Yêu Anh Thành Bệnh
Chương 3
Buổi tối, Hứa Nhiên trở về nhà mà Cung Thời An vẫn chưa về.
Anh nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ.
Nhưng bình thường vào giờ này Cung Thời An đã sớm yên giấc ở nhà rồi.
Cả ngày hôm nay trừ thời gian buổi trưa ra thì anh đã không gặp lại hắn nữa.
Cái này chỉ có hai trường hợp, một là lịch học của hắn toàn bộ đều không trùng với anh, nên hắn mới không đến tìm anh.
Lúc anh học xong hắn đã sớm rời đi, hoặc là vẫn đang còn trong lớp.
Hai là thực ra từ trưa đến giờ hắn chưa từng trở lại trường, vẫn đang ở bên chăm sóc cho cô bạn gái mới quen kia.
Dù sao kiểu người như Cung Thời An, lịch sử tình trường phong phú như vậy, giỏi nhất chính là khiến cho đám con gái xoay mòng mòng xung quanh hắn.
Nhất định là vì để chiếm cảm tình của cô gái kia, hắn đã ở lại đó lo cho người ta luôn rồi.
Vậy mà không hiểu sao nghĩ đến trường hợp thứ hai, Hứa Nhiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chuyện này anh vốn nên chấp nhận từ lâu rồi, anh hiểu rõ tính tình của Cung Thời An, cũng vẫn luôn tự dặn lòng mình không được chấp nhất vấn đề mấy vấn đề nhỏ nhặt này, vì dù sao hắn cũng không thích anh.
Mà anh càng không có quyền quản lý nhiều chuyện của hắn đến vậy.
Nhưng mà không hiểu sao anh vẫn còn bận tâm đến vậy..
hình như tất thảy những gì liên quan đến Cung Thời An, dù có cố gắng cách nào, anh cũng không thể làm ngơ được.
Thích một người như Cung Thời An, có lẽ là nghiệp mà anh phải trả từ kiếp trước.
Trời vừa vào thu chưa bao lâu, tiết trời luôn khô khô lạnh lạnh.
Trong nhà rõ ràng đã bật máy sưởi, nhưng Hứa Nhiên vẫn tự thấy tay chân mình lạnh buốt, khắp người chỗ nào cũng nhức nhức, mỏi mỏi, thật vô cùng khó chịu.
Anh ngồi co ro trên ghế sofa một lúc lâu, nâng máy sưởi cao hơn một chút, đợi đến khi tâm trạng bình phục lại mới đứng dậy đi vào trong bếp.
Thật ra tình trạng này nhìn thì đáng lo, nhưng Hứa Nhiên chịu đựng cũng đã quen rồi.
Những lúc tâm trạng anh không được ổn định, cơ thể sẽ tự nhiên có những biểu hiện khác thường như vậy.
Anh cũng đã từng đi khám qua, nhưng lại không khám ra bệnh.
Bác sĩ bảo có thể đây là do tâm lí của anh tự tạo nên, giống như bị ám ảnh thứ gì đó từ thuở nhỏ.
Hứa Nhiên nghĩ, có lẽ đây đúng thật là một ám ảnh tâm lý.
Bởi vì ngày mẹ anh mất, cũng là vào mùa thu, trời cũng mưa và lạnh như này.
Chính sự việc ngày ấy đã để lại cho anh chướng ngại tâm lí trong suốt một khoảng thời gian dài.
Anh đoán, nó có lẽ chính là nguyên nhân của chuyện này.
Hứa Nhiên mở tủ lạnh, không ngoài dự đoán nhìn thấy mấy món chân gà sả tắc, gà kho và cá sốt cà chua được làm sẵn và bọc lại bằng màng bọc thực phẩm để trong tủ.
Anh lấy tất cả chúng ra ngoài, cho vào lò vi sóng hâm nóng toàn bộ lên.
Thật ra những món đồ ăn này đều do Cung Thời An đặc biệt thức dậy sớm một tay chuẩn bị.
Hắn vốn là một con heo tham ngủ, lại vì anh mà phải dậy từ lúc sáng sớm chuẩn bị đồ ăn rồi mới đi học.
Quen biết nhau mười tám năm, Cung Thời An biết rõ anh vốn không giỏi chuyện bếp núc, tính cách lại ẩu đoảng, vậy nên bình thường hắn vẫn luôn là người nấu ăn, còn anh là người rửa bát.
Mặc dù tần suất gặp mặt nhau của hai người ở nhà rất ít, nhưng Cung Thời An mỗi ngày đều phải về nhà một lần, chuẩn bị đồ ăn tối đầy đủ cho anh rồi mới yên tâm đi làm việc của mình.
Tiện thể nói thêm, kể từ năm Hứa Nhiên hai mươi tuổi, hai người đã bắt đầu sống chung một nhà.
Chủ yếu là do năm đó Cung Thời An cũng thi vào cùng một trường đại học, cùng một thành phố với Hứa Nhiên, vì để thuận tiện cho việc đi lại và làm việc sau này, mà hai nhà Hứa - Cung đã không tiếc tiền vung tay mua cho hai người một căn hộ loại nhỏ gần trường học, vị trí đắc địa trung tâm thành phố.
Tiền đề là để hai người ở gần nhau, thuận tiện cho việc thăm nom và chăm sóc lẫn nhau hơn.
Vì một vài lý do bất khả kháng mà ban đầu Hứa Nhiên cực kỳ kiên quyết phản đối chuyện ở chung này.
Lý do là gì á?
Ở chung với Cung Thời An, anh sợ mình nhịn không nổi!
Vốn dĩ thích một người là luôn muốn cùng người đó làm những hành động thân mật, dù cho là đàn ông, Hứa Nhiên đối với Cung Thời An cũng không có ngoại lệ, thậm chí là nhu cầu còn có phần cao hơn.
Anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần viễn cảnh khi mình ở bên Cung Thời An..
Thật sự là, có những chuyện không thể miêu tả được!
Thời điểm đó Cung Thời An hình như cũng không thích chuyện ở chung cho lắm, cũng đang dở dở ương ương chống đối ba mẹ hắn.
Nhưng không hiểu sao sau khi thấy Hứa Nhiên cũng phản đối gay gắt chuyện này, thì hắn liền quay ngắt một trăm tám mươi độ, quay sang đòi ở chung với anh.
Hứa Nhiên: "?"
Gì vậy tiểu huynh đệ?
Anh đã từng hỏi qua Cung Thời An, sau đó nhận được lời giải thích là: Hắn sợ anh ở một mình sẽ lén dẫn người lạ về nhà, làm chuyện gì đó thì không ai biết được, nên mới muốn ở chung để canh chừng anh.
Ủa ủa là, ai phải canh chừng ai cơ?
Hứa Nhiên đã kiên nhẫn dùng một tiếng giải thích cho Cung Thời An, anh sẽ không đem bất luận người nào về nhà, cũng sẽ không lén lút có mối quan hệ ngoài luồng, quen biết ai cũng sẽ nói cho hắn đầu tiên.
Vậy nên hắn không cần phải lo lắng.
Hai người không nhất thiết phải ở chung, sẽ có nhiều chuyện phiền phức xảy ra lắm.
Người ta hay nói câu "nam nữ thụ thụ bất thân", nhưng "nam nam" cũng cần "thụ thụ bất thân" mà! Hơn nữa, với tư cách là một gay, đứng trước người mình thích, anh kiềm lòng sao đặng? Hai người nhất quyết không thể ở chung được!
Nhưng không biết có phải lời anh nói ra quá nặng nề hay không, Cung Thời An có vẻ cực kỳ không hài lòng, còn ấm ức nói: "A Nhiên không còn thích em nữa hả? Anh ghét bỏ em rồi sao? Vì sao lại không muốn sống cùng em?"
Cái này..
"Nếu anh thật sự cảm thấy ghét em, không muốn ở chung với em, thì cứ nói cho em biết.
Em sẽ tự giác cút xa khỏi tầm mắt anh, không để anh khó chịu đâu."
Hứa Nhiên: "..."
Hầy!
Sống chung..
Thôi thì cứ sống chung vậy! Cũng không phải anh không kềm chế nổi, cùng lắm thì tự mình giải quyết một chút thôi..
Rốt cuộc Hứa Nhiên vẫn không lay chuyển được Cung Thời An, hai người dưới tình thế ép buộc như vậy, chuyển đến sống chung dưới một mái nhà.
Ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng gặp, có rất nhiều chuyện xảy ra đều không lường trước được.
Cũng còn may là căn nhà có hai phòng ngủ riêng biệt, nếu không mà nhốt Hứa Nhiên và Cung Thời An chung một phòng, anh không biết sẽ có thể có chuyện gì xảy ra nữa!
Dù vậy, trong sinh hoạt thường ngày của hai người, đôi lúc cũng không tránh khỏi xảy ra một số tình huống xấu hổ.
Ví dụ như lúc Hứa Nhiên tìm Cung Thời An mà không gõ cửa trước, vậy thì sẽ vô tình bắt gặp một sống lưng trần trụi và cặp chân dài miên man..
Chưa kịp kéo quần!
Hay là có đôi lúc Cung Thời An thích ở trần, lộ ra cơ ngực rắn chắc và tám múi nhân ngư chảy dọc xuống..
khụ khụ, khiến cho Hứa Nhiên không khỏi suy tưởng đến một vài khung cảnh khó nói.
Anh nghĩ đến thân thể này mà nằm dưới thân mình, mặc mình giày vò..
Nhưng thích thì thích, anh cũng vẫn sợ mình không nhịn nổi.
Vậy nên sau đó anh đã cẩn thận nói chuyện lại một vài vấn đề với Cung Thời An, nhắc nhở hắn chuyện riêng tư, hắn cũng dần dần tiết chế lại.
Tình huống khó xử giữa hai người cũng không còn nữa.
Một năm gần đây, bởi vì bắt đầu giao du làm quen bạn gái, thời gian Cung Thời An sinh hoạt ở nhà cũng ít lại, hai người tự nhiên cũng càng thoải mái hơn.
Hứa Nhiên không còn lúc nào cũng phải dè chừng tâm tình của chính mình, còn Cung Thời An cũng không chú ý để tâm nhiều thứ đến như vậy nữa.
Mọi chuyện thuận theo tự nhiên mà trở nên dễ dàng hơn.
Mấy năm sống chung với Cung Thời An, Hứa Nhiên vô cùng thích việc sủng ái Cung Thời An vô điều kiện.
Cũng càng thích hơn việc hắn ngày càng đối xử tốt với anh và luôn đặt ý kiến của anh lên hàng đầu.
Nói thật, ngoại trừ tính đào hoa lăng nhăng và có chút ăn chơi trác táng, Cung Thời An điểm nào cũng tốt!
Chỉ đáng tiếc là hắn không thích anh.
Đây chính là thiếu sót lớn nhất của hắn rồi!
Đinh!
Tiếng lò vi sóng vang lên.
Hứa Nhiên hoàn hồn lại, quay đầu lấy mấy món ăn đã được làm nóng đổ ra đĩa, xới cơm chuẩn bị cho bữa tối.
Nói không điêu, anh thích nhất là ăn đồ Cung Thời An làm, bởi vì tên nhóc này nấu ăn vô cùng ngon, còn biết nấu đa dạng các món.
Từ Tây cho đến Trung Đông.
Điểm này có lẽ là học từ mẹ của hắn - một người phụ nữ hiện đại yêu thích làm bếp.
Phía cửa nhà chợt vang lên tiếng mở cửa.
Hứa Nhiên ngẩng đầu lên nhìn theo quán tính.
Từ đôi giầy thể thao màu trắng được xếp gọn, đi lên trên là bắp chân dài thon thả, quần đùi thể thao của một brand nổi tiếng trong nước, bắp chân màu lúa mạch lồ lộ ra ngoài, vừa nhìn là biết của dân tập thể thao.
Hứa Nhiên dựa lưng vào thành bếp, quan sát Cung Thời An từ lúc gỡ chiếc nón lưỡi trai đội đầu rồi treo lên giá, đến lúc thay dép, đặt balo trên ghế rồi đi vào phòng khách.
Anh chuyên chú nhìn hắn, ánh mắt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật kinh điển nào đó.
Cung Thời An bước vào nhà, như thường lệ cởi áo khoác gió cùng với đồ đạc ném sang một bên, vừa vươn vai một cái, từ khoé mắt đã liếc thấy dáng người dong dỏng cao mặc áo len trắng đứng trong phòng bếp.
Thân hình người đó rất đẹp, áo len màu trắng lại vừa hay tôn lên nét nhu mì trên khuôn mặt người đó, nhẹ nhàng tựa như một mỹ nhân Giang Nam.
Hắn ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, nhấc chân đi vào trong, rạng rỡ gọi: "A Nhiên! Anh hôm nay trông thật đẹp!"
Ánh mắt Hứa Nhiên đảo qua đảo lại trên bắp tay rắn chắc của Cung Thời An lộ ra dưới lớp áo ba lỗ, câu môi cười: "Nhóc dẻo miệng! Đôi lúc anh thật tò mò, em rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên, mà miệng nói chuyện lại ngọt như vậy hả?"
"Hì! Biệt danh của người ta là tiểu điềm điềm mà, tất nhiên là phải ngọt rồi!"
"Nhưng mà hôm nay anh đúng là rất đẹp.
Mặc đồ mới như thế này, đứng ở đây.." Cung Thời An cười quyến rũ, xảo quyệt nói: "..
là cố ý đợi em sao?"
Hứa Nhiên cũng không che giấu, khẽ gật đầu: "Ừm."
Cung Thời An không ngờ anh sẽ thừa nhận, trên khuôn mặt thoáng qua một tia sửng sốt.
Hắn đưa tay lên gãi gãi tai, cố che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, nói: "A Nhiên chủ động thừa nhận như vậy, khiến em có chút không quen nha.
Nhưng mà không sao, nếu anh đã cố ý đợi em rồi, vậy em ăn cùng với anh nha?"
Để anh đi lấy thêm bát." Rồi sau đó xoay người, vươn tay lấy một cái bát mới từ chạn bát.
Truyện Lịch Sử
Bởi vì chạn bát được đặt ở nơi cao hơn tầm với, lúc lấy đồ bắt buộc Hứa Nhiên phải hơi rướn người lên, không biết là vô tình hay cố ý, áo len Hứa Nhiên mặc trên người hôm nay có phần ngắn, theo động tác vươn người của anh thấp thoáng lộ ra một mảng eo nhẵn nhụi.
Đường cong uốn lượn tinh tế ẩn ẩn sau lớp áo lọt vào tầm mắt Cung Thời An, khiến hắn hơi híp tầm mắt lại đánh giá.
Dáng người Hứa Nhiên thật sự rất đẹp.
Không phải kiểu đẹp của mấy người con trai ẻo lả như con gái, cũng không phải kiểu đàn ông quá cơ bắp, mà là một loại mềm mại ẩn giấu mạnh mẽ, đại ý mà nói thì chính là trong nhu có cương, nhẹ nhàng nhưng không mềm yếu.
Nói chung là vóc dáng rất thích hợp làm người mẫu.
Cung Thời An không chút hoài nghi rằng, nếu như ngay bây giờ hắn có lấy giẻ lau khoác lên trên người anh đi chăng nữa, thì khẳng định giẻ lau cũng sẽ trở nên thật đẹp mắt!
Cảnh đẹp phô bày không được bao lâu, Hứa Nhiên đã thành công lấy được bát sứ đặt lên bàn, vạt áo theo động tác hạ xuống che đi vòng eo nhỏ.
Thấy người đứng ở cửa bếp hơi thẫn thờ, Hứa Nhiên cong mắt, nhẹ nhàng gọi: "Thời An?"
Cung Thời An hít vào một hơi nặng nề, ánh mắt thâm thâm.
Hắn khàn giọng nói: "Em vào ngay đây."
Thời gian bọn họ quen nhau quá lâu, lâu đến mức khiến cho Cung Thời An suýt thì quên mất một sự thật.
À không, hay nói đúng hơn là điều mà hắn đã suýt chút xem nhẹ.
Đó chính là giâ trị nhan sắc và giọng nói của Hứa Nhiên.
Giọng nói thì khỏi phải bàn, rất thánh thót, rất dễ nghe, đám người trong khoa của hắn còn gọi anh là chim sơn ca biết nói.
Mấy lần dự hội thảo hay thuyết trình, đám sinh viên trong khoa toàn kéo hắn cho bằng được đến lớp của anh để dự thính.
Hơn thế nữa, Hứa Nhiên đẹp, rất đẹp.
Là loại đẹp một khi đã đặt ánh mắt vào thì khó có thể dời đi được nữa.
Nên mới dẫn đến việc anh nhận được nhiều sự chú ý như vậy.
Mặc dù Hứa Nhiên luôn nói rằng hắn mới là hình mẫu vẻ đẹp đích thực của đàn ông, đủ nam tính, đủ mạnh mẽ.
Nhưng Cung Thời An cảm thấy, nét đẹp dịu dàng của Hứa Nhiên mới là thứ cuốn hút người khác hơn cả.
Ngày nhỏ, hắn đã từng gặp qua Hứa phu nhân - một người phụ nữ Giang Nam hiền dịu, và cho đến bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ như in hắn đã từng choáng ngợp bởi vẻ đẹp của bà đến nhường nào.
Là một diễn viên nổi tiếng, mệnh danh là "tiểu thiên hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử", tài năng của bà thì khỏi phải bàn, nhưng thứ còn khiến người ta phải ngước nhìn hơn cả chính là nhan sắc của bà.
Nghe nói năm đó Hứa tiên sinh phải dùng trăm phương nghìn kế, bảy trăm chuyện cảm động mới theo đuổi và rước được người đẹp về nhà.
Hứa tiên sinh ngoại hình cũng không tồi, anh tuấn soái khí, thuộc kiểu doanh nhân tinh anh có khí chất.
Nếu không, làm sao mà cua được đóa hoa của làng giải trí?
Hứa Nhiên là tổ hợp của hai người mang nhan sắc cấp bậc thần tiên như vậy, đương nhiên ngoại hình cũng không tệ.
Không đúng, phải nói là ngoại hình cực kỳ đẹp.
Từ khi còn nhỏ, Cung Thời An đã nghe mẹ mình luôn miệng khen ngợi Hứa Nhiên.
Nào là tiểu thiên thần, nào là tiểu bảo bảo, cục cưng nhất trần đời..
Mẹ hắn đã từng xem như là một "fan cuồng" của Hứa Nhiên.
Bà ấy còn sưu tầm rất nhiều ảnh hồi nhỏ của anh đem cất trong két tủ, bây giờ có lẽ vẫn còn giữ ở nhà.
Vậy nên hắn đã từng lén lút trộm những bức ảnh đó ra xem.
Sau đó phát hiện..
Đây thật sự là thiên thần mẹ nó rồi!
Mẹ hắn dùng từ xinh đẹp tuyệt trần để miêu tả nhan sắc của anh đúng là rất đúng đắn.
Bởi vì tiểu Hứa Nhiên có một khuôn mặt tròn bầu bĩnh, mũi cao, môi hồng chúm chím, mắt lại long lanh rạng rỡ như chứa cả tinh hà.
Tiểu Hứa Nhiên thậm chí có thể dùng từ "người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở" để diễn tả.
Đây là một vẻ đẹp phi giới tính!
Làm gì có ai mà lại không thích một đứa bé vừa xinh đẹp, đáng yêu, lại nhu thuận, dễ bảo chứ?
Nếu là hắn, hắn cũng siêu siêu thích luôn!
Nghĩ đến đây Cung Thời An lại có chút tiếc nuối.
Tại sao phải đến bốn tuổi hắn mới gặp được Hứa Nhiên chứ! Bỏ phí mất sáu năm đó của anh, không biết đã bỏ lỡ những chuyện tốt đẹp gì nữa!
Lại nói vì sao hắn lại nhỏ hơn Hứa Nhiên hai tuổi thế này? Nếu như mẹ hắn để hắn sớm một chút, để hắn sinh ra sớm hơn Hứa Nhiên vài năm, hắn nhất định sẽ đi tìm anh, từ khi anh còn ở trong bụng Hứa phu nhân, ngày ngày hát cho anh nghe!
Như vậy đến lúc sinh ra hắn sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh anh, là người đầu tiên được nhìn thấy Hứa Nhiên nguyên sơ nhất, đáng yêu nhất rồi!
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Sự thật là mẹ hắn đã đẻ hắn ra trễ hơn Hứa Nhiên tận một năm chín tháng!
Hừ, ông trời cũng quá bất công rồi! Vì sao không để hai người các anh vừa sinh ra đã ở bên cạnh nhau chứ, vậy có phải đỡ uổng phí mấy năm không!
Chuyện về sau, không nói có lẽ ai cũng biết.
Tiểu Hứa Nhiên là đối tượng yêu thích nhất của các ông bố bà mẹ, thì khi lớn lên Hứa Nhiên phiên bản trưởng thành lại là người được các nữ sinh thường xuyên tỏ tình, nguyên nhân vẫn là bởi vì anh quá..
đẹp! Chính là kiểu đẹp tỏa sáng vẫn thường được nhắc đến trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Khuôn mặt ngày bé giống các nữ hài tử được người ta yêu thích đã sớm gột bỏ đi lớp ngây ngô, ngờ nghệch, ngược lại thay thế bằng một loại cảm giác nhẹ nhàng và trầm ổn hơn nhiều.
Hứa Nhiên phần nhiều là mang gen mẹ, vậy nên trời sinh đôi mắt anh đã trông mềm mại như nước, lại mang theo mấy phần đa tình, lúc nào cũng long lanh rực rỡ như được dát lên một lớp kim tuyến, trông vô cùng yêu sơn họa thủy.
Đôi mắt của Hứa Nhiên chính là một điểm chí mạng đối với người khác.
Cung Thời An nghĩ, tựa hồ chỉ cần người nào nhìn vào mắt anh quá ba giây, sẽ ngay lập tức muốn nhào đến chiếm lấy anh, thậm chí tôn thờ anh, phục tùng mọi mệnh lệnh của anh.
Một vẻ đẹp như thiên tiên!
Cộng thêm cả cái khí chất quanh thân Hứa Nhiên lúc nào cũng thanh thanh khiết khiết, tao nhã bất phàm, càng muốn gợi cảm giác cho người ta đến chà đạp.
Tỷ lệ cơ thể của Hứa Nhiên cũng rất cân đối, cơ ngực, cơ tay đều phát triển đầy đủ, nhưng eo của anh so với eo của con trai lại trông nhỏ hơn một chút, cũng tại đường rãnh ở hai bên hông quá sâu, thành ra eo lại nhỏ.
Một bàn tay hắn hình như cũng có thể ôm trọn.
Mặc dù bụng Hứa Nhiên không có mỡ, nhưng cơ bụng cũng không rõ ràng, nhìn ngang nhìn dọc đều không tránh được khiến người ta cảm thấy eo của anh..
hừm, có chút mềm mại.
Khoan đã..
mềm mại?
Cung Thời An khẽ giật mình, thần trí đang bay xa dần dần hồi tỉnh trở lại.
Hắn đang nghĩ cái quái gì thế này?
Dùng từ ngữ như vậy để miêu tả một thằng con trai, người đó lại còn là trúc mã của mình?
Chuyện này thật quá hoang đường!.
Yêu Anh Thành Bệnh