Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
C22: Chương 22
Ngày quay MV, Thẩm Thành giống như con quay vây quanh Hà Húc không ngừng, hỏi han ân cần đưa nước lau mồ hôi, người không biết còn tưởng rằng Hà Húc mới là đạo diễn.
Lúc ấy ký hợp đồng mơ mơ hồ hồ, Tạ Thanh Dao cũng không cho cậu xem kịch bản, đợi đến nơi Hà Húc mới biết được nội dung quay phim, mỗi cảnh quay thoạt nhìn giống như đều là loại không thể phát sóng.
Hà Húc cau mày, ống hút trong miệng gần như bị cậu cắn nát, cậu ném kịch bản cho Loan Tụng, nén giận nói: "Nói với đạo diễn Thẩm, mức độ này quá lớn, tôi không quay được."
Loan Tụng tò mò liếc mắt một cái, chỉ riêng chữ viết đã đủ làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nếu đổi lại là Hà Húc diễn, Loan Tụng nhịn không được liếc mắt đánh giá Hà Húc một cái, mông bị Hà Húc đá một cước.
"Còn nhìn về phía tôi!"
Loan Tụng nhe răng trợn mắt xoa mông chạy nhanh, không bao lâu liền ủ rũ trở về, lắc đầu xòe tay ra: "Anh ta nói anh không diễn cũng được, chỉ cần trả tiền vi phạm hợp đồng thôi."
"Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
"Tám triệu."
"Chết tiệt. " Hà Húc nhịn không được chửi tục," MV của anh ta là cái gì, tiền vi phạm hợp đồng đắt như vậy?"
"Húc ca, người ta vì mời anh tới, chỉ riêng thù lao đóng phim đã cho anh năm trăm vạn, năm trăm vạn a, anh, chỉ vài phút xuất hiện trước ống kính thôi."
Hà Húc không thể phản bác, với vị trí này, mời cậu quay MV mà bỏ ra những năm triệu, cũng chỉ có Thẩm Thành là có tiền đốt, lại cũng vì mục đích không thuần khiết.
Tiền vi phạm hợp đồng khẳng định không bồi thường nổi, Hà Húc không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh nhặt kịch bản về, cân nhắc diễn như thế nào mới có thể nắm chắc chừng mực trong phạm vi có thể phát sóng.
"Diễn viên đã chuẩn bị xong chưa, việc quay phim sẽ bắt đầu."
Hà Húc một bên luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, một bên lên tiếng trả lời đi ra ngoài, Loan Tụng đi theo phía sau giúp cậu sửa sang lại, còn không ngừng huấn luyện tâm lý cho cậu: "Không có việc gì, anh Húc, anh là diễn viên trời sinh, chỉ lộ da thịt thôi mà, không có gì."
"Tôi khuyên cậu nên câm miệng."
"Ồ."
MV là chủ đề tình yêu giả tưởng, kể về câu chuyện nhân ngư sau khi nếm thử tình yêu lần đầu tuyệt vọng quên mình hóa thành người cùng người mình yêu ở bên nhau, cuối cùng lại đau đớn mất đi người yêu, cực kỳ bi thương một lần nữa hóa thành nhân ngư trở về biển rộng.
Hà Húc diễn vai nhân ngư hóa thành thiếu niên, diễn chung với cậu là một nam diễn viên trẻ tuổi khác.
*Wattpad: LinhLam1301*
Hai người nhìn thấy đối phương đều sửng sốt, ai cũng thật không ngờ đối diễn với mình lại là một người đàn ông. Trong kịch bản nhắc tới thân phận hai người đều là chữ "nhân ngư", "người yêu", hai bên đều cho rằng đối phương sẽ là nữ.
Bầu không khí nhất thời trở nên rất vi diệu, Hà Húc là người đầu tiên phản ứng, cười vươn tay về phía đối phương, "Xin chào, tôi là Hà Húc."
"Tần Nhuận Nhuận? "Hà Húc nhướng mày.
"Không, không phải! "Tần Nhuận mặt càng đỏ, quẫn bách một lần nữa nói rõ:" Tần Nhuận, chỉ một cái Nhuận."
"Được, tôi nhớ rồi, lát nữa quay phim mong chỉ giáo."
"Anh, Anh cũng vậy."
Lúc chân chính quay phim Hà Húc mới biết được, Tần Nhuận không phải nói lời khách sáo, mà là thật sự cần cậu gánh vác nhiều.
Tuy rằng thầm mắng kịch bản quá cẩu huyết, nhưng thực tế lúc quay phim cảm giác tín nhiệm của Hà Húc cũng không phải mạnh bình thường, cậu nhập vai nhanh, cũng mau chóng tiến vào cảnh quay, trái lại Tần Nhuận chuẩn bị tốt trước khi bắt đầu, quay phim mới kéo khổthế này.
Vừa mới bắt đầu quay cảnh đầu tiên, toàn bộ đoàn đội liền gặp phải tình trạng bế tắc. Cảnh quay đầu tiên chính là Tần Nhuận đẩy ngã Hà Húc trên bờ cát, dưới làn sóng biển vỗ xuống xé rách quần áo Hà Húc, Hà Húc không sợ người sợ là Tần Nhuận.
Thẩm Thành hô "Cắt" vài lần, Tần Nhuận ra sức xin lỗi cố gắng lấy lại bình tĩnh, mỗi lần chuẩn bị xong xoay người lại đối diện với ánh mắt Hà Húc, liền lập tức quên sạch những thứ vừa chuẩn bị.
Hà Húc cũng không biết Tần Nhuận rốt cuộc xấu hổ cái gì, cởi áo sơ mi một tay chống nạnh, một tay gãi gãi sau gáy, gọi Loan Tụng: "Giúp tôi mang nước tới đây."
Loan Tụng bưng ly nước đi tới, tầm mắt không cẩn thận đối diện với khuôn ngực trắng nõn của Hà Húc, trong nháy mắt đỏ bừng mặt, ngay cả nước cũng quên đưa.
"Cậu lại xấu hổ cái gì chứ?"
Hà Húc đoạt ly nước từ trong tay cậu, ừng ực uống mấy ngụm nước lớn, thỉnh thoảng chảy ra hai giọt liền dọc theo mảng da thịt trước ngực chậm rãi trượt xuống, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, tựa như những viên kim cương nước lưu động.
Loan Tụng bất giác nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhanh chóng khép áo sơ mi của Hà Húc, ngón tay thoăn thoát giúp cậu cài nút lại, ý đồ che giấu cơ ngực chói lóa của Hà Húc.
"Nếu như hậu trường quay phim này bị lộ ra ngoài, Tạ tổng sẽ móc mắt mọi người ở đây ra!"
Hà Húc sửng sốt, lúc này mới nhận ra hai người kia đang xấu hổ cái gì, nhịn không được cười nói: "Nào có khoa trương như vậy."
"Con người anh thật là, sao đẹp thế này mà còn không tự nhận ra" Loan Tụng lầm bầm như oán giận, loạng choạng giúp cậu sửa sang lại quần áo, nhận lấy chiếc cốc trống rỗng trong tay Hà Húc."
"Cái rắm cầu vồng* này không tệ, tôi rất thích." Hà Húc đưa tay che nắng trên đỉnh đầu, cười rạng rỡ, " À đúng rồi, tôi phơi nắng như vậy sẽ không bị rám nắng chứ?"
(*) dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như thấy cầu vồng.
"Sao lại không! " Loan Tụng đặt ly rỗng xuống dưới chân, lấy kem chống nắng từ trong túi ra, cẩn thận bôi hết lớp này đến lớp khác vào vùng da Hà Húc lộ ra, cuối cùng lại bổ sung một tầng bình xịt chống nắng.
Hà Húc cảm giác làn da trên người dường như không còn hô hấp nữa, không thoải mái xoa xoa cánh tay, đột nhiên một bàn tay nắm lấy bả vai cậu.
Tần Nhuận vẫn không tìm thấy trạng thái, Thẩm Thành vừa vặn nắm lấy cơ hội chỉ đạo diễn xuất tại hiện trường, lôi kéo Hà Húc mượn danh nghĩa làm mẫu, lấy việc công làm việc tư đặt người trên bờ cát.
"Cậu xem, nơi này cậu phải đè lên như vậy, chân phải đè lên người cậu ấy, sau đó tới nơi này!"
Thẩm Thành biểu hiện nghiêm túc, cả mũi và mắt giống như rất chuyên nghiệp, nếu không phải là bộ dáng gấp như khỉ khi hắn kéo quần áo của mình, Hà Húc thiếu chút nữa cho rằng hắn là một đạo diễn chuyên nghiệp.
"Đạo diễn Thẩm, ngài có thể dậy được chưa?" chỉ vài động tác ngắn ngủi, Hà Húc đã mơ hồ cảm nhận được bàn tay heo của đối phương ba bốn lần, không thể nhịn được nữa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Thành.
"A, đại khái chính là cảm giác này, cậu thử xem. " Hà Húc mở miệng, Thẩm Thành cũng không tiện tiếp tục ở lại, cười gượng đứng dậy nhường chỗ cho Tần Nhuận.
Tiếp tục quay phim, Tần Nhuận dần dần tìm được trạng thái nhập vai, gần như không xảy ra sai lầm gì, nhưng Thẩm Thành lại xoi mói, động một chút là muốn tự mình làm mẫu, Loan Tụng thấy vậy đều vô cùng tức giận.
"Húc ca, hay là em gọi điện thoại cho Tạ tổng đi, tên đạo diễn chó má này không phải rõ ràng muốn ăn đậu hủ của anh sao?"
"Quên đi, nói với Tạ tổng, quay phim thất bại là chuyện nhỏ, vạn nhất anh ta lại tính tiền vi phạm hợp đồng lên đầu tôi, chuyện đó sẽ rất lớn."
Hà Húc không chút nghĩ ngợi liền từ chối đề nghị này của Loan Tụng, dùng khăn ướt lau qua chỗ Thẩm Thành đụng loạn, thiếu chút nữa chà bong ra một lớp da.
Loan Tụng lại giúp cậu bổ sung kem chống nắng, không cam lòng hỏi: "Vậy cứ để hắn chiếm tiện nghi vô ích như vậy sao?"
"Tôi là loại người đó sao? " Hà Húc nhìn về phía Thẩm Thành cách đó không xa còn đang chỉ đạo công tác, nghiến răng cười sâu xa:" Chờ đó cho tôi."
*Wattpad: LinhLam1301*
Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền