Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương

Chương 35: Cậu đối với tớ, không hề có chút rung động nào sao?

Hôm đó, tại nhà hàng cảnh quan dưới biển trong mơ, Thiếu Vi đã có tấm ảnh chụp chung đầu tiên chỉ riêng với Trần Ninh Tiêu.
Là do Khúc Thiên Ca đề nghị, nhưng sau đó cô ấy không còn ép Trần Giai Uy làm công nữa, mà kéo Thiếu Vi tự chụp liên tục, lúc thì chụp chung với cá mập voi trước cửa sổ đại dương, lúc thì bắt được nụ cười tự nhiên của cá đuối, lúc thì so tay hình chữ “V” với Thiếu Vi bên bàn ăn. Cuối cùng, cô ấy đề xuất, bắt đầu chụp ảnh chung cho từng người một.
Thiếu Vi và Trần Ninh Tiêu ngồi hai bên bàn, không ngừng nghiêng về phía giữa bàn, như hai cụm thực vật sắp chạm vào nhau, cùng hướng về ống kính điện thoại của Khúc Thiên Ca.
Đều rất lịch sự, giữ khoảng cách vài centimet giữa hai người, trông như muốn thân mật mà lại không. Thiếu Vi hai tay liên tục nắm chặt chiếc cặp sách trong lòng.
“Đừng ngại thế chứ, giơ tay hình chữ ‘V’ đi.” Khúc Thiên Ca gợi ý.
Một tiếng “cạch”, tiếng màn trập điện thoại vang lên, khung hình hai người được định lại.
Khúc Thiên Ca lật lại xem, liên tục nói: “Trời ơi, tớ chụp ảnh giỏi quá, Trần Ninh Tiêu!”
Trần Ninh Tiêu nghiêng mặt liếc nhìn, thần sắc hơi khựng lại.
Cửa sổ ngắm cảnh đại dương là nguồn sáng bổ sung dịu nhất, những đường sóng xanh biếc vẽ nên cảnh vật xung quanh, hai người ở giữa khung hình dù không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.
Bức ảnh toát lên cảm giác, không cần dựa vào trang điểm hay kiểu tóc, mà có một sức mạnh bình yên dạt dào từ sâu bên trong.

Thiếu Vi khẽ hỏi: “Có thể cho em xem một chút không?”
Khúc Thiên Ca đưa qua, cô cầm điện thoại xem rất lâu, rồi yêu cầu cô ấy: “Có thể gửi cho em một bản được không?”
“Cô muốn lưu à?” Trần Giai Uy lơ đễnh hỏi.
“Ảnh trong máy ảnh của anh cũng gửi cho tôi đi” Thiếu Vi thẳng thắn nhìn anh ta và Khúc Thiên Ca “cả ảnh chụp chung trong điện thoại của Thiên Ca nữa, tôi đều muốn lưu lại.”
Khúc Thiên Ca nhìn chiếc điện thoại nắp gập bàn phím của cô nói: “Sao em vẫn dùng điện thoại nắp gập vậy? Chị gửi cho em qua QQ nhé.”
Nửa sau chuyến đi, Thiếu Vi lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn về nhà mở máy tính đăng nhập QQ.

Ăn tối xong, bốn người ai về nhà nấy. Trần Giai Uy đưa Thiếu Vi về nhà, nhưng không dẫn đường đến Bảo Lợi Hối, mà hỏi thẳng: “Cô ở hướng nào của thôn Hi vậy?”
Thiếu Vi mím môi, không nói gì.
“Cô không cần tự trọng mạnh thế, ở biệt thự hay ở làng đô thị thì cũng như nhau thôi, chúng tôi cũng sẽ không coi thường cô. Huống hồ nơi các cô ở tương lai rất tốt, sớm muộn gì cũng được giải tỏa, lúc đó cô sẽ là sách nhị đại* rồi.”
Sách nhị đại*: là một thuật ngữ phổ biến trong tiếng Trung Quốc, dùng để chỉ những người thuộc thế hệ thứ hai được hưởng lợi từ việc quy hoạch, giải tỏa, hoặc phá dỡ nhà ở để xây dựng các dự án mới.
Công lực tự nói tự cười của anh ta rất lợi hại, Thiếu Vi không khỏi khẽ cười thở dài, lắc đầu, như người lớn đang khoan dung với trẻ con, chỉ cho anh ta chỗ mà Tống Thức Nhân thường dừng xe.
“Trần Ninh Tiêu có biết cô ở đây không?” Trần Giai Uy lái chiếc xe Mustang mui trần của mình một cách khó khăn trên con đường gập ghềnh, lúc nào cũng có thể sụt lún.
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Hai người trông thân thiết hơn vẻ bề ngoài.”
Thiếu Vi giật mình trước sự nhạy bén của anh ta, nói lấp lửng: “Quen biết một thời gian rồi.”
Chiếc Mustang màu đen dừng ở ngã tư, trên cột điện xiêu vẹo cạnh cửa hàng tạp hóa có treo một bóng đèn mà chủ nhà tự mắc.
Trần Giai Uy tháo dây an toàn: “Hơi muộn rồi, để tôi đưa cô về tận nhà.”


“Không cần đâu.” Thiếu Vi xuống xe, nói với anh ta: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Khoan đã.” Trần Giai Uy mở một ngăn chứa đồ ở bảng điều khiển trung tâm, lấy ra một hộp quà nhỏ: “Quà.”
“Tôi sẽ không nhận.”
“Hẹn hò tặng quà là thói quen của tôi, trừ khi cô muốn trở thành người phụ nữ khiến tôi phá vỡ quy tắc.”
Thiếu Vi lắc đầu, đưa tay ra, ngón tay chạm vào hộp quà: “Anh theo đuổi tôi, là vì không phục Trần Ninh Tiêu, hay chỉ đơn thuần vì tôi?”
Trần Giai Uy nói thẳng thừng không chút né tránh: “Cả hai.”
“Theo đuổi được rồi, chán thì chia tay à?”
“Đương nhiên.”
Trần Giai Uy bật cười trước ánh mắt của cô: “Đừng trách tôi thẳng thừng, tôi chỉ cảm thấy, nếu tôi dùng cái kiểu lời ngon tiếng ngọt kiểu cũ để dỗ cô, trong lòng cô sẽ mắng tôi là đồ ngu ngốc.”
“Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh, quả thực không tốt lắm, nhưng hôm nay đã thay đổi.” Thiếu Vi nói một cách có trình tự: “Nhưng tôi không có ý định yêu đương, hôm nay ra ngoài gặp anh, cũng chỉ là sợ anh cứ quấn lấy tôi, rất tốn thời gian.”
“Cô có tự do của cô, tôi có tự do của tôi.” Trần Giai Uy nhún vai, thu lại hộp quà, tiến lên một bước, kéo khóa cặp sách của cô: “Đừng nói nhảm nữa, đừng vội đưa ra quyết định.”
Anh ta hành động nhanh nhẹn, Thiếu Vi đứng yên không động. Từ góc hẻm xa xa nhìn lại, dưới ánh trăng, đôi nam nữ trông rất xứng đôi, toát lên vẻ mờ ảo, mập mờ.
Trần Giai Uy nhét quà xong, nhưng không rời khỏi bên cạnh Thiếu Vi, mà hơi cúi mặt xuống, hơi thở phả vào má và vành tai Thiếu Vi.
“Làn da của cô….làm cho người ta có cảm giác muốn hôn.”
Thiếu Vi cứng đờ người, nhưng không hoảng sợ nhảy ra như chú thỏ con, mà quay đầu lại, bình tĩnh hạ mắt xuống: “Đừng được voi đòi tiên.”
Trần Giai Uy hừ một tiếng cười: “Khó trêu đến vậy sao?”
Anh ta lùi lại, khẽ nâng cằm về phía cô ấy: “Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ báo bình an.”
Thiếu Vi bước trên con hẻm xiên chéo đan xen dưới ánh trăng, lắng nghe tiếng gầm của chiếc Mustang phía sau dần từ gần đến xa.
Trong con hẻm đối diện, đèn pha chiếc Maybach đen sáng lên, chiếu sáng nơi đây một cách lạnh lẽo, trắng xóa.
Tài xế giữ vô lăng, nhìn về phía ghế sau qua gương chiếu hậu.
“Tống tiên sinh, bây giờ chúng ta đến dưới lầu của cô Thiếu Vi, hay là?”
Lời vừa dứt, nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông mà tài xế liếc thấy trong gương chiếu hậu lại khiến anh ta kinh hồn bạt vía. Khóe môi anh ta căng thẳng, thẳng tắp như một dải băng dán nghiêm khắc.
Chưa về đến nhà, Thiếu Vi đã nhận được một cuộc điện thoại, cắt đứt tất cả những gì cô đã lên kế hoạch mang đậm chất học sinh ngày hôm nay.
“Tống tiên sinh.”
Giọng người đàn ông nghe có vẻ vui vẻ bình tĩnh: “Chơi về rồi à?”
“Vâng, vừa về đến nhà.”

“Còn ho không?”
“Đỡ nhiều rồi, không dữ dội như trước nữa.”
Thuốc Asme mà Lương Duyệt đưa cho cô trước đó rất hiệu nghiệm, uống vào là thấy tác dụng ngay, nhưng chỉ có thể kiềm chế bệnh, cần thời gian để khỏi hẳn. Thiếu Vi bây giờ chỉ cảm thấy ngứa họng, nhưng cô không dám ho, sợ Tống Thức Nhân lại đưa cô về nhà chữa bệnh, chỉ đành đưa tay lên môi sẵn sàng che lại bất cứ lúc nào.
“Nghỉ ngơi cho tốt, vài hôm nữa ta sẽ cho xe đến đón cháu.”
Lần trước ông ta nói muốn đưa cô đến một nơi, Thiếu Vi trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Hôm nay vẫn là cậu bạn học Lương đó sao?” Tống Thức Nhân lơ đễnh hỏi.
“Không phải.”
“Vậy là người bạn mà lần trước cháu nói đã mang lại nhiều điều tốt đẹp cho cháu à.”
Thiếu Vi không muốn kể chi tiết mọi chuyện cho ông ta, nói lấp lửng: “Vâng, đại khái là vậy.”
Nói vài câu xã giao nữa thì cúp máy. Vừa đi đến dưới lầu nhà, chiếc TV cổ điển của chủ nhà đang chiếu chương trình “Phi nhĩ mạc chúc”. Thiếu Vi một mạch chạy lên tầng hai, tìm một chai dầu hồng hoa trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đựng đồ, nắm chặt trong lòng bàn tay rất lâu.

Trần Ninh Tiêu vừa đưa Khúc Thiên Ca về dưới lầu căn hộ. Khúc Thiên Ca cũng chê nhà mình ở xa, mua một căn hộ nhỏ gần khu đại học, cuối tuần và nghỉ đông hè thỉnh thoảng ở nhà, thỉnh thoảng ở đây.
“Không xuống xe sao?” Trần Ninh Tiêu hỏi.
Xe đã dừng được một lúc rồi, nhưng Khúc Thiên Ca mãi không động đậy, cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Cái trò chơi đó vẫn chưa chơi xong.”
“Gì cơ?”
“Nhìn nhau ba mươi giây.”
Trần Ninh Tiêu im lặng một chút, thờ ơ hỏi: “Chẳng phải là cậu muốn dừng sao?”
“Đó là vì cậu đang nhìn Thiếu Vi, tớ tức giận nên mới làm thế.”
Trần Ninh Tiêu cười một tiếng: “Thiên Ca, đôi khi không biết nên nói cậu là tiểu thư ngang bướng hay là thẳng thắn nữa.”
Khúc Thiên Ca nghiến răng: “Bây giờ tiếp tục.”
“Nếu tớ không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý là cậu sợ.” Khúc Thiên Ca ngẩng đầu lên “Cậu sợ nhìn thẳng vào mắt tớ.”
Trần Ninh Tiêu nhếch môi: “Cậu sẽ thất vọng đấy.”
Nói đến nước này rồi, Khúc Thiên Ca không thể kiềm chế được mà nhíu mày: “Tớ cố chấp lắm, cậu nói không được đâu.”
“Được thôi.”
Trần Ninh Tiêu tháo dây an toàn, quay mặt đi, ánh mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt Khúc Thiên Ca.
Khúc Thiên Ca vuốt tóc, một tay chống vào lưng ghế, một tay chống vào xương hàm, hai ngón tay véo vành tai, nhìn về phía Trần Ninh Tiêu.
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Đối với vẻ ngoài của cô ấy, chỉ có sự thích hay không thích, chứ tuyệt đối không có sự đẹp hay không đẹp. Cô ấy biết mình xinh đẹp, phấn highlight thoa trên sống mũi khiến cô ấy lấp lánh, đôi mắt được kẻ eyeliner khói nhẹ nhàng thật quyến rũ và sâu thẳm.


10 giây… 20 giây…
Trần Ninh Tiêu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà không hề động đậy.
30 giây.
Thậm chí còn có chút ánh nhìn phán xét và thương hại từ trên cao.
40 giây.
“Hết giờ rồi.” Trần Ninh Tiêu thờ ơ nhắc nhở.
Anh quá thoải mái, thoải mái đến mức làm tổn thương người khác.
Khúc Thiên Ca mím môi càng lúc càng chặt, đột nhiên xì hơi hay nói đúng hơn là xả cơn tức giận: “Được rồi, cậu thắng, vậy thì sao chứ—”
Cô ấy đột ngột đứng dậy, áp mặt sát vào Trần Ninh Tiêu.
Một nụ hôn bất ngờ, không rõ là ý định nhất thời hay đã được tính toán từ trước, nhưng không thành công.
Cổ tay cô ấy bị Trần Ninh Tiêu giữ chặt, động tác nghiêng người về phía trước bị ngăn lại một cách thô bạo, đồng thời Trần Ninh Tiêu nghiêng mặt đi, không chút biểu cảm né tránh cô ấy.
“Thiên Ca, bạn bè không thể làm như vậy.”
Nước mắt mà Khúc Thiên Ca cố kìm nén bấy lâu chợt tuôn rơi: “Nhất định phải như vậy sao?”
“Kiều Quân Tinh thích cậu, hãy xem xét Kiều Quân Tinh đi.” Trần Ninh Tiêu điềm tĩnh gợi ý “Cậu ấy làm mọi việc đều đặt cậu lên hàng đầu.”
“Chỉ vì điều này ư? Chỉ vì Kiều Quân Tinh thích tớ, nên chúng ta không thể sao?” Giọng Khúc Thiên Ca nghẹn ngào.
“Ngay cả khi Kiều Quân Tinh không thích cậu, chúng ta cũng không thể.”
“Cậu đối với tớ, không hề có chút rung động nào sao?”
“Không có.”
“Cậu đối với bất kỳ ai, đối với La Khải Tình, đối với Chu Cảnh Huệ cũng không có sao?” Khúc Thiên Ca liên tục chất vấn.
Cảnh tượng đáng sợ nhất, mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
Trần Ninh Tiêu im lặng trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ vài phần trăm giây.
Đó là sự do dự.
Nhưng Khúc Thiên Ca không biết anh đang do dự với câu hỏi thứ nhất, hay là câu thứ hai, thứ ba.
“Đừng hỏi tớ những câu mà ngay cả tớ cũng không rõ.”
“Tớ quá vội vàng rồi đúng không?” Khúc Thiên Ca lau nước mắt “Đáng lẽ nên lặng lẽ chờ đợi bên cạnh cậu. Nhưng Trần Ninh Tiêu,”
Cô ấy lần này hít một hơi thật sâu: “Người đang chờ đợi bên cạnh cậu, thật sự rất nhiều rồi.”

“Thiên Ca” Trần Ninh Tiêu dùng sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời để nói lý lẽ với cô ấy “Trên thế giới này không chỉ có chuyện nam nữ, làm việc, học vấn, đều phải giao tiếp với cả nam và nữ, cậu không thể quy tất cả mọi chuyện vào việc chiếm hữu hoặc phát triển thành mối quan hệ yêu đương được.”
Khúc Thiên Ca bật cười trong nước mắt: “Cậu đang nói giúp La Khải Tình.”
“Cô ấy rất xuất sắc, dự án cô ấy làm tớ hứng thú, chỉ vậy thôi.”
“Tớ không theo kịp bước chân của cậu nữa rồi.” Ánh mắt của Khúc Thiên Ca nhuộm một nỗi buồn sâu sắc mà ngay cả cô ấy cũng không nhận ra “Trần Ninh Tiêu, đối với cuộc đời cậu, tớ đã là người ở giai đoạn trước rồi.”
Tay Trần Ninh Tiêu khẽ giơ lên, dường như muốn giúp cô ấy vuốt sợi tóc rũ xuống ra sau tai, nhưng trước khi đầu ngón tay chạm vào, anh cuối cùng đã dừng lại.
Dù cô ấy có là bạn tốt của anh ta đến đâu, cũng là một người phụ nữ. Anh không thể và cũng không nên cho cô ấy thêm hy vọng.
“Xin lỗi, Thiên Ca.” Trần Ninh Tiêu buông tay: “Mọi chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra, ngủ ngon nhé, đừng nghĩ nhiều quá.”
Khúc Thiên Ca xuống xe, trơ mắt nhìn chiếc xe của anh chạy đi xa, cho đến khi đèn hậu hòa vào dòng chảy của đường phố đêm, biến mất hoàn toàn.

Xe đến dưới lầu, trước khi vào bốt bảo vệ, Trần Ninh Tiêu nhìn thấy một cô gái trẻ đang đi đi lại lại trước bốt bảo vệ.
Chắc là đã có dáng vẻ đáng ngờ được một lúc, bảo vệ đã chú ý đến cô ấy.
Trần Ninh Tiêu dừng xe, hạ cửa kính: “Làm gì đấy?”
Thiếu Vi đang trong trận chiến nội tâm, đột nhiên nghe thấy giọng anh, cả người run lên, suýt nữa nhảy dựng.
Cô lấy dầu hồng hoa, vội vàng đi qua đường hầm phía dưới, rồi đi bộ hàng trăm mét dọc theo con phố mới đến được dưới khu căn hộ này, không ngờ lại bị bảo vệ ở bốt chặn lại. Quả nhiên anh ta yêu cầu cô gọi điện cho chủ nhà để xác nhận. Thiếu Vi chỉ muốn đến đưa lọ dầu thuốc, giờ bị chặn lại, cả người cô đều chùng xuống, bắt đầu nghi ngờ sự cần thiết của tất cả những việc này.

Trần Ninh Tiêu có thiếu một lọ dầu thuốc này không?
Hơn nữa, có làm phiền anh không?
Không nói một tiếng nào đã đến dưới lầu, có phải cũng rất đường đột không?
Anh sẽ không vì thế mà chuyển nhà đấy chứ!
Trần Ninh Tiêu châm điếu thuốc đang ngậm ở khóe môi, biết rõ mà vẫn hỏi: “Tối muộn thế này đến tìm ai? Cần tôi giúp em nhắn lời không?”
Thiếu Vi ngơ ngác đưa một cánh tay ra: “Cho anh này.”
Trần Ninh Tiêu liếc nhìn: “Gì?”
“Dầu hồng hoa.”
“Tôi không biết dùng, em đưa tôi cũng vô ích.”
“Hả?” Thiếu Vi sững sờ, cánh tay đang đưa ra thẳng đờ vội vàng rụt lại: “Ồ…”
Cô ấy quay đầu: “Vậy em về đây.”
“Quay lại.” Trần Ninh Tiêu gọi cô lại.
Thiếu Vi quay đầu nhìn.
“Em không định lên lầu giúp tôi sao?”


Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Story Chương 35: Cậu đối với tớ, không hề có chút rung động nào sao?
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...