Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 42: Bạn trai
293@-
Sau khi Lục Tư Châu nói xong, Giang Phong lập tức trả lời: [Khoan đã, năm đó ai nói không có, Tư Châu, cậu không thành thật.]
Giang Phong chỉ nói một câu, khiến mọi người trong nhóm đều ngơ ngác.
Năm đó là năm nào? Lục Tư Châu đã nói gì?
Mọi người đang hóng chuyện thì bị hụt hẫng, điên cuồng tag Giang Phong, bắt anh ta nói cho hết.
Nhưng sau đó Giang Phong không trả lời nữa.
Anh ta đang bận, bận nhận phong bao lì xì lớn của Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu: [Cậu im mồm đi.]
Giang Phong: [Tiền bịt miệng.]
Lục Tư Châu gửi liền sáu phong bao lì xì.
Giang Phong nhận lì xì mà khóe miệng giật giật: [Cảm ơn Châu ca, chúc mừng Châu ca thoát ế thành công.]
Những người khác trong nhóm vẫn đang truy hỏi.
Lục Tư Châu gửi lì xì cho Giang Phong xong thì tiếp tục gửi lì xì cho những người khác trong nhóm, cho đến khi những người đó đổi lời:
[Chúc Châu ca và chị dâu hạnh phúc.]
[Chúc Châu ca và chị dâu sớm kết duyên.]
[Chúc Châu ca và chị dâu sớm có quý tử.]
[Chúc Châu ca và chị dâu bạc đầu giai lão.]
[Chúc Châu ca và chị dâu kỷ niệm vàng hạnh phúc.]
(Kỷ niệm vàng là kỷ niệm 50 năm ngày cưới.)
Nhận lì xì của người ta thì tất nhiên phải nói lời hay ý đẹp.
Sau đó, những lời chúc phúc cho Lục Tư Châu tràn ngập màn hình.
Tôn Bân cũng trả lời, nhưng nhanh chóng bị những tin nhắn ở dưới đẩy đi.
Sau đó anh ta lại để lại hai bình luận, nhưng cũng bị trôi đi.
Nhìn những lời chúc phúc đầy màn hình, sắc mặt Tôn Bân tức đến tái mét.
Bạn cùng phòng của anh ta giật mình, tưởng anh ta muốn đi đánh nhau với ai.
Thực ra Lục Tư Châu cố tình gửi lì xì trong nhóm.
Trước khi đi ngủ, anh nhận được tin nhắn WeChat của Tô Dương.
[Châu ca, cái thằng Tôn Bân chết tiệt đó thật sự không ra gì. Cậu biết tôi vừa thấy gì không? Nó đang tán gẫu trong nhóm với bạn học, còn nhắc đến Hạ Huyên.]
Tô Dương: [Không phải, mấy thằng đàn ông con trai nói chuyện, nhắc đến con gái nhà người ta làm gì. Cô ấy có quen cậu ta sao!]
Tô Dương: [Cậu ta còn cố tình khiến người ta nghĩ sai, như thể Hạ Huyên với cậu ta thật sự có gì đó, còn nói năm đó đại hội thể thao, Hạ Huyên đã giúp nó rất nhiều, vân vân.]
Tô Dương: [Chuyện này liên quan đến danh dự của bạn gái cậu đấy. Cậu là bạn trai mà không muốn làm gì sao?]
Mắt Lục Tư Châu dần híp lại, anh trả lời: [Kéo tôi vào nhóm.]
Tô Dương: [Được rồi.]
Lục Tư Châu vào nhóm, không nói một lời vô nghĩa nào, bắt đầu "oanh tạc" một cách rầm rộ, công khai tuyên bố mình đã yêu.
Tô Dương nhắn tin riêng cho anh: "Đỉnh! Quá lợi hại!"
Tuyệt chiêu của Lục Tư Châu rất tuyệt vời.
Cả trường cấp 3 Thịnh Dương đều biết, nam thần Lục đã có bạn gái, và người bạn gái đó chính là Hạ Huyên.
Mấy chàng trai vừa trò chuyện với Tôn Bân nhắn tin riêng cho anh ta: [Không phải cậu nói cậu và Hạ Huyên có gì à? Sao lại là Lục Tư Châu và Hạ Huyên?]
Tôn Bân cũng sau khi thấy tin nhắn này mới gọi điện cho Hạ Huyên, anh ta muốn xác nhận.
"Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?" Tôn Bân lại hỏi một lần nữa.
Tính cách Hạ Huyên vốn mềm mỏng, nhưng không phải ai muốn bắt nạt thì bắt nạt được.
Hơn nữa, cô đã không còn là cô gái của thời cấp ba.
Cô dám cãi lại Trương Quyên, thì tại sao lại không dám cãi lại người khác.
Trước đây cô coi Tôn Bân là bạn học cũ nên vẫn luôn rất khách sáo.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có quyền hỏi về chuyện riêng tư của cô, lại còn với giọng điệu chất vấn như vậy.
Ngay cả Hạ Lực cũng chưa từng nói chuyện với cô với giọng điệu như thế.
Anh ta lấy tư cách gì.
Giọng Hạ Huyên bỗng trầm xuống: "Chuyện của tôi không cần phải đặc biệt nói với cậu."
Hạ Huyên cũng bị giọng điệu của Tôn Bân làm cho bực mình.
Bình thường cô sẽ không bao giờ nói chuyện với người khác bằng giọng điệu cứng rắn như vậy.
Tôn Bân có lẽ nhận ra điều gì đó, giọng điệu anh ta dịu lại: "Tôi không có ý đó. Tôi chỉ rất ngạc nhiên nên muốn xác nhận với cậu thôi."
"Tôi có yêu đương hay không đều là chuyện của tôi," Hạ Huyên nói một cách nhàn nhạt: "Không liên quan đến cậu."
Tôn Bân: "Hạ Huyên, thực ra tôi vẫn luôn..." thích cậu.
Ba chữ sau còn chưa kịp nói ra, Hạ Huyên đã ngắt lời: "Đúng, tôi và Lục Tư Châu ở bên nhau rồi. Tôi thích cậu ấy, thích rất lâu rồi."
Giọng Tôn Bân nghe có vẻ rất buồn: "Thật... thật sao?"
"Thật," Hạ Huyên nói: "Vậy nên sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa. Nếu có gì cần hỏi, cậu có thể hỏi trong nhóm. Tôi tin mọi người chắc chắn sẽ sẵn lòng giải đáp cho cậu. Tạm biệt."
"Khoan đã." Tôn Bân gọi Hạ Huyên lại, do dự hỏi: "Tại sao lại thích cậu ta?"
Trước khi cúp máy, Hạ Huyên nói: "Thích một người có cần lý do không?"
Hạ Huyên không kể với Lục Tư Châu chuyện Tôn Bân gọi điện cho cô, sợ anh không vui.
Nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió.
Lục Tư Châu vẫn biết được.
Trong giờ giải lao, Lục Tư Châu nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt anh trở nên tối sầm.
Ánh mắt nhìn Hạ Huyên đầy vẻ dò xét.
Hạ Huyên bị anh nhìn đến hoảng loạn, cô lén kéo ghế vào trong, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Vừa mới kéo được một lúc, Lục Tư Châu đặt tay lên lưng ghế cô, khẽ kéo, cả ghế lẫn cô đều bị kéo lại.
Tiếng chân ghế kéo trên sàn nhà phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai, các bạn học xung quanh đều đưa tay che tai.
Hạ Huyên vừa định nói gì đó, Lục Tư Châu ấn tay vào lưng ghế, dễ dàng xoay một cái.
Cô quay người lại, hai người đối mặt nhau.
Dường như sợ cô sẽ bỏ chạy, anh đặt hai chân chắn hai bên ghế, người nghiêng về phía trước, lòng bàn tay thuận thế ấn lên mặt ghế.
Tay anh gần như chạm vào tay cô.
Hạ Huyên như bị anh giam cầm, mí mắt run rẩy, không dám thở mạnh.
Lục Tư Châu hỏi: "Không có gì muốn nói với anh sao, hửm?"
Hạ Huyên mím môi lắc đầu.
"Thật không có?" Khóe môi Lục Tư Châu khẽ cong lên: "Nghĩ kỹ lại xem."
"..."
Hạ Huyên thật sự suy nghĩ.
Từ tối qua xác định quan hệ yêu đương đến nay mới chỉ qua một đêm.
Cô thật sự không làm gì cả, ngay cả nói chuyện với con trai cũng không.
Vừa rồi có một bạn nam hỏi cô một câu hỏi, cô cũng đuổi đi, chỉ sợ anh sẽ không vui.
"Sáng nay Tôn Bân gọi cho em à?" Lục Tư Châu nhìn chằm chằm cô hỏi.
Chết tiệt.
Hạ Huyên quên mất chuyện này.
Cô đưa tay chọc chọc cánh tay anh, cười lấy lòng: "Sao anh biết?"
Chuyện này cô chỉ kể cho Trương Tuyết, cô ấy nhắn tin hỏi cô thế nào, có hạnh phúc đến mức ngất xỉu không.
Cô trả lời: "Ngất thì không, chỉ là vui quá nên cả đêm ngủ không ngon."
Trương Tuyết tặc lưỡi: "Đúng là nên vui. Phải biết là cậu đã đánh bại tất cả các cô gái đấy."
Trong lúc nói chuyện phiếm, Hạ Huyên tiện miệng nói: "Tôn Bân gọi điện cho tớ."
Trương Tuyết: "Cậu ta tìm cậu làm gì?"
Hạ Huyên: "Hỏi tớ có phải đã ở bên Lục Tư Châu rồi không?"
"Cậu ta bị điên à," Trương Tuyết bực bội nói: "Cậu ở bên ai thì liên quan gì đến cậu ta."
Giọng Hạ Huyên ủ rũ: "Không biết cậu ta muốn làm gì."
"Đừng để ý đến cậu ta." Trương Tuyết bày mưu: "Nếu cậu ta còn làm phiền cậu, cậu cứ chặn số điện thoại của cậu ta đi. Dù sao cũng chỉ làm bạn cùng lớp một học kỳ, không có gì đáng để liên lạc nữa."
Hạ Huyên: "Được."
Suy nghĩ của Hạ Huyên trở về thực tại, cô lại hỏi: "Sao anh biết?"
"Đừng bận tâm sao anh biết." Lục Tư Châu kéo ghế của cô lại gần hơn, cô như muốn nhào vào lòng anh: "Tại sao không nói cho anh biết?"
"Cũng không phải chuyện quan trọng lắm nên em..." Giọng Hạ Huyên càng nói càng nhỏ.
"Anh là bạn trai em. Sau này hễ có chuyện gì như vậy, đều phải nói cho anh biết." Lục Tư Châu nghe Tô Dương kể lại chuyện này, tâm trạng trở nên rất tệ.
Người của anh mà cũng dám nhòm ngó, Tôn Bân cũng ghê gớm thật.
Tô Dương còn hỏi anh có cần anh ta đi nói chuyện với Tôn Bân không.
Lục Tư Châu lạnh lùng trả lời: "Không cần, chuyện này tôi tự giải quyết."
Người của anh, anh sẽ tự bảo vệ.
"Được, sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra, em sẽ kể cho anh nghe đầu tiên," Hạ Huyên thấy anh siết chặt quai hàm, sắc mặt vẫn không tốt lên.
Cô lại dùng ngón tay chọc chọc anh: "Cười đi mà, cười đi mà."
Bạn gái làm nũng thế này thì ai mà chịu nổi.
Lục Tư Châu nắm lấy tay cô, siết mạnh vào lòng bàn tay mình.
Nếu không phải đang ở trong lớp học, lúc này anh đã ấn cô vào tường mà hôn rồi.
An ủi thành công, trên mặt Lục Tư Châu cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Anh nắm ngón tay cô hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"
"Có thể không ăn không?" Tối qua cô đã hứa sẽ mời Trịnh Yến và các bạn ăn cơm.
"Không ăn cùng sao?" Lục Tư Châu dự định dành tất cả thời gian của mình cho bạn gái, nhưng dường như bạn gái anh không nghĩ như vậy.
"Em đã hứa sẽ mời Trịnh Yến và các bạn ăn cơm rồi." Hạ Huyên móc móc ngón tay anh: "Tối nay ăn cùng nhau nhé?"
Lục Tư Châu quay đầu sang một bên, quay lưng về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Giận à?"
"..." Nam thần Lục không thèm để ý đến cô.
Hạ Huyên gọi một tiếng: "Lục Tư Châu."
"..." Lục Tư Châu không trả lời.
Cô mím môi, hạ quyết tâm, lại gọi một tiếng: "Bạn trai."
Hạ Huyên liếc nhìn trái phải, thấy mọi người đều bận làm việc của mình, không ai chú ý đến họ.
Cô bất ngờ nghiêng người tới, hôn nhẹ lên má Lục Tư Châu.
Tốc độ rất nhanh.
Lục Tư Châu không kịp phản ứng.
Khi anh phản ứng lại, Hạ Huyên đã ngồi trên ghế, úp mặt xuống bàn.
Chỉ có thể thấy vai cô khẽ rung lên.
Chắc là đang căng thẳng.
Lục Tư Châu không ngờ cô lại bạo dạn như vậy, anh mỉm cười ghé lại gần, áp sát tai cô nói: "Đáp lễ nhé."
Hạ Huyên còn chưa hiểu "đáp lễ" là gì thì trên má cô đã có cảm giác ẩm ướt.
Anh đang hôn cô.
Không phải chạm rồi rời đi, không phải thoáng qua.
Anh hôn rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Hạ Huyên nghiêng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt với Lục Tư Châu.
Cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong mắt anh, thật sự rất đỏ.
Khi ăn trưa, Trịnh Yến không nhịn được trêu chọc: "Hèn chi nhiều cặp đôi thích dựng sách lên. Trước đây tớ không biết họ đang làm gì, hóa ra là đang làm chuyện xấu."
Cô ấy đưa tay đụng cánh tay Hạ Huyên: "Kể đi, nam thần Lục dựng sách lên làm chuyện xấu gì vậy?"
Hôm nay Hạ Huyên không ngồi cùng với Trịnh Yến và các bạn.
Cô ngồi ở góc cuối lớp cùng Lục Tư Châu, kế bên tường.
"Không có làm gì!" Bình thường mỗi lần Hạ Huyên chột dạ cô đều trả lời rất chậm, mí mắt cô cũng vô thức run rẩy.
"Tớ thấy rồi nhé." Chu Nguyệt nhướng mày.
"Thấy gì?" Hạ Huyên hỏi.
"Thấy anh ấy hôn cậu." Tống Gia Gia rùng mình: "Tớ sắp bị các cậu làm cho ngán đến chết rồi."
"Ghen à, ghen thì cũng đi tìm một người đi." Tề Mai Mai nháy mắt: "Nhưng Hạ Huyên này, Lục Tư Châu bình thường trông rất lạnh lùng. Không ngờ khi yêu lại như biến thành người khác. Anh ấy có phải rất dính người không?"
"Sao cậu biết?" Trịnh Yến hỏi.
"Nhìn kìa." Tề Mai Mai bĩu môi: "Nhìn sang đây mười phút rồi, mắt chưa rời khỏi Hạ Huyên đâu."
"Chật chật, ngọt ngào quá."
Trình Hạo sắp bị ngọt đến nôn ra rồi: "Đại ca, anh tiết chế một chút được không. Nhìn nữa là con ngươi chạy vào trong mắt cô ấy luôn đấy."
Cao Sướng: "Chỉ là ăn cơm thôi mà, có cần nhìn lâu như vậy không."
Trần Chiêu: "Làm ơn đi. Bọn tôi còn chưa ăn sáng nữa. Chẳng lẽ bữa trưa cũng không cho bọn tôi ăn luôn sao?"
Lục Tư Châu không quan tâm họ nói gì, anh vẫn cứ nhìn.
Hạ Huyên đã sớm chú ý đến anh, nhưng cô không dám liếc mắt sang.
Cô cúi đầu ăn cơm một cách từ tốn, nhưng tim vẫn đập loạn xạ.
Chu Nguyệt kể một câu chuyện cười gần đây trên mạng.
Một cặp đôi ba ngày không gặp, nửa đêm bay đến gặp nhau, kết quả vì quá vội vàng nên đặt nhầm vé máy bay, phải đến tận ngày hôm sau mới gặp được.
Câu chuyện này không buồn cười, phần buồn cười ở phần bình luận.
— Não của hai người này chắc bị cuốn trôi vào bồn cầu rồi.
— Bạn trai tôi nửa năm không gặp cũng không nhớ tôi.
— Lầu trên, khuyên chia tay.
Nói một hồi, chủ đề lại chuyển sang Lục Tư Châu: "Hạ Huyên, nếu Lục Tư Châu dám bắt nạt cậu, cậu phải nói cho bọn tớ biết. Bọn tớ là nhà gái của cậu."
Đây là lời Chu Duyệt nói.
Tống Gia Gia: "Nếu anh ta dám chọc giận cậu, tớ nhất định sẽ không tha."
Trịnh Yến: "Đúng vậy. Cậu là bảo bối của ký túc xá 306 chúng tớ. Phải bảo vệ. Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, tớ sẽ dùng nắm đấm."
Tề Mai Mai: "Tớ nữa, tớ nữa. Không ai được bắt nạt Hạ Huyên của chúng ta. Tuyệt đối không cho phép."
Hạ Huyên nhìn họ, trong lòng cảm động vô cùng: "Cảm ơn các cậu."
"Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà." Trịnh Yến giơ chai nước khoáng lên: "Nào, cạn ly vì người một nhà."
"Nào, cạn ly vì người một nhà."
Sau khi cụng ly, mấy người ngửa đầu uống một ngụm lớn, cười rộ lên.
Chiều tối hôm đó, ráng chiều bao phủ mặt đất, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Hạ Lực.
Ông gọi cô hỏi khi nào thì cô được nghỉ đông? Về bằng cách nào? Có cần ông đi đón không?
Hạ Huyên trả lời: "Nghỉ sau khi thi cuối kỳ một tuần. Không cần đón, con tự về."
Hạ Lực nghe cô nói tự về, có chút lo lắng: "Không có bạn học đi cùng sao?"
"Bạn học?" Hạ Huyên suy nghĩ một chút: "Có ạ."
"Vậy được rồi, con cứ đi cùng bạn học về." Hạ Lực tiện miệng hỏi: "Cũng ở Yến Thành à?"
"Không phải, ở Bắc Thành ạ." Hạ Huyên không muốn giấu Hạ Lực điều gì: "Bố, con có người yêu rồi."
Hạ Lực khựng lại: "Có người yêu?"
Hạ Huyên: "Vâng."
Ông không biết cảm xúc mình thế nào, có chút phức tạp, cười hỏi: "Vậy còn việc học của con?"
"Bố yên tâm, việc học của con sẽ không bị ảnh hưởng." Hạ Huyên nói: "Con không muốn giấu bố, con muốn nhận được lời chúc phúc của bố."
"Được, chúc phúc, chúc phúc." Hạ Lực mỉm cười: "Để kỳ nghỉ đông này về, đưa về cho bố gặp nhé."
Hạ Huyên chỉ muốn nói cho Hạ Lực biết cô có người yêu, còn chuyện ra mắt bố mẹ thì có vẻ hơi sớm: "Bố, để sau ạ."
"...Được, sao cũng được," Hạ Lực dịu dàng nói: "Khi nào con đưa người về cũng được, bố ở nhà đợi các con."
Con gái ông, ông hiểu.
Cô chưa bao giờ là đứa trẻ khiến ông phải lo lắng, một khi đã quyết định, chắc chắn là thích vô cùng.
Người mà con gái ông thích, ông cũng sẽ thích.
"Bố, con cảm ơn bố."
"Ngốc, cảm ơn gì chứ. Bố là bố của con mà."
Tối hôm đó, tâm trạng của Hạ Huyên lên xuống thất thường.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Lực, cô rất vui vẻ, nhưng sau khi nhận điện thoại của Trương Quyên, cô lại buồn bã rất lâu.
Trương Quyên hỏi cô qua điện thoại: "Hạ Huyên, sắp nghỉ đông rồi, nghỉ đông con đến chỗ mẹ nhé."
Hạ Huyên: "Không đâu ạ, con về với bố."
"Không còn nhà nữa, con về ở đâu?" Giọng Trương Quyên cao lên: "Mẹ có chỗ ở, đến ở với mẹ đi."
"Bố ở đâu, con ở đó." Hạ Huyên nói một cách nhàn nhạt: "Mẹ cứ chăm sóc Tiểu Xuyên cho tốt là được."
"Con bé này sao không nói được vậy, bảo con đến thì con cứ đến đi." Trương Quyên vẫn như trước, nói được vài câu đã bực bội.
"Con đã nói rồi, con muốn ở với bố." Hạ Huyên nói lớn: "Mẹ, tại sao bố không có nhà?"
"Ông ấy..." Trương Quyên nói: "Là đồ vô dụng, ngay cả vợ con cũng không nuôi nổi."
Hạ Huyên không thích nghe Trương Quyên nói Hạ Lực như vậy: "Mẹ không được nói bố như vậy."
"Được rồi được rồi, chúng ta không nói đến bố con nữa." Trương Quyên trấn an: "Ngoan, năm nay con đến chỗ mẹ ăn tết, sau khi ăn tết xong rồi về với bố con."
Nói xong, bà cúp máy trước khi Hạ Huyên kịp trả lời.
Hạ Huyên luôn thắc mắc tại sao Trương Quyên lại đột nhiên muốn cô đến ở.
Sau đó cô mới biết được từ miệng Hạ Tiểu Xuyên rằng hóa ra là người đàn ông đó thích những đứa trẻ có học vấn cao.
Châu Đại lại nổi tiếng khắp cả nước.
Trương Quyên liền nảy ra ý định nhờ Hạ Huyên.
Nói là để lấy thể diện cũng được, nói là để khoe khoang cũng được, tóm lại là để bà trông oai hơn.
Sau khi nghe xong, Hạ Huyên đã chặn số điện thoại và WeChat của Trương Quyên, bà không xứng làm mẹ.
Trương Quyên gọi điện cho Hạ Huyên không được lại gọi cho Hạ Lực, chất vấn ông đã nói gì với con gái, tại sao Hạ Huyên lại không nghe điện thoại của bà.
Hai người lại cãi nhau một trận.
Hạ Lực hỏi bà: "Bà không thể yên ổn được sao?"
Trương Quyên: "Con tôi, tôi muốn gặp thì sao."
Bà có lẽ đã quên, khi đó Hạ Lực đưa tiền mua nhà cho bà, bà đã ký thỏa thuận, sau này không được tự ý liên lạc với Hạ Huyên khi chưa có sự cho phép của Hạ Lực.
Hạ Lực nói một tiếng: "Đồ đàn bà chanh chua."
Nói xong liền cúp máy, quay sang gọi điện cho Hạ Huyên.
Giọng Hạ Huyên nghe có vẻ vẫn ổn: "Con đang ôn bài, con không sao, bố đừng lo."
"Được, tạm biệt."
Điện thoại vừa cúp, môi Hạ Huyên nóng lên.
Cô bị người ta hôn trộm.
Người hôn cô nhướng mày nhìn cô, cười hỏi: "Có muốn thưởng không?"
"Thưởng gì?" Hạ Huyên bị hôn, đầu óc có chút không kịp phản ứng, theo lời anh hỏi.
Lục Tư Châu vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, cười tinh quái: "Thưởng cho em hôn anh."
"..." Sao lại có chuyện này, đây không phải là chơi xấu sao, Hạ Huyên đỏ mặt đẩy anh: "Không hôn."
"Thật sự không hôn?" Lục Tư Châu chủ động đưa mặt lại gần.
"Ừm, không hôn." Hạ Huyên lúc thì quay đầu sang trái, lúc thì quay sang phải, mím môi không mắc lừa.
Ngón tay Lục Tư Châu ôm eo cô khẽ nhéo một cái.
Hạ Huyên sợ nhột, ngã vào lòng Lục Tư Châu: "Anh người này, sao lại..."
Lời nói được một nửa, môi cô bị chặn lại.
Anh áp môi vào môi cô nói: "Hạ Huyên."
Mí mắt Hạ Huyên run rẩy, khẽ "Ừm" một tiếng.
Đôi mắt Lục Tư Châu như chứa ánh sáng rực rỡ của những vì sao, ánh mắt anh nhìn cô đầy tình cảm: "Hãy nhớ, em có anh."
"Anh luôn ở đây."
Không có lời nào khiến người ta rung động hơn câu nói "Em có anh, anh luôn ở đây".
Tim Hạ Huyên rung động điên cuồng.
Cô, không còn một mình nữa.
Cô, đã có người đồng hành.
Anh nói: Em có anh.
Anh nói: Anh luôn ở đây.
Trương Tuyết luôn tò mò, một người lạnh lùng như Lục Tư Châu khi yêu sẽ như thế nào, ngoài nụ hôn tỏ tình đêm đó còn có gì khác không.
Cô ấy nài nỉ Hạ Huyên kể cho mình nghe.
Còn những chuyện như ôm hôn thì cô không nhắc đến.
Trương Tuyết nghe xong, "trời ơi" rất lâu: "Lục Tư Châu khi yêu cũng rất đời thường mà?"
"Ý gì?" Hạ Huyên hỏi.
Trương Tuyết đột nhiên kể lại, năm lớp 11, mấy cô gái trò chuyện, nói một chàng trai như Lục Tư Châu, khi yêu chắc cũng sẽ rất giữ kẽ.
Thực tế chứng minh, họ đã nghĩ quá nhiều.
Giữ kẽ là vì chưa đủ yêu.
Nếu đủ yêu, sẽ không còn giữ kẽ nữa.
Giống như Lục Tư Châu, trước đây người khác phải tìm cách nhắn tin cho anh, bây giờ anh chủ động nhắn tin cho Hạ Huyên, một tin chưa đủ thì lại nhắn thêm tin nữa.
Ngay cả Tô Dương cũng không chịu nổi sự ngọt ngào công khai của Lục Tư Châu: "Châu ca, anh muốn làm cho mấy thằng em ngọt đến chết à? Thật sự quá ngọt rồi."
Lục Tư Châu rót nước cho Hạ Huyên, dùng mu bàn tay chạm vào thành cốc, sau khi chắc chắn không quá nóng anh mới đưa cốc cho cô.
Tô Dương tiện miệng hỏi: "Không phải, nhìn tư thế của cậu, chẳng lẽ còn muốn thổi nguội cho cô ấy à?"
Lục Tư Châu tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Cũng không phải chưa làm bao giờ, có gì mà ngạc nhiên."
Tô Dương: "..."
Trần Triết: "..."
Trương Tuyết ghé sát vào Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Lục Tư Châu còn thổi nguội cho cậu à?"
Một câu nói bình thường khiến Hạ Huyên đỏ mặt.
Tại sao lại đỏ mặt?
Bởi vì có người nhân lúc thổi nguội cho cô đã ấn cô vào ghế hôn rất lâu.
Hôn xong, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* môi cô: "Ngoan quá."
"Hạ Huyên, mặt cậu đỏ rồi kìa." Trương Tuyết cắt ngang suy nghĩ của Hạ Huyên.
"Không có." Hạ Huyên cầm ly nước lên, dùng việc uống nước để che giấu sự thật mặt mình đang đỏ.
Cô rũ mí mắt xuống, vừa định làm gì đó thì phát hiện bàn tay đặt trên đùi cô đã bị ai đó nắm lấy.
Ngón tay của chàng trai trắng bóc, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lòng bàn tay anh rất ấm.
Bàn tay lạnh ngắt của cô cứ thế được bàn tay anh sưởi ấm.
Cô không động, anh cũng không động.
Trên bàn rất hài hòa.
Dưới bàn, không ai biết tay họ đang nắm chặt lấy nhau.
Trương Tuyết ngồi gần cô nhất cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô.
Cô ấy chuyển chủ đề: "Hạ Huyên, kỳ nghỉ đông cậu về bằng cách nào? Máy bay hay tàu cao tốc?"
Hai ngày trước cô đã nói với Lục Tư Châu về chuyện về nhà nghỉ.
Hai người đã bàn bạc sẽ đi tàu cao tốc.
"Tàu cao tốc." Hạ Huyên trả lời.
"Tiếc quá. Tớ phải đi máy bay rồi. Mẹ tớ đã mua vé máy bay cho tớ rồi. Nếu không thì tớ có thể đi cùng cậu." Vẻ mặt Trương Tuyết buồn bã.
"Cậu đi cùng Hạ Huyên làm gì? Làm kỳ đà cản mũi à." Tô Dương chỉ vào Lục Tư Châu đang uống nước: "Hạ Huyên có Châu ca của bọn tớ chăm sóc rồi, không cần cậu."
"Cậu lo chuyện của cậu đi." Hai oan gia này lại cãi nhau.
Hạ Huyên ở bên cạnh khuyên can: "Được rồi, được rồi."
Lục Tư Châu không nói gì.
Anh tựa lưng vào ghế, một tay cầm cốc, một tay không biết đang làm gì dưới gầm bàn.
Trần Triết vô tình bị Tô Dương va vào, cái thìa rơi xuống đất.
Anh ta cúi xuống nhặt, khi đứng lên thì vô tình liếc mắt về phía trước.
Anh ta thấy bàn tay của chàng trai đang nghịch ngón tay của cô gái, từng ngón từng ngón một. Cô gái rụt lại, anh lại nắm lấy, bắt đầu x** n*n lòng bàn tay cô.
Trần Triết: "..." Không nhìn nổi nữa rồi.
Lục Tư Châu biết Trần Triết đã nhìn thấy, nhưng không có ý định buông ra.
Trần Triết khẽ ho một tiếng: "Châu ca, tiết chế một chút đi."
Lục Tư Châu từ từ ngước mắt lên, khóe môi nở một nụ cười lơ đãng: "Không kìm được."
Nói rồi, anh khẽ gọi một tiếng: "Hạ Huyên."
Hạ Huyên quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn chiếu vào khiến khuôn mặt anh trở nên mờ ảo.
Cô nhướng mày: "Hả?"
Lục Tư Châu: "Hôm nay anh đã nói chưa nhỉ?"
Hạ Huyên chớp mắt: "Nói gì?"
Lục Tư Châu: "Anh thích em."
Hạ Huyên.
Hả?
Hôm nay anh đã nói chưa nhỉ?
Nói gì?
Anh thích em—muốn mỗi ngày đều nói với em rằng, anh thích em.
(Lời tuyên bố tình yêu của nam thần Lục.)
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Sau khi Lục Tư Châu nói xong, Giang Phong lập tức trả lời: [Khoan đã, năm đó ai nói không có, Tư Châu, cậu không thành thật.]
Giang Phong chỉ nói một câu, khiến mọi người trong nhóm đều ngơ ngác.
Năm đó là năm nào? Lục Tư Châu đã nói gì?
Mọi người đang hóng chuyện thì bị hụt hẫng, điên cuồng tag Giang Phong, bắt anh ta nói cho hết.
Nhưng sau đó Giang Phong không trả lời nữa.
Anh ta đang bận, bận nhận phong bao lì xì lớn của Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu: [Cậu im mồm đi.]
Giang Phong: [Tiền bịt miệng.]
Lục Tư Châu gửi liền sáu phong bao lì xì.
Giang Phong nhận lì xì mà khóe miệng giật giật: [Cảm ơn Châu ca, chúc mừng Châu ca thoát ế thành công.]
Những người khác trong nhóm vẫn đang truy hỏi.
Lục Tư Châu gửi lì xì cho Giang Phong xong thì tiếp tục gửi lì xì cho những người khác trong nhóm, cho đến khi những người đó đổi lời:
[Chúc Châu ca và chị dâu hạnh phúc.]
[Chúc Châu ca và chị dâu sớm kết duyên.]
[Chúc Châu ca và chị dâu sớm có quý tử.]
[Chúc Châu ca và chị dâu bạc đầu giai lão.]
[Chúc Châu ca và chị dâu kỷ niệm vàng hạnh phúc.]
(Kỷ niệm vàng là kỷ niệm 50 năm ngày cưới.)
Nhận lì xì của người ta thì tất nhiên phải nói lời hay ý đẹp.
Sau đó, những lời chúc phúc cho Lục Tư Châu tràn ngập màn hình.
Tôn Bân cũng trả lời, nhưng nhanh chóng bị những tin nhắn ở dưới đẩy đi.
Sau đó anh ta lại để lại hai bình luận, nhưng cũng bị trôi đi.
Nhìn những lời chúc phúc đầy màn hình, sắc mặt Tôn Bân tức đến tái mét.
Bạn cùng phòng của anh ta giật mình, tưởng anh ta muốn đi đánh nhau với ai.
Thực ra Lục Tư Châu cố tình gửi lì xì trong nhóm.
Trước khi đi ngủ, anh nhận được tin nhắn WeChat của Tô Dương.
[Châu ca, cái thằng Tôn Bân chết tiệt đó thật sự không ra gì. Cậu biết tôi vừa thấy gì không? Nó đang tán gẫu trong nhóm với bạn học, còn nhắc đến Hạ Huyên.]
Tô Dương: [Không phải, mấy thằng đàn ông con trai nói chuyện, nhắc đến con gái nhà người ta làm gì. Cô ấy có quen cậu ta sao!]
Tô Dương: [Cậu ta còn cố tình khiến người ta nghĩ sai, như thể Hạ Huyên với cậu ta thật sự có gì đó, còn nói năm đó đại hội thể thao, Hạ Huyên đã giúp nó rất nhiều, vân vân.]
Tô Dương: [Chuyện này liên quan đến danh dự của bạn gái cậu đấy. Cậu là bạn trai mà không muốn làm gì sao?]
Mắt Lục Tư Châu dần híp lại, anh trả lời: [Kéo tôi vào nhóm.]
Tô Dương: [Được rồi.]
Lục Tư Châu vào nhóm, không nói một lời vô nghĩa nào, bắt đầu "oanh tạc" một cách rầm rộ, công khai tuyên bố mình đã yêu.
Tô Dương nhắn tin riêng cho anh: "Đỉnh! Quá lợi hại!"
Tuyệt chiêu của Lục Tư Châu rất tuyệt vời.
Cả trường cấp 3 Thịnh Dương đều biết, nam thần Lục đã có bạn gái, và người bạn gái đó chính là Hạ Huyên.
Mấy chàng trai vừa trò chuyện với Tôn Bân nhắn tin riêng cho anh ta: [Không phải cậu nói cậu và Hạ Huyên có gì à? Sao lại là Lục Tư Châu và Hạ Huyên?]
Tôn Bân cũng sau khi thấy tin nhắn này mới gọi điện cho Hạ Huyên, anh ta muốn xác nhận.
"Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?" Tôn Bân lại hỏi một lần nữa.
Tính cách Hạ Huyên vốn mềm mỏng, nhưng không phải ai muốn bắt nạt thì bắt nạt được.
Hơn nữa, cô đã không còn là cô gái của thời cấp ba.
Cô dám cãi lại Trương Quyên, thì tại sao lại không dám cãi lại người khác.
Trước đây cô coi Tôn Bân là bạn học cũ nên vẫn luôn rất khách sáo.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có quyền hỏi về chuyện riêng tư của cô, lại còn với giọng điệu chất vấn như vậy.
Ngay cả Hạ Lực cũng chưa từng nói chuyện với cô với giọng điệu như thế.
Anh ta lấy tư cách gì.
Giọng Hạ Huyên bỗng trầm xuống: "Chuyện của tôi không cần phải đặc biệt nói với cậu."
Hạ Huyên cũng bị giọng điệu của Tôn Bân làm cho bực mình.
Bình thường cô sẽ không bao giờ nói chuyện với người khác bằng giọng điệu cứng rắn như vậy.
Tôn Bân có lẽ nhận ra điều gì đó, giọng điệu anh ta dịu lại: "Tôi không có ý đó. Tôi chỉ rất ngạc nhiên nên muốn xác nhận với cậu thôi."
"Tôi có yêu đương hay không đều là chuyện của tôi," Hạ Huyên nói một cách nhàn nhạt: "Không liên quan đến cậu."
Tôn Bân: "Hạ Huyên, thực ra tôi vẫn luôn..." thích cậu.
Ba chữ sau còn chưa kịp nói ra, Hạ Huyên đã ngắt lời: "Đúng, tôi và Lục Tư Châu ở bên nhau rồi. Tôi thích cậu ấy, thích rất lâu rồi."
Giọng Tôn Bân nghe có vẻ rất buồn: "Thật... thật sao?"
"Thật," Hạ Huyên nói: "Vậy nên sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa. Nếu có gì cần hỏi, cậu có thể hỏi trong nhóm. Tôi tin mọi người chắc chắn sẽ sẵn lòng giải đáp cho cậu. Tạm biệt."
"Khoan đã." Tôn Bân gọi Hạ Huyên lại, do dự hỏi: "Tại sao lại thích cậu ta?"
Trước khi cúp máy, Hạ Huyên nói: "Thích một người có cần lý do không?"
Hạ Huyên không kể với Lục Tư Châu chuyện Tôn Bân gọi điện cho cô, sợ anh không vui.
Nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió.
Lục Tư Châu vẫn biết được.
Trong giờ giải lao, Lục Tư Châu nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt anh trở nên tối sầm.
Ánh mắt nhìn Hạ Huyên đầy vẻ dò xét.
Hạ Huyên bị anh nhìn đến hoảng loạn, cô lén kéo ghế vào trong, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Vừa mới kéo được một lúc, Lục Tư Châu đặt tay lên lưng ghế cô, khẽ kéo, cả ghế lẫn cô đều bị kéo lại.
Tiếng chân ghế kéo trên sàn nhà phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai, các bạn học xung quanh đều đưa tay che tai.
Hạ Huyên vừa định nói gì đó, Lục Tư Châu ấn tay vào lưng ghế, dễ dàng xoay một cái.
Cô quay người lại, hai người đối mặt nhau.
Dường như sợ cô sẽ bỏ chạy, anh đặt hai chân chắn hai bên ghế, người nghiêng về phía trước, lòng bàn tay thuận thế ấn lên mặt ghế.
Tay anh gần như chạm vào tay cô.
Hạ Huyên như bị anh giam cầm, mí mắt run rẩy, không dám thở mạnh.
Lục Tư Châu hỏi: "Không có gì muốn nói với anh sao, hửm?"
Hạ Huyên mím môi lắc đầu.
"Thật không có?" Khóe môi Lục Tư Châu khẽ cong lên: "Nghĩ kỹ lại xem."
"..."
Hạ Huyên thật sự suy nghĩ.
Từ tối qua xác định quan hệ yêu đương đến nay mới chỉ qua một đêm.
Cô thật sự không làm gì cả, ngay cả nói chuyện với con trai cũng không.
Vừa rồi có một bạn nam hỏi cô một câu hỏi, cô cũng đuổi đi, chỉ sợ anh sẽ không vui.
"Sáng nay Tôn Bân gọi cho em à?" Lục Tư Châu nhìn chằm chằm cô hỏi.
Chết tiệt.
Hạ Huyên quên mất chuyện này.
Cô đưa tay chọc chọc cánh tay anh, cười lấy lòng: "Sao anh biết?"
Chuyện này cô chỉ kể cho Trương Tuyết, cô ấy nhắn tin hỏi cô thế nào, có hạnh phúc đến mức ngất xỉu không.
Cô trả lời: "Ngất thì không, chỉ là vui quá nên cả đêm ngủ không ngon."
Trương Tuyết tặc lưỡi: "Đúng là nên vui. Phải biết là cậu đã đánh bại tất cả các cô gái đấy."
Trong lúc nói chuyện phiếm, Hạ Huyên tiện miệng nói: "Tôn Bân gọi điện cho tớ."
Trương Tuyết: "Cậu ta tìm cậu làm gì?"
Hạ Huyên: "Hỏi tớ có phải đã ở bên Lục Tư Châu rồi không?"
"Cậu ta bị điên à," Trương Tuyết bực bội nói: "Cậu ở bên ai thì liên quan gì đến cậu ta."
Giọng Hạ Huyên ủ rũ: "Không biết cậu ta muốn làm gì."
"Đừng để ý đến cậu ta." Trương Tuyết bày mưu: "Nếu cậu ta còn làm phiền cậu, cậu cứ chặn số điện thoại của cậu ta đi. Dù sao cũng chỉ làm bạn cùng lớp một học kỳ, không có gì đáng để liên lạc nữa."
Hạ Huyên: "Được."
Suy nghĩ của Hạ Huyên trở về thực tại, cô lại hỏi: "Sao anh biết?"
"Đừng bận tâm sao anh biết." Lục Tư Châu kéo ghế của cô lại gần hơn, cô như muốn nhào vào lòng anh: "Tại sao không nói cho anh biết?"
"Cũng không phải chuyện quan trọng lắm nên em..." Giọng Hạ Huyên càng nói càng nhỏ.
"Anh là bạn trai em. Sau này hễ có chuyện gì như vậy, đều phải nói cho anh biết." Lục Tư Châu nghe Tô Dương kể lại chuyện này, tâm trạng trở nên rất tệ.
Người của anh mà cũng dám nhòm ngó, Tôn Bân cũng ghê gớm thật.
Tô Dương còn hỏi anh có cần anh ta đi nói chuyện với Tôn Bân không.
Lục Tư Châu lạnh lùng trả lời: "Không cần, chuyện này tôi tự giải quyết."
Người của anh, anh sẽ tự bảo vệ.
"Được, sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra, em sẽ kể cho anh nghe đầu tiên," Hạ Huyên thấy anh siết chặt quai hàm, sắc mặt vẫn không tốt lên.
Cô lại dùng ngón tay chọc chọc anh: "Cười đi mà, cười đi mà."
Bạn gái làm nũng thế này thì ai mà chịu nổi.
Lục Tư Châu nắm lấy tay cô, siết mạnh vào lòng bàn tay mình.
Nếu không phải đang ở trong lớp học, lúc này anh đã ấn cô vào tường mà hôn rồi.
An ủi thành công, trên mặt Lục Tư Châu cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Anh nắm ngón tay cô hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"
"Có thể không ăn không?" Tối qua cô đã hứa sẽ mời Trịnh Yến và các bạn ăn cơm.
"Không ăn cùng sao?" Lục Tư Châu dự định dành tất cả thời gian của mình cho bạn gái, nhưng dường như bạn gái anh không nghĩ như vậy.
"Em đã hứa sẽ mời Trịnh Yến và các bạn ăn cơm rồi." Hạ Huyên móc móc ngón tay anh: "Tối nay ăn cùng nhau nhé?"
Lục Tư Châu quay đầu sang một bên, quay lưng về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Giận à?"
"..." Nam thần Lục không thèm để ý đến cô.
Hạ Huyên gọi một tiếng: "Lục Tư Châu."
"..." Lục Tư Châu không trả lời.
Cô mím môi, hạ quyết tâm, lại gọi một tiếng: "Bạn trai."
Hạ Huyên liếc nhìn trái phải, thấy mọi người đều bận làm việc của mình, không ai chú ý đến họ.
Cô bất ngờ nghiêng người tới, hôn nhẹ lên má Lục Tư Châu.
Tốc độ rất nhanh.
Lục Tư Châu không kịp phản ứng.
Khi anh phản ứng lại, Hạ Huyên đã ngồi trên ghế, úp mặt xuống bàn.
Chỉ có thể thấy vai cô khẽ rung lên.
Chắc là đang căng thẳng.
Lục Tư Châu không ngờ cô lại bạo dạn như vậy, anh mỉm cười ghé lại gần, áp sát tai cô nói: "Đáp lễ nhé."
Hạ Huyên còn chưa hiểu "đáp lễ" là gì thì trên má cô đã có cảm giác ẩm ướt.
Anh đang hôn cô.
Không phải chạm rồi rời đi, không phải thoáng qua.
Anh hôn rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Hạ Huyên nghiêng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt với Lục Tư Châu.
Cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong mắt anh, thật sự rất đỏ.
Khi ăn trưa, Trịnh Yến không nhịn được trêu chọc: "Hèn chi nhiều cặp đôi thích dựng sách lên. Trước đây tớ không biết họ đang làm gì, hóa ra là đang làm chuyện xấu."
Cô ấy đưa tay đụng cánh tay Hạ Huyên: "Kể đi, nam thần Lục dựng sách lên làm chuyện xấu gì vậy?"
Hôm nay Hạ Huyên không ngồi cùng với Trịnh Yến và các bạn.
Cô ngồi ở góc cuối lớp cùng Lục Tư Châu, kế bên tường.
"Không có làm gì!" Bình thường mỗi lần Hạ Huyên chột dạ cô đều trả lời rất chậm, mí mắt cô cũng vô thức run rẩy.
"Tớ thấy rồi nhé." Chu Nguyệt nhướng mày.
"Thấy gì?" Hạ Huyên hỏi.
"Thấy anh ấy hôn cậu." Tống Gia Gia rùng mình: "Tớ sắp bị các cậu làm cho ngán đến chết rồi."
"Ghen à, ghen thì cũng đi tìm một người đi." Tề Mai Mai nháy mắt: "Nhưng Hạ Huyên này, Lục Tư Châu bình thường trông rất lạnh lùng. Không ngờ khi yêu lại như biến thành người khác. Anh ấy có phải rất dính người không?"
"Sao cậu biết?" Trịnh Yến hỏi.
"Nhìn kìa." Tề Mai Mai bĩu môi: "Nhìn sang đây mười phút rồi, mắt chưa rời khỏi Hạ Huyên đâu."
"Chật chật, ngọt ngào quá."
Trình Hạo sắp bị ngọt đến nôn ra rồi: "Đại ca, anh tiết chế một chút được không. Nhìn nữa là con ngươi chạy vào trong mắt cô ấy luôn đấy."
Cao Sướng: "Chỉ là ăn cơm thôi mà, có cần nhìn lâu như vậy không."
Trần Chiêu: "Làm ơn đi. Bọn tôi còn chưa ăn sáng nữa. Chẳng lẽ bữa trưa cũng không cho bọn tôi ăn luôn sao?"
Lục Tư Châu không quan tâm họ nói gì, anh vẫn cứ nhìn.
Hạ Huyên đã sớm chú ý đến anh, nhưng cô không dám liếc mắt sang.
Cô cúi đầu ăn cơm một cách từ tốn, nhưng tim vẫn đập loạn xạ.
Chu Nguyệt kể một câu chuyện cười gần đây trên mạng.
Một cặp đôi ba ngày không gặp, nửa đêm bay đến gặp nhau, kết quả vì quá vội vàng nên đặt nhầm vé máy bay, phải đến tận ngày hôm sau mới gặp được.
Câu chuyện này không buồn cười, phần buồn cười ở phần bình luận.
— Não của hai người này chắc bị cuốn trôi vào bồn cầu rồi.
— Bạn trai tôi nửa năm không gặp cũng không nhớ tôi.
— Lầu trên, khuyên chia tay.
Nói một hồi, chủ đề lại chuyển sang Lục Tư Châu: "Hạ Huyên, nếu Lục Tư Châu dám bắt nạt cậu, cậu phải nói cho bọn tớ biết. Bọn tớ là nhà gái của cậu."
Đây là lời Chu Duyệt nói.
Tống Gia Gia: "Nếu anh ta dám chọc giận cậu, tớ nhất định sẽ không tha."
Trịnh Yến: "Đúng vậy. Cậu là bảo bối của ký túc xá 306 chúng tớ. Phải bảo vệ. Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, tớ sẽ dùng nắm đấm."
Tề Mai Mai: "Tớ nữa, tớ nữa. Không ai được bắt nạt Hạ Huyên của chúng ta. Tuyệt đối không cho phép."
Hạ Huyên nhìn họ, trong lòng cảm động vô cùng: "Cảm ơn các cậu."
"Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà." Trịnh Yến giơ chai nước khoáng lên: "Nào, cạn ly vì người một nhà."
"Nào, cạn ly vì người một nhà."
Sau khi cụng ly, mấy người ngửa đầu uống một ngụm lớn, cười rộ lên.
Chiều tối hôm đó, ráng chiều bao phủ mặt đất, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Hạ Lực.
Ông gọi cô hỏi khi nào thì cô được nghỉ đông? Về bằng cách nào? Có cần ông đi đón không?
Hạ Huyên trả lời: "Nghỉ sau khi thi cuối kỳ một tuần. Không cần đón, con tự về."
Hạ Lực nghe cô nói tự về, có chút lo lắng: "Không có bạn học đi cùng sao?"
"Bạn học?" Hạ Huyên suy nghĩ một chút: "Có ạ."
"Vậy được rồi, con cứ đi cùng bạn học về." Hạ Lực tiện miệng hỏi: "Cũng ở Yến Thành à?"
"Không phải, ở Bắc Thành ạ." Hạ Huyên không muốn giấu Hạ Lực điều gì: "Bố, con có người yêu rồi."
Hạ Lực khựng lại: "Có người yêu?"
Hạ Huyên: "Vâng."
Ông không biết cảm xúc mình thế nào, có chút phức tạp, cười hỏi: "Vậy còn việc học của con?"
"Bố yên tâm, việc học của con sẽ không bị ảnh hưởng." Hạ Huyên nói: "Con không muốn giấu bố, con muốn nhận được lời chúc phúc của bố."
"Được, chúc phúc, chúc phúc." Hạ Lực mỉm cười: "Để kỳ nghỉ đông này về, đưa về cho bố gặp nhé."
Hạ Huyên chỉ muốn nói cho Hạ Lực biết cô có người yêu, còn chuyện ra mắt bố mẹ thì có vẻ hơi sớm: "Bố, để sau ạ."
"...Được, sao cũng được," Hạ Lực dịu dàng nói: "Khi nào con đưa người về cũng được, bố ở nhà đợi các con."
Con gái ông, ông hiểu.
Cô chưa bao giờ là đứa trẻ khiến ông phải lo lắng, một khi đã quyết định, chắc chắn là thích vô cùng.
Người mà con gái ông thích, ông cũng sẽ thích.
"Bố, con cảm ơn bố."
"Ngốc, cảm ơn gì chứ. Bố là bố của con mà."
Tối hôm đó, tâm trạng của Hạ Huyên lên xuống thất thường.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Lực, cô rất vui vẻ, nhưng sau khi nhận điện thoại của Trương Quyên, cô lại buồn bã rất lâu.
Trương Quyên hỏi cô qua điện thoại: "Hạ Huyên, sắp nghỉ đông rồi, nghỉ đông con đến chỗ mẹ nhé."
Hạ Huyên: "Không đâu ạ, con về với bố."
"Không còn nhà nữa, con về ở đâu?" Giọng Trương Quyên cao lên: "Mẹ có chỗ ở, đến ở với mẹ đi."
"Bố ở đâu, con ở đó." Hạ Huyên nói một cách nhàn nhạt: "Mẹ cứ chăm sóc Tiểu Xuyên cho tốt là được."
"Con bé này sao không nói được vậy, bảo con đến thì con cứ đến đi." Trương Quyên vẫn như trước, nói được vài câu đã bực bội.
"Con đã nói rồi, con muốn ở với bố." Hạ Huyên nói lớn: "Mẹ, tại sao bố không có nhà?"
"Ông ấy..." Trương Quyên nói: "Là đồ vô dụng, ngay cả vợ con cũng không nuôi nổi."
Hạ Huyên không thích nghe Trương Quyên nói Hạ Lực như vậy: "Mẹ không được nói bố như vậy."
"Được rồi được rồi, chúng ta không nói đến bố con nữa." Trương Quyên trấn an: "Ngoan, năm nay con đến chỗ mẹ ăn tết, sau khi ăn tết xong rồi về với bố con."
Nói xong, bà cúp máy trước khi Hạ Huyên kịp trả lời.
Hạ Huyên luôn thắc mắc tại sao Trương Quyên lại đột nhiên muốn cô đến ở.
Sau đó cô mới biết được từ miệng Hạ Tiểu Xuyên rằng hóa ra là người đàn ông đó thích những đứa trẻ có học vấn cao.
Châu Đại lại nổi tiếng khắp cả nước.
Trương Quyên liền nảy ra ý định nhờ Hạ Huyên.
Nói là để lấy thể diện cũng được, nói là để khoe khoang cũng được, tóm lại là để bà trông oai hơn.
Sau khi nghe xong, Hạ Huyên đã chặn số điện thoại và WeChat của Trương Quyên, bà không xứng làm mẹ.
Trương Quyên gọi điện cho Hạ Huyên không được lại gọi cho Hạ Lực, chất vấn ông đã nói gì với con gái, tại sao Hạ Huyên lại không nghe điện thoại của bà.
Hai người lại cãi nhau một trận.
Hạ Lực hỏi bà: "Bà không thể yên ổn được sao?"
Trương Quyên: "Con tôi, tôi muốn gặp thì sao."
Bà có lẽ đã quên, khi đó Hạ Lực đưa tiền mua nhà cho bà, bà đã ký thỏa thuận, sau này không được tự ý liên lạc với Hạ Huyên khi chưa có sự cho phép của Hạ Lực.
Hạ Lực nói một tiếng: "Đồ đàn bà chanh chua."
Nói xong liền cúp máy, quay sang gọi điện cho Hạ Huyên.
Giọng Hạ Huyên nghe có vẻ vẫn ổn: "Con đang ôn bài, con không sao, bố đừng lo."
"Được, tạm biệt."
Điện thoại vừa cúp, môi Hạ Huyên nóng lên.
Cô bị người ta hôn trộm.
Người hôn cô nhướng mày nhìn cô, cười hỏi: "Có muốn thưởng không?"
"Thưởng gì?" Hạ Huyên bị hôn, đầu óc có chút không kịp phản ứng, theo lời anh hỏi.
Lục Tư Châu vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, cười tinh quái: "Thưởng cho em hôn anh."
"..." Sao lại có chuyện này, đây không phải là chơi xấu sao, Hạ Huyên đỏ mặt đẩy anh: "Không hôn."
"Thật sự không hôn?" Lục Tư Châu chủ động đưa mặt lại gần.
"Ừm, không hôn." Hạ Huyên lúc thì quay đầu sang trái, lúc thì quay sang phải, mím môi không mắc lừa.
Ngón tay Lục Tư Châu ôm eo cô khẽ nhéo một cái.
Hạ Huyên sợ nhột, ngã vào lòng Lục Tư Châu: "Anh người này, sao lại..."
Lời nói được một nửa, môi cô bị chặn lại.
Anh áp môi vào môi cô nói: "Hạ Huyên."
Mí mắt Hạ Huyên run rẩy, khẽ "Ừm" một tiếng.
Đôi mắt Lục Tư Châu như chứa ánh sáng rực rỡ của những vì sao, ánh mắt anh nhìn cô đầy tình cảm: "Hãy nhớ, em có anh."
"Anh luôn ở đây."
Không có lời nào khiến người ta rung động hơn câu nói "Em có anh, anh luôn ở đây".
Tim Hạ Huyên rung động điên cuồng.
Cô, không còn một mình nữa.
Cô, đã có người đồng hành.
Anh nói: Em có anh.
Anh nói: Anh luôn ở đây.
Trương Tuyết luôn tò mò, một người lạnh lùng như Lục Tư Châu khi yêu sẽ như thế nào, ngoài nụ hôn tỏ tình đêm đó còn có gì khác không.
Cô ấy nài nỉ Hạ Huyên kể cho mình nghe.
Còn những chuyện như ôm hôn thì cô không nhắc đến.
Trương Tuyết nghe xong, "trời ơi" rất lâu: "Lục Tư Châu khi yêu cũng rất đời thường mà?"
"Ý gì?" Hạ Huyên hỏi.
Trương Tuyết đột nhiên kể lại, năm lớp 11, mấy cô gái trò chuyện, nói một chàng trai như Lục Tư Châu, khi yêu chắc cũng sẽ rất giữ kẽ.
Thực tế chứng minh, họ đã nghĩ quá nhiều.
Giữ kẽ là vì chưa đủ yêu.
Nếu đủ yêu, sẽ không còn giữ kẽ nữa.
Giống như Lục Tư Châu, trước đây người khác phải tìm cách nhắn tin cho anh, bây giờ anh chủ động nhắn tin cho Hạ Huyên, một tin chưa đủ thì lại nhắn thêm tin nữa.
Ngay cả Tô Dương cũng không chịu nổi sự ngọt ngào công khai của Lục Tư Châu: "Châu ca, anh muốn làm cho mấy thằng em ngọt đến chết à? Thật sự quá ngọt rồi."
Lục Tư Châu rót nước cho Hạ Huyên, dùng mu bàn tay chạm vào thành cốc, sau khi chắc chắn không quá nóng anh mới đưa cốc cho cô.
Tô Dương tiện miệng hỏi: "Không phải, nhìn tư thế của cậu, chẳng lẽ còn muốn thổi nguội cho cô ấy à?"
Lục Tư Châu tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Cũng không phải chưa làm bao giờ, có gì mà ngạc nhiên."
Tô Dương: "..."
Trần Triết: "..."
Trương Tuyết ghé sát vào Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Lục Tư Châu còn thổi nguội cho cậu à?"
Một câu nói bình thường khiến Hạ Huyên đỏ mặt.
Tại sao lại đỏ mặt?
Bởi vì có người nhân lúc thổi nguội cho cô đã ấn cô vào ghế hôn rất lâu.
Hôn xong, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* môi cô: "Ngoan quá."
"Hạ Huyên, mặt cậu đỏ rồi kìa." Trương Tuyết cắt ngang suy nghĩ của Hạ Huyên.
"Không có." Hạ Huyên cầm ly nước lên, dùng việc uống nước để che giấu sự thật mặt mình đang đỏ.
Cô rũ mí mắt xuống, vừa định làm gì đó thì phát hiện bàn tay đặt trên đùi cô đã bị ai đó nắm lấy.
Ngón tay của chàng trai trắng bóc, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lòng bàn tay anh rất ấm.
Bàn tay lạnh ngắt của cô cứ thế được bàn tay anh sưởi ấm.
Cô không động, anh cũng không động.
Trên bàn rất hài hòa.
Dưới bàn, không ai biết tay họ đang nắm chặt lấy nhau.
Trương Tuyết ngồi gần cô nhất cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô.
Cô ấy chuyển chủ đề: "Hạ Huyên, kỳ nghỉ đông cậu về bằng cách nào? Máy bay hay tàu cao tốc?"
Hai ngày trước cô đã nói với Lục Tư Châu về chuyện về nhà nghỉ.
Hai người đã bàn bạc sẽ đi tàu cao tốc.
"Tàu cao tốc." Hạ Huyên trả lời.
"Tiếc quá. Tớ phải đi máy bay rồi. Mẹ tớ đã mua vé máy bay cho tớ rồi. Nếu không thì tớ có thể đi cùng cậu." Vẻ mặt Trương Tuyết buồn bã.
"Cậu đi cùng Hạ Huyên làm gì? Làm kỳ đà cản mũi à." Tô Dương chỉ vào Lục Tư Châu đang uống nước: "Hạ Huyên có Châu ca của bọn tớ chăm sóc rồi, không cần cậu."
"Cậu lo chuyện của cậu đi." Hai oan gia này lại cãi nhau.
Hạ Huyên ở bên cạnh khuyên can: "Được rồi, được rồi."
Lục Tư Châu không nói gì.
Anh tựa lưng vào ghế, một tay cầm cốc, một tay không biết đang làm gì dưới gầm bàn.
Trần Triết vô tình bị Tô Dương va vào, cái thìa rơi xuống đất.
Anh ta cúi xuống nhặt, khi đứng lên thì vô tình liếc mắt về phía trước.
Anh ta thấy bàn tay của chàng trai đang nghịch ngón tay của cô gái, từng ngón từng ngón một. Cô gái rụt lại, anh lại nắm lấy, bắt đầu x** n*n lòng bàn tay cô.
Trần Triết: "..." Không nhìn nổi nữa rồi.
Lục Tư Châu biết Trần Triết đã nhìn thấy, nhưng không có ý định buông ra.
Trần Triết khẽ ho một tiếng: "Châu ca, tiết chế một chút đi."
Lục Tư Châu từ từ ngước mắt lên, khóe môi nở một nụ cười lơ đãng: "Không kìm được."
Nói rồi, anh khẽ gọi một tiếng: "Hạ Huyên."
Hạ Huyên quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn chiếu vào khiến khuôn mặt anh trở nên mờ ảo.
Cô nhướng mày: "Hả?"
Lục Tư Châu: "Hôm nay anh đã nói chưa nhỉ?"
Hạ Huyên chớp mắt: "Nói gì?"
Lục Tư Châu: "Anh thích em."
Hạ Huyên.
Hả?
Hôm nay anh đã nói chưa nhỉ?
Nói gì?
Anh thích em—muốn mỗi ngày đều nói với em rằng, anh thích em.
(Lời tuyên bố tình yêu của nam thần Lục.)
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 42: Bạn trai
10.0/10 từ 30 lượt.