Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương

Chương 33: Cứ coi anh như một vị thần xa xăm vậy

Bệnh nhân vốn đang bị ngứa cổ họng, vì sặc nước mà lại ho dữ dội.
“Không phải…” Cô ho đến mức nước mắt giàn giụa.
Trần Ninh Tiêu cũng phản ứng lại, ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Xin lỗi, chưa tỉnh ngủ.”
Thiếu Vi lắc đầu, cẩn trọng hỏi: “Vậy em uống nhé?”
“Uống đi.”
Cô lại quay lưng đi, cẩn thận nâng chai nước lên, đổ nước khoáng vào miệng một cách dè dặt. Không biết phía sau khu triển lãm này còn có tuyến đường dài bao nhiêu, cô uống rất tiết kiệm, chỉ để làm ẩm cổ họng, làm dịu sự khó chịu trong khí quản.
Trần Ninh Tiêu không động tĩnh gì, vẫn chú ý đến cô, cho đến khi cô ổn định rồi mới lơ đễnh nói: “Bệnh chưa khỏi đã dám ra ngoài hẹn hò, liều thế à?”
Thiếu Vi hai tay nắm chặt chai nước: “Chỉ là muốn giải quyết sớm thôi.”
“Cách em giải quyết là đáp ứng anh ta sao?”
Thiếu Vi sững người một chút: “Vậy còn anh?”
“Gì cơ?”

“Anh có phải hẹn hò không?”
Trần Ninh Tiêu: “…”
Hai chữ lạnh lùng: “Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại đồng ý?”
Trần Ninh Tiêu: “Cho sớm xong một chuyện.”
Thiếu Vi bày ra vẻ mặt “anh thấy chưa”.
Trần Ninh Tiêu: “…”
“Cách anh giải quyết vấn đề cũng là đáp ứng, anh có thể, em không thể sao?”
Trần Ninh Tiêu động đậy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng, chỉ có thể thốt ra một chữ: “Được.”
… Hơi thông minh.
Cuối cùng, Khúc Thiên Ca đã chụp ảnh xong trước cửa sổ ngắm cảnh một cách hài lòng, phía sau là Trần Giai Uy với vẻ mặt sống không bằng chết.
Trần Ninh Tiêu và Thiếu Vi đứng cách nhau hai bước, cả hai cùng hướng mặt về phía cửa sổ ngắm cảnh, trông như đang mải mê ngắm cá.
Khúc Thiên Ca kéo Thiếu Vi lại cùng xem ảnh vừa chụp, còn Trần Giai Uy thì cố ý lùi lại một bước đến bên Trần Ninh Tiêu: “Có thể ai dẫn cô gái nào thì người đó tự chịu trách nhiệm được không?”
Trần Ninh Tiêu: “?”
Trần Giai Uy: “Cậu chụp cho cô ấy, cậu tự phục vụ cô ấy đi.”
Trần Ninh Tiêu khẽ cúi người: “Nói hay đấy, nhưng cậu nhầm rồi, tôi là người được dẫn đi.”
Khúc Thiên Ca xem xong ảnh, hỏi Thiếu Vi: “Thấy sao?”

“Rất đẹp.”
Ngụ ý là ảnh không đẹp lắm.
Đẹp là được rồi, Khúc Thiên Ca cất máy ảnh, móc một ngón tay vào tay Thiếu Vi, thì thầm: “Lần trước em đã hứa với rồi, hôm nay là cơ hội tốt đấy.”
Trốn cũng không thoát được, Thiếu Vi dừng lại một chút “Chị muốn em làm thế nào? Em không giỏi lắm.”
“Em cứ hỗ trợ là được, hỏi cậu ấy thích kiểu con gái nào, sau đó cố gắng tạo cơ hội và không khí mập mờ, cố gắng càng nhiều càng tốt khi nhắc đến hai bọn chị cùng nhau.” Khúc Thiên Ca cũng chưa từng theo đuổi con trai, lén lút búng tay một cái: “À đúng rồi, chị thấy trên mạng nói, nên nhìn thẳng vào mắt đối phương ba mươi giây. Vậy lát nữa chị sẽ bắt đầu chủ đề này, em hợp tác một chút nhé.”
Thiếu Vi gật đầu.
Khu triển lãm này có tuyến đường dài nhất, đi mãi đến khu sứa vẫn chưa thấy chỗ nào b*n n**c. Nước của Khúc Thiên Ca cũng uống hết rồi, liếc thấy chai nước trong tay Thiếu Vi hỏi: “Cho chị uống một ngụm được không?”
Thiếu Vi chưa kịp nghĩ cách từ chối, thì đã nghe Trần Ninh Tiêu nói: “Không được.”
Khúc Thiên Ca: “?”
“Cái này của tớ.” Anh đưa tay ra lấy.
“Của cậu thì sao lại để Thiếu Vi cầm?”
“Lười.”
Khúc Thiên Ca: “…”
Cái kiểu qua loa này thì nói gì cũng được, lại còn nói một cách ngắn gọn, nghĩ thêm một chữ cũng là phí công.
Trước mỗi cửa sổ ngắm cảnh ở khu sứa đều chật cứng người, họ kinh ngạc trước những sinh vật trong suốt này biến hóa thành những màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp dưới ánh đèn nhân tạo, khắp nơi đều là người giơ máy ảnh, điện thoại để chụp ảnh và chụp chung.
Trần Giai Uy đã tìm hiểu trước, hỏi: “Các bạn có biết loài động vật sống lâu nhất trên thế giới là gì không?”
“Không phải rùa sao?” Khúc Thiên Ca hỏi.
“Tuổi thọ của rùa cạn có thể đạt đến ba trăm năm, nhưng trước mặt sứa thì hoàn toàn không đáng kể.” Trần Giai Uy nói lửng.
“Vậy là bao lâu?” Thiếu Vi tò mò hỏi.
Trần Giai Uy nói: “Một nghìn năm.”
“Một nghìn năm?!” Đồng tử của Thiếu Vi giãn lớn, đối mặt với những sinh vật trong suốt trước cửa kính, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn. “Chúng rõ ràng trông rất mong manh mà.”
Trần Ninh Tiêu cười một tiếng: “Đọc bài báo từ tài khoản tiếp thị nào thế?”
Trần Giai Uy nhướng mày: “Tôi nói sai rồi sao?”
“Một chút.” Trần Ninh Tiêu liếc nhìn bảng tên loài vật dưới cửa sổ: “Thông thường sứa có hai dạng sống, dạng polyp sinh sản vô tính, dạng sứa sinh sản hữu tính. Thông thường, dạng sứa sinh sản hữu tính sẽ chết sau khi hoàn thành nhiệm vụ sinh sản, nhưng có một loại sứa đèn biển, có thể thoái hóa từ dạng sứa trở lại dạng polyp.”
Hai cô gái đều chăm chú chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Trần Ninh Tiêu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười, thu lại ý định khoe khoang, không nói nữa: “Phần còn lại các cậu tự tìm kiếm trên Baidu đi, tra là ra ngay thôi.”
Anh đang làm gì vậy? Cũng là mất trí rồi, tự dưng lại khoe khoang mấy kiến thức cấp độ “Mười vạn câu hỏi vì sao” như thế này. Hơn nữa, còn khiến Trần Giai Uy rất khó xử.
Không cần thiết.

“Đừng mà” Khúc Thiên Ca nói “Cậu nói tiếp đi.”
“Không có gì hay ho để nói, chỉ là vậy thôi.”
“Nó có thể từ sứa biến lại thành polyp, rồi lại từ polyp biến lại thành sứa sao?” Thiếu Vi quay mặt lại từ cửa sổ đầy màu sắc.
“Đúng vậy.” Trần Ninh Tiêu khẳng định suy đoán của cô: “Đây là loại động vật duy nhất được biết đến có thể thoái hóa từ dạng trưởng thành trở lại dạng ấu trùng, và khi phát triển nó lại có thể biến thành dạng trưởng thành, sau khi trưởng thành lại tiếp tục thoái hóa trở lại dạng polyp. Nếu không có gì bất ngờ, sự thay đổi qua lại này không giới hạn số lần, vì vậy ———” Anh dừng lại một chút “Về lý thuyết, sứa đèn biển là bất tử.”
“Tuyệt.” Khúc Thiên Ca mỉm cười liếc nhìn Trần Giai Uy: “Có người nói đây đâu phải sai một chút, rõ ràng là sai hoàn toàn.”
Trần Giai Uy bày ra vẻ mặt “hảo nam nhi không chấp nhặt phụ nữ”, hai tay chắp lại vái vái: “Được được được.”
Từ khu sứa đi về phía trước, dần dần đến khu biển sâu. Do điều kiện nuôi cấy hạn chế, nhiều loài sinh vật biển sâu được trưng bày dưới dạng tiêu bản.
Thiếu Vi cúi người, chăm chú nhìn một tiêu bản được trưng bày trong tủ kính.
Trong suốt, giống như một tòa nhà bê tông cốt thép màu trắng đổ ngang.
Tên loài vật ghi trên bảng: A thị giai lão đồng huyệt.
“Đây là bọt biển sao?” Thiếu Vi quay đầu lại, chỉ tìm thấy bóng dáng Trần Ninh Tiêu.
Thì ra Khúc Thiên Ca cảm thấy tiêu bản không thú vị bằng những sinh vật biển biết bơi biết cử động, vì thế lại túm lấy Trần Giai Uy, bắt anh ta chụp ảnh cho mình ở khu sứa.
Đột nhiên chỉ còn lại một mình với Trần Ninh Tiêu, Thiếu Vi chỉ dám tập trung ánh mắt vào tủ tiêu bản, thỉnh thoảng chỉ dám lén nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên kính, liếc về phía người thanh niên phía sau.
“Đúng vậy, tiêu bản bọt biển.”
“Tên kỳ lạ thật.”
“Thuộc chi Giai lão đồng huyệt*, do người Nhật đặt. Nó có một tên khác ở phương Tây.”
Giai lão đồng huyệt*: Ý chỉ sống chung đến già trong một hang
“Gọi là gì?”
“Giỏ hoa của Venus.”
“Venus, là thần Vệ Nữ tay cụt đó sao? Thần tình yêu?”
“Đúng vậy, vì vậy nó được gán cho cùng một ý nghĩa đặt tên trong ngữ cảnh văn hóa Đông và Tây.”
Thiếu Vi suy nghĩ một chút: “Tình yêu và lãng mạn.”
Lại hỏi: “Tại sao?”
“Nói thế nào nhỉ” Trần Ninh Tiêu hồi tưởng lại, rồi cúi người bên cạnh Thiếu Vi, hai mắt chăm chú nhìn tiêu bản bọt biển màu trắng này “Tìm thấy rồi, nhìn chỗ này.”
Anh dùng ngón tay chỉ vào.
“Đây là gì?”
“Tôm hài.”
Thiếu Vi theo hướng ngón tay của anh nhìn rất kỹ, hai con tôm nhỏ xíu. Cô không đành lòng: “Bị đưa vào cùng lúc làm tiêu bản sao?”

“Loại bọt biển này ăn các sinh vật phù du trong nước biển bằng cách lọc, lúc này, những con tôm hài nhỏ như thế này cũng sẽ đồng thời bị cuốn vào đây. Bọt biển A thị giai lão đồng huyệt có những kim xương silic dioxit rất đẹp, đối với tôm hài mà nói, đó là một nơi ẩn náu tuyệt vời, động vật ăn thịt bên ngoài không thể tấn công.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi tôm hài không hay biết gì mà lớn lên, lớn đến mức không thể ra ngoài được nữa trong nơi ẩn náu xinh đẹp này.”
Thiếu Vi sững sờ: “Cứ… bị mắc kẹt bên trong sao?”
Trần Ninh Tiêu mặt không cảm xúc: “Đúng vậy.”
Anh nhìn khuôn mặt Thiếu Vi đang bị những kiến thức này làm cho kinh ngạc, tiếp tục nói: “Do đặc tính hành vi của loài vật, những con tôm hài bị mắc kẹt trong loại bọt biển này thường là một cặp đực cái.”
Có vẻ như một sợi dây trong não bị rung mạnh một cái, khiến thái dương Thiếu Vi ong ong: “Đây chính là nguồn gốc của cái tên Giai lão đồng huyệt. Bởi vì tham lam sự an toàn vĩnh viễn ở đây, mà bị mắc kẹt bên trong suốt đời.”
“Chúng sẽ giao phối và sinh sản bên trong. Trứng đã thụ tinh theo nước biển xuyên qua những kim xương silic dioxit của nơi ẩn náu này, tìm kiếm tự do mới, rồi lại vì nơi ẩn náu mới mà chui vào, thực hiện một vòng lặp sinh tử đồng huyệt mới.” Giọng Trần Ninh Tiêu không có chút dao động nào.
Thiếu Vi đột nhiên rùng mình.
“Lãng mạn không?” Trần Ninh Tiêu nhếch môi, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo xa cách.
“Rốt cuộc là lồng giam, hay là sinh tử đồng huyệt, cũng chỉ là sự gán ghép miễn cưỡng của con người. Hôn nhân của người hiện đại, chính là giống như con bọt biển A thị giai lão đồng huyệt này, người đời kết hợp vì nhu cầu tăng cường khả năng chống chịu rủi ro kinh tế, nhưng rồi lại bị mắc kẹt trong đó suốt đời. Hậu duệ của họ mang theo sự tự do thoát ra tìm cuộc sống mới, rồi lại tự nguyện bước vào lồng giam vì cảm giác an toàn, tuần hoàn lặp lại, kế thừa qua các thế hệ.”
Thiếu Vi lắng nghe, câm nín.
Không phải là ảo giác của cô, khi nói những điều này, Trần Ninh Tiêu toát ra một sự ghê tởm lạnh lẽo.
“Anh… không tin vào tình yêu và hôn nhân sao.”
Trần Ninh Tiêu cười một tiếng: “Tình yêu không cần tin hay không tin, chỉ là nhu cầu của hormone, hôn nhân càng là hình thức kinh tế, chỉ cần tính thực tiễn, chứ không phải là tín ngưỡng. Nếu hôn nhân do tín ngưỡng quyết định, các công ty niêm yết không cần phải công bố tình trạng hôn nhân của cổ đông.”
Thiếu Vi quay mặt đi, một lần nữa chăm chú nhìn cặp tôm hài bị làm thành tiêu bản cùng nhau trong tiêu bản đó, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rất có lý, nhưng em vẫn cảm thấy, việc các nhà sinh vật học biển gán ghép miễn cưỡng cho chúng là điều có thể chấp nhận được, bởi vì…” Cô đứng thẳng dậy, quay đầu lại: “Sinh tử đồng huyệt thì rất quý giá, rất lãng mạn mà.”
Trần Ninh Tiêu nhếch môi, lại trở về trạng thái không quan tâm đến chuyện của mình: “Cứ tự nhiên.”
Nói quá nhiều, khô miệng, anh quen tay vặn nắp chai, uống một ngụm nước khoáng.
Uống được nửa chừng, nhận ra điều gì đó, động tác chậm lại, rồi dừng hẳn.
Hai người nhìn nhau.
“…”
“…”
Một tiếng “nuốt ực”, không biết là nuốt nước bọt hay nuốt tim vào.
Trần Ninh Tiêu mặt không cảm xúc bỏ đi, một tiếng “rầm” vang lên, chai nước còn lại một nửa bị vứt không thương tiếc vào thùng rác.
Không thể dùng được nữa.
Khúc Thiên Ca khô họng quay lại: “Nước đâu nước đâu? Cho tớ uống một ngụm, ôi tớ không chạm vào được không!”
Trần Ninh Tiêu: “Vứt rồi.”
“Hả?”

“Vừa nãy.”
“…”
Cả bốn người đều khát nước dữ dội, nhất trí đồng ý nhanh chóng ra ngoài, Khúc Thiên Ca cũng vì thế mà bỏ lỡ tiêu bản bọt biển và tôm hài rất thú vị này.
Vừa ra khỏi khu triển lãm, Trần Giai Uy đã mở ô, che cho Thiếu Vi dưới bóng râm của mình.
Đối diện chéo là điểm bán đồ ăn thức uống của thủy cung, Trần Ninh Tiêu mua bốn chai đồ uống lạnh. Vừa lúc đến giờ ăn, liền làm theo gợi ý trong cẩm nang của Khúc Thiên Ca, tìm nhà hàng cạnh nhà hát cá heo, nghe nói món burger kiểu Mỹ ở đó khá ngon.
Rất đông người, xếp hàng dài trước quầy. Gần đến lượt, Trần Ninh Tiêu hỏi trước từng người muốn ăn gì, khi gọi món thì gọi một cách có trật tự, bao nhiêu đá, vị tráng miệng gì cũng nói chính xác không sai chút nào, lúc thanh toán, hai thẻ tín dụng đồng thời được đưa ra, một cái là của anh, một cái là của Trần Giai Uy.
Trần Ninh Tiêu thu lại thẻ của Trần Giai Uy, đưa thẻ của mình ra: “Tất cả để tôi mời.”
Cũng may mắn, vào thời điểm đông người như vậy lại kiếm được một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ngoài cửa sổ, buổi biểu diễn diễu hành của công viên thủy cung vừa đi ngang qua, vài người quay đầu nhìn một lúc, ai nấy đều có vẻ hơi mệt vì đi chơi.
Khúc Thiên Ca đá chân Thiếu Vi dưới bàn, rồi nháy mắt ra hiệu cho cô.
Thiếu Vi trấn tĩnh lại, hỏi thẳng không vòng vo: “Trần Ninh Tiêu, em có thể hỏi anh một câu không?”
“Nói đi.”
“Anh thích kiểu con gái nào?”
Trần Giai Uy bị dưa chuột muối trong burger làm cho chua mồm: “Sao cô không quan tâm tôi thích kiểu nào?”
“Cậu thích kiểu Vy Vy ấy mà.” Lời “trợ công” của Khúc Thiên Ca đến vô cùng dễ dàng, cô ấy còn nghiêng đầu về phía Thiếu Vi, vẻ mặt tươi cười, ý nói chị làm mẫu cho em đấy.
Trần Ninh Tiêu ngả người ra sau ghế, ngồi một cách oai vệ, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Tôi thích…”
Không khí như đông lại vì sự tạm dừng đầy ẩn ý của anh.
Ánh mắt Trần Ninh Tiêu lướt qua khuôn mặt Thiếu Vi, dừng lại một giây, rồi thu về không để lại dấu vết.
“Xin lỗi, câu hỏi này tôi tạm thời không trả lời được.”
“Anh chắc chắn thích kiểu Thiên Ca như vậy.” Thiếu Vi đành phải cứng đầu trêu chọc.
Khúc Thiên Ca nhét một cọng khoai tây chiên vào miệng, ánh mắt duyên dáng đảo một vòng, nói: “Em đừng nói bậy.”
Trần Ninh Tiêu: “Đúng vậy, đừng nói bậy.”
Khúc Thiên Ca: “…”
Thiếu Vi đành vội vàng sửa chữa: “Nhưng Thiên Ca chị có phải thích kiểu Trần Ninh Tiêu không?”
Khúc Thiên Ca quay sang Trần Ninh Tiêu: “Cậu nghĩ sao?”
Trần Ninh Tiêu vẫn giữ thái độ bốn lạng đẩy ngàn cân cố ý nói tránh rất khéo léo: “Tớ nghĩ thị lực của cậu rất tốt, không nên nhìn nhầm.”
Thiếu Vi ngơ ngác nhìn, cảm thấy mình là một chiếc máy đẩy thuyền rất không đạt yêu cầu. Cô nên thể hiện tốt hơn, nhưng điều đó có ích gì, cuộc trò chuyện trước tiêu bản bọt biển vừa nãy đã bộc lộ tất cả – Trần Ninh Tiêu, không phải là một tín đồ của tình yêu.
Theo đuổi tình yêu với một người như vậy, có phải tương đương với duyên mộc cầu ngư* không?
Duyên mộc cầu ngư*: Treo cây bắt cá, ý nói làm việc vô ích
Cứ coi anh như một vị thần xa xăm vậy, anh ngồi trên đài cao, tựa cằm cúi mày, đáp ứng mọi yêu cầu của những người thần phục dưới tín ngưỡng của anh, ban phát sự che chở, nhưng, không đáng để yêu.


Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Truyện Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương Story Chương 33: Cứ coi anh như một vị thần xa xăm vậy
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...