Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 31: Ôm lấy
350@-
Tề Mai Mai ngáp ngắn ngáp dài đẩy cửa ban công ra lấy quần áo được phơi ngoài ban công vào.
Trong lúc lấy quần áo, cô ấy vô tình liếc thấy điện thoại của Hạ Huyên, buột miệng nói: "Lục đại nam thần này lắm mưu mẹo thật đấy."
Làn gió mát lành từ ban công thổi vào dường như đã cuốn bay đi sự nóng bức, thay vào đó là sự nóng ran trên má Hạ Huyên.
Cô run rẩy chớp mắt nói: "Chỉ là thẻ cơm của cậu ấy tình cờ ở chỗ tớ nên nhờ tớ mang cho thôi, tiện thể mua giúp tớ bữa sáng."
Quá trình Hạ Huyên yêu thầm Lục Tư Châu như thế nào thì các cô không biết, nhưng bản thân cô lại rất rõ.
Sau khi yêu thầm anh suốt một thời gian dài và định thổ lộ, cô lại nhìn thấy bức ảnh anh nắm tay một cô gái khác, rồi nghe những lời anh nói.
Bất kể người khác trêu chọc thế nào, Hạ Huyên vẫn không dám nghĩ đến chuyện đó.
Cô đã hiểu lầm một lần rồi, cô không muốn có lần thứ hai, bởi vì trải nghiệm đó thực sự rất đau lòng.
Cô mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian mới chuyển trường, cô không dám xem nhật ký của mình.
Mỗi lần xem, nước mắt lại vô thức tuôn rơi.
Sau đó, những cuốn sổ ghi tên anh, cùng với ký ức của cô, đều được cất vào trong một chiếc hộp, lúc đó cô mới cảm thấy đỡ hơn.
"Được rồi, đừng giải thích nữa," Tề Mai Mai nhướn mày, khó hiểu hỏi: "Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy đang theo đuổi cậu sao?"
"Không," Hạ Huyên trả lời dứt khoát: "Chúng tớ không hợp nhau."
Anh sẽ không thích cô.
Những điều tốt đẹp anh làm cho cô có lẽ chỉ dựa trên việc họ là bạn học cấp ba và cô đã cứu anh.
Tề Mai Mai thực sự muốn vươn tay gõ đầu Hạ Huyên xem cô nghĩ gì, nhưng vấn đề tình cảm thì người ngoài không thể giúp được.
Cô ấy ôm quần áo trong tay, tựa vào tường tặc lưỡi nói: "Haizz, Lục đại nam thần tội nghiệp thật."
Có biết bao cô gái thích và theo đuổi anh, nhưng anh không chọn, lại cứ theo đuổi cô gái ngốc nghếch này.
Xem ra, anh sẽ phải theo đuổi một thời gian dài đây.
Lục Tư Châu không nhận được câu trả lời của Hạ Huyên, lại gửi tin nhắn WeChat đến: "Khi nào cậu đến?"
Hạ Huyên mím môi định trả lời, Tề Mai Mai đảo mắt, ấn vào ngón tay Hạ Huyên để gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Sao, chỉ mời Hạ Huyên ăn sáng, không mời bọn tớ à? Thế thì bọn tớ không cho đi đâu nhé."
Phía bên kia, Lục Tư Châu trả lời ngay lập tức: "Mời, đều mời các cậu."
Cứ thế, bữa sáng của hai người biến thành bữa tiệc chung của hai phòng ký túc xá.
Hai cái bàn được xếp cạnh nhau, giống như đang tổ chức một buổi trà chiều.
Tề Mai Mai và các bạn cũng khá tinh ý, không tranh giành ngồi cùng Hạ Huyên mà đẩy cô sang phía Lục Tư Châu, hất cằm nói: "Bên này chật quá, cậu ngồi bên đó đi."
"..." Chật chỗ nào, rõ ràng còn rất nhiều chỗ.
Hạ Huyên cúi đầu chỉnh lại tóc, khi ngẩng lên thì trước mặt cô là một quả trứng chiên hình trái tim.
Những tiếng trêu chọc vang lên: "Ối—, đây là ý gì đây?"
"Lục đại nam thần không được thiên vị như thế chứ, trứng chiên của bọn tớ đâu."
"Dù sao cũng là bạn cùng phòng, cậu không thể phân biệt đối xử như thế."
Theo những lời trêu chọc dồn dập, Hạ Huyên cúi gằm mặt xuống bát cháo.
Cô lén kéo tay Chu Duyệt gần đó, mặt đỏ ửng ra hiệu cho cô ấy đừng nói lung tung.
Chu Duyệt nháy mắt với Hạ Huyên, hất cằm nói: "Nam thần thiên vị quá nha."
Hạ Huyên: "..."
Trình Hạo: "Đúng rồi, đúng rồi, nam thần cậu thiên vị quá."
Không biết từ khi nào, Trình Hạo đã đổi cách gọi Lục Tư Châu thành nam thần.
Cao Xương phụ họa: "Haizz, trọng sắc khinh bạn."
Trần Chiêu: "Ai bảo không phải."
Trịnh Yến: "Thôi đi, ghen tị cái gì. Muốn ăn thì tự đi mua đi."
Rồi quay sang nói với Lục Tư Châu: "Lục đại nam thần này, cậu sai rồi. Một quả trứng chiên có hai tệ thôi, sao không mua cho mỗi người một quả? Cậu đâu phải là người thiếu tiền."
Tống Gia Gia: "Mọi người không thấy trứng chiên hình gì sao, chúng ta có xứng không?"
Cả đám đồng thanh nói: "Không xứng."
"..." Mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn.
Lục Tư Châu là ai? Anh là người ngay cả khi gặp thầy giáo chủ nhiệm cũng không đỏ mặt, đối diện với những lời trêu chọc của họ, anh hoàn toàn không để tâm.
Anh vẫn làm những gì cần làm, tiện tay gắp quả trứng chiên hình trái tim còn lại trong đĩa của mình sang cho Hạ Huyên.
Hai quả trứng chiên hình trái tim được đặt cạnh nhau trước mặt Hạ Huyên.
Tim Hạ Huyên đột nhiên đập nhanh hơn.
Cô nghĩ bụng: Lục Tư Châu rốt cuộc muốn làm gì?
Cô liếc nhìn anh, như thể nói: Đủ rồi.
Lục Tư Châu dường như không hiểu, nghiêng người đến gần, mặt gần như dán vào mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
"Tớ nói cậu đừng..." Hạ Huyên quay đầu sang, môi suýt chạm vào má anh.
Hàng mi dài cong vút, dày đặc mơ hồ quét qua sợi tóc trên thái dương anh.
Ánh nắng hôm nay rất đẹp, hai cái bàn được ghép sát vào gần cửa sổ.
Ánh nắng như những mảnh vụn nghiêng xuống, làm cho khuôn mặt Lục Tư Châu trở nên mờ ảo, đường nét khuôn mặt anh tuấn tuấn tú làm người ta say đắm.
Hạ Huyên không thể thở được, hàng mi chớp chớp liên tục.
Cho đến khi lùi lại, tim cô vẫn đập loạn, cổ họng khô rát như có lửa đốt.
Cô vươn tay lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hơi.
Uống xong cô mới nhận ra ánh mắt mọi người nhìn cô càng lạ hơn.
Hạ Huyên chớp mắt, hỏi Tề Mai Mai: "Sao thế?"
Tề Mai Mai hất cằm: "Cậu uống nước của ai đấy?"
"Hả?" Hạ Huyên cúi đầu nhìn, ly nước trong tay không phải là ly màu hồng của cô mà là một chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh dương.
Nếu cô nhớ không lầm, đây là cốc của Lục Tư Châu.
Hạ Huyên: "..." Sống sao nổi đây.
Những người khác nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục Tư Châu thì không còn dám trêu chọc nữa.
Họ giả vờ như không thấy cảnh này, vẫn tiếp tục ăn uống và trò chuyện.
Họ càng giả vờ không quan tâm, Hạ Huyên càng thấy xấu hổ.
Gò má cô đỏ ửng lan đến cả gáy, vành tai cũng đỏ.
Cô cầm muỗng cúi đầu ăn cháo, không dám nhìn mọi người thêm một lần nào nữa.
Bỗng nhiên, bên tai cô cảm thấy nóng ran.
Một làn hơi bạc hà mát lạnh phả vào mặt, mơ hồ mang theo hơi ấm nóng bỏng, làm cho cổ cô ngứa ngáy, cả tim cũng đập nhanh hơn, chiếc muỗng trong tay cũng không cầm vững.
Lục Tư Châu hỏi: "Vừa nãy cậu định nói gì?"
Suy nghĩ của Hạ Huyên rối loạn, cô đã không còn nhớ mình vừa định nói gì.
Cô không dám nhìn anh, cũng không dám đối diện với anh.
Cô mím môi, cúi đầu nói: "Không có gì."
Vừa dứt lời, vành tai cô dường như run lên một cái.
Có ai đó chạm vào đó.
Hạ Huyên lập tức căng thẳng.
Từ khóe mắt, cô thấy ngón tay thon dài, trắng lạnh của chàng trai dường như đã vén sợi tóc của cô lên.
Giọng nói lười biếng của anh lại vang lên: "Tóc dính trên mặt cậu kìa."
Bữa sáng của Hạ Huyên trôi qua trong sự bồn chồn lo lắng, cô luôn sợ Lục Tư Châu lại làm gì đó.
May mà sau đó anh rất ngoan ngoãn, vừa ăn vừa nói chuyện học hành với Trình Hạo ngồi bên cạnh.
Nhưng Hạ Huyên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng anh nói chuyện với Trình Hạo rất nghiêm túc, tại sao khi điện thoại cô có tiếng tin nhắn WeChat đến, anh vẫn là người nghe thấy đầu tiên và quay đầu nhìn sang.
Trong mắt anh có chút dò hỏi.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi ánh mắt áp lực của anh.
Khi mở WeChat, tay cô run lên một cái, đoạn tin nhắn thoại mới đến cứ thế vô tình bật loa ngoài.
"Hạ Huyên, tối nay có rảnh không? Cùng đi xem phim nhé." Đó là tin nhắn của Tôn Bân.
Trong lúc sững sờ, Hạ Huyên đối diện với ánh mắt của Lục Tư Châu.
Cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mình trong mắt anh, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại căng thẳng.
Có lẽ là vì nhớ đến lời Lục Tư Châu nói hôm qua: "Hạ Huyên, đừng để ý đến Tôn Bân."
Cô vô thức giải thích: "Tớ—"
Lục Tư Châu gắp chiếc bánh hình trái tim trong đĩa của mình cho cô, khóe môi khẽ cong lên: "Ăn thử xem."
Trịnh Yến và các bạn đã ăn xong, họ nhìn nhau ra hiệu bưng khay đứng dậy.
Hạ Huyên thấy vậy cũng đứng lên, nhưng bị Lục Tư Châu nắm lấy cổ tay.
Nơi tiếp xúc với ngón tay thon dài của chàng trai truyền đến hơi nóng rát.
Anh gần như không dùng chút sức nào đã kéo Hạ Huyên ngồi lại ghế.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi còn bài tập chưa làm."
"Bài tập nhóm của tôi cũng chưa xong."
"Chết tiệt, tôi cũng vậy."
Trình Hạo, Cao Xương, Trần Chiêu cũng bưng đĩa của mình vội vã rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, mấy người họ lại quay lại, bám vào khung cửa nhìn vào trong.
Hạ Huyên mím môi: "Tớ ăn no rồi."
Lục Tư Châu hất cằm: "Ăn thêm chút nữa đi."
Hạ Huyên nhìn vào cổ tay bị nắm, tim cô cứ đập loạn nhịp.
Cô nửa khép mắt: "Vậy cậu buông ra đi."
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi xuống cổ tay cô, ngón tay từ từ buông ra, dường như có chút không nỡ.
Hạ Huyên cúi đầu ăn một miếng: "Tớ thật sự không thể ăn thêm được nữa."
Lần này Lục Tư Châu không ngăn cản.
Anh lấy chiếc muỗng và đĩa trong tay cô, ăn hết chiếc bánh hình trái tim còn lại.
Thực ra chiếc bánh cũng không lớn lắm, một chàng trai bình thường có thể ăn ba cái cùng lúc.
Ăn xong bánh, anh lại nhìn quả trứng chiên còn lại của cô, ăn nốt.
Hạ Huyên ngơ ngác, anh làm gì vậy?
Lục Tư Châu nhai nuốt một cách từ tốn, khóe môi nở một nụ cười bất cần: "Tâm ý của cậu không thể lãng phí được."
"..." Sao lại thành tâm ý của cô rồi??!!
Hạ Huyên thấy mình không thể nói chuyện với anh, cô đứng dậy thu dọn khay.
Lục Tư Châu cũng đứng lên, lấy khay trong tay cô đặt lên khay của mình, sau đó quay người đặt vào đúng vị trí.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Hạ Huyên đang mải suy nghĩ nên không nghe thấy tiếng xì xào phía sau.
"Chàng trai kia là ai vậy? Đẹp trai quá."
"Cậu không biết anh ấy à, Lục Tư Châu đó, là nam thần học bá của trường."
"Anh ấy là Lục Tư Châu à, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh."
"Này, có ai xin được WeChat của anh ấy chưa?"
"Đừng mơ, không có cơ hội đâu. Nam thần không bao giờ tùy tiện thêm người lạ đâu."
"Khó tính thế à?"
"Còn khó tính hơn nữa. Lần trước có một cô gái cố tình ngã trước mặt nam thần, các cậu đoán xem sao?"
"Sao?"
"Nam thần nhìn cũng không thèm nhìn, đi thẳng luôn."
"Vô tình thế cơ à."
"Vô tình, đó là vì không phải người nam thần quan tâm. Cậu thấy cô gái vừa nãy không, theo tôi biết, chiếc áo khoác trên vai cô ấy chính là của nam thần đó."
Hạ Huyên định trả áo lại cho anh:"Thật sự không cần đâu."
Lục Tư Châu đặt tay lên vai cô, ngăn cô trả lại: "Vừa nãy không phải nói bụng khó chịu sao."
Được rồi, cái hố mình tự đào thì mình tự nhảy.
Hạ Huyên không trả lại được áo khoác của Lục Tư Châu, ngược lại cô còn mặc nó vào lớp, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Có những cô gái thích Lục Tư Châu nhận ra đó là áo của anh, họ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, mặt xanh mét.
Lớp học vẫn còn rất đông học sinh. T
rịnh Yến và các bạn chiếm chỗ ở hàng sau, Hạ Huyên cũng ngồi ở hàng sau.
Vừa ngồi xuống, cô thấy Lục Tư Châu cũng ngồi xuống.
"Cậu không đi tìm Trình Hạo sao?" Hạ Huyên vừa thấy Trình Hạo vẫy tay.
Lục Tư Châu ngả người ra sau, hai tay đút túi, chân duỗi thẳng dưới bàn, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào đất: "Ừm, ngồi đây cũng tốt."
Anh thì tốt, nhưng cô thì không.
Anh ngồi đây, cô sẽ mất tập trung, tim đập nhanh vô cớ, sẽ nghĩ đến những chuyện vớ vẩn.
"Nhưng Trình Hạo đã chiếm chỗ cho cậu rồi mà."
"Sao? Không muốn tôi ngồi đây à?"
Hạ Huyên không biết trả lời thế nào.
Theo bản năng, cô đương nhiên là muốn.
Hồi cấp ba, cô mơ ước được làm bạn cùng bàn với anh, dù chỉ một ngày thôi cũng được.
Dù không phải bạn cùng bàn, chỉ cần có thể ở gần anh, một chút thôi cũng được.
"Không phải." Cô nói nhỏ.
Trước khi nghe thấy lời cô nói, sắc mặt Lục Tư Châu có chút chùng xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Khi nghe lời cô nói, đôi mắt đen láy của anh lại sáng lên, anh nghiêng người đến gần: "Thật không?"
"..."
Vành tai Hạ Huyên lại ngứa ran, có chút nhột nhột, cơ thể cô cũng bất giác run lên.
Cô cúi đầu cắn môi.
Người này, sao lại gần như vậy nữa rồi.
Thật là gian lận.
Hạ Huyên khẽ xê dịch: "Cậu—"
Tiếng tin nhắn WeChat lại vang lên.
Tôn Bân không đợi được câu trả lời của cô, lại gửi một tin khác.
"Cậu muốn xem phim gì, tớ đặt vé nhé."
Lục Tư Châu quan sát Hạ Huyên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ửng hồng của cô, anh muốn chọc một cái, nhưng lại kìm nén.
"Không trả lời à?"
"À, trả lời."
Lục Tư Châu gác tay lên lưng ghế của cô, như thể đang ôm cô.
Ánh sáng trên hàng mi anh rơi vào mắt, đồng tử anh vừa đen vừa sáng, như chứa đựng một cảm xúc khó hiểu.
"Muốn xem phim à?" Anh hỏi.
Hạ Huyên vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm, bài tập nhóm cũng chưa xong.
Cuối tháng này có kỳ thi giữa kỳ, cô thực sự rất bận, không có thời gian đi xem phim.
Nhưng cô không giỏi từ chối, dù sao hồi đi học Tôn Bân cũng giúp đỡ cô.
Cô quay đầu lại trả lời: "Không phải."
Lục Tư Châu: "Không phải thì từ chối đi."
Hạ Huyên do dự: "Có phải là không hay không? Tôn Bân có thể sẽ giận."
Lục Tư Châu nghiêng người về phía cô, cánh tay gác trên lưng ghế thuận thế buông xuống.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Anh nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô.
Dường như cô rất dễ đỏ mặt.
Hồi cấp ba là vậy, đại học cũng vậy.
Nhưng rất đáng yêu.
Lục Tư Châu an ủi: "Mọi người đều biết sinh viên ngành luật bận rộn như thế nào, lại là bạn học cũ, cậu ấy sẽ thông cảm thôi. Hơn nữa, cậu ấy đang cãi nhau với bạn gái, nếu cậu đi cùng, lỡ người khác hiểu lầm thì sao?"
Hạ Huyên không muốn gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào: "Vậy tớ trả lời nhé?"
Ngón tay Lục Tư Châu gác trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái: "Đẩy trách nhiệm cho tôi, nói là có hẹn với tôi rồi."
"..." Hạ Huyên làm theo lời Lục Tư Châu gửi tin nhắn đi, sau đó vô tình nhìn thấy khuôn mặt chàng trai nhẹ nhàng mỉm cười, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, Tôn Bân không nhắn WeChat cho cô nữa.
Tô Dương vốn là người thích hóng hớt, biết chuyện này xong, cậu ta lại tag từng người vào nhóm chat.
[@L Anh Châu, khi nào rảnh ra ngoài tụ tập đi?]
[@Hạ Huyên: Tiểu Huyên Huyên, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp, ra ngoài đi.]
[@Trương Tuyết: Mọi người đâu rồi? Lên tiếng đi.]
[@Tôn Bân: Tôn tài tử, dạo này cậu có rảnh không?]
Chỉ có Tôn Bân trả lời cậu ta: [Dạo này không rảnh.]
Lúc đó Tô Dương vừa chơi xong một ván game với Lục Tư Châu, cười nói: "Anh Châu, anh thật là ác quá đi. Lão Tôn lần này bị anh làm tổn thương nặng nề rồi."
Lục Tư Châu dựa vào tường, lười biếng hỏi: "Còn chơi nữa không?"
Tô Dương: "Chơi chứ."
Kỳ thi giữa kỳ nhanh chóng đến.
Hạ Huyên vốn là người học rất chăm chỉ, hồi cấp ba cô thường học đến khuya.
Đến đại học, cô vẫn rất nỗ lực, bởi vì ở đây có quá nhiều sinh viên giỏi, cô không phải là người có tài năng thiên bẩm, nỗ lực là con đường duy nhất để cô đi đến thành công.
Hạ Huyên có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Cô muốn làm việc trong lĩnh vực trợ giúp pháp lý, cung cấp dịch vụ tư vấn pháp lý miễn phí cho những người không đủ khả năng thuê luật sư.
Thời gian thi của các trường đại học khá giống nhau.
Sau khi Hạ Huyên thi giữa kỳ xong, Tôn Bân cũng thi xong.
Hôm đó, cậu ta lại gọi điện cho Hạ Huyên, nói muốn hỏi cô một vài chuyện, qua điện thoại không tiện, hỏi có thể gặp mặt không.
Hạ Huyên nghe giọng cậu ta có vẻ gấp gáp, không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Cô hẹn ba giờ chiều mai gặp nhau tại một quán cà phê gần Châu Đại.
Ngày hôm sau, Hạ Huyên ôm sách vào quán cà phê.
Tôn Bân đã đợi sẵn ở đó.
Thấy cô đến, cậu vẫy tay.
Hạ Huyên đi đến.
Tôn Bân đứng lên, lịch sự kéo ghế ra, ra hiệu cho Hạ Huyên ngồi.
Hạ Huyên cúi người ngồi xuống: "Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn."
"Không sao." Tôn Bân ngồi đối diện: "Tớ đã gọi Starbucks cho cậu rồi, cậu có muốn ăn gì nữa không?"
"Không cần đâu." Hạ Huyên cởi ba lô xuống: "Nói chuyện của cậu đi, tớ thấy cậu có vẻ gấp lắm."
Ánh mắt Tôn Bân hơi lảng tránh.
Cậu cầm ly lên nhấp một ngụm cà phê, từ từ trò chuyện với Hạ Huyên.
Hạ Huyên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra quan điểm của mình.
Tôn Bân nhìn cô, khóe môi cong lên.
Hạ Huyên chỉ mải nói, không để ý rằng ánh mắt Tôn Bân dừng trên mặt cô còn lâu hơn cả trên sách vở.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng.
Khi kết thúc, Tôn Bân liên tục cảm ơn, hỏi một cách tự nhiên: "Lần trước tớ mời cậu đi xem phim, cậu không rảnh. Ngày mai thì sao? Ngày mai cậu có rảnh không?"
Sợ Hạ Huyên không đồng ý, cậu lại nói: "Vừa rồi làm phiền cậu lâu như vậy, thật ngại quá."
"Là bạn học cũ, cậu đừng khách sáo như vậy."
"Được, tớ không khách sáo. Vậy ngày mai cậu có rảnh không?"
Hạ Huyên nhìn cậu, sau một lúc lâu, cô khẽ gật đầu: "Ừm."
Khuôn mặt Tôn Bân rạng rỡ: "Đi thôi, tớ đưa cậu về trường."
Sau hơn hai năm không gặp, Tôn Bân nói nhiều hơn hồi cấp ba rất nhiều.
Suốt dọc đường, cậu đều tìm chuyện để nói với Hạ Huyên.
Ngược lại, Hạ Huyên vẫn như trước, ngại ngùng, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Đa số thời gian cô chỉ lắng nghe.
Chỉ khi Tôn Bân cần cô trả lời, cô mới lên tiếng.
Khi hai người sắp đến cổng trường, có vài đứa trẻ chạy đến, không màng đến xung quanh mà xông về phía trước.
Hạ Huyên không để ý, bị một cậu bé trong số đó va phải, cô lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tôn Bân kịp thời đỡ lấy cô.
"Cậu không sao chứ?" Tôn Bân hỏi.
Hạ Huyên đứng thẳng, lắc đầu: "Không sao."
Hai người chỉ mải nói chuyện mà không để ý phía trước có một người xuất hiện, hướng về phía họ chụp một tấm ảnh.
Lục Tư Châu đang đọc sách, điện thoại liên tục reo.
Là Trình Hạo gửi tin nhắn WeChat tới.
"Mẹ nó, nam thần, đoán xem tôi thấy gì?"
Kèm theo là một bức ảnh, trong ảnh có một nam một nữ, hai người đứng rất gần nhau, tay của chàng trai đang đỡ cánh tay của cô gái.
Lục Tư Châu nheo mắt, lưng anh đang thả lỏng bỗng thẳng tắp.
Trình Hạo vẫn nhắn tiếp: "Chuyện gì thế này? Chàng trai đi cùng lớp phó là ai vậy? Cậu có biết không?"
"Tôi thấy giống người trường khác."
"Lớp phó của chúng ta rất được yêu thích, cả trong trường lẫn ngoài trường đều có người theo đuổi."
"Tôi thấy chàng trai này cũng không tệ."
"Đương nhiên là không đẹp trai bằng nam thần rồi."
"Nhưng nam thần, cậu gặp nguy rồi."
Trình Hạo vẫn đang nói linh tinh, Lục Tư Châu đã thoát khỏi WeChat.
Anh thậm chí không cầm sách, người đã ra khỏi thư viện.
Hạ Huyên vừa định vào ký túc xá thì điện thoại reo.
Cô dừng lại, lấy điện thoại ra khỏi túi, là Lục Tư Châu gọi đến.
Cô nghe máy: "Alo."
Lục Tư Châu: "Cậu đang ở đâu?"
Hạ Huyên: "Về ký túc xá."
Nói rồi, cô cố gắng di chuyển chân, nhưng cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, cô không kìm được khẽ rít lên một tiếng.
Lục Tư Châu khựng lại: "Sao thế?"
Hạ Huyên đặt tay lên lan can, nhấc chân bước lên bậc thang, cơn đau nhói càng mạnh hơn.
Cô nhíu mày nói: "Hình như tớ bị trẹo chân rồi."
Đầu dây bên kia im lặng.
Khi Hạ Huyên định cúp máy, giọng nói hổn hển của Lục Tư Châu truyền đến: "Đứng yên ở đó, đợi tôi."
Ký ức về ngày hôm đó rất khác thường.
Lục Tư Châu như từ trên trời giáng xuống, mang theo ánh sáng xuất hiện trước mắt Hạ Huyên.
Anh mặc kệ những ánh mắt dò xét của người xung quanh, cúi người bế cô lên.
Hạ Huyên kêu lên một tiếng, mặt cô áp vào ngực anh.
Nhịp tim của anh hôm đó, dường như...
... rất nhanh.
Anh bước đi rất nhanh, giọng nói trầm thấp: "Ôm chặt tôi."
Hạ Huyên từ từ đưa tay ra, vòng qua cổ anh.
Hơi thở nóng hổi của anh phả xuống đầu cô.
Tim cô cũng đập nhanh hơn.
Từ ký túc xá đến phòng y tế, họ phải đi qua sân thể dục và thư viện.
Suốt đoạn đường, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Bên tai Hạ Huyên vang lên những tiếng ngạc nhiên.
"Ồ, ôm kiểu công chúa kìa."
"Sức mạnh của bạn trai mạnh quá."
"Cái lực cánh tay này, không phải là chàng trai bình thường có thể có được đâu."
"Ghen tị với kiểu ôm công chúa này quá."
"Đây là thứ mà một con chó độc thân như tôi có thể nhìn à."
"Đẹp trai quá."
Có đủ loại lời nói.
Hạ Huyên không thoải mái cựa quậy một chút, bên trên truyền đến giọng nói lạnh lùng của chàng trai: "Đừng động đậy."
"..." Hạ Huyên không dám động đậy nữa.
Lục Tư Châu cúi đầu liếc cô một cái: "Đừng buông tay, cẩn thận ngã."
Bàn tay đang buông lỏng của Hạ Huyên vội vàng siết chặt lấy cổ Lục Tư Châu.
Đây là lần thân mật nhất của hai người.
Cô gần như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt anh.
Đường nét góc cạnh, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Cô chỉ dám nhìn một cái rồi vội vàng cúi đầu.
Cô mím môi, không biết nói gì, dường như nói gì cũng không đúng.
Một thứ gì đó vô hình đang nảy nở.
Mười lăm phút sau, họ đến phòng y tế.
Cô y tá bảo Hạ Huyên cởi giày, bà cầm lấy chân cô, kiểm tra cẩn thận.
Sau đó bà nói: "Đúng là trẹo chân rồi, nhưng không bị tổn thương gân cốt. Thế này nhé, tôi kê một ít thuốc, em về nhà bôi cẩn thận, một tuần sau quay lại."
Vẻ mặt Lục Tư Châu có chút tối sầm: "Cô ơi, không cần kiểm tra thêm sao?"
Cô y tá: "Bạn học, cậu đang nghi ngờ trình độ y thuật của tôi sao?"
Hạ Huyên kéo tay Lục Tư Châu, ngắt lời: "Không phải đâu cô, cô cứ kê thuốc đi, cháu về nhà bôi."
Lục Tư Châu cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay bị cô kéo.
Bàn tay cô gái nhỏ nhắn, mềm mại, cảm giác rất tốt.
Không hiểu sao, tâm trạng anh tốt hơn một chút.
Trong lúc đợi y tá lấy thuốc, Hạ Huyên cũng không buông tay ra.
Mãi đến khi y tá quay lại, bà trêu chọc: "Cô bé, hai đứa nắm tay nhau lâu vậy rồi còn chưa chịu buông bạn trai ra à."
Hạ Huyên sực tỉnh, đỏ mặt buông tay ra, giải thích: "Cô ơi không phải đâu, chúng cháu—"
"Cô ơi, có thể nhanh hơn không?" Giọng Lục Tư Châu có chút không vui.
Hạ Huyên nhớ lại lần trước thấy anh có vẻ mặt này là khi anh chơi game bị gián đoạn, vẻ mặt anh cũng không tốt lắm.
Lần trước là game bị gián đoạn, lần này thì sao?
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, tim cô đập thịch một cái, cô lén nhìn Lục Tư Châu.
Tình cờ Lục Tư Châu cũng cúi đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Huyên theo phản xạ né tránh, quay đầu sang phía khác, đưa tay sờ tai.
Ở đó dường như đang cháy, nóng bỏng.
Hơi nóng vẫn không giảm đi ngay cả khi đã ra khỏi phòng y tế.
Hạ Huyên nằm trên lưng Lục Tư Châu: "Cái đó, thực ra tớ có thể tự đi được."
"Tự đi?" Lục Tư Châu đỡ chân cô: "Nhảy lò cò à?"
Hạ Huyên nghĩ đến cảnh mình nhảy lò cò, thật sự quá lố bịch, cô lắc đầu nói: "Không, đi chậm thôi."
"Cậu định đi đến tối à?" Lục Tư Châu nói: "Không sợ làm tổn thương chân còn lại sao?"
"Tớ không yếu ớt như vậy đâu." Hạ Huyên lẩm bẩm.
Giọng cô nói rất nhỏ, nhưng không hiểu sao, Lục Tư Châu vẫn nhanh chóng nghe thấy.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều tiếng ồn, nhưng không át được giọng nói của cô.
"Sao lại không yếu ớt?" Hiếm có cơ hội nói chuyện như vậy, Lục Tư Châu không bỏ qua: "Kể tôi nghe xem."
Hạ Huyên không nhìn thấy mặt Lục Tư Châu nên nói chuyện cũng bạo dạn hơn: "Năm lớp mười chuyển đến Nhị Trung Yến Thành, tiết thể dục chạy tám trăm mét, tớ không cẩn thận bị người ta va vào, đầu gối bị trầy, chân cũng bị thương, nhưng vẫn cố gắng đi học."
Lúc đó không có ai cõng cô, tất cả các quãng đường từ lớp học, căng tin, ký túc xá, cô đều tự mình đi từng bước, đi rất lâu.
"Còn nữa không?" Giọng Lục Tư Châu đột nhiên trầm xuống.
"Còn nữa," Hạ Huyên nói: "Năm lớp mười một, nghỉ hè tớ đưa Hạ Tiểu Xuyên ra ngoài chơi, không cẩn thận bị ngã từ trên xe xuống, chân bị thương, nhưng tớ vẫn cõng Hạ Tiểu Xuyên về nhà rồi mới đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, mắt cá chân đã sưng to, bác sĩ hỏi tớ có đau không?"
Hạ Huyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên mặt cô, làm cho khuôn mặt cô trở nên mờ ảo.
Cô mỉm cười nói: "Lúc đó tớ không cảm thấy đau chút nào."
Ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Lục Tư Châu dần tắt, đuôi mắt anh ửng lên một chút đỏ nhạt.
Sau một lúc lâu, anh nói một câu mà chỉ có mình anh nghe thấy: "Xin lỗi."
Nếu có anh ở đó, thì sẽ tốt hơn.
Lúc Hạ Huyên nói, khóe mắt cô có chút ướt.
Dường như mỗi lần ở bên anh, cô đều không kìm được nước mắt.
Cô ngẩng cao đầu, để nước mắt không chảy ra.
Trên mặt đất, hai cái bóng dính sát vào nhau, thân mật không một kẽ hở, như thể ngay cả gió cũng là thừa.
Khi sắp đến ký túc xá, Lục Tư Châu hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì, tôi mua cho cậu."
Ngày mai là thứ Bảy, không có tiết học.
"Không cần đâu," Hạ Huyên nói: "Trịnh Yến và các bạn có thể chăm sóc tớ."
"Không thích ăn đồ tôi mua sao?" Bước chân của Lục Tư Châu chậm lại một chút.
Không phải không thích, mà là không muốn anh phải chạy đi chạy lại.
"... Không phải." Cô dường như thực sự không có cách nào từ chối anh.
"Vậy muốn ăn gì?" Lục Tư Châu hỏi.
"Sao cũng được."
Suốt chặng đường, Hạ Huyên luôn căng thẳng, không dám dán quá sát vào anh.
Giữ lâu quá, cô cảm thấy hơi mệt, vô thức dựa vào anh, ánh mắt cô từ sau gáy anh chuyển đến khuôn mặt anh.
Khuôn mặt anh rất hoàn hảo, da cũng rất đẹp.
Hạ Huyên nhớ lại, ngày mới nhập học, rất nhiều cô gái bàn tán về anh, nói rằng khuôn mặt anh đẹp hơn cả những tiểu thịt tươi nổi tiếng.
Nhìn thôi đã muốn véo.
Trên diễn đàn của trường cũng có những cô gái để lại bình luận muốn được chạm vào mặt Lục đại nam thần, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Một ý nghĩ nào đó cứ thế xuất hiện trong đầu Hạ Huyên, điều khiển cô làm một việc mà cô chưa từng dám làm.
Hạ Huyên cẩn thận đưa ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Chạm vào rồi rời ra ngay.
Người cô gần như sợ chết khiếp, tim đập thình thịch không ngừng.
Khi tim cô đang đập loạn xạ, cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh: "Cảm giác thế nào?"
"Có muốn sờ thêm không?"
Hạ Huyên: "..."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Tề Mai Mai ngáp ngắn ngáp dài đẩy cửa ban công ra lấy quần áo được phơi ngoài ban công vào.
Trong lúc lấy quần áo, cô ấy vô tình liếc thấy điện thoại của Hạ Huyên, buột miệng nói: "Lục đại nam thần này lắm mưu mẹo thật đấy."
Làn gió mát lành từ ban công thổi vào dường như đã cuốn bay đi sự nóng bức, thay vào đó là sự nóng ran trên má Hạ Huyên.
Cô run rẩy chớp mắt nói: "Chỉ là thẻ cơm của cậu ấy tình cờ ở chỗ tớ nên nhờ tớ mang cho thôi, tiện thể mua giúp tớ bữa sáng."
Quá trình Hạ Huyên yêu thầm Lục Tư Châu như thế nào thì các cô không biết, nhưng bản thân cô lại rất rõ.
Sau khi yêu thầm anh suốt một thời gian dài và định thổ lộ, cô lại nhìn thấy bức ảnh anh nắm tay một cô gái khác, rồi nghe những lời anh nói.
Bất kể người khác trêu chọc thế nào, Hạ Huyên vẫn không dám nghĩ đến chuyện đó.
Cô đã hiểu lầm một lần rồi, cô không muốn có lần thứ hai, bởi vì trải nghiệm đó thực sự rất đau lòng.
Cô mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian mới chuyển trường, cô không dám xem nhật ký của mình.
Mỗi lần xem, nước mắt lại vô thức tuôn rơi.
Sau đó, những cuốn sổ ghi tên anh, cùng với ký ức của cô, đều được cất vào trong một chiếc hộp, lúc đó cô mới cảm thấy đỡ hơn.
"Được rồi, đừng giải thích nữa," Tề Mai Mai nhướn mày, khó hiểu hỏi: "Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy đang theo đuổi cậu sao?"
"Không," Hạ Huyên trả lời dứt khoát: "Chúng tớ không hợp nhau."
Anh sẽ không thích cô.
Những điều tốt đẹp anh làm cho cô có lẽ chỉ dựa trên việc họ là bạn học cấp ba và cô đã cứu anh.
Tề Mai Mai thực sự muốn vươn tay gõ đầu Hạ Huyên xem cô nghĩ gì, nhưng vấn đề tình cảm thì người ngoài không thể giúp được.
Cô ấy ôm quần áo trong tay, tựa vào tường tặc lưỡi nói: "Haizz, Lục đại nam thần tội nghiệp thật."
Có biết bao cô gái thích và theo đuổi anh, nhưng anh không chọn, lại cứ theo đuổi cô gái ngốc nghếch này.
Xem ra, anh sẽ phải theo đuổi một thời gian dài đây.
Lục Tư Châu không nhận được câu trả lời của Hạ Huyên, lại gửi tin nhắn WeChat đến: "Khi nào cậu đến?"
Hạ Huyên mím môi định trả lời, Tề Mai Mai đảo mắt, ấn vào ngón tay Hạ Huyên để gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Sao, chỉ mời Hạ Huyên ăn sáng, không mời bọn tớ à? Thế thì bọn tớ không cho đi đâu nhé."
Phía bên kia, Lục Tư Châu trả lời ngay lập tức: "Mời, đều mời các cậu."
Cứ thế, bữa sáng của hai người biến thành bữa tiệc chung của hai phòng ký túc xá.
Hai cái bàn được xếp cạnh nhau, giống như đang tổ chức một buổi trà chiều.
Tề Mai Mai và các bạn cũng khá tinh ý, không tranh giành ngồi cùng Hạ Huyên mà đẩy cô sang phía Lục Tư Châu, hất cằm nói: "Bên này chật quá, cậu ngồi bên đó đi."
"..." Chật chỗ nào, rõ ràng còn rất nhiều chỗ.
Hạ Huyên cúi đầu chỉnh lại tóc, khi ngẩng lên thì trước mặt cô là một quả trứng chiên hình trái tim.
Những tiếng trêu chọc vang lên: "Ối—, đây là ý gì đây?"
"Lục đại nam thần không được thiên vị như thế chứ, trứng chiên của bọn tớ đâu."
"Dù sao cũng là bạn cùng phòng, cậu không thể phân biệt đối xử như thế."
Theo những lời trêu chọc dồn dập, Hạ Huyên cúi gằm mặt xuống bát cháo.
Cô lén kéo tay Chu Duyệt gần đó, mặt đỏ ửng ra hiệu cho cô ấy đừng nói lung tung.
Chu Duyệt nháy mắt với Hạ Huyên, hất cằm nói: "Nam thần thiên vị quá nha."
Hạ Huyên: "..."
Trình Hạo: "Đúng rồi, đúng rồi, nam thần cậu thiên vị quá."
Không biết từ khi nào, Trình Hạo đã đổi cách gọi Lục Tư Châu thành nam thần.
Cao Xương phụ họa: "Haizz, trọng sắc khinh bạn."
Trần Chiêu: "Ai bảo không phải."
Trịnh Yến: "Thôi đi, ghen tị cái gì. Muốn ăn thì tự đi mua đi."
Rồi quay sang nói với Lục Tư Châu: "Lục đại nam thần này, cậu sai rồi. Một quả trứng chiên có hai tệ thôi, sao không mua cho mỗi người một quả? Cậu đâu phải là người thiếu tiền."
Tống Gia Gia: "Mọi người không thấy trứng chiên hình gì sao, chúng ta có xứng không?"
Cả đám đồng thanh nói: "Không xứng."
"..." Mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn.
Lục Tư Châu là ai? Anh là người ngay cả khi gặp thầy giáo chủ nhiệm cũng không đỏ mặt, đối diện với những lời trêu chọc của họ, anh hoàn toàn không để tâm.
Anh vẫn làm những gì cần làm, tiện tay gắp quả trứng chiên hình trái tim còn lại trong đĩa của mình sang cho Hạ Huyên.
Hai quả trứng chiên hình trái tim được đặt cạnh nhau trước mặt Hạ Huyên.
Tim Hạ Huyên đột nhiên đập nhanh hơn.
Cô nghĩ bụng: Lục Tư Châu rốt cuộc muốn làm gì?
Cô liếc nhìn anh, như thể nói: Đủ rồi.
Lục Tư Châu dường như không hiểu, nghiêng người đến gần, mặt gần như dán vào mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
"Tớ nói cậu đừng..." Hạ Huyên quay đầu sang, môi suýt chạm vào má anh.
Hàng mi dài cong vút, dày đặc mơ hồ quét qua sợi tóc trên thái dương anh.
Ánh nắng hôm nay rất đẹp, hai cái bàn được ghép sát vào gần cửa sổ.
Ánh nắng như những mảnh vụn nghiêng xuống, làm cho khuôn mặt Lục Tư Châu trở nên mờ ảo, đường nét khuôn mặt anh tuấn tuấn tú làm người ta say đắm.
Hạ Huyên không thể thở được, hàng mi chớp chớp liên tục.
Cho đến khi lùi lại, tim cô vẫn đập loạn, cổ họng khô rát như có lửa đốt.
Cô vươn tay lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hơi.
Uống xong cô mới nhận ra ánh mắt mọi người nhìn cô càng lạ hơn.
Hạ Huyên chớp mắt, hỏi Tề Mai Mai: "Sao thế?"
Tề Mai Mai hất cằm: "Cậu uống nước của ai đấy?"
"Hả?" Hạ Huyên cúi đầu nhìn, ly nước trong tay không phải là ly màu hồng của cô mà là một chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh dương.
Nếu cô nhớ không lầm, đây là cốc của Lục Tư Châu.
Hạ Huyên: "..." Sống sao nổi đây.
Những người khác nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục Tư Châu thì không còn dám trêu chọc nữa.
Họ giả vờ như không thấy cảnh này, vẫn tiếp tục ăn uống và trò chuyện.
Họ càng giả vờ không quan tâm, Hạ Huyên càng thấy xấu hổ.
Gò má cô đỏ ửng lan đến cả gáy, vành tai cũng đỏ.
Cô cầm muỗng cúi đầu ăn cháo, không dám nhìn mọi người thêm một lần nào nữa.
Bỗng nhiên, bên tai cô cảm thấy nóng ran.
Một làn hơi bạc hà mát lạnh phả vào mặt, mơ hồ mang theo hơi ấm nóng bỏng, làm cho cổ cô ngứa ngáy, cả tim cũng đập nhanh hơn, chiếc muỗng trong tay cũng không cầm vững.
Lục Tư Châu hỏi: "Vừa nãy cậu định nói gì?"
Suy nghĩ của Hạ Huyên rối loạn, cô đã không còn nhớ mình vừa định nói gì.
Cô không dám nhìn anh, cũng không dám đối diện với anh.
Cô mím môi, cúi đầu nói: "Không có gì."
Vừa dứt lời, vành tai cô dường như run lên một cái.
Có ai đó chạm vào đó.
Hạ Huyên lập tức căng thẳng.
Từ khóe mắt, cô thấy ngón tay thon dài, trắng lạnh của chàng trai dường như đã vén sợi tóc của cô lên.
Giọng nói lười biếng của anh lại vang lên: "Tóc dính trên mặt cậu kìa."
Bữa sáng của Hạ Huyên trôi qua trong sự bồn chồn lo lắng, cô luôn sợ Lục Tư Châu lại làm gì đó.
May mà sau đó anh rất ngoan ngoãn, vừa ăn vừa nói chuyện học hành với Trình Hạo ngồi bên cạnh.
Nhưng Hạ Huyên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng anh nói chuyện với Trình Hạo rất nghiêm túc, tại sao khi điện thoại cô có tiếng tin nhắn WeChat đến, anh vẫn là người nghe thấy đầu tiên và quay đầu nhìn sang.
Trong mắt anh có chút dò hỏi.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi ánh mắt áp lực của anh.
Khi mở WeChat, tay cô run lên một cái, đoạn tin nhắn thoại mới đến cứ thế vô tình bật loa ngoài.
"Hạ Huyên, tối nay có rảnh không? Cùng đi xem phim nhé." Đó là tin nhắn của Tôn Bân.
Trong lúc sững sờ, Hạ Huyên đối diện với ánh mắt của Lục Tư Châu.
Cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mình trong mắt anh, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại căng thẳng.
Có lẽ là vì nhớ đến lời Lục Tư Châu nói hôm qua: "Hạ Huyên, đừng để ý đến Tôn Bân."
Cô vô thức giải thích: "Tớ—"
Lục Tư Châu gắp chiếc bánh hình trái tim trong đĩa của mình cho cô, khóe môi khẽ cong lên: "Ăn thử xem."
Trịnh Yến và các bạn đã ăn xong, họ nhìn nhau ra hiệu bưng khay đứng dậy.
Hạ Huyên thấy vậy cũng đứng lên, nhưng bị Lục Tư Châu nắm lấy cổ tay.
Nơi tiếp xúc với ngón tay thon dài của chàng trai truyền đến hơi nóng rát.
Anh gần như không dùng chút sức nào đã kéo Hạ Huyên ngồi lại ghế.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi còn bài tập chưa làm."
"Bài tập nhóm của tôi cũng chưa xong."
"Chết tiệt, tôi cũng vậy."
Trình Hạo, Cao Xương, Trần Chiêu cũng bưng đĩa của mình vội vã rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, mấy người họ lại quay lại, bám vào khung cửa nhìn vào trong.
Hạ Huyên mím môi: "Tớ ăn no rồi."
Lục Tư Châu hất cằm: "Ăn thêm chút nữa đi."
Hạ Huyên nhìn vào cổ tay bị nắm, tim cô cứ đập loạn nhịp.
Cô nửa khép mắt: "Vậy cậu buông ra đi."
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi xuống cổ tay cô, ngón tay từ từ buông ra, dường như có chút không nỡ.
Hạ Huyên cúi đầu ăn một miếng: "Tớ thật sự không thể ăn thêm được nữa."
Lần này Lục Tư Châu không ngăn cản.
Anh lấy chiếc muỗng và đĩa trong tay cô, ăn hết chiếc bánh hình trái tim còn lại.
Thực ra chiếc bánh cũng không lớn lắm, một chàng trai bình thường có thể ăn ba cái cùng lúc.
Ăn xong bánh, anh lại nhìn quả trứng chiên còn lại của cô, ăn nốt.
Hạ Huyên ngơ ngác, anh làm gì vậy?
Lục Tư Châu nhai nuốt một cách từ tốn, khóe môi nở một nụ cười bất cần: "Tâm ý của cậu không thể lãng phí được."
"..." Sao lại thành tâm ý của cô rồi??!!
Hạ Huyên thấy mình không thể nói chuyện với anh, cô đứng dậy thu dọn khay.
Lục Tư Châu cũng đứng lên, lấy khay trong tay cô đặt lên khay của mình, sau đó quay người đặt vào đúng vị trí.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Hạ Huyên đang mải suy nghĩ nên không nghe thấy tiếng xì xào phía sau.
"Chàng trai kia là ai vậy? Đẹp trai quá."
"Cậu không biết anh ấy à, Lục Tư Châu đó, là nam thần học bá của trường."
"Anh ấy là Lục Tư Châu à, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh."
"Này, có ai xin được WeChat của anh ấy chưa?"
"Đừng mơ, không có cơ hội đâu. Nam thần không bao giờ tùy tiện thêm người lạ đâu."
"Khó tính thế à?"
"Còn khó tính hơn nữa. Lần trước có một cô gái cố tình ngã trước mặt nam thần, các cậu đoán xem sao?"
"Sao?"
"Nam thần nhìn cũng không thèm nhìn, đi thẳng luôn."
"Vô tình thế cơ à."
"Vô tình, đó là vì không phải người nam thần quan tâm. Cậu thấy cô gái vừa nãy không, theo tôi biết, chiếc áo khoác trên vai cô ấy chính là của nam thần đó."
Hạ Huyên định trả áo lại cho anh:"Thật sự không cần đâu."
Lục Tư Châu đặt tay lên vai cô, ngăn cô trả lại: "Vừa nãy không phải nói bụng khó chịu sao."
Được rồi, cái hố mình tự đào thì mình tự nhảy.
Hạ Huyên không trả lại được áo khoác của Lục Tư Châu, ngược lại cô còn mặc nó vào lớp, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Có những cô gái thích Lục Tư Châu nhận ra đó là áo của anh, họ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, mặt xanh mét.
Lớp học vẫn còn rất đông học sinh. T
rịnh Yến và các bạn chiếm chỗ ở hàng sau, Hạ Huyên cũng ngồi ở hàng sau.
Vừa ngồi xuống, cô thấy Lục Tư Châu cũng ngồi xuống.
"Cậu không đi tìm Trình Hạo sao?" Hạ Huyên vừa thấy Trình Hạo vẫy tay.
Lục Tư Châu ngả người ra sau, hai tay đút túi, chân duỗi thẳng dưới bàn, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào đất: "Ừm, ngồi đây cũng tốt."
Anh thì tốt, nhưng cô thì không.
Anh ngồi đây, cô sẽ mất tập trung, tim đập nhanh vô cớ, sẽ nghĩ đến những chuyện vớ vẩn.
"Nhưng Trình Hạo đã chiếm chỗ cho cậu rồi mà."
"Sao? Không muốn tôi ngồi đây à?"
Hạ Huyên không biết trả lời thế nào.
Theo bản năng, cô đương nhiên là muốn.
Hồi cấp ba, cô mơ ước được làm bạn cùng bàn với anh, dù chỉ một ngày thôi cũng được.
Dù không phải bạn cùng bàn, chỉ cần có thể ở gần anh, một chút thôi cũng được.
"Không phải." Cô nói nhỏ.
Trước khi nghe thấy lời cô nói, sắc mặt Lục Tư Châu có chút chùng xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Khi nghe lời cô nói, đôi mắt đen láy của anh lại sáng lên, anh nghiêng người đến gần: "Thật không?"
"..."
Vành tai Hạ Huyên lại ngứa ran, có chút nhột nhột, cơ thể cô cũng bất giác run lên.
Cô cúi đầu cắn môi.
Người này, sao lại gần như vậy nữa rồi.
Thật là gian lận.
Hạ Huyên khẽ xê dịch: "Cậu—"
Tiếng tin nhắn WeChat lại vang lên.
Tôn Bân không đợi được câu trả lời của cô, lại gửi một tin khác.
"Cậu muốn xem phim gì, tớ đặt vé nhé."
Lục Tư Châu quan sát Hạ Huyên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ửng hồng của cô, anh muốn chọc một cái, nhưng lại kìm nén.
"Không trả lời à?"
"À, trả lời."
Lục Tư Châu gác tay lên lưng ghế của cô, như thể đang ôm cô.
Ánh sáng trên hàng mi anh rơi vào mắt, đồng tử anh vừa đen vừa sáng, như chứa đựng một cảm xúc khó hiểu.
"Muốn xem phim à?" Anh hỏi.
Hạ Huyên vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm, bài tập nhóm cũng chưa xong.
Cuối tháng này có kỳ thi giữa kỳ, cô thực sự rất bận, không có thời gian đi xem phim.
Nhưng cô không giỏi từ chối, dù sao hồi đi học Tôn Bân cũng giúp đỡ cô.
Cô quay đầu lại trả lời: "Không phải."
Lục Tư Châu: "Không phải thì từ chối đi."
Hạ Huyên do dự: "Có phải là không hay không? Tôn Bân có thể sẽ giận."
Lục Tư Châu nghiêng người về phía cô, cánh tay gác trên lưng ghế thuận thế buông xuống.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Anh nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô.
Dường như cô rất dễ đỏ mặt.
Hồi cấp ba là vậy, đại học cũng vậy.
Nhưng rất đáng yêu.
Lục Tư Châu an ủi: "Mọi người đều biết sinh viên ngành luật bận rộn như thế nào, lại là bạn học cũ, cậu ấy sẽ thông cảm thôi. Hơn nữa, cậu ấy đang cãi nhau với bạn gái, nếu cậu đi cùng, lỡ người khác hiểu lầm thì sao?"
Hạ Huyên không muốn gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào: "Vậy tớ trả lời nhé?"
Ngón tay Lục Tư Châu gác trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái: "Đẩy trách nhiệm cho tôi, nói là có hẹn với tôi rồi."
"..." Hạ Huyên làm theo lời Lục Tư Châu gửi tin nhắn đi, sau đó vô tình nhìn thấy khuôn mặt chàng trai nhẹ nhàng mỉm cười, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, Tôn Bân không nhắn WeChat cho cô nữa.
Tô Dương vốn là người thích hóng hớt, biết chuyện này xong, cậu ta lại tag từng người vào nhóm chat.
[@L Anh Châu, khi nào rảnh ra ngoài tụ tập đi?]
[@Hạ Huyên: Tiểu Huyên Huyên, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp, ra ngoài đi.]
[@Trương Tuyết: Mọi người đâu rồi? Lên tiếng đi.]
[@Tôn Bân: Tôn tài tử, dạo này cậu có rảnh không?]
Chỉ có Tôn Bân trả lời cậu ta: [Dạo này không rảnh.]
Lúc đó Tô Dương vừa chơi xong một ván game với Lục Tư Châu, cười nói: "Anh Châu, anh thật là ác quá đi. Lão Tôn lần này bị anh làm tổn thương nặng nề rồi."
Lục Tư Châu dựa vào tường, lười biếng hỏi: "Còn chơi nữa không?"
Tô Dương: "Chơi chứ."
Kỳ thi giữa kỳ nhanh chóng đến.
Hạ Huyên vốn là người học rất chăm chỉ, hồi cấp ba cô thường học đến khuya.
Đến đại học, cô vẫn rất nỗ lực, bởi vì ở đây có quá nhiều sinh viên giỏi, cô không phải là người có tài năng thiên bẩm, nỗ lực là con đường duy nhất để cô đi đến thành công.
Hạ Huyên có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Cô muốn làm việc trong lĩnh vực trợ giúp pháp lý, cung cấp dịch vụ tư vấn pháp lý miễn phí cho những người không đủ khả năng thuê luật sư.
Thời gian thi của các trường đại học khá giống nhau.
Sau khi Hạ Huyên thi giữa kỳ xong, Tôn Bân cũng thi xong.
Hôm đó, cậu ta lại gọi điện cho Hạ Huyên, nói muốn hỏi cô một vài chuyện, qua điện thoại không tiện, hỏi có thể gặp mặt không.
Hạ Huyên nghe giọng cậu ta có vẻ gấp gáp, không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Cô hẹn ba giờ chiều mai gặp nhau tại một quán cà phê gần Châu Đại.
Ngày hôm sau, Hạ Huyên ôm sách vào quán cà phê.
Tôn Bân đã đợi sẵn ở đó.
Thấy cô đến, cậu vẫy tay.
Hạ Huyên đi đến.
Tôn Bân đứng lên, lịch sự kéo ghế ra, ra hiệu cho Hạ Huyên ngồi.
Hạ Huyên cúi người ngồi xuống: "Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn."
"Không sao." Tôn Bân ngồi đối diện: "Tớ đã gọi Starbucks cho cậu rồi, cậu có muốn ăn gì nữa không?"
"Không cần đâu." Hạ Huyên cởi ba lô xuống: "Nói chuyện của cậu đi, tớ thấy cậu có vẻ gấp lắm."
Ánh mắt Tôn Bân hơi lảng tránh.
Cậu cầm ly lên nhấp một ngụm cà phê, từ từ trò chuyện với Hạ Huyên.
Hạ Huyên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra quan điểm của mình.
Tôn Bân nhìn cô, khóe môi cong lên.
Hạ Huyên chỉ mải nói, không để ý rằng ánh mắt Tôn Bân dừng trên mặt cô còn lâu hơn cả trên sách vở.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng.
Khi kết thúc, Tôn Bân liên tục cảm ơn, hỏi một cách tự nhiên: "Lần trước tớ mời cậu đi xem phim, cậu không rảnh. Ngày mai thì sao? Ngày mai cậu có rảnh không?"
Sợ Hạ Huyên không đồng ý, cậu lại nói: "Vừa rồi làm phiền cậu lâu như vậy, thật ngại quá."
"Là bạn học cũ, cậu đừng khách sáo như vậy."
"Được, tớ không khách sáo. Vậy ngày mai cậu có rảnh không?"
Hạ Huyên nhìn cậu, sau một lúc lâu, cô khẽ gật đầu: "Ừm."
Khuôn mặt Tôn Bân rạng rỡ: "Đi thôi, tớ đưa cậu về trường."
Sau hơn hai năm không gặp, Tôn Bân nói nhiều hơn hồi cấp ba rất nhiều.
Suốt dọc đường, cậu đều tìm chuyện để nói với Hạ Huyên.
Ngược lại, Hạ Huyên vẫn như trước, ngại ngùng, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Đa số thời gian cô chỉ lắng nghe.
Chỉ khi Tôn Bân cần cô trả lời, cô mới lên tiếng.
Khi hai người sắp đến cổng trường, có vài đứa trẻ chạy đến, không màng đến xung quanh mà xông về phía trước.
Hạ Huyên không để ý, bị một cậu bé trong số đó va phải, cô lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tôn Bân kịp thời đỡ lấy cô.
"Cậu không sao chứ?" Tôn Bân hỏi.
Hạ Huyên đứng thẳng, lắc đầu: "Không sao."
Hai người chỉ mải nói chuyện mà không để ý phía trước có một người xuất hiện, hướng về phía họ chụp một tấm ảnh.
Lục Tư Châu đang đọc sách, điện thoại liên tục reo.
Là Trình Hạo gửi tin nhắn WeChat tới.
"Mẹ nó, nam thần, đoán xem tôi thấy gì?"
Kèm theo là một bức ảnh, trong ảnh có một nam một nữ, hai người đứng rất gần nhau, tay của chàng trai đang đỡ cánh tay của cô gái.
Lục Tư Châu nheo mắt, lưng anh đang thả lỏng bỗng thẳng tắp.
Trình Hạo vẫn nhắn tiếp: "Chuyện gì thế này? Chàng trai đi cùng lớp phó là ai vậy? Cậu có biết không?"
"Tôi thấy giống người trường khác."
"Lớp phó của chúng ta rất được yêu thích, cả trong trường lẫn ngoài trường đều có người theo đuổi."
"Tôi thấy chàng trai này cũng không tệ."
"Đương nhiên là không đẹp trai bằng nam thần rồi."
"Nhưng nam thần, cậu gặp nguy rồi."
Trình Hạo vẫn đang nói linh tinh, Lục Tư Châu đã thoát khỏi WeChat.
Anh thậm chí không cầm sách, người đã ra khỏi thư viện.
Hạ Huyên vừa định vào ký túc xá thì điện thoại reo.
Cô dừng lại, lấy điện thoại ra khỏi túi, là Lục Tư Châu gọi đến.
Cô nghe máy: "Alo."
Lục Tư Châu: "Cậu đang ở đâu?"
Hạ Huyên: "Về ký túc xá."
Nói rồi, cô cố gắng di chuyển chân, nhưng cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, cô không kìm được khẽ rít lên một tiếng.
Lục Tư Châu khựng lại: "Sao thế?"
Hạ Huyên đặt tay lên lan can, nhấc chân bước lên bậc thang, cơn đau nhói càng mạnh hơn.
Cô nhíu mày nói: "Hình như tớ bị trẹo chân rồi."
Đầu dây bên kia im lặng.
Khi Hạ Huyên định cúp máy, giọng nói hổn hển của Lục Tư Châu truyền đến: "Đứng yên ở đó, đợi tôi."
Ký ức về ngày hôm đó rất khác thường.
Lục Tư Châu như từ trên trời giáng xuống, mang theo ánh sáng xuất hiện trước mắt Hạ Huyên.
Anh mặc kệ những ánh mắt dò xét của người xung quanh, cúi người bế cô lên.
Hạ Huyên kêu lên một tiếng, mặt cô áp vào ngực anh.
Nhịp tim của anh hôm đó, dường như...
... rất nhanh.
Anh bước đi rất nhanh, giọng nói trầm thấp: "Ôm chặt tôi."
Hạ Huyên từ từ đưa tay ra, vòng qua cổ anh.
Hơi thở nóng hổi của anh phả xuống đầu cô.
Tim cô cũng đập nhanh hơn.
Từ ký túc xá đến phòng y tế, họ phải đi qua sân thể dục và thư viện.
Suốt đoạn đường, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Bên tai Hạ Huyên vang lên những tiếng ngạc nhiên.
"Ồ, ôm kiểu công chúa kìa."
"Sức mạnh của bạn trai mạnh quá."
"Cái lực cánh tay này, không phải là chàng trai bình thường có thể có được đâu."
"Ghen tị với kiểu ôm công chúa này quá."
"Đây là thứ mà một con chó độc thân như tôi có thể nhìn à."
"Đẹp trai quá."
Có đủ loại lời nói.
Hạ Huyên không thoải mái cựa quậy một chút, bên trên truyền đến giọng nói lạnh lùng của chàng trai: "Đừng động đậy."
"..." Hạ Huyên không dám động đậy nữa.
Lục Tư Châu cúi đầu liếc cô một cái: "Đừng buông tay, cẩn thận ngã."
Bàn tay đang buông lỏng của Hạ Huyên vội vàng siết chặt lấy cổ Lục Tư Châu.
Đây là lần thân mật nhất của hai người.
Cô gần như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt anh.
Đường nét góc cạnh, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Cô chỉ dám nhìn một cái rồi vội vàng cúi đầu.
Cô mím môi, không biết nói gì, dường như nói gì cũng không đúng.
Một thứ gì đó vô hình đang nảy nở.
Mười lăm phút sau, họ đến phòng y tế.
Cô y tá bảo Hạ Huyên cởi giày, bà cầm lấy chân cô, kiểm tra cẩn thận.
Sau đó bà nói: "Đúng là trẹo chân rồi, nhưng không bị tổn thương gân cốt. Thế này nhé, tôi kê một ít thuốc, em về nhà bôi cẩn thận, một tuần sau quay lại."
Vẻ mặt Lục Tư Châu có chút tối sầm: "Cô ơi, không cần kiểm tra thêm sao?"
Cô y tá: "Bạn học, cậu đang nghi ngờ trình độ y thuật của tôi sao?"
Hạ Huyên kéo tay Lục Tư Châu, ngắt lời: "Không phải đâu cô, cô cứ kê thuốc đi, cháu về nhà bôi."
Lục Tư Châu cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay bị cô kéo.
Bàn tay cô gái nhỏ nhắn, mềm mại, cảm giác rất tốt.
Không hiểu sao, tâm trạng anh tốt hơn một chút.
Trong lúc đợi y tá lấy thuốc, Hạ Huyên cũng không buông tay ra.
Mãi đến khi y tá quay lại, bà trêu chọc: "Cô bé, hai đứa nắm tay nhau lâu vậy rồi còn chưa chịu buông bạn trai ra à."
Hạ Huyên sực tỉnh, đỏ mặt buông tay ra, giải thích: "Cô ơi không phải đâu, chúng cháu—"
"Cô ơi, có thể nhanh hơn không?" Giọng Lục Tư Châu có chút không vui.
Hạ Huyên nhớ lại lần trước thấy anh có vẻ mặt này là khi anh chơi game bị gián đoạn, vẻ mặt anh cũng không tốt lắm.
Lần trước là game bị gián đoạn, lần này thì sao?
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, tim cô đập thịch một cái, cô lén nhìn Lục Tư Châu.
Tình cờ Lục Tư Châu cũng cúi đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Huyên theo phản xạ né tránh, quay đầu sang phía khác, đưa tay sờ tai.
Ở đó dường như đang cháy, nóng bỏng.
Hơi nóng vẫn không giảm đi ngay cả khi đã ra khỏi phòng y tế.
Hạ Huyên nằm trên lưng Lục Tư Châu: "Cái đó, thực ra tớ có thể tự đi được."
"Tự đi?" Lục Tư Châu đỡ chân cô: "Nhảy lò cò à?"
Hạ Huyên nghĩ đến cảnh mình nhảy lò cò, thật sự quá lố bịch, cô lắc đầu nói: "Không, đi chậm thôi."
"Cậu định đi đến tối à?" Lục Tư Châu nói: "Không sợ làm tổn thương chân còn lại sao?"
"Tớ không yếu ớt như vậy đâu." Hạ Huyên lẩm bẩm.
Giọng cô nói rất nhỏ, nhưng không hiểu sao, Lục Tư Châu vẫn nhanh chóng nghe thấy.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều tiếng ồn, nhưng không át được giọng nói của cô.
"Sao lại không yếu ớt?" Hiếm có cơ hội nói chuyện như vậy, Lục Tư Châu không bỏ qua: "Kể tôi nghe xem."
Hạ Huyên không nhìn thấy mặt Lục Tư Châu nên nói chuyện cũng bạo dạn hơn: "Năm lớp mười chuyển đến Nhị Trung Yến Thành, tiết thể dục chạy tám trăm mét, tớ không cẩn thận bị người ta va vào, đầu gối bị trầy, chân cũng bị thương, nhưng vẫn cố gắng đi học."
Lúc đó không có ai cõng cô, tất cả các quãng đường từ lớp học, căng tin, ký túc xá, cô đều tự mình đi từng bước, đi rất lâu.
"Còn nữa không?" Giọng Lục Tư Châu đột nhiên trầm xuống.
"Còn nữa," Hạ Huyên nói: "Năm lớp mười một, nghỉ hè tớ đưa Hạ Tiểu Xuyên ra ngoài chơi, không cẩn thận bị ngã từ trên xe xuống, chân bị thương, nhưng tớ vẫn cõng Hạ Tiểu Xuyên về nhà rồi mới đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, mắt cá chân đã sưng to, bác sĩ hỏi tớ có đau không?"
Hạ Huyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên mặt cô, làm cho khuôn mặt cô trở nên mờ ảo.
Cô mỉm cười nói: "Lúc đó tớ không cảm thấy đau chút nào."
Ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Lục Tư Châu dần tắt, đuôi mắt anh ửng lên một chút đỏ nhạt.
Sau một lúc lâu, anh nói một câu mà chỉ có mình anh nghe thấy: "Xin lỗi."
Nếu có anh ở đó, thì sẽ tốt hơn.
Lúc Hạ Huyên nói, khóe mắt cô có chút ướt.
Dường như mỗi lần ở bên anh, cô đều không kìm được nước mắt.
Cô ngẩng cao đầu, để nước mắt không chảy ra.
Trên mặt đất, hai cái bóng dính sát vào nhau, thân mật không một kẽ hở, như thể ngay cả gió cũng là thừa.
Khi sắp đến ký túc xá, Lục Tư Châu hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì, tôi mua cho cậu."
Ngày mai là thứ Bảy, không có tiết học.
"Không cần đâu," Hạ Huyên nói: "Trịnh Yến và các bạn có thể chăm sóc tớ."
"Không thích ăn đồ tôi mua sao?" Bước chân của Lục Tư Châu chậm lại một chút.
Không phải không thích, mà là không muốn anh phải chạy đi chạy lại.
"... Không phải." Cô dường như thực sự không có cách nào từ chối anh.
"Vậy muốn ăn gì?" Lục Tư Châu hỏi.
"Sao cũng được."
Suốt chặng đường, Hạ Huyên luôn căng thẳng, không dám dán quá sát vào anh.
Giữ lâu quá, cô cảm thấy hơi mệt, vô thức dựa vào anh, ánh mắt cô từ sau gáy anh chuyển đến khuôn mặt anh.
Khuôn mặt anh rất hoàn hảo, da cũng rất đẹp.
Hạ Huyên nhớ lại, ngày mới nhập học, rất nhiều cô gái bàn tán về anh, nói rằng khuôn mặt anh đẹp hơn cả những tiểu thịt tươi nổi tiếng.
Nhìn thôi đã muốn véo.
Trên diễn đàn của trường cũng có những cô gái để lại bình luận muốn được chạm vào mặt Lục đại nam thần, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Một ý nghĩ nào đó cứ thế xuất hiện trong đầu Hạ Huyên, điều khiển cô làm một việc mà cô chưa từng dám làm.
Hạ Huyên cẩn thận đưa ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Chạm vào rồi rời ra ngay.
Người cô gần như sợ chết khiếp, tim đập thình thịch không ngừng.
Khi tim cô đang đập loạn xạ, cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh: "Cảm giác thế nào?"
"Có muốn sờ thêm không?"
Hạ Huyên: "..."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 31: Ôm lấy
10.0/10 từ 30 lượt.