Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 2: Chua Xót

143@-

Trên đường đi lấy nước về, Trương Tuyết nói không ngừng, nhưng Hạ Huyên có chút lơ đễnh.


Cô cụp mắt, vẻ mặt có chút thất vọng.


Hình ảnh gương mặt hờ hững của chàng trai hiện lên trước mắt, ánh mắt anh nhìn cô không hề có chút gợn sóng.


Có lẽ, anh đã không còn nhớ cô.


Hoặc nói đúng hơn, anh chưa bao giờ nhớ đến cô.


Cũng phải thôi, một người ưu tú như anh, sao có thể nhớ một cô gái bình thường, tầm thường như cô.


Trong lúc suy tư, Hạ Huyên lại nhớ đến ngày mưa hôm đó.


Cô mặc áo khoác của anh về nhà, sợ bố mẹ phát hiện nên đã nhét nó vào cặp trước khi bước vào.


Buổi tối, cô đợi họ ngủ rồi mới lén lút giặt, sau đó phơi trong phòng mình.


Đêm đó, chiếc áo của anh được gió thổi phồng lên, không khí thoang thoảng mùi hương tươi mát.


Cô trằn trọc mãi mới ngủ được, trong đầu toàn là hình bóng anh.


Vốn dĩ cô không thích mưa, nhưng vì anh, cô cũng bắt đầu yêu thích những cơn mưa.


Cô đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng gặp lại, nghĩ xem phải giới thiệu bản thân với anh thế nào, nhưng lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất: anh không nhớ cô.


Và chiếc áo đồng phục chưa kịp trả lại ấy, dường như... đã trở thành một bí mật không thể nói.


Trong lồng ngực có cảm giác nặng nề, một nỗi chua xót vô cớ dâng lên.


Đầu ngón tay cô co lại.


Trương Tuyết không nhận ra sự khác lạ của Hạ Huyên, một tay khoác tay cô, một tay cầm cốc nước, nghe thấy các bạn lại bàn tán về Lục Tư Châu.


Cô ấy tặc lưỡi hai tiếng, bắt đầu kể những chuyện mình hóng hớt được: "Này, Huyên Huyên, cậu biết không? Lục Tư Châu có lai lịch khủng lắm đấy. Gia đình là dòng dõi y học, ông bà nội, ông bà ngoại đều là chuyên gia tim mạch có uy tín của thành phố. Mẹ cậu ấy còn là viện trưởng Bệnh viện số 3 thành phố. À, chú còn là thượng úy nữa. Tập đoàn Khang Hải cậu có nghe qua chưa, đó cũng là của nhà Lục Tư Châu, bố cậu ấy là chủ tịch hội đồng quản trị."


Trương Tuyết vừa nói vừa cảm thán: "Bản thân Lục Tư Châu thì cậu cũng thấy rồi đấy, đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ cũng đỉnh, giải thưởng thì cầm mỏi tay. Nghe nói thầy chủ nhiệm đã tìm cậu ấy nhiều lần rồi, muốn lần này cậu ấy tham gia kỳ thi Vật lý quốc gia. Này, kỳ thi Vật lý đó cậu nghe chưa, giải quốc gia ấy, nếu thắng có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học luôn."


"Thật ra, một người ưu tú như Lục Tư Châu thì đâu cần tuyển thẳng. Cậu ấy ấy à, nhắm mắt làm bài cũng được điểm tuyệt đối."


Dù lời nói của Trương Tuyết có chút khoa trương, nhưng có một điều cô ấy nói rất đúng, Lục Tư Châu thực sự quá xuất sắc.


Xuất sắc đến mức, chỉ cần anh xuất hiện, ánh nắng cũng trở nên lu mờ.


Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa lớp.


Ở cuối hành lang, có một đám người đang vây quanh xem gì đó, các bạn nữ tỏ ra rất háo hức, không ngừng chen về phía trước.


Trương Tuyết vốn thích hóng chuyện, cô ấy kéo tay áo Hạ Huyên: "Đi, đi xem."


Hạ Huyên đi theo.


Đến gần, cô mới biết đó là bảng xếp hạng kết quả thi giữa kỳ.



Cái tên của người đó tỏa sáng như có vầng hào quang, không cần tìm kiếm cũng có thể thấy ngay.


Tên của anh đứng ở vị trí đầu tiên, hạng nhất toàn khối.


Có vài bạn nữ ghé đầu vào xem, chỉ vào cái tên trên cùng: "Này, lần này hạng nhất khối lại là Lục Tư Châu. Cậu ấy giỏi quá đi mất."


"Cậu ấy không chỉ học giỏi đâu, còn giành giải thưởng cả môn bắn súng nữa đấy." Một bạn nữ khác chen vào.


"Chà, sao cậu biết hay vậy?"


"Dì tớ và nhà Lục Tư Châu ở cùng một khu," Cô gái đó giải thích: "Chính là khu biệt thự đắt nhất trung tâm thành phố."


Các bạn nữ càng nói càng hào hứng, có người nhìn về phía lớp 10/1.


Sự chú ý của Hạ Huyên vẫn luôn dán vào bảng xếp hạng.


Cô còn chưa kịp vui thay cho anh, thì giây tiếp theo đã nhìn thấy tên mình.


Giữa họ là hàng chục cái tên, như thể ngăn cách bởi vạn dặm non sông.


Anh ở trên đỉnh mây, còn cô ở dưới đáy vực.


Cảm giác thất vọng trong lòng càng nặng trĩu, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt.


Trương Tuyết nhìn theo ánh mắt cô, thấy thứ hạng của cô thì khoác tay cô: "Cậu thi cũng tốt rồi mà, hạng 15 của lớp. Cố gắng chút nữa, thi đại học vào 985 chắc chắn không thành vấn đề."


Điều Hạ Huyên quan tâm lại là một điều khác.


Khi nào, khoảng cách giữa cô và anh mới có thể rút ngắn đây?


Liệu cô còn có cơ hội chạm vào vì sao trên trời kia không?


Hai người không nán lại lâu, khoác tay nhau quay về.


Đi ngang qua cửa sau lớp học, Hạ Huyên vô thức liếc nhìn vào trong.


Ở hàng ghế cuối cùng, gần cửa, có rất nhiều học sinh vây quanh.


Lục Tư Châu ngồi bên trong.


Ánh sáng mờ ảo chiếu vào, vừa hay rơi trên gương mặt anh.


Gương mặt chàng trai càng thêm phần góc cạnh, khóe môi luôn nở nụ cười lơ đãng.


Anh tựa lưng vào tường, cằm hơi nhếch lên, ánh sáng chiếu vào đầu lông mi càng thêm rực rỡ, con ngươi đen láy như đại dương, lấp lánh những tia sáng.


Một cánh tay anh tùy ý đặt trên bàn học, ngón tay xoay chiếc bút máy.


Tốc độ xoay rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, chiếc bút đã đi từ ngón cái đến ngón giữa mà không hề rơi.


Anh nhếch môi nhìn cậu bạn trước mặt pha trò, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn.


Tô Dương đứng ở hàng đầu, hô khẩu hiệu rất có nhịp điệu, hệt như trên sân bóng rổ.


Cả đám phối hợp cực kỳ ăn ý.



Những người khác: "Đỉnh quá."


"Châu ca—"


"Vô đối."


"Châu ca—"


"Số một."


Giống như Trương Tuyết nói, vì Lục Tư Châu đứng nhất kỳ thi giữa kỳ, mọi người lại phát cuồng.


Lục Tư Châu cười ngổ ngáo, đá nhẹ vào chân Tô Dương, lấy ví từ trong cặp ra, rút thẻ ngân hàng ném vào lòng cậu ta: "Được rồi, tối nay anh mời, các chú cứ ăn thoải mái đi."


"Châu ca vạn tuế!" Tiếng hò reo càng lớn hơn.


Trương Tuyết nghiêng người thì thầm: "Không ngờ một người ưu tú như Lục Tư Châu lại dễ gần thế, chẳng hề kiêu căng gì cả."


Hạ Huyên siết chặt cốc nước.


Cô muốn nói, đó là vì anh có một sự giáo dưỡng tốt.


Giống như việc anh đã chủ động cho cô mượn áo khoác khi thấy cô dầm mưa.


Giống như việc anh sẽ chủ động cho mèo hoang, chó hoang ăn, và sẽ giúp đỡ người già khi họ cần.


Dường như, sự giáo dưỡng đã khắc sâu vào cốt cách của anh.


Tuy thứ hạng thi giữa kỳ của Hạ Huyên không mấy lý tưởng, nhưng có một môn cô đạt điểm rất cao, đó là môn Ngữ văn, cô đứng thứ ba của lớp.


Cô giáo dạy Ngữ văn là một giáo viên xuất sắc của trường cấp ba Thịnh Dương, đã có 30 năm kinh nghiệm, trình độ chuyên môn rất cao.


Sau khi vào lớp, cô không ngừng khen ngợi Hạ Huyên, không chỉ vì bài làm tốt mà còn vì nét chữ rất đẹp.


Hạ Huyên viết chữ rất đẹp, là kiểu chữ tiêu chuẩn, giống như được chép lại từ sách giáo khoa, từng nét đều hoàn hảo đến từng chi tiết.


Khi cô giáo khen ngợi, Hạ Huyên cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cô ngượng ngùng cúi đầu.


Cô gái có chiếc cổ thon dài, khi cúi đầu, lộ ra đường cổ thiên nga trắng ngần như ngọc, dưới ánh nắng còn lấp lánh.


Sau khi khen Hạ Huyên, cô giáo lại khen Lục Tư Châu.


Lục Tư Châu cũng có nét chữ rất đẹp, bút pháp mạnh mẽ.


Cô nói thêm: "Lát nữa tan học, các em truyền tay nhau xem nhé."


Khi bài thi của Lục Tư Châu đến tay Hạ Huyên, đó là giờ giải lao của tiết học thứ ba buổi chiều.


Tiết thứ tư là thể dục, các bạn khác trong lớp đã sớm ra sân chờ.


Cô không đi.


Đợi mọi người đi hết, cô trải bài thi của Lục Tư Châu ra xem.


Ánh mắt cô dừng lại ở cái tên của anh.



Ba chữ rất ngông nghênh, khiến cô nhớ đến hình ảnh chàng trai chạy trên sân bóng rổ.


Một ý nghĩ bất chợt nảy ra, cô rất muốn chạm vào cái tên của anh.


Giống như cô muốn chạm vào tấm ảnh nửa người có nền đỏ của chàng trai trên bảng danh dự.


Mới vào học một tháng, mỗi lần đi qua bảng danh dự, cô đều dừng lại một lúc, len lỏi trong đám đông để cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh của anh.


Mỗi lần như vậy, tim cô lại đập nhanh một cách khó hiểu, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.


Nhưng con người là thế, đã nếm được vị ngọt của đường, khi nếm những thứ khác, sẽ cảm thấy chua xót khó chịu.


Chẳng hạn như, một ngày nọ, cô thấy một bạn nữ cầm bài thi hỏi anh một câu hỏi.


Anh cầm bút, mí mắt khẽ cụp xuống, giảng giải điều gì đó cho cô bạn.


Khi giảng bài, anh rất nghiêm túc, lông mi cong xuống, nụ cười lười biếng thường trực cũng biến mất.


Hai người rõ ràng không đứng quá gần nhau, nhưng trong mắt Hạ Huyên, dường như lại có thêm một tầng thân mật.


Cảm giác chua xót đến bất chợt, như thể được bao bọc bởi không khí ẩm ướt.


Ngày hôm đó trời mưa, một cách kỳ lạ, Hạ Huyên lại không thích mưa nữa.


Suy nghĩ trở về thực tại.


Ngón tay cô vươn ra rồi lại rụt lại, rụt lại rồi lại vươn ra.


Cuối cùng, Hạ Huyên vẫn không chạm vào cái tên của anh, bởi vì Trương Tuyết đột nhiên quay lại.


"Huyên Huyên, tớ bảo sao không thấy cậu, hóa ra cậu ở trong lớp à."


Trương Tuyết quay lại vừa để tìm người, vừa để uống nước.


Cổ họng khô khát, hơi ngứa, cô ấy cầm cốc nước lên tu một hơi.


Rồi nghiêng đầu hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"


Trước khi Trương Tuyết vào, Hạ Huyên đã nhét bài thi vào ngăn bàn.


Cô lắc đầu: "Không có gì."


Trương Tuyết nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Sao mặt cậu đỏ thế?"


Hạ Huyên đưa tay sờ lên mặt, đúng là hơi nóng.


Cô liếc nhìn ngăn bàn một cách chột dạ, đứng dậy: "Tại nóng."


Nói rồi, cô kéo tay Trương Tuyết: "Sắp vào học rồi, đi nhanh thôi."


Trương Tuyết đặt cốc nước xuống, đi bên cạnh cô, tiếp tục truy hỏi tại sao mặt cô lại đỏ.


Hạ Huyên nói lảng sang chuyện khác, rồi chạy về phía trước.


Ánh hoàng hôn trải dài trên gương mặt cô, hàng mi dài nhuốm màu đỏ đậm, đổ bóng xuống với một vầng hào quang mờ ảo.



Cô đứng trên đường chạy, ánh mắt dừng lại ở vài bước chân phía trước.


Ở đó, chàng trai vừa thực hiện vài động tác ném bóng rổ phóng khoáng, thu hút tiếng reo hò của những người xem.


Trong đám đông, một bạn nữ cầm chai nước khoáng bước đến.


Có người trêu chọc, có người huýt sáo, có người gọi: "Châu ca."


Không biết là do ánh nắng hoàng hôn quá chói, hay do gió quá mạnh, mắt Hạ Huyên bỗng cay xè, mí mắt nặng trĩu như có gì đó sắp rơi xuống, khóe mắt ẩm ướt.


Cô quay người lại nói với Trương Tuyết phía sau: "Đi vệ sinh với tớ đi, tớ đau bụng."


Trương Tuyết vội gật đầu: "Được."


Ở phía đông của trường học có trồng vài cây quất nhỏ.


Cuối thu, gió thổi qua, mang theo mùi vị chua chua, chát chát, giống hệt tâm trạng của một người lúc này.


Hạ Huyên vừa đi vừa chậm lại, tay đút vào túi áo đồng phục không nhịn được quay đầu nhìn lại.


Trong ánh sáng và bóng tối, chàng trai nghiêng người, khoác tay lên vai Tô Dương, tiện tay búng một cái vào trán cậu ta, sau đó nói gì đó với cô bạn nữ trước mặt.


Cô bạn nữ cúi đầu quay lưng bỏ đi.


Hạ Huyên nhìn thấy, trên tay cô bạn nữ vẫn còn cầm chai nước khoáng.


Lục Tư Châu đã không nhận nó.


Không rõ tại sao, tâm trạng cô lại trở nên tốt hơn, cảm giác chua xót trong không khí khi đi qua mũi cô cũng biến thành một cảm giác ngọt ngào.


Khóe mắt cô cong lên, kéo người bạn bên cạnh: "Tiểu Tuyết, tớ không đau bụng nữa rồi."


Trương Tuyết dừng lại, nhướn mày hỏi: "Vậy còn đi vệ sinh không?"


"Không đi nữa đâu." Hạ Huyên nói xong, hai người lại quay trở lại.


Tiết thể dục này, vì cô giáo có việc đột xuất nên không đến lớp.


Lớp trưởng dẫn cả lớp tập.


Sau khi làm xong các động tác khởi động, cậu ấy cho cả lớp tự do luyện tập.


Các bạn nam tụ lại chơi bóng rổ, các bạn nữ thì người đứng xem, người thong thả đi dạo trên sân vừa đi vừa trò chuyện.


Buổi trưa xem bóng rổ suýt bị ngã, lần này Hạ Huyên không dám đến quá gần.


Cô và Trương Tuyết tựa vào xà đơn, nhìn từ xa.


Trương Tuyết ngậm kẹo m*t, nhìn chàng trai không ngừng ném bóng vào rổ, cô ấy lấy tay che ngực, khoa trương nói: "Không được rồi, Lục Tư Châu đẹp trai quá, hormone đàn ông tràn ngập luôn ấy."


Hạ Huyên khẽ phụ họa, ánh mắt cô chỉ có bóng hình chàng trai đang bay nhảy.


Cô nhớ đã từng đọc được một câu nói như thế này:


Ai cũng sẽ gặp một người, làm bừng sáng cả một quãng thanh xuân.


Đáng tiếc, người cô gặp lại là vì sao trên trời, quá cao vời, không thể nào chạm tới.


Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Story Chương 2: Chua Xót
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...