Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Chương 18: Anh trông có vẻ rất kiễn nhẫn
Thiếu Vi mặt đỏ bừng như nhỏ máu, cúi đầu, vẫn giữ tư thế một tay ôm cặp sách, một tay nắm vạt áo anh.
“Giúp em một chút. …Xin anh.”
Giọng Trần Ninh Tiêu bị cô lây nhiễm, trở nên trầm thấp đầy mê hoặc: “Giải thích với bên ngoài thế nào?”
Thiếu Vi khó xử nhìn anh, cẩn thận thăm dò: “Bị tiêu chảy…?”
“Bị suốt luôn à?”
Thiếu Vi ngượng đến mức muốn chui xuống cống mà trốn đi: “Vậy thì em thỉnh thoảng ra ngoài một lát… rồi quay lại.”
Thật là cô ấy nghĩ ra được.
Trần Ninh Tiêu nửa cười nửa không nhìn cô ấy một lúc: “Em thấy được thì được thôi.”
Đang định dẫn người vào thư phòng, bỗng nghe thấy tiếng “ột ột”, tiếng động rất đúng lúc vang lên từ đâu đó.
Ánh mắt Trần Ninh Tiêu hạ xuống, nhìn vào bụng nhỏ được vạt áo sơ vin phẳng phiu của cô ấy: “…”
Lại “ột ột” hai tiếng.
Cô ấy tuyệt vọng nhắm mắt, mặt đỏ bừng: “Đói, đói đấy ạ.”
Sáng sớm chỉ uống cháo loãng, ở trung tâm tuyển dụng tìm việc cả buổi sáng, lại bị kéo đến đây, cô ấy một ngụm nước cũng chưa uống, một hạt cơm cũng chưa ăn.
Trần Ninh Tiêu cũng không biết phải làm sao với cô, vừa đẩy cửa thư phòng vừa nói: “Tôi lấy cho em ít bánh quy nhé?”
Bên ngoài Kiều Quân Tinh gọi: “Người đâu rồi!”
Thiếu Vi vội vàng khẽ đẩy anh: “Anh mau đi đi.”
Cô không muốn bị Kiều Quân Tinh và những người khác phát hiện mình vẫn còn học cấp ba.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc cơ thể với Trần Ninh Tiêu, nhất thời cả hai đều có chút sững sờ. Lực của cô rất nhỏ, phù hợp với thân hình yếu ớt này. Trần Ninh Tiêu lại không biết, khi cy làm việc thì sức lực có thể rất lớn, vặn ốc vít, tháo cửa lưới đều không thành vấn đề.
Thiếu Vi cảm thấy thân nhiệt của anh rất cao. Trong căn phòng bật điều hòa lạnh như vậy, lại khiến lòng bàn tay cô chạm vào anh ta cũng trở nên nóng bỏng. Cô mạnh mẽ rụt tay lại, giấu ra sau lưng, cúi đầu nói thêm một câu: “Anh mau đi đi mà…”
Trần Ninh Tiêu về phòng khách, cùng Kiều Quân Tinh xem đoạn phim mở đầu của trò chơi mới một cách khá trang trọng. Khi quay lại thư phòng, thấy Thiếu Vi vẫn đứng ở cửa thư phòng như lúc nãy, không hề bước vào bên trong.
Đôi khi cô thật sự có chừng mực đến mức khiến người ta… khiến người ta… Trần Ninh Tiêu cau mày, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để hình dung.
“Cứ tự nhiên ngồi đi.” Anh bước vào “Không cần quan tâm bên ngoài.”
Căn phòng này tuyệt đối không thể nói là gọn gàng, có lẽ dì giúp việc cũng đã cố gắng hết sức, nhưng có thể thấy tần suất sử dụng rất cao, đồ đạc thường xuyên được lấy ra sử dụng, thể hiện một sự lộn xộn có trật tự rõ ràng mang đậm phong cách con trai. Dựa vào tường là ba tủ sách, trên kệ chất đầy đủ loại sách tiếng Trung và nước ngoài, mô hình, đĩa than, bên cạnh là một bảng trắng đứng, viết mấy dòng công thức bằng bút lông màu đen, Thiếu Vi không hiểu.
Trần Ninh Tiêu kéo một ngăn kéo ra: “Đói thì ăn đi.”
Nghĩ lại, câu nói khách sáo như vậy chắc sẽ khiến cô chết đói ở đây, liền nắm một nắm ra “Đưa tay đây.”
Thiếu Vi đưa tay ra, được anh đặt đầy lòng bàn tay đồ ăn: “Ăn xong tự lấy nhé.”
Cách đối xử như với trẻ con.
Thiếu Vi nhếch khóe môi, bị anh bắt được: “Cười gì đấy?”
“Không… chỉ là không ngờ anh lại ăn đồ ăn vặt.”
“Thường xuyên thức đến sáng, lười dậy nấu mì gói.”
“Vậy dạ dày còn ổn không?” Thiếu Vi vẻ mặt lo lắng thể hiện rõ trên khuôn mặt, trong đôi mắt trong veo.
Trần Ninh Tiêu dừng mắt lại hai giây, cười một cách lơ đễnh: “Với tình hình tôi chưa có bạn bè làm bác sĩ, nên vẫn ổn.”
Thiếu Vi: “…”
Trên mặt bàn gỗ óc chó Bắc Mỹ rộng lớn, có hai chiếc máy tính trông rất cao cấp. Một chiếc là máy tính để bàn, con trỏ trên màn hình vẫn nhấp nháy, nối liền với toàn bộ trang mã vô tận phía trước, chiếc máy tính xách tay màu bạc còn lại thì đang mở trang email. Hoàn toàn bằng tiếng Anh, Thiếu Vi chỉ chú ý thấy phần ký tên người gửi dường như là “Stanford University”.
Trần Ninh Tiêu gấp máy tính xách tay lại đặt sang một bên, Thiếu Vi hỏi: “Khoa kinh doanh cũng phải học máy tính sao?”
“Năm học tới sẽ chuyển sang khoa máy tính rồi.” Anh nói một cách lơ đãng, di chuyển chuột, đưa máy tính để bàn vào chế độ chờ, sau đó tiện miệng bổ sung: “Đừng nói với Tư Đồ Vi, con bé vẫn chưa biết đâu.”
Việc chuyển ngành ở Đại học Di Khánh rất nghiêm ngặt, cần phải có tổng điểm hai học kỳ liên tiếp nằm trong top 1% của ngành đó mới được chuyển. Trần Ninh Tiêu từ khi nhập học đã duy trì thứ hạng như vậy, lại dẫn đội thi đấu giành giải, khoa vô cùng tiếc nuối, đã nhiều lần tìm anh nói chuyện, vẽ ra đủ loại viễn cảnh, nhưng Trần Ninh Tiêu đã quyết tâm ra đi.
Khoa đề nghị nói chuyện với bố mẹ anh, nhưng Trần Ninh Tiêu đã đưa ra lá thư của PI (Trưởng nhóm nghiên cứu) thuộc một nhóm nghiên cứu máy tính ở Stanford, để cho thấy anh hoàn toàn có thể trực tiếp thôi học để sang đó học.
Hiệu ứng cửa sổ vỡ* đã phát huy tác dụng, viện trưởng cảm thấy vô cùng tội lỗi, ngậm aspirin hỏi: “Cháu như vậy, lần sau ta gặp bác cả, gặp bố cháu thì nói sao đây?”
Hiệu ứng cửa sổ vỡ*: lý thuyết cho rằng môi trường lộn xộn, thiếu kiểm soát sẽ dẫn đến tình trạng tội phạm nghiêm trọng hơn.
Trần Ninh Tiêu: “Cùng lắm cháu chuyển sang khoa máy tính là được rồi, đến lúc đó ngài vẫn là viện trưởng, cháu vẫn thuộc quyền quản lý của ngài.”
Viện trưởng bảo anh cút ra ngoài, nhớ đóng cửa lại.
Trong đầu Thiếu Vi đang diễn ra một quá trình vận hành an phận thủ thường, cô nghĩ, mình sẽ không phải là người đầu tiên biết chuyện này đâu nhỉ? Nhưng trước đó chưa từng nghe Kiều Quân Tinh và Khúc Thiên Ca nói chuyện.
Trần Ninh Tiêu giúp cô sắp xếp xong môi trường học tập, khi đến cửa bỗng nhớ ra: “Nói chính xác hơn, không chỉ Tư Đồ Vi, em biết còn sớm hơn hai người bên ngoài đó, là người đầu tiên. Vậy, em nên làm gì?”
Thiếu Vi sững người, tay nắm chặt kẹo và bánh quế anh cho, đứng thẳng tắp, như vệ sĩ của anh, hiệp sĩ của anh, người lính trung thành không hai lòng của anh: “Vì anh, giữ miệng kín như bưng.”
Buổi chiều hôm đó, cô gái cắm đầu viết bài trong căn thư phòng không có gió và tạp âm suốt mấy tiếng đồng hồ. Chưa bao giờ thuận lợi đến vậy, còn tập trung hơn cả bản thân cô trong phòng thi trung học, như nhập tâm vào dòng chảy công việc.
Những ánh mắt dò xét trong con hẻm, những lời nói mập mờ của người đàn ông lớn tuổi, sự rình rập của những kẻ môi giới hạ lưu, những lời bàn tán ở trường, sự eo hẹp về tiền bạc, chiếc vợt muỗi bị thủng một lỗ, bố mẹ xa xôi chưa chết cũng không muốn cô ấy… tất cả đều xa vời rồi, cô viết lách như thần, trong phòng của Trần Ninh Tiêu.
Thiếu Vi diễn trọn vở kịch, rửa tay rồi ra ngoài, nhưng khuôn mặt cô không trắng bệch như sắp kiệt sức, mà ngược lại ửng hồng.
Kiều Quân Tinh hiểu ra, ân cần nói: “Cô cần thuốc xổ.”
Anh ta nói gì thì cứ là vậy đi, Thiếu Vi tự nhủ phải cứng rắn như sắt thép, nếu không thì một khuôn mặt cũng không đủ cho cô ấy *đốt ( ý chỉ mặt xấu hổ đỏ bừng như đốt lửa).
“Tôi đi cố gắng thêm chút nữa…” Cô vội vàng, mơ hồ nói.
Trốn như bay về thư phòng, tim vẫn đập loạn xạ, thấy Trần Ninh Tiêu đang ngồi trên chiếc ghế mà cô vừa ngồi, đang lật xem bài tập toán của cô.
Thiếu Vi đột nhiên cứng người lại, mọi lỗ chân lông đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Dưới tập bài toán, trang đầu tiên của giấy nháp, đầy rẫy tên của anh.
Ngón tay anh kẹp góc tờ giấy dài và gầy guộc, như thể sắp lật trang.
Nhưng tạ ơn trời đất, Trần Ninh Tiêu không lật xuống dưới, mà chỉ nói: “Lại đây.”
Thiếu Vi nuốt nước bọt mới chịu dịch bước, đến trước mặt anh, nghe anh lơ đễnh dùng bút chì gạch vài số bài: “Bài này, bài này, và bài này nữa, nghĩ lại xem.”
Thiếu Vi gật đầu rất bừa bãi, nắm chặt chiếc bút gel đen trong lòng bàn tay ướt đẫm.
Anh đẩy ghế đứng dậy, bất ngờ dừng lại: “Mấy bài lớn phía sau chưa kịp xem, em tự kiểm tra lại đi.”
Hương vị của kẹo và bánh quế đó vẫn còn đọng lại trên vị giác, trong lòng cô.
Kẹo bơ cứng hạnh nhân caramel muối biển của Costa, bánh quế sô cô la của Loacker.
Chút đắng nhẹ, vị ngọt đậm đà.
Tôn Triết Nguyên nói được làm được, rất nhanh đã bảo Du Du ứng trước hai tháng lương. Vừa nhận được tiền, Thiếu Vi liền đi chọn quà cho Tư Đồ Vi.
Tư Đồ Vi thích búp bê. Mua sắm trực tuyến mới nổi lên được vài năm, một số loại búp bê chính hãng chỉ có một cửa hàng bán ở địa phương, nổi tiếng từ lâu trong giới học sinh tiểu học và trung học toàn thành phố. Thiếu Vi tính toán xong xuôi, lấy ra toàn bộ số tiền mà bản thân có thể tự do tiêu – ba trăm tệ, bước vào cửa hàng đồ lưu niệm dành cho thiếu nữ lớn nhất thành phố này.
Không ngờ Từ Văn Kỳ cũng ở đây, cùng với năm sáu cô gái khác.
Từ Văn Kỳ thấy cô cũng khá bất ngờ, nghi ngờ hỏi: “Cậu đến đây chọn quà cho Tư Đồ Vi à?”
Thiếu Vi gật đầu: “Chỉ xem chơi thôi.”
Từ Văn Kỳ không để tâm đến gu thẩm mỹ và khả năng mua sắm của cô, nhét con gấu Teddy đã vò nát trong tay trở lại kệ hàng, khẽ cười khẩy, huých vai lớp trưởng bên cạnh: “Này cậu nói xem có khi nào có người ở đây chọn mẫu xong về mua hàng nhái không?”
“À? Không đâu nhỉ…” Lớp trưởng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ và cảm thấy không thể hiểu nổi: “Hèn hạ quá.”
Thiếu Vi coi như họ không nói về mình, vẻ mặt bình thường so sánh chi tiết và cảm giác khi chạm vào các loại búp bê.
Từ Văn Kỳ và lớp trưởng họ chuyển sang một kệ hàng khác, có một câu nói nhẹ nhàng như côn trùng bay vo ve trong đêm hè mát mẻ: “Biết kiếm tiền thì khác nhỉ.”
Thiếu Vi chắc chắn cô ấy không phải đang khen mình. Nhưng không sao cả.
Những lời thì thầm bên ngoài, những ánh mắt dò xét, những nhận xét thiên vị, những lời chỉ trích võ đoán… là cơn mưa trong bầu trời của cô , cô chỉ như người Anh luôn sống trong những cơn mưa lất phất mà thôi. Cô đã ít khi che ô hơn cả người Anh rồi.
“Cậu ấy thật sự làm chuyện đó sao?…” Giọng lớp trưởng xa dần “Nghe nói Hàn Xán vốn dĩ muốn kêu gọi mọi người quyên góp, nhưng cậu ấy tự mình từ chối…”
Khi tính tiền thì Từ Văn Kỳ và họ đã rời đi rồi, Thiếu Vi trả thêm tiền để nâng cấp bao bì, giấy gói in họa tiết trơn mịn được xịt nước hoa, sau đó buộc một chiếc nơ tinh xảo bằng ruy băng, đó là món quà tốt nhất mà cô có thể mơ ước từ nhỏ.
Có lẽ những người giàu có luôn thích sống trên núi, nhà Tư Đồ cũng không ngoại lệ. Xe buýt dừng ở trạm nhỏ dưới chân núi, Thiếu Vi xuống xe từ cửa sau, trong lòng ôm hộp quà của mình.
Từ góc nhìn của Trần Ninh Tiêu, cô giống như một cung nữ thời xưa, trong lòng nâng một vật cúng tế vĩ đại nào đó, loại mà chỉ cần va chạm một chút là sẽ bị chém đầu.
Thiếu Vi không biết chiếc xe bên cạnh sao lại tệ đến vậy, chạy chậm đến thế, không theo sau cô, cũng không vượt qua cô, cứ thế duy trì tốc độ đều đặn gần như tương đương với bước chân của cô.
Cô nghĩ mình đang cản đường người khác, cơ thể vốn đã đi sát vào phía trong càng nép vào thêm. Nhưng chiếc xe vẫn không vượt qua cô.
Chiếc xe này thật đáng ghét. Nếu còn tránh nữa, cô sẽ chui vào cống thoát nước bên cạnh mất.
Trần Ninh Tiêu một tay vịn vô lăng, khuỷu tay còn lại gác trên khung cửa sổ bên trái, lười biếng chống đầu, ánh mắt nhìn Thiếu Vi qua lớp kính dán phim chống nhìn trộm màu tối.
Rốt cuộc là tặng quà gì mà quý giá đến vậy?
Là kẻ tâm thần hay kẻ xấu nào đó? Thiếu Vi dùng đầu lưỡi cắn cắn môi, cau mày, không quyết định được có nên nói chuyện với đối phương hay không.
Cô khẽ quay mặt lại, cố gắng nhìn xuyên qua kính để tìm manh mối. Gió theo con dốc nhẹ nhàng thổi xuống, thổi mái tóc trên trán, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình sơ vin ngang eo và vạt váy của cô ra phía sau.
Cửa sổ xe không tiếng động hạ xuống, từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay lạnh trắng đặt trên vô lăng, và sợi dây đỏ được tết vào sợi xích bạc mảnh ở cổ tay.
Chỉ riêng đoạn xương cổ tay này, sợi dây đỏ này, cũng đủ để khiến tim cô ngừng đập.
Không ai nói gì. Nhưng bước chân dừng lại, chiếc xe cũng dừng.
Trần Ninh Tiêu thậm chí còn lười cúi đầu, chỉ đưa tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, hai ngón tay xương xẩu rõ ràng khép lại, khẽ cong lên.
Anh dường như vô cớ tin rằng cô nhất định sẽ nhận ra mình.
Bước chân đang dừng lại chuyển động, đôi giày vải trắng chạy nhanh hai bước, một lát sau, một khuôn mặt trắng hồng khẽ nghiêng đầu dựa vào cửa sổ của Trần Ninh Tiêu.
“Trần Ninh Tiêu.” Cô cúi người, mặt như hoa phù dung, hơi hồng, thở hổn hển, tóc đen dính một ít vào thái dương và cổ.
Tất cả các phần mềm mại trên khuôn mặt đầy collagen đều chuyển động linh hoạt lên trên, cả khuôn mặt đều là nụ cười.
Trần Ninh Tiêu gật đầu: “Lên đi.”
Thiếu Vi vẫn cúi người, nâng hộp trong tay ra hiệu: “Có thể để ở ghế sau không ạ?”
Trần Ninh Tiêu đồng ý rồi cô mới mở cửa sau xe.
Có lẽ nhiệt độ hôm nay thật sự tăng cao, cơ thể cô ngồi ở ghế phụ có một mùi hương tươi mát, nóng bỏng, từ cổ cô với mái tóc đen dày, mùi hương ấy tỏa ra khi cô vuốt tóc ra sau.
Trần Ninh Tiêu rời ánh mắt khỏi gương mặt nghiêng của cô, tăng tốc độ gió lạnh. Hôm nay anh lái một chiếc Mercedes rất kín đáo, tiện miệng bịa chuyện: “Quà tặng Tư Đồ Vi đấy.”
Thiếu Vi suýt chút nữa sặc, ngập ngừng đưa mắt từ kính chắn gió về phía mặt anh ta: “…Hả?”
Khiến đối phương nhếch môi cười khẩy một tiếng: “Thật sự tin à?”
Khi anh hỏi ngược lại như vậy thì khác với người khác, ví dụ như Kiều Quân Tinh thì âm cuối và tông giọng sẽ cao lên, nhưng anh ta luôn mang theo một cảm giác lơ đễnh, âm điệu hơi trầm xuống, âm cuối biến mất.
Thiếu Vi ngượng chết đi được: “Chưa từng nghĩ anh sẽ lừa em.”
“Xin lỗi nhé” Trần Ninh Tiêu lười biếng đáp lại một câu, “Phụ lòng tin của em rồi.”
Mặt Thiếu Vi đỏ bừng, hai chân ngồi co ro sát vào nhau.
Thấy cô mãi không nói gì, Trần Ninh Tiêu chủ động mở lời, cằm hất về phía ghế sau: “Tặng gì vậy, nhìn em từ xa đã thấy rất cẩn thận rồi.”
“Không có gì, một con Hello Kitty.” Thiếu Vi duỗi thẳng hai tay chống lên đầu gối, không chắc món quà mình tặng có xứng đáng không.
Trần Ninh Tiêu tiện thể liếc thấy con Stitch trên cặp sách của cô. Nó đã rất cũ rồi, không biết đã kiên trì làm vật trang trí bao nhiêu năm.
Tư Đồ Vi tuyệt đối không thiếu một con Hello Kitty. Cô chỉ là mang tất cả những gì mình có để “dệt hoa trên gấm” cho bạn bè.
Chiếc xe chớp mắt đã đến cổng sân, Thiếu Vi hiểu chuyện nói: “Em xuống xe ở đây đi ạ.”
“Tại sao?” Trần Ninh Tiêu bình thản hỏi, không biết có phải thật sự không hiểu không.
“Không tiện ạ?”
“Không tiện ở đâu?”
Anh như một người phỏng vấn bình tĩnh, trong đầu rõ ràng đang nghĩ đến món rượu nào sẽ gọi cho bữa tối, nhưng lại mặc vest chỉnh tề ngồi đó, vừa nghịch bút máy, vừa lơ đãng “thẩm vấn” người mới chân ướt chân ráo trước mặt.
Tất cả những câu trả lời cô muốn nói anh đều biết rõ, nhưng lại cố tình muốn nghe cô nói lắp bắp.
Thiếu Vi mím môi, quyết định không nói gì.
Trần Ninh Tiêu không tiếng động nhếch môi cười, cứ thế thong dong lái xe đến trước cổng chính nhà Tư Đồ.
Hôm nay bạn bè đến đông, chỗ đậu xe căn bản không đủ, anh lười làm phiền, cứ thế dừng xe bên đường là xong.
Cánh cổng sân tối đen bình thường cần được xác nhận mới mở ra thì lúc này thông suốt không trở ngại, Khúc Thiên Ca vừa nghe điện thoại vừa đi vòng ra từ phía sau bức bình phong, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt —
Bên cạnh chiếc Mercedes màu đen, Trần Ninh Tiêu hai tay đút túi quần đứng rất thoải mái, cúi mắt nhìn cô gái trước mặt đang khom lưng lấy thứ gì đó từ ghế sau xe.
Gió thổi lên con dốc không ngừng thổi tung vạt váy xếp ly hình đàn phong cầm màu xanh đậm của cô gái.
Anh trông có vẻ rất kiên nhẫn.
Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
