Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Chương 16: Cô ấy cần tiền
Có lẽ ông trời cuối cùng cũng chịu chiếu cố một lần, ca phẫu thuật và chăm sóc hậu phẫu của Đào Cân đều diễn ra suôn sẻ.
Chăm sóc hậu phẫu cho bệnh nhân rất quan trọng, mặc dù có người hộ lý do Tống Thức Nhân mời thay thế, Thiếu Vi vẫn trình bày tình hình với giáo viên chủ nhiệm Hàn Xán, cách ngày lại xin nghỉ chạy đến bệnh viện.
Người hộ lý nghỉ ngơi buôn chuyện với người khác, không tránh khỏi buôn chuyện về gia đình mình đang chăm sóc, nói rằng khi Thiếu Vi không có ở đây thì bà cụ đó không vui, luôn nhìn đông nhìn tây, như một đứa trẻ lớn tuổi không nhà. Cuối cùng thở dài một tiếng, coi như đã làm tròn nghĩa vụ thương xót.
Thiếu Vi còn tranh thủ gọi điện cho Trần Thụy Đông, ban đầu định xin nghỉ việc, nhưng Trần Thụy Đông cũng là người tốt bụng, nghe nói bà ngoại cô nhập viện thì bảo cô trước mắt không cần phân tâm, vị trí công việc sẽ được giữ lại cho cô.
Công việc ở quán bar này, vị trí và thời gian đều là tuyệt vời, sau khi nghỉ hè đến Thiếu Vi ban ngày còn có thể làm thêm một công việc nữa, vì vậy trong lòng cô cũng không nỡ nghỉ việc. Hơn nữa, cô luôn thiếu tiền, thiếu tiền, thiếu tiền, như con la nhỏ bị thòng dây vào cổ.
Khi Đào Cân xuất viện, Thiếu Vi liền lao thẳng đến quán bar làm việc trở lại.
Nhiều ngày không gặp, Du Du vừa gặp đã kêu lên: “Gầy đi nhiều quá!”
Cằm cô đã nhọn hoắt, ít đi vẻ đờ đẫn hơn trước, thêm một chút lạnh lùng, kết hợp với làn da thiếu sắc máu và đôi mắt đen láy, khiến người ta cảm thấy cô đang gánh vác một thế giới mà chỉ mình cô biết.
“Trong khoảng thời gian em không ở đây, có rất nhiều người tìm em đấy, lát nữa nhớ đi chào hỏi để tạo ấn tượng, đừng để mọi người quên em.”
Thiếu Vi gật đầu, bắt tay vào công việc ở tiền sảnh.
Du Du ban đầu sợ cô một thời gian không làm sẽ lại trở nên thanh cao, đờ đẫn như trước, không ngờ Thiếu Vi lại thể hiện nhiệt tình hơn trước, rất tự giác và biết cách cư xử.
Giữa giờ nghỉ, Thiếu Vi tìm thấy cô ấy đang uống nước đá ở hậu trường, vẻ mặt khó nói: “Chị Du Du, có một chuyện…”
Du Du tựa vào cánh tủ: “Sao vậy?”
“Em có thể… ứng trước hai tháng lương được không?” Không đợi Du Du nói gì, cô vội vàng nói: “Em sẽ trả lại, sẽ không bỏ trốn đâu.”
Du Du cười khẩy một tiếng, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới cô: “Gặp khó khăn rồi à?”
Thiếu Vi gật đầu: “Bà ngoại em không phải bị bệnh nhập viện sao, còn một số chuyện khác…”
Gần đây chi tiêu rất nhiều, Tống Thức Nhân chịu chi phí y tế, tiền được chuyển thẳng vào bệnh viện. Số tiền Thiếu Vi có trong tay phải lo chi phí sinh hoạt hàng ngày cho cô và Đào Cân, mấy ngày trước cô đã cắn răng mua hai hộp sữa bột dành cho người già cho Đào Cân, lão chủ nhà lại đến đòi tiền thuê nhà và tiền điện nước – tiền điện tăng hơn hai tháng trước khá nhiều, ông ta nói là do vào hè mở quạt. Bác sĩ nói Đào Cân thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, không thể ngày nào cũng ăn rau củ thô nữa, phải có thịt, trứng, sữa.
Tống Thức Nhân đã phái tài xế đưa một số đồ đến, trong điện thoại hỏi gần đây cuộc sống có khó khăn không, nếu khó khăn thì cứ nói với ông ta.
Thiếu Vi cắn môi bình tĩnh nói vẫn ổn. Tống Thức Nhân liền cho rằng cô vẫn ổn, không đề cập đến việc cho tiền cứu tế cô, đó là cách câu cá của Khương Thái Công (ý nói kiên nhẫn đợi đối phương tự đến, không chủ động).
Ngoài ra, Thiếu Vi còn có một ít tiền – một chút tiền tiết kiệm rất ít ỏi, không thể động đến: là để lo việc dưỡng lão và mai táng cho bà ngoại, cũng như để đi Sơn Đông tìm cha mẹ.
Điều tồi tệ hơn nữa là, hôm nay ban ngày, Tư Đồ Vi đã mời cô đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy.
Cô ấy sinh nhật vào thứ bảy tuần này.
“Cậu sẽ đến chứ?”
Thấy Thiếu Vi không biểu lộ cảm xúc gì, Tư Đồ Vi nhấn mạnh giọng: “Nếu cậu không đến tớ sẽ buồn đấy.”
Thiếu Vi cảm thấy vô cùng áy náy và bất an, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tớ e là không thể đến được.”
“Cậu không phải vốn dĩ đã định đến học phụ đạo sao?” Tư Đồ Vi nhướng mày.
Thiếu Vi bị cô ấy hỏi khó, đầu óc quay chậm chạp một chút: “Nhưng hôm đó cậu chắc không học phụ đạo nữa đâu nhỉ… Vậy thì tớ…”
Tư Đồ Vi vẻ mặt sững sờ: “Cậu có ý gì vậy, đến dự thính thì cậu có thời gian, sinh nhật tớ thì cậu lại không rảnh?”
Thấy cô ấy vẻ mặt buồn bã, Thiếu Vi đành nói dối: “Hôm đó tớ phải đưa bà ngoại đi bệnh viện tái khám.”
Mặc dù vậy, tâm trạng Tư Đồ Vi vẫn không khá hơn, cả buổi chiều đều ủ rũ không vui, cũng không nói được mấy câu.
Thiếu Vi biết bữa tiệc sinh nhật của cô ấy có rất nhiều người muốn đến, đó là một dạng công nhận và vinh dự, cô đoán mình là người đầu tiên dám từ chối. Nhưng không còn cách nào, cô bây giờ không thể sánh với cảnh tượng khi đi dự tiệc sinh nhật Khúc Thiên Ca lúc trước.
Nhưng trời biết, cô khao khát được đi đến thế nào, khao khát trân trọng người bạn ngây thơ, tốt bụng là Tư Đồ Vi đến thế nào.
Du Du nghe cô nói xong, đặt cốc nước xuống: “Chuyện lương bổng không phải do chị quyết định, sao em không đi hỏi Trần Thụy Đông?”
Thiếu Vi tự cảm thấy không nên làm phiền Trần Thụy Đông nữa, không thể vì Trần Thụy Đông đã giúp cô một hai lần mà coi đó là điều đương nhiên mà làm phiền anh ấy lần thứ ba thứ tư. Hơn nữa, mỗi lần anh ấy nới lỏng quy tắc cho cô ấy đều có thể trở thành điểm yếu của anh ấy trước mặt Tôn Triết Nguyên.
Du Du nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy, véo nhẹ vào cánh tay cô: “Được rồi, chị giúp em đi hỏi Tôn tổng.”
“Có làm khó chị không?”
Du Du trầm ngâm, nở một nụ cười: “Chị chỉ có thể nói là giúp em xin thử thôi.”
Thiếu Vi không biết cô ấy đã nói gì với Tôn Triết Nguyên, bất an chờ đợi hai ngày.
“Lần trước cô cũng nói rồi, thành tích của cô ấy không tốt, khoảng thời gian này lại hay xin nghỉ, sao lại ứng trước được?” Tôn Triết Nguyên ngồi trên sofa phì phèo khói thuốc.
Du Du cạy nút chai bần (nút chai rượu làm bằng gỗ bần), những lời nói ra rõ ràng đã được tính toán kỹ: “Trước mắt trả ba tháng lương cơ bản được không?”
“Vậy làm sao đây? Cho cô ấy mượn chút tiền sao?”
“Bây giờ chẳng phải rất thịnh hành ‘tín dụng sinh viên’, ‘vay online’, ‘vay khỏa thân’ sao?” Tôn Triết Nguyên hỏi một cách nhẹ nhàng “Cô chưa giới thiệu cho cô ấy sao?”
Hai tay Du Du đang nâng chai rượu khựng lại, rượu đổ ra một ít, thấm vào chiếc ghế sofa bọc vải dệt kim màu trắng sữa của căn hộ Tôn Triết Nguyên.
Tôn Triết Nguyên cho vay nặng lãi, cô ấy biết. Ở Đại học Di Khánh có khá nhiều đại lý tín dụng sinh viên, đều là sinh viên kiêm nhiệm, vì khuôn mặt sinh viên khiến sinh viên yên tâm hơn.
“Có giới thiệu rồi” Du Du nhấp một ngụm, ánh mắt long lanh phản chiếu trong chất lỏng rượu đỏ tươi “Cô ấy rất cảnh giác, không cân nhắc.”
Cô ấy đã lừa Tôn Triết Nguyên, cô ấy tự mình đã từng vay, lãi mẹ đẻ lãi con, “giật gấu vá vai”, còn chụp những bức ảnh đó (ảnh khỏa thân để vay tiền). Bất đắc dĩ đành phải cầu cứu bố mẹ, bố mẹ đã gả cô ấy cho người góa vợ ở làng bên cạnh với giá sính lễ hai mươi vạn, cô ấy ôm tiền rồi bỏ trốn, không bao giờ dùng tên thật khi giao tiếp.
Du Du không muốn giới thiệu Thiếu Vi đi theo con đường này. Con gái đi sai một bước là sẽ gặp hậu quả bi thảm, cô ấy đã vạch ra một con đường khác cho Thiếu Vi, coi như là tích đức rồi.
Tôn Triết Nguyên hút thuốc đi lại, trên khuôn mặt mơ hồ trong khói thuốc, miệng anh ta mở ra khép lại: “Tôi là ông chủ, không phải làm từ thiện.”
Du Du thấy anh ta có “ý ngoài lời”, kéo anh ta lại, ngửa mặt hỏi: “Anh muốn đuổi việc cô ấy sao? Gia đình cô ấy khá nghèo đấy.”
Trước đó, tổ trưởng và vài nhân viên tiếp thị khác đều buôn chuyện nói Thiếu Vi nghèo đến mức nào, cô ấy cũng chỉ nghe vậy. Cho đến lần trước Thiếu Vi sốt, cô ấy được Tống Thức Nhân nhờ đi thăm, lúc này mới biết thế nào là “gia đình trống rỗng”, nếu không phải lại dùng thẻ tín dụng trả góp mua một chiếc túi, cô ấy đã muốn quyên góp một ít rồi.
Tôn Triết Nguyên cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Không đuổi việc, nghèo một chút vừa hay.”
Anh ta bảo Du Du tối mai chọn cho Thiếu Vi một bộ quần áo, trang điểm cho cô ấy, dẫn cô ấy đi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Căn hộ của Du Du có mùi phấn son rất nồng, mỗi lần Thiếu Vi đến, tủ quần áo của cô ấy lại như một con sông bị nổ tung, tuôn ra những bộ quần áo đủ màu sắc.
Du Du cứ thế trang điểm cho cô, kẻ lông mày, vẽ mắt, dán mi giả… Nghe thấy cô hỏi: “Tôn tổng sẽ dẫn em đi đâu?”
“Chị làm sao mà biết được.” Cổ tay Du Du khi kẻ mắt rất vững vàng, không như nụ cười của cô ấy “Nhưng em yên tâm, người này không làm chuyện gì vi phạm pháp luật đâu.”
Trang điểm xong, cô ấy đẩy Thiếu Vi đến trước gương toàn thân: “Thay da đổi thịt rồi!”
Cô gái trong gương mặc một chiếc váy dài trắng trơn, tóc dài buông xõa, trang điểm sáng sủa, nhẹ nhàng. Nhưng chỉ nhìn một cái Thiếu Vi đã quay mắt đi, đó không phải là cô, cô cảm thấy da không thể thở, mắt có cảm giác dị vật mạnh mẽ, như bị một quái vật xinh đẹp nào đó nhập vào.
Cô theo lời dặn của Tôn Triết Nguyên, gọi taxi đến nơi, được đón ở đại sảnh.
“Tôn tổng, chuyện lương bổng…” Thiếu Vi vừa gặp đã vội vàng nói.
“Lúc này không nói chuyện đó.” Tôn Triết Nguyên xua tay, những hạt bồ đề được xoa bóng loáng trong tay anh ta va vào nhau phát ra một loạt tiếng động: “Chuyện của em Du Du đã nói với tôi rồi, về nguyên tắc là không được, nhưng vi sự tại nhân.” Nói xong, anh ta liếc nhìn Thiếu Vi: “Hôm nay cũng là công việc, em cứ làm tốt đi.”
Đây là một hộp đêm, tráng lệ như cung điện, khiến người ta không biết nên đặt ánh mắt vào đâu. Tôn Triết Nguyên an ủi c, nói chỉ là vài người bạn làm ăn tụ tập, ngoài cô còn có vài cô gái trẻ khác, họ có thể trò chuyện, kết bạn.
Vừa vào phòng riêng, không khí vô cùng náo nhiệt. Vài người đàn ông đứng cùng nhau trêu chọc, hỏi Tôn Triết Nguyên hôm nay sao lại thay người bên cạnh “Em gái mới ở đâu ra vậy, tên tiểu tử nhà anh có phải lén lút hưởng phúc tề nhân* không?”
Phúc tề nhân*: Có nhiều vợ cùng một lúc
Tôn Triết Nguyên bảo họ đừng nói đùa bậy bạ, đây chỉ là một cô em gái. Người khác lại hớn hở nói: Em gái chúng tôi hiểu mà! Là ruột thịt hay con nuôi?
Thiếu Vi đều giả vờ như không nghe thấy.
Vì là người mới, hoặc có lẽ vị trí và địa vị của Tôn Triết Nguyên chỉ đến vậy thôi, Thiếu Vi liên tục bị gọi tên để cụng ly. Khoảng thời gian này cô theo Du Du học được một số chiêu thức từ chối, nhưng không có tác dụng, đàn ông ở các buổi tiệc rượu rốt cuộc vẫn rất trơ trẽn, với lại những màn đẩy qua đẩy lại suy cho cùng cũng chỉ là đấu khẩu, là cười gượng, Thiếu Vi thà uống một hơi cạn sạch.
Sau ba vòng rượu có cô gái đứng dậy hát một đoạn kịch, giọng trong trẻo, du dương như chim hoàng oanh, nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt, khiến người đàn ông bên cạnh cô ấy rất hãnh diện. Bản thân cô ấy cũng thành công được như ý, vì mình đã giành được vị trí dẫn đầu, thể hiện giá trị của bản thân.
Trong không khí náo nhiệt, cổ họng Thiếu Vi nôn khan, ruột gan co thắt dữ dội đến không thể tin được. Cô nôn khan một tiếng, vội vàng đẩy ghế ra, chạy trốn một cách hớt hải trước khi chất bẩn tràn qua cổ họng.
Ngay giây phút hít thở không khí trong lành, cô đã nôn ra tất cả những gì đã ăn uống cả buổi tối.
Ngoài bãi đỗ xe ngoài trời của hộp đêm, một chiếc Rolls-Royce đang chạy vào, đến đón người.
Một làn hương lan thoang thoảng dễ chịu tiến đến gần.
Thiếu Vi tiếp đó nghe thấy giọng nữ dịu dàng: “Có cần giúp gì không? Giấy ăn? Nước?”
Đối phương không tỏ vẻ ghét bỏ, nửa ngồi xổm xuống quan tâm. Thiếu Vi ngẩng mặt lên nhìn, trong lúc mơ hồ cảm thấy đối phương có chút quen mặt.
“Cô cầm lấy đi, thấy cô nôn ghê quá.” Cô ấy nhét khăn giấy vào tay Thiếu Vi, còn chai nước đặt dưới chân cô ấy.
Trong giây lát Thiếu Vi chợt nhớ ra, đây là cô gái đã nói chuyện với Trần Ninh Tiêu mà cô tình cờ gặp ở triển lãm ảnh lần trước.
Thật đẹp, khuôn mặt và cách trang điểm như búp bê, nói chuyện nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ. Đối diện với khuôn mặt như vậy, Trần Ninh Tiêu làm sao mà nhẫn tâm được chứ?
Cô ấy không để ý đến sự ngẩn ngơ của Thiếu Vi, khẽ mỉm cười: “Xe đón tôi đến rồi, cậu hãy bảo vệ bản thân nhé.”
Chiếc Rolls-Royce đó vừa hay chạy vào dưới mái hiên cao lớn của hộp đêm, Thiếu Vi dõi theo cô ấy đi đến, mở cửa sau xe.
“Người quen sao?” Một giọng đàn ông trầm thấp từ ghế sau vang lên, khi hỏi, tay đã v**t v* đùi trắng nõn dưới váy cô ấy.
“Không quen.”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, chạy qua con phố sáng đèn hiệu của hộp đêm.
Hôm đó Thiếu Vi kỳ lạ thay không hề say rượu, như một con vật cảnh giác ở miệng hang, đề phòng mọi dấu hiệu bất thường. Cô chỉ biết rằng, khi Tôn Triết Nguyên tiễn cô đi, đã chấp thuận đơn xin ứng trước lương của cô.
Về đến nhà, gặp Thượng Thanh ở dưới lầu, một người nồng nặc mùi rượu, một người mặt đầy lớp trang điểm còn sót lại, nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc và thương hại trong mắt đối phương.
Trong hành lang tối đen như mực, Thiếu Vi cúi đầu, đưa chìa khóa vào lỗ khóa, nhưng không c*m v**.
“Cho em ở nhờ một đêm nhé, chị Thượng Thanh.” Cô run rẩy nói.
Tiếng xả nước nhà vệ sinh liên tiếp, kèm theo tiếng nôn ói ào ào. Thượng Thanh ngồi gác chân trên đầu giường, ngửa mặt tựa vào bức tường xi măng lạnh lẽo, tay kẹp điếu thuốc, lắng nghe, lắng nghe tiếng nôn ói của Thiếu Vi.
Quạt trần thổi mùi thuốc lá của cô ấy và mùi nước hoa trộn lẫn với mùi mồ hôi tràn ngập khắp phòng.
Tiếng nôn ói ngừng lại, Thiếu Vi ngồi bệt xuống đất, trên chiếc cổ trắng ngần, mồ hôi và tóc đen quấn quanh.
Cô nhắm mắt, mò mẫm lấy điện thoại áp vào mặt.
Tư Đồ Vi cằn nhằn làm xong bài tập, nép vào bên cạnh Trần Ninh Tiêu nghe anh họp qua điện thoại với đối tác bên kia Thái Bình Dương.
Cũng chỉ là hóng chuyện cho vui, phần lớn đều không hiểu. Nếu hiểu, cô ấy sẽ biết anh trai mình đang làm một mô hình liên quan đến phân tích và tính toán hiệu quả quảng cáo trên mạng xã hội.
Tư Đồ Vi bĩu môi nghe điện thoại: “Thiếu Vi? Muộn thế này cậu có việc gì không?” Lúc đầu vẫn còn mang theo vẻ giận dỗi.
“…Ồ, cái gì? Cậu thứ bảy rảnh rồi à? Tốt quá! Cậu có thể đến được phải không?… Được rồi! Oa cậu còn đặc biệt gọi điện cho tớ… Chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Thiếu Vi kéo khóe môi, giọng khàn khàn không được Tư Đồ Vi nhận ra.
Cúp điện thoại, tâm trạng Tư Đồ Vi chuyển sang vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một bài hát nhỏ.
Trần Ninh Tiêu xao nhãng khỏi phần phân tích kỹ thuật của đối tác, tắt mic hỏi Tư Đồ Vi: “Em mời cô ấy dự sinh nhật sao?”
“Chứ còn gì nữa?”
Trần Ninh Tiêu dừng lại một chút: “Làm phiền cô ấy rồi.”
“Cái quái gì vậy!” Tư Đồ Vi vừa không hiểu vừa không để tâm, đứng dậy vươn vai: “Em đi tắm đây, anh cứ từ từ đợi mẹ về nhé.”
Cuộc họp của Trần Ninh Tiêu kết thúc đúng vào khoảnh khắc đèn xe của Tư Đồ Tĩnh chiếu sáng sân trước.
Anh gấp máy tính xách tay lại, đứng trong phòng khách trò chuyện ba đến năm phút với người mẹ mà anh không còn sống cùng dưới một mái nhà từ năm năm tuổi, rồi lịch sự chào tạm biệt.
Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
