Yêu Nhầm Ánh Trăng
C9: Thái tử thủ đô
Sở cảnh sát.
Dư Hàng nghe tin cậu quý tử nhà mình đánh nhau, bị đập đến vỡ đầu thì giận đến tím người. Tuy ông ta mới chuyển đến Thủ Đô không lâu, nhưng gia đình lại chút gốc rễ ở đây, bản thân ông ta vất vả bao năm cũng lên được chức Giám đốc sở cảnh sát.
Tuy không so được với các thế gia lớn thế nhưng cũng được xem là nhà hào môn, quyền quý. Ấy vậy mà đám người không biết sống chết này, dám đánh bị thương con trai ông ta.
“Đôi trưởng Hà, cậu về ngay đi. Mẹ kiếp, đám người này, đúng là không coi vương pháp ra gì.”
Đội trưởng Hà mà Dư Hàng nhắc tới là phó cục cảnh sát Thủ Đô, là em trai họ của ông ta, cũng coi như là người cắm rễ ở đây lâu năm. Nghe thấy mệnh lệnh của cấp trên, đội trưởng Hà ba chân bốn cẳng vội vã chạy về sở.
Lúc đi qua phòng giam, qua khe hở của cánh cửa, ông ta thấy bóng dáng của Sở Diên thoáng giật mình. Đội trưởng Hà dụi dụi mắt, cố nhìn thật kĩ xem, có phải người giống người không. Thế nhưng, khi nhìn thấy Phương Thành và Ngôn Hi Lạc bên cạnh thì kinh ngạc đến há hốc mồm, đánh rơi cả dùi cui điện trong tay, lảo đảo đi về phía phòng giám đốc.
Vừa mới vào tới phòng, đã nghe thấy tiếng Dư Hàng mắng mấy tên cảnh sát cấp dưới:
“Bọn nhãi ranh đó, dạy dỗ nhiệt tình cho tôi. Đúng là coi trời bằng vung.”
Ngẩng lên nhìn thấy Đội trưởng Hà, hàm râu quai nón run lên vì tức giận:
“Đội trưởng Hà, chú xem, đám người ngoài kia, lại dám đánh con trai Sở trưởng, thật không coi ai ra gì. Lần này, tôi mà không cho lũ khốn khiếp kia tù rục xương, tên tôi sẽ viết ngược.”
Đội trưởng Hà run rẩy nói với Dư Hàng:
“Anh à, đám người ngoài kia, chúng ta không chọc nổi đâu. Phen này, anh chọc phải tổ kiến lửa rồi. Anh biết người ngoài kia là ai không? Là Sở Diên đó.”
“Anh mặc kệ hắn là Sở gì đó...”
Dư Hàng khựng lại vài giây, như nhớ ra điều gì đó, lắp bắp, kinh hãi hỏi lại:
“Mà khoan, cậu nói ai? Sở Diên, tiểu thiếu gia nhà họ Sở, thái tử gia của Thủ Đô?”
Khuôn mặt đội trưởng Hà trắng bệch, méo mó như sắp khóc:
“Thủ Đô đâu kiếm ra Sở gia thứ hai. Đại ca à, lần này anh rước ôn thần vào nhà rồi.”
Khuôn mặt Dư Hàng biến sắc, ông ta cũng không khá hơn Hà Thẩm là bao. Tay cầm trà run rẩy cả người ông ta lảo đảo như sắp ngã, phải vịn vào bàn để giữ bình tĩnh.
Danh tiếng của Sở Diên quả thực vô cùng vang dội, lẫy lừng, đừng nói ở Thủ Đô, ngay cả giới hào môn ở thành phố khác đều đã nghe qua. Cháu trai của hai đại thế gia lớn nhất nhì thủ đô, Lục gia và Sở gia. Ông ngoại Lục Huy từng là tổng tư lệnh quân khu Thủ Đô, ông nội Sở Viêm là tổng chỉ huy quân đội Hoa Bắc. Bà ngoại cậu Văn Thời Tuyết từng là bộ trưởng bộ ngoại giao, dì là ảnh hậu quốc tế, cũng là phu nhân của Thị trưởng Thủ Đô.
Hơn thế nữa, ba cậu Sở Thiên là người đứng đầu giới thương trường, sở hữu tập đoàn Sở thị trải dài từ trong nước đến tận ngoài nước.
Sở Diên sinh ra đã có gia thế vô cùng hiển hách, con của trời, là đứa trẻ ngậm thìa vàng mà lớn lên, vì thế nên người ở Thủ Đô thường gọi cậu là Thái tử gia.
Thế nhưng, vẻ đẹp nghịch thiên đảo địa cùng tính cách ngang tàng, kiêu ngạo của cậu mới là thứ khiến tên tuổi cậu vang xa. Mới mười ba tuổi mà ăn chơi quậy phá tung trời, hút thuốc, đánh nhau, đua xe, không có gì thể có ngăn cản cậu.
Tính cách vô cùng phản nghịch, quậy phá, kiêu ngạo, bất cần, có thể nói là tiếng xấu vang xa vạn dặm. Chẳng thế mà giới hào môn Thủ Đô có câu
“Đại tiểu thư nhà họ Đào, tiểu thiếu gia nhà họ Sở” ám chỉ đắc tội hai người này, đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Đội trưởng Hà ôm đầu đau đớn, không biết làm thế nào để tiễn vị tiểu phật gia này đi. Hai người vừa nói, vừa tìm biện pháp đối phó. Nhìn thấy ba và đội trưởng Hà đi về phía bên này, Dư Lâm đắc chí, nhìn Sở Diên đầy khiêu khích:
“Sở Diên, mày chết chắc rồi. Tao sẽ khiến mày và đám anh em của mày biết thế nào là đùa với lửa.”
“Cha, chú Hà. Chính đám người này đánh con. Cha, cha phải trả thù cho con.”
Dư Hàng run rẩy, hận không thể một cước đá bay thằng con trai chết tiệt này:
“Im miệng, còn không mau qua xin lỗi Sở thiếu đi.”
Nói xong, thái độ thay đổi chóng mặt, trưng ra khuôn mặt tươi cười đi về phía Sở Diên:
“Sở thiếu à, tôi xin lỗi. Con dại cái mang, con trai tôi không hiểu chuyện, mong cậu đại nhân đại lượng bỏ quá cho. “
“Người đâu, sao lại còng tay Sở thiếu gia thế này? Còn không mau mở khóa.”
Sở Diên nhẹ nhàng ngồi gác chân lên ghế, dường như Sở cảnh sát là nơi cậu ra vào thường xuyên. Sở Diên lắc chiếc còng tay bạc đang khóa chặt tay mình, nhìn Dư Hàng đã sợ toát mồ hôi, nửa thật nửa đùa nói:
“Sở trưởng Dư, ông có biết một câu mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó không?”
“Dù sao hôm nay cũng muộn rồi, đành tá túc Sở trưởng Dư một đêm vậy. Ngày mai tôi gọi cho ông nội tôi bảo lãnh, ngài thấy như vậy có được không?”
Dư Hàng trong lòng đã run rẩy, thầm mắng thằng nghịch tử ngàn vạn lần, đang yên đang lành lại chọc đến vị tiểu ôn thần này chứ.
“Không không, sao tôi lại giám làm phiền đến ngài Sở chứ. Dư Lâm, mau qua xin lỗi Sở thiếu đi.”
Dư Lâm dường như cũng biết mình chọc phải nhầm người, cúi đầu nhận lỗi:
“Sở thiếu, là tôi sai, là tôi mắt chó nhìn người. Mong cậu đại nhân đại lượng bỏ quá cho.”
Sở Diên vẫn bình thản nhìn hai người, dường như có ý định qua đêm ở Sở cảnh sát thật.
Đội trưởng Hà thầm than tiêu rồi, vị tiểu phật gia này thật khó chiều, dầu muối đều không ăn. Đừng nói đến Sở gia, chỉ cần ngày mai nhà họ Lục biết cháu ngoại họ bị giam một đêm, lại bị đánh thành thế này, lão thái bà nhà họ Lục ấy không đến xé xác họ ra. Cả Thủ Đô này đều biết, đứa cháu ngoại Sở Diên này chính là đầu quả tim của lão thái thái, đụng đến cậu ta, lão bà ấy lại chẳng lật tung Sở cảnh sát của họ lên.
Bên kia Sở gia.
Ông nội Sở nghe xong điện báo thì giận đến xây xẩm mặt mày, ném vỡ chén trà đang uống, hàm râu trắng như cước run lên vì giận dữ:
“Thằng nhóc chết tiệt đó, lại gây chuyện. Sớm ngày chỉ biết gây phiền phức, tức chết ta rồi.”
“Lão Vương, truyền lệnh xuống dưới, ai cũng không được đi giúp nó. Để nó ở Sở cảnh sát một đêm, từ từ suy nghĩ đi.”
Quản gia Vương do dư, nhìn Sở lão gia tử đang tức giận:
“Lão gia, nghe nói tiểu thiếu gia bị đánh thảm lắm.”
“Mặc kệ nó.”
Quản gia Vương biết ông nội Sở nói như vậy thôi, chứ trong Sở gia ai cũng biết, lão gia cưng chiều tiểu thiếu gia nhất. Quả nhiên, vừa ra tới cửa, đã nghe thấy tiếng Sở lão gia tử vọng lại:
“Đi đi, gọi nó về cho ta. Mất công lão đầu tử kia nói, ta ngược đãi cháu ông ta.”
Sở cảnh sát.
Quản gia Vương bước vào Sở cảnh sát, đám người Dư Hàng giống như bắt được vàng, liên tục nịnh nọt. Ông khẽ đẩy gọng kính giọng lạnh nhạt:
Dư Hàng ngoài mặt cười nhưng trong lòng đã đầy bão tố:
“Không cần, không cần đâu. Ngày khác, tôi sẽ đích thân đến tạ tội với ngài Sở.”
"Vâng, Vương quản gia, tôi tiễn ngài."
Sở Diên được Vương quản gia đưa về, chẳng mấy chóc, những nhà khác nghe được thông báo cũng tấp nập đưa con về. Nửa đêm, nhìn một đám người thân toàn quan chức cao cấp ra vào Sở cảnh sát, khuôn mặt của sở trưởng Lâm cười như mếu. Ông quay sang nhìn thằng con trời đánh của mình mà mắng:
“Dư Lâm ơi Dư Lâm, mày chọc ai không chọc, lại đi chọc tên tiểu ma vương họ Sở kia?”
“Mày có biết vì mày mà hôm nay tao đắc tội bao nhiêu người rồi không hả?”
Trên xe
Sở Diên đi đến đầu khu đại viên bèn kêu dừng lại. Quản gia Vương khó xử nhìn anh:
“Tiểu thiếu gia, hay là tôi ở đây đợi cậu”
Sở Diên nói với quản gia Vương, lắc đầu:
“Bác Vương, bác vào trước đi. Con ở đây mua thuốc, cũng không để mặt như vậy gặp ông nội con.”
“Bác về trước đi, lát nữa con về sau.”
Quản gia Vương lắc đầu, bèn lái xe về cổng chính Sở gia
Yêu Nhầm Ánh Trăng