Yêu Anh Thành Bệnh
C43: Chương 43
Sáng sớm gặp được Hạ Hi Văn ở trường, Hứa Nhiên đã bị cô nàng kéo đi, dù sao cũng đã rất lâu hai người không gặp nhau, nên liền có rất nhiều chuyện để nói. Anh vốn còn có cuộc hẹn ăn trưa cùng với Cung Thời An, bây giờ chỉ đành hoãn lại.
Đi được nửa đường hai người lại gặp thêm Phùng Nguyệt Hi, cạ cứng ba người liền bắt đầu nhiều chuyện.
Nói về mối quan hệ giữa ba người, vẫn là do Hứa Nhiên làm cầu nối. Từ lúc quen biết Hạ Hi Văn là anh đã nghĩ ngay tới rằng tính cách của cô nàng có phần na ná Phùng Nguyệt Hi. Hai người đều thích tám chuyện, thích ăn, lại vô cùng hào hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ. Nói chung là tính cách rất tốt.
Vậy nên không lâu trước đây anh đã giới thiệu hai cô nàng với nhau. Sau đó quả thực, Hạ Hi Văn và Phùng Nguyệt Hi liền thành bạn chí cốt của nhau luôn rồi! Hầu như lần đi ăn đi chơi nào hai người cũng chụp hình chung với nhau. Dần dần Hạ Hi Văn cũng du nhập vào vòng bạn bè của cô Phùng Nguyệt Hi, thậm chí còn biết cả chuyện về Tô Lam. Hai người thân càng thêm thân.
Hứa Nhiên thấy hai người bạn tốt của mình hòa hợp như vậy, tất nhiên càng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng bầu không khí vui vẻ này kéo dài không được bao lâu thì đột nhiên bị một người khác cắt ngang.
Hạ Hi Văn nhìn người không biết từ đâu xuất hiện đứng chặn trước mặt mình, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu: "Bạn học Nghiêm, phiền cậu tránh đường một chút đi. Chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."
Nghiêm Dụ hiển nhiên không để tâm đến Hạ Hi Văn. Cậu ta nhìn lướt qua ba người trước mặt, rất nhanh ánh mắt chỉ dừng trên người Hứa Nhiên. Cái loại ánh mắt trong hứng thú còn mang theo dò xét này khiến Hứa Nhiên rất khó chịu, anh không nhịn được nói: "Cậu tìm tôi sao?"
Nghiêm Dụ không giấu nổi vẻ hứng thú của mình, cười nói: "Đúng vậy, Hứa Nhiên! Hẹn gặp cậu thật khó!"
"Hẹn cái gì?" Hứa Nhiên nhíu mày.
Anh còn không biết người này là ai, sao có thể hẹn gặp gỡ gì với y mà không nhớ ra chứ?
Phùng Nguyệt Hi không hiểu cái mô tê gì, cảm thấy có lẽ Hạ Hi Văn chính là người tường tỏ nhất ở đây, liền kéo tay cô nàng hỏi nhỏ: "Này, cái gì đấy? Tên đầu vàng này là ai?"
Hạ Hi Văn chép môi, nghiêng người nói nhỏ vào tai cô ấy: "Tình địch của cậu."
Phùng Nguyệt Hi trợn to mắt, nhất thời chưa hiểu ra chuyện gì. Sau khi ý thức được mình vừa bị trêu đùa, cô ấy liền tức giận nhéo một cái vào bên eo Hạ Hi Văn, trừng mắt mà nói: "Nói sai rồi, phải là tình địch của Cung Thời An mới đúng!"
Hạ Hi Văn liền che miệng cười.
Nghiêm Dụ đối diện hiển nhiên không đơn giản. Nghe nói đến Hứa Nhiên không biết rõ tường tận sự việc, cậu ta liền tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Hóa ra cậu không biết? Chả trách tôi lại không đợi được hồi âm của cậu.. Hứa Nhiên, tự giới thiệu với cậu: Tôi tên Nghiêm Dụ, bằng tuổi cậu, học khoa luật. Nghe danh cậu đã lâu, tôi vẫn luôn muốn gặp mặt, nên đã nhờ bạn học Hạ Hi Văn chuyển lời dùm. Bây giờ xem ra.. Hình như là bạn học Hạ đã không giúp tôi, không biết tôi đã đắc tội gì với cô ấy.. Nhưng mà cũng không sao, bây giờ tôi cuối cùng cũng gặp được cậu là được rồi!" "
Hứa Nhiên nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, có chút không ngờ Hạ Hi Văn sẽ làm chuyện như vậy, lập tức quay sang hỏi cô ấy:" Có chuyện như vậy sao Hi Văn? "
Dù sao cô nàng này trước đây giống như chỉ hận không thể đem tất cả bạn bè giới thiệu với anh. Bây giờ sao có thể từ chối một yêu cầu gặp mặt nho nhỏ như vậy chứ? Đến cả lời cũng không muốn chuyển dùm, chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Hạ Hi Văn nhìn anh, cắn môi, bắt đầu ấm ức nói:" Nhiên ca, tôi không nói với cậu chuyện này, là tôi không đúng. Nhưng kỳ thực tôi không có nói với cậu, chính là vì sợ cậu cảm thấy phiền! Cậu không biết đâu, cái tên họ Nghiêm này, chỉ là bạn của một người bạn xã giao của tôi thôi, tôi cũng chẳng quen thân gì, mà cậu ta cứ làm phiền tôi mãi! Còn liên tục cầu xin tôi hẹn gặp cậu cho cậu ta nữa. Tôi biết rõ cậu không thích những hành vi như vậy, nên đã từ chối cậu ta rất nhiều lần rồi, cũng đã bảo cậu ta tự đi mà nói với cậu đi, tôi có thể đánh tiếng riêng với cậu một chút. Còn lựa chọn gặp hay không vẫn là quyền của cậu. Nhưng cậu ta không chịu, nói gì nà sợ cậu không vui.. Tôi thì vui chắc? Cậu ta cứ làm phiền tôi mãi, oanh tạc tin nhắn với tôi, bởi vì phiền quá, nên tôi đã.. chặn cậu ta luôn rồi. Sau đó có mấy việc không vui xảy ra, nên tôi cũng quên việc nói với cậu luôn. Cậu.. sẽ không giận tôi chứ? "
Hạ Hi Văn không nhịn được gấp gáp bồi thêm một câu:" Cậu cũng biết tính tôi vốn không phải như vậy mà, đúng không? Con mắt nhìn người của tôi rất tốt đó! Người tôi ghét chắc chắn là có vấn đề đó! "
Nghiêm Dụ nghe được ẩn ý trong câu nói của cô, sắc mặt khẽ biến. Nhưng cậu ta vẫn cố trấn tĩnh, nhìn sang Hứa Nhiên, bày ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, nói:" Hứa Nhiên, tôi chỉ là hâm mộ cậu, muốn nói chuyện cùng với cậu thôi, không ngờ lại khiến bạn học Hạ hiểu lầm tới mức độ này. Không những không chuyển lời cho cậu, còn xóa tôi. Nhưng mà thôi, tôi cũng không có ý.. "
" Cậu làm tốt lắm. "Hứa Nhiên trực tiếp cắt ngang cái tên còn đang lải nhải lắm mồm kia, cười nói với Hạ Hi Văn:" Cảm ơn cậu đã giúp tôi tránh được một phiền phức! "
Hạ Hi Văn còn đang ủ rũ, lập tức bị hành động này của anh chọc cười, vỗ ngực nói:" Không cần cảm ơn, huynh đệ mà! "
Nghiêm - phiền phức - Dụ:"... "
Này này, hai người coi tôi là không khí đấy à?
" Còn bạn học Nghiêm này.. "
Nghiêm Dụ nghe đến tên mình, hai tai liền dỏng lên, hai mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu:" Ừm, là tôi, tôi đây! "
Ai ngờ Hứa Nhiên vừa quay mặt sang nhìn cậu ta, thái độ liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Mới vừa rồi đối với Hạ Hi Văn dịu dàng hòa ái bao nhiêu, bây giờ đối với cậu ta thái độ xa cách lạnh lùng bấy nhiêu:" Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy hành động của Hi Văn không sai. Tôi không biết cậu là ai, nhưng thật ra nếu cậu muốn gặp tôi, cậu có thể quang minh chính đại đến tìm tôi như hiện tại. Chứ không phải ở sau lưng tôi, quấy rối, làm phiền bạn bè của tôi. Hành động đó của cậu không những khiến tôi chướng mắt, mà còn rất dễ gây ảnh hưởng đến người khác. Tôi nói vậy, cậu có hiểu không? "
Nghiêm Dụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có chút gì giống đùa của Hứa Nhiên, biết mình đã quá vội vàng. Biết được kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta liền quay sang nói với Hạ Hi Văn:" Bạn học Hạ, thật xin lỗi cậu, đã làm phiền cậu thời gian qua rồi. Tôi không ngờ cậu lại không thoải mái đến như vậy, thật xin lỗi! "
Hạ Hi Văn khoanh tay, ánh mắt vẫn chưa dịu xuống, rõ ràng vẫn còn tính toán để chuyện này trong lòng.
Mà Nghiêm Dụ nói xong lời xin lỗi tùy ý này, lập tức vào chủ đề chính của mình, một lòng hướng về Hứa Nhiên:" Hứa Nhiên, thật xin lỗi nếu hành động sỗ sàng của tôi làm cậu khó chịu, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Trước đây là do tôi không đủ can đảm, bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt nói chuyện với cậu một chút thôi, cậu có thể dành cho tôi chút thời gian được không? "
" Được, cậu muốn nói chuyện ở đâu? "
" Nhà thể chất sau trường đi.. Ý cậu thế nào? "
" Được! "
" Nhiên ca! "Hạ Hi Văn rõ ràng nóng nảy:" Cậu không biết tên này là ai, sao lại tự tiện đi theo cậu ta như vậy? Gì mà nhà thể chất sau trường chứ, có chuyện gì không thể nói ở đây sao? Nơi đó vắng như vậy, lỡ cậu ta giở trò gì thì sao? Cậu tuyệt đối không thể đi được! "
Tên Nghiêm Dụ này do cô ấy quen biết thông qua bạn mình, ban đầu cảm thấy người này khá hòa đồng, còn dễ nói chuyện, còn lại cũng không để ý gì nhiều. Nhưng mà sau khi người này lấy từ đâu đó phương thức liên lạc của cô, còn một hai kỳ kèo cô ấy hẹn Hứa Nhiên ra gặp mặt với cậu ta, cô đã cực kỳ khó chịu rồi. Cậu ta rốt cuộc dựa vào đâu cảm thấy, cô ấy sẽ giới thiệu Hứa Nhiên cho cậu ta? Cũng quá coi trọng chính mình đi!
Hạ Hi Văn cảm thấy rõ ràng người này chắc chắn có ý đồ không tốt! Bây giờ Hứa Nhiên còn đồng ý theo cậu ta đến nhà thể chất, ai mà không biết chỗ đó đang cho xây lại, vắng vẻ như thế nào, cậu ta có thể giở trò gì hay không, sao cô ấy có thể yên tâm được!
Hứa Nhiên là đóa hoa anh túc cao quý, là Nam Vương trong lòng các cô. Sao các cô có thể để y tùy ý bị người ta chạm vào, muốn làm gì thì làm chứ?
Hạ Hi Văn nghĩ thầm trong lòng, tay trái giấu ở sau lưng nhéo Phùng Nguyệt Hi một cái, muốn ra hiệu cho cô nàng trợ giúp mình.
" Không cần lo lắng đâu, tôi biết phải làm gì mà. "Hứa Nhiên khẽ cười:" Hai người trở về trước đi nhé, tôi nói chuyện xong sẽ vào học luôn, không cần chờ đâu. "
Hạ Hi Văn:"... "
Con nhỏ Nguyệt Hi này, làm cái gì còn chưa xông lên nữa?
Phùng Nguyệt Hi ở sau lưng nước mắt lưng tròng thì thầm:" Văn Văn, đừng có nhéo mình nữa, đau quá! "
Hạ Hi Văn:"... "
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Hứa Nhiên trấn an người bên cạnh xong, lập tức quay sang nói với nam sinh đối diện:" Bây giờ đi luôn đi. "
Nghiêm Dụ vui mừng ra mặt, không ngờ hắn vừa mới nói thử, Hứa Nhiên đã lập tức gật đầu, còn đồng ý hiện tại đi luôn, thế thì còn gì tốt bằng chứ! Đánh nhanh thắng nhanh không phải là cách tốt nhất sao!
Hạ Hi Văn chống cằm suy nghĩ, trong lòng cứ có một nỗi lo lắng không yên.
Cô ấy có linh cảm không tốt về chuyện này, nhưng rốt cuộc bây giờ cô ấy nên làm gì đây? Cô không có quyền ngăn cản quyết định của Hứa Nhiên!
Phùng Nguyệt Hi bên cạnh không nén nổi tò mò, vẫn chưa hiểu vì sao mình bị véo đỏ cả tay, cố chấp vỗ vỗ vai Hạ Hi Văn:" Này, bọn họ đi rồi kìa, tụi mình đi theo đi? Xem hai người họ nói cái gì.. "
" Không được, Nhiên ca biết được sẽ tức giận đấy! "Hạ Hi Văn sầu não nói xong, như bỗng nhớ ra cái gì, hai mắt cô nàng sáng lên:" Nhưng mà chúng ta có thể để người khác đi xem dùm chúng ta! "
" Ai? "
Hạ Hi Văn quay sang nhìn Phùng Nguyệt Hi, cho cô nàng một ánh mắt" cậu hiểu mà. Chính là người đó đó. "
Phùng Nguyệt Hi lại ngẩn ra:" Rốt cuộc là ai? "
Hạ Hi Văn:"... "
Bà cố nội ơi!
" Trời ơi, là Cung Thời An đó! "
" À! "
-
Nhà thể chất của trường đúng như Hạ Hi Văn nói, đang trong giai đoạn xây dựng vào bảo trì. Vào những ngày có sinh viên học đông như thế này, đội thi công sẽ không đến làm, tất nhiên trong công trường xây dựng toàn là xi măng bùn đất, cũng sẽ không có học sinh tự ý lui tới.
Nếu nói về tính riêng tư, hiện tại đây là nơi kín đáo nhất trong trường.
Bởi vậy, dù có làm chuyện gì xấu xa, thì cũng không ai phát hiện ra được. Đây cũng chính là điều mà Hạ Hi Văn lo lắng vừa nãy.
Nghiêm Dụ đi dẫn đầu ở phía trước, Hứa Nhiên theo sau cách hắn một khoảng. Đến một nơi tương đối vắng vẻ, cuối cùng Nghiêm Dụ cũng nói ra mục đích của mình.
" Hứa Nhiên, tôi sẽ không vòng vo, tôi thích cậu. Còn cậu, cậu thấy tôi như thế nào? "
Hứa Nhiên có hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh nói:" Cậu hỏi tôi có ấn tượng gì đối với một người lần đầu tiên gặp đã chặn đường mình, nói thích mình? Khẳng định sẽ không thể là yêu thích được. "Anh nghĩ, lại bổ sung thêm:" Huống hồ chi chúng ta đều là đàn ông. "
Nghiêm Dụ khẽ trầm mặc, không ngờ đến Hứa Nhiên lại dùng lý do này để từ chối mình. Lẽ nào điều tra của hắn sai rồi sao?
Nghiêm Dụ hưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:" Hứa Nhiên, cậu không cần phải che giấu. Tôi vừa nhìn là biết cậu là loại người giống như tôi, đều thích đàn ông. Thích đàn ông thì cứ nhận là thích đàn ông, có gì mà phải chối chứ? "
Hứa Nhiên nhíu mày, không ngờ chỉ bằng cái liếc mắt, người này đã dễ dàng nhìn ra tính hướng của anh.
Loại cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm tư này quả thực quá khó chịu. Nhất là ánh mắt của Nghiêm Dục, lúc nhìn anh luôn mang theo một loại khát vọng kỳ lạ, khiến anh cực kỳ không thoải mái. Người này từ lúc bắt đầu xuất hiện đã ăn nói sỗ sàng, thái độ hiện tại cũng vồ vập không khá hơn bao nhiêu, nếu đã như vậy, anh cũng không dự định để cho cậu ta mặt mũi.
" Tôi thích ai là quyền của mình, cậu không cần phài phán đoán hay thăm dò tôi. Nếu thật đúng như cậu nói, chuyện thích người cùng giới không có gì để giấu diếm, cũng không có gì phải sợ sệt, vậy tại sao vừa nãy ở trước mặt bạn bè tôi, còn có rất nhiều sinh viên ở đó, cậu lại không dám nói? Ngược lại còn phải hẹn tôi đến nơi không có một bóng người như thế này? Bạn học Nghiêm, lời nói của cậu chẳng ăn khớp với hành động chút nào! Lời cậu nói thích tôi, có lẽ phải xem xét lại rồi! "
Nghiêm Dụ bị nghẹn họng.
Không ngờ Hứa Nhiên trước mặt người khác là bộ dạng ôn nhu dễ gần, nhưng thật ra lại giỏi nói móc nói mỉa như thế này.
Nhưng thái độ anh kiên quyết như vậy, vừa hay lại khiến tính hiếu chiến trong người cậu ta dâng lên. Nghiêm Dụ không những không từ bỏ ý định, mà nụ cười trên mặt nhày càng trở nên ác liệt hơn:" Hứa Nhiên, cậu thừa nhận đi. Cậu cũng thích đàn ông. Tôi không thể nhìn sai được, chúng ta rất hợp nhau. Vì sao cậu không chịu thừa nhận? "
" Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi thích đàn ông? Nói thử xem? Tôi gỡ xuống dùm cho. "
Nghiêm Dụ:"... "
Người này nói chuyện thật độc địa, nhưng như thế này lại càng kích thích ham muốn chinh phục của hắn hơn!
Nói sao đây ta, trên người Hứa Nhiên lúc nào cũng tỏa ra một loại khí chất rất khác biệt so với tất thảy mọi người khác. Anh đem đến cho người khác một loại cảm giác không thể chạm vào, là sự tồn tại khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ. Khao khát chinh phục, khao khát chạm đến, khao khát kề cạnh.
Nghiêm Dụ bỗng lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, trước mặt Hứa Nhiên đứng lướt tìm kiếm gì đó.
Hứa Nhiên cảm thấy kỳ lạ, anh đã nói đến mức này rồi, Nghiêm Dụ còn muốn giở trò gì nữa đây?
Nghiêm Dụ rất nhanh đã tìm ra thứ cậu ta muốn, trên điện thoại hiện thị một chủ đề trên diễn đàn trường. Hứa Nhiên chưa kịp nhìn rõ, người nọ đã nói:" Cậu thích cái tên Cung Thời An này, đúng chứ? Nghe nói đó là trúc mã của cậu, quan hệ giữa hai người rất tốt. Vì tò mò nên tôi đã đi tìm hiểu thử. Sau đó phát hiện có rất nhiều người trên topic ship hai người. Tôi xem qua những tấm ảnh họ gửi lên, liền bị thu hút sự chú ý vào ánh nhìn của cậu. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng tôi thì hiểu rất rõ, có ai lại nhìn bạn thân của mình như vậy chứ? Sau đó tôi cố tình theo dõi hai người, phát hiện hầu hết thời gian hai người đều đi cùng nhau.. Hứa Nhiên, cậu rõ ràng thích đàn ông, hà tất gì phải cố che giấu chứ? "
Hứa Nhiên nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt lạnh xuống.
Không ngờ chỉ qua một bài viết, người này đã dễ dàng nhận ra tình cảm thầm kín của anh. Vậy có thể chứng tỏ hắn cũng đã theo dõi anh một khoảng thời gian rất dài rồi. Một người cảnh giác như anh vậy mà lại không hề phát hiện, xem ra tên Nghiêm Dụ này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài chút nào!
Chả trách Hạ Hi Văn lại ghét cậu ta như vậy. Hóa ra đều có lý do cả.
" Nghiêm.. Dụ, đúng chứ? Tôi thích ai là quyền của tôi, không liên quan đến cậu. Những lời cậu nói, việc cậu đã làm, đều là đang xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của tôi. Không cần biết mục đích của cậu là gì, hành động của cậu cũng làm tôi cực kỳ không thoải mái. Cậu nên ngừng tất cả lại đi. "
" Hứa Nhiên, nếu cậu không muốn để người khác biết được sự thật này, cậu chỉ cần đáp ứng tôi thôi. Mục đích của tôi rất đơn giản. "Nghiêm Dụ khẽ cười, đôi con ngươi loé lên tia sáng bạc, trông cực kỳ đểu giả.
Người này, cảm giác mang lại cứ y như là Trần Vũ vậy. Mặt người dạ thú, cùng với tên kia là cùng một loại người.
Nghiêm Dụ đi từng bước về phía Hứa Nhiên, khi đến gần, hắn dùng tay đặt lên vai anh, cười mà nói:" Từ đầu đến cuối người tôi muốn chỉ có cậu. Hẹn hò với tôi đi, cậu nhất định sẽ không hối hận đâu. "
Hứa Nhiên nhăn mặt, cảm giác sự đụng chạm này khiến anh ghê tởm còn hơn tất cả những người anh từng gặp qua trước kia. Anh lùi một bước lại, lạnh lùng nói:" Tôi không thích cậu. Mặc kệ mục đích mục tiêu gì đó, đừng có làm phiền tôi nữa, bạn học Nghiêm. Nếu không người hối hận sẽ là cậu đấy. "
" Hứa Nhiên, chỉ có tôi là thích hợp với cậu thôi. Tên họ Cung đó không thích hợp với cậu đâu. Cậu xem, hai người quen biết lâu như vậy, nếu có thể thành đôi, ngày hôm nay làm gì đến lượt tôi chứ? "
" Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cậu. "
Nghiêm Dụ vờ như không thấy sắc mặt ngày càng đen lại của Hứa Nhiên, được nước lấn tới:" Chỉ có mình cậu đơn phương thôi, đúng chứ? Tên đó không hề hay biết, hay là biết rồi mà vờ như không.. "
" Ồn ào quá, Nghiêm Dụ. "Hứa Nhiên cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói:" Nếu cậu còn dám nói thêm một câu nữa, tôi nhất định sẽ không tử tế như từ nãy đến giờ nữa đâu. "
" Hứa Nhiên à, tôi nói thật đó, nhìn cậu thế này, cậu sẽ không thật muốn làm chó liếm cho tên đó chứ, cậu muốn.. Hả? "Nghiêm Dụ còn chưa nói hết câu, đã bị động tác của Hứa Nhiên làm cho giật mình.
Người trước mặt đột nhiên bắt cánh tay hắn, sự đụng chạm làn da thật mềm mại, giống y như trong tưởng tượng của hắn. Nghiêm Dụ còn chưa kịp vui mừng, người đó đã xoay lưng lại, đôi chân dài móc về phía sau, một trận choáng váng bất ngờ ập tới.
Nghiêm Dụ bị quật ngã qua vai bằng một đòn đẹp mắt đã có một màn tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Hắn không ngờ Hứa Nhiên trông như thư sinh mềm mại, khiến cho người ta dễ nảy sinh tâm sư bắt nạt, sức lực lại lớn đến nhường này. Chỉ bằng một vài động tác đơn giản, y đã hạ hắn nằm đo ván trên mặt đất, mà hắn, một cơ hội để phản ứng lại cũng không có.
Hóa ra người dịu dàng khi tức giận cũng lộ ra một mặt gai góc như thế này.
Hứa Nhiên phủi phủi tay, một chiêu vừa rồi dùng không hề tốn chút sức lực nào. Y từ trên cao nhìn người nằm trên mặt đất, ánh mắt không có chút độ ấm nào.
" Đây chỉ là một lời cảnh cáo, nếu như cậu còn đến làm phiền tôi, đừng trách tôi ra tay nặng hơn."
Yêu Anh Thành Bệnh