Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
Chương 10: Người vừa nãy, là bạn gái anh à
Chẳng mấy chốc đã đến ngày trả lương, Thiếu Vi nhận được khoản lương đầu tiên sau khi chuyển sang làm tiếp thị, và được Du Du (rủ đi mua sắm.
Du Du đã được gọi là sư phụ nhỏ của cô, cho nên đương nhiên cô ấy sẽ dạy cho Thiếu Vi mọi thứ. Cô ấy nói với Thiếu Vi rằng không trang điểm nền mà chỉ thoa son môi là rất không đẹp. “Em phải khiến khách hàng cảm thấy em đẳng cấp, có thể xuất hiện trước công chúng.”
“Em đâu có tiếp thị bản thân mình.” Thiếu Vi hỏi “Tại sao lại phải xuất hiện trước công chúng?”
Du Du lấy ra vẻ ta đây của người hướng dẫn: “Biết cãi lại rồi ha.”
Thiếu Vi thật ra chỉ muốn đến trung tâm thương mại để mua cho Đào Cân một chiếc áo len lông cừu – Đào Cân cả đời chưa từng mặc loại vải tốt như vậy, mặc dù nửa năm tới sẽ không thể mặc được, nhưng mua trái mùa thì giá cả sẽ hợp lý hơn. Nhưng trước đó, cô phải đi cùng Du Du đến một cửa hàng của một thương hiệu Nhật Bản nổi tiếng với phong cách thiếu nữ mà Du Du muốn ghé thăm, nghe nói đây là cửa hàng đầu tiên trên toàn quốc, chỉ có những tiểu thư “lá ngọc cành vàng” mới có đủ khả năng mua sắm.
Khúc Thiên Ca, một tiểu thư “lá ngọc cành vàng” chính hiệu, tình cờ bước ra từ phòng thử đồ, bất ngờ và vui mừng gọi tên Thiếu Vi: “Em cũng ở đây sao?”
Thiếu Vi treo lại chiếc áo nhỏ vừa mới cầm xuống.
Việc gặp Khúc Thiên Ca ở đây còn khiến cô bối rối hơn cả những lần Khúc Thiên Ca công khai khen cô ấy xinh đẹp.
Một lúc sau, Du Du cũng từ phòng thử đồ bước ra, trùng hợp mặc cùng một chiếc váy với Khúc Thiên Ca. Công bằng mà nói, Du Du mặc đẹp hơn, vì Khúc Thiên Ca có khí chất sắc sảo, không phù hợp. Nhưng Du Du kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, cưng ơi, cái này của cưng đẹp quá! Tôi thành Đông Thi* bắt chước rồi!”
Đông Thi*: Đông Thi là một người phụ nữ xấu xí nhưng lại bắt chước hành động đẹp của Tây Thi – một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Quốc, nhưng vì cô ta không có khí chất của Tây Thi, nên hành động của cô ta trở nên lố bịch.
Đó là chiếc áo vừa nãy.
Du Du đứng bên cạnh mặt mày khó coi.
Khúc Thiên Ca tự mình nói: “Em mặc chắc chắn sẽ đẹp, nhận lấy đi, sau này có dịp thì mặc.”
Thiếu Vi chỉ có thể nhận lấy, trên đường về không dám mở lời nói chuyện với Du Du trước.
“Mua quần áo đẹp thì phải có túi xách đẹp để phối hợp.” Du Du đột nhiên nói, đi đường vòng đưa cô ấy về căn hộ một chuyến, đưa cho cô một chiếc túi tote màu nâu họa tiết monogram cũ: “Hơn nữa, phụ nữ so với quần áo, túi xách mới là thứ tôn lên khí chất hơn.”
Cô ấy nhấn mạnh: “Cái túi này mua ở Hồng Kông, sau khi đổi tỷ giá hối đoái cũng hơn mười nghìn đấy.”
Thiếu Vi đan hai tay vào nhau, ôm chiếc túi vào lòng, cảm thấy Du Du đang ganh đua với Khúc Thiên Ca.
Về đến nhà cô mới dám xem giá chiếc áo – hóa ra là một nghìn năm trăm tệ. Lại còn là kiểu áo khoét lỗ, mỏng manh và thiếu vải. Thiếu Vi rất cẩn thận khi thử áo, sợ làm hỏng.
Cơ hội mà Khúc Thiên Ca nói đến nhanh chóng xuất hiện, Tống Thức Nhân đã đưa cho Thiếu Vi một tấm vé.
“Một triển lãm ảnh của một người bạn.” Tống Thức Nhân nói: “Nếu em có hứng thú, thì đi giúp tôi xem thử.”
Thiếu Vi ngơ ngác: “Anh không đi sao?”
Tống Thức Nhân cười nói: “Những thứ quá nghệ thuật, tôi không có hứng thú.”
“Vậy thì đừng đi nữa.”
“Tình người của người trưởng thành không đơn giản như vậy đâu.”
Thiếu Vi nhìn đồng hồ, trùng hợp là vào thứ bảy. Cô thích nhiếp ảnh, hay nói đúng hơn là thích ảnh – vì cô ấy còn chưa từng chạm vào máy ảnh bao giờ. Nhưng cô thích xem ảnh, bất kỳ bức ảnh nào trong các ấn phẩm in đều có thể khiến tâm trí cô lưu luyến rất lâu.
Cô quyết định đi.
Tống Thức Nhân tốt bụng nhắc nhở: “Đừng mặc đồng phục học sinh đến, trừ khi em muốn thật nổi bật.”
Tim Thiếu Vi đập thình thịch một cái, cô khẽ lẩm bẩm với ánh mắt né tránh: “Đại học không có đồng phục…”
Tống Thức Nhân mỉm cười, ngón tay khẽ chỉ vào không khí, nhưng không nói toạc ra.
Đến thứ bảy, Thiếu Vi thay chiếc áo khoác mỏng màu hồng đỏ mùa xuân hè, phối với một chiếc quần jean màu xanh bạc và giày vải. Chiếc túi hàng hiệu mà Du Du tặng được cô lấy ra, nhưng rồi lại cất đi, đeo lại chiếc ba lô duy nhất của mình.
Đào Cân đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên ban công, nghe đài. Ánh mắt Thiếu Vi rời khỏi chiếc gương soi, nhìn về phía bà ngoại – khi Lọ Lem mặc váy dạ hội, người đầu tiên cô ấy muốn cho thấy có lẽ không phải là hoàng tử. Trong tâm trí Đào Cân, Thiếu Vi mãi mãi chỉ là hình dáng của cô ấy năm mười một tuổi.
Xe buýt đưa Thiếu Vi đến trước cửa trung tâm thương mại thành phố, cô đeo ba lô, nhỏ bé đi qua dưới ánh nhìn của con báo đốm Cartier bằng vàng, đi vào con hẻm sâu phía sau, dừng lại trước một mái vòm có những bông hoa hồng leo.
Hai bên cánh cửa là những tấm màn lớn, căng phẳng, trên đó ghi chủ đề triển lãm cùng tên của người phụ trách và nghệ sĩ. Bên trong sân, tiếng người nhẹ nhàng, như loài chim được nuôi dưỡng tốt, biết cách khiến tiếng hót nhỏ và thanh tao.
Mặc dù rụt rè, nhưng Thiếu Vi nghĩ, chỉ là đi xem triển lãm thôi, dù sao cũng không ai quen biết ai. Cô ổn định nhịp tim, hít thở sâu, bước về phía lối vào.
Người bảo vệ mặc vest đen chặn cô ấy lại, nói rằng đây là một triển lãm nội bộ, chỉ có người có thư mời mới được vào.
Thiếu Vi lục trong túi tìm tấm vé, đối phương kiểm tra nói: “Nhưng cô không phải là ông Tống.”
Thiếu Vi bị phản bác: “Đúng nhưng… là anh ấy tặng tôi.”
Người bảo vệ mỉm cười nhẹ, nhìn gương mặt non nớt của cô: “Xin lỗi, tôi không thể xác nhận điều này. Cô cũng có thể gọi điện cho anh ấy ngay bây giờ, nhờ anh ấy xác nhận một chút.”
Thiếu Vi mãi mới lục được danh thiếp của Tống Thức Nhân trong ví có cài thẻ sinh viên, gọi điện đi, nhưng người nghe máy lại là một phụ nữ, hỏi cô là ai. Hóa ra đó là thư ký của anh ta.
Người này thật là. Thiếu Vi không hiểu, anh ta đưa danh thiếp mà người khác chỉ có thể tìm thấy thư ký.
Đối phương kiên nhẫn hỏi: “Được rồi, vậy cô Thiếu, xin hỏi cô tìm anh ấy có việc gì? Tôi sẽ ghi lại và chuyển lời giúp cô.”
Thiếu Vi lần lượt nói ra, rồi nhận được câu “xin đợi một chút”.
Rõ ràng hôm nay thời tiết rất đẹp, gió cuối xuân trong lành như vậy, nhưng trải qua chuyện này, người cô đã ra một lớp mồ hôi mỏng, có một sự nóng nực khó hiểu lan tỏa.
Một lúc sau, một số điện thoại lạ gọi đến, Thiếu Vi nghe ra là giọng của Tống Thức Nhân.
“Thật sự xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Em đợi tôi một lát nhé?” Giọng đàn ông trung niên trầm ấm của anh ta có cùng khí chất với những người trong sân.
Hai mươi phút sau, Tống Thức Nhân lái xe đến, giải thoát cho Thiếu Vi khỏi tình thế khó xử. Anh ta tự nhiên nói rằng số điện thoại của anh ta bình thường đều do trợ lý tiếp nhận “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, lần sau muốn tìm tôi thì nhớ kỹ nhé?” Anh ta cầm tay hướng dẫn Thiếu Vi.
Thiếu Vi đã lưu lại số điện thoại vừa rồi. Lần nữa đi đến trước cánh cửa vừa nãy đã từ chối cô ấy, người bảo vệ rất lịch sự với Tống Thức Nhân, và đồng thời cũng kính trọng Thiếu Vi hơn mấy phần.
Sự đối xử khác biệt một trời một vực như vậy, đủ để khiến bất kỳ người bình thường nào cũng phải choáng váng, Thiếu Vi cảm nhận được đặc quyền đặc biệt trong cách hành xử của Tống Thức Nhân, và bản thân mình được đặt trong cái đặc quyền đặc biệt đó.
Cái đặc quyền đặc biệt này sẽ gây nghiện.
Vừa vào cửa mới biết bên trong là một thế giới khác. Tòa nhà kiểu Tây cổ ba tầng này nhiều lần được giới chính trị gia yêu thích, sau này trở thành kiến trúc bảo tồn di sản, bình thường mở cửa cho người dân tham quan, khi cần thì được quây lại để làm triển lãm. Nghe nói triển lãm lớn của Cartier năm ngoái cũng được tổ chức tại đây.
Thiếu Vi chưa từng đến một khu vườn nào thơm như vậy, không chỉ là hương thơm tỏa ra từ lỗ thông gió trung tâm, mà còn là hương thơm toát ra từ quần áo, làn da, mái tóc của mỗi vị khách. Đó là các blogger nổi tiếng, quý bà, nghệ sĩ, biên tập viên thời trang và doanh nhân.
Tống Thức Nhân ôn tồn: “Đừng nghĩ nhiều, mọi người chỉ đến xem triển lãm thôi. Em có muốn ăn hay uống gì không?”
Thiếu Vi lắc đầu, Tống Thức Nhân liền nói: “Vậy thì vào xem đi.”
Đi sâu vào bên trong tòa nhà, những chùm sáng dịu mát bao phủ từng bức ảnh nhân văn. Thiếu Vi đứng lại rất lâu trước một loạt ảnh về Cuba, cho đến khi một người đàn ông khác đến bên cạnh cô: “Cảm thấy thế nào?”
Thiếu Vi quay đầu lại, thấy Tống Thức Nhân đứng cách đó một chút, đã nói chuyện với người khác, không quá để ý đến cô ấy.
“Trước đây đã từng nhìn thấy rồi.” Thiếu Vi đáp.
“Cô thích bức nào?”
Ánh mắt Thiếu Vi dừng lại ở một bức ở giữa, đó là một người phụ nữ đội mũ màu sắc ngồi hút thuốc ở góc phố, con phố phía sau bà ấy dưới ánh nắng ban trưa bị cắt thành những mảng trắng chói chang và những mảng đen đậm mát mẻ.
“Không phải bức này sao?” Người đàn ông chỉ vào bức bên cạnh “Bức này mới là tác phẩm đạt giải Pulitzer.”
Thiếu Vi hỏi: “Pulitzer là gì?”
Người đàn ông ngẩn ra, cười lớn nói: “Được rồi, vậy tại sao cô lại thích bức đó?”
“Một cảm giác vô công rồi nghề và u uất, nhưng vì toàn bộ bức ảnh…” Thiếu Vi ngập ngừng một chút, dùng một từ không biết có đúng không – “Trọng lượng. Trọng lượng của bức ảnh rất cân bằng, vì vậy khiến người ta cảm thấy một sự tĩnh lặng, cô ấy dường như đã đi đến một ngã rẽ định mệnh nào đó, và cô ấy biết điều đó.”
Cô nói xong, rõ ràng cảm thấy không gian bên cạnh tĩnh lặng.
Nói sai rồi. Cô nói năng huênh hoang, múa rìu qua mắt thợ.
Người đàn ông đó thì rất khoan dung, không nói gì cả, nhưng đặt tay lên vai cô hỏi: “Cô có máy ảnh riêng không?”
Thiếu Vi xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm chụp ảnh, không nên nói linh tinh.”
Cô ấy gần như mặt đỏ tía tai, tự trách mình trong lòng vì đã nói năng bừa bãi.
Người đàn ông đó bỏ đi, không trách mắng hay chế nhạo cô.
Thiếu Vi đứng một mình rất lâu mới lấy lại được sự bình tĩnh, rồi bước tiếp theo tuyến tham quan triển lãm. Cô nhìn từ Cuba đến Việt Nam rồi đến Rwanda, từ sự đẫm máu của chiến tranh đến sự thờ ơ trong nạn đói, rồi từ sự trang nghiêm của lễ Vu Lan đến các cô gái trong lễ hội Holi của Ấn Độ. Một góc của thế giới, chưa bao giờ được hé mở rộng lớn đến vậy trước mắt cô.
Nhưng vậy thì sao chứ.
Những thanh niên chuyên ngành nghệ thuật nhận được suất tham quan triển lãm từ giáo sư của họ hào hứng thảo luận về nhiếp ảnh và ý thức chính trị, thảo luận về Susan Sontag và Henri Cartier-Bresson, những người yêu nhiếp ảnh ăn mặc lịch sự thảo luận về Hasselblad và Leica, thảo luận về khẩu độ, tiêu cự và bố cục, thảo luận về việc với sự phổ biến của điện thoại thông minh, tương lai của nhiếp ảnh nhân văn sẽ là ảnh ngang hay ảnh dọc…
Chỉ có Thiếu Vi từ đầu đến cuối một mình, yên tĩnh.
Một góc của thế giới được hé mở, sẽ đóng lại ngay khi cô rời khỏi tòa nhà này, như thể chưa từng được hé mở bao giờ.
Tống Thức Nhân đợi cô ở cuối cùng, dường như đã đợi rất lâu rồi, câu đầu tiên liền ân cần hỏi: “Đói rồi phải không, nhà cung cấp bánh ngọt hôm nay rất tốt, em nhất định phải nếm thử đấy.”
Thiếu Vi đã quen với môi trường ở đây, mặc dù vẫn thường bị người khác nhìn ngó, nhưng đã không còn rụt rè. Cô theo bước chân của Tống Thức Nhân đi đến bàn tiệc lạnh ở sảnh giữa tầng ba.
Cầu thang xoắn ốc lên theo tường, như vỏ ốc sên màu gạch đỏ.
Thiếu Vi không ngờ sẽ nhìn thấy Trần Ninh Tiêu ở đây, và trước mặt anh lại là một người phụ nữ khác. Cô luôn tình cờ gặp anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi số điện thoại của anh, Trần Ninh Tiêu dường như cũng tuyệt nhiên không có ý đó.
Thiếu Vi hiểu điều này có nghĩa là gì – đối với anh, cô chưa bao giờ chính thức quen biết anh, việc gặp gỡ hay không, hoàn toàn là do ý trời, gặp thì gật đầu một cái, nói vài câu chuyện không liên quan.
Người phụ nữ đó ăn mặc hợp thời trang, trên người chất đầy hàng hiệu, mái tóc xoăn dài màu nâu linen đang là kiểu tóc thịnh hành nhất hiện nay, nhưng khi đứng trước Trần Ninh Tiêu lại trông vô cùng rụt rè.
“Xin lỗi, em không biết hôm nay anh sẽ đến…”
“Bây giờ biết rồi” anh dừng lại một chút “Vậy thì cút khỏi nơi này đi.”
Lời lẽ quá nặng, thân hình người phụ nữ đối diện run lên, phần mềm mại, đầy collagen trên khuôn mặt của một cô gái trẻ run rẩy một chút.
Cô ta dường như muốn nói gì đó, hoặc biện minh gì đó, nhưng người đông mắt tạp, cuối cùng cô ta vẫn ngoan ngoãn và lịch sự bỏ đi.
Đi cùng cô ta có lẽ là bạn thân, vừa quay đầu nhìn Trần Ninh Tiêu vừa mắng: “Ai vậy, làm gì mà vênh váo thế?”
“Đừng nói nữa…” Người phụ nữ đó kéo tay áo cô bạn.
Ngay khoảnh khắc Trần Ninh Tiêu sắp quay người lại, Thiếu Vi nhanh nhẹn quay lưng đi.
Cô cũng không biết tại sao phải trốn, có lẽ chào hỏi một cách tự nhiên cũng chẳng sao. Nhưng trong lòng lại có tiếng nói mách bảo cô rằng, Trần Ninh Tiêu sẽ không vui khi nhìn thấy cô ở nơi này – nơi… quần là áo lượt, vào cửa bằng thư mời, dùng nụ cười và túi hàng hiệu làm giấy thông hành.
Móc khóa Stitch nhỏ trên ba lô lắc lư không ngừng theo cử động.
Trần Ninh Tiêu nheo mắt, ánh mắt từ đôi giày vải nhãn hiệu tạp nham trên bóng lưng đó di chuyển lên chiếc ba lô giả Jansport mang đậm chất học sinh, rồi đến chiếc áo khoét lỗ màu hồng đỏ rõ ràng là mới mua, cuối cùng dừng lại trên cái đầu tròn tròn của cô ấy.
“Thử cái Scone này đi.” Tống Thức Nhân giới thiệu với Thiếu Vi “Rất chính gốc, có thể sánh ngang với sản phẩm của Claridge (một khách sạn sang trọng nổi tiếng ở London).”
Tâm trí Thiếu Vi hoàn toàn đặt vào Trần Ninh Tiêu, trong lúc hoảng loạn cũng không quan tâm Scone là gì, Claridge là ở đâu, lắp bắp nói: “Thưa anh Tống, em, em còn bài tập chưa viết xong, em có thể đi trước được không?”
Nụ cười trên mặt Tống Thức Nhân chậm lại một chút, lịch sự nhưng hợp tình hợp lý phớt lờ yêu cầu của cô: “Không vội, em ăn chút gì lót dạ trước đã, sau đó tôi sẽ đưa em về.”
Thiếu Vi còn muốn nói gì đó, nhưng trước mắt cô đã thấy người đàn ông tóc bạc trắng vừa nói chuyện với cô bước nhanh đến, sau đó mục tiêu rõ ràng, dứt khoát đi qua cô và Tống Thức Nhân, chào hỏi: “Ninh Tiêu!”
Giọng nói lạnh nhạt của Trần Ninh Tiêu gần như vang lên trên đỉnh đầu Thiếu Vi, vang lên bên tai cô “Chú Áo.”
Thiếu Vi nhớ ra rồi, tên của nhân vật chính trong triển lãm ảnh này có một chữ “Áo”.
“Về nước khi nào vậy?”
Hai người chào hỏi nhau trước mặt Tống Thức Nhân và Thiếu Vi.
Trần Ninh Tiêu trên người đã hoàn toàn không còn khí lạnh lẽo vừa nãy, mỉm cười nói: “Tháng trước vừa về. Triển lãm rất sâu sắc, chúc mừng chú.”
“Tối nay có tiệc ăn mừng, cháu sẽ dẫn vài người bạn đến gặp chú.”
Nói xong, đối phương mới như vừa nhìn thấy Tống Thức Nhân, chào hỏi anh ta và nói vài câu xã giao, sau đó quan tâm đến Thiếu Vi: “Cô bé này, chúng ta vừa mới nói chuyện xong.”
Thiếu Vi không giỏi ăn nói, trong những dịp như vậy chỉ biết mỉm cười, nhưng cũng không cười được tự nhiên, ánh mắt và lực cơ đều yếu ớt, toát ra vẻ rụt rè.
Hơn nữa bên cạnh còn có Trần Ninh Tiêu đứng đó.
“Cô ấy thích tác phẩm đầu tiên của tôi khi còn trẻ đi du lịch Cuba, good taste (có gu tốt).”
Trần Ninh Tiêu nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tống Thức Nhân, khẽ cười khẩy: “Vậy sao?”
“Còn là sinh viên sao?”
Đầu Thiếu Vi nặng như ngàn cân, khẽ “ừm” một tiếng.
“Thật mong đợi đến lúc cháu có một chiếc máy ảnh của riêng mình.” Chú Áo nói, quay sang Tống Thức Nhân cười nói: “Tống tổng không bày tỏ gì sao?”
Cứ như thể cô ấy là loài thực vật sống ký sinh vào anh ta vậy.
Thiếu Vi khẽ mím môi, tai cô hỗn loạn như chìm trong nước, đã khó nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Trần Ninh Tiêu nheo mắt, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Chú Áo rời đi lúc nào, Thiếu Vi cũng không biết. Cô đột nhiên muốn ăn, cảm giác đói nên thay đổi ý định, một sự thèm ăn bản năng khó tả trỗi dậy từ sâu bên trong cơ thể, chiếm lấy tất cả. Món Scone mà Tống Thức Nhân nói, bánh Macaron xinh đẹp, bánh tart trứng Bồ Đào Nha đậm đà, bánh cupcake tạo hình độc đáo, bánh táo bọc mứt… Trên sân thượng ít người qua lại, cô ăn ngấu nghiến.
Nhiều năm sau cô mới biết, đó là sự tức giận. Và sự sỉ nhục.
Có tiếng bật lửa nhẹ nhàng.
“Có phiền không?”
Cơ thể Thiếu Vi cứng lại, nghe ra tiếng Trần Ninh Tiêu. Cô lắc đầu, mặt vẫn quay về phía đĩa thức ăn thừa, đằng sau cô, mùi thuốc lá thoang thoảng làm mờ đi gương mặt non nớt, ngây thơ và lạc lõng của cô.
Tòa nhà này ban đầu được người Pháp xây dựng, kiến trúc và thẩm mỹ chuẩn Pháp, sân thượng nhỏ và hẹp, chỉ đủ để đặt một bộ bàn ghế tròn nhỏ nhắn, đột nhiên có hai người lớn đứng vào, không gian trở nên chật chội đến mức gần như ái muội.
Trần Ninh Tiêu không nói gì, chỉ im lặng đứng hút thuốc, coi cô như người lạ.
Người từng đưa cô về nhà, tặng cô áo sơ mi, bảo cô hãy bảo vệ bản thân, dường như là người khác, là một người khác.
Thiếu Vi không kìm được: “Anh không hỏi em tại sao lại ở đây sao?”
“Không sao cả.” Anh cũng khoan dung y hệt như lần trước.
“Là anh Tống đã đưa cho em một tấm thư mời, em muốn đến xem thì đến thôi.” Cô cũng giống lần trước, ương ngạnh, tự mình giải thích.
Trần Ninh Tiêu lạnh nhạt hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt ạ,” Thiếu Vi giả vờ thoải mái “Được mở mang tầm mắt, được xem tác phẩm, được bồi dưỡng kiến thức, tâm hồn, còn được ăn bánh nữa.”
Cô nói xong vội nuốt khan, vị ngọt của kem động vật trong miệng hóa thành một vị tanh nào đó, như lưỡi bị gỉ sét.
Trần Ninh Tiêu cuối cùng cũng quay người lại, một ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào, dò xét cô.
Một lúc sau, anh nhếch môi trêu chọc, cơ thể lại thả lỏng dựa vào lan can: “Nếu đây là điều em muốn.”
Mặc dù biết rằng nói chuyện tiếp sẽ chỉ là tự làm nhục bản thân, nhưng Thiếu Vi vẫn gượng cười, giả vờ phóng khoáng chuyển chủ đề: “Còn anh thì sao? Người vừa nãy, là bạn gái anh à?”
Cánh tay Trần Ninh Tiêu đang kẹp điếu thuốc khựng lại, khóe môi trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng sắc sảo càng mím chặt lại, một tia ghê tởm khẽ nheo ra từ sâu trong đôi mắt lạnh lẽo.
“Đừng làm tôi ghê tởm.”
Yêu Anh Lặng Thầm - Tam Tam Nương
