Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng
C2: Rời đi
"Xoảng!"
Chiếc ly thủy tinh trên tay bỗng rạn nứt, vỡ tan tành, từng mảnh thủy tinh rớt xuống sàn phát ra những âm thanh lạnh lẽo mà cũng vô cùng chói tai.
"Lão đại, người bớt giận."
Thuộc hạ bên cạnh nhận thấy sự phẫn nộ trên khuôn mặt lạnh băng kia, vội vã lên tiếng xoa dịu nam nhân được gọi là lão đại. Giọng nói có chút run rẩy do bị khí thế bức người kia làm cho sợ hãi.
"Tiếp tục tìm kiếm! Nhất định phải tìm được cô ấy!"
Nam nhân với khuôn mặt lạnh băng khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm trầm pha chút sắc lạnh vang lên. Dường như anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong người bởi hiện tại anh thật sự rất muốn giết người.
"Vâng, lão đại."
Thuộc hạ bên cạnh cung kính đáp, tự động biết điều mà lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho anh.
Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại một mình anh, từng hơi thở phát ra đều mang nặng nề tâm sự cùng nỗi kìm nén chịu đựng vô cùng cực khổ. Anh hiện tại đang rất hoảng loạn, bởi người con gái anh yêu đang không rõ tung tích, đã ba ngày kể từ khi vụ việc kia diễn ra.
"Diệp Diệp, rốt cuộc thì...em ở đâu?"
Giọng nói chua sót vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng, hỏi có bao nhiêu thâm tình thì có bấy nhiêu. Tư Đồ Hoằng anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng đến như vậy, đã không thể bảo vệ được cô, còn có cả Âu gia, anh một người cũng không bảo vệ được.
Giá như đêm đó anh trở về nước T sớm một chút, có lẽ mọi chuyện đã không như hiện tại, toàn bộ người của Âu gia sẽ không bị sát hại, Âu Nam Diệp cũng sẽ không mất tích. Nhưng tất cả hết thảy đều đã xảy ra, cuối cùng thì chẳng bao giờ có hai từ "giá như"...
Hiện tại dù có hối hận cũng đều đã muộn màng, thay vì ngồi đó mà đau lòng thì nên sớm tìm ra cô, cố gắng bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm kia. Đúng! Anh phải sớm tìm ra cô!
Nghĩ như vậy, Tư Đồ Hoằng đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát đất, một tay anh đút túi quần, một tay cầm chiếc điện thoại lên, ấn lên một dãy số, bắt đầu gọi. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy, rồi một cuộc giao dịch đã diễn ra trong chớp nhoáng.
Phía bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm dần dần bao phủ, xung quanh các tòa nhà bắt đầu nổi lên những ngọn đèn neon. Từng ngọn đèn không ngừng tỏa sáng hắt vào cửa sổ ánh lên người nam nhân, hình ảnh tuyệt mĩ như vậy rơi vào mắt người nhìn quả là một kiệt tác của thượng đế. Nam nhân với thần thái cương nghị, vóc dáng tiêu chuẩn, khuôn mặt tuyệt mĩ, đúng chuẩn một cực phẩm.
Nhưng dù bề ngoài có hoàn hảo đến đâu thì sự lạnh lẽo, cô độc hiện tại toát ra từ người anh không khỏi khiến người ta cảm thấy thương xót, thậm chí sâu trong nội tâm nổi lên ý niệm muốn bảo vệ, muốn che trở cho người nam nhân trước mặt này.
Bóng dáng anh cứ lặng lẽ đứng đó, âm thầm trong bóng tối, cô độc khiến người ta phải thương tâm...
Tại một khu chung cư có chút cũ kĩ, Hồ Điệp đang sắp xếp lại một số hành lý cho Âu Nam Diệp, vẻn vẹn đồ dùng của cô chỉ có hai chiếc vali nhỏ nhoi. Âu Nam Diệp nhìn hai chiếc vali, rồi nhìn Hồ Điệp, tâm trạng trùng xuống, đáy lòng nổi lên tia buồn bã. Hai mắt không tự chủ được bỗng cay xè, nội tâm nổi lên sự chua xót, nỗi đau mất gia đình, mất người thân lại một lần nữa dâng trào.
"Cô...không đi cùng tôi sao?"
Âu Nam Diệp nuốt nước mắt cùng cảm giác chua xót vào trong, nghẹn ngào lên tiếng hỏi người đối diện. Bàn tay sắp xếp đồ của Hồ Điệp khựng lại một chút, sau đó tiếp tục, ánh mắt trở nên phức tạp, nhỏ giọng đáp lại cô.
"Hiện tại tôi có một số chuyện cần giải quyết, tiểu thư người cứ yên tâm rời đi trước. Đợi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa tôi sẽ đi tìm người."
Âu Nam Diệp nhận được câu trả lời từ Hồ Điệp thì rơi vào im lặng. Cô biết Hồ Điệp vì cô mà làm rất nhiều chuyện, còn có nhiều lần vì cô mà xông pha vào nguy hiểm, tất cả cũng chỉ vì bảo vệ mạng sống của cô nhưng cô lại chẳng thể làm gì giúp cô ấy, ngược lại bản thân lại trở thành gánh nặng của cô ấy.
Âu Nam Diệp cảm thấy bản thân cô đúng thật vô dụng.
Hiện tại khắp nơi đều nổi lên sự việc cả Âu gia bị sát hại, dư luận cũng dâng trào, thậm trí đã có một số thế lực ngầm điều tra sự tồn tại của cô. Dù trước đây cô chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, nhưng ai ở nước T này mà không biết Âu gia có một cô con gái bảo bối cơ chứ.
Âu gia đã bị sát hại thảm khốc như vậy, liệu cô con gái kia còn sống hay đã chết? Nếu cô con gái kia còn sống thì liệu có quay lại trả thù? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trước dư luận nhưng sự tồn tại của cô tiểu thư đó đến giờ phút này vẫn còn là một ẩn số. Bởi sau vụ việc kinh hoàng kia liệu có còn ai có thể sống sót?
"Hồ Điệp, cảm ơn cô đã luôn bên cạnh tôi..."
Chưa kịp nói hết câu, Hồ Điệp đã lên tiếng ngắt lời của Âu Nam Diệp, trên môi Hồ Điệp còn nở một nụ cười rất tươi, nhằm trấn an tiểu thư nhà mình. . truyện kiếm hiệp hay
"Tiểu thư, đây là trách nhiệm của tôi, người không cần phải cảm thấy có lỗi hay áy náy, tôi nợ ân tình của Âu gia rất nhiều, đây là điều mà tôi nên làm."
Hồ Điệp bỏ dở công việc, quay sang nhìn Âu Nam Diệp, nắm lấy tay cô, trân thành nói tiếp:
"Người hãy yên tâm rời khỏi đây, tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hiện tại sẽ không có ai có thể điều tra ra thân phận của người."
Nghe những lời Hồ Điệp nói, Âu Nam Diệp có chút yên tâm hơn. May mắn từ trước đến nay gia đình cô chưa bao giờ công bố danh tính của cô, bên ngoài họ chỉ biết Tam gia_Âu Nghiên Thành nổi danh thành phố D có một cô con gái bảo bối tuyệt sắc.
Nhưng lại chưa bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ tuyệt sắc đó, tất cả cũng chỉ là lời đồn, mọi thông tin về cô đều là một ẩn số, chỉ có một số ít người biết được sự thật. Tất cả đều là sự sắp xếp của ba mẹ cô, họ không muốn cô bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực đầy rẫy hiểm nguy kia.
Nhưng thật đáng tiếc, sau tất cả mọi chuyện, bản thân cô vẫn bị kéo vào vòng xoáy này. Hết thảy đều là vận mệnh, càng tránh nó lại càng phải dây dưa.
"Vậy...bảo trọng."
Âu Nam Diệp nhìn Hồ Điệp khẽ nói, tâm trạng phiền muộn vơi đi chút ít, rồi cô sửa soạn lại hành lý, khoác lên người bộ áo khoác mỏng, đội lên đầu một chiếc mũ rộng vành. Mái tóc dài tùy ý thả ra, tổng thể nhìn cô rất đơn giản nhưng cũng thập phần quyến rũ.
Sau đó Hồ Điệp đưa cô đi đến sân bay, rồi cả hai tạm biệt nhau. Giữa đại sảnh đông nghịt người, Âu Nam Diệp một thân đơn độc kéo theo chiếc xe đẩy vali đi về phía quầy soát vé. Ánh mắt những người xung quanh không thể cưỡng lại vẻ đẹp kia mà liếc nhìn về phía cô nhiều hơn một chút. Dù khuôn mặt đã bị che đi một nửa bởi chiếc mũ rộng vành, nhưng phần lộ diện vẫn vô cùng sắc sảo, thậm chí có chút ma mị khiến người ta phải tò mò.
Bây giờ đã là cuối thu nên có chút se lạnh, cô tuyệt nhiên không thể để bản thân bị bệnh, nếu để bản thân bị bệnh tuyệt nhiên sẽ không có ai chăm sóc.
Không biết ở đất nước mà cô hướng đến sẽ như thế nào, liệu những ngày tháng sau này của cô sẽ ra sao? Cầm ly trà nóng trên tay cô khẽ nhấp một ngụm, đầu không khỏi suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cô_Âu Nam Diệp chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày phải rời xa quê hương, đến một đất nước xa xôi mà bản thân chưa bao giờ đặt chân đến để lánh nạn. Đúng thật trên thế gian này không thể lường trước được bất cứ điều gì mà.
Đang mải mê suy nghĩ thì tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên kéo cô về với thực tại. Giọng cô ấy đều đều, có chút ngọt ngào khiến người nghe không thể cưỡng lại được mà muốn nghe nhiều hơn một chút.
"Tất cả hành khách vui lòng chú ý, chuyến bay từ nước T bay đến Anh Quốc sẽ khởi hành sau 30 phút nữa. Quý hành khách vui lòng di chuyển lên máy bay ạ..."
Âu Nam Diệp nhấp thêm một ngụm trà nữa, rồi đứng dậy bỏ chiếc ly vào trong thùng rác bên kia đối diện. Rồi lặng lẽ theo sau đoàn người lên máy bay, đến cửa ra vào, cô bỗng quay người lại, ánh mắt có chút lưu luyến liếc nhìn xung quanh một lượt. Quê hương của cô, thật đáng tiếc cô phải rời xa một thời gian rồi, sẽ nhanh thôi, cô sẽ quay trở lại...
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, dứt khoát lên máy bay, bỏ lại hết thảy mọi thứ phía sau lưng, bóng lưng đơn độc cứ thế khuất dần, hòa vào dòng người nhộn nhịp. Vô tình phía xa xa đối diện, một ánh mắt sắc bén vô tình nhìn qua, vừa vặn dừng lại trước bóng lưng đơn độc ấy nhưng rất nhanh thu hồi lại như chưa từng xảy ra...
Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, chiếc máy bay sau vài phút đồng hồ ổn định đã từ từ cất cánh bay lên phía trên bầu trời xanh bao la rộng lớn. Phía xa xa ánh Mặt Trời nhẹ nhàng tỏa ra, từng tia nắng ấm áp ánh lên những đám mây tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, vừa ấm áp vừa mơ hồ...
Ở một nơi khác, nơi được mệnh danh là thiên đường hoan lạc_sòng bạc lớn nhất thành phố D, một nơi dành cho những tên ăn chơi khét tiếng. Xung quanh đại sảnh vô cùng náo nhiệt, hàng nghìn người đang chen chúc trên những chiếc bàn khác nhau để chơi mạt chượt, đánh bạc,... Ai nấy đều rất cao hứng, lâu lâu lại nổi lên những tiếng hô hào rất lớn, khiến cho người chơi cũng cảm thấy cao hứng hơn bình thường.
Trên tầng lầu, nơi dãy hành lang trải dài, một nam nhân anh tuấn với khí chất vương giả đang đứng đó quan sát mọi thứ dưới đại sảnh đông nghịt người kia. Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một nữ nhân vừa bước vào đại sảnh, tâm trạng vốn dĩ không tốt giờ lại càng u ám hơn.
Khí thế bức bách tỏa ra từ người anh khiến cho một nam nhân khác bên cạnh cũng cảm nhận được, thậm chí nam nhân kia còn nhận thấy được nguy cơ bản thân sắp bị khí thế kia đè bẹp. Theo phản xạ nam nhân bên cạnh anh khẽ lui ra xa hai bước, rồi thở ra một hơi nặng nề, nhìn theo ánh mắt của anh.
"Lucas Thanh Điệp sao lại theo đến đây? Lão đại, không phải chứ...cô ta theo cậu đến đây rồi, nên làm sao đây?"
Nam nhân bên cạnh bất chợt cao giọng nói, ánh mắt không khỏi dâng lên vài tia thích thú cùng vẻ mặt hóng drama. Người cũng đã theo đến đây rồi, phải nói sức hút của lão đại quả là có một không hai, vừa mới gặp mặt lần đầu tiên đã khiến cho nữ nhân kia nhớ mãi không quên, đi đâu cũng bị theo đuôi.
Chậc chậc đúng là âm hồn bất tán, phải nói cô tiểu thư Lucas Thanh Điệp này mặt dày hơn người bình thường, cho dù bị lão đại phớt lờ vẫn có thể dửng dưng xem như không có chuyện gì. Cũng phải công nhận thêm một điều, cô tiểu thư này còn bám dai hơn đỉa nữa kìa, dù xinh đẹp thật nhưng tích cách kia bản thân anh còn không thể chịu được huống chi là lão đại.
Thân là nam nhân hệ cấm dục bậc nhất Thành Đô của Anh Quốc làm sao mà lão đại có thể để cô tiểu thư kia vào mắt chứ.
"Ở đây giao cho cậu, tôi đi trước!"
Anh buông ra một câu rồi ném chiếc chìa khóa xe về phía nam nhân bên cạnh, bản thân quay lưng bước đi, không thèm liếc nhìn nam nhân bên cạnh dù chỉ một cái.
Tề Thiên chụp lấy chiếc chìa khóa xe, miệng khẽ lẩm bẩm phát ra một câu chửi thề "chết tiệt!", rồi dùng ánh mắt không cam tâm mà nhìn về hướng bóng lưng chuẩn bị khuất sau ngã rẽ kia. Trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não, anh còn rất nhiều chuyện muốn làm, hiện tại lão đại đẩy trọng trách cho anh không từ mà biệt. Vậy anh lấy đâu ra thời gian hưởng thụ đây? Lão đại đúng là ác ma!
Trong thâm tâm Tề Thiên không ngừng gào thét, mỹ nữ của anh, rượu ngon của anh, thế giới hoan lạc trong mơ, trời ơi, vĩnh biệt...
Tề Thiên ngậm ngùi liếc nhìn phía dưới đại sảnh, sau đó tiếc nuối quay lưng bước đi, nhiệm vụ vẫn là quan trọng hơn, mỹ nữ à, rượu ngon à, hẹn gặp lại nhau vào một ngày không xa. Nghĩ như vậy, Tề Thiên thấy trong lòng dễ chịu hơn đôi chút, ai biểu anh chỉ là cấp dưới của lão đại chứ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn phía trước đang đợi anh là cả một đống hình phạt biến thái.
Vậy nên vẫn là đi làm nhiệm vụ trước, anh cũng chỉ có vẻn vẹn một ngày để giải quyết mà thôi, lão đại anh đúng là làm khó anh rồi...huhu...
[ Army: Lưu ý Anh Quốc ở đây không phải là nước Anh, đó chỉ là tên mà Army tự bịa ra, tất cả địa điểm đều không có thực cũng như không liên quan đến hiện thực cuộc sống. ]
Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng