Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương

Chương 62: Không cần giữ khoảng cách với tôi

Trần Định Chu vẫn quan tâm cô ấy, nghe tin tình hình, lái xe hơn nửa tiếng đã đến bệnh viện. Chu Cảnh Huệ mặt trắng như tuyết, rất đáng thương. Đây là điều mà Trần Định Chu chưa từng trải qua với nhiều phụ nữ khác mà ông ta từng quen. Tư Đồ Tĩnh thì luôn giả vờ mãn nguyện, Lê Khang Khang yêu ông ta đến mức nhàm chán và bức bối, còn những người phụ nữ khác thì không cần nhắc đến nữa. Nhìn chung, Chu Cảnh Huệ là đặc biệt nhất, là loài chim đẹp đẽ và ngoan ngoãn nhất, chỉ hót cho riêng ông ta nghe.
Dù sao cũng là có kinh động một chút nhưng không nguy hiểm, Trần Định Chu bảo thư ký đặt một bộ trang sức cao cấp làm quà bồi thường, rồi đón Chu Cảnh Huệ lên chiếc Rolls-Royce của mình, gác lại công việc tự mình đưa cô ấy về nhà.
“Vừa nãy ở bệnh viện gặp Ninh Tiêu rồi.” Chu Cảnh Huệ tựa vào lòng ông ta, giọng điệu hồi ức “Lâu rồi không liên lạc, đến cả việc cậu ấy có bạn gái rồi cũng không biết”.
Trần Định Chu chú ý ngay lập tức: “Hả?”.
“Một cô gái xinh đẹp, vừa mới truyền nước xong, Ninh Tiêu đối xử với cô ấy dịu dàng lắm.” Cô ấy nói “Trước đây khi mọi người còn là đồng môn, ai cũng nói Ninh Tiêu lạnh lùng, không biết kiểu con gái nào có thể lọt vào mắt cậu ấy”.
Nói đến đây, không ai biết sống mũi cô ấy cay xè.
Trần Định Chu nhíu mày: “Tôi chưa từng nghe nó nhắc đến”.
Mấy vị trưởng bối tuy không nói rõ chuyện thông gia, nhưng bức tường ranh giới trong giới thượng lưu là có thật. Chỉ cần tìm trong giới thì chắc chắn là “môn đăng hộ đối”, “mượn thế tương trợ”. Trần Định Chu không sợ anh yêu vài người, dù là vài cô lọ lem, tiểu thư hay người mẫu ngôi sao gì đó. Ông ta biết người con trai này có sự lạnh lùng, tàn nhẫn không kém mình. Cộng thêm việc từ nhỏ đã được chứng kiến, đáng lẽ đã sớm khử mị* về hôn nhân rồi.

Khử mị*: mất đi sự quyến rũ, ảo tưởng
Hôn nhân là một thứ thú vị, nếu không khử mị thì người ta bị nó ràng buộc, nếu đã khử mị thì có thể tùy ý sử dụng, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Vì vậy, Trần Định Chu không rảnh rỗi đến mức quản chuyện tình yêu của con trai.
Chu Cảnh Huệ quan sát sự thờ ơ của ông ta, các ngón tay nhéo vào nhay: “Nhưng mà… cô gái đó, em thấy có chút quen mắt. Hình như…”.
Trần Định Chu không mấy để tâm lắng nghe, nghe thấy con chim sẻ dịu dàng của ông ta nói ——
“Là cô gái mà người họ Tống ấy dẫn theo năm đó”.

Buổi chiều, quán cháo lác đác khách.
Trần Ninh Tiêu gọi cháo hải sản, cách chế biến rất thanh đạm, chỉ có cháo trắng với tôm, sò, không một chút gia vị nào, nhưng anh bảo phục vụ cắt thêm nhiều gừng thái sợi. Thiếu Vi để thìa cháo nguội, cúi mắt hỏi: “Sao anh không nói rõ với cô ấy?”.
“Cái gì?”.
“Cô ấy tưởng em là bạn gái anh”.
“Không quan trọng”.
“Lần sau vẫn nên giải thích đi.” Thiếu Vi mím một ngụm cháo vào miệng.

Rất đậm đà, rất thanh, rất ngọt.
Cô ngậm một lúc, rồi từ từ nuốt xuống bụng.
Trần Ninh Tiêu không biểu cảm nhìn động tác nuốt của cô.
“Cô ấy đã gặp em rồi, có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên nhớ ra. Lúc đó nếu hiểu lầm thật thì không hay đâu”.
“Kiểu không hay nào?”.
Thiếu Vi mím môi cười cười, cô bị vỡ nát vào buổi chiều đã được giấu đi không dấu vết, có lẽ bị chổi quét qua loa, quét vào góc nào đó trước.
Cô nửa đùa nửa thật nói: “Số em không tốt mà, sẽ làm anh xui xẻo”.
Trần Ninh Tiêu không trả lời câu nói này của cô, mà đeo găng tay, bóc tôm cho cô. Tôm bình thường anh không cho cô ăn, cháo thường cho loại tôm sú thiên nhiên, Thiếu Vi không biết, cứ nghĩ là ăn tôm thẻ chân trắng bình thường. Cô tự mình đi ăn ngoài cũng không nghĩ đến việc ăn hải sản, chỉ khi người khác mời ăn thì mới ăn, mơ hồ nghĩ, sao hương vị không giống của Trần Ninh Tiêu? Bạn bè xung quanh cảm thấy cô vừa nghèo vừa giàu, nói, Thiếu Vi, ai đã xây cho cô một lâu đài vậy? Một kiểu xây dựng không đánh động. Nhìn xung quanh toàn là đồng không mông quạnh, khiến cô vẫn tưởng mình đang sống trong căn nhà tranh.
Uống hai bát cháo, mặt cuối cùng cũng hồi phục chút huyết sắc, Trần Ninh Tiêu lái xe đưa cô về căn hộ, đưa đến tận lầu, đến tận cửa.
Đã đến mức này rồi, Thiếu Vi do dự ở cửa, thử hỏi: “Vào trong ngồi một lát không?”.
Căn hộ của người độc thân không gian chật hẹp, bố cục rõ ràng, chiếc bàn duy nhất vừa là bàn ăn vừa là bàn học, để tiết kiệm không gian, chỉ giữ lại một chiếc ghế có tựa lưng.
Hasselblad và Phase One thuê đã được Trần Giai Uy mang đi trả, Thiếu Vi lấy thẻ nhớ từ Sony A ra, c*m v** máy tính xách tay, vừa nghỉ ngơi vừa xem nhập dữ liệu. Mặc dù biết cơ thể mình sắp đến giới hạn, cũng biết còn rất nhiều thời gian, nhưng cô trong lòng bồn chồn, cảm thấy không thể chậm trễ một khắc nào.
Cần nhanh chóng đăng lên mạng, cố gắng tạo ra tiếng vang, để Thượng Thanh nhìn thấy. Có lẽ sau khi nhìn thấy, chị ấy sẽ trở về thôn Hi, trở lại hẻm Đồng Đức đi dạo. Người phụ nữ nhỏ bé mà bà chủ cửa hàng tiện lợi nhắc đến, chắc chắn chính là chị ấy?
Trần Ninh Tiêu không có chỗ ngồi, một người cao lớn đứng ở đâu cũng nổi bật, cảm giác xâm nhập rất mạnh mẽ.
Sau hai phút, Thiếu Vi mở miệng nói: “Anh buổi chiều không có việc gì à?”.
Trần Ninh Tiêu suy nghĩ rất nhanh: “Đuổi tôi đi sao?”.
Anh cầm ấm đun nước đi lấy nước: “Tôi lo lắng cho em, ít nhất phải xác định em đã chuyển đổi tâm trạng xong rồi mới đi”. Ấm nước đặt vào đế, một lúc sau phát ra tiếng ồn ù ù, dần dần to hơn. Không ai nói gì, Trần Ninh Tiêu dựa tường đứng nghiêng, chân dài bắt chéo, nhìn khuôn mặt nghiêng của Thiếu Vi được màn hình máy tính chiếu sáng.
Trong đầu hiện lên cảnh Chu Cảnh Thụy lén nhìn cô vào buổi chiều, đôi mắt tối tăm yên tĩnh nheo lại, có sóng gợn lăn tăn.
Nghe nói cậu ta được sắp xếp làm gì trong công ty ấy nhỉ?
Gọi điện điều cậu ta đi làm bảo vệ đi.

Lúc này cô hiểu, là anh buồn ngủ rồi.
“Anh… anh lên giường em ngủ một lát nhé?”.
Trần Ninh Tiêu thực sự buồn ngủ, dứt khoát không chút do dự: “Cũng được”. Để kịp ánh sáng buổi sáng sớm, cô đi vội vàng, giường chiếu không được dọn dẹp tử tế, chăn, tấm đệm cuối giường bằng vải dệt kim, đồ ngủ vương vãi trên giường. Cô đứng dậy dọn dẹp, vội vàng cho vào giỏ mây: “Anh đừng chê nhé”.
Tai cô hơi nóng, cô thà rằng Trần Ninh Tiêu đừng nhìn ra.
“Anh cứ mặc quần áo nằm thôi, đằng nào cũng phải thay ga trải giường rồi.” Cô nghiêm túc nói, rất thẳng thắn, trừ đôi tai đỏ ửng. Bản thân cô cũng biết điều đó, nên thần sắc càng kiên định thẳng thắn hơn một phần, hận làn da mình trắng.
Trần Ninh Tiêu cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, không nằm vào chăn mà nằm ra ngoài, đắp chăn. Thiếu Vi yên tâm, trở lại trước máy tính để chọn ảnh.
Giường con gái đều thơm như vậy sao? Thơm đến nỗi Trần Ninh Tiêu không ngủ được, cơn buồn ngủ vừa nãy rất mãnh liệt đều biến mất, ngược lại hai lông mày nhíu chặt. Là do cái gối à? Dù sao cũng là cô ấy đã ngủ rồi, toàn là mùi tóc của cô ấy, có thể còn có mùi kem dưỡng trắng mà cô ấy thoa lên má và cổ.
Trong đầu hiện lên một bàn tay.
Một bàn tay soi gương, một đoạn cổ dài trắng ngà, một cái cằm nhọn. Trong gương, cằm cô hơi ngẩng lên, để lộ phần cổ và xương quai xanh trắng mịn, bàn tay ch*m r** v**t v*, nơi nào đi qua mùi hương nồng nàn lan tỏa ——
Dừng lại.
Trần Ninh Tiêu mở mắt, hít thở sâu hai hơi.
Suy nghĩ không nên hoạt động trước khi ngủ, không có lợi cho giấc ngủ sâu. Anh kìm nén sự bứt rứt vô cớ đang dâng trào trong lòng, lật người, cánh tay tự nhiên chìm vào chiếc gối ôm bên cạnh.
Một cái.
Ren.
Của một vật gì đó.
Chỗ rỗng, vướng vào đầu ngón tay anh.
Ngón tay đi trước ý thức, khiến anh thuận thế gom thứ đó vào lòng bàn tay. Mềm mại và mỏng, bên ngoài là ren đục lỗ, bên trong là vải tuyn mềm mại, còn có hai sợi dây nhỏ.
Là đồ lót.
Tấm vải mỏng nhẹ nhàng trượt qua đầu ngón tay anh khi anh rút tay ra, để lại cảm giác mềm mại đến không thể tin được.
Cô đã là một người phụ nữ có thể mặc đồ lót ren, chứ không phải là chiếc áo lót cotton có đệm mà anh vô tình nhặt được và phải lén lút xử lý năm đó ở Barcelona.

Trong mắt anh là một vùng tĩnh lặng sâu thẳm, giống như khuôn mặt anh. Nhưng lát sau…
Thiếu Vi nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy anh đứng dậy ngồi đó, liền quan tâm: “Anh sao vậy? Không ngủ được à?”.
Trần Ninh Tiêu vén chăn xuống giường, lạnh nhạt tự nhiên nói: “Không quen giường lạ”.
“Ồ…” Thiếu Vi tưởng anh không quen ngủ trên chiếc nệm bình thường như vậy.
Trần Ninh Tiêu khoác áo khoác ngoài, từ túi quần lấy ra một điếu thuốc kẹp vào môi, ánh mắt liếc nhìn ảnh thu nhỏ trên màn hình của cô.
Đây là tất cả những cảnh quay và sáng tạo của cô trong thời gian gần đây, liên tục nhiều bức ảnh ngôi nhà trong hẻm nghiêng với biển đèn neon “Thân Ái”, khiến ánh mắt Trần Ninh Tiêu dừng lại một chút, sau đó lơ đãng liếc đi. Cô ghét việc lạm dụng màn trập, cùng một cảnh và bố cục tuyệt đối chỉ lấy một ảnh, việc xuất hiện liên tục nhiều bức ảnh gần giống nhau này, chứng tỏ lúc đó tâm trạng cô rất hỗn loạn.
“Em đi cùng tôi đi.” Trần Ninh Tiêu thay đổi ý định.
“Hả?”.
“Em ở một mình tôi không yên tâm, đến phòng suite của tôi ngủ, bảo phục vụ kê thêm giường.” Anh sắp xếp một cách có lý có lẽ, mạch lạc, “Lấy những thứ cần thiết đi, yên tâm, tôi tuyệt đối không làm phiền em sáng tạo”.
Cả hai đều thẳng thắn, lại không phải kiểu người dây dưa, nên quyết định rất nhanh chóng. Thiếu Vi liền cầm máy tính, thu dọn quần áo để thay.
Trần Ninh Tiêu trông có vẻ lơ đễnh, nhưng đúng lúc và đúng mực nhắc nhở: “Mang thêm vài bộ nữa”.
“Em không khoa trương như vậy…”.
Trần Ninh Tiêu nhìn chằm chằm cô: “Hôm nay nếu không phải tôi tình cờ gặp, em có phải sẽ chết cũng không nói với tôi không?”.
Thiếu Vi cười cười, không biện minh nữa, kéo ngăn kéo vừa đóng ra, lấy thêm hai bộ đồ lót.
May mà cô không trang điểm, không cần dọn dẹp đủ thứ chai lọ, nhẹ nhàng lên xe Trần Ninh Tiêu. Trần Ninh Tiêu vịn vô lăng, nghe tiếng cô cài dây an toàn, nói một câu không đầu không cuối: “Số em có tốt hay không tôi không biết, nhưng số tôi tốt, không những không bị em làm xui xẻo, mà còn có thể vượng em”.
Thiếu Vi chậm lại, sợ sự tự tin tự mãn của anh sẽ chuốc lấy sự phẫn nộ của trời đất, trong lòng thay anh tạ tội với trời.
Đừng chấp nhặt với anh ấy, hãy cho anh ấy mãi mãi thuận lợi đi.
“Cho nên.” Trần Ninh Tiêu ngừng lại, nói ra kết luận: “Không cần giữ khoảng cách với tôi”.
Đến khách sạn, phục vụ đã theo lời anh ta kê sofa trong phòng khách thành giường. Thiếu Vi mệt lử, nóng lòng ngủ một giấc, tỉnh dậy đúng lúc ăn tối, được Trần Ninh Tiêu đưa đến nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn.
La Khải Tình đã ngồi vào bàn trước, thấy Thiếu Vi thì bất ngờ một lát. Trần Ninh Tiêu hẹn cô ấy là để ứng dụng thuật toán thị giác máy tính của nhóm Tiến sĩ Từ ở Hồng Kông vào Funface của cô ấy, từ đó khám phá thêm cách chơi AI – tức là, đây là một bữa ăn làm việc.

“Vi Vi không khỏe à? Sắc mặt tệ quá.” La Khải Tình quan tâm.
“Chiều nay có chút chuyện.” Trần Ninh Tiêu rất tự nhiên nhận là người trong cuộc “Vừa ngủ bù một lúc đã khá hơn nhiều rồi”.
La Khải Tình không động sắc nói: “Cậu cũng thật là làm khổ người khác, cô ấy ở xa đây, biết thế đặt một nhà hàng gần đó”.
“Cô ấy ngủ với tôi.”
Chiếc thìa sứ va vào bát canh tạo ra một chuỗi tiếng leng keng giòn giã, rồi lại khuấy từng nhịp, mang theo một nhịp điệu suy tư.
La Khải Tình không nói gì.
Thiếu Vi mặt đỏ bừng: “Anh đừng nói lung tung, chỉ là mượn giường anh thôi”.
Trần Ninh Tiêu từ tốn, cân nhắc lời lẽ: “Cô ấy ngủ với tôi? Cô ấy ngủ cùng tôi? Cô ấy ngủ ở chỗ tôi? Có gì khác nhau?”.
Thiếu Vi: “…”.
Nhẹ nhàng đạp chân anh dưới bàn, như mèo con giẫm sữa.
Trần Ninh Tiêu nhướng mày, dưới ánh đèn sắc mặt nghiêm túc, nhưng quả nhiên im lặng.
La Khải Tình cười chuyển chủ đề: “Cậu thật là. Người hiểu rõ thì biết mối quan hệ của hai người, người không hiểu rõ thì sao? Cô Tôn không hiểu lầm sao?”.
Đũa của Thiếu Vi ngừng lại không thoát khỏi mắt cô ấy “Vi Vi cũng biết cô Tôn sao?”.
Trần Ninh Tiêu không né tránh, kể lại chuyện buổi chiều.
La Khải Tình hứng thú hỏi dồn: “Lần đầu gặp mặt cảm thấy thế nào? Tôi thấy cô ấy lạnh lùng như băng vậy, rất xinh đẹp và thoát tục”.
Trần Ninh Tiêu chưa bao giờ thích đánh giá người khác, nói gọn lỏn: “Tạm được”.
Món ăn lần lượt được dọn ra, hai người bắt đầu nói chuyện công việc, dần dần không khí trở nên chuyên nghiệp và tập trung. Thiếu Vi ở bên cạnh lặng lẽ ăn, không xen lời cũng không hỏi. Ăn không ngon miệng, ăn được vài hạt cơm đã no, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Lương Duyệt, hỏi anh ta đã ăn tối chưa.
Trần Ninh Tiêu liếc mắt nhìn thấy, không lên tiếng.
Giữa chừng anh nhận một cuộc điện thoại, tạm rời chỗ, La Khải Tình liền nói chuyện với Thiếu Vi, hỏi cô ấy việc sáng tạo thế nào rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, Thiếu Vi trước mặt cô ấy thực sự có chút ý tứ của em gái, kể lại chi tiết. La Khải Tình nghe mà gật đầu lia lịa, sau đó đột ngột chuyển hướng: “Không biết Claus có ‘hợp mắt’ với cô Tôn kia không? Em thấy sao?”.
“Em…” Thiếu Vi không hiểu sao né tránh câu hỏi liên quan đến cô Tôn kia “Em nói không rõ nữa, không nhìn ra được”.
“Bố cô Tôn là nhân vật chủ chốt, liên quan đến gia sản tương lai của chị.” La Khải Tình tựa lưng vào ghế, cười lên đã có sự khôn ngoan và dứt khoát của một doanh nhân thành đạt “Quan điểm hôn nhân của Claus thì em vẫn luôn biết đấy, không biết lần này, cậu ấy có đồng ý kết duyên với người khác không?”


Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Story Chương 62: Không cần giữ khoảng cách với tôi
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...