cô không cảm thấy khó nhớ đến vậy.
Nhưng so với Lục Tư Châu, cô biết mình còn kém xa.
Anh ưu tú như vậy, cô cũng phải làm cho mình trở nên tốt hơn mới được.
Một ngày trước kỳ thi, Hạ Lực gọi điện thoại đến.
Ông nói ông đã thuê xong nhà, chỉ đợi Hạ Huyên về nghỉ đông.
Ông tiện miệng hỏi: "Bạn trai của con là người ở đâu vậy? Có ảnh không? Nếu có, gửi cho bố xem."
Kiên nhẫn chờ đợi bấy lâu nay, Hạ Lực cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Ông rất muốn xem rốt cuộc là thằng nhóc xấu xa nào đã dụ dỗ cô con gái Hạ Huyên của ông.
Người ta thường nói, bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không hài lòng.
Hạ Lực không ưng ý lắm về ngoại hình của Lục Tư Châu.
Đẹp trai như vậy, có phải là người lăng nhăng không?
Nhìn cách ăn mặc của anh, gia cảnh chắc cũng khá giả.
Con nhà giàu được nuông chiều, không biết thương người, có đối xử không tốt với Hạ Huyên không?
Hạ Lực nhìn ngang nhìn dọc đều không hài lòng lắm.
Ông nghĩ, đợi Hạ Huyên về nghỉ đông, ông sẽ nói chuyện tử tế với cô.
Ông không phản đối cô yêu đương, chỉ là đừng tìm một người đẹp trai như vậy, tìm một người chân thật, vừa nhìn đã biết thương người, kiểu đó mới được.
Những tính toán nhỏ trong lòng Hạ Lực, Hạ Huyên không hề hay biết.
Cô đã trải qua ba ngày thi cuối kỳ căng thẳng.
Sau đó cả người như được tái sinh.
Lục Tư Châu cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống nhàm chán chỉ có thể gọi điện thoại, không thể ôm hôn bạn gái.
Tối đó, họ lại đến căn cứ bí mật.
Cánh cửa bị đụng mạnh, Lục Tư Châu ôm lấy Hạ Huyên, hôn cô một cách vội vã.
Vừa hôn anh vừa dùng sức đá mạnh vào cửa.
Cửa "cạch cạch" hai tiếng rồi đóng lại.
Anh ấn Hạ Huyên vào cửa, một tay giữ gáy cô, một tay giữ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Đã lâu không hôn, lưỡi anh thăm dò một chút.
Thấy cô không từ chối, anh trở nên táo bạo hơn.
Ngay cả gió cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, thổi mạnh hơn.
Đêm đó, cùng với tiếng gió, nụ hôn của họ kéo dài hơn bất cứ lúc nào khác.
Kết thúc nụ hôn, anh ôm cô vào lòng, hỏi: "Em định khi nào về nhà?"
Thực ra Hạ Huyên vẫn chưa nghĩ kỹ khi nào sẽ về.
Chủ yếu là vì cô không muốn phải xa anh sớm như vậy.
Cô tựa vào lòng anh: "Còn anh thì sao? Định khi nào về?"
Hơi thở của cô rất quyến rũ.
Lục Tư Châu vùi mặt vào vai cô, khẽ thở dài: "Không muốn về."
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên bị anh làm cho nhột.
Cô nghiêng đầu, né tránh môi anh, mí mắt run rẩy nói: "Dù sao cũng phải về thôi. Ngày mốt thì sao?"
Lục Tư Châu véo eo cô, nói: "Đồ vô lương tâm."
Hạ Huyên nhìn anh: "Vậy anh nói khi nào về?"
Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô thôi cũng đủ làm người ta xao xuyến.
Tim Lục Tư Châu đập loạn xạ hết lần này đến lần khác.
Sau đó anh lại vùi mặt vào vai cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật sự muốn bắt cóc em về nhà."
"..." Lại không nghiêm túc nữa rồi.
Mặc dù họ đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
Hạ Lực gọi điện thoại đến, yêu cầu Hạ Huyên về nhà vào ngày mai.
Hạ Huyên không biết nói gì, chỉ đành đồng ý.
Tối đó Lục Tư Châu mới biết chuyện này.
Vẻ mặt anh có chút buồn.
Hạ Huyên dỗ dành rất lâu mà vẫn không dỗ được, cô dứt khoát không dỗ nữa, tự mình đi xuống sân thượng.
Không dỗ được anh, tâm trạng của cô cũng không tốt.
Mắt cô cứ thế đỏ lên từng chút một, như thể vừa bị ai bắt nạt.
Lúc Lục Tư Châu đuổi theo, anh thấy cô như vậy.
Mắt cô gái đỏ hoe, mi ướt đẫm, đầu mũi cũng đỏ, môi có vết răng cắn.
Chắc là do lúc buồn, cô đã cắn môi.
Mọi sự khó chịu của Lục Tư Châu tan biến.
Anh dang tay ôm cô vào lòng: "Bảo bối, xin lỗi, anh sai rồi."
Hạ Huyên không để anh ôm.
Cô đưa tay đẩy anh ra.
Lục Tư Châu càng ôm cô chặt hơn, khẽ dỗ dành: "Được rồi, đừng giận nữa."
Anh buông cô ra, cúi đầu lại gần cô: "Nào, cười lên."
Hạ Huyên mím môi khẽ cười.
Lục Tư Châu khoác vai cô, từ từ đi xuống: "Muốn đi máy bay hay tàu cao tốc?"
"Tàu cao tốc." Hạ Huyên nói.
Lục Tư Châu là người hành động.
Gần như ngay khi Hạ Huyên vào ký túc xá, anh đã đặt vé tàu cao tốc xong.
Anh gửi ảnh chụp màn hình cho cô, nói với cô rằng ngày mai anh sẽ đưa cô về nhà.
Hạ Huyên cảm động một cách kỳ lạ.
Cô cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện cho Lục Tư Châu.
Điện thoại kết nối, cô nói dịu dàng: "Xin lỗi."
Lục Tư Châu hỏi: "Xin lỗi gì?"
Hạ Huyên mím môi: "Vừa nãy không nên giận anh."
Cô đâu có giận.
Cô không hề trách móc, khi ra khỏi cửa cô còn đóng cửa rất nhẹ nhàng, sợ làm ồn đến anh.
Cô cẩn thận, cẩn trọng đến mức khiến người ta đau lòng.
Lòng Lục Tư Châu như bị ném xuống biển.
Cô gái anh yêu quá ngoan, anh cảm thấy mình rất xấu xa.
Đầu dây bên kia có người đang hát Ánh trăng nói hộ lòng tôi: Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu, tình yêu của em dành cho anh có bao nhiêu phần...
Cùng với tiếng hát, Hạ Huyên nghe thấy Lục Tư Châu khẽ gọi cô một tiếng: "Hạ Huyên."
"Hả?" Mí mắt Hạ Huyên run rẩy hai cái, hỏi: "Gì cơ?"
"Em có thể tùy ý giận anh," Lục Tư Châu một tay đút túi, tựa gáy vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nói ra lời tỏ tình ngọt ngào nhất.
"Anh sẽ chiều em."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 44: Mật ngọt
10.0/10 từ 30 lượt.