Yêu Đi Kẻo Muộn
Chương 60: Chương 60
Không giống như lần trước ở khách sạn, lần này giọng điệu của Phó Chi Hành đã rất kiềm chế.
Hắn túm lấy phần áo trên lưng của Thẩm Nam Tự, dùng lực ném cậu ta ra xa, sau đó nhấc đôi chân yếu ớt của tôi lên, đỡ lấy vai tôi để tôi tựa vào vòng tay của hắn.
Tôi vẫn không thể hít thở bình thường, vô thức nắm lấy góc áo của Phó Chi Hành, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, ánh mắt của Phó Chi Hành bớt đi sự bạo lực, giống như một đốm lửa bị tấm kính che lại, chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt phần lớn.
Một tay của hắn vẫn cầm ly sữa, mùi hương ngào ngạt phảng phất trong không gian hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí lúc này.
Mà chiếc cốc màu hồng hình chân mèo trong tay hắn thật buồn cười một cách khó hiểu.
“Đưa em đi.” Tôi đưa tay về phía hắn: “Cảm ơn anh.”
Trong nhiều năm, Phó Chi Hành vẫn luôn nỗ lực tận tâm làm cho tôi béo lên, nhưng trước giờ chưa từng thành công.
Lại ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang đứng cách đó không xa, quần áo bị kéo nhăn thành nếp, vừa thất vọng vừa không cam tâm nhìn tôi và Phó Chi Hành.
Tôi có thể cảm nhận được, cậu ta đối với tôi ngày càng có tính chiếm hữu vượt ngoài giao hẹn, đáng ra trước đây tôi phải sớm dừng lại đúng lúc, nhưng hiện tại có lẽ là do những lý do từ thời thơ ấu, cũng có thể là cậu ta đã đem đến cho tôi sự cảm động về những lần đầu tiên, tôi mới luôn ngầm dung túng cậu ta cho đến tận bây giờ.
“Cậu…” Tôi mở miệng.
“Xin lỗi.” Thẩm Nam Tự cụp mắt xuống: “Em lại vượt qua giới hạn rồi.”
Cậu ta như vậy khiến tôi rất khó buông lời trách móc, một lúc sau, tôi bất lực thở dài: “Bỏ đi, không sao.”
Tuy nhiên, Phó Chi Hành không muốn tôi khoan dung với Thẩm Nam Tự như vậy.
Hắn buông tôi ra, đi đến trước mặt Thẩm Nam Tự và hỏi: “Cậu còn định đứng ở đây bao lâu nữa?”
Thẩm Nam Tự không trả lời hắn mà ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đã sớm cảm thấy quen với việc hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa không thể hòa thuận, thậm chí còn có chút ngán ngẩm, cho nên lần này tôi đã không nói bất cứ điều gì, chỉ để lại một câu trước khi bưng ly sữa quay về phòng: “Đừng động tay động chân, cũng đừng làm phiền tôi ngủ.”
Cánh cửa im lặng đóng lại, giọng nói của Phó Chi Hành cách một tấm cửa vẫn truyền đến tai tôi: “Cảnh cáo cậu lần cuối, đừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi, Tiểu Lộ chiều cậu, nhưng tôi thì không.”
Nếu đem ra so sánh, giọng của Thẩm Nam Tự thấp hơn rất nhiều, nhưng không hề yếu ớt: “Nếu tôi nói không thì sao?” Cậu ta nhỏ giọng nói.
Cậu ta dường như luôn biết cách làm thế nào để một câu nói có thể chọc tức được Phó Chi Hành, đúng như dự đoán, Phó Chi Hành hít một hơi thật sâu, hung bạo nói: “Có phải cậu cho rằng tôi không trị được cậu?”
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Nam Tự không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Anh có rất nhiều cách khiến tôi biến mất, nhưng tôi cũng có thể nói với anh, chỉ cần tôi còn sống một ngày, nhất định sẽ không rời xa anh ấy.”
…
Giọng nói của hai người họ nhỏ dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa.
Tôi quay trở lại giường, cầm ly sữa nhấp từng ngụm nhỏ.
Mới uống được một nửa, cửa phòng bị mở ra, ngay khi tôi nghĩ nó sẽ bị đóng sầm thì người bước vào lại không làm như vậy mà không có bất cứ phản ứng gì, cẩn thận đóng cửa lại.
Vài giây sau, Phó Chi Hành lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Trước trán hắn lòa xòa vài sợi tóc rối tung, cổ áo cũng lệch hẳn sang một bên, xem ra lúc tôi nói “đừng động thủ”, hai người kia hoàn toàn không nghe được một chút nào.
Không biết có nên yên tâm hay không, nhưng ít nhất lúc bọn họ đánh nhau không gây ra tiếng động nào.
“Nam Tự đâu?” Tôi ngẩng lên nhìn Phó Chi Hành và hỏi.
Hắn vẫn chưa kịp dập tắt sự tức giận trên gương mặt, nghe thấy tiếng nói thì hơi giật mình, quay lại nhìn tôi rồi miễn cưỡng nói: “Quay về ngủ rồi.”
Vừa nói hắn vừa đi tới, cúi người xoa đầu tôi.
Đôi lông mày đang cau lại dần dần giãn ra, dịu giọng nói: “Em cũng ngủ đi, đừng lo cho cậu ta nữa.”
“Ừm.” Tôi đưa chiếc cốc cho Phó Chi Hành: “Không uống nữa.”
Hắn cúi đầu nhìn một cái, miễn cưỡng cầm lấy cái cốc: “Có một chút thế này cũng không uống hết.”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngừng.
Lúc đặt cốc xuống, Phó Chi Hành mở rèm rồi nhìn ra ngoài, những hạt mưa đua nhau va vào cửa kính, tạo ra âm thanh tí tách.
“Sẽ không tiếp tục như thế này mãi đâu…” Hắn tự nói với chính mình.
Tuy nhiên, như một lời tiên tri, cơn mưa xối xả suốt đêm đến tận sáng sớm mới ngừng bớt.
Lượng mưa quá lớn không kịp khơi thông thoát nước, hệ thống giao thông đô thị đã hoạt động ổn định trong nhiều thập kỷ lần đầu tiên bị tê liệt.
Toàn thành phố thông báo nghỉ, tôi và Phó Chi Hành đều không có cách nào ra ngoài, cùng với Thẩm Nam Tự mắc kẹt trong nhà.
Loại thời tiết này khiến cho Phó Chi Hành có lý do nằm dài trên giường, hắn ôm lấy chăn không chịu dậy, tôi ngủ đủ rồi, chỉ có thể tự mình dậy trước.
Lúc đi ngang qua phòng khách nghe thấy trong bếp có tiếng động, tôi đi qua đó thì thấy Thẩm Nam Tự mặc tạp dề đứng bên bàn nấu ăn, đang bày trứng chiên trên chảo vào trong đĩa.
Trước mặt cậu ta có ba chiếc đĩa sứ trắng đang nằm gọn gàng, bên trong mỗi đĩa đều có bán mì nướng, cá hồi áp chảo và trứng rán, nồi nấu bên cạnh đang reo ầm ầm, thoang thoảng mùi thơm của bánh ngô.
Nghe thấy tiếng của tôi, cậu ta quay đầu lại, vẻ mặt vốn đang lãnh đạm như tuyết tan đầu xuân từ từ lộ ra một nụ cười: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tôi bước đến đó: “Cậu đây là…”
“Thật ngại quá, em đã lục tủ lạnh của anh.” Giọng điệu cậu ta rất tự nhiên, hoàn toàn không hề có ý “ngại quá”, “Em nghĩ hai người chắc cũng sắp dậy rồi, nên làm chút đồ ăn sáng.”
Để khách sáng sớm phải xuống bếp, đáng ra là tôi có chút không đúng, bèn nhỏ giọng cảm ơn: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền mà.
Có điều máy pha cà phê này em không biết dùng lắm, đợi Phó Chi Hành dậy rồi chỉ em là được rồi.” Thẩm Nam Tự vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Chín rưỡi rồi.”
Nói xong cậu ta nhìn tôi: “Anh đói không, có muốn ăn trước không?”
Tôi nhìn thấy canh trong nồi cũng đã gần chín, nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, tôi đi đánh răng.”
Sau khi thu dọn đồ đạc và trở lại phòng ăn, Thẩm Nam Tự đã mang ba phần đồ ăn sáng đặt trên bàn ăn, tôi kéo ghế ngồi đối diện cậu ta và nói: “Xem ra có vẻ rất ngon.”
“Thử đi.” Thẩm Nam Tự cười xấu hổ: “Đây là lần đầu tiên em nấu ăn cho người khác.”
Tôi gắp một miếng cá, độ chín vừa đủ, gia vị cũng là thứ tôi thích, tôi nếm thêm một ngụm canh, cũng rất ngon.
Đặt thìa xuống, tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Tự, nói: “Rất ngon.”
Ý cười trong mắt cậu ta càng rõ ràng, cậu ta chống tay lên bàn, chống cằm nhìn tôi cười rồi nói: “Anh thích là được.”
Lời vừa dứt, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng động, Phó Chi Hành mang dép lê đi ra ngoài, vừa ngáp vừa nói: “Cục cưng, sao em…”
Nói được một nửa thì nhìn thấy Thẩm Nam Tự, nửa câu còn lại của hắn đột nhiên dừng lại, đầu tiên là cau mày đầy chán ghét, sau đó khi nhìn thấy thức ăn trên bàn, hắn nhìn chằm chằm không dám tin rồi nhìn sang tôi hỏi: “Là em làm…?”
Tôi định trả lời thì Thẩm Nam Tự đã nói trước: “Là tôi.”
Phó Chi Hành lại đưa mắt nhìn sang Thẩm Nam Tự, thật khó đoán là tôi làm bữa sáng cho Thẩm Nam Tự khiến hắn không vui hơn, hay Thẩm Nam Tự làm bữa sáng cho tôi tại nhà tôi khiến hắn không vui hơn.
“Cũng làm phần của anh đấy.” Thẩm Nam Tự nhàn nhạt nói: “Tiện thể.”
“Tôi mới không thèm ăn.” Phó Chi Hành không nghĩ gì mà từ chối, nói xong lại như thể sợ sẽ làm tôi tức giận, quay đầu nhìn tôi, không vui mà bổ sung: “… Bây giờ anh không đói.”
Vừa nói xong, bụng hắn ta phát ra tiếng “ùng ục” không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe thấy.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu không phải là cảm thấy đói rồi, hắn sẽ không tự mình thức dậy.
“Được rồi, đi đánh răng rửa mặt đi.” Tôi đã cho hắn thêm một bước để càng hiểu rõ về nhau: “Xong rồi cùng nhau ăn.”
Phó Chi Hành đứng đó một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng, cuối cùng vẫn phải âm thầm đồng ý: “Ờ.”
Đợi hắn quay lại, bầu không khí trở nên kì lạ khó hiểu.
Hôm qua còn là hai người hận không thể tôi sống anh chết với nhau, hôm nay lại ngồi ăn chung một bàn, không ai nói chuyện với ai, giống như hoàn toàn không nhìn thấy đối phương.
Chỉ là hai người này dù bí mật chống đối nhau, nhưng vẫn là bị tôi nhìn ra dấu vết.
Ví dụ khi Phó Chi Hành pha xong cà phê, đem đến cho tôi và hỏi: “Thêm đường không cục cưng?” Thẩm Nam Tự ở bên bèn cướp lời nói: “Anh, để em múc thêm canh cho anh.”
Vì vậy, tôi đã từ chối hai người bọn họ một cách riêng biệt, đứng dậy nói: “Tôi no rồi.”
Phó Chi Hành theo ngay sau tôi: “Cục cưng em đi đâu.”
Tôi dừng lại, quay lại nhìn hắn và nhẫn nại nói: “Đi rửa tay.”
Nói xong, tôi nhìn sang Thẩm Nam Tự đang yên lặng đứng trong phòng ăn, cảm thấy có chút bất lực, nói: “Anh đi dọn bàn đi.
Đừng để Nam Tự dọn một mình.”
“Anh…” Phó Chi Hành mở miệng: “… Anh biết rồi.”
Bỏ lại hai người họ ở trong phòng ăn, tôi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, cuối cùng cũng có được một lúc yên tĩnh.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn thử.
Hai phút trước, Cục Khí tượng đã ra thông báo, khuyến cáo người dân nên ở trong nhà, không nên ra ngoài.
“…”
Thôi bỏ đi.
Yêu Đi Kẻo Muộn