Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma
Chương 170: Tại sao luôn là chúng tôi bị nhét cơm tró
Từng câu xin lỗi nói ra đều mang theo sự đau đớn, sắc mặt Lục Vũ Thần tái nhợt, Doãn Mộ Tư vội rút tay ra, đứng lên nói:”Em đi gọi Tầng Hải Châu.”
“Mộ Mộ.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần lại vang lên:”Mộ Mộ, anh tự nói với bản thân…nếu… nếu anh có thể sống sót quay về… anh muốn nói… nói cho em biêt…”
“Đừng nói nữa, em đi gọi Tầng Hải Châu vào.:
Doãn Mộ Tư thấy Lục Vũ Thần ngày càng nói không ra hơi, hô hấp ngắn ngủi, không dám để anh nói nữa, liền vội ra ngoài gọi Tầng Hải Châu.
Nhìn bóng lưng lo lắng của cô, Lục Vũ Thần mấp mấy môi mỏng, trầm giọng:”Anh yêu em.”
Lục Vũ Thần tỉnh không bao lâu, bởi vì thuốc lại đi vào hôn mê.
Buổi chiều, Lục Vũ Thần tỉnh lại thêm một lần khi Doãn Mộ Tư còn ngủ, hắn hỏi chuyện Lục Hân Nghi và Sandy.
Lục Hân Nghi lắc đầu, bởi vì cô không tìm thấy thi thể của Hàn Thương Nguyên:”Chú yên tâm, Hàn Thương Nguyên bị bắn hai phát rơi xuống biển, nhất định đã chết dưới đáy biển.”
Dù vậy, không nhìn thấy xác của hắn, Lục Vũ Thần vẫn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Đêm, Lục Vũ Thần tỉnh lại thêm một lần nữa, nhìn Doãn Mộ Tư ngồi bên cạnh đọc sách.
“Tỉnh rồi.”
Lục Vũ Thần cười cười:”Em nằm xuống bên cạnh anh, được không?”
Giường rất lớn và rộng, Doãn Mộ Tư nằm xuống, cũng rất rộng rãi.
“Được.”
Cô không chút do dự, bước lên giường nằm bên cạnh Lục Vũ Thần,
Lục Vũ Thần muốn nghiêng người,đối mặt với Doãn Mộ Tư, vừa nhích người một chút liền hít môtj hơi thật sâu cau mày lại.
Doãn Mộ Tư vội ngăn anh lại, nhịn không được liền mắng:”Đùng nhúc nhích, không muốn sống nữa sao?”
Vẻ mặt Lục Vũ Thần có chút không cam tâm, cô gái anh thích nằm bên cạnh, ôm không được chạm cũng không được, thật khó khăn cho anh.
Nhìn bộ dạng này, Doãn Mộ Tư không khỏi trêu chọc:””Thì ra Lục bang chủ vô địch thiên hạ cũng có một ngày chán nản như thế.”
Lục Vũ Thần:”...” “Đừng xem Lục bang chủ là thần tiên.”
Nằm một lúc, Lục Vũ Thần lại nói:”Xích gần anh một chút.”
Doãn Mộ Tư lắc đầu:”Tren người anh vẫn còn chưa tốt, thành thật một chút đi.”
Thành thật một chút?
Cô cho rằng hiện tại anh có thể làm gì cô?
Lục Vũ Thần thở dài, anh hiện tại ngay cả sức lực thở dài còn không dám.
“Con của chúng ta trong như thế nào?” - Doãn Mộ Tư đột ngột hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Lục Vũ Thần có chút mềm mại, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười:”Con trai rất giống anh, em nhìn anh, có thể tưởng tượng ra con trai của chúng ta ra sao?”
Doãn Mộ Tư cười cười:”Lục bang chủ phiên bản mini?”
Lục Vũ Thần cử động tay, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô:”Về sau chúng ta sẽ có thêm một phiên bản mini của Doãn tiểu thư.”
Thêm một đứa trẻ nữa.
Lục Vũ Thần đang muốn cùng cô lâu dài.
Thấy Doãn Mộ Tư không trả lời, nụ cười trên khóe môi Lục Vũ Thần hơi thu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc:”Mộ Mộ, chúng ta tái hôn đi.”
Tái hôn?
Doãn Mộ Tư nghĩ một chút, cười cười nói:”Anh còn chưa qua được phần kiểm tra của ba em.”
“Được, giải quyết xong việc ở nơi này, anh đưa em về Nam Sơn tìm ba em xin phép.”
Lúc này, Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư hai mắt đã nhắm nghiền lại.
Anh chầm chậm đưa tay lên bụng Doãn Mộ Tư, quá trình chậm chạp tốn sức.
Cuối cùng, lòng bàn tay của anh rơi vào bụng Doãn Mộ Tư, đứa bé gần hai tháng tuổi, cái bụng phẳng ly có chút sưng lên, Lục Vũ Thần không biết diễn tả cảm giác này như thế nào trái tim băng lãnh như bị một dòng nước nóng làm tan cháy và trở nên ấm áp.
“Mộ Mộ, anh xin lỗi.”
Nếu như có thể, anh sẵn sàng dành cả cuộc đời để bù đắp cho cô.
Không bao lâu, Lục Vũ Thần cũng chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn đặt trên bụng cô không rời. Doãn Mộ Tư mở đôi mắt đỏ hoe ra, cô đặt tay lên mu bàn tay của anh đang trên bụng cô, khóe miệng giương lên.
Một tuần sau.
Hôm nay, thời tiết đẹp, Doãn Mộ Tư đẩy Lục Vũ Thần ra ngoài phơi nắng, không lâu sâu, rất nhiều người ra vào biệt phủ, ai nấy đều vui vẻ.
“Xem ra họ đã thắng rồi.”
Sandy mấy hôm trước đến tìm Lục Vũ Thần lương thượng việc đoạt lại những vị trí mà Hàn Thương Nguyên và các phe phái liên kết chiếm mất.
Mấy ngày này, họ lôi kéo được không ít người,.
Vừa vào, Tầng Hải Châu đã phá mất không khí yên tĩnh:”Haha… Lục bang chủ, đêm qua anh tuyệt đối không nghĩ ra, chúng tôi tiêu diệt đối phương bao nhiêu người, lần này bọn chúng chắc chắn không thể ngồi yên.”
Sandy nói:”Mau mau đến một lần, càng sớm càng tốt, tôi nhớ Dĩnh Dĩnh rồi.”
Lục Vũ Thần và mọi người bàn luận về kế hoạch một lúc, Doãn Mộ Tư luôn im lặng đứng phía sau anh.
“Có chán không?” - Đợi mọi người rời khi, Lục Vũ Thần liền hỏi.
Doãn Mộ Tư lắc đầu:”Không phải nhàm chán, chỉ kaf em nhớ nhà thôi.”
Lục Vũ Thần nắm chặt tay cô:”Chờ mọi chuyện ở nơi này ổn định lại, chúng ta quay về Nam Sơn.”
“Được.” - Cô gật đầu.
Lục Vũ Thần cười cười, đưa tay kéo Doãn Mộ Tư vào lòng mình.
“Lục Vũ Thần… Anh không muốn sống nữa?”
Doãn Mộ Tư kêu lên một tiếng, vội vàng muốn rời khỏi.
“Ây.”
Lục Vũ Thần thở hỗn hễn, ôm Doãn Mộ Tư xuống, ghé vào tai cô thở ra:”Nếu sợ làm anh bị thương thì ngồi xuống, đừng cử động.”
Doãn Mộ Tư nghe anh kêu một tiếng “ây” cũng không dám cựa quậy, chỉ sợ đụng vào miệng vết thương.
“Ngoan.”
Lục Vũ Thần hài lòng ôm eo Doãn Mộ Tư, tựa chiếc cằm lên bờ vai thơm ngát của cô, thanh âm vô cùng ôn nhu:”Về sau mỗi ngày, để anh ôm một cái.”
Giọng nói dịu dàng dễ nghe này vang lên bên tai cô, khiên nhịp tim cô đập nhanh hơn, mạnh đến mức muốn văng ra khỏi lồng ngực.
“Có được không, bảo bối.”
“Được.”
“Ha ha.”
Trong cổ họng Lục Vũ Thần lộ ra một nụ cười vui vẻ, anh đặt tay lên bụng Doãn Mộ Tư:”Khi nào thì sẽ động đậy.”
Doãn Mộ Tư nói:”Khoảng bốn tháng mới có thể cảm nhận được thai động.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần mang theo niềm vui và nét cưng chiều:”Sắp rồi nhỉ, anh nghe nói ăn nhiều các loại hạt và trái cây sẽ tốt cho thai nhi và phụ nữ mang thai, em nên ăn nhiều hơn, nếu không liền qua mấy tháng, em sẽ gầy đi chỉ còn một cái bungj.”
Doãn Mộ Tư nhíu mày lại:”Hiện tại còn rất nghén, đợi em bé lớn hơn một chút, cần nhiều dinh dưỡng hơn, lúc đó khẩu vị có lẽ sẽ khá hơn.”
Lục Vũ Thần nói:”Đến lúc đó anh cũng đã tốt hơn, em muốn ăn cái gì, anh sẽ làm cho em.”
Doãn Mộ Tư gật đầu:”Được, vậy làm phiền Lục bang chủ rồi.”
Lục Vũ Thần khẽ mỉm cười, hôn lên mặt Doãn Mộ Tư:”Đây là việc Lục bang chủ nên làm cho Doãn tiểu thư.”
Ở phía xa, Lục Hân Nghi và Tô Ngôn đang bàn bạc công sự, nhìn thấy cảnh này…
Tại sao luôn là chúng tôi bị nhét cơm tró.
Ông chủ!
Chú nhỏ!
Hai con ma độc thân chúng tôi vẫn còn sống mà.
Phải đến thật lâu, Lục Vũ Thần mới buông bờ môi ngọt ngào của cô ra, vùi mặt vào tóc của cô, tham lam hít thở mùi hương của cô:”Mộ Mộ, mỗi ngày đều hôn có được không?
Doãn Mộ Tư:”...”
Hai tai cô đỏ bừng:”Không cho.”
Trên thực tế, anh muốn hôn liền hôn, có khí nào xin phép trước.
Buổi tối, lúc Doãn Mộ Tư đi từ nhà tắm đi ra, nghe giọng nói Lục Vũ Thần nói trong điện thoại:”Con đã xét nghiệm ADN chưa, sau đó phải kiểm tra các làng chài gần đó.”
Doãn Mộ Tư biết Lục Vũ Thần mấy ngày này một mực đang tìm thi thể của Hàn Thương Nguyên, cái này giống như chấp niệm của anh, sống thấy người chết thấy xác.
Nhìn thấy cô đi ra, anh phân phó vài câu rồi cúp điện thoại:”Mộ Mộ.”
Doãn Mộ Tư cười cười:”Muốn ra ngoài sân một chút không?’
Lục Vũ Thần nhìn bộ váy ngủ trên người cô, đưa mắt nhìn đôi chân trắng nõn của cô, sau đó lắc đầu:”Tối nay anh không muốn ngăm sao.”
Doãn Mộ Tư bước tới gần anh:”Vậy tối nay chúng ta xem phim nhé.”
“Được.”
Lục Vũ Thần nắm lấy tay Doãn Mộ Tư nói:”Mộ Mộ, đám thuộc hạ của Hàn Thương Nguyên mấy ngày này đều biến mất, anh lo hắn vẫn còn sống.”
Vậy nên anh một mực tìm kiếm tung tích Hàn Thương Nguyên mà không bỏ cuộc.
Anh chủ động giải thích với cô, vì sợ cô hiểu nhầm sao?
Doãn Mộ Tư nói:"Vậy nên điều tra xem thuộc hạ của hắn đang ở đâu, còn ở nước A hay không?"
Lục Vũ Thần giảng giải:"Không tìm thấy, bọn chúng rất gian xảo, mặc dù chỉ còn lại mấy người, nhưng không thể xem thường bọn họ, khó có thể đề phòng."
"Vậy thì dụ bọn họ ra ngoài." - Doãn Mộ Tư không chút do dự, chăm chú nhìn Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần sắc mặc trầm xuống:"Không được, bọn chúng đã bị ép vào đường cùng rồi, cái gì bọn chúng cũng có thể làm, anh không thể để em mạo hiểm."
Doãn Mộ Tư trầm mặc một chút, sau đó nhếch khóe môi nhìn anh:"Vậy chúng ta đổi đề tài đi, anh muốn xem phim gì?"
Lục Vũ Thần nhìn không ra một tia khác lạ nào trên gương mặt cô, cười cười:"Tùy em."
Cô đỡ Lục Vũ Thần nằm xuống giường, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, ai ngờ trong tình tiết lại có tình tiết mập mờ.
Đến đoạn nam nữ chính đang ngã xuống giường cuồng nhiệt hôn nhau, Doãn Mộ Tư lén lút đưa tay đến nút tua nhanh, lúc này bị Lục Vũ Thần phát hiện, nắm chặt tay cô:"Đừng cử động."
Doãn Mộ Tư:"... Em muốn xem đoạn cao trào."
Lục Vũ Thần nhướng mày, quay mặt sang một bên nhìn cô:"Phần nhạy cảm."
Trong nháy mắt, Doãn Mộ Tư đỏ cả mặt, giả vờ nghiêm túc giải thích:"Ý em là phần chính."
Lục Vũ Thần bật cười, đưa tay tắt tivi đi, nghiêm trang nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Em là phụ nữ mang thai, đêm hôm xem loại phim này không tốt a."
Doãn Mộ Tư:"..."
Rõ ràng chính anh là người không tốt thì có.
Sau đó, Lục Vũ Thần bỗng nhiên nói:"Ngày mai anh đưa em đi gặp một người."
Doãn Mộ Tư hỏi lại:"Ai vậy?"
Chuyển chủ đề hơi nhanh rồi.
Lục Vũ Thần nói:"Ông ấy là James, có thể nói ông ấy là quý nhân của anh. Khi anh mới đến nơi này, anh không có gì cả và đi theo James, ông ấy dạy anh rất nhiều thứ, vừa là một người thầy, cũng vừa là một người bạn."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Ông ấy làm nghề gì?"
"Ông ấy là ông trùm kim cương ở nơi này, ngày mai là sinh nhật của ông ấy, lúc ấy sẽ trưng bày những bảo vật quý hiếm, em đến xem có thích món nào không?"
Ở căn phòng xoa hoa tại căn biệt thự nạm vàng, con trai của ông trùm kim cương nổi tiếng ăn chơi vô dụng, hắn dúi đầu vào ngực một cô gái xinh đẹp.
Một lúc sau, từ phía sau lưng, một khẩu súng lạnh lùng chạm vào sau gáy… hắn xanh mặt giơ hai tay lên cao.
Cô gái xinh đẹp nhếch môi cười, kéo áo che đi bộ ngực hững hờ.
"Các người là ai, muốn cái gì?"
Aaron đáy mắt ngoài sự sợ hãi còn có chấn kinh.
Nhà hắn biệt thự bảo an vô cùng nghiêm ngặt, hắn không rõ người đàn ông này làm cách nào có thể xuất hiện trong phòng hắn.
"Bớt nói nhảm đi, mày biết đây là gì không?"
Aaron nhìn thấy bằng chứng tội phạm của hắn đang trong tay cô gái xinh đẹp vừa quen không lâu.
"Nếu mày không muốn chết, ngày mai làm theo lời của tao… tao sẽ không đụng đến mạng của mày và cha mày… còn không… chỉ có chết."
Aaron phát rung lên:"Các người muốn tôi phải làm gì…"
Người đàn ông thu lại nồng súng, bàn chân nhanh chóng đè ép cái đầu của Aaron dưới nền đất…
Người phụ nữ mang một viên thuốc nhét vào miệng hắn, lấy rượu rót vào, ép hắn nuốt xuống.
"Khụ…khụ… các người cho tôi uống thứ gì?"
"Thuốc độc… sau 24h nếu không có thuốc giải độc, cơ thể của mày sẽ từ từ lạnh lẽo, lạnh từ bên trong thấu đến xương, cho tới khi trong xương tủy ngứa ngáy như ngàn con kiến bò, từng mạch máu sẽ đứt đoạn, trào ra cổ họng, chịu sự thống khổ cho đến chết."
Aaron nghe xong liền lạnh thấu xương.
"Ta đáp ứng, ta đáp ứng, đừng giết tôi… tha cho tôi."
Hắn ta xoay người cầu xin, khuôn mặt phía trước chính là Hàn Thương Nguyên.
Đúng vậy, Hàn Thương Nguyên cũng chưa chết, sau khi trúng đạn nhảy xuống biển, hắn liều mạng bơi đi, không ngừng nghĩ, may mắn được một chiếc thuyền đánh cá cứu sống.
Aaron sắc mặt trắng bệt đi ra khỏi phòng, hắn nhát gan, rất nhát gan không tàn bạo như cha của hắn.
Dùng thân phận thái tử liền cho người của Hàn Thương Nguyên trà trộn đám bảo vệ cho bữa tiệc đêm ngày mai.
Hàn Thương Nguyên khống chế camera nhà James, hắn ngồi trên ghế, nhìn chăm chú hàng loạt máy tính, rít một hơi thuốc nhả khói dày đặc.
"Mộ Mộ, ngày mai thôi chúng ta sẽ gặp lại."
Ngày hôm sau, Doãn Mộ Tư mặc một chiếc váy cổ V, eo thon gọn, váy màu xanh đính lên những viên kim cương lấp lánh tựa như ánh sao trên bầu trời đêm.
Ngoài ra, còn có một đôi giày cao gót màu bạc và một bô trang sức thanh tao.
Cô bước ra ngoài, Lục Vũ Thần trong đáy mắt không giấu được sự kinh diễm.
Doãn Mộ Tư có làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, ba vòng đều chuẩn, nét mặt xinh đẹp, khí chất ngất trời, trong mắt anh cô chính là hoàn hảo nhất.
Anh đứng lên đi về phía cô, mang một sợi dây chuyền đeo lên cổ cô, sau đó ngồm xổm trước mặt cô.
Biết anh muốn làm gì, Doãn Mộ Tư vội vàng ngăn lại:"Lục Vũ Thần, để em tự làm."
"Đừng động."
Lục Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ôn nhu:"Anh ngồi xổm thật sự không dễ chịu, vậy nên em đừng cử động."
Nói xong, anh lấy giày cao gót từ trong hộp ra, cẩn thận xỏ vào chân cô.
Doãn Mộ Tư nhìn người đàn ông ngồi xổm dưới chân mình, cái mũi đột nhiên cay cay, vết thương trên người anh không cho phép anh làm như vậy.
Xỏ giày xong, Lục Vũ Thần hơi cau mày:"Cao quá sao?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Không cao, chỉ 5cm, dù sao cũng sẽ không đứng nhiều."
Lục Vũ Thần mới yên tâm:"Vậy là tốt rồi."
Hai người ra đến xe, cận vệ sẵn sàng.
Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt, cô nắm chặt tay Lục Vũ Thần:"Lục Vũ Thần, hay hôm nay chúng ta không đi có được không?"
"Sao vậy?" - Lục Vũ Thần nắm tay cô an ủi:"Không sao đâu, chúng ta có cận vệ rất đông, vả lại James là người của mình, nơi đó khá an toàn. Tối nay là sinh nhật James, chúng ta không thể phá hỏng cuộc vui."
"Thế lực của Jame ở nơi này rất lớn, hắc bạch lưỡng đạo, sẽ không ai dám ở trong địa bàn của ông ta làm loạn."
Doãn Mộ Tư nghe xong, nhìn anh cười cười:"Chắc do em lo lắng quá."
Chiếc xe tiến vào căn biệt thự xa hoa, Doãn Mộ Tư khoác tay Lục Vũ Thần tiến vào bên trong.
Bên trong, cũng không phải là một bữa tiệc sinh nhật thông thường. Bên trong trưng ra rất nhiều châu báu kim cương.
Hàn Thương Nguyên nhìn thấy Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư đi vào bữa tiệc liền lệnh cho người của hắn, chỉ cần bọn họ tách ra liền bắt Doãn Mộ Tư đi.
Nhưng cả bữa tiệc, bàn tay của Lục Vũ Thần đều nắm chặt tay cô không buông.
Lục Vũ Thần đưa Doãn Mộ Tư đến giới thiệu thân phận với James.
"Lục Vũ Thần, lên thư phòng, ta có thứ muốn đưa cho cậu."
James đưa Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư vào thư phòng.
Bên trong, James mang một chiếc hộp, bên trong là một viên kim cương đỏ vô cùng lấp lánh, giá trị rất cao.
"Ta nghe cậu kết hôn, đáng tiếc là không thể rời khỏi nơi này khắc nào, đây chính là quà kết hôn của hai người."
Hàn Thương Nguyên nhìn Lục Vũ Thần đã tách cận vệ, liền xuống lệnh ra tay.
"Lập tức khống chế biệt thự, cắt đứt tín hiệu, không cho bọn chúng liên lặc với bên ngoài."
Trình Phong nhận lệnh:"Dạ."
Bên ngoài, Aaron trấn an mọi người bên sẽ không có chuyện gì.
"Đoàng..đoàng…đoàng."
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên từ mọi phía.
Mọi người không thể giữ được tình bĩnh nữa liền la hét, người bỏ chạy, ké nằm sấp hoảng sợ.
Trong thư phòng, Lục Vũ Thần nghe tiếng súng bên ngoài, liền ôm Doãn Mộ Tư vào lòng.
"Chuyện gì xảy ra." - James tối sầm mặt lại
Lục Vũ Thần cau mày, gọi ra bên ngoài nhưng tín hiệu đã bị chặn.
Tiếng súng lại một lần nữa nổi lên.
James sắc mặt tái nhợt, lập tức đi tới cửa sổ, nhìn thấy một người nằm dưới lầu, nghiến răng nghiến lợi nói:"Khốn kiếp, kẻ nào dám gây chuyện trong địa bàn của ta."
Tiếng súng bên ngoài không ngừng lại, giọng nói của Hàn Thương Nguyên ở ngoài cửa:"Lục Vũ Thần, ra ngoài đi, anh đã bị bao vây rồi."
Doãn Mộ Tư sắc mặt trắng bệch, gắt gao siết chặt tay Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần sắc mặt nặng nề nhìn James:"Chú, cháu nhớ ở trong này có một căn hầm nhỏ, có thể dẫn ra ngoài."
James gật đầu:"Các người đi theo ta."
James ấn nút ẩn sau ở cạnh giường, chiếc giường từ từ di chuyển, để lộ ra một tầng hầm.
"Mau đi đi."
Lục Vũ Thần nhảy xuống trước, sau đó đỡ Doãn Mộ Tư xuống.
Cánh cửa tầng hầm đóng lại, James nói:"Hai người đi trước đi, đừng lo cho ta."
Sau khi cửa hầm đóng lại, đèn trong tầng hầm bật sáng.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy trên trán Lục Vũ Thần lấm tấm mồ hôi, ánh mắt cô dời xuống, chiếc áo sơ mi trên bụng đã nhuốm máu:"Vũ Thần."
Lục Vũ Thần lắc đầu:"Không sao, đi thôi."
Nói xong liền ôm cô đi theo hướng đường hầm.
Doãn Mộ Tư kéo váy đi theo anh.
Trong hành lang, toàn bộ mọi người bị khống chế, khách mời đều là người có địa vị, ai nấy ôm đầu ngồi xuống rung rẩy.
Hàn Thương Nguyên xuất hiện dưới chiếc mặt nạ vàng, trong tay xách theo toàn thân run rẩy Aaron.
Rất nhanh, hai người dừng ở cửa thư phòng.
Nòng súng lạnh băng cắm ngay đầu Aaron.
Aaron toàn thân đầy vết thương, nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, kêu thảm thiết:"Ba.. ba ơi, cứu con."
Không lâu sau, cửa thư phòng mở ra, James xuất hiện bên trong cửa.
Hàn Thương Nguyên liếc nhìn James, chĩa súng vào đầu Aaron:"Để Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư ra ngoài, nếu không tôi sẽ bắn nát đầu hắn."
James phẫn nộ nhìn Hàn Thương Nguyên:"Tôi không biết cậu ở đây nói cái gì, muốn tìm người thì tự vào tìm, không có lá gan đó thì mau cút đi."
Hàn Thương Nguyên không nói nhảm một câu, súng từ đầu Aaron hướng về mũi giày của hắn.
Aaron sắc mặt trắng bệch:"Đừng.. đừng bắn, dưới gầm giường cha tôi có lối đi bí mật, bọn họ chắc chắn đã xuống đó mới rời đi."
James đau lòng tức giận nhìn Aaron, sau đó thở dài bất lực.
Hàn Thương Nguyên nhếch môi, bắn vào mùi giày Aaron.
"Đoàng."
Đạn xuyên thấu qua giày Aaron, chỉ còn nghe tiếng thét của hắn.
Giọng cười Hàn Thương Nguyên lạnh lùng, hướng súng chỉ về phía James:"Lối ra ở nơi nào."
James cắn răng nói ra vị trí.
Hàn Thương Nguyên cho người canh giữ hai cho con này, và cả đám người bên ngoài.
Hàn Thương Nguyên nhanh chóng quay người rời đi cũng cận vệ.
Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma
“Mộ Mộ.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần lại vang lên:”Mộ Mộ, anh tự nói với bản thân…nếu… nếu anh có thể sống sót quay về… anh muốn nói… nói cho em biêt…”
“Đừng nói nữa, em đi gọi Tầng Hải Châu vào.:
Doãn Mộ Tư thấy Lục Vũ Thần ngày càng nói không ra hơi, hô hấp ngắn ngủi, không dám để anh nói nữa, liền vội ra ngoài gọi Tầng Hải Châu.
Nhìn bóng lưng lo lắng của cô, Lục Vũ Thần mấp mấy môi mỏng, trầm giọng:”Anh yêu em.”
Lục Vũ Thần tỉnh không bao lâu, bởi vì thuốc lại đi vào hôn mê.
Buổi chiều, Lục Vũ Thần tỉnh lại thêm một lần khi Doãn Mộ Tư còn ngủ, hắn hỏi chuyện Lục Hân Nghi và Sandy.
Lục Hân Nghi lắc đầu, bởi vì cô không tìm thấy thi thể của Hàn Thương Nguyên:”Chú yên tâm, Hàn Thương Nguyên bị bắn hai phát rơi xuống biển, nhất định đã chết dưới đáy biển.”
Dù vậy, không nhìn thấy xác của hắn, Lục Vũ Thần vẫn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Đêm, Lục Vũ Thần tỉnh lại thêm một lần nữa, nhìn Doãn Mộ Tư ngồi bên cạnh đọc sách.
“Tỉnh rồi.”
Lục Vũ Thần cười cười:”Em nằm xuống bên cạnh anh, được không?”
Giường rất lớn và rộng, Doãn Mộ Tư nằm xuống, cũng rất rộng rãi.
“Được.”
Cô không chút do dự, bước lên giường nằm bên cạnh Lục Vũ Thần,
Lục Vũ Thần muốn nghiêng người,đối mặt với Doãn Mộ Tư, vừa nhích người một chút liền hít môtj hơi thật sâu cau mày lại.
Doãn Mộ Tư vội ngăn anh lại, nhịn không được liền mắng:”Đùng nhúc nhích, không muốn sống nữa sao?”
Vẻ mặt Lục Vũ Thần có chút không cam tâm, cô gái anh thích nằm bên cạnh, ôm không được chạm cũng không được, thật khó khăn cho anh.
Nhìn bộ dạng này, Doãn Mộ Tư không khỏi trêu chọc:””Thì ra Lục bang chủ vô địch thiên hạ cũng có một ngày chán nản như thế.”
Lục Vũ Thần:”...” “Đừng xem Lục bang chủ là thần tiên.”
Nằm một lúc, Lục Vũ Thần lại nói:”Xích gần anh một chút.”
Doãn Mộ Tư lắc đầu:”Tren người anh vẫn còn chưa tốt, thành thật một chút đi.”
Thành thật một chút?
Cô cho rằng hiện tại anh có thể làm gì cô?
Lục Vũ Thần thở dài, anh hiện tại ngay cả sức lực thở dài còn không dám.
“Con của chúng ta trong như thế nào?” - Doãn Mộ Tư đột ngột hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Lục Vũ Thần có chút mềm mại, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười:”Con trai rất giống anh, em nhìn anh, có thể tưởng tượng ra con trai của chúng ta ra sao?”
Doãn Mộ Tư cười cười:”Lục bang chủ phiên bản mini?”
Lục Vũ Thần cử động tay, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô:”Về sau chúng ta sẽ có thêm một phiên bản mini của Doãn tiểu thư.”
Thêm một đứa trẻ nữa.
Lục Vũ Thần đang muốn cùng cô lâu dài.
Thấy Doãn Mộ Tư không trả lời, nụ cười trên khóe môi Lục Vũ Thần hơi thu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc:”Mộ Mộ, chúng ta tái hôn đi.”
Tái hôn?
Doãn Mộ Tư nghĩ một chút, cười cười nói:”Anh còn chưa qua được phần kiểm tra của ba em.”
“Được, giải quyết xong việc ở nơi này, anh đưa em về Nam Sơn tìm ba em xin phép.”
Lúc này, Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư hai mắt đã nhắm nghiền lại.
Anh chầm chậm đưa tay lên bụng Doãn Mộ Tư, quá trình chậm chạp tốn sức.
Cuối cùng, lòng bàn tay của anh rơi vào bụng Doãn Mộ Tư, đứa bé gần hai tháng tuổi, cái bụng phẳng ly có chút sưng lên, Lục Vũ Thần không biết diễn tả cảm giác này như thế nào trái tim băng lãnh như bị một dòng nước nóng làm tan cháy và trở nên ấm áp.
“Mộ Mộ, anh xin lỗi.”
Nếu như có thể, anh sẵn sàng dành cả cuộc đời để bù đắp cho cô.
Không bao lâu, Lục Vũ Thần cũng chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn đặt trên bụng cô không rời. Doãn Mộ Tư mở đôi mắt đỏ hoe ra, cô đặt tay lên mu bàn tay của anh đang trên bụng cô, khóe miệng giương lên.
Một tuần sau.
Hôm nay, thời tiết đẹp, Doãn Mộ Tư đẩy Lục Vũ Thần ra ngoài phơi nắng, không lâu sâu, rất nhiều người ra vào biệt phủ, ai nấy đều vui vẻ.
“Xem ra họ đã thắng rồi.”
Sandy mấy hôm trước đến tìm Lục Vũ Thần lương thượng việc đoạt lại những vị trí mà Hàn Thương Nguyên và các phe phái liên kết chiếm mất.
Mấy ngày này, họ lôi kéo được không ít người,.
Vừa vào, Tầng Hải Châu đã phá mất không khí yên tĩnh:”Haha… Lục bang chủ, đêm qua anh tuyệt đối không nghĩ ra, chúng tôi tiêu diệt đối phương bao nhiêu người, lần này bọn chúng chắc chắn không thể ngồi yên.”
Sandy nói:”Mau mau đến một lần, càng sớm càng tốt, tôi nhớ Dĩnh Dĩnh rồi.”
Lục Vũ Thần và mọi người bàn luận về kế hoạch một lúc, Doãn Mộ Tư luôn im lặng đứng phía sau anh.
“Có chán không?” - Đợi mọi người rời khi, Lục Vũ Thần liền hỏi.
Doãn Mộ Tư lắc đầu:”Không phải nhàm chán, chỉ kaf em nhớ nhà thôi.”
Lục Vũ Thần nắm chặt tay cô:”Chờ mọi chuyện ở nơi này ổn định lại, chúng ta quay về Nam Sơn.”
“Được.” - Cô gật đầu.
Lục Vũ Thần cười cười, đưa tay kéo Doãn Mộ Tư vào lòng mình.
“Lục Vũ Thần… Anh không muốn sống nữa?”
Doãn Mộ Tư kêu lên một tiếng, vội vàng muốn rời khỏi.
“Ây.”
Lục Vũ Thần thở hỗn hễn, ôm Doãn Mộ Tư xuống, ghé vào tai cô thở ra:”Nếu sợ làm anh bị thương thì ngồi xuống, đừng cử động.”
Doãn Mộ Tư nghe anh kêu một tiếng “ây” cũng không dám cựa quậy, chỉ sợ đụng vào miệng vết thương.
“Ngoan.”
Lục Vũ Thần hài lòng ôm eo Doãn Mộ Tư, tựa chiếc cằm lên bờ vai thơm ngát của cô, thanh âm vô cùng ôn nhu:”Về sau mỗi ngày, để anh ôm một cái.”
Giọng nói dịu dàng dễ nghe này vang lên bên tai cô, khiên nhịp tim cô đập nhanh hơn, mạnh đến mức muốn văng ra khỏi lồng ngực.
“Có được không, bảo bối.”
“Được.”
“Ha ha.”
Trong cổ họng Lục Vũ Thần lộ ra một nụ cười vui vẻ, anh đặt tay lên bụng Doãn Mộ Tư:”Khi nào thì sẽ động đậy.”
Doãn Mộ Tư nói:”Khoảng bốn tháng mới có thể cảm nhận được thai động.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần mang theo niềm vui và nét cưng chiều:”Sắp rồi nhỉ, anh nghe nói ăn nhiều các loại hạt và trái cây sẽ tốt cho thai nhi và phụ nữ mang thai, em nên ăn nhiều hơn, nếu không liền qua mấy tháng, em sẽ gầy đi chỉ còn một cái bungj.”
Doãn Mộ Tư nhíu mày lại:”Hiện tại còn rất nghén, đợi em bé lớn hơn một chút, cần nhiều dinh dưỡng hơn, lúc đó khẩu vị có lẽ sẽ khá hơn.”
Lục Vũ Thần nói:”Đến lúc đó anh cũng đã tốt hơn, em muốn ăn cái gì, anh sẽ làm cho em.”
Doãn Mộ Tư gật đầu:”Được, vậy làm phiền Lục bang chủ rồi.”
Lục Vũ Thần khẽ mỉm cười, hôn lên mặt Doãn Mộ Tư:”Đây là việc Lục bang chủ nên làm cho Doãn tiểu thư.”
Ở phía xa, Lục Hân Nghi và Tô Ngôn đang bàn bạc công sự, nhìn thấy cảnh này…
Tại sao luôn là chúng tôi bị nhét cơm tró.
Ông chủ!
Chú nhỏ!
Hai con ma độc thân chúng tôi vẫn còn sống mà.
Phải đến thật lâu, Lục Vũ Thần mới buông bờ môi ngọt ngào của cô ra, vùi mặt vào tóc của cô, tham lam hít thở mùi hương của cô:”Mộ Mộ, mỗi ngày đều hôn có được không?
Doãn Mộ Tư:”...”
Hai tai cô đỏ bừng:”Không cho.”
Trên thực tế, anh muốn hôn liền hôn, có khí nào xin phép trước.
Buổi tối, lúc Doãn Mộ Tư đi từ nhà tắm đi ra, nghe giọng nói Lục Vũ Thần nói trong điện thoại:”Con đã xét nghiệm ADN chưa, sau đó phải kiểm tra các làng chài gần đó.”
Doãn Mộ Tư biết Lục Vũ Thần mấy ngày này một mực đang tìm thi thể của Hàn Thương Nguyên, cái này giống như chấp niệm của anh, sống thấy người chết thấy xác.
Nhìn thấy cô đi ra, anh phân phó vài câu rồi cúp điện thoại:”Mộ Mộ.”
Doãn Mộ Tư cười cười:”Muốn ra ngoài sân một chút không?’
Lục Vũ Thần nhìn bộ váy ngủ trên người cô, đưa mắt nhìn đôi chân trắng nõn của cô, sau đó lắc đầu:”Tối nay anh không muốn ngăm sao.”
Doãn Mộ Tư bước tới gần anh:”Vậy tối nay chúng ta xem phim nhé.”
“Được.”
Lục Vũ Thần nắm lấy tay Doãn Mộ Tư nói:”Mộ Mộ, đám thuộc hạ của Hàn Thương Nguyên mấy ngày này đều biến mất, anh lo hắn vẫn còn sống.”
Vậy nên anh một mực tìm kiếm tung tích Hàn Thương Nguyên mà không bỏ cuộc.
Anh chủ động giải thích với cô, vì sợ cô hiểu nhầm sao?
Doãn Mộ Tư nói:"Vậy nên điều tra xem thuộc hạ của hắn đang ở đâu, còn ở nước A hay không?"
Lục Vũ Thần giảng giải:"Không tìm thấy, bọn chúng rất gian xảo, mặc dù chỉ còn lại mấy người, nhưng không thể xem thường bọn họ, khó có thể đề phòng."
"Vậy thì dụ bọn họ ra ngoài." - Doãn Mộ Tư không chút do dự, chăm chú nhìn Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần sắc mặc trầm xuống:"Không được, bọn chúng đã bị ép vào đường cùng rồi, cái gì bọn chúng cũng có thể làm, anh không thể để em mạo hiểm."
Doãn Mộ Tư trầm mặc một chút, sau đó nhếch khóe môi nhìn anh:"Vậy chúng ta đổi đề tài đi, anh muốn xem phim gì?"
Lục Vũ Thần nhìn không ra một tia khác lạ nào trên gương mặt cô, cười cười:"Tùy em."
Cô đỡ Lục Vũ Thần nằm xuống giường, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, ai ngờ trong tình tiết lại có tình tiết mập mờ.
Đến đoạn nam nữ chính đang ngã xuống giường cuồng nhiệt hôn nhau, Doãn Mộ Tư lén lút đưa tay đến nút tua nhanh, lúc này bị Lục Vũ Thần phát hiện, nắm chặt tay cô:"Đừng cử động."
Doãn Mộ Tư:"... Em muốn xem đoạn cao trào."
Lục Vũ Thần nhướng mày, quay mặt sang một bên nhìn cô:"Phần nhạy cảm."
Trong nháy mắt, Doãn Mộ Tư đỏ cả mặt, giả vờ nghiêm túc giải thích:"Ý em là phần chính."
Lục Vũ Thần bật cười, đưa tay tắt tivi đi, nghiêm trang nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Em là phụ nữ mang thai, đêm hôm xem loại phim này không tốt a."
Doãn Mộ Tư:"..."
Rõ ràng chính anh là người không tốt thì có.
Sau đó, Lục Vũ Thần bỗng nhiên nói:"Ngày mai anh đưa em đi gặp một người."
Doãn Mộ Tư hỏi lại:"Ai vậy?"
Chuyển chủ đề hơi nhanh rồi.
Lục Vũ Thần nói:"Ông ấy là James, có thể nói ông ấy là quý nhân của anh. Khi anh mới đến nơi này, anh không có gì cả và đi theo James, ông ấy dạy anh rất nhiều thứ, vừa là một người thầy, cũng vừa là một người bạn."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Ông ấy làm nghề gì?"
"Ông ấy là ông trùm kim cương ở nơi này, ngày mai là sinh nhật của ông ấy, lúc ấy sẽ trưng bày những bảo vật quý hiếm, em đến xem có thích món nào không?"
Ở căn phòng xoa hoa tại căn biệt thự nạm vàng, con trai của ông trùm kim cương nổi tiếng ăn chơi vô dụng, hắn dúi đầu vào ngực một cô gái xinh đẹp.
Một lúc sau, từ phía sau lưng, một khẩu súng lạnh lùng chạm vào sau gáy… hắn xanh mặt giơ hai tay lên cao.
Cô gái xinh đẹp nhếch môi cười, kéo áo che đi bộ ngực hững hờ.
"Các người là ai, muốn cái gì?"
Aaron đáy mắt ngoài sự sợ hãi còn có chấn kinh.
Nhà hắn biệt thự bảo an vô cùng nghiêm ngặt, hắn không rõ người đàn ông này làm cách nào có thể xuất hiện trong phòng hắn.
"Bớt nói nhảm đi, mày biết đây là gì không?"
Aaron nhìn thấy bằng chứng tội phạm của hắn đang trong tay cô gái xinh đẹp vừa quen không lâu.
"Nếu mày không muốn chết, ngày mai làm theo lời của tao… tao sẽ không đụng đến mạng của mày và cha mày… còn không… chỉ có chết."
Aaron phát rung lên:"Các người muốn tôi phải làm gì…"
Người đàn ông thu lại nồng súng, bàn chân nhanh chóng đè ép cái đầu của Aaron dưới nền đất…
Người phụ nữ mang một viên thuốc nhét vào miệng hắn, lấy rượu rót vào, ép hắn nuốt xuống.
"Khụ…khụ… các người cho tôi uống thứ gì?"
"Thuốc độc… sau 24h nếu không có thuốc giải độc, cơ thể của mày sẽ từ từ lạnh lẽo, lạnh từ bên trong thấu đến xương, cho tới khi trong xương tủy ngứa ngáy như ngàn con kiến bò, từng mạch máu sẽ đứt đoạn, trào ra cổ họng, chịu sự thống khổ cho đến chết."
Aaron nghe xong liền lạnh thấu xương.
"Ta đáp ứng, ta đáp ứng, đừng giết tôi… tha cho tôi."
Hắn ta xoay người cầu xin, khuôn mặt phía trước chính là Hàn Thương Nguyên.
Đúng vậy, Hàn Thương Nguyên cũng chưa chết, sau khi trúng đạn nhảy xuống biển, hắn liều mạng bơi đi, không ngừng nghĩ, may mắn được một chiếc thuyền đánh cá cứu sống.
Aaron sắc mặt trắng bệt đi ra khỏi phòng, hắn nhát gan, rất nhát gan không tàn bạo như cha của hắn.
Dùng thân phận thái tử liền cho người của Hàn Thương Nguyên trà trộn đám bảo vệ cho bữa tiệc đêm ngày mai.
Hàn Thương Nguyên khống chế camera nhà James, hắn ngồi trên ghế, nhìn chăm chú hàng loạt máy tính, rít một hơi thuốc nhả khói dày đặc.
"Mộ Mộ, ngày mai thôi chúng ta sẽ gặp lại."
Ngày hôm sau, Doãn Mộ Tư mặc một chiếc váy cổ V, eo thon gọn, váy màu xanh đính lên những viên kim cương lấp lánh tựa như ánh sao trên bầu trời đêm.
Ngoài ra, còn có một đôi giày cao gót màu bạc và một bô trang sức thanh tao.
Cô bước ra ngoài, Lục Vũ Thần trong đáy mắt không giấu được sự kinh diễm.
Doãn Mộ Tư có làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, ba vòng đều chuẩn, nét mặt xinh đẹp, khí chất ngất trời, trong mắt anh cô chính là hoàn hảo nhất.
Anh đứng lên đi về phía cô, mang một sợi dây chuyền đeo lên cổ cô, sau đó ngồm xổm trước mặt cô.
Biết anh muốn làm gì, Doãn Mộ Tư vội vàng ngăn lại:"Lục Vũ Thần, để em tự làm."
"Đừng động."
Lục Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ôn nhu:"Anh ngồi xổm thật sự không dễ chịu, vậy nên em đừng cử động."
Nói xong, anh lấy giày cao gót từ trong hộp ra, cẩn thận xỏ vào chân cô.
Doãn Mộ Tư nhìn người đàn ông ngồi xổm dưới chân mình, cái mũi đột nhiên cay cay, vết thương trên người anh không cho phép anh làm như vậy.
Xỏ giày xong, Lục Vũ Thần hơi cau mày:"Cao quá sao?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Không cao, chỉ 5cm, dù sao cũng sẽ không đứng nhiều."
Lục Vũ Thần mới yên tâm:"Vậy là tốt rồi."
Hai người ra đến xe, cận vệ sẵn sàng.
Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt, cô nắm chặt tay Lục Vũ Thần:"Lục Vũ Thần, hay hôm nay chúng ta không đi có được không?"
"Sao vậy?" - Lục Vũ Thần nắm tay cô an ủi:"Không sao đâu, chúng ta có cận vệ rất đông, vả lại James là người của mình, nơi đó khá an toàn. Tối nay là sinh nhật James, chúng ta không thể phá hỏng cuộc vui."
"Thế lực của Jame ở nơi này rất lớn, hắc bạch lưỡng đạo, sẽ không ai dám ở trong địa bàn của ông ta làm loạn."
Doãn Mộ Tư nghe xong, nhìn anh cười cười:"Chắc do em lo lắng quá."
Chiếc xe tiến vào căn biệt thự xa hoa, Doãn Mộ Tư khoác tay Lục Vũ Thần tiến vào bên trong.
Bên trong, cũng không phải là một bữa tiệc sinh nhật thông thường. Bên trong trưng ra rất nhiều châu báu kim cương.
Hàn Thương Nguyên nhìn thấy Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư đi vào bữa tiệc liền lệnh cho người của hắn, chỉ cần bọn họ tách ra liền bắt Doãn Mộ Tư đi.
Nhưng cả bữa tiệc, bàn tay của Lục Vũ Thần đều nắm chặt tay cô không buông.
Lục Vũ Thần đưa Doãn Mộ Tư đến giới thiệu thân phận với James.
"Lục Vũ Thần, lên thư phòng, ta có thứ muốn đưa cho cậu."
James đưa Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư vào thư phòng.
Bên trong, James mang một chiếc hộp, bên trong là một viên kim cương đỏ vô cùng lấp lánh, giá trị rất cao.
"Ta nghe cậu kết hôn, đáng tiếc là không thể rời khỏi nơi này khắc nào, đây chính là quà kết hôn của hai người."
Hàn Thương Nguyên nhìn Lục Vũ Thần đã tách cận vệ, liền xuống lệnh ra tay.
"Lập tức khống chế biệt thự, cắt đứt tín hiệu, không cho bọn chúng liên lặc với bên ngoài."
Trình Phong nhận lệnh:"Dạ."
Bên ngoài, Aaron trấn an mọi người bên sẽ không có chuyện gì.
"Đoàng..đoàng…đoàng."
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên từ mọi phía.
Mọi người không thể giữ được tình bĩnh nữa liền la hét, người bỏ chạy, ké nằm sấp hoảng sợ.
Trong thư phòng, Lục Vũ Thần nghe tiếng súng bên ngoài, liền ôm Doãn Mộ Tư vào lòng.
"Chuyện gì xảy ra." - James tối sầm mặt lại
Lục Vũ Thần cau mày, gọi ra bên ngoài nhưng tín hiệu đã bị chặn.
Tiếng súng lại một lần nữa nổi lên.
James sắc mặt tái nhợt, lập tức đi tới cửa sổ, nhìn thấy một người nằm dưới lầu, nghiến răng nghiến lợi nói:"Khốn kiếp, kẻ nào dám gây chuyện trong địa bàn của ta."
Tiếng súng bên ngoài không ngừng lại, giọng nói của Hàn Thương Nguyên ở ngoài cửa:"Lục Vũ Thần, ra ngoài đi, anh đã bị bao vây rồi."
Doãn Mộ Tư sắc mặt trắng bệch, gắt gao siết chặt tay Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần sắc mặt nặng nề nhìn James:"Chú, cháu nhớ ở trong này có một căn hầm nhỏ, có thể dẫn ra ngoài."
James gật đầu:"Các người đi theo ta."
James ấn nút ẩn sau ở cạnh giường, chiếc giường từ từ di chuyển, để lộ ra một tầng hầm.
"Mau đi đi."
Lục Vũ Thần nhảy xuống trước, sau đó đỡ Doãn Mộ Tư xuống.
Cánh cửa tầng hầm đóng lại, James nói:"Hai người đi trước đi, đừng lo cho ta."
Sau khi cửa hầm đóng lại, đèn trong tầng hầm bật sáng.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy trên trán Lục Vũ Thần lấm tấm mồ hôi, ánh mắt cô dời xuống, chiếc áo sơ mi trên bụng đã nhuốm máu:"Vũ Thần."
Lục Vũ Thần lắc đầu:"Không sao, đi thôi."
Nói xong liền ôm cô đi theo hướng đường hầm.
Doãn Mộ Tư kéo váy đi theo anh.
Trong hành lang, toàn bộ mọi người bị khống chế, khách mời đều là người có địa vị, ai nấy ôm đầu ngồi xuống rung rẩy.
Hàn Thương Nguyên xuất hiện dưới chiếc mặt nạ vàng, trong tay xách theo toàn thân run rẩy Aaron.
Rất nhanh, hai người dừng ở cửa thư phòng.
Nòng súng lạnh băng cắm ngay đầu Aaron.
Aaron toàn thân đầy vết thương, nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, kêu thảm thiết:"Ba.. ba ơi, cứu con."
Không lâu sau, cửa thư phòng mở ra, James xuất hiện bên trong cửa.
Hàn Thương Nguyên liếc nhìn James, chĩa súng vào đầu Aaron:"Để Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư ra ngoài, nếu không tôi sẽ bắn nát đầu hắn."
James phẫn nộ nhìn Hàn Thương Nguyên:"Tôi không biết cậu ở đây nói cái gì, muốn tìm người thì tự vào tìm, không có lá gan đó thì mau cút đi."
Hàn Thương Nguyên không nói nhảm một câu, súng từ đầu Aaron hướng về mũi giày của hắn.
Aaron sắc mặt trắng bệch:"Đừng.. đừng bắn, dưới gầm giường cha tôi có lối đi bí mật, bọn họ chắc chắn đã xuống đó mới rời đi."
James đau lòng tức giận nhìn Aaron, sau đó thở dài bất lực.
Hàn Thương Nguyên nhếch môi, bắn vào mùi giày Aaron.
"Đoàng."
Đạn xuyên thấu qua giày Aaron, chỉ còn nghe tiếng thét của hắn.
Giọng cười Hàn Thương Nguyên lạnh lùng, hướng súng chỉ về phía James:"Lối ra ở nơi nào."
James cắn răng nói ra vị trí.
Hàn Thương Nguyên cho người canh giữ hai cho con này, và cả đám người bên ngoài.
Hàn Thương Nguyên nhanh chóng quay người rời đi cũng cận vệ.
Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma
Đánh giá:
Truyện Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma
Story
Chương 170: Tại sao luôn là chúng tôi bị nhét cơm tró
10.0/10 từ 27 lượt.