Yêu Đi Kẻo Muộn
Chương 28: Chương 28
Trên đường đi ra ngoài, tôi có thể cảm giác được lửa giận của Phó Chi Hành vẫn chưa được dập tắt bởi vì bàn tay hắn luôn vô thức dùng sức nắm thật chặt tay tôi.
Tôi không hiểu tại sao hai người bọn họ luôn thích nắm thật chặt tay tôi, nếu bây giờ là ban ngày chắc chắn tôi có thể nhìn thấy dấu vết năm ngón tay trên da thịt mình.
Tôi dừng bước: “Phó Chi Hành.”
Phó Chi Hành theo động tác của tôi quay đầu lại, vụng về bày ra vẻ mặt thoải mái, hỏi: “Sao vậy cục cưng?”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình: “Tay em đau.”
Phó Chi Hành sửng sốt một chút, lập tức buông tay tôi ra: “Xin lỗi em.” Nói xong lại nắm lấy tay tôi tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, nói: “Anh lỡ nắm mạnh quá, xin lỗi em.”
“Tại sao anh lại tức giận?” Tôi thắc mắc.
Phó Chi Hành dừng lại, trầm mặc thật lâu rồi rầu rĩ nói ra ba chữ: “Anh không biết.”
Phó Chi Hành cúi đầu, khuôn mặt bị phần tóc mái che khuất, vừa rồi mâu thuẫn với Thẩm Nam Tự còn chưa kịp vuốt phẳng các nếp nhăn trên quần áo.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy tôi cũng không nỡ nói nặng lời, nghĩ một lát rồi hỏi: “Bởi vì anh từng thích Thẩm Nam Tự à?”
“Không có!” Phó Chi Hành lập tức phản bác: “Anh chưa từng thích ai hết.”
“Vậy tại sao?”
“Anh…” Phó Chi Hành kinh ngạc nhìn tôi, không nói được lời nào.”
“… Quên đi.” Tôi cũng lười truy hỏi: “Về nhà thôi.”
“Thời Lộ.” Phó Chi Hành bỗng dùng sức kéo tôi vào lòng, dùng sức ôm chặt, hỏi: “Em sẽ thích người khác sao?”
“Sẽ không.” Tôi nói.
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
Im lặng một lát, tôi nói: “Nếu vậy anh mong em sẽ trả lời ra sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Chi Hành: “Em đột nhiên bị nguyền rủa, rơi vào một mối tình điên rồ với một người hoàn toàn xa lạ, không để ý đến sự nghiệp, không để ý đến gia đình, cầm một bó hồng đỏ và nói anh sẽ yêu em suốt đời này? Chi Hành, anh cảm thấy việc này có khả năng xảy ra à?”
Phó Chi Hành không nói gì, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt hắn trống rỗng như vậy.
Tôi mỉm cười, giơ tay sờ khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, thậm chí em còn chưa nói ra câu yêu anh thì em nghĩ có lẽ em sẽ không yêu một người nào khác nữa đâu.”
Màn đêm yên tĩnh, từng cơn gió nhẹ phất qua ngọn cây phát ra những tiếng rì rào nho nhỏ, Phó Chi Hành nhìn tôi thật lâu, cuối cùng rũ mắt xuống, nói: “Anh biết rồi.”
Sau khi về nhà Phó Chi Hành cũng không nhắc lại chuyện này, Thẩm Nam Tự bên kia cũng im lặng bất thường.
Tôi hoàn toàn không nhận ra thời gian này tôi luẩn quẩn trong vòng tròn giữa hai người bọn họ, bây giờ yên tĩnh suy nghĩ lại thì từ sau khi Thẩm Nam Tự xuất hiện hình như tôi đã vô tình tốn rất nhiều thời gian.
Hiếm khi có được một ngày hai người bọn họ không quấy rầy tôi, thậm chí Phó Chi Hành còn chủ động ra phòng khách ngồi, nói là còn công việc cần phải giải quyết sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi.
Tôi nói chúc ngủ ngon với hắn rồi trở lại phòng chuẩn bị ngủ sớm một chút.
Nằm trên giường nhớ lại một vài chi tiết mà tôi không để ý lúc Thẩm Nam Tự thổ lộ với tôi, bờ mi cậu ta run rẩy, mái tóc bị gió thổi rối bù, lúc nói chuyện đôi môi hơi mím lại và nhiệt độ cơ thể ấm áp vẫn còn lưu lại trên làn da tôi.
Tôi không hề cảm thấy bài xích với tất cả những thứ đó, thậm chí tôi còn ngầm đồng ý sự đụng chạm của cậu ta trong khoảng cách an toàn xã hội.
Có lẽ trong tiềm thức của tôi Thẩm Nam Tự không có chút gì giống với bộ dáng như vậy kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Rất khác, khác xa với những gì tôi nghĩ.
Nửa đêm tôi nằm mơ, mơ thấy mình bị nhốt trong một căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng rậm, chủ nhân của ngôi nhà là một con sói đực trưởng thành.
Nhưng con sói này không hung ác như những con sói khác mà ngược lại trông nó rất ủ rũ, cứ luôn đi theo sau chân tôi trong căn nhà gỗ.
Sau đó thừa dịp tôi không cảnh giác nó bất ngờ vồ đến, dùng bốn chân cường tráng vây tôi dưới thân, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ.
Bên ngoài đang là mùa xuân ấm áp nhưng trong căn nhà gỗ vẫn đang đốt lò sưởi, bây giờ còn thêm thân nhiệt của một con sói khiến cơ thể tôi nóng đến mức khó thở.
Cuối cùng trong một khắc tôi khó thở đến mức mở choàng mắt ra thì căn nhà gỗ đã biến mất, con sói cũng biến mất, chỉ có căn phòng ngủ quen thuộc được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, bên cạnh là Phó Chi Hành đang ôm chặt lấy tôi.
.
.
Không đúng, Phó Chi Hành?
Tôi dần dần tỉnh dậy, không biết Phó Chi Hành vào phòng từ lúc nào đang ngủ rất sâu, lồng ngực rắn chắc nóng hổi dán chặt vào lưng tôi.
Khó trách lại nóng như vậy.
Tôi giật mình tỉnh dậy, Phó Chi Hành đang ngủ dường như cũng muốn tỉnh dậy, không để ý tôi đang vùng vẫy theo phản xạ ôm tôi càng chặt hơn.
“Chi Hành.” Kêu một tiếng hắn không phản ứng, tôi cảm giác có gì đó không đúng, một lát sau tôi bỗng nhận ra cơ thể của hắn nóng một cách bất thường.
“.
.
.
Chi Hành?”
Lần này Phó Chi Hành nghe thấy, mơ mơ màng màng lên tiếng nhưng vẫn không mở mắt ra.
Tôi dùng sức đẩy cánh tay đang gác trên ngực ra, trở mình sờ trán hắn —— Nóng quá, sốt rồi.
“Phó Chi Hành.” Tôi lay hắn tỉnh dậy.
Hắn mờ mịt, ánh mắt mở ra một khe nhỏ, khàn khàn hỏi: “Sao vậy cục cưng…”
“Anh phát sốt rồi.”
Tôi ngồi dậy mở đèn ở đầu giường, xuống giường tìm nhiệt kế trong ngăn tủ.
Phó Chi Hành cảm nhận được ánh sáng, vô thức đưa tay che trước trán, tùy ý để tôi muốn làm gì thì làm.
——37.
9 độ.
Tôi không biết Phó Chi Hành phát sốt từ khi nào nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của hắn thì có vẻ tình trạng không được tốt lắm.
“Em gọi bác sĩ cho anh.” Tôi nói.
“Không cần…” Phó Chi Hành ôm chặt tôi, so với vừa nãy đã tỉnh táo hơn, chậm rãi mở mắt nói: “Anh không sao, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi…Ngủ một giấc là ổn.”
Thời gian này ban lãnh đạo của công ty thay đổi, hơn nữa còn có thêm mấy hạng mục đang triển khai, mọi việc lớn nhỏ đều cần Phó Chi Hành xem xét.
Ngày nào hắn cũng bận rộn đến tận khuya, đôi khi nửa đêm tôi thức dậy uống nước còn thấy ánh sáng từ laptop của hắn phát ra trong phòng khách.
Tôi không khỏi lo lắng, lại xoay người sờ trán hắn, nói: “Nhưng anh đang phát sốt…”
Phó Chi Hành nắm tay tôi áp lên mặt hắn, yếu ớt cười nói: “Không sao, uống thuốc là ổn thôi.”
“Em đi lấy thuốc.” Tôi nói.
Sau khi tôi rót nước và mang thuốc trở về thì Phó Chi Hành lại ngủ, xem ra khoảng thời gian này hắn thật sự rất mệt mỏi.
“Ưm…” Phó Chi Hành ngồi dậy dụi dụi mắt, nuốt luôn mấy viên thuốc trên tay tôi, lại uống thêm hai ngụm nước rồi mới lắc đầu nói: “Không uống nữa.”
Tôi đặt cốc nước xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hai giờ rưỡi sáng.
“Một tiếng nữa nếu anh không hạ sốt em sẽ gọi bác sĩ cho anh, được không?” Tôi hỏi.
“Được, nghe lời em.” Phó Chi Hành dựa hẳn vào người tôi, ôm lấy cổ tôi không buông, rầu rĩ nói: “Hại em mất giấc ngủ rồi.”
Lúc sinh bệnh Phó Chi Hành ngoan ngoãn khác thường, hô hấp thong thả đều đặn, không nói lời nào, cũng không lộn xộn khiến tôi nghĩ hắn lại chìm vào giấc ngủ rồi.
Ôm nhau một hồi lâu, cơ thể hắn vẫn còn rất nóng, tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Em lấy ít đá chườm cho anh nhé?”
“Không cần đâu.” Phó Chi Hành lắc đầu: “Để anh ôm một lát là được.”
Căn phòng đêm khuya yên tĩnh, đừng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm phảng phất, là mùi trầm hương mà Phó Chi Hành yêu thích.
Hơn nửa tiếng sau, nhiệt độ cơ thể hắn dần dần bớt nóng, tôi đo nhiệt độ lại một lần nữa thì đã hạ xuống còn 36.6 độ.
“Anh đã nói là không sao mà…” Phó Chi Hành khịt mũi, nở nụ cười mệt mỏi: “Anh đâu có yếu ớt đến vậy.”
Thể chất của Phó Chi Hành rất tốt, rất ít khi sinh bệnh, đó là lí do tại sao hắn đột nhiên phát sốt khiến tôi rất lo lắng.
“Ngày mai anh vẫn là đi khám thử đi.” Tôi nói: “Gần đây anh quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.”
“Anh biết rồi.” Phó Chi Hành mỉm cười, ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Nghe lời vợ.”
?
Tôi bất giác nhíu mày lại: “Nói bậy bạ gì đó?”
Phó Chi Hành như đạt được mưu kế, chơi xấu ôm lấy tôi, cằm cọ cọ vào gáy tôi, nói: “Sớm muộn gì cũng đến ngày đó mà.”
“.
.
.”
“Đúng rồi, hôm nay trợ lý của anh mang đến danh sách khách mời cho tiệc đính hôn, ngày mai chúng ta cùng xem được không.” Phó Chi Hành nói.
“Được.” Bỗng nhiên tôi nhớ đến những lời hắn nói với Thẩm Nam Tự tối nay, do dự một chút hỏi: “Anh sẽ không thực sự mời…”
Phó Chi Hành nghe qua đã hiểu ý tôi, giọng điệu lập tức lạnh xuống: “Không có, nhưng nếu cậu ta đến thì anh cũng sẽ không ngăn cản.”
Tôi thở dài: “Chuyện quan trọng như vậy anh không được làm bậy đâu đó.”
Có lẽ nhìn thấy sự bất đắc dĩ của tôi nên vẻ mặt Phó Chi Hành lại dịu đi, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay tôi, nói: “Anh biết rồi.”
Đến khi Phó Chi Hành hạ sốt thì trời cũng đã gần sáng.
Trằn trọc cả một đêm khiến thân thể và tinh thần hắn uể oải, cơn sốt cũng chưa hoàn toàn biến mất.
Tôi gọi điện thoại cho dì Phó nói Phó Chi Hành sinh bệnh cần nghỉ ngơi, dì Phó rất lo lắng, hỏi có cần đến bệnh viện hay không.
“Không cần.” Phó Chi Hành ở bên cạnh nói chen vào: “Con chỉ hơi mệt một chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
“Đứa nhỏ này…” Dì Phó bất đắc dĩ thở dài: “Tất tả chạy ngược xuôi giữa công ty và viện thiết kế mà không mệt sao được.”
Nghe đến đây tôi sửng sốt, đột nhiên nhớ đến dự án bảo tàng mỹ thuật của tôi vẫn đang được Phó Chi Hành giải quyết, suýt chút nữa tôi đã quên mất mình quen với ông chủ.
“Con xin lỗi dì…” Tôi cảm thấy có lỗi vì sơ suất của mình: “Con…”
“Không liên quan đến em.” Phó Chi Hành cầm di động nói: “Được rồi mẹ cũng đừng lo lắng quá, con không sao đâu.
Hai ngày nay chuyện công ty phải phiền mẹ rồi.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn Phó Chi Hành, tâm tình phức tạp.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Phó Chi Hành khịt mũi: “Nhìn cứ như em muốn lấy thân báo đáp vậy.”
Tôi không để ý Phó Chi Hành khua môi múa mép, nhíu mày gọi: “Chi Hành…”
“Được rồi.” Phó Chi Hành ôm lấy tôi, hôn hôn tóc tôi, nói: “Cháo em nấu nhừ hết rồi kìa.”
Tôi không giỏi nấu ăn nhưng ít nhất vẫn có thể nấu cháo trắng cho người bệnh ăn.
Nghe Phó Chi Hành nói tôi vội chạy qua xem, may mà nồi cháo vẫn ổn.
“Bị bệnh thật là tốt.” Phó Chi Hành lười biếng nói: “Bạn học Thời Lộ đích thân nấu cháo cho anh ăn.”
Ăn xong bữa sáng, hai người chúng tôi cùng nhau ngồi trên sofa xem danh sách khách mời.
Phó Chi Hành nằm trên đùi tôi, lật danh sách trong tay, thuận miệng nói: “Vẫn chỉ là những người này, nhàm chán.”
Như có linh cảm gì đó, vừa dứt lời thì màn hình di động tôi sáng lên, thông báo có tin nhắn của Thẩm Nam Tự.
[Chào buổi sáng, anh dậy chưa?]
[Hôm qua bạn em có quay một đoạn video clip, em gửi qua cho anh xem nhé.]
[Video clip].
Yêu Đi Kẻo Muộn