Yêu Anh Thành Bệnh
Chương 17
Hạ Hi Văn thật sự rất quan tâm đến số điểm lần này.
Trên bàn ăn, chỉ có cô ấy là nghị luận hăng say nhất.
Cô ấy nêu ra một vài địa diểm đã tìm hiểu từ trước, thấy Hứa Nhiên đều không có hứng thú mấy, không còn cách nào khác đành tra trên baidu xem còn nơi nào khác thú vị hơn không.
Lúc lướt đến một trang web tổng hợp những phong cảnh nổi tiếng, cô ấy xem một hồi rồi hưng phấn đưa điện thoại tới trước mặt Hứa Nhiên: "Nè, cậu nhìn xem, mấy nơi này có được không? Tôi vừa tìm hiểu rồi, mấy chỗ này nổi tiếng lắm đó, được đánh giá bốn, năm sao lận.
Chúng ta chọn chỗ này được không?" Hạ Hi Văn vừa nói vừa vui vẻ chỉ vào một địa điểm trên điện thoại.
Hứa Nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện địa điểm được blogger tổng hợp trên đó là một chiếc cầu tình duyên, tên gọi là Cầu Uyên Ương.
Mấy cặp tình nhân sẽ giống như trong phim, thường lên đây treo ổ khóa, quấn dây tơ hồng.
Vào mấy dịp lễ hội như hiện tại quả thật sẽ hút khách vô cùng.
Nếu đem nơi này chụp ảnh làm thành đề tài thuyết trình, đảm bảo các sinh viên cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
Hứa Nhiên chăm chú nhìn, cảm thấy khá khả quan.
Anh đang định lên tiếng nói, thì một bàn tay đã ngang nhiên chặn trước mặt, sau đó đoạt đi điện thoại của Hạ Hi Văn.
Cả hai người đều không kịp phản ứng, ngây người nhìn hành động không có chút báo trước nào của Cung Thời An.
"Oa, nơi này thật đẹp nha! A Nhiên, anh đã từng đến chưa? Phong cảnh thật là hữu tình nha!"
"Thời An.."
"Đúng rồi, lâu lắm chúng ta chưa đi chơi cùng nhau, hay là khi nào đến đây chơi thử đi?" Cung Thời An lướt mắt nhìn sơ qua dãy thông tin địa điểm trên màn hình điện thoại, cười đến rõ là tinh quái.
Đề nghị của hắn cũng đưa ra rất đỗi tự nhiên, giống như là chợt nhớ tới hai người các anh rất lâu chưa đi chơi nên thuận miệng hỏi vậy.
Hứa Nhiên có phần hơi khó xử, bối rối mà nhìn hắn: "Thời An, chúng ta..
đi, không thích hợp.
Em đừng nháo nữa, mau trả điện thoại cho Hi Văn."
Đây là nơi dành cho các cặp tình nhân.
Anh và hắn..
Vốn không phải là gì cả.
Sao có thể đi cùng nhau chứ?
Cung Thời An giống như không nhận ra vẻ khác thường của anh, nói tiếp: "Sao lại không thích hợp? Chúng ta đi ngắm cảnh nè, ăn uống nè, nghe nói dưới chân cầu có nước sông trong veo, hai bên đầu cầu còn có cây anh đào trăm năm tuổi cầu ước nguyện vô cùng linh nghiệm! Chưa kể đi thêm một đoạn nữa là đến được phố ăn vặt.
Chúng ta đã từng đi rồi, chỉ là chưa lên cầu mà thôi, như vậy có gì không thích hợp chứ?"
Lời này nói đến kỳ lạ, nhưng lại cũng phi thường hợp tình hợp lý.
Hứa Nhiên nhớ lại trước đây, anh Cung Thời An đúng là đã cùng đi phố ăn vặt.
Tuy rằng lúc đó chỉ có anh là hào hứng..
Hơn nữa Cầu Uyên Ương này lúc bấy giờ chưa có nổi danh như hiện tại, nên hai người cũng không biết tới.
Nơi dành cho những cặp đôi yêu nhau..
Các anh mà đi thì nhìn sao cũng thấy không thích hợp.
Nhưng Hứa Nhiên lại chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của Cung Thời An, lúc này không thể tìm ra được lý do, anh bối rối không biết làm sao.
Hạ Hi Văn nhìn nhìn hai người, ánh mắt kiểu "tôi đã hiểu ra rồi".
Đại mỹ nữ lạnh lùng không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ lắc đầu, rồi ra vẻ uyên thâm cười nói: "Học đệ, cái này cậu không hiểu rồi, chỉ có tình nhân mới cùng nhau đến nơi đó thôi.
Cậu đi cùng Hứa Nhiên sẽ làm mọi người hiểu lầm anh ấy, cản trở anh ấy tìm người yêu, nên anh ấy mới nói đi cùng cậu không thích hợp đó.
Điều cơ bản này mà cậu cũng không biết sao?"
Cung Thời An có vẻ không ngờ Hạ Hi Văn sẽ nói như vậy, khuôn mặt nhất thời đông cứng lại.
Biểu cảm cực kỳ khó coi.
Bàn tay cầm điện thoại của hắn khẽ siết chặt lại, bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.
Hứa Nhiên cũng không ngờ lời nói của mình lại còn có thể biến tấu thành như vậy, kinh ngạc không thốt nên lời.
Anh hết nhìn Hạ Hi Văn xinh đẹp cười tươi như hoa, rồi lại nhìn Cung Thời An khuôn mặt đen như đít nồi, không biết phải xử sự ra làm sao: "Thời An, anh.."
Hạ Hi Văn không để anh nói hết câu, lại xen vào: "Cũng cảm phiền trả điện thoại cho tôi đi học đệ, cậu cầm lâu quá rồi!"
Câu nói này hiển nhiên đã đánh tan bầu không khí ngượng ngùng vừa qua, cũng cho tất cả mọi người một nấc thang nhẹ nhàng đi xuống.
Hứa Nhiên thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm âm thầm nhìn về phía Hạ Hi Văn.
Nhưng Cung Thời An hình như vẫn chưa chịu bỏ qua.
Hắn đem điện thoại trả cho Hạ Hi Văn, nhưng lúc hai người giao tay, hắn lại nói một câu: "Học tỷ rõ ràng biết nơi đó chỉ có tình nhân mới đến, mà còn cố tình đưa ra ý kiến để hai người đi.
Là đang có ý gì với A Nhiên nhà em vậy? Theo như ý của chị nói, hai người đi thì thích hợp sao?"
Hứa Nhiên thất kinh quay sang nhìn Cung Thời An.
Còn Hạ Hi văn nghe thấy câu hỏi này thì khẽ nhướn này, không có vẻ gì là xấu hổ khi bị bắt bớ, mà ngược lại còn chứa đầy vẻ hứng thú.
Cô ấy khẽ chạm tay lên khoé môi mình, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu nói đúng, chỉ có tình nhân mới thích hợp đến nơi đó.
Nhưng tôi và Hứa Nhiên..
Ai da, cũng không phải là không thể mà.
Cô nam quả nữ, biết đâu sau ngày hôm đó, chúng tôi.."
"Không có khả năng!" Cung Thời An đấm tay lên mặt bàn, giọng nói cực kỳ lớn.
Hành động này đã thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
"Hửm? Sao lại không có khả năng.."
"Hi Văn!" Hứa Nhiên kinh hoảng trong lòng, vội vàng cắt ngang: "Được rồi, cậu đùa hơi quá rồi.
Đừng nói những lời đó nữa, Thời An nhạy cảm sẽ tưởng là thật đấy."
"Yếu đuối vậy cơ à?" Hạ Hi Văn bĩu môi, khẽ lầm bầm.
Nhưng sau khi nhận ra mình quả thật đã lỡ lời cô ấy đúng là đã không nói gì thêm nữa.
Hứa Nhiên đành phải lảng sang chủ đề khác: "Được rồi, địa điểm này cũng được.
Nhưng tính lãng mạn quá cao, chúng ta thử xem những nơi khác nữa xem."
Hạ Hi Văn gật đầu, vui vẻ đồng ý cùng anh tìm kiếm những địa điểm tiếp theo.
Riêng Cung Thời An vốn đã không vui vẻ gì với mối quan hệ của hai người, bây giờ lại càng thêm chán ghét!
Hắn nhìn hai người cười cười nói nói không để ý đến trời trăng mây gió gì bên cạnh mình, hậm hực không nói nên lời.
Đàn chị kia rõ ràng đang nói móc nói mỉa hắn! Vậy mà Hứa Nhiên còn bênh chị ta! Làm gì có chuyện hắn và anh không thể đi Cầu Uyển Ương chứ? Có luật nào cấm nam với nam không thể đi cùng nhau so? Đúng là nực cười!
Hơn nữa ai nói Cầu Uyên Ương chỉ có các cặp đôi mới có thể đi? Hắn và Hứa Nhiên cũng có thể treo khóa đồng tâm đại diện cho tình bạn ngàn năm không đổi của cả hai ở đó đấy nhé? Đây là tiêu chuẩn kép kiểu gì vậy? Tình yêu thì được, còn tình bạn lại không à?
Không được, cục tức này hắn nuốt không trôi! Hắn không thể để mình chịu thiệt như vậy được!
Cung Thời An khó chịu cầm đũa chọc chọc vào trong bát.
Hắn nhìn sang hai người nọ, phát hiện hai người cùng vui vẻ chỉ trỏ gì đó, tâm trạng lại càng khó chịu hơn.
Hắn suy nghĩ một hồi, rồi từ từ nhích lại gần Hứa Nhiên, chọc chọc vào tay anh.
Hứa Nhiên ban đầu không để ý đến hắn, mãi cho tới khi hắn chọc đến phát phiền, anh mới quay ra nhìn hắn: "Sao vậy Thời An?"
"Hai người đang nói gì vậy, có thể cho em tham gia cùng không? Em rất chán!" Hắn ủy khuất nói.
Chiêu bài này lần nào hắn dùng cũng có tác dụng, hắn không tin lần này Hứa Nhiên lại có thể làm lơ hắn.
Quả nhiên sau khi nhìn hắn một hồi lâu, anh thở dài, nói: "Được rồi, nhưng em đừng có phá nữa đấy!"
"Ừm, em biết rồi!"
Cung Thời An nhìn Hứa Nhiên mềm lòng diễn giải lại toàn bộ quá trình cho mình, âm thầm đắc ý mà nhìn về phía Hạ Hi Văn.
Nhìn xem nhìn xem, A Nhiên vẫn là thương tôi nhất! Chỉ bằng chị mà muốn xen vào giữa chúng tôi sao?
Không có cửa!
Cung Thời An tham gia vào câu chuyện của hai người, tình thế lại bắt đầu đảo ngược.
Hạ Hi Văn nhìn hai người nọ rì rầm nói chuyện, cứ mỗi lần cô ấy muốn lên tiếng, Cung Thời An lại vô tình như cố ý mà nói lớn tiếng hơn cô ấy, khiến cô ấy chỉ biết thu lời vào trong.
Cô ấy cũng không dốt, chuyện này cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nhiều đến mức cô ấy cũng nhìn ra người bạn này của Hứa Nhiên không thích cô ấy.
Nhưng mà vậy thì sao chứ, cô ấy nói có gì sai sao? Cô ấy cũng không thể quản cái miệng thích trêu chọc người khác của mình được!
Hạ Hi Văn nhếch môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Cô ấy nói: "A Nhiên, xem ra cậu rất bận.
Tôi hình như đã làm phiền cậu."
Cung Thời An thấy cô nàng thức thời như vậy, vui mừng nói: "Đàn chị thật là thông minh.."
"Sao cậu lại nói vậy chứ, Hi Văn?" Hứa Nhiên đã vội vàng cắt ngang lời hắn, nói: "Tôi đã đồng ý làm bài tập nhóm với cậu mà còn chê cậu phiền gì hay sao?"
"Vậy hả?"
Cung Thời An nhìn nụ cười của Hạ Hi Văn, trong lòng bỗng dưng có cảm giác không lành.
"Ừm..
cậu nhớ đừng có chê tôi phiền nha.
Thời gian sắp tới chúng t phải gặp nhau nhiều lắm đó! Lỡ như cậu phải gặp tôi nhiều quá mà ghét bỏ tôi, tôi sẽ thấy rất buồn đó nha!"
Hứa Nhiên mỉm cười, còn chưa kịp đáp lại, Cung Thời An bên cạnh đã đột nhiên xen vào: "Đàn chị, chị nói gì vậy? A Nhiên nhà em bận trăm công nghìn việc, sao có thể gặp chị dài dài được! Hơn nữa chị cũng là sinh viên năm cuối, chẳng lẽ chị không bận sao?"
"Không nói đến năm cuối hay không, thời gian làm bài tập riêng hai người sắp tới với Nhiên ca thì tôi rất rảnh đấy.
Hơn nữa, đối với cậu ấy, sau này có thể càng càng lúc càng rảnh hơn cơ!" Hạ Hi Văn đắc ý nói
Câu nói này làm cho Cung Thời An đang tươi cười bỗng đông cứng lại, nhưng hắn rất nhanh đã phản bác: "Đàn chị nói đùa rồi! Đều là người trưởng thành cả, sao có thể nói rảnh là rảnh chứ? Hơn nữa A Nhiên nhà em đi học đi làm đã đủ mệt rồi, nếu còn gặp thêm chị làm bài tập riêng nữa, anh ấy gánh sao nổi chứ?"
Nụ cười của hắn phi thường nhu thuận ôn hòa, nhưng lời nói ra nghe kiểu gì cũng giống như đang ngầm nói rằng Hạ Hi Văn rất phiền phức, rất vô dụng, bài tập nhóm cũng đổ hết lên đầu Hứa Nhiên.
Hơn nữa, gặp mặt cô ấy còn tiêu phí rất nhiều thời gian và sức lực của anh, rất phiền phức.
Chút chiêu trò vặt vãnh này, thời còn cởi truồng tắm mưa Hạ Hi Văn đã sớm dùng qua rồi, sao cô ấy có thể để tâm chứ? Vì thế cô cười nói: "Tôi quả thật đúng là có hơi kém.
Nhưng tôi tìm đến Nhiên ca cũng là có lý do cả, là do anh ấy nguyện ý gánh tôi đó chứ, nên tôi có yếu kém hơn nữa cũng không sao cả."
Hạ Hi Văn cười: "Nhiên ca, anh thấy em nói có phải không?"
Cái nồi này đột nhiên bị chụp lên đầu Hứa Nhiên.
Nhìn Hạ Hi Văn cười tươi không có lấy một điểm ngại ngùng, Hứa Nhiên cúi đầu gãi gãi mũi, không biết nên trả lời sao mới phải.
Anh cũng không hẳn là chủ động muốn lập nhóm với Hạ Hi Văn, nhưng bây giờ cô ấy đã nói như vậy, sao anh có thể không để cho cô ấy chút mặt mũi chứ? Nhưng anh có linh cảm, nếu như mình gật đầu đồng ý tại đây, Cung Thời An có khả năng cao sẽ giận anh rất lâu, rất lâu, và hẳn là cũng rất khó dỗ.
Anh nên lựa chọn thế nào mới phải đây?
Anh và Hạ Hi Văn cũng không tính là thân thiết lắm.
Chỉ là nói chuyện qua mấy lần, hai người họ lại còn bằng tuổi, thế mà cô nàng này từ lúc mới gặp mặt cho đến bây giờ cứ luôn miệng gọi anh là Nhiên ca, làm cho anh đúng thật là không biết làm sao.
Còn về phần Cung Thời An, hắn là người quan trọng nhất đối với anh.
Nhưng mà giữa hai người này bảo anh lựa chọn một, đúng là đưa anh vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!
Cung Thời An không thèm nhìn Hứa Nhiên lấy một cái, hắn nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Học tỷ đúng là biết nói đùa, chị và A Nhiên nhà em có thể thân thiết tới đâu mà anh ấy lại chủ động kết cặp với chị được chứ?"
"Ồ, cậu không tin? Vậy hỏi Hứa Nhiên thử xem!"
"Anh.."
"Học tỷ đúng là biết làm khó người khác.
Chị đã nói đến như vậy rồi, chẳng lẽ A Nhiên nhà em lại không cho chị mặt mũi sao? Nếu như bây giờ hỏi ra, anh ấy kiểu gì cũng phải thuận theo chị.
Đã biết trước kết quả rồi, còn hỏi làm gì nữa?"
"Cậu cũng biết thế à? Vậy cậu có biết vì sao Hứa Nhiên lại muốn giữ mặt mũi cho tôi không?"
"Tất nhiên là vì anh ấy tốt bụng!"
Nụ cười của Cung Thời An ban đầu là nhu thuận ngoan ngoãn, không biết từ bao giờ dần dần méo xệch, sau câu nói vừa rồi cuối cùng cũng tắt ngấm.
Ngược lại là Hạ Hi Văn, cô nàng càng nói càng hăng say.
Hơn nữa mỗi một lần thâm ý câu này đều có tính sát thương cao hơn câu trước gấp mấy lần.
Cung Thời An ăn nói trơn chu cũng không địch lại, bị nói cho á khẩu ngượng ngùng không đáp được lời nào.
Anh lại giả vờ xoa trán, như không nhìn thấy mà gắp một cọng rau, hoàn toàn bơ luôn cái nhìn kia.
Hai con người này vì sao lại bất hòa như vậy nhỉ? Nói chuyện cứ gai hết cả người, anh không muốn xen vào chút nào, không khéo lại thành bịch bông mềm cho bọn họ xả stress mất!
Hứa Nhiên thở dài một hơi, dưới ánh mắt đầy áp lực của Cung Thời An, cuối cùng vẫn nói: "Hạ Hi Văn, cậu đừng đùa em ấy nữa, chúng ta tập trung vào công việc thôi.
Còn Thời An, em cũng đừng làm phiền đàn chị nữa, tụi anh đây là đang học, không phải đi chơi.
Em có thể để anh yên ổn hoàn thành nốt không?"
Cung Thời An nhìn Hứa Nhiên một lúc lâu, môi mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không thốt được ra lời.
Hắn cúi đầu, ủy khuất hừ nhẹ một tiếng.
Phản ứng thế này chính là đã đồng ý.
Hạ Hi Văn càng không có ý kiến gì.
Hai người cứ như vậy kết thúc màn đấu khẩu này tại đây.
Hứa Nhiêm ngược lại cũng không có tâm trạng bàn chuyện gì thêm nữa, đành nói: "Địa điểm ghi hình chúng ta bàn lại sau, về nhà tôi sẽ tìm hiểu thêm.
Nếu không còn nơi nào thích hợp thì sẽ ấn định là nơi này.
Thời gian còn lại khá nhiều, chúng ta cứ từ từ suy nghĩ thêm, nếu còn gì nữa, thì lại trao đổi qua tin nhắn, được không?"
Hạ Hi Văn cười phóng khoáng: "Không thành vấn đề!"
Cô nàng cầm đồ của mình đứng dậy, khoát tay nói: "Vừa lúc tôi có việc bận, hoàn thành sớm cũng tốt.
Tôi đi trước nha! Hứa Nhiên, tôi chờ cậu liên lạc với tôi đấy!"
Hứa Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi thu tầm mắt lại.
Hạ Hi Văn vừa đi chưa bao xa, Cung Thời An đã kéo kéo tay áo anh, buộc anh nhìn về phía hắn.
Hứa Nhiên vẫn còn chưa nguôi giận, đợi cho hắn kéo một lúc lâu, anh mới chậm chạp quay đầu lại.
Khuôn mặt đẹp trai phóng khoáng ngời ngời của Cung Thời An lúc này trông đặc biệt đáng thương.
Đuôi mắt của hắn cụp xuống, rèm mi chớp động rất nhẹ.
Hứa Nhiên nhìn dáng vẻ động lòng người này, nói không rõ trong lòng mình là tư vị gì, chỉ là cảm thấy vừa ngọt vừa đắng, buồn vui lẫn lộn.
Cung Thời An dáng vẻ như cún nhỏ bị bắt nạt kéo tay anh không nói một lời nào, ngược lại khiến cho anh có phần sốt ruột, lúc hỏi hắn không nhịn được mà dịu dàng hơn: "Làm sao vậy?"
"Không có gì.
Nhưng mà..
A Nhiên, đàn chị đó rốt cuộc có quan hệ gì với anh vậy? Sao lại có thể nói chuyện khó nghe như thế chứ?"
Hứa Nhiên vừa nghe liền biết tên nhóc này lại định tỏ vẻ đáng thương để anh đứng về phía hắn, liền kiên quyết nói: "Em đừng nói bậy.
Hi Văn là bạn anh.
Ừm..
Có lẽ là do cô ấy hơi thẳng tính thôi, không có ý xấu gì đâu.
Em đó, còn đi gây sự nữa.
Thật không hiểu nổi hai người làm gì!"
Cung Thời An bĩu môi, nói: "Em mới không thèm gây sự! Rõ ràng là đàn chị nhắm vào em!"
Hứa Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát không đáp lại cho xong chuyện.
Dẫu sau nguyên nhân hai người này cãi nhau một trận long trời như vậy, hơn tám phần là từ anh.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng tính chiếm hữu của Cung Thời An từ xưa đến nay đã rất cao.
Sự xuất hiện của Hạ Hi Văn đã khiến hắn vô tình lầm tưởng rằng cô ấy sẽ cướp đi anh từ tay hắn.
Hay nói đúng hơn là sợ anh sẽ hẹn hò với người khác rồi không quan tâm đến hắn nữa, nên mới sinh ra phản ứng đối nghịch với những người bạn của anh như vậy.
Anh rất muốn cảm thông cho hắn, nên hết lần này đến lần khác đều nhẫn nhị cho qua.
Rốt cuộc là khiến hắn càng ngày càng quá đáng!
Lần này Hứa Nhiên quyết định sẽ không đứng về phía Cung Thời An nữa!
Hứa Nhiên cúi đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới lớp học tiết theo.
Đúng lúc này, Cung Thời An lại kéo tay anh, khiến anh cho rằng hắn lại muốn bới móc chuyện vừa nãy, thái độ không tốt liền nói: "Thời An, em có thể hiểu chuyện một chút không? Em.."
Giọng nói của Hứa Nhiên chợt im bặt.
Cung Thời An ủy khuất nhìn anh, rèm mi rũ xuống, nói thật nhỏ: "Em chỉ muốn hỏi anh có lạnh không? Vậy cũng là không hiểu chuyện sao.."
Hứa Nhiên giật mình, vội vàng nói: "Anh không có ý đó, Thời An, anh.."
"Không sao, em hiểu mà." Cung Thời An gượng cười: "Là do em không hiểu chuyện, A Nhiên.
Đúng là thái độ của em không tốt, lần sau em nhất định sẽ xin lỗi đàn chị."
"Anh không có ý đó.."
Cung Thời An đột nhiên đưa tay chạm lên tay anh, nhẹ nhàng cắt ngang lời anh: "Em biết, A Nhiên.
Sau này em sẽ cố gắng hiểu chuyện hơn.
Anh đừng giận em nha?"
"..
được rồi.
Anh không giận em."
Sao anh có thể giận em chứ?
Hứa Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
Anh đưa tay xoa đầu Cung Thời An, trong lòng vừa đau vừa xót.
Cung Thời An dịu dàng ngoan hiền như vậy, ngược lại hình như khiến anh biến thành người có lỗi.
Nhưng dù cho có là như thế, anh cũng không nhịn được mà đau lòng thay hắn.
Bây giờ anh phải làm sao mới tốt đây?
"A Nhiên, anh có muốn em ủ ấm cho anh không?"
Hứa Nhiên nghe được câu hỏi này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cung Thời An, theo bản năng hỏi: "Ủ thế nào?"
Trong lòng anh lúc này ẩn ẩn có một chút mong chờ..
nếu như Cung Thời An có thể nắm lấy tay anh thì thật tốt.
Thật ra, anh luôn cảm thấy quan hệ giữa anh và Cung Thời An từ lâu đã vượt trên mối quan hệ bạn thân.
Mười tám năm quen biết giữa anh và hắn, những điều đặc sắc trải qua đã có thể viết thành một quyển truyện dài hơn tám trăm trang.
Khoảng cách giữa hai người các anh kỳ thực chỉ cách một tầng giấy dán cửa rất mỏng, rất mỏng mà thôi.
Người ta thường nói "nữ truy nam cách một tầng sa".
Nếu như Cung Thời An thực sự "truy" anh, không cần một tầng sa anh cũng đã tự mình chạy đến bên cạnh hắn rồi.
Chỉ cần hắn cho anh một tín hiệu rõ ràng, anh sẽ không ngần ngại chọc thủng tầng giấy mỏng manh đó, anh sẽ..
Hai mắt Hứa Nhiên sáng lấp lánh.
Tình cảm chân thành mà anh chờ đợi, liệu có đến với anh không?
Chỉ thấy Cung Thời An khẽ cười đầy ẩn ý, sau đó hắn từ từ kéo anh ngồi xuống.
Lúc anh còn chưa kịp định thần lại, hắn đã lấy từ trong balo ra một cái bao tay màu đỏ, cẩn thận đeo vào tay anh.
Hứa Nhiên phút chốc ngẩn ngơ.
Mọi chuyện diễn ra không giống như anh tưởng tượng cho lắm..
"Mẹ em biết là mùa đông năm nay đến sẽ đặc biệt lạnh, nên đặc biệt đan hai đôi găng tay cho anh và em mỗi người một đôi, hôm qua vừa gửi đến.
Anh xem, em mang đến cho anh nè!".
Yêu Anh Thành Bệnh