Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Chương 31: Cô hình như là cố ý
Khúc Thiên Ca chẳng lừa dối chút nào, Trần Giai Uy quả thực là một người khó đối phó.
Vừa giúp Thượng Thanh dọn dẹp xong studio, trên đường về Thiếu Vi đã nhận được điện thoại của Trần Giai Uy.
“Nghe nói tối nay kịch ở Root rất đặc sắc, chúc mừng cô đã nghỉ việc.”
Họ có khá nhiều nhóm bạn nhỏ náo nhiệt, tin tức được truyền đi rất nhanh. Tối nay anh ta có việc khác, thêm nữa là không muốn nể mặt Trần Ninh Tiêu đến vậy, nên đã không đi.
Lễ nghĩa nhiều không trách, Thiếu Vi với giọng điệu ôn hòa nói: “Cảm ơn.”
Giọng cô tự có một tầng mềm mại của thiếu nữ, nghe có vẻ khàn khàn, không phải loại trong các tác phẩm khác miêu tả là trong trẻo như tiếng chuông bạc. Cộng thêm các triệu chứng ho và viêm do sốt, trong tai Trần Giai Uy nghe rất có sức hấp dẫn của phụ nữ.
Cái gặp gỡ thoáng qua mấy ngày trước, dư vị quả thực vô tận.
“Mấy hôm nữa có rảnh ra ngoài chơi không?”
“Không biết? Thời gian của mình, mình không tự quyết định được sao?”
Thiếu Vi mỉm cười nhẹ: “Thời gian của tôi không do tôi quyết định, có một người có thể tùy ý gọi tôi đến.”
Trần Giai Uy nheo mắt: “Ồ.”
Anh ta vứt đầu thuốc lá, hạ giọng nói: “Nghe có vẻ, cô đã có người trong lòng rồi.”
“Không tính là có, nhưng anh ấy gọi tôi đến, tôi không thể không nghe.” Thiếu Vi từng câu từng chữ bình tĩnh đáp lại anh ta: “Đủ để anh biết khó mà lui chưa?”
Trần Giai Uy hừ một tiếng cười, không coi là chuyện gì to tát: “Thật trùng hợp, tôi đây là người thích phạm tiện.”
“Rất tiếc khi nghe anh nói vậy.”
Đầu dây bên kia hình như thật sự có một tiếng thở dài mơ hồ.
“Nể mặt một chút đi, Khúc Thiên Ca có nói với cô chưa, tôi đây là người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.”
Thiếu Vi nhẹ nhàng ném vấn đề trở lại: “Cho tôi xem kế hoạch của anh, tôi xem có cái nào tôi hứng thú không.”
Cúp điện thoại, trong con hẻm nhỏ về đêm vắng tanh như tờ. Một lúc lâu sau Thượng Thanh mới cười gượng một tiếng: “Không ngờ, em đối phó với đàn ông cũng có chiêu của riêng mình đấy.”
Thiếu Vi quay mặt đi, đôi mắt đen láy xoay tròn theo suy nghĩ: “Tại sao lại nói vậy? Em chỉ đang tìm cách để anh ta bỏ cuộc thôi.”
“Được rồi, chỉ là sự từ chối của em rất có thể sẽ khiến anh ta nghiện.”
“Em không hiểu.”
Thượng Thanh thở dài cười một tiếng, có những người là thiên bẩm.
Cô ấy đổi chủ đề: “Người mà em nói với anh ta là có thể tùy ý gọi em đến, là Tống tiên sinh đó sao?”
“Đúng vậy.”
“Ông ta dựa vào đâu mà có quyền đó?”
“Dựa vào… ông ấy đã cứu bà ngoại em một mạng.”
Liên quan đến chuyện luân lý người thân chí cốt, Thượng Thanh cũng không nói gì nữa.
“Tống tiên sinh nói ông ấy xem em như con gái, nhưng ông ấy tự mình đã có con gái rồi. Ông ấy nói ông ấy đau lòng vì em còn nhỏ đã phải gánh vác nhiều như vậy, nên ông ấy sẵn lòng giúp em.”
Thượng Thanh cảnh giác hỏi: “Khi ở chung với ông ta, ông ta có gì kỳ lạ không?”
Thiếu Vi nhớ lại người phụ nữ trẻ mà cô thấy ở nhà ông ta đêm đó, hơi sững người, rồi lắc đầu: “Ông ấy thường xuyên hướng dẫn và chỉ dạy em.”
“Vậy Lương Duyệt thì sao?”
“Liên quan gì đến Lương Duyệt?” Thiếu Vi hỏi một cách kỳ lạ.
Thượng Thanh nhìn thẳng vào mắt cô: “Không có gì, chị thấy cậu ấy khá giúp đỡ em.”
“Em và cậu ấy đều là học sinh vừa học vừa làm, làm việc ở thư viện trường. Cậu ấy là bạn em.” Thiếu Vi hồi tưởng lại vài lần gặp Lương Duyệt: “Cậu ấy ấy có thể là, thương cảm cho người cùng cảnh ngộ.”
“À vậy à.” Thượng Thanh trong lòng không biết tiếc nuối cho ai, rồi nói: “Vậy em có tiền rồi, trả lại cậu ấy trước đi.”
Lại nói: “Vận đào hoa của em đúng là tốt thật.”
Câu này vốn dĩ là một câu đùa cợt, hơn nữa cô ấy khi nói đùa thường không giữ mồm giữ miệng, không ngờ lần này Thiếu Vi lại để ý, quay mặt lại: “Chị có ý gì?”
“Nói em được nhiều người thích ấy mà.” Thượng Thanh khó hiểu, nhún vai.
“Câu đó dùng cho những người làm nghề buôn phấn bán hương ấy.”
Thượng Thanh bị vẻ nghiêm túc của cô ấy làm cho hết cách, sắc mặt cũng hơi khó coi: “Em quá nhạy cảm rồi đấy.”
Hai người không ai nói thêm lời nào, thoáng chốc đã đến dưới lầu nhà.
Những khách thuê nhà trọ tính theo ngày ở tầng 4 thường đi xuống bằng cầu thang sắt ngoài trời phía sau nhà, thường xuyên phát ra tiếng kim loại “đùng đùng đùng” vào ban đêm, như thể sinh vật dưới cống đang cố gắng gõ vào đường ống thoát hiểm của chúng. Đây cũng là một quy định ngầm giữa họ và ông chủ nhà. Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, có lẽ là do chưa nói rõ, một người đàn ông to lớn vạm vỡ được một người phụ nữ tiễn xuống từ cửa trước.
Nhìn thấy Thiếu Vi, đôi mắt người đàn ông đó sáng lên, ánh mắt không hề che giấu mà quét nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, thậm chí khi đã đi xa năm mét vẫn còn quay đầu lại.
Thời tiết nóng bức không chịu nổi, Thiếu Vi lên lầu, ôm quả dưa hấu đã ngâm trong chậu nhựa ban ngày ra cắt. Dao phay chặt lên thớt phát ra tiếng “độp độp” dứt khoát.
Chỉ cách một song sắt cửa chống trộm, tiếng của Thượng Thanh và người phụ nữ kia truyền đến rõ ràng không chút cản trở.
Thượng Thanh: “Đã nói rõ quy tắc từ lâu rồi, cô đừng phá lệ như lậy.”
Ý nói chỉ được đón người hoặc tiễn người từ phía sau nhà.
“Hà, nói vậy thì sao, đi qua cửa nhà cô một chút thì sao, làm bẩn con đường cô đầu thai kiếp sau à?”
Thượng Thanh nhẫn nhịn: “Bây giờ tôi đang ở đây nói chuyện đàng hoàng với cô, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ấy, nói thật đấy, cô mỗi ngày đi xoa bóp chân cho phụ nữ, chi bằng xoa bóp cho đàn ông đi. Chân đàn ông với phụ nữ có gì khác nhau? Có phải cô bị đàn ông chê là không có da thịt không? Nhưng mà cô bé đối diện nhà cô kia thì đúng là tươi tắn thật đấy—”
Thượng Thanh không nói hai lời, vớ lấy cây lau nhà bên cạnh: “Đồ hạ lưu!”
“Ái! Sao cô đánh người ——— Giết người rồi! ——— Giết người rồi!”
Đèn ở các cửa sổ láng giềng lần lượt sáng lên, chó bắt đầu sủa.
Một tiếng “ào” vang lên, một chậu thứ gì đó đỏ tươi từ tầng hai đổ xuống như trút nước.
——— Trong khoảnh khắc tất cả âm thanh đều im bặt, sau nửa giây tĩnh lặng như chết, lại bùng lên tiếng la hét chói tai hơn: “A! N!”
“Còn la nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát.” Thiếu Vi xách chiếc chậu nhôm màu bạc thường dùng để rửa rau, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Tiếng la hét bị lời đe dọa này chặn đứng trong cổ họng, mãi không thốt ra được.
Thượng Thanh cũng bị dính nước, cánh mũi khẽ phập phồng, ngửi thấy một mùi hương trái cây tươi mát. Cô ấy lấy một chút từ tóc đưa lên đầu ngón tay rồi cho vào miệng, đột nhiên cười đến run cả hai vai.
Đó là ruột dưa hấu đã được băm nát.
Người phụ nữ kia cũng nhận ra mình bị lừa, bình tĩnh lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, định chửi rủa tiếp thì điện thoại trong tay Thiếu Vi lại sáng lên, trong không khí vang lên tiếng bấm phím của cô.
Giọng cô bình tĩnh rõ ràng: “Alo, 110 phải không?”
Tổng đài viên đối diện: “Đây là đường dây nóng tiếp nhận tin báo 110, xin hỏi bạn có cần báo án hay giúp đỡ gì không?”
Thiếu Vi mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ dưới lầu, người phụ nữ kia hằn học khạc một tiếng, quệt tay lên mặt rồi ôm một mớ dưa hấu vụn trên đầu bỏ đi.
Thiếu Vi cúp điện thoại, lặng lẽ rời khỏi cửa sổ.
Thượng Thanh lên lầu, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa sạch. Khi bước ra thì thấy Thiếu Vi đã cắt xong nửa quả dưa hấu còn lại, đặt trong đĩa inox cạn. Sự khó chịu trên đường đi lúc nãy vẫn còn vướng bận trong lòng, cộng thêm màn gây rối của cô gái m** d*m kia, Thượng Thanh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cố ý nói toẹt ra: “Dưa hấu của em băm nát thế kia, ở quê chị cho lợn ăn cũng chỉ đến thế thôi.”
Thấy Thiếu Vi không lên tiếng, Thượng Thanh liếc nhìn sắc mặt cô, thu lại lời đùa cợt và nghiêm túc hỏi: “Em thật sự dám báo cảnh sát sao? Bọn họ có tổ chức đấy, đằng sau đều có người chống lưng.”
“Em không biết, em chưa từng giao thiệp với họ.”
“Trước đây cũng không phải là chưa từng có.” Thiếu Vi nhả hạt dưa hấu ra.
Khách thuê nhà trọ tính theo ngày có gái m** d*m, có phụ nữ bị lừa bán trốn từ nhà chồng, có cả những người nông dân hiền lành, nông dân gây chuyện, và cả tội phạm bị truy nã. Con phố ngày nào cũng dán thông báo nói rằng kinh doanh nhà trọ tính theo ngày không giấy phép là bất hợp pháp, nhưng việc này dân không tố cáo thì quan làm sao mà biết? Không thể ngày nào cũng đưa người đến tận nhà mà giám sát, chỉ có thể cách vài ngày lại đến tuần tra một lần. Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, những cư dân bản địa trong làng đô thị đã kết thành một mạng lưới thông tin mạnh mẽ, nói là cùng chung kẻ thù hay là cấu kết làm điều xấu thì tùy, tóm lại Đảng và Nhà nước cũng không thể đập đổ chén cơm của họ.
Cứ thế, việc trấn áp nhà trọ tính theo ngày và việc kinh doanh nhà trọ tính theo ngày đã trở thành một cuộc chiến giằng co kéo dài. Thiếu Vi, người thường cầm máy ảnh đi sâu vào những cộng đồng biên duyên này, nhớ rất rõ rằng, mọi sự chuyển biến tốt đẹp bắt đầu từ năm 2018, khi chiến dịch đặc biệt trấn áp tội phạm băng đảng bắt đầu thấm dần từ tầng lớp “cá lớn” xuống các tầng lớp thấp hơn.
“Điều tra rồi, yên tĩnh một thời gian, gió yên bể lặng thì đâu lại vào đấy, một thời gian sau lại bắt đầu, thậm chí không cần dán thông báo, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.”
Thượng Thanh: “Sao không đổi chỗ thuê?”
Hỏi rồi cũng biết là hỏi vô ích, câu trả lời còn có thể là gì nữa?
Thiếu Vi quả nhiên mỉm cười: “Người yêu của ông chủ nhà là bạn của bà ngoại em, giới thiệu em ở đây giá rẻ. Sau này bà ấy đi rồi, ông chủ nhà không đuổi bà cháu em, còn có gì để chọn nữa chứ? Với cái giá này không tìm được chỗ nào tốt hơn, hơn nữa lại gần trường.”
“Ông chủ nhà ăn cắp tiền điện, em biết chứ?”
Ngày nào cũng bật TV không tắt, khiến tiền điện của hai nhà họ tăng vọt, đến lúc tính tiền lại nói họ mùa hè thích lạnh, quạt điện không biết tắt.
Thiếu Vi sững sờ: “Em không biết.”
Lặng lẽ một lúc nói: “Thôi bỏ đi.”
Thượng Thanh liền nghĩ, dù sao cũng chỉ là một cô bé mười sáu tuổi.
“Xin lỗi, vừa nãy trên đường không nên nói đùa như vậy, chị đúng là khẩu vô già lan*.” Cô ấy cười, nhẹ nhàng vỗ vào miệng bằng đầu ngón tay.
Khẩu vô già lan* : miệng không có cánh cửa, ý nói không giữ mồm giữ miệng.
Thiếu Vi quay mặt sang một bên, ánh mắt xuyên qua song sắt cửa chống trộm, nhìn ra ngoài khu làng đô thị đang chờ giải tỏa mênh mông.
Trong căn nhà tự xây đơn sơ, giữa đêm hè oi ả, không khí tĩnh mịch.
Thượng Thanh nhặt một miếng dưa hấu trong chậu đưa cho cô rồi chuyển chủ đề hỏi: “Này, thành tích học tập của em tốt không?”
“Không tốt.”
“Em cũng là kiểu học sinh khiến giáo viên đau đầu à?”
Thiếu Vi nghĩ đến vẻ mặt to như cái đấu của Hàn Xán mỗi lần: “Chắc vậy.”
“Cứ tưởng e, là kiểu người dựa vào học hành để thay đổi số phận.” Trong lời nói của Thượng Thanh lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Thiếu Vi khẽ nhếch khóe miệng, nghe Thượng Thanh nói với giọng điệu chán nản: “Người già ở quê chị đều nói học hành có thể thay đổi số phận, nhưng chị vừa ngồi vào bàn học là thấy mông ngứa tai ngứa, cả ngày phải đứng phạt ngoài lớp. Thầy chủ nhiệm cấp hai của chị đá người ghê lắm, chị mà ngu ngốc thì ngày nào cũng đi cho ông ấy đá, chi bằng ra ngoài đi dạo phố. Hồi đó một ngày dài thật, chị đi bộ được hai ba chục cây số một ngày, chỉ để đi thách thức, gây sự với người ở trường khác, một cây kem đường trắng ba hào cũng không nỡ ăn.”
“Nói thật, em có thể đậu đại học không?” Cô ấy hỏi.
“Vẫn có thể.”
“Trường tốt cỡ nào?” Thượng Thanh chớp mắt.
“Cũng không quá tốt, nhưng là trường sư phạm, ra trường là có thể làm giáo viên, nhà nước có chính sách mới, sinh viên sư phạm được miễn học phí.”
“Ồ…” Thượng Thanh như suy nghĩ điều gì đó, kéo dài giọng đáp một tiếng “Bây giờ tốt thật đấy.”
Cuối cùng, cô ấy vô ý hỏi thăm người khác: “Lương Duyệt thì sao? Cậu ấy học giỏi không?”
“Giỏi.” Thiếu Vi nói ngắn gọn: “Có thể vào Di Đại.”
Dù là người không học vấn đến đâu cũng biết tầm quan trọng của Di Đại, Thượng Thanh nghe xong liền kính nể, gân tay đặt trên bàn tròn khẽ giật, không nói thêm lời nào, đứng dậy dọn dẹp vỏ dưa hấu.
Trần Giai Uy gửi đến vài kế hoạch hẹn hò vào ngày hôm sau: công viên giải trí, thư viện, leo núi, xem phim đi dạo phố, và cả thủy cung.
Thiếu Vi chọn thủy cung.
Thủy cung của thành phố Di Khánh đã được cải tạo và mở rộng vài năm trước, quy mô đã vươn lên hàng đầu trong nước, rất đáng để tham quan. Trần Giai Uy đã đặt chỗ trước trên trang web chính thức, tránh được việc phải xếp hàng vào ngày đó.
Ngày hôm đó Thiếu Vi không trang điểm, tìm một chiếc váy vải cotton màu xanh da trời nhạt, kiểu áo ba lỗ một mảnh, dài đến đầu gối, không có bất kỳ đường cắt hay trang trí thừa thãi nào. Để tóc xõa rất nóng, cô ấy búi tóc rất gọn gàng, phần mái tóc bị cắt hỏng đã tự nhiên chia thành hình chữ “bát” (chữ V ngược).
Ngày hôm đó, Trần Giai Uy đến đón ở cổng Bỏa Lợi Hối, Thiếu Vi đã đợi sẵn ở ven đường, chiếc cặp sách cũ kỹ đeo trước người có treo một con Stitch màu xanh sáng.
Gặp lại sau vài ngày, Trần Giai Uy cảm thấy cô vừa giống như anh ta tưởng tượng, lại vừa như đã thay đổi vài phần.
Một người lại có thể thay đổi nhanh đến vậy sao? Anh ta không hiểu, chỉ là bị sốt cao rồi lại nghỉ việc thôi mà.
Đôi mắt cô trông càng đen và khó đoán hơn.
Ngồi vào ghế phụ lái không lâu, cô iền nhận một cuộc điện thoại.
“Tống tiên sinh.”
Trần Giai Uy liếc mắt nhìn, thấy khuôn mặt nghiêng của cô khi gọi điện thoại thật bình tĩnh, như không có ai xung quanh, và có chút cung kính cùng tuân theo.
Trong đầu anh ta dâng lên một trực giác kỳ lạ: cô hình như là cố ý.
Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
